CHƯƠNG 4: Bạn và bè

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một căn phòng vô cùng rộng rãi, với lối kiến trúc tân tiến cộng thêm dãy bàn ghế dài được sắp xếp vô cùng năng động đại biểu cho một khu vực trong mơ của những chiếc bụng đói.

"Ta có một chiếc bụng đói...... bụng đói để ăn được hết......tất cả những món ăn ngon...... trên trần gian." Đó chính là lời nói của một con quỷ háu ăn luôn chờ sẵn trong tiềm thức của bất kể người nào trên đời được tiếp xúc với những món đồ ăn lạ nơi xứ người.

Can-teen nơi những tín đồ ăn uống được phép thỏa thích lựa chọn và chỉ cần trả tiền thì việc còn lại chỉ là tận hưởng. [H] một đất nước có lẽ là nơi tập trung nhiều nhất của những tín đồ ăn cay. Nên chính vì vậy, Trần Nhã Hiên cảm giác như trong thứ gạo mềm và hơi nhả này dường như người ta bỏ thêm vào cả ớt.

Trong một khoảng thời gian vô cùng ngắn, mặc dù đã được tận hưởng cảm giác nơi xứ người, được thở cùng một bầu không khí với những ộp pà nhưng thật sự để mà nói thì đây cũng chỉ là một cảm giác khi chúng ta ở một nơi xa lạ.

Đồ ăn lạ có vẻ thấy ngon khi xem trên youtube nhưng thực tế thì sau khoảng mấy ngày tận hưởng sự tuyệt vời của những mỹ vị đó, thì Nhã Hiên đã bắt đầu hoài niệm về những hương vị quê nhà.

Có nơi đâu bằng quê hương ta, nơi chỉ cần có bát canh rau mẹ nấu, một vài miếng thịt kho dường như cũng đã đủ rồi.

.............

Những con người có vẻ ngoài thân thiện, những lời nói quan tâm cộng với sự nhiệt tình những giây phút ban đầu dần dần có xu hướng tan biến theo thời gian. Dù thời gian chỉ được tính bằng vài tuần thì chắc có lẽ không chỉ riêng Nhã Hiên mà đa số những du học sinh đều cảm nhận được sau cái vẻ hào nhoáng của [H] là những lời nói cử chỉ miệt thị và phảng phất sự khinh thường của những chủ nhân nơi đây.

Tất nhiên, nhìn đời, nhìn người không thể chỉ vì một cá nhân mà có thể đánh giá cả một xã hội. Nhưng nếu ai đã từng trải qua cuộc sống nơi xứ người dù ít dù nhiều cũng cảm giác được những điều này. Công tâm để mà nói, sự hiếu khách ở nơi đây có nhưng rất ít phần nhiều là cái vẻ thượng đẳng được thể hiện ra ngoài.

Muốn tồn tại ở nơi đây hay bất cứ nơi nào trên thế giới thì bất cứ ai có cảm giác lạc lõng chỉ được phép buồn một chút mà thôi. Thay vào đó, chính bản thân phải tự thích nghi đối với hoàn cảnh sống vô cùng mới mẻ này. 

Thực tế mà nói, dù sao thế giới cũng đi lên từ không thành có từ hạ lưu đến thượng lưu. Nơi đâu có con người thì sẽ có phân chia giai cấp. Chưa quên thì thấy khó chịu nhưng đã quen và bắt buộc phải quen rồi thì cũng thấy bình thường.

Mục đích chính của mình sang đây để nâng tầm kiến thức

Chứ không phải buồn phiền vì những thứ không đâu.

Cứ tự tin để mà bước tiếp

Thành công sẽ như nắng phủ trên đầu..........

................................

Dù sao đi nữa thì nơi đây vẫn là nơi có điều kiện để mình phát triển tốt. Vì không phủ nhận [H] là một đất nước tiên tiến và trường đại học này cũng là một trong những trường rất tốt tại đây.

Đại học là học mà thi thì sau đại học cũng là học mà thi nhưng cộng thêm việc phải làm nghiên cứu. Với lượng kiến thức chuyên ngành vô cùng vững chắc nhưng có lẽ khi càng bước lên những bậc thang tri thức cao hơn thì con người ta lại một lần nữa cảm thấy mình chẳng biết gì. 

Việc sử dụng một ngôn ngữ mới không phải tiếng mẹ đẻ là bắt buộc ít nhất trong phạm vi đọc hiểu và giao tiếp với những cá nhân và quan trọng nhất vẫn là giáo sư người đứng đầu trong phòng thí nghiệm này.

.............................

Thời sinh viên chúng ta chơi chán rồi lại nằm thích học lúc nào thì học miễn sao đủ lượng kiến thức để qua môn đã là rất ưu tú rồi. Vì sao, vì nhiều người học mà vẫn trượt sấp cả face.

Tất nhiên, để có một kết quả tuyệt vời thì quỹ thời gian mà từng người sử dụng sẽ đều khác nhau nhưng điểm chung là họ đều đầu tư cho học tập và nghiên cứu.

Như thường ngày, 7 giờ sáng là quãng thời gian mà Nhã Hiên rời khu ký túc dành cho nữ cùng người bạn chung phòng là Củng Định đi bộ từng bước tới LAB. 

Theo cảm nhận tích cực thì đây đúng là một cách vận động cực kỳ hữu ích dành cho cơ thể vì ngôi trường này vô cùng rộng. Để tiện cảm nhận thì nơi đây so với những ngôi trường đại học ở quê nhà dù có là nơi rộng nhất như một học viện nào đó thì cũng chỉ khoảng 1/5 so vơi nơi đây. Điều đó nói lên điều gì, đối với nhiều người việc đi bộ tập thể dục buổi sáng từ 3 đến 4 km chắc cũng đủ nhiều rồi.

Thì vấn đề tương tự xảy ra với Nhã Hiên và Củng Định mặc dù không hẳn là một việc không tốt nhưng con gái mà đi bộ lên rồi đi bộ về cũng là một cách giảm cân tuyệt vời. Còn tuyệt thế nào thì chỉ có người trong cuộc mới biết.

Là một trong ba người mới được làm việc tại LAB thì Nhã Hiên cũng như những người còn lại đều rất chuyên cần và chăm chỉ đối với công việc của mình. Ngoài giờ lên lớp thì đối với một người học Master chính là việc nghiên cứu và làm dự án do giáo sư bảo lãnh nhận về. Thực chất, Master cũng là một dạng đi làm chứ không con chuyên về học tập. Mặc dù, số lượng môn phải học trong một năm rưỡi đến hai năm đối với bậc thạc sĩ cũng không hề ít ỏi và nhẹ nhàng gì. 

Những buổi làm thí nghiệm từ sáng sớm đến tận nửa đêm dường như không làm cho Nhã Hiên cảm thấy mệt mỏi. Ít nhất là cô luôn cố gắng để bản thân ở mức tỉnh táo nhất vì không muốn làm ảnh hưởng đến người khác bởi dáng vẻ mệt mỏi của mình.

Làm nghiên cứu, cụ thể là thí nghiệm là một việc vô cùng đau đầu. Có người chọn thực hiện trên mô phỏng bằng máy tính như Củng Định thì cũng có những người lựa chọn việc làm trên mô hình thực tế. 

Nói đúng ra thì đã là mô hình mô phỏng thì cũng chẳng phải thực tế toàn phần nhưng ai cũng chọn việc nhẹ nhàng thì gian khổ sẽ giành phần ai. Có người con gái nào lại lựa chọn việc trực tiếp tiếp xúc với cả đống máy móc thay vì ngồi máy tính không?

Làm mô hình thực tế là tự tay phải bê vác từng đống phụ kiện từ khung giàn đến máy móc. Từ việc khoan đến dùng máy cắt bằng tay. Việc cân đo đong đếm để làm sao cho mô hình đạt được trạng thái hoàn cảnh và điều kiện lý tưởng nhất vẫn luôn là một vấn đề đau đầu.

Và Nhã Hiên là người lựa chọn thực tế, làm việc với máy móc thực tế, tự cảm nhận những lần đứt tay đứt chân như cơm bữa. Vừa phải làm việc như một người đàn ông bê vác sử dụng một đống đồ. Tất nhiên, không chỉ có những điều đó đã đủ cho việc thí nghiệm mà công việc này cũng bắt buộc phải được tính toán và mô hình hóa trên máy tính. 

Đó là sao, đó là một người phải làm công việc của vài người.!

Thật may mắn, người cố gắng luôn sẽ có những người cảm nhận được điều đó.  Nhận ra sự chăm chỉ, tháo vát và cảm phục nghĩ lực của một cô gái như Nhã Hiên. 

Cuối cùng thì, Nhã Hiên đã có những người bạn thật sự đầu tiên nơi đất khách quê người. Cùng là phụ nữ nên Tịnh Bách Niên cảm nhận được sự tuyệt vời của cô gái này. Từ lạ rồi quen, rồi thành thân từ khi nào không biết. 

Tịnh Bách Niên và Trần Nhã Hiên đã là một cặp cô trò luôn đạt được hiệu suất công việc cao nhất bất kể sự thật là nó vô cùng gian nan.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net