Chương 1: Luận văn đoạt thiên kim.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author: AsakiMin

Rating: 13+ (?)

Genre: Bách hợp văn, cổ trang, oan gia...

------------------------------------------------------------

Tiết trời vào xuân, dân chúng tấp nập xuống đường dạo phố. Đường phố, tửu quán hôm nay lại đặc biệt tấp nập bởi vì một sự kiện lớn…

Phụng Hỷ lầu nội...

- Công tử xin hỏi mấy người? – Điếm tiểu nhị nhanh nhẩu chạy đến bên bạch y thiếu niên vừa mới bước vào.

Bạch y thiếu niên lướt mắt nhìn xung quanh, “phạch” một tiếng, gấp lại chiết phiến trên tay, chỉ về phía chiếc bàn cạnh cửa sổ nói:

- Một người, ta muốn ngồi bên đó.

- Dạ được. – Điếm tiểu nhị chạy nhanh đến bên bàn, dùng khăn lau sơ bàn ghế, kéo ra chiếc ghế, hướng bạch y thiếu niên, tươi cười nói – Công tử mời ngồi. Chẳng hay công tử muốn dùng gì?

- Tùy tiện lấy cho ta vài món tốt nhất ở đây đi thêm 1 cân nữ nhi hồng thượng hạng nữa. – nói xong bạch y thiếu niên lấy ra một đỉnh bạc thưởng cho điếm tiểu nhị.

- Dạ có ngay công tử. Thỉnh công tử đợi trong chốc lát. – Điếm tiểu nhị cầm lấy thỏi bạc vui vẻ chạy nhanh vào nhà bếp gọi món.

Bạch y thiếu niên ngồi tại chổ, mở ra chiếc phiến phe phấy trước ngực, mắt nhìn xa xa ra hướng cửa sổ. Một cơn gió nhẹ lướt qua,bạch y thiếu niên mái tóc khẽ lay động, vạt áo phiêu phiêu nhìn vào thật là tuấn mỹ tuyệt luân.

- Hôm nay ta có cảm giác đường phố hình như tấp nập hơn thì phải. – Một lam y nam tử quay sang người bằng hữu cùng bàn nói.

- Ngươi không biết hôm nay là ngày gì sao? – Thư sinh ngồi cùng lam y nam tử quay sang hỏi.

- Hôm nay là ngày gì? Chẳng lẽ có lễ hội gì sao? Mặt dù đã vào xuân, nhưng vẫn chưa đến tết mà. – Lam y nam tử vẻ mặt ngơ ngác.

Thư sinh ngạc nhiên nhìn chằm chằm người bằng hữu của mình, kế thở dài nói:

- Ngươi thật là… suốt ngày chỉ biết chăm chú vào mấy thứ võ công vớ vẫn. Có thời gian thì nên ra ngoài tìm hiểu nhân tình. Hôm nay chính là ngày Phủ đài đại nhân Giang Hào Nhân mở cuộc luận văn, nghe nói người chiến thắng có thể nhận được thiên kim.

- Thật vậy sao? Thế sao ngươi không tham gia? Ngươi đọc sách nhiều năm như vậy cũng nên tham gia thử xem, biết đâu đắc một lần có thể thay đổi vận mệnh. – Lam y nam tử vỗ vai thư sinh nói.

- Ta tự biết lượng sức mình, nghe nói lần này còn có tứ đại tài tử tham gia. Ta tài học không bằng người tham dự chỉ tổ làm trò cười cho người khác. – Thư sinh lắc đầu, nở một nụ cười yếu ớt.

Ngồi ở cạnh bên, bạch y thiếu niên khẽ nhíu mày ngẫm nghĩ: “ Kỳ này ta đi du ngoạn, tiền bạc mang theo cũng dùng gần hết, nếu gởi thư cho người mang đến thì cũng thật bất tiện, chi bằng tham gia thử một lần có thể có ngàn lượng vàng dùng tạm.”

- Công tử! Những món công tử yêu cầu đã có, thỉnh công tử thong thả dùng. – Điếm tiểu nhị nhanh tay mang những món nhà bếp đã chuẩn bị xong, bày biện ra bàn.

- Ngươi chờ một chút, ta có chuyện này muốn hỏi. – Bạch y thiếu niên lên tiếng gọi khi thấy điếm tiểu nhị chuẩn bị đi khỏi.

- Công tử cứ hỏi, chuyện gì biết tiểu nhân sẽ sẵn sàng trả lời. – Điếm tiểu nhị trưng ra nụ cười sáng lạng.

- Ta muốn hỏi, từ đây đến Giang phủ đi đường nào?

- Giang phủ? Thì ra công tử cũng muốn đến tham gia luận văn đoạt thiên kim. – Điếm tiểu nhị cười nói.

- Ta hỏi thì ngươi cứ trả lời, việc gì nhiều lời vô nghĩa. – Bạch y thiếu niên nhíu mày, gắt.

- Dạ, dạ… Tiểu nhân biết lỗi rồi. – Điếm tiểu nhị nở nụ cười lấy lòng, nói – Công tử ra khỏi quán, đi về phía trái khoảng hai con phố, rồi rẽ phải, đến ngõ lục trúc, hướng bên trái đi đến sẽ gặp một phủ đệ.

- Được rồi. Ở đây hết việc của ngươi, ngươi có thể lui xuống đi. – Bạch y thiếu niên rót đầy một chén rượu, uống cạn một hơi, hướng tiểu nhị nói.

Điếm tiểu nhị cúi đầu vâng dạ rồi lui xuống. Bạch y thiếu niên tay vẫn rót rượu, tùy tiện gắp một ít thức ăn dùng. Cảm thấy đã không còn sớm, bạch y thiếu niên lấy từ trong túi ra một đỉnh bạc mười lượng để lên bàn, ung dung bước ra tửu lâu, hướng Giang phủ đi đến.

Trước cổng Giang phủ, người người tụ tập đông đúc. Bạch y thiếu niên chậm rãi bước đến cửa chính. Một gia đinh nhanh chân đến gần lên tiếng hỏi:

- Công tử đây là đến tham dự luận văn?

- Đúng vậy. Chẳng hay tiểu sinh có thể vào trong? – Bạch y thiếu niên chấp tay thi lễ nói.

- Dạ được. Công tử trước sang bàn bên làm một vài thông tục, hoàn tất thì có thể vào trong. – Gia đinh cung kính hướng bạch y thiếu niên nói.

- Vậy làm phiền tiểu ca. – Nói đoạn bạch y thiếu niên theo chân gia đinh đến bên chiếc bàn phía tây.

- Công tử xin mời ngồi. Thỉnh công tử đây tôn tính đại danh? – Một vị lão giả tọa tại bàn, tay cầm bút lông biên biên chép chép ngẩng đầu hỏi bạch y thiếu niên.

- Tiểu sinh họ Triệu, đơn danh Đình. – Bạch y thiếu niên cúi đầu thi lễ nói.

- Thì ra là Triệu công tử. Xin hỏi công tử năm nay đã bao niên kỷ? Lệnh tôn, lệnh đường, quê quán nơi nào?

- Năm nay tiểu sinh vừa tròn mười tám. Gia phụ tạ thế cách đây nhiều năm, nhà chỉ còn một cái huynh trưởng cùng gia mẫu. Tiểu sinh sinh trưởng ở Biện Kinh, lần này đến Giang Nam là để du ngoạn. – Triệu Đình trong lòng có phần khó chịu, chỉ là luận văn thôi, việc gì phải hỏi đến gia cảnh. Triệu Đình tuy có phần bực bội nhưng vẫn miễn cưỡng đáp.

- Nhìn công tử kỳ thật ta không nhận ra ngươi đã mười tám rồi. – Lão giả khẽ lắc đầu nói.

Hỏi thêm một vài câu, lão giả cấp Triệu Đình một tấm thiếp mời, chỉ đạo gia đinh mang Triệu Đình đến đại sảnh. Bước dọc hành lang, Triệu Đình không khỏi thầm ca ngợi Giang phủ. Tuy rằng so về bề thế không bằng phủ đệ nhà mình, nhưng bày trí lại vô cùng thanh nhã. Đường đi được lót đá thẳng tắp, xung quanh vài hòn non bộ nước chảy róc rách, một biên sân trồng toàn bạch mai, một biên sân trồng toàn đào hoa cũng nở rộ trong tiết xuân.

Đến đại sảnh, người đứng đông nghịt, Triệu Đình chậm rãi quan sát xung quanh, phát hiện nơi đây thật nhiều học giả, tri thức, cư nhiên tuổi khoảng từ mười tám đến ba mươi. Nhìn đến một bên, bốn nam tử ăn vận sang trọng, tay phe phẩy chiết phiến, thoạt nhìn thật phong lưu, tiêu sái. Bốn người vẻ mặt kiêu ngạo, nhìn liếc xung quanh, phiên ra một cái xem thường. Bốn nam tử được mệnh danh là Giang Nam tứ đại tài tử.

Nam tử vận lục y trường bào danh xưng Chu Đường Ngọc là trưởng tử của đại phú hào Chu Đại Quý. Chu gia vốn kinh thương nhiều đời, đến đời Chu Đại Quý, hắn cảm thấy được người đời vẫn nói “ sĩ, nông, công, thương” nên quyết định cho Chu Đường Ngọc theo đuổi công danh.

Đầu đội bạch cân, vận một thân lam y trường bào là Ngô Quân Thụ là con trai duy nhất của Bình tây đại tướng quân Ngô Trung. Ngô Quân Thụ tướng mạo khôi ngô, văn võ song toàn, chính là phu quân trong mộng của các cô nương Giang Nam.

Vận cẩm y vàng nhạt, tay xoay tròn chỉ hoàn bằng bạch ngọc tên gọi Trịnh Thừa Lâm. Thân phụ của hắn là Trịnh Khải Du. Trịnh Khải Du từng đỗ Trạng nguyên đến nay đã làm đến Lục Phủ tuần án, trong triều cùng thừa tướng có giao tình thâm hậu.

Còn lại một người là Triệu Hàn Phong là nghĩa tử của Lục vương gia Triệu Khang. Triệu Hàn Phong vốn họ Lý, thân phụ của Triệu Hàn Phong là anh trai của Lục vương phi. Triệu Khang vì hiếm muộn nên nhận Lý Hàn Phong làm nghĩa tử, từ đó hắn đổi sang họ Triệu.

Đương nhìn ngắm xung quanh thì một văn sĩ mặc trường bào màu nâu tuổi chừng năm mươi tiến vào, theo sau là vài cái gia đinh, dừng ở vị trí thủ tọa, cao giọng nói:

- Lão phu Giang Hào Nhân rất vinh hạnh vì các vị đã nể mặt đến tham dự cuộc luận văn hôm nay. Nội dung cuộc thảo thí hôm nay rất đơn giản. Tổng cộng có tất cả ba đề mục. Vị nào có thể vượt qua cả ba vòng sẽ nhận được thiên kim.

Bên dưới bắt đầu xôn xao nghị luận, Giang Hào Nhân để tiếng ồn lắng xuống, mới tiếp:

- Vòng thi đầu tiên lão phu có năm câu đối, năm vị nào trả lời được sẽ được vào vòng thứ hai. Nếu không vị nào nghị luận gì thêm thì chúng ta có thể bắt đầu.

- Hảo, hảo. Xin mời Giang đại nhân ra câu đối. – Một thanh niên nam tử la lớn.

- Được vậy thì chúng ta bắt đầu. Câu đầu tiên là: “ Phong thanh, vũ thanh, độc thư thanh, thanh thanh nhập nhĩ.” – Giang Hào Nhân cao giọng để mọi người có thể nghe rõ.

- Gia sự, quốc sự, thiên hạ sự, sự sự quan tâm. – Triệu Hàn Phong phe phẩy chiết phiến, xướng lên vế sau.

- Đối tốt lắm, xin hỏi tôn tính của công tử đây. – Giang Hào Nhân hướng Triệu Hàn Phong hỏi.

- Tại hạ họ Triệu, danh xưng Hàn Phong. – Triệu Hàn Phong gấp lại chiết phiến hướng Giang Hào Nhân chấp tay thi lễ.

- Thì ra là Triệu công tử, một trong tứ đại tài tử của Giang Nam, lão phu ngưỡng mộ đã lâu.

- Không dám, không dám. Giang đại nhân quá lời, tiểu sinh chỉ là một học trò bình thường mà thôi. – Triệu Hàn Phong bộ dáng khiêm tốn đáp lời.

- Tốt. Câu đầu tiên đã có người đáp được. Lão phu mạn phép đọc câu đối thứ hai: “ Khai khẩu tiện tiếu, tiếu cổ tiếu kim, phàm sự phó chi nhất tiếu.” – Giang Hạo Nhân vẻ mặt tươi cười đọc lên vế đối thứ hai.

- Đại đỗ năng dung, dung thiên dung địa, dữ kỳ hà khả dĩ bất dung. Tại hạ Chu Đường Ngọc. – Chu Đường Ngọc đọc xong không đợi Giang Hào Nhân hỏi đến đã tự báo danh tính.

- Chu công tử quả nhiên danh xứng với thực, lão phu thực sự mở rộng được tầm mắt. – Giang Hào Nhân nhíu mày, nghĩ thầm người này thật là tự cao tự đại, quả thực như đồn đãi. Dừng lại suy nghĩ, Giang Hào Nhân tiếp tục – Đã có hai người vượt qua, các vị học giả hãy tận sức, phía trước chúng ta còn ba câu nữa. Lão phu xin phép đọc vế thứ ba: “ Xỉ tính cương, thiệt tính nhu, cương tính bất như nhu tính cửu.”

- Mi sinh tiền, tu sinh hậu, tiền sinh bất nhược hậu sinh trường. Tại hạ Trịnh Thừa Lâm. – Trịnh Thừa Lâm nói xong, liếc mắt nhìn xung quanh, phiên ra một cái xem thường.

- Trịnh công tử quả là hậu sinh khả úy. – Giang Hào Nhân, khẽ lắc đầu, trong lòng mắng thầm quả là cha nào con nấy, Trịnh Khải Du kiêu căng ngạo mạn đã đành, Trịnh Thừa Lâm này so với cha hắn còn có phần hơn. Giang Hào Nhân cảm thấy thất vọng, ba người lọt vào vòng trong, đã có hai kẻ không ra gì, thở dài ngao ngán, tiếp tục đọc tiếp vế thứ tư – Chỉ còn lại hai người nữa, hy vọng các vị học giả tận hết sức mình. Vế thứ tư như sau: “ Thế chiến quốc, thế xuân thu, dù thời thế thế nào vẫn thế.”

- Ai công hầu, ai khanh tướng, trong trần ai ai dễ biết ai. Tiểu sinh họ Ngô, tên gọi Quân Thụ. Hân hạnh diện kiến Giang đại nhân. – Ngô Quân Thụ cúi đầu hành lễ.

- Ngô công tử khách khí. Ngô công tử chịu tham gia, lão phu đây mới thấy thật vinh hạnh. – Giang Hào Nhân mỉm cười hài lòng.

Bên dưới lại bắt đầu ồn ào, chỉ còn một câu đối nữa thôi, tứ đại tài tử đã được vào vòng trong nhưng vẫn không chắc rằng một trong bốn người sẽ không trả lời câu này. Quy định vốn không nói đến một người không được phép trả lời hai câu, cứ như thế, có lẽ còn lại biết đâu chỉ có bốn người. Mọi người trong lòng trùn xuống, thở dài ngao ngán. Như đoán được những người ở đây nghĩ gì, Giang Hào Nhân cao giọng nói:

- Mọi người không cần thất vọng, còn một cơ hội nữa, mong là các vị nhân sĩ cố gắng hết mình. Lão phu cũng không tái làm mất thời gian của các vị, liền xin đọc câu cuối cùng: “ Đế Nghiêu, đế Thuấn, đế Vũ, Vũ Nghiêu Thuấn tam đế truyền hiền.”

Mọi người xôn xao bàn tán, có lẽ cả cơ hội cuối cùng cũng không còn. Bỗng một thanh âm vang giữa hàng loạt tiếng ồn, một đạo thân ảnh màu trắng bước lên:

- Vương Văn, vương Khải, vương Thang, Thang Khải Văn tam vương kế thánh.

Câu này quả nhiên khiến mọi người khâm phục, không những đối chuẩn xác, mà xem ra so với Giang Hào Nhân còn cao hơn một bậc bởi “ hiền” khả thế nào so được với “ thánh”. Giang Hào Nhân gật đầu tán thưởng, đưa mắt qua đánh giá bạch y thiếu niên. Chỉ thấy người này mi thanh, mục tú, môi đỏ, răng trắng, anh khí bức người, quả thật tuấn tú bất phàm. Giang Hào Nhân trong lòng vạn lần vừa ý, hướng bạch y thiếu niên mỉm cười hỏi:

- Xin hỏi công tử đây tôn tính, đại danh? Trông công tử tướng mạo phi phàm tài học xuất chúng nhưng nhìn có vẻ không phải người nơi này.

- Giang đại nhân quá lời, tiểu sinh không dám nhận. Tiểu sinh họ Triệu, đơn danh một chữ Đình, là người đến từ Biện Kinh. – Triệu Đình cúi đầu khiêm tốn đáp.

Từ lúc vào đây, Triệu Đình vẫn đứng một bên xem cái gọi là tứ đại tài tử Giang Nam đối đáp, trong lòng ngầm khó chịu. Kỳ thực lúc đầu đến đây Triệu Đình cũng dự định lấy một ngàn lượng vàng, nhưng ngẫm nghĩ lại thân phận mình việc gì phải vì số tiền đó mà xuất đầu lộ diên. Thế nhưng càng xem càng cảm thấy không nhịn được, cuối cùng bước lên đối đáp. Giải thưởng là phụ, cái chính là Triệu Đình muốn giáo thuấn cái gọi là tứ đại tài tử kiêu căng, ngạo mạn kia.

- Tốt tốt. Các vị công tử đây quả nhiên tuổi trẻ tài cao. Lão phu đây cũng xin được tiếp tục công bố nội dung thứ hai. Mỗi người sẽ ra một câu đối, người trả lời được nhiều nhất sẽ được vào vòng trong trả lời được vấn đề của lão phu sẽ là người chiến thắng. Trường hợp đồng điểm thì cả hai sẽ cùng phân thắng bại ở vòng trong.

- Hảo. Vậy chúng ta có thể bắt đầu được chưa? – Chu Đường Ngọc nóng lòng lên tiếng hỏi.

- Được được, chư vị công tử có thể bắt đầu. – Giang Hào Nhân tươi cười nói.

- Vậy ta ra trước một câu: “ Xuân tiêu phong nguyệt, nguyệt thiêm họa sắc, phong dẫn hoa hương, sắc sinh hương, hương sinh sắc, hương hương sắc sắc mãn xuân tiêu, tương tư khách hứng tương tư khách.” – Chu Đường Ngọc xướng lên vế đối khiến Giang Hào Nhân không khỏi nhíu mày. Tên này quả thực là đủ loại “ phong, hoa, tuyết, nguyệt”.

- Hạ nhật cầm thi, thi ngụ ngã tình, cầm hòa ngã tính, tình viện tính, tính viện tình, tính tính tình tình ngu nhật hạ, tri âm nhân thức tri âm nhân. – Triệu Đình chậm rãi đáp, tay phe phấy chiết phiến.

- Triệu Đình công tử quả nhiên lợi hại. Mạn phép đến tại hạ ra câu tiếp theo: “ Cầm, sắc, tỳ, bà, bát đại vương” – Triệu Hàn Phong phiên ra nụ cười đắc thắng nhìn Triệu Đình. Đây là một câu chiết tự khá khó, trong mỗi chữ đều có hai chữ “vương”, tổng cộng là tám chữ “vương”, ngoài ra hắn còn nhằm nhấn mạnh thân phận nghĩa tử Lục vương gia.

Triệu Đình “ phạch” một tiếng, gấp lại chiết phiến, cầm chiết phiến lần lượt chỉ vào cái gọi là tứ đại tài tử Giang Nam:

- Lỵ, mỵ, võng, lượng, tứ tiểu quỷ.

Vừa dứt lời mọi người cười rộ lên, tứ đại tài tử mặt mũi đỏ bừng, nghiến răng ken két.

- Ngươi… ngươi…- Triệu Hàn Phong tức tối nói không nên lời.

- Ta đây thế nào? – Triệu Đình làm vẻ mặt vô tội, nhìn Triệu Hàn Phong hỏi.

- Tiểu tử ngươi xem ra khá lắm. Ta đây cũng muốn thỉnh giáo ngươi một phen: “ Thi đệ nhất, thư đệ nhất, thi thư đệ nhất, phụ trạng nguyên, tử trạng nguyên, phụ tử trạng nguyên.” – Trịnh Thừa Lâm vẻ mặt dương dương tự đắc liếc mắt nhìn Triệu Đình.

Triệu Đình chấp tay hướng Trịnh Thừa Lâm nói:

- Tại hạ không thuộc dòng dõi thư hương, chẳng qua lúc nhỏ được học qua một ít y lý, đọc một ít y thư, cũng mong mạn phép đối đáp Trịnh công tử: “ Sinh địa nhất, thục địa nhất, sinh thục địa nhất, phụ đương quy, tử đương quy, phụ tử đương quy.”

Xung quanh tiếng cười nổ lên càng lớn hơn trước, Trịnh Thừa Lâm sắc mặt tím tái, phất tay áo cùng tam vị bằng hữu bỏ về. Cuộc thi có năm người ra câu đối, Triệu Đình đối được ba câu, kết quả đã định, bọn hắn có ở lại cũng vô nghĩa chi bằng rút lui sớm tránh ở lại bị nhân chê cười.

Triệu Đình vượt qua hai vòng thi thật ngoạn mục, Giang Hào Nhân cười đắc vui vẻ, nhìn Triệu Đình nói:

- Ngươi đã vượt qua hai vòng thi, chỉ còn vòng cuối cùng này. Đề mục thứ ba này lão phu có một vấn đề muốn ngươi giải quyết hộ ta. – Nói đoạn Giang Hào Nhân cho người đem ra hai mươi ba thỏi bạc để lên bàn.

- Giang đại nhân cứ việc phân phó, nếu làm được tiểu sinh sẽ cố gắng hết mình. – Triệu Đình cung kính đáp.

- Tốt. Vấn đề của lão phu là, ở đây có hai mươi ba thỏi bạc, đem chia cho bốn người, người đầu tiên lấy một phần hai, người thứ nhì lấy một phần tư, người thứ ba lấy một phần tám, người cuối cùng lấy một phần mười hai điều kiện là các thỏi bạc phải còn nguyên vẹn. – Giang Hào Nhân vuốt râu, tươi cười nhìn Triệu Đình, mong đợi đáp án.

Mọi người xung quanh nhìn Giang Hào Nam rồi chuyển sang Triệu Đình cuối cùng chuyển đến những thỏi bạc trên bàn. Trong lòng thầm mắng họ Giang vốn không có ý định giao ra thiên kim nên cố tình làm khó, hai mươi ba thỏi bạc kia, chia thế nào cũng đều không chẵn. Khẽ nhíu mày nhìn hai mươi ba thỏi bạc đang nằm trên bàn, suy nghĩ chốc lát, bước đến bên Giang Hào Nhân, xòe ra một bàn tay nói:

- Giang đại nhân có thể cho ta mượn một thỏi bạc nữa được không?

- Được thôi. – Giang Hào Nhân vẻ mặt ngạc nhiên nhưng vẫn lấy ra một thỏi bạc trao cho Triệu Đình.

Nhận lấy thỏi bạc, Triệu Đình đặt chung vào hai mươi ba thỏi bạc trên bàn, tay chia bạc, miệng thuyết minh:

- Ở đây bây giờ có tổng cộng hai mươi bốn thỏi bạc, người thứ nhất được một phần hai tức là mười hai thỏi, người thứ nhì được một phần tư, tức là sáu thỏi, người thứ ba nhận một phần tám là ba thỏi, người cuối cùng nhận một phần mười hai tức là hai thỏi, còn dư đây một thỏi, trả lại cho ngươi.

Mọi người trợn mắt há miệng nhìn không chớp mắt, vấn đề như vậy cũng có thể nghĩ ra trong chốc lát, Triệu Đình quả nhiên lợi hại. Giang Hào Nhân hô hô cười rộ, vỗ vỗ vai Triệu Đình tán thưởng:

- Khá lắm, khá lắm. Quả nhiên là nhất biểu anh tài. Ta đây thực yên tâm trao thiên kim cho ngươi.

- Đa tạ Giang đại nhân. – Triệu Đình có chút ngơ ngác nhìn người trước mặt, có ai cho người khác tiền mà vẻ mặt lại phấn khởi như thế đâu, Giang Hào Nam này quả là một người kỳ lạ.

- Triệu công tử nếu không có việc gì quan trọng xin lưu lại đây vài ngày, lão phu sẽ nhanh chóng trao thiên kim cho ngươi. – xoay qua một gia đinh, Giang Hào Nhân lên tiếng gọi. – Ngươi đi chuẩn bị gian phòng tốt ở tây sương cho Triệu công tử đi.

Giang Hào Nhân cho gia đinh tiễn khách, còn lại chính mình dắt tay Triệu Đình tiến vào thư phòng. Đợi cả hai đều đã an tọa, Dương Hào Nhân nâng lên tách trà khẽ nhấp một ngụm, hướng Triệu Đình hỏi:

- Triệu công tử chẳng hay lệnh tôn, lệnh đường là người thế nào? Ta xem ngươi không có vẻ là người sinh trưởng ở một gia đình bình thường.

- Phụ thân ta chẳng may qua đời từ khi ta còn rất nhỏ, trong nhà chỉ có mẫu thân cùng đại ca. Nhà ta chỉ làm một vài cái sinh ý nho nhỏ thôi, thực không dám nhắc đến để đại nhân chê cười. – Triệu Đình ánh mắt lộ ra một tia u buồn.

- Ta nhìn xem ngươi quả thật tài năng xuất chúng, chằng hay ngươi có định thi lấy công danh hay không? – Nhận ra vẻ mặt của Triệu Đình Dương Hào Nhân cố ý lái câu chuyện sang hướng khác.

- Ta không nghĩ sẽ theo đuổi công danh. Quan trường hiểm ác, đối với ta, công danh chỉ như gió thoảng mây trôi. – Triệu Đình thở dài ngao ngán.

- Ta cảm thấy ngươi không làm quan thật là một tổn thất của Đại Tống. Nhưng mỗi người có chí hướng khác nhau, ta cũng không tiện nói nhiều. – Giang Hào Nhân giọng mang theo vẻ tiếc nuối.

Triệu Đình thầm nghĩ: “ Ngươi thật kỳ lạ, ta có làm quan hay không việc gì đến ngươi. Dù ngươi là một lương đống thì cũng đâu cần phải tỏ ra tiếc nuối như thế, ta đây lại chẳng phải là con của ngươi cớ gì mà phải quan tâm nhiều đến thế? Ngẫm lại, đừng nói là ta không thích làm quan, cho dù có thích thì cũng chẳng thể làm được.”

Nghĩ đến đây Triệu Đình lại phát ra một tiếng thở dài. Cả hai trò chuyện thêm một lát, trời đã xế chiều. Giang Hào Nhân đành phải dừng cuộc đàm luận, nói:

- Trời cũng không còn sớm, ta sai người đưa ngươi về phòng nghỉ ngơi.

- Không cần làm phiền Giang đại nhân. Ta trụ ở khách điếm được rồi.

- Không phiền, không phiền. Ngươi là khách quý ở phủ ta, không cần khách khí như vậy. – Giang Hào Nhân tươi cười nói.

- Như vậy… như vậy có điểm thật không ổn. – Triệu Đình ngữ khí có phần hoang

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net