Chương 53 - 60

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Nuôi đồ nhi đến tự ngược] Chương 53


Chuyển ngữ: Lệ Thiên

Sau khi đi lại được, A Chiêu thường rời khỏi phòng trúc, lần theo hàng rào mò đường xung quanh. Mấy ngày sau, A Chiêu đã tìm hiểu xong, không cần vịn cái gì cũng có thể ra ngoài được.

Một buổi sáng, A Chiêu sau khi đứng dậy thì đi ra khỏi phòng.

Dù không nhìn được nhưng thân thể nàng vốn có thói quen luyện kiếm vào sáng sớm, hơn nữa đã hơn nửa tháng chưa động chạm gì đến kiếm, A Chiêu vẫn cảm thấy người không được thoải mái cho lắm. Tuy nàng không tìm được Trầm Thủy Kiếm, nhưng lấy cành cây thay thì cũng tạm được.

Hôm qua A Chiêu nhặt được một cành cây, hôm nay đã có chỗ tận dụng.

Đã lâu không luyện kiếm, đột nhiên nàng thấy có chút lạ lẫm . A Chiêu nhắm mắt lại, nhớ về những chiêu thức trước kia. Đột nhiên, nàng cảm giác có người tới gần. Vẻ mặt A Chiêu mang vẻ đề phòng: "Ai? Ai đó?"

Vệ Cẩn nhìn hai mắt A Chiêu không có tiêu cự, trong lòng chợt thấy đau xót.

Sau đó, A Chiêu lại nói: "À, là người sao? Người là bằng hữu của Bạch Đồ đại sư?"

Vệ Cẩn vỗ tay vài cái, ý bảo nàng đã đoán đúng.

A Chiêu tươi cười nói: "Nói mới nhớ, con còn chưa biết tên người là gì nữa kìa." Hôm ấy Bạch Đồ cũng không nói gì nhiều, chỉ bảo đó là bạn hắn.

Vệ Cẩn suy nghĩ một chút rồi bước tới gần A Chiêu, viết vào lòng bàn tay A Chiêu hai chữ "Tử Côn".

A Chiêu ngẩn người, xong cười nói: "Thì ra là Côn trong côn bằng, trước giờ con vẫn mong tìm được côn bằng đó!"

Vệ Cẩn viết vào lòng bàn tay A Chiêu: 'Tìm côn bằng làm gì vậy?"

A Chiêu húng hắng vài tiếng, nói: "Tại con muốn biết vị côn bằng nó ra sao."

Vệ Cẩn mỉm cười, lại viết: "Ngay trước mặt con đang có côn bằng đấy."

A Chiêu bật cười, "Tử Côn, người hài hước quá đi mất." Vệ Cẩn nhìn A Chiêu một lúc, lại viết thêm: "Con là kiếm khách phải không?"

A Chiêu nói: "Vâng, con là kiếm khách, ngày nào cũng luyện kiếm sáng sớm ạ."

Vệ Cẩn viết: "Dùng cành cây à?"

A Chiêu thở dài một tiếng, "Lẽ ra không phải vậy đâu ạ. Trước đây con có một thanh bảo kiếm luôn đặt bên người, tên là Trầm Thủy Kiếm. Đó cũng là quà xuất sư sư phụ con tặng cho. Nhưng lúc con rơi xuống vách núi không hiểu đã rơi đâu mất rồi. Cũng đành chờ mắt khỏi rồi mới đi tìm thôi ạ."

Lòng Vệ Cẩn như rung lên một cái, viết trong tay A Chiêu: "Sư phụ sao?"

Suy nghĩ của A Chiêu hiện giờ hơi chút phức tạp.

Sau khi tỉnh lại nàng có nhờ Bạch Đồ truyền tin giúp, nhưng nhớ tới lúc nàng rơi xuống vách núi khiến sư phụ và Tu Nhi lo lằng, giờ hai mắt không nhìn được mà nếu về cũng chỉ khiến họ càng lo, vậy nên nàng chỉ nhờ truyền tin rằng vẫn khỏe mạnh chứ không nói ra giờ mình đang ở đâu.

A Chiêu muốn yên tĩnh một mình một chút, nàng thực sự không biết nên đối mặt thế nào với sư phụ.

"Vâng, con có sư phụ." A Chiêu không muốn nói nhiều.

Vệ Cẩn thấy hơi buồn lòng, hắn vốn định thử xem lòng A Chiêu với mình thế nào, nhưng nhìn sắc mặt nàng hiện nay thì có lẽ đường cần đi vẫn còn xa lắm.

Vệ Cẩn viết: "Mấy hôm trước ta nhặt được một thanh kiếm trong rừng, nếu con không ngại thì ta đưa con mượn dùng."

A Chiêu nói: "Đa tạ, nhưng giờ mắt con không tiện, dùng kiếm thì có lẽ..."

Chưa nói xong, A Chiêu đã nghe thấy tiếng bước chân vang lên. Nàng quơ tay về phía trước vài cái, cảm thấy không chạm phải người Tử Côn nữa. A Chiêu nghĩ thầm, nhanh thật đấy.

Lát sau, Vệ Cẩn quay lại.

Hắn nhét thanh kiếm vào tay A Chiêu. Ban đầu nàng cũng không để ý lắm, nhưng rồi sờ đến chuôi kiếm, rút kiếm ra thì nàng kinh ngạc nói: "Ơ, Trầm Thủy kiếm!"

Nàng thích đến không buông tay mà vuốt ve thanh kiếm, miệng nở nụ cười.

Vệ Cẩn thấy A Chiêu vui vẻ như vậy nên cũng vui theo, hắn viết vào tay A Chiêu: "Thì ra chính là Trầm Thủy kiếm của con sao? Thật trùng hợp."

A Chiêu gật đầu mạnh.

"Quả thật trùng hợp quá, con không ngờ kiếm đã về lại bên người rồi." A Chiêu ôm lấy Trầm Thủy kiếm.

Vệ Cẩn lại viết: "Nếu đây là kiếm của con, vậy vật về chủ cũ rồi."

A Chiêu nói: "Nhưng mà đây là nhờ người nhặt về..." Ngập ngừng một chút, A Chiêu sờ cổ tay mình. Vốn trên tay nàng có một chiếc vòng ngọc, nhưng giờ không có thì hẳn là đã vỡ mất rồi. Nàng nói: "Giờ trên người con không có cái gì tốt cả. Hay là để đến khi mắt con tốt lên, con làm cho người một thanh kiếm được không ạ?"

Trầm Thủy kiếm tuy là của nàng, nhưng lại là do Tử Côn nhặt được, dù nói là hắn trả lại cho mình nhưng A Chiêu cũng không muốn nợ nhân tình.

Vệ Cẩn viết: "Kiếm này vốn là của con, mà ta cũng chẳng phải kiếm khách. Hay là như thế này, đến khi mắt con lành rồi, giúp ta một việc được không?"

A Chiêu cười nói: "Vậy cũng được, chỉ cần giúp được thì con sẽ cố hết sức."

Vệ Cẩn mỉm cười.

.

Cách đó không xa, A Thanh nói thầm với Bạch Đồ: "Tiên sinh, sao con thấy Vệ công tử cứ khang khác ấy." Hồi trước gặp Vệ công tử, A Thanh vẫn cảm thấy hắn như một tiên nhân, vậy mà giờ càng lúc lại càng giống hồ li.

Bạch Đồ nhấp một ngụm trà, bình tĩnh nói: "Người khổ vì tình chính là như vậy."

A Thanh nói: "Nhưng chẳng phải Vệ công tử và A Chiêu tiểu thư là sư đồ sao ạ?"

Bạch Đồ cười cười, nói: "Được rồi, dọn dẹp xong đồ của A Chiêu chưa? Hiếm lắm Tử Khanh mới động tay xây lại phòng, ta cũng sắp về giường mình được rồi."

A Thanh nghe được, mắt sáng lên.

"Vâng, con đi thu xếp ngay đây ạ."

Trúc gian của Bạch Đồ vốn cũng lành lặn, nhưng sau khi A Chiêu ngã xuống đó thì vẫn luôn ngủ ở phòng Bạch Đồ, làm cho hắn cũng đành ngủ trong phòng A Thanh, còn A Thanh nằm dưới đất.

Trong lúc đó thì Vệ Cẩn bắt đầu dựng lại phòng nhỏ ở Trúc gian.

Hôm nay phòng đã xây xong, A Chiêu cũng nghiễm nhiên mà ở căn phòng Vệ Cẩn xây. Sàn nhà được làm thẳng tắp, đồ dùng cũng rất ít, kể cả cái bàn to cũng bị Vệ Cẩn dùng vải mềm bọc góc lại.

A Chiêu đi ra, thực ra cũng hơi ngượng ngùng mà nói với Vệ Cẩn: "Tử Côn, phiền người quá rồi."

Vệ Cẩn viết: "Không phiền đâu, ta..."

Vệ Cẩn nhìn A Chiêu một lúc, sau đó nhẹ nhàng viết trong lòng bàn tay nàng: "...rất thích chăm sóc người khác."

Viết xong, không đợi A Chiêu trả lời, Vệ Cẩn lại viết: "Theo ta nào, gian nhà nhỏ thôi, cũng không có gì nhiều."

Vệ Cẩn dắt tay A Chiêu.

A Chiêu ngẩn ra, chưa kịp theo bước chân của Vệ Cẩn. Hắn quay đầu, viết: "Sao vậy?"

A Chiêu nói: "Không... không có gì."

Vệ Cẩn dẫn A Chiêu vào phòng, hắn viết: "Đây là phòng con sẽ ở, đi vào cửa mười bước sẽ tới giường, bên cạnh giường là một cái bàn con, trên bàn có một ấm trà và hai chén trà."

"Vâng, con nhớ kĩ rồi."

Vệ Cẩn viết: "Con làm quen một lúc đi, ta tới phòng bếp lấy bữa trưa."

A Chiêu yên lặng một lát rồi nói: "Vâng."

Sau khi Vệ Cẩn rời đi, A Chiêu quờ quạng một chút, sờ thấy góc bàn được bọc vải thì khép mắt lại, yên tĩnh ngồi bên giường, môi khẽ mím, không rõ là đang nghĩ gì.

.

Vệ Cẩn mang bữa trưa quay lại rất nhanh.

Mấy công thức dược thiện hắn nhận được năm ngoái cuối cùng cũng phát huy tác dụng. Vệ Cẩn rất ít khi vào bếp, nhưng hôm nay lại khác. A Chiêu của hắn đi rèn luyện một năm cũng đã thay đổi nhiều, nhất là những vướng bận đều như không còn, gần như là đi tu vậy, nhưng may là nàng vẫn rất thích đồ ăn.

Và cũng may là, việc làm ra mấy món hương sắc vẹn toàn với Vệ Cẩn cũng không khó lắm. Vệ Cẩn lần đầu vào phòng bếp, vậy mà làm được đồ ăn cũng khiến A Thanh ở sát vách phải liên tiếp ngó vào.

Vệ Cẩn đặt đồ ăn lên khay.

Vệ Cẩn hôm nay làm một bát canh cá, còn nấu thêm không ít thịt, cũng tiện thể làm mấy món điểm tâm, tất cả đều bày biện trên bàn. A Chiêu ngửi thấy mùi thức ăn, dạ dày cũng như kêu lên. Nàng nói: "Thơm quá!"

Vệ Cẩn đưa bát đũa cho A Chiêu, viết: "Con nếm thử đi."

A Chiêu hỏi: "Người làm ạ?"

Vệ Cẩn viết: "Phải."

A Chiêu giật mình, nàng lại hỏi: "Bình thường người hay làm cơm sao?"

Vệ Cẩn viết: "Ừ."

A Chiêu chợt nghĩ ra cái gì, lại hỏi: "À mà, con còn không biết người họ gì nữa?"

Vệ Cẩn viết một chữ: "Tạ."

Họ Tạ sao... A Chiêu thầm nghĩ: Chắc hẳn là mình nghĩ nhiều rồi.

Vệ Cẩn tỉ mỉ lọc xương cá cho A Chiêu, múc canh cá vào bát đặt trước mặt nàng. A Chiêu lần mò, sau đó múc chính xác thức ăn trong bát. A Chiêu nếm vị, nói: "Ngon quá."

A Chiêu ăn thử món khác, món nào cũng vô cùng ngon. Từ khi xa Tu Nhi, đây cũng là lần đầu tiên nàng ăn mà an tâm như vậy. Dù không nhìn thấy gì, nhưng đồ ăn vẫn mang lại niềm vui cho nàng.

Vệ Cẩn nở nụ cười thỏa mãn.

A Chiêu khen: "Người làm cái gì ngon, sánh ngang với ngự trù trong cung luôn ấy."

Vệ Cẩn viết: "Thích không?"

A Chiêu gật đầu mạnh, nói chắc chắn: "Thích!"

Vệ Cẩn cũng không ăn mấy, được vài miếng đã bỏ bát xuống nhìn A Chiêu ăn. Thấy nàng ăn mặt mày tươi tắn, Vệ Cẩn càng muốn nghiên cứu trù nghệ* thật tốt, muốn làm cho A Chiêu các món ăn độc nhất vô nhị.

*Trù nghệ: tài nấu nướng

Hết chương 53.


[Nuôi đồ nhi đến tự ngược] Chương 54


Chuyển ngữ: Lệ Thiên

Phòng A Chiêu và Vệ Cẩn sát nhau, ở giữa chỉ cách một lớp gỗ mỏng. A Chiêu chỉ cần phát ra tiếng động gì, Vệ Cẩn đều nghe được rõ ràng.

Vệ Cẩn ngủ không sâu, cứ cách nửa canh giờ lại lén đi nhìn A Chiêu một lần. Nếu không phải do khả năng nghe của A Chiêu quá tốt, Vệ Cẩn còn muốn bày giường nhỏ ngủ trong góc. Từ khi nhận A Chiêu làm đồ nhi xong, nhìn lại hơn mười năm nay, Vệ Cẩn phát hiện không có ngày nào hắn không quan tâm, lo lắng cho A Chiêu.

Nhất là sau khi A Chiêu không nhìn được nữa, hắn lại càng lo lắng, ngày nào cũng thúc giục Bạch Đồ tìm ra phương pháp chữa mắt tốt nhất cho A Chiêu, tự tay làm đồ ăn đặc biệt, còn luôn luôn để mắt tới A Chiêu. Tuy hiện giờ A Chiêu đã thích ứng hơn nhiều, mấy ngày nay nếu không nhìn kĩ thì không nhận ra nàng không nhìn được, nhưng Vệ Cẩn vẫn luôn lo lắng, sợ rằng A Chiêu sẽ ngã mất.

Bạch Đồ nói: "Ngươi lo lắng quá mức rồi."

Vệ Cẩn nói: "Ngươi không hiểu được đâu."

Hai người mỗi người một câu bắt đầu khắc khẩu, Bạch Đồ có tài ăn nói không bằng Vệ Cẩn, đương nhiên nói cũng không lại hắn. Ở bên ngoài, A Thanh đột nhiên kêu lên: "A Chiêu tiểu thư."

Vệ Cẩn bật người dậy không nói gì.

Bạch Đồ cười híp mắt nói: "Đúng là ngươi quá để ý rồi mà, đừng có cãi lại ta, ngươi không thắng nổi đâu."

Vệ Cẩn nhíu mày.

Bạch Đồ bật cười, cũng không đùa Vệ Cẩn nữa. Hắn ho nhẹ, nói nhỏ: "Ngươi gạt nàng như thế, rồi nàng sẽ phát hiện ra thôi. Xem tính tình cố chấp của đồ nhi nhà ngươi, nhỡ đâu..."

Vệ Cẩn khẽ thở dài một tiếng.

Hắn cũng biết A Chiêu cố chấp, mười năm trước lúc lần đầu phạt A Chiêu hắn đã biết. Cũng bởi A Chiêu cố chấp nên hắn mới gạt được nàng. Chuyện nàng đã nhận định, cả chục con bò cũng không kéo lại được. Hắn hiểu được tính A Chiêu, với thân phận thực sự của hắn, dù làm gì cũng không khiến A Chiêu vượt qua được cái ngưỡng thầy trò này.

Vệ Cẩn có nỗi lòng không nguôi, ban đêm quay đi quay lại cũng không ngủ được, hắn bèn rời giường, đến trước cái bàn trải giấy Tuyên Thành, bắt đầu vẽ. Lát sau, phòng bên cạnh đột nhiên vang lên tiếng động không nhỏ.

Vệ Cẩn gác bút, nhẹ nhàng bước tới.

Đẩy cửa gỗ ra, Vệ Cẩn thấy A Chiêu đang ngã ngồi trên sàn nhà, ngoài cửa trăng sáng, chiếu lên khuôn mặt bất lực của nàng. Cảnh tượng như vậy lọt vào mắt Vệ Cẩn, cảm giác tựa như có một con sâu làm cách nào đó chui được vào người hắn, cắn xé trái tim hắn.

Vệ Cẩn như ngừng thở.

A Chiêu một tay chống dưới sàn, một tay vịn lên bàn, từ từ đứng lên. Nàng khẽ xoa bên vai vì ngã mà bị thương, hít sâu một hơi.

Ở trong giấc mơ, nàng mơ thấy sư phụ cũng rơi xuống vách đá, nhưng lại không được may mắn như nàng mà rơi thẳng xuống vách núi sâu vạn dặm, mặt hướng thẳng xuống đất, quần áo rách tả tơi. Nàng bước tới, lật lại người sư phụ, sau đó thì tỉnh.

A Chiêu ôm lồng ngực mình.

Giấc mộng kia thật đáng sợ, giờ nhớ tới vẫn sợ hãi trong lòng, cả người nàng toát đầy mồ hôi lạnh. Lúc bừng tỉnh dậy, cả người nàng như không thể nói ra lời, như thể đè một cái gì lên ngực, vô cùng khó chịu.

Một lát sau, A Chiêu đã bình tĩnh lại. Nàng để ý thấy trong phòng vẫn còn một hơi thở khác, lau đi mồ hồi lạnh, thử nói: "...Tử Côn?"

Vệ Cẩn ngẩn ra một lúc mới nhận ra đây là tên mình. Hắn bước tới, nắm lấy tay A Chiêu, viết trong lòng bàn tay nàng: "Ta nghe bên con có tiếng động nên ngó qua một chút."

A Chiêu cười nói: "Con gặp một ác mộng, rồi không cẩn thận mà ngã thôi ạ."

Vệ Cẩn viết: "Có phải đau ở vai không?"

A Chiêu: "Không đau lắm đâu, người đừng lo."

Vệ Cẩn viết: "Ta có thuốc trị thương."

A Chiêu lắc đầu, "Không cần đâu ạ, thật sự không đau đâu ạ. Người đi ngủ đi, giờ hẳn vẫn đang đêm mà?" Vệ Cẩn nắm lấy tay A Chiêu, cọ xát trong lòng bàn tay nàng một chút, không muốn buông tay ra. Hắn hỏi: "Ác mộng gì vậy?"

A Chiêu trầm mặc.

Vệ Cẩn cảm nhận được tay A Chiêu run lên, hắn nắm chặt lấy tay nàng, viết nhanh: "Chỉ là mơ mà thôi, con..."

Còn chưa viết xong, A Chiêu đã cầm lấy tay Vệ Cẩn, năm ngón tay siết chặt, hơi dùng sức, nhỏ giọng nói: "Con mơ thấy sư phụ."

Mặt Vệ Cẩn tối sầm, người cứng ngắc.

Hắn... là ác mộng?

Vệ Cẩn nhìn chằm chằm, A Chiêu nói một câu rồi lại yên lặng, trong phòng đột nhiên yên tĩnh lạ thường. Vệ Cẩn giục hỏi trong tay A Chiêu: "Mơ thế nào?"

Vẻ mặt A Chiêu rất nặng nề, thấy vậy Vệ Cẩn cũng kinh hãi.

Không ngờ nàng đột nhiên nhoẻn miệng cười, nói: "Ác mộng không nhắc tới cũng được, nhưng vì giấc mộng này, con đột nhiên nghĩ thông một chuyện." Nàng ngáp một cái, nói tiếp: "Tử Côn, con mệt rồi."

Trong lòng Vệ Cẩn bồn chồn, nhưng thấy vẻ mệt mỏi của A Chiêu, hắn cũng chỉ viết: "Ừ, con ngủ đi."

Ngừng lại, như nhớ tới cái gì, hắn lại bổ sung: "Chờ ta một chút." Vệ Cẩn nhanh chóng về phòng hắn, tìm ra một bình sứ màu trắng tinh xảo trong bọc quần áo, bên trong đó là thuốc trị thương tốt nhất của phái Thiên Sơn."

Hắn để bên cạnh giường A Chiêu, sau đó viết vào lòng bàn tay nàng: "Ta để thuốc trị thương bên giường con, nếu như đau thì nhớ bôi."

A Chiêu híp mắt cười.

"Vâng."

Sau khi Vệ Cẩn rời đi, A Chiêu cầm lấy bình sứ trắng, nhẹ nhàng vuốt lên thân bình, rút ra nút gỗ mở bình. Nàng ngửi thử, sau đó mỉm cười đầy ẩn ý.

.

Mấy ngày gần đây, lòng Vệ Cẩn có chút rối bời.

Cũng không hiểu từ khi nào, A Chiêu lại rất thân mật với hắn. Có lẽ do bình thường hắn viết chữ trong lòng bàn tay A Chiêu nên giờ nàng không hề ngại ngùng với hắn, dù ở trước mặt A Thanh và Bạch Đồ cũng có thể mặt không đổi sắc mà nắm lấy tay hắn.

Bàn tay mềm mại nhỏ bé chạm vào rất thích, nhưng Vệ Cẩn thật ra cũng phải nếm vị đắng.

Có một hôm nàng không buộc được đai lưng, cũng không hề do dự bảo hắn giúp. Mà hôm đó còn là đầu hạ nên quần áo rất mỏng, từ góc nhìn của hắn có thể thấy một phần thân thể trắng mịn, thậm chí hắn còn nhìn thấy cả cái yếm màu đỏ.

Thực ra cái yếm này không phải Vệ Cẩn chưa từng nhìn thấy. Ở đây chỉ có mình A Thanh hầu hạ, A Chiêu nhìn không thấy, quần áo mặc hai ngày cũng nên được giặt sạch, Vệ Cẩn lại không muốn A Thanh nhìn thấy quần áo hằng ngày của A Chiêu, nhất là mấy thứ như yếm hay quần trong, vậy nên Vệ Cẩn sẽ lén lút lấy quần áo của A Chiêu để tự giặt. Nhưng giặt là giặt, chạm là chạm, lúc giặt Vệ Cẩn cũng không có ý niệm gì đen tối, nhưng hôm nay thấy cái yếm đỏ đang ôm lấy người A Chiêu...

Vệ Cẩn cố gắng đè nén sự rạo rực lại, đột nhiên nghĩ tới thân phận Tử Côn, trong lòng lại có chút khó chịu.

Bạch Đồ cười nhạo Vệ Cẩn: "Tử Khanh, người đúng là tự tìm khổ mà."

Vệ Cẩn liếc nhìn Bạch Đồ, nói: "Không nói nhiều với ngươi, ta đi lấy cá chưng đây." Vệ Cẩn đi rồi, A Thanh vuốt cằm, xúc động nói: "Trước giờ con thấy Vệ công tử như hồ li, giờ Vệ công tử lại có vẻ giống kiểu... nghi gia nghi thất*." Hình tượng như tiên của Vệ công tử trong lòng hắn đang tuột dốc không phanh.

*Nghi gia nghi thất: yên nhà yên cửa, thường để nói về trách nhiệm của người vợ trong nhà.

Bạch Đồ cười nói: "Thánh nhân cũng khó thoát khỏi một chữ tình."

Vệ Cẩn không ngờ lúc mang bữa trưa đến phòng A Chiêu lại gặp được cảnh hoạt sắc sinh hương* này.

*Hoạt sắc sinh hương: Hình dung nhan sắc xinh đẹp diễm lệ của phụ nữ (Ẩn dụ so sánh với hoa) – Tham khảo Tàng Thư Viện.

Ngay lúc đó, mái tóc đen dài như mực được vén hẳn lên, lộ ra cần cổ thon dài, trên cổ có một dây buộc màu hồng tinh tế*, vốn ở thắt lưng cũng có một đai buộc màu hồng, nhưng giờ cũng đã rơi xuống.

Trên mặt đất là quần áo lộn xộn, cùng một vũng nước.

Vệ Cẩn có thể đoán được là A Chiêu không cẩn thận làm đổ trà, dính vào xiêm y.

Ngoài cửa sổ, một chiếc lá rời cành, bay ngang qua mắt Vệ Cẩn rồi rơi xuống đất.

Cả người A Chiêu chỉ còn lại cái yếm sắp tháo nốt, mà ngón tay nàng đang chạm vào dây yếm rồi, chỉ cần kéo nhẹ một cái nữa thôi, chiếc yếm màu vàng nhạt thêu hoa mẫu đơn hôm trước Vệ Cẩn vừa mới giặt cũng sẽ rơi xuống như chiếc lá kia.

Đúng lúc đó, A Chiêu ngửi thấy mùi cá.

Nàng giật mình, dù không nhìn thấy nhưng vẫn theo phản xạ quay đầu lại, "Tử... Tử Côn?"

Tay cầm khay đồ ăn run run, tiếng bước chân Vệ Cẩn rời khỏi có chút vội vàng và hoảng hốt.

A Chiêu thực ra lại mặt không đổi sắc mà buộc lại dây yếm, mặc vào một bộ xiêm y sạch. Nàng đi ra khỏi phòng, nói: "Tử Côn, người làm xong bữa trưa rồi sao?"

Vệ Cẩn mãi mới bình tĩnh lại được, thấy A Chiêu thản nhiên bước tới.

Vệ Cẩn tự dưng hơi bực bội.

A Chiêu còn không để ý, hắn còn so đo làm gì?

"Tử Côn." Giọng nói A Chiêu như dịu đi vài phân, điều này làm cho Vệ Cẩn nhớ lại hồi trước A Chiêu cũng hay nói như vậy, nhẹ nhàng êm ái gọi "sư phụ". Nhưng rồi, giọng nói ấy sau này chỉ còn xuất hiện lúc có Tu Ninh.

Giờ được nghe lại lần nữa, Vệ Cẩn nhận ra mình không vui vẻ và thỏa mãn như đã nghĩ.

Hắn bước tới bên A Chiêu, vừa định viết chữ trên tay nàng thì A Chiêu đã chủ động cầm lấy tay hắn, cười vui vẻ, lại gọi một tiếng: "Tử Côn".

Vệ Cẩn nghĩ ngợi một lúc, viết lên tay nàng.

"Thật ra ta còn một tên chữ, gọi là Tử Thanh*."

*Thanh (清) và Khanh (卿) đồng âm, đều đọc là qīng.

Hết chương 54.

Muốn được gọi đúng tên cũ nên chơi cả đồng âm =)))))) Vệ Cẩn poor diu =)))))

Cách mạng sắp thành công rồi =))) cố lên chú Cẩn =))


[Nuôi đồ nhi đến tự ngược] Chương 55


Chuyển ngữ: Lệ Thiên

"Tử Thanh? Tên chữ của người ạ?" A Chiêu hỏi.

Vệ Cẩn viết: "Ừ."

A Chiêu mỉm cười nói: "Nhắc mới nhớ, sư phụ con tên chữ cũng là Tử Khanh, nhưng lại không giống với Tử Thanh của người." Vệ Cẩn đỏ tai, viết trong lòng bàn tay A Chiêu: "Thật trùng hợp."

A Chiêu vẫn mỉm cười nói: "Vâng, trùng hợp thật ạ." Nàng vuốt lòng bàn tay Vệ Cẩn, "Con vừa ngửi thấy mùi cá, hôm nay người chưng cá ạ?"

Ngón nàng mang theo sự ấm áp, như đang vuốt ve lòng hắn. Vệ Cẩn cảm thấy tê dại, đột nhiên nhớ tới cảnh vừa rồi, sắc hồng ở hai tai càng lan rộng ra.

May mà A Chiêu không thấy nên Vệ Cẩn có thể quang minh chính đại mà đỏ mặt.

Hắn viết: "Do sáng nay câu được con cá."

A Chiêu thấy vậy, hỏi: "Gần đây có sông ạ?"

Đúng lúc đó, Bạch Đồ tới để bắt mạch cho A Chiêu, nghe vậy thì cười đáp: "Có, đương nhiên có có rồi. Ở sâu trong cánh rừng kia là một con sông nhỏ rất trong, cũng có nhiều cá ngon đấy. Thật ra A Chiêu con có thể cùng Tử Côn qua bên đó đấy, cũng tốt cho việc hồi phục mắt con."

Thấy tai Vệ Cẩn đỏ bừng, Bạch Đồ không nhịn được mà mỉm cười.

Thật muốn gọi A Thanh tới xem vẻ xấu hổ đỏ mặt của Vệ Cẩn mà.

A Chiêu nói: "Cũng được ạ, mấy ngày nay con cũng quen đường rồi, hẳn là có

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net