Chương 12:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mấy hôm nay, nằm trên giường tĩnh dưỡng, vết thương trên lưng Triệu Đình cũng dần hồi phục. Trước đó mấy hôm, Triệu Đình lệnh cho Lãnh Phong đánh một cái phi cáp truyền tin về cho hoàng đế lão ca, gã Mạc Chính kia một ngày chưa trừ thì thật là nạn lớn của dân chúng. Triệu Đình cũng muốn một kiếm đâm chết hắn lắm, nhưng thứ nhất hiện giờ nàng đang bị thương, hai là chết như vậy thì quá dễ dàng cho hắn, ba là nàng muốn lấy lại một cái công đạo cho người dân, muốn hắn phải chịu tội trước luật pháp chứ không phải chết một cách không rõ ràng trong tay nàng.

Nằm trên giường suốt làm cho tinh thần Triệu Đình thật không mấy dễ chịu, hôm nay trời đẹp thế này, nàng thật muốn ra ngoài thư giãn một chút, sẵn tiện thăm Giang Ngọc Phụng luôn. Đã lâu rồi không gặp Giang Ngọc Phụng, không có người đấu khẩu, Triệu Đình thật là chịu không quen. Vả lại nàng thù gì cũng chưa báo mà lại cứu Giang Ngọc Phụng kia hai lần, cảm thấy lần này mình làm ăn đúng là bị lỗ nặng rồi.

Càng nghĩ càng không cam lòng, Triệu Đình băng qua khoảng sân, đến trước cửa phòng Giang Ngọc Phụng, gõ cửa gọi to:

- Giang Ngọc Kê, ngươi mau ra đây cho bổn tiểu thư.

Giang Ngọc Phụng đang ngồi dùng trà sáng, nghe có người gõ cửa, còn cả gan dám sửa tên nàng, tức giận đứng lên mở cửa nhìn xem rốt cuộc kẻ to gan nào mới sáng đã phá hỏng nhã hứng của nàng. Cửa vừa mở, Giang Ngọc Phụng nhìn thấy một nữ tử vận một bộ trang phục vàng nhạt, dáng người thanh mảnh thướt tha duy gương mặt xấu xí không có điểm nào là nàng đã từng gặp qua. Nhíu mày một cái, Giang Ngọc Phụng hỏi:

- Này, ngươi là ai? Mới sáng sớm đã đến đây phá rối là sao?

Triệu Đình cười hì hì, nói:

- Này, ngươi mau quên ta vậy sao? Dù sao thì ta cũng đã từng cứu ngươi hai lần. Vậy mà…

Giang Ngọc Phụng nghe xong, liền nhướng mày nhìn kỹ người nọ, dáng người quen thuộc, chỉ khác là trên mặt không đeo mặt nạ mà thôi. Giang Ngọc Phụng gật đầu một cái, nói:

- Ngươi là Ngọc Diện Lang Quân? Thì ra ngươi đúng là một xú nữ nhân, không những tâm xấu, mà mặt cũng xấu nốt. Ta trước đây quả thật không nhìn lầm ngươi.

Triệu Đình tức giận muốn xì khói, nàng dám chắc chắn rằng nữ nhân này là dùng dấm uống thay nước nên miệng mồm mới chua như thế kia. Khẽ lách qua người Giang Ngọc Phụng, đi vào phòng, Triệu Đình ngồi xuống ghế rót một tách trà, nói:

- Nếu ta thật sự lòng dạ xấu xa thì ngươi nghĩ ngươi còn có thể đứng đây chửi mắng ta như thế sao?

Giang Ngọc Phụng nhìn thấy Triệu Đình không những tùy tiện vào phòng mà còn tùy tiện dùng trà của nàng, nhíu mày một cái, cũng trở lại trong phòng, ngồi xuống cạnh Triệu Đình, nói:

- Ngươi có biết lễ phép hay không thế? Tự tiện vào phòng người khác, ta lại cũng không mời ngươi dùng trà mà ngươi đã tự rót là sao?

Triệu Đình không thèm đếm xỉa đến nàng, bưng tách trà lên uống một hơi, nói:

- Ngươi là tỳ nữ của ta, có lý nào chủ nhân lại phải xin phép tỳ nữ?

Giang Ngọc Phụng tức giận nói:

- Ta là tỳ nữ của ngươi khi nào chứ? Còn nói bậy ta cắt cái lưỡi của ngươi bây giờ.

Triệu Đình liếc mắt nhìn nàng một cái, thản nhiên nói:

- Này, ngươi đâu phải lão bà bà mà sao mau quên thế? Lúc trước ta giúp ngươi cứu sư huynh ngươi chẳng phải ngươi đã đồng ý theo ta rồi sao? Ta nói ngươi là tỳ nữ của ta là sai sao? Hay là ngươi muốn làm nương tử ta?

Giang Ngọc Phụng “hừ” một tiếng nói:

- Nương tử? Ngươi hưởng được sao? Ngươi là cái xú nữ nhân không ai thèm lấy nên mới có hứng thú với nữ nhân sao?

Triệu Đình tức giận, trừng mắt nhìn Giang Ngọc Phụng, cao giọng:

- Này ngươi vừa phải thôi nha. Ta thật thắc mắc có phải mỗi ngày ngươi đều ăn cơm trộn thạch tín, uống thủy ngân thay nước hay sao mà độc mồm độc miệng thế.

Giang Ngọc Phụng cười khẩy, nói:

- Ngươi quá khen rồi. Ta còn thẹn là chưa đủ độc chết ngươi kia.

- Ngươi… ngươi… - Triệu Đình nghẹn họng, lắp bắp nửa ngày không nói được thêm câu nào.

Giang Ngọc Phụng nhìn thấy Triệu Đình khuôn mặt tức giận nhưng lại không thể làm gì, cười đắc thắng, nói:

- Thế nào? Không còn gì để nói thì mời ngươi mau ra khỏi đây giùm ta.

Triệu Đình vẫn tiếp tục ngồi lỳ tại chỗ, cầm tách trà uống một ngụm nói:

- Ta không đi, ta thích ngồi đây, ngươi làm gì được ta?

Đột nhiên Giang Ngọc Phụng nhìn Triệu Đình cười thật quyến rủ làm nàng cảm thấy sống lưng lạnh toát, chỉ nghe Giang Ngọc Phụng nhẹ nhàng nói:

- Ngươi không đi cũng không sao. Kỳ thật thì lúc nãy, ta lỡ tay làm rơi một ít phụ liệu vào tách trà của ngươi rồi. Hy vọng là ngày mai ngươi vẫn có thể đứng vững.

Triệu Đình đột nhiên cảm thấy bụng đau lên từng chập, thầm nghĩ: “Nữ nhân này không phải độc ác thế chứ? Nàng ta hạ độc ta thật sao?”, nghiến răng hỏi:

- Này ác phụ, ngươi đã bỏ cái gì vào trà?

Giang Ngọc Phụng nhún vai, cười nói:

- Không có gì, chỉ là một chút thuốc tả thôi, chúc ngươi thượng lộ bình an nha!!!

Nguyên trước khi đột nhập Mạc phủ, Giang Ngọc Phụng có mang bên người vài thứ thuốc phòng thân trong đó có vài loại như mông hãn dược, tả dược,… dự định là dùng để đối phó người trong Mạc phủ, nhưng thủy chung vẫn chưa có cơ hội dùng đến. Không ngờ hôm nay, lại có thể dùng đối phó Triệu Đình, Giang Ngọc Phụng trong lòng thật rất hả hê.

Triệu Đình bụng đau tới mức không chịu nổi, liền đứng lên chạy thẳng hướng nhà xí, trước khi đi cũng không quên mắng một câu:

- Giang Ngọc Kê, ngươi đúng là đồ độc phụ xà kiếp a…

Giang Ngọc Phụng cười khanh khách, nói với theo:

- Đa tạ cô nương đã tặng cho bốn chữ. Cô nương bảo trọng, hi vọng là ngươi bình an ra khỏi đó nha…

---o0o---

Sáng hôm sau, quả nhiên Triệu Đình dáng vẻ tiều tụy hẳn đi, Giang Ngọc Phụng thật sự đùa quá trớn rồi, vết thương của nàng chỉ mới hơi bình phục mà đã phải chạy ngược chạy xuôi suốt một ngày hôm qua. Tố Nguyệt không khỏi đau lòng khi nhìn dáng vẻ Triệu Đình, nàng nhớ là thức ăn của chủ tử đều do nàng một tay kiểm tra, nào có thứ bậy bạ gì, thật không hiểu sao Triệu Đình lại ra nông nỗi này chứ.

Hôm nay cả nhóm phải trở lại Vĩnh Lạc trấn vì vẫn còn việc chưa hoàn thành. Lãnh Phong sáng sớm đã định chạy ra ngoài chuẩn bị xe ngựa nhưng đã bị Triệu Đình giữ lại, bảo rằng nàng muốn đi bộ cho thư giãn gân cốt. Lúc đó Giang Ngọc Phụng nghe nói vậy cũng vô cùng bất ngờ, rõ ràng là Triệu Đình ngay cả đứng cũng đứng không vững toàn dựa vào Tố Nguyệt, vậy mà còn muốn đi bộ, bây giờ thì nàng đã hiểu dụng ý của Triệu Đình. Thì ra Triệu Đình vì muốn trả đũa Giang Ngọc Phụng mà bất chấp dùng chiêu “đồng quy ư tận” ( Ôm nhau chết chung). Triệu Đình lệnh cho Phong Hoa Tuyết Nguyệt mang hết tay nãi đưa cho Giang Ngọc Phụng xách, còn mình thì thoải mái dựa vào Tố Nguyệt mà đi.

Giang Ngọc Phụng căm phẫn nhìn Triệu Đình, lòng nghĩ thầm: “Xú nữ nhân, cư nhiên cậy đông ức hiếp ta. Một ngày nào đó Giang Ngọc Phụng ta nhất định sẽ làm cho ngươi chết không có đất chôn thân.”

Cả nhóm đi được khoảng mười dặm thì đột nhiên Triệu Đình dừng lại nói:

- Giang Ngọc Kê, ta mệt, ngươi mau lại đây đỡ ta.

Giang Ngọc Phụng oán hận liếc nàng một cái nói:

- Ngươi không thấy ta mang bao nhiêu đồ sao?

Triệu Đình cười hì hì nói:

- Đương nhiên ta thấy ngươi mang nhiều nên mới muốn ngươi đỡ ta. Sao? Chủ tử có lệnh mà nô tỳ dám không nghe sao?

Giang Ngọc Phụng cao giọng:

- Ta không phải nô tỳ của ngươi.

Triệu Đình nhún vai nói:

- Ngươi không nhận cũng không sao. Ta gọi Lãnh Phong đi trước xử lý tên sư huynh của ngươi vậy.

Giang Ngọc Phụng nghiến răng, chỉ mặt Triệu Đình, nói:

- Ngươi… ngươi dám?

Triệu Đình cười ha hả nói:

- Hình như ngươi quên ta là ai rồi thì phải. Ngươi yên tâm đi, ta không giết sư huynh ngươi đâu. Ta chỉ làm cho hắn sống không bằng chết thôi. Về khoản này ta thật sự có rất nhiều cách đó, trong đó có một cách chính là biến hắn thành “gậy người”. Mà ngươi có biết gậy người là thế nào không? A, nhìn vẻ mặt ngươi là biết ngươi không biết rồi. Vậy để ta nói cho ngươi nghe cũng được. Gậy người chính là trên người hắn có chỗ nào lồi ra, ta sẽ dùng dao cắt bỏ chỗ đó, cho đến khi hắn thẳng đuột như một cây gậy thì thôi. Thế nào ngươi có muốn xem thử không? Đầu tiên ta sẽ cắt cái mũi của hắn, sau đó là hai lỗ tai, rồi đến hai tay, hai chân,…

Giang Ngọc Phụng cả người run lên, trong lòng kinh hãi: “Xú nữ nhân này nói được làm được. Ta thật có nên cãi lời nàng ta không?”

Triệu Đình nhìn vẻ mặt Giang Ngọc Phụng, hiểu nàng trong lòng đang nghĩ gì, liền không nói tiếng nào, tiến tới vòng tay qua cổ, dựa sát vào lưng nàng. Triệu Đình dụi đầu vào cổ Giang Ngọc Phụng, mũi ngửi mùi hương từ người nàng, trong lòng cảm thấy lâng lâng, bất giác hôn nhẹ vào cổ nàng một cái.

Giang Ngọc Phụng bất ngờ bị ôm, lại còn bị hôn một cái, liền kinh hoảng, gót chân giẫm mạnh lên chân người phía sau. Chỉ nghe một tiếng hét cao vút, Triệu Đình hai tay ôm chặt chân nhảy lò cò quanh Tố Nguyệt.

Đứng vững phía sau Tố Nguyệt, Triệu Đình chỉ tay vào Giang Ngọc Phụng, cao giọng:

- Ngươi… Đồ ác phụ, ngươi muốn giẫm chết ta hay sao? Được rồi, ngươi chờ xem ta làm gì sư huynh ngươi đi. Lãnh Phong…

Lãnh Phong vừa nghe gọi liền ứng tiếng:

- Có thuộc hạ. Chủ tử người cần gì muốn sai bảo?

Giang Ngọc Phụng trừng mắt cả giận, mắng:

- Ngươi… ngươi… hạ lưu, bỉ ổi, đê tiện…

Triệu Đình cười ma mãnh nói:

- Thế thì sao? Ngươi có lại đây không thì bảo? Ta mà mất kiên nhẫn thì thật không hay đâu.

Giang Ngọc Phụng trong lòng oán hận cực độ, cố gắng kìm nén tới gần Triệu Đình. Nhìn thấy Giang Ngọc Phụng ngoan ngoãn khuất phục, Triệu Đình khóe môi nhếch lên, đưa tay đỡ lấy mấy túi đồ trên vai nàng giao hết cho Lãnh Phong. Triệu Đình vòng tay qua ôm cổ Giang Ngọc Phụng, cả người như không có xương cốt, dựa hẳn vào lưng nàng. Thổi một hơi lên tai Giang Ngọc Phụng, Triệu Đình thấp giọng:

- Ác phụ, ván này ta thắng! Ngươi cứ chờ xem bổn tiểu thư làm sao thu phục ngươi.

Nói xong Triệu Đình lại dụi mặt vào vai Giang Ngọc Phụng, cả nhóm lại tiếp tục lên đường. Giang Ngọc Phụng bị ôm chặt, ngửi thấy mùi hương thoang thoảng từ người Triệu Đình tỏa ra, nàng vừa thẹn vừa giận, mặt tự nhiên đỏ bừng, trong lòng thầm kinh hãi: “Ta bị làm sao thế này? Sao lại cảm thấy thoải mái khi bị cô nương ấy ôm chứ? Ta nhất định là điên mất rồi. Giang Ngọc Phụng, tỉnh, tỉnh lại đi…”

Tố Nguyệt đi phía sau, nhìn hai người cử chỉ thân mật, mặt hoa ảm đạm, tay bất giác nắm lại thành quyền. Ba người còn lại chỉ biết lắc đầu nhìn Tố Nguyệt, cùng nghĩ: “Tố Nguyệt, ngươi cần gì phải khổ như thế chứ?”

Sáu người tiếp tục lên đường, trong lòng mỗi người đều có suy nghĩ riêng, đến cuối giờ chiều thì trời bắt đầu đổ mưa, cả nhóm phải dừng lại ở một ngôi miếu hoang nghỉ lại một đêm, sáng mai mới tiếp tục lên đường.

---o0o---

Sáu người nhìn đến ngôi miếu hoang kia, chỉ thấy cửa lớn đã mục nát, tường ngói đổ nát, xung quanh mạng nhện đóng đầy, bốc mùi ẩm thấp, nhưng miễn cưỡng cũng có thể trú mưa. Triệu Đình đi cả buổi, vết thương sau lưng đã thập phần đau đớn, bất giác chân mày nhướng lên, nghiến chặt răng để không phát ra tiếng rên. Lạc Hoa, Phi Tuyết quét dọn sơ bụi bặm trên tường, sàn nhà, tìm một chỗ thoải mái để Triệu Đình có thể ngồi nghỉ. Lãnh Phong tìm gom một ít rơm, bẻ mấy cái chân bàn hỏng đốt lửa lên cho mọi người sửi ấm. Lúc này mưa càng lúc càng lớn, Tố Nguyệt cùng Giang Ngọc Phụng đỡ Triệu Đình ngồi xuống một chổ sạch sẽ. Lãnh Phong lấy trong túi ra một ít lương khô chia cho mọi người.

Trời dần tối, sáu người ngồi quanh đống lửa, miếu hoang nhiều chỗ bị dột, rất ít nơi khô ráo. Giang Ngọc Phụng ngồi cách xa Triệu Đình, thi thoảng lại tránh qua trái, lách qua phải để tránh nước rơi trúng đầu. Triệu Đình nhìn thấy không khỏi phì cười, nói:

- Ngọc Kê, qua đây, chỗ này không bị ướt.

Giang Ngọc Phụng liếc Triệu Đình một cái nói:

- Không cần, ta cũng không phải tên Ngọc Kê.

Triệu Đình thấy nàng bị ướt mà vẫn ngoan cố không chịu dời tới cạnh mình, trong lòng cảm thấy buồn bực, nói:

- Được rồi, Phụng nhi lại đây, ta cũng không ăn thịt ngươi đâu mà sợ.

Giang Ngọc Phụng “hừ” khẽ một tiếng, bước tới ngồi cạnh Triệu Đình, nói:

- Ta với ngươi thân lắm sao? Phụng nhi là để ngươi gọi?

Triệu Đình cười hì hì, nói:

- Ngươi không chịu cho ta gọi Phụng nhi thì ta gọi ngươi là Kê nhi vậy. Dù sao miệng cũng là của ta, ta thích gọi thế nào, ngươi quản được sao?

Giang Ngọc Phụng tức giận, lườm nàng một cái, thầm nghĩ: “Lưu manh! Ngươi thật là một cái thiên hạ đệ nhất tiểu lưu manh! Ai mà lấy phải ngươi thật là gia môn bất hạnh”, nghĩ vậy liền mắng ra miệng:

- Lưu manh.

Triệu Đình bị mắng không những không tức giận, mà vẻ mặt lại hí hửng vô cùng, nói:

- A, vậy ta liền lưu manh cho ngươi thấy. Phụng nhi, đêm nay ngươi nhất định phải cùng ta ngủ nha…

Nói rồi liền vòng tay ôm chặt lấy Giang Ngọc Phụng. Bất ngờ bị ôm lấy, Giang Ngọc Phụng hai má đỏ bừng, khủy tay huýt vào ngực Triệu Đình một cái, nói:

- Ngươi, đồ sắc lang, còn không buông ta ra, ta liền đánh chết ngươi.

Triệu Đình một tay xoa xoa ngực, một tay vẫn giữ chặt Giang Ngọc Phụng, đầu tựa vào vai nàng, nhỏ giọng nói:

- Tiểu nương tử, ngươi nỡ đánh chết ta thật sao? Ta mà lỡ chết đi, ngươi sẽ trở thành quả phụ đó.

Triệu Đình nói xong câu này thầm nghĩ chính mình cũng không nói sai, nàng vốn là phu quân chính thức bái thiên địa của Giang Ngọc Phụng, nếu nàng chết thật, Giang Ngọc Phụng còn không phải trở thành quả phụ thì là gì?

Giang Ngọc Phụng nghe nàng nói năng khinh bạc, trong lòng tức giận thật muốn một quyền đánh chết nàng. Nhưng nhìn lại Triệu Đình vẻ mặt đau đớn, nghĩ tới có lẽ vết thương lần trước vẫn chưa lành hẳn, lòng chợt chùn xuống, dịu giọng hỏi:

- Này vết thương của ngươi đã khỏi hẳn chưa? Ngươi lúc nào cũng cứ đùa giỡn, bộ ngươi nghiêm túc một chút sẽ chết hay sao?

Triệu Đình thấy nàng quan tâm mình, trong lòng chợt cảm thấy vui vẻ, cười hì hì nói:

- Vết thương cũng chưa khỏi hẳn, bất quá có Phụng nhi quan tâm, ta liền cảm thấy không đau nữa. Ta không phải là không nghiêm túc được, chỉ là trước mặt Phụng nhi ta muốn là chính mình, muốn đùa giỡn thật thoải mái.

Giang Ngọc Phụng vẻ mặt vô cùng khó coi, giọng trầm lạnh:

- Ý ngươi là chỉ muốn đùa giỡn ta thôi phải không? Trong mắt ngươi ta chỉ là món đồ chơi cho ngươi tiêu khiển?

Triệu Đình nghe Giang Ngọc Phụng nói vậy, liền xua tay lia lịa, vội vàng giải thích:

- Không phải, không phải, ta tuyệt đối không phải muốn đùa giỡn ngươi.

Giang Ngọc Phụng thấy dáng vẻ khẩn trương của Triệu Đình thật muốn cười lớn, nhưng cố gắng kìm chế, giả vờ nhíu mày hỏi:

- Vậy sao? Thế ngay cả tên ngươi cũng không nói ta biết, vậy có tính là đang đùa bỡn ta không?

Triệu Đình hai tay ôm chặt Giang Ngọc Phụng, mỉm cười nói:

- A, ra là Phụng nhi chỉ muốn biết tên ta thôi sao? Tại ngươi không hỏi thôi, nếu ngươi hỏi ta liền nói ngay cho ngươi biết. Ta họ Lý, danh gọi Đình Doanh, ngươi cứ gọi ta là Đình nhi là được.

Giang Ngọc Phụng trong lòng lặp đi lặp lại cái tên “Lý Đình Doanh”, nghĩ thầm: “Lý Đình Doanh, ván này là ta thắng ngươi. Hừ! Ai thu phục ai vẫn còn chưa biết đâu?”. Ngoài miệng vẫn tươi cười nói:

- Vậy khuya rồi, Đình nhi buông ta ra ngủ sớm đi, được không?

Triệu Đình bĩu môi, nói:

- Ta muốn ôm Phụng nhi ngủ, như vậy không được sao?

Giang Ngọc Phụng vẻ mặt bất đắc dĩ, thấp giọng nói:

- Này, ở đây nhiều người vậy, ngươi ôm ta như thế này còn ra thể thống gì, cùng lắm ta vẫn nằm cạnh ngươi, chịu không?

Triệu Đình lúc này mới buông tay, miễn cưỡng kéo một bao hành lý đến nằm xuống. Giang Ngọc Phụng phì cười, cũng nằm xuống cách Triệu Đình một thước. Lãnh Phong, Lạc Hoa, Phi Tuyết nhìn thấy hai người cử chỉ lời nói thân mật, không khỏi lắc đầu, thầm nghĩ chủ tủ của mình từ lúc nào lại trở nên thân mật với người ngoài như thế? Thật là một chút phòng bị với Giang Ngọc Phụng cũng không có, thật không biết chủ tử các nàng tại sao lại trở nên bất cẩn như vậy?

Duy nhất một mình Tố Nguyệt vẻ mặt thất thần, răng nghiến chặt, tay bứt bứt mấy cọng rơm, miệng lẩm bẩm: “Tại sao? Tại sao là nàng ta? Ta có gì không tốt chứ?”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net