Chương 11 - 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Nuôi đồ nhi để tự ngược] Chương 11


A Chiêu biết bình đã nhớ được là sẽ không quên nhưng vẫn chăm chỉ học, sợ mình chưa hiểu được hết. Vệ Cẩn để ý thấy thì trong lòng rất vui, càng lưu tâm dạy A Chiêu.

Nhưng A Chiêu rất hay ngụy biện, hơn nữa phần lớn là liên quan tới việc ăn, Vệ Cẩn vì thấy mà thường bị sặc, vẻ mặt run run.

Nửa năm vừa rồi, A Chiêu đã ghi lòng tạc dạ những gì đã học, cho dù là những chữ hiếm thấy cô bé cũng nhớ được. Vậy nên cuốn trúc của Vệ Cẩn đã được truyền thụ xong, bây giờ A Chiêu có thể thường bàn luận với Vệ Cẩn.

Thị nữ trong phủ thường nghe thấy tiếng nói thanh thúy của một bé gái cùng với tiếng nói trầm trầm vang lên lần lượt, sau đó hầu hết là do câu hỏi: "Trưa ăn gì ạ?" của A Chiêu mà kết thúc.

Người người đều biết Vệ Cẩn am hiểu đạo trị quốc, nhưng rất ít người biết Vệ Cẩn còn am hiểu nhiều thứ khác như binh đạo (đạo dùng binh), hay là ngũ hành bát quái* và kiếm thuật. Tuy nhiên Vệ Cẩn rất ít khi dùng kiếm, hắn học dùng kiếm không phải học cho xong một bài kiếm thuật mà khi hắn thấy Đại trưởng lão khoanh tay cầm kiếm đứng trên núi, vạt áo khẽ bay, trong phút chốc ấy dường như Vệ Cẩn đã lĩnh hội được điều gì đó.

*ngũ hành bát quái: Chi tiết xin click vào

Từ lúc đó, Vệ Cẩn quyết định học kiếm thuật.

Chỉ tiếc là sau đó mấy năm, khi Vệ Cẩn đã có thành tựu, hắn đứng trên đỉnh Thiên Sơn khoanh tay cầm kiếm nhìn lên trời cao giống Đại trưởng lão thì bỗng phát hiện ra cảm xúc đã không còn là cảm xúc trước kia nữa. Đoạn đường phía trước hắn đi vẫn còn rất dài.

Vào một ngày hè nắng đẹp, Vệ Cẩn nói với A Chiêu: "Con bái sư cũng được hai năm rồi, những gì cơ bản nhất vi sư đã truyền thụ hết cho con. Con đã có cơ sở vững chắc, cũng là lúc vi sư nên dạy con những gì vi sư am hiểu rồi."

Vệ Cẩn hiểu biết về cách đánh thiên về tấn công, hắn cũng không ép A Chiêu phải học y hệt như mình, không thông không bỏ qua.

Vệ Cẩn hỏi: "A Chiêu, con muốn học gì nhất?"

A Chiêu suy nghĩ, nói: "Xin sư phụ cho A Chiêu suy nghĩ một chút."

"Đương nhiên."

A Chiêu nhìn Vệ Cẩn lén lút bước vài bước, ngẩng đầu lên, mắt chớp chớp: "Sư phụ, mấy ngày trước A chiêu có nghe nói ngoài thành có một trấn nhỏ, hôm nay còn có chợ phiên*."

*Ch phiên: phiên ch được din ra đnh kì theo tun hoc tháng.

Ý cô bé là sẽ có rất nhiều đồ ăn ngon.

Vệ Cẩn sao lại không hiểu rõ ý của A Chiêu. Hắn bất đắc dĩ nói: "Con muốn đi thì cứ đi đi, nhớ để ý bản thân."

A Chiêu kéo tay áo Vệ Cẩn: "Sư phụ không cùng đi với A Chiêu sao?"

Vệ Cẩn nói: "Hôm nay vi sư định vào cung" Ngập ngừng một chút, Vệ Cẩn nói thêm: "Ra ngoài cũng được, nhưng con phải để Thải Thanh đi cùng."

A Chiêu hơi thất vọng, nhưng nhớ tới đủ loại thức ăn ở chợ, A Chiêu lại cười, mở miệng đáp: "Vâng thưa sư phụ."

Phiên chợ vô cùng náo nhiệt. Bình thường ở ngã tư đường vắng vẻ thì nay lại đông nghịt, ở hai bên ngã tư đường bày đầy những quán nhỏ, hàng hóa đầy màu sắc rực rỡ. Vừa mới xuống xe A Chiêu đã mua luôn một xiên mứt quả.

Cảm nhận hương vị ngọt ngọt chua chua trong miệng, A Chiêu thấy thỏa mãn, hàng lông mày giãn ra.

"A, ở kia có hạt dẻ rang đường!" A Chiêu hít sâu một hơi, hai mắt tỏa sáng, "Còn có khoai nướng nữa!"

Thải Thanh vội đuổi theo bước chân A Chiêu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bóng dáng cô bé, sợ rằng chỉ trong chớp mắt cô bé sẽ biến mất trong biển người.

"A Chiêu tiểu thư, chỗ này nhiều người, người đi chậm thôi."

A Chiêu cắn nốt viên mứt cuối cùng trên xiên, ném cái xiên bằng trúc đi, tay trái ôm hạt dẻ rang đường, tay phải cầm khoai nướng, ánh mắt tiếp tục tìm chỗ có đồ ăn ở xung quanh.

Chợt, A Chiêu để ý thấy cách đấy không xa có một đám người ở đầy trong hẻm nhỏ, rất nhốn nháo, nhìn qua có vẻ mọi người đều muốn chen vào trong. Tròng mắt A Chiêu đảo qua đạo lại, chẳng nhẽ trong đấy có cái gì ngon?

A Chiêu nhét hạt dẻ rang đường vào trong lòng Thải Thanh, "Thải Thanh giúp A Chiêu cầm đồ đi, lát nữa A Chiêu lại ăn tiếp." Đi vài bước, A Chiêu quay đầu lại nói với Thải Thanh: "Không được ăn vụng nhé! "

A Chiêu ôm chặt đống khoai lang, len vào trong đám người như một con cá nhỏ, Thải Thanh sợ tới mức phải cố đuổi kịp. Tuy nhiên A Chiêu tuổi còn nhỏ, thân người cũng linh hoạt, thấy có chỗ trống là chen vào, chẳng bao lâu sau đã chen lên đầu.

Cô bé thò đầu ra, ngẩng lên nhìn.

Thì ra chỗ này không có đồ ăn, mà là chủ quán của một tiểu quán ra đề bài, chỉ cần bỏ ra một xu tiền, sau đó trả lời đúng thì sẽ lấy được phần quà tương ứng.

Phần quà cao nhất là một cây trâm ngọc bích, màu phỉ thúy trong suốt như một hồ nước xanh.

A Chiêu nhìn nhìn, không phải cái ăn nên cô bé định rời đi thì nghe thấy có người nói: "Cái trâm kia thật đẹp, tôi muốn thắng để đem tặng cho cha!"

A Chiêu nghe thế thì dừng chân, nhìn cây trâm kia.

Ừm.. tóc sư phụ đen như mực, phối cùng cái trâm ngọc bích này thì chắc chắn sẽ rất đẹp.

Nghĩ vậy, A Chiêu tập trung nhìn.

Một thanh niên ở trên đang trả lời, không ngờ mới chỉ mấy câu mà thanh niên kia đã thất vọng cúi đầu rời đi. Thật ra câu hỏi lão bản đặt ra cũng không khó, hỏi xem một câu kia được trích từ đâu thôi, chỉ là thử thách trí nhớ và chiều rông học thức mà thôi.

Chỉ trong nửa canh giờ, lão bản đã lời được rất nhiều.

Lão bản mỉm cười hỏi: "Còn ai không? Chỉ một xu tiền đồng là có thể có được cây trâm ngọc bích trị giá năm trăm lượng này!"

Nhất thời không còn ai dám nhận thách thức nữa. Đúng lúc đó, một giọng nói mềm mại vang lên.

"Cháu!"

A Chiêu chui ra khỏi đám người, xuất hiện trước mắt mọi người. Trên người là chiếc váy màu hồng và tay áo màu vàng nhạt làm nổi bật một A Chiêu xinh đẹp động lòng người. Nhưng gương mặt của một bé gái non nớt khiến mọi người sửng sốt rồi cười ầm lên.

"Một cô bé mà cũng thử, ha ha ha..."

A Chiêu không giận, bình tĩnh nhìn lão bản: "Lão bản, cháu không thể thử sao?"

Lão bản nhìn quần áo của A Chiêu là biết người phú quý, nhìn vẻ nghiêm túc của cô bé thì cũng chỉ cho là một tiểu thư của nhà nào đó ra ngoài chơi mà thôi. Cơ hội kiếm được tiền đương nhiên lão bản sẽ khong bỏ qua, hắn nói: "Được chứ, đương nhiên là được."

A Chiêu nói: "Vậy bắt đầu đi."

Lão bản trầm ngâm, nói: "Báo dĩ giới phúc, vạn thọ vô cương."*

"Đấy là câu cuối cùng của 'Tiết Nam Sơn – Tiểu Nhã – Kinh Thi. Câu trước đó là 'Tự sự Khổng Minh, tiên tổ thị hoàng."* Lời A Chiêu vừa dứt, những người vừa rồi muốn xem cảnh bi thảm A Chiêu cố gắng suy nghĩ mà không rồi khóc mà bỏ đi phải ngẩn ra, nét cười cũng gượng lại trên khóe môi.

*Nghĩa c 2 câu:

Cúng bái Khng Minh, t tiên h Hoàng

Cu xin ban phúc, sng th muôn đi.

Chi tiết .

Lão bản lại nói: "Tư nhạc phán thủy, bạc thải kỳ tảo."

A Chiêu vẫn không do dự nói ngay: " Phán Thủy – Lỗ Tụng trong Kinh Thi, câu sau là 'lỗ hầu lệ chỉ, kỳ mã kiểu kiểu'."

*Các bn có th tìm theo tên 泮水 . Mình bó tay không gii nghĩa đc 2 câu trên ~~

"Thị dĩ đức dưỡng ngũ khí, tâm năng đắc nhất, nãi hữu kỳ thuật."

A Chiêu sửng sốt, khẽ cắn môi. Thấy A Chiêu như thế, lão bản khẽ thở phào. Nhưng đúng lúc này, A Chiêu lại không chắc chắn lắm nói : "Là《bản kinh âm phù thất thuật》Của Quỷ Cốc Tử?"

Lão bản cắn răng, "Đúng."

...

Thời gian gần nửa nén hương sau, A Chiêu vẫn đáp rất trôi chảy. Lão bản vốn coi thường A Chiêu bây giờ không thể không lau mồ hôi lạnh tuôn ra, mà mọi người đứng xung quanh chờ xem A Chiêu làm trò cười giờ lại muốn xem lão bản kia làm trò cười, thậm chí còn có người hét to: "Cô bé tiếp đi! Lấy được cây trâm đấy!"

Thấy chỉ còn đúng câu hỏi cuối, lão bản nhìn A Chiêu thật sâu, tâm tư rối loạn. Bé gái trước mặt hắn hỏi thế nào cô bé cũng đáp được, nhất là Kinh Thi với Sở Từ, chỉ có "bản kinh âm phù thất thuật" mới ngần ngừ một lát. Xem ra điểm yếu của cô bé này là Quỷ Cốc Tử.

Lão bản nghĩ kĩ rồi nói: "Nhiếp tâm giả, vị phùng hảo học kỹ thuật giả, tắc vi chi xưng viễn."

A Chiêu cười híp mắt đáp: "Là 'Trung kinh' của Quỷ Cốc Tử. Cháu thích nhất câu: 'Cú thị thánh nhân sở quý đạo vi diệu giả, thành dĩ kỳ khả dĩ chuyển nguy vi an, cứu vong sử tồn dã'*."

*Nghĩa: Thánh nhân quý ch nghĩ ra được nhng điu mà người khác không th nghĩ được, nh s khác bit đó mà chuyn nguy (nguy him) thành an (an bình), giúp mt đt nước tưởng chng như sp đ vn tn ti được.

Câu trên mình chu.

Sắc mặt lão bản tái nhợt, thấy mọi người xung quanh nhìn chằm chằm mình thì đành phải giận giữ nói: "Cháu thắng."

Lão bản cầm cây trâm đưa cho A Chiêu.

"Chẳng hay sư phụ của tiểu thư là ai?" Nhìn qua cũng chỉ tầm bảy, tám tuổi vậy mà đã đọc làu làu như thế, còn tự chú thích thêm. Nhưng cũng thật đáng tiếc, chỉ là một bé gái thôi.

A Chiêu tự hào nói: "Sư phụ cháu là Vệ Cẩn."

Mọi người nghe thì vô cùng kinh ngạc. Thì ra bé gái này chính là đồ nhi được Vệ Cẩn thu nhận ở Trọng Quang cốc hai năm trước! Hèn gì lại giỏi như vậy!

Lúc này, Thải Thanh đã chen được vào.

Nàng thở hồng hộc nói: "A... A Chiêu tiểu thư..."

A Chiêu cất trâm ngọc đi, tháo vòng tay bằng vàng ra, đưa cho lão bản. Cô bé nhẹ nhàng lễ phép nói: "A Chiêu dù thắng được trâm ngọc của lão bản, tuy nhiên cuộc đời khó khăn, học thức lại là vô giá, vòng tay này A Chiêu xin tặng lại cho lão bản."

Lão bản ngẩn ra, những người còn lại cũng xúc động nói: "Không hổ danh đồ đệ của Vệ lang, tuổi còn nhỏ mà đã có đạo đức tốt như vậy."

Sau khi A Chiêu rời khỏi ngõ nhỏ, chợt có một bóng người xuất hiện.

Là Tạ Niên.

Ngõ nhỏ vừa rồi, Tạ Niên đã ở trong đó.

Cậu nhìn A Chiêu, hỏi: "Cậu đã đọc của Quỷ Cốc Tử, hắn cũng nhớ được hết. Thế nhưng tại sao ban nãy hỏi tới 'bản kinh âm phù thất thuật' thì cậu lại ngập ngừng?"

A Chiêu nói: "Tuy A Chiêu đã đọc là sẽ không quên, nhưng sách trên thiên hạ rất nhiều, A Chiêu chưa hẵn đã đọc hết. Nếu phải mạo hiểm để lão bản nói ra quyển mà A Chiêu chưa từng đọc thì không bằng giả vờ suy ngẫm một chút, khiến lão bản nghĩ là A Chiêu ít đọc của Quỷ Cốc Tử."

Tạ Niên bừng tỉnh: "Thì ra là vậy."

"Cậu..." Vừa mới nói được chữ đầu, Tạ Niên sửng sốt. A Chiêu ban nãy còn đứng trước mặt mình đột nhiên chạy về một cái quán, miệng gọi: "Thải Thanh, Thải Thanh, qua đây trả tiền đi!"

Hai mắt long lanh sáng bừng, không hề có chút đoan trang nào như vừa rồi.

Tạ Niên nhìn A Chiêu, không hiểu sao lòng có chút thay đổi.

A Chiêu không giống con gái bình thường, tuy lời nói cử chỉ có chút thô tục, lại không tốt với Kiều Kiều, nhưng cậu không thể không thừa nhận rằng, A Chiêu rất thông minh.

Hết chương 11.

[Nuôi đồ nhi để tự ngược] Chương 12


Sau khi A Chiêu được ăn uống no nê thì cảm thấy hơi mệt, nhưng thấy sắc trời còn sáng nên vào một quán trà gần đó nghỉ một lát. Hành động cử chỉ của ở A Chiêu trong hẻm nhỏ ban nãy chưa được bao lâu đã truyền đi khắp trấn nhỏ. Bây giờ A Chiêu vừa bước vào quán trà thì đã có người nhận ra cô bé.

"Nhìn kìa! Là đồ nhi của Vệ công tử đấy!"

"Chính là A Chiêu tiểu thư có phẩm chất tốt kia?"

"Ừ, đúng rồi! Chính là cô bé đấy."

Ánh mắt mọi người đồng loạt dừng trên người A Chiêu.

A Chiêu cũng không câu nệ, vẫn tỏ vẻ tự nhiên hào phóng, cười chân thành hỏi tiểu nhị thuê một gian, sau đó dẫn thị nữ và thị vệ lên trên lầu hai, có gặp phải ánh mắt của ai thì A Chiêu cũng cười.

Có người cảm khái nói: "Không hổ danh đồ nhi của Vệ công tử. Tuổi còn nhỏ mà đã có khí khái như vậy."

Trong quán trà còn có người hai năm trước cũng tới Trọng Quang cốc chờ Vệ Cẩn xuống núi, cũng đã tận mắt thấy Vệ Cẩn thu nhận cô bé ăn mày kia làm đồ nhi. Nhớ năm đó đứa ăn mày tuổi nhỏ sợ hãi rụt rè khi thấy nhiều người nhìn, ánh mắt có vài phần khiếp sợ thì qua hai năm, quả thật phải nhìn cô bé với ánh mắt khác xưa. Chẳng trách nhiều người chen đến vỡ đầu cũng muốn gia nhập phái Thiên Sơn, có lẽ mấy vị trưởng lão đức cao vọng trọng cùng với các đệ tử đều có thể dạy ra đồ nhi như thế này, nếu không thì cũng chẳng có nhiều kì tài như thế.

Chưởng quầy biết đồ nhi của Vệ Cẩn tới bèn tự mình tặng cho A Chiêu một đĩa điểm tâm tinh xảo với một hũ rượu trái cây tự ủ.

Sau khi trưởng quầy rời đi, A Chiêu nhìn cái ăn trước mắt, cảm khái nói: "Danh tiếng của sư phụ thật tốt." Ngừng một chút, A Chiêu vừa cười vừa nói với Thải Thanh: "Sau này kể cả có lúc không có xu nào trong túi thì nói ra tên của sư phụ cũng chẳng thể bị đói."

A Chiêu rót một chén rượu trái cây.

Thải Thanh vội nói: "Tiểu thư, công tử đã phân phó, A Chiêu tiểu thư không được uống rượu trước mười lăm tuổi."

A Chiêu ngửi ngửi chén rượu, có chút ngọt ngào, hình như là vị nho. Mấy con sâu tham ăn trong bụng A Chiêu sắp chui ra đến nơi rồi. A Chiêu nói: "Không sao đâu. Thải Thanh, tỷ nghĩ lại xem lời sư phụ bảo tỷ thế nào?"

Thải Thanh đáp: "Công tử dặn A Chiêu tiểu thư không được đụng vào rượu trước mười lăm tuổi."

A Chiêu cười tủm tỉm nói: "Mấy hôm trước phòng bếp đã làm một viên thuốc có rượu, chẳng phải sư phụ vẫn cho muội ăn sao? Sư phụ nói với tỷ là rượu mạnh, còn rượu trái cây kia thì nhiều ở phần quả chứ có nhiều có phần rượu đâu. Cứ coi như uống viên thuốc có rượu kia là được mà."

Thải Thanh nghĩ một lúc, cũng cảm thấy A Chiêu tiểu thư nói rất có lí, nhưng trong lòng vẫn có chút lo lắng. Thải Thanh nói: "A Chiêu tiểu thư uống ít thôi."

A Chiêu vuốt cằm nói: "Muội chỉ uống vài chén thôi."

A Chiêu khẽ nhấp một ngụm rượu trái cây. Mùi vị quả thật như cô bé nghĩ tới, ngọt ngọt lại hơi chua cay, nuốt xuống họng thì cả ngươi như đang ở trên mây, cảm giấc lâng lâng.

Chợt gian phòng cách vách vang tới tiếng nói chuyện. A Chiêu vô ý nghe được mấy chữ tiểu mĩ nhân. A Chiêu rất hứng thú với tiểu mĩ nhân, cứ nhắc tới mĩ nhân là A Chiêu lại không kiềm được nhớ tới sư phụ.

Vẻ ngoài của sư phụ, quả thật thiên hạ vô song*.

*thiên h vô song: c thiên h không có người th hai.

A Chiêu rất muốn nhìn xem thế gian này có ai có tướng mạo hơn sư phụ không.

Ngay lập tức, A Chiêu tập trung lắng nghe.

"...Sinh không gặp thời, nếu được sinh sớm vài năm thì còn có thể may mắn thấy được dung mạo Nguyệt phu nhân. Vẻ đẹp của Nguyệt phu nhân, sợ là tìm cả ba nước cũng không có ai sánh bằng. Nhớ ngày đó Uyển vương vì muốn Nguyệt phu nhân cười mà chẳng tiếc ném cả vạn kim."

Có người thở dài: "Đáng tiếc, hồng nhan bạc mệnh."

Sau đó, bên cách vách rất lâu không nói lời nào.

A Chiêu lại uống hết một chén rượu trái cây nữa. Cô bé hỏi Thải Thanh: "Tỷ có biết Nguyệt phu nhân không?" A Chiêu biết thiên hạ nay chia làm ba, cũng biết các phong tục của các nước, nhưng trong đó lại rất ít đề cập tới chuyện gió trăng*."

*chuyn gió trăng: ch tình yêu đôi la.

Vệ Cẩn không nhắc tới điều đó với A Chiêu, A Chiêu cũng chưa từng muốn biết.

Thải Thanh trả lời: "Nô tỳ chỉ biết Nguyệt phu nhân là cơ thiếp Uyển vương cưng chiều hết mực, tám năm trước có kẻ muốn tạo phản, vương cung nước Uyển đại loạn, Nguyệt phu nhân cũng vì vậy mà bị giết." Hình như nhớ ra gì đó, Thải Thanh lại nói: "Nghe nói khi đó Nguyệt phu nhân đã có thai tám tháng."

A Chiêu nghe xong tò mò hỏi: "Con của Nguyệt phu nhân còn sống không?"

Thải Thanh nói: "Chuyện này... nô tỳ không biết."

A Chiêu cười: "Nghe bên cạnh nói Nguyệt phu nhân là đệ nhất mĩ nhân ba nước, muội quả thật rất muốn gặp để xem đệ nhất mĩ nhân đẹp đến mức nào." A Chiêu uống một chén rượu trái cây, cứ thế mà uống vài ngụm.

Thải Thanh nói: "Nô tỳ cũng chưa từng được gặp, chỉ nghe danh dung mạo của Nguyệt phu nhân, dù là mặt trời, mặt trăng hay những vì sao cũng không dám tranh sự phát sáng với bà."

A Chiêu cũng cười nhẹ một cái, nói: "Theo muội, sư phụ mới nhìn đẹp nhất." Nhớ lúc đó lần đầu cô bé nhìn thấy sư phụ mặc quần áo màu trắng, dung mạo như trăng sáng như gió mát, cô bé đã từng thực sự tin rằng sư phụ đến từ bầu trời cao.

A Chiêu ngẩng cổ uống cạn chén rượu trái cây còn lại.

Cô bé nói: "Được rồi, không còn sớm nữa, Thải Thanh, chúng ta về thôi."

A Chiêu đã uống vài chén, lúc đứng lên thì cảm thấy chân mềm nhũn, bước đi hơi lảo đảo, cả người ngã về phía sao, lưng cứ thế mà bị đụng vào bàn. Thải Thanh sợ tới mức vội đỡ A Chiêu, A Chiêu bị đau nên nhíu mày.

"A Chiêu tiểu thư, người có bị thương không?"

"Không sao, chỉ bị đụng vào lưng thôi, lát nữa sẽ không đau đâu." A Chiêu đứng vững dậy, cười một tiếng nói: "Không ngờ rượu trái cây kia vẫn còn nhiều rượu quá, muội giờ hơi choáng rồi."

Thải Thanh nói: "A Chiêu tiểu thư, để tôi đỡ người xuống."

A Chiêu nói: "Được."

Lúc Vệ Cẩn ra cung thì đã đến giờ lên đèn.

Hắn xuống núi hai năm, Vệ Cẩn xuống núi vì thực nghiệm, cũng vì độ kiếp, nhưng thực ra Vệ Cẩn đang gắng tìm một thứ cảnh giới. Nhưng mà l mn mn kỳ tu vin h, Vệ Cẩn vẫn còn phải học hỏi, tìm hỏi nhiều.

*l mn mn kỳ tu vin h: [đin c ca TQ] đường phía trước còn dài (đi loi thế =)))

Lúc quay về chỗ ở thì Vệ Cẩn đúng lúc gặp phải xe của A Chiêu.

A Chiêu ngồi trong xe hứng gió lạnh gần nửa canh giờ thì cũng tỉnh rượu không ít. Vừa xuống xe, A Chiêu ngẩng đầu lên đã nhận được ánh mắt ôn hòa của Vệ Cẩn. Bóng đêm xanh um, Vệ Cẩn vẫn một thân áo trắng như trước, tay áo cùng tóc đen bay trong gió như một bức họa.

A Chiêu cúi đầu xuống, chạy tới trước mặt Vệ Cẩn.

"Sư phụ!"

Tiếng nói thanh thúy vang dội.

Cô bé rất cẩn thận lấy một vật từ trong ngực ra, chính là cây trâm ngọc bích sáng nay thắng được trong hẻm nhỏ. Cô bé nói: "A Chiêu tặng quà cho sư phụ." A Chiêu biết Vệ Cẩn không thích người khác khen tướng mạo của mình thì cười dài nói: "A Chiêu thấy cây trâm này rất hợp với tâm hồn sư phụ."

Vệ Cẩn nhìn cây trâm ngọc bích trong lòng bàn tay A Chiêu, nói: "Con thật có lòng."

A Chiêu chợt có chút bất an.

"Sư phụ không thích sao?"

Vệ Cẩn cười nói: "Không phải. Vi sư rất thích." Chỉ là bình thường hắn không dùng trâm ngọc mà thôi, nhưng đã là tấm lòng A Chiêu, hắn cũng rất mừng. Vệ Cẩn nhận lấy cây trâm, xoa đầu A Chiêu rồi cầm lấy tay A Chiêu, từ từ bước vào trong phòng.

A Chiêu nói: "Sư phụ, hôm nay A Chiêu ăn xiên mứt quả, còn có hạt dẻ rang đường và khoai nướng nữa." Cô bé kể từng món ra. Vệ Cẩn cũng kiên nhẫn lắng nghe. Cuối cùng, A

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net