Chương 10: Mạc phủ địa lao...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặt trời nhanh khuất sau rặng núi. Triệu Đình khẽ chớp mắt, ngồi dậy, nàng đã ngủ một giấc khá dài từ trưa đến giờ. Lau mặt xong, nàng tìm đến bên phòng Giang Ngọc Phụng. Nhìn đến cửa phòng đóng chặt, Triệu Đình ngập ngừng một lúc rồi cũng quyết định gõ cửa.

Đứng đợi một lúc lâu, vẫn không có người mở cửa, Triệu Đình bắt đầu nôn nóng, nghĩ đến Giang Ngọc Phụng có khi nào lại vì bị nàng hôn nên tức giận bỏ đi rồi. Lại nghĩ nếu nàng muốn một mình đột nhập Mạc phủ thì thật nguy hiểm.

Càng nghĩ lại càng lo lắng, nàng thật không thể đợi thêm nữa, liền đẩy cửa bước vào. Nhìn khắp một lượt quanh phòng, thấy Giang Ngọc Phụng vẫn ngồi yên trên giường, lúc này Triệu Đình mới cảm thấy yên tâm một chút. Lại nhìn tới thức ăn trên bàn không có dấu hiệu gì là có người dùng qua, thở dài một tiếng, Triệu Đình nói:

- Này ngươi ở đây sao ta gõ cửa mà không trả lời. Còn thức ăn trên bàn sao ngươi không ăn? Nếu cảm thấy thức ăn không vừa miệng ta có thể bảo tiểu nhị đổi món khác cho ngươi.

Giang Ngọc Phụng vẫn im lặng như không nghe Triệu Đình nói. Triệu Đình bước đến ngồi ở mép giường, khẽ khìu vai nàng, hỏi lại:

- Này, ta hỏi ngươi sao ngươi không trả lời hả? Ngươi không ăn như vậy sao mà được chứ? Chẳng lẽ ngươi vẫn còn để ý chuyện ta hôn ngươi sao?

Giang Ngọc Phụng lúc này mới ngẩn lên nhìn nàng, hai mắt đỏ hoe như vừa với khóc xong, nói:

- Không liên quan ngươi. Chừng nào ngươi mới có thể đi Mạc phủ đây?

Triệu Đình nghe nàng nói vậy thật không hài lòng, lắc đầu nói:

- Đương nhiên là có liên quan rồi, ngươi sau này sẽ đi theo ta, nếu ngươi không chịu ăn uống gì rồi chết đi, ta sẽ lỗ vốn mất. Ta sẽ đi khi nào ngươi chịu dùng cơm với ta. Ngươi không ăn thì ta sẽ không đi.

Giang Ngọc Phụng vốn vì Lâm Khải Vũ lo lắng, phần vì nghĩ sau khi Triệu Đình tìm được sư huynh nàng, nàng phải đi theo Triệu Đình, tâm tình cũng vì thế mà biến xấu. Từ lúc tiểu nhị mang cơm đến, nàng chỉ toàn ở trên giường khóc, một hạt cơm cũng chưa nếm qua. Lúc này nghe Triệu Đình nói, bụng cũng cảm thấy cồn cào, đáp:

- Được. Nhưng dùng cơm xong ta thật muốn đi cùng ngươi.

Vừa nghe đến Giang Ngọc Phụng muốn đi theo mình, Triệu Đình liền xua tay nói:

- Không được. Rất nguy hiểm, ngươi tốt hơn nên ở tại khách điếm chờ ta thì tốt hơn.

Giang Ngọc Phụng hai mắt đỏ hoe nhìn Triệu Đình, giọng nghẹn lại:

- Ngươi cho ta đi cùng đi, ta hứa sẽ không làm vướng tay ngươi.

Nhìn thấy vẻ mặt như sắp khóc của Giang Ngọc Phụng, Triệu Đình tâm chợt mềm ra, dịu giọng nói:

- Được rồi, tạm thời ăn cơm trước, sau đó thay một bộ hắc y, chúng ta cùng đi. Thật không biết kiếp trước ta có mắc nợ ngươi hay không, nên kiếp này phải vướng vô bao nhiêu là rắc rối. Ta trước giờ vốn không bao giờ mặc đồ dạ hành, hôm nay vì ngươi mà phải phá lệ một lần.

Giang Ngọc Phụng nghe Triệu Đình chịu đáp ứng mang mình theo liền cảm thấy thoải mái hơn hẳn, cũng chẳng quan tâm đến mấy lời than vãn lúc sau của Triệu Đình, nàng gật đầu nói:

- Vậy ngươi gọi người mang thức ăn lên phòng ngươi trước, ta rửa mặt xong sẽ qua đó, được không?

Triệu Đình gật đầu, đứng dậy nói:

- Được, vậy ta đi trước đợi ngươi.

Nói rồi, Triệu Đình liền bước thẳng xuống lầu, lấy ra một thỏi bạc lớn đưa cho tiểu nhị bảo hắn dọn một cỗ thượng hạng mang lên phòng nàng. Điếm tiểu nhị nhận lấy thỏi bạc, vâng dạ rối rít, vội chạy nhanh vào nhà bếp đốc thúc nhà bếp nhanh tay làm thức ăn.

---o0o---

Triệu Đình quay về phòng, cũng là lúc Giang Ngọc Phụng qua tới. Cả hai ngồi xuống cùng bàn, một câu cũng không nói cùng nhau, đợi một lúc thì điếm tiểu nhị mang một mâm rượu thịt lên.

Triệu Đình cầm lấy một đôi đũa trao cho Giang Ngọc Phụng, nói:

- Ăn nhanh đi rồi cùng xuất phát.

Giang Ngọc Phụng khẽ gật đầu, tiếp nhận đũa từ tay Triệu Đình, gắp vài miếng cho vào miệng, cố gắng nuốt xuống. Trong lòng nàng có muôn vàn bất an, thức ăn vào miệng thật không có tý mùi vị nào, nhưng vì lời nói của Triệu Đình nàng phải ráng ăn một chút.

Triệu Đình cũng ăn nhanh vài đũa rồi cùng Giang Ngọc Phụng thay đổi trang phục dạ hành, cùng nhau lẻn vào Mạc phủ. Cũng vì hôm qua bị sư huynh muội Giang Ngọc Phụng đột nhập, nên hôm nay Mạc phủ canh phòng nghiêm ngặt hơn hẳn. Đi đến đâu cũng có đèn đuốc sáng trưng, gia đinh từng nhóm, từng nhóm tuần tiểu khắp các dãy hành lang. Triệu Đình thu mình trên bờ tường, quan sát một hồi, nhân lúc bọn gia đinh đổi ca trực liền cùng Giang Ngọc Phụng nhảy vào.

Băng qua mấy hành lang vẫn không thấy có phòng nào đốt đèn, có lẽ ngoại trừ bọn gia đinh canh gác, mọi người trong phủ đã ngủ hết. Đến một hành lang dài, phát hiện có một căn phòng vẫn còn chưa tắt đèn, Triệu Đình cảm thấy kỳ lạ, bèn ra hiệu cho Giang Ngọc Phụng im lặng, chỉ tay làm động tác sẽ cùng nàng nhảy lên nóc nhà. Giang Ngọc Phụng hiểu ý liền gật gật đầu. Vừa lúc đó nghe tiếng bước chân đến gần, Triệu Đình cũng không chần chờ ôm chặt lấy Giang Ngọc Phụng nhảy lên nhẹ nhàng đáp trên nóc nhà.

Sau một thoáng kinh ngạc, Giang Ngọc Phụng vẫn cố gắng giữ yên lặng, lẳng lặng theo Triệu Đình tiến đến phía trên căn phòng sáng đèn. Triệu Đình nhẹ nhàng nhấc lên một miếng ngói, nhìn vào trong phòng. Ánh đèn từ trong phòng hắt lên, Triệu Đình nhìn thấy bên trong có hai người. Một người cao gầy, khoảng bốn mươi tuổi, khuôn mặt hóp vào, hai bên thái dương nhô cao chứng tỏ nội công khá thâm hậu, cách ăn mặc có vẻ như là quản gia, khom lưng đứng đối diện với một người đang ngồi trên một chiếc ghế lót da hổ. Nhìn đến người ngồi trên ghế khoảng chừng năm mươi tuổi, dáng người to béo, bụng phình to như một cái trống, khuôn mặt tròn trịa béo ú, cặp mắt nhỏ xíu như hai hạt mè.

Người to béo bắt đầu cất giọng ồm ồm, hỏi:

- Phí quản gia, người hôm qua bắt được, ngươi đã xử lý hắn thế nào?

Gã cao gầy giọng the thé trả lời:

- Dạ bẩm lão gia, nô tài đã nhốt hắn vào địa lao, dùng cực hình tra hỏi ai đã phái hắn đến, nhưng hắn thủy chung vẫn không chịu nói một lời.

Thì ra người to béo đó chính là Mạc Chính tên quan mới nhận chức hơn một năm trước đã gây biết bao tội ác khiến cho người dân căm phẫn. Mạc Chính đưa bàn tay hộ pháp lên vuốt ve cằm, suy nghĩ một chút liền nói:

- Nếu như hắn không chịu nói thì ngươi cứ dùng biện pháp thật nặng vào. Trước tiên đập gãy hai chân hắn để hắn không thể bỏ trốn, sau đó dùng đinh sắt nung nóng ghim vào da thịt của hắn, biến hắn thành một con nhím, xem hắn còn có thế cứng miệng được hay không?

Giang Ngọc Phụng phục ở trên nóc nhà, từng câu, từng lời của Mạc Chính nói ra đều lọt vào tai nàng không thiếu một chữ. Giang Ngọc Phụng thân người run lên từng đợt, lòng đau như có muôn ngàn mũi kiếm đâm vào, cặp mắt đỏ rực, chỉ muốn ngay lập tức nhảy xuống, một chiêu đâm chết hai kẻ đó. Nhìn thấy dáng vẻ kích động của Giang Ngọc Phụng, Triệu Đình liền ôm lấy vai nàng, ánh mắt ra hiệu cho nàng ráng trấn tĩnh nghe tiếp xem bọn hắn nhốt Lâm Khải Vũ ở nơi nào.

Bên dưới, gã cao gầy gật đầu một cái, nói:

- Nô tài đã rõ. Lão gia, còn một chuyện nô tài muốn bẩm báo với người.

Gã cao gầy dừng lại một chút chờ xem phản ứng của Mạc Chính, chỉ thấy Mạc Chính gật đầu một cái ra hiệu cho gã nói tiếp. Gã cao gầy nhận được sự đồng ý của Mạc Chính liền nói tiếp:

- Chẳng là hôm trước Tôn Phù Tôn tiên sinh có gửi lời hỏi thăm người, thang thuốc trường sinh lần trước hắn viết cho người công dụng không biết có tốt không?

Triệu Đình nghe hai chữ Tôn Phù liền nổi lên thắc mắc, tên này không phải là trưởng lão của Vạn Độc môn hay sao? Chắc không phải trùng hợp như vậy chứ? Có lẽ cũng chỉ là trùng tên thôi.

Mạc Chính vừa nghe nhắc đến người này, liền tỏ vẻ hớn hở, gật gật đầu nói:

- Tốt. Thật là tốt lắm. Lần sau nếu gặp lại hắn ta nhất định phải hậu tạ hắn mới được. Mà nhắc đến việc này ta lại cảm thấy đói rồi, ngươi cho người mang canh thang lên đi.

Gã cao gầy nghe nói liền vâng dạ, lui ra ngoài cửa, vỗ tay liền ba cái, không bao lâu có một tên gia đinh nhanh chân chạy đến, trên tay mang theo một cái thố lớn. Gã cao gầy ra hiệu cho tên gia đinh đặt thức ăn lên bàn, sau đó phẩy tay hiệu cho hắn lui ra ngoài.

Triệu Đình cùng Giang Ngọc Phụng ở trên vẫn chăm chú theo dõi từng hành động của Mạc Chính. Chỉ thấy hắn từ từ mở nắp ra, khói từ trong thố bay ra nghi ngút, nước canh một màu đen ngòm, mùi dược liệu bốc lên làm Triệu Đình khẽ nhíu mày. Tên Mạc Chính thực sự là biết tẩm bổ, trong thố canh thang này không biết đã tốn bao nhiêu là dược liệu quý đây. Mạc Chính lại bắt đầu cầm một chiếc muỗng to, múc từng muỗng canh cho vào mồm. Nhìn thêm một lúc Triệu Đình cùng Giang Ngọc Phụng mặt mày biến xanh, thức ăn lúc tối đều muốn đi lên cổ họng một hơi tống ra ngoài. Nguyên Mạc Chính vừa múc lên kia là một vật thể có tay, có chân, ngũ quan tuy chưa hoàn chỉnh nhân vẫn có thể nhìn ra hình dáng một con người, chính xác hơn đó là một thai nhi. Nhìn thấy hắn từng ngụm, từng ngụm nuốt vào trong bụng, Triệu Đình thật không còn chịu đựng được nữa liền ôm lấy Giang Ngọc Phụng nhảy xuống một góc sân vắng vẻ, một tay chống vào tường ra ra sức nôn ọe. Giang Ngọc Phụng cũng chẳng kém gì Triệu Đình, nôn đến mật xanh mật vàng cũng đều theo miệng đi ra.

Nôn tháo một trận, cả hai mới cảm thấy thoải mái hơn. Triệu Đình chợt lên tiếng nói:

- Thật không ngờ phương thuốc trường sinh mà hắn nói chính là “Tử hà sa”. Ta nghe nói tà phương này, môn chủ nhiều đời trước của Vạn Độc môn đã từng dùng qua, nhưng cũng chỉ là truyền thuyết mà thôi. Thật không ngờ hôm nay lại tận mắt nhìn thấy có người thật sự dùng tới nó.

Giang Ngọc Phụng nhớ đến trước khi đến đây, nàng cũng đang theo dõi một nhóm người chuyên đi bắt phụ nữ đang mang thai, liền minh bạch nói:

- Lúc trước ta có theo dõi một đám người chuyên đi bắt thai phụ, ta theo đến đây liền bị mất dấu. Có lẽ bọn chúng chính là người của Vạn Độc môn phái đi mang những thai phụ về để làm “Tử hà sa” cho Mạc Chính.

Triệu Đình nghe vậy liền cảm thấy cả người lạnh toát. Mạc Chính thân là mệnh quan triều đình lại cư nhiên cấu kết với người của tà giáo làm nên chuyện thương thiên hại lý như thế. Tà phương “Tử hà sa” này chính là dùng dao mổ bụng của thai phụ để lấy bào thai làm thành thuốc, một lần giết đi hai mạng người như thế thật là quá mức tàn nhẫn đi. Nghĩ tới đây, đột nhiên nhớ lại cảnh lúc nãy, Triệu Đình lại cúi người nôn thêm một trận.

Giang Ngọc Phụng nhìn thấy Triệu Đình như vậy biết là nàng đang nhớ đến chuyện khi nãy, cổ họng cũng cảm thấy hơi nhờn nhợn nhưng cố gắng kiềm lại. Chờ cho Triệu Đình nôn xong, Giang Ngọc Phụng mới nói:

- Này, mau đi tìm sư huynh ta thôi. Nếu trễ không chừng bọn hắn sẽ đánh gãy chân huynh ấy thật thì sao.

Triệu Đình xem thường liếc nàng một cái, nói:

- Ta như thế này, một câu ngươi cũng không thèm hỏi mà chỉ lo lắng cho sư huynh ngươi sao? Ngươi có còn lương tâm không hả?

Giang Ngọc Phụng trong lòng gấp gáp đến phát điên liền miễn cưỡng nói:

- Được rồi, ngươi có sao không? Nếu không sao thì nhanh chóng đi tìm sư huynh ta nào. Huynh ấy mà có mệnh hệ gì, ta sẽ không tha thứ cho ngươi đâu.

Triệu Đình “hừ” lạnh một tiếng quay lưng bước nhanh, trong lòng mắng thầm: “ Hắn có mệnh hệ gì thì liên quan gì ta chứ? Ta làm hắn bị bắt sao? Là hắn võ công không bằng người nên mới thất thủ bị bắt, ta đây có lòng tốt cứu hắn, ngươi lại đối xử với ta vậy, dâm phụ thật là dâm phụ, trong lòng ngươi chỉ có tình lang, tướng công này thật đã sớm bị ngươi vứt đi một vạn tám ngàn dặm rồi”.

---o0o---

Giang Ngọc Phụng nhìn thấy Triệu Đình quay lưng, cũng nhanh chân chạy theo. Cả khắp các dãy hành lang vẫn không phát hiện được gì khác lạ. Cho khi nhìn thấy một gian nhà có vẻ cũ kỹ nằm riêng biệt ở một góc sân, cả hai mới dừng lại quan sát. Trước cửa gian nhà đó cư nhiên lại có khá nhiều người canh gác. Triệu Đình suy nghĩ trong chốc lát, cúi người nhặt lên vài viên sỏi, cùng một mảnh ngói. Vận lực lên tay, Triệu Đình ném mạnh mảnh ngói về phía bên phải bọn gác cổng. Bọn chúng vừa nghe tiếng động liền quay lưng sang tìm kiếm, Triệu Đình lợi dụng cơ hội, hai tay nhanh chóng búng ra mấy viên sỏi nhầm huyệt đạo bọn chúng bay đi. Lực đạo, cùng phương vị viên sỏi bay đi vô cùng chính xác, duy chỉ có một viên bay lệch hướng, do tên kia đột nhiên hơi cúi người xuống làm viên sỏi đập vào vai hắn khiến hắn hét toáng lên.

Triệu Đình cả kinh, nhanh chóng sử dụng khinh công vọt tới đánh một chưởng vào sau gáy làm hắn bất tỉnh. Dọn dẹp xong bọn canh gác, Triệu Đình liền đẩy cửa cùng Giang Ngọc Phụng tiến vào. Bên trong khá âm u, ẩm thấp, mùi hôi thối bốc lên thật khó thở. Triệu Đình nhìn khắp xung quanh, thấy đây chỉ là một căn phòng nhỏ, không có đồ đạc gì nhiều, nhìn một lần đã thấy hết mọi thứ, vậy thì có gì cần gì nhiều người canh gác đến thế? Càng nghĩ càng cảm thấy căn phòng này nhất định có cổ quái, Triệu Đình đi xung quanh, gõ gõ vào vách tường, đưa tay sờ thử đồ vật này nọ hy vọng tìm được cơ quan.

Giang Ngọc Phụng thấy thế cũng ra sức tìm phụ, vô tình lại quơ ngã một bức tranh, làm lộ ra một viên gạch. Viên gạch này khác xa so với những viên xung quanh, hơi lồi ra bên ngoài. Giang Ngọc Phụng liền giơ tay lên ấn thử, “kẹt, kẹt” vài tiếng mặt đất bên dưới liền mở ra một lối đi. Nhìn thấy Giang Ngọc Phụng định bước xuống, Triệu Đình liền ra tay ngăn cản, nói:

- Từ từ, chờ thêm một chút nào. Không chừng bên dưới có nguy hiểm.

Vừa dứt lời liền nghe “vụt, vụt, vụt” ba tiếng, ba mũi tên liền theo ba phương vị trên người phóng tới, tốc độ cực nhanh, dù là võ công cao đến đâu cũng khó tránh khỏi. Giang Ngọc Phụng túm lấy ngực trái, thở ra một cái trong lòng cảm thấy thật may mắn, nếu không có Triệu Đình chắc nàng đã bị tam tiễn xuyên thân rồi. Đợi thêm một lúc, không có động tĩnh gì nữa, Triệu Đình mới dắt tay Giang Ngọc Phụng đi xuống.

Bên dưới mật đạo, tối đen như mực, Triệu Đình rút trong người ra một cái hỏa tập đánh một mồi lửa để soi đường. Nhìn tới bên tường, có vô số xích sắt cùng hình cụ, cả hai không khỏi rùng mình. Đến một cánh cửa đá, Triệu Đình vận lực vào hai tay đẩy mạnh. “cạch cạch” vài tiếng cánh cửa theo tay Triệu Đình từ từ xoay ngang. Cửa vừa mở ra, cả hai liền nghe thấy một loạt âm thanh khóc than của phụ nữ, âm thanh vừa thê lương vừa ai oán, làm cho người nghe có cảm tưởng như bước vào cửa địa ngục. Hai người bước vào nhìn lướt qua các ô nhà giam, thấy ở mỗi ô có khoảng bốn đến năm phụ nữ mang thai, ước tính cả ngục thất này cũng khoảng trên dưới năm mươi thai phụ. Triệu Đình và Giang Ngọc Phụng trong đầu lúc này có cùng một ý nghĩ: “ Hắn cư nhiên lại bắt ngần này thai phụ sao? Cả trăm sinh mạng chỉ dùng để làm cái gọi là thuốc trường sinh cho hắn, thật là quá mức tàn nhẫn đi.”

Giang Ngọc Phụng lại nhìn tới một gian ngục thất ở cuối dãy, nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc ngồi dựa lưng vào tường, đầu tóc rủ rượi, quần áo rách bươm, cả thân người toàn là vết máu, tim nàng như bị ngàn mũi kim đâm vào. Bước từng bước đến gần, Giang Ngọc Phụng run run giọng, gọi khẽ:

- Sư huynh, là ngươi sao?

Người ngồi bên trong vừa nghe thấy âm thanh trong trẻo, quen thuộc liền hơi ngẩn đầu lên, đưa cặp mắt đờ đẫn nhìn nàng, hỏi:

- Ngươi… ngươi là Ngọc Phụng?

Giang Ngọc Phụng hai mắt đẫm lệ, nghẹn ngào nói:

- Phải. Là ta, Giang Ngọc Phụng đây. Ta đến để cứu ngươi.

Lâm Khải Vũ giọng nói không có một chút khí lực:

- Ngươi mau đi nhanh đi, nơi này rất nguy hiểm.

Nhìn thấy người này đến giờ còn lo lắng cho nàng, Giang Ngọc Phụng lòng càng quặn đau, lắc lắc đầu, nói:

- Ngươi không đi ta sẽ không đi. Có chết ta cũng sẽ chết cùng ngươi.

Triệu Đình đứng một bên nghe hai người tình chàng ý thiếp, trong lòng liền nổi lên một tia ghen tức, thầm nghĩ: “Hai người các ngươi giờ phút này mà còn ở đó nói những câu vô nghĩa như thế sao? Hai người các ngươi muốn chết, ta liền thành toàn cho đôi gian phu dâm phụ các ngươi vậy”. Trong lòng là nghĩ vậy nhưng Triệu Đình lại bước đến, dùng kiếm chém đứt sợi xích sắt quấn quanh cửa, quay qua Giang Ngọc Phụng, lạnh lùng nói:

- Không còn nhiều thời gian đâu, mau đỡ hắn đi thôi.

Giang Ngọc Phụng cũng không nói thêm lời nào, theo cửa vào bên trong, đỡ lấy một tay Lâm Khải Vũ, khoác qua vai mình, dìu y đi ra. Triệu Đình muốn mang tất cả thai phụ đi theo nhưng chợt nghe bên ngoài như có tiếng hò hét của rất nhiều người bèn ra hiệu cho Giang Ngọc Phụng mau chóng dìu Lâm Khải Vũ theo mình ra ngoài. Vừa lên tới cửa mật thất, đã thấy bên ngoài gian nhà có một đội cung thủ dàn hàng sẵn, hướng cung tên về phía ba người.

Triệu Đình cố gắng trấn tỉnh, mắt nhìn xung quanh tìm kiếm lối thoát. Nhìn đến bên phải có một chiếc bàn bằng tre, liền lật bàn nằm ngang, kéo Giang Ngọc Phụng cùng nấp phía sau mặt bàn. Chuẩn bị xong mọi thứ, Triệu Đình một tay nâng bàn lên che chắn phía trước, một tay đánh ra một chưởng hất cánh cửa bay thẳng vào một toán cung thủ. Triệu Đình vừa xông ra đến cửa liền lấy từ trong người ra một cái lưu tinh, phóng lên trời.

Bọn cung thủ bên ngoài vừa nhìn thấy bên trong có người xông ra liền phóng tên ra như mưa. Triệu Đình cố gắng đưa mặt bàn đến đỡ hết những mũi tên, ráng cầm cự trong giây lát đợi cho cứu viện đến. Tên bắn càng lúc càng rát, Triệu Đình vừa dùng mặt bàn hứng, vừa dùng kiếm gạt đi tên, thể lực cũng dần suy yếu. Đến Triệu Đình cảm thấy gần như chống không nổi nữa may sao vừa lúc có bốn người phi thân vào. Triệu Đình lúc này mới cảm thấy nhẹ nhỏm, gọi lớn:

- Lãnh Phong, mau đến đây.

Lãnh Phong vừa nghe chủ tử gọi, liền như một cơn gió phóng đến bên cạnh nàng. Triệu Đình quay qua Giang Ngọc Phụng nói:

- Đưa sư huynh ngươi cho hắn đi.

Giang Ngọc Phụng hơi ngần ngừ, dù sao thì cả hai cũng là kẻ địch, làm sao nàng có thể giao Lâm Khải Vũ cho Lãnh Phong. Triệu Đình thấy nàng do dự bèn nói:

- Ngươi lo gì chứ. Nếu ta muốn giết hắn thì còn tốn sức như thế làm gì? Cứ để hắn chết ở tại đây không tốt hơn sao? Nhanh lên không có thời gian suy nghĩ nhiều đâu.

Giang Ngọc Phụng lúc nàng mới trao Lâm Khải Vũ cho Lãnh Phong. Triệu Đình quay sang Lãnh Phong nhắc nhở:

- Ngươi chăm sóc vết thương cho hắn. Khi nào thấy hắn đỡ thì tìm một quán trọ để hắn lại. Ở đây ta giao lại cho các ngươi, hai ta đi trước đây.

Nói xong Triệu Đình liền nắm lấy tay Giang Ngọc Phụng xông ra ngoài phủ. Phía sau bọn cung thủ vẫn không ngừng xả tên. Giang Ngọc Phụng đột nhiên bị Triệu Đình che ở sau lưng, kế đến lại bị Triệu Đình ôm chặt lấy phóng nhanh ra ngoài, nàng trong lòng hơi hoảng. Suốt hai hôm nay, nàng liên tục cứ bị Triệu Đình ôm lấy, ngay cả Lâm Khải Vũ cùng nàng quen biết lâu như vậy cũng không ôm được nàng mấy lần, càng nghĩ càng tức, nàng muốn giãy mạnh ra nhưng lại không dám bởi hiện tại nàng bị Triệu Đình dùng khinh công mang đi, thân thể như đằng vân giá vụ, nếu dứt ra còn không bị té chết hay sao?

Đến một nơi vắng vẻ, cảm thấy an toàn, Triệu Đình mới dừng lại, dựa vào người Giang Ngọc Phụng không ngừng thở dốc. Vừa đứng vững trên mặt đất, Giang Ngọc Phụng đã muốn thoát khỏi vòng tay của Triệu Đình, lúc nàng này liền bước qua phải một bước. Giang Ngọc Phụng vừa rời đi, Triệu Đình cũng theo đà ngã xấp xuống đất.

Giang Ngọc Phụng thật không nghĩ Triệu Đình lại có thể dễ dàng té ngã như thế, nhìn lại thật kỹ, liền hốt hoảng kêu lên thành tiếng. Nguyên lai khi nãy, Triệu Đình che ở phía sau nàng chính là đỡ giùm nàng một mũi tên. Nhìn thấy mũi tên cắm sâu vào giữa lưng Triệu Đình, máu từ khe hở của vết thương tuôn ra ướt đẫm một mảng lưng áo, Giang Ngọc Phụng trong lòng dâng lên một tia hối hận, thầm nghĩ hắn trừ thói khinh bạc, thích chiếm tiện nghi nàng, thì đối với nàng cũng không tệ, thậm chí còn hai lần cứu mạng nàng. Nếu bây giờ bỏ lại hắn ở đây thì thật không có đạo nghĩa chút nào. Nghĩ vậy, Giang Ngọc Phụng liền đỡ lấy Triệu Đình, giọng nói đầy lo

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net