Chương 13:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm, cả nhóm lại tiếp tục lên đường đi Vĩnh Lạc trấn. Trên đường đi, nhìn thấy chốc chốc lại có vài kỵ mã phi ngựa tới, sáu người nhìn theo không khỏi thắc mắc, vì lẽ gì lại có nhiều người đến Vĩnh Lạc trấn như thế? Tuy có thắc mắc nhưng cũng không nghĩ nhiều làm gì, cả nhóm vẫn tiếp tục nhanh chóng lên đường.

Triệu Đình cho Lãnh Phong đi trước tìm một khách điếm đặt sẵn bốn phòng, còn mình thì vẫn cùng bốn nàng, chầm chậm mà đi.

Đi được một đoạn Lạc Hoa đột nhiên tiến lại gần, vòng tay ôm Phi Tuyết, nũng nịu nói:

- Tiểu Tuyết, ta mỏi chân, ngươi cõng ta đi!!!

Phi Tuyết gỡ tay Lạc Hoa ra, gia tăng cước bộ, cả nhìn cũng không nhìn nàng một cái, lạnh lùng nói:

- Ngươi nghiêm túc một chút cho ta. Còn làm càn nữa thì đừng trách ta vô tình.

Lạc Hoa đuổi theo sau, dậm chân, ủy khuất nói:

- Ngươi lúc nào mà chẳng vô tình với ta, người ta mệt nên muốn ngươi cõng một chút thôi mà. Ngươi nhìn xem Giang cô nương đối với chủ tử thật là tốt. Suốt từ hôm qua đến nay đều là nàng đỡ chủ tử đi. Còn ngươi nha, người ta ngay cả ôm một chút cũng không cho.

Giang Ngọc Phụng nghe nàng nhắc đến mình, mặt chợt đỏ bừng, cúi đầu xấu hổ không biết nói gì. Triệu Đình nhìn thấy Giang Ngọc Phụng ngượng ngùng, lại sợ nàng bị Lạc Hoa làm cho xấu hổ mà bỏ mình ra, liền hắng giọng nói:

- Lạc Hoa, ngươi đang nói bậy cái gì đó, có tin ta cắt cái lưỡi của ngươi hay không? Phụng nhi vì ta bị thương nên mới đỡ ta, còn ngươi đang bình thường khỏe mạnh như thế cần gì phải bắt người khác cõng chứ? Hay là ngươi cũng muốn bị thương giống như ta? Nếu vậy thì người làm chủ tử như ta nhất định sẽ thành toàn cho ngươi mới được.

Nói xong lại cười hì hì, làm Lạc Hoa không lạnh mà run. Lạc Hoa nhăn nhó, nói:

- Chủ tử, người đúng là chẳng biết thương hoa tiếc ngọc. Giang cô nương à, ta thật thương cảm cho ngươi, phải đi theo một người vừa chẳng biết phong tình, vừa chẳng biết nhẹ nhàng với nữ tử gì cả.

Giang Ngọc Phụng mặt càng lúc càng đỏ, khẽ muốn đẩy Triệu Đình ra. Triệu Đình nào để nàng có cơ hội đó, ôm chặt nàng, liếc Lạc Hoa một cái, nói:

- Ngươi thật sự không cần cái lưỡi nữa thì phải? Đừng thấy ta bị thương là không làm gì được ngươi nha!

Giang Ngọc Phụng biết cả hai là đang đùa nhưng vẫn nắm tay Triệu Đình, mỉm cười nói:

- Đình nhi, ngươi thật sự hung hăng quá đó. Ngươi nhìn xem, ngươi làm cho Lạc Hoa sắp khóc rồi kìa.

Lạc Hoa nghe nàng bênh vực mình, liền được nước lấn tới, nói:

- Người xem, ngay cả Giang cô nương cũng công nhận là người hung hăng, dữ dằn. Ta xem ra Tiểu Tuyết vẫn là tốt nhất, tuy lạnh lùng, lãnh đạm nhưng cũng không có đối xử thô bạo với nữ nhân như người.

Triệu Đình nghiến răng nghĩ thầm: “Lạc Hoa, ngươi thật to gan, trước mặt Giang Ngọc Phụng, dám hạ nhục ta. Đợi đó, có cơ hội ta phải gặp riêng Phi Tuyết, bảo nàng hảo hảo giáo huấn ngươi.”

Tố Nguyệt ở bên cạnh, thấy hai người cứ tiếp tục đấu khẩu thì trời tối cũng khó mà xong, bèn xen vào nói:

- Được rồi Lạc Hoa, ngươi đừng trêu chọc chủ tử nữa. Mau chóng lên đường còn đến hội họp với Lãnh Phong ở khách điếm để chủ tử còn có chỗ dưỡng thương nữa.

Lạc Hoa định lên tiếng nói thêm gì nữa thì bị Phi Tuyết liếc một cái, cả người như bị đóng băng, miệng ngậm chặt không dám nói thêm tiếng nào. Cả nhóm tiếp tục gia tăng cước bộ, đến giờ tỵ thì đến Vĩnh Lạc trấn. Năm người vẫn tưởng là sẽ bị tra xét gắt gao, nhưng bọn lính gác thủy chung chỉ nhìn sơ qua là cho người vào thành.

---o0o---

Vào thành, cả nhóm nương theo hướng đông mà đi, đến một khách trọ lớn đã thấy Lãnh Phong đứng đợi ở trước cổng. Sáu người theo bốn phòng mà chia ra, Lạc Hoa cùng Phi Tuyết một phòng, Lãnh Phong một phòng, Tố Nguyệt một phòng, còn lại một phòng là Triệu Đình với Giang Ngọc Phụng.

Mấy ngày nay ở cùng Triệu Đình, trừ bỏ tính thích lợi dụng chiếm tiện nghi nàng thì Giang Ngọc Phụng cũng không cảm thấy chán ghét Triệu Đình lắm. Nhưng mà ở chung một phòng với Triệu Đình, thật khiến cho Giang Ngọc Phụng có điểm không an tâm. Triệu Đình tuy cũng là nữ nhân nhưng là một con sắc lang, ai mà biết được ở chung như thế liệu sẽ có chuyện gì xảy ra chứ. Giang Ngọc Phụng vẫn chần chờ đứng ở cửa suy nghĩ, trong khi Triệu Đình đã vào tới phòng, ngã người xuống giường. Triệu Đình nhìn nàng chớp chớp mắt, hỏi:

- Phụng nhi, sao còn chưa vào đây? Chẳng lẽ ngươi sợ ta “ăn” ngươi sao?

Giang Ngọc Phụng vẫn đang suy nghĩ vẩn vơ, nghe Triệu Đình gọi, chợt giật mình, bước vào ngồi xuống ghế, lãnh đạm nói:

- Sao lần nào đi cùng ngươi cũng là hai người thuê một phòng chứ? Ngươi không phải không đủ bạc thuê thêm một phòng.

Triệu Đình nghe nàng hỏi thế, cảm thấy Giang Ngọc Phụng nhiều lúc cũng thật ngốc nghếch, phì cười nói:

- Đương nhiên là ta thừa tiền, thuê một phòng là do ta thích ở cùng ngươi thôi. Này ngươi không ở cùng ta thì không còn cách nào khác đâu, chẳng lẽ ngươi muốn ở cùng Lãnh Phong hay Tố Nguyệt. Lãnh Phong thì khỏi nói rồi, hắn là nam nhân, ngươi ở cùng hắn chắc chắn là không ổn. Còn Tố Nguyệt, nhìn bề ngoài ôn nhu, dịu dàng nhưng nội tâm nàng ta thế nào ta thật cũng nhìn không thấu. Ngươi ở cùng nàng ấy chắc chắn không phải việc gì tốt đâu.

Giang Ngọc Phụng nghe nàng nói thế liền hỏi vặn lại:

- Thế ở cùng với ngươi thì có gì tốt sao? Ngươi không phải cũng là một tiểu lưu manh háo sắc hay sao? Cớ gì ta lại không thể ở một phòng mà phải ở cùng một trong số các ngươi?

Chống tay ngồi dậy, nhìn thẳng vào Giang Ngọc Phụng, Triệu Đình nói:

- Câu hỏi ngốc như vậy mà ngươi cũng hỏi được hay sao? Ngươi là ta tốn bao nhiêu công sức mới mang về được, để ngươi một mình một phòng, ngươi còn không trốn mất hay sao? Mà ta là tiểu lưu manh háo sắc bao giờ? Ta có làm gì ngươi đâu, cùng lắm là chỉ ôm ôm ấp ấp, thân thân thiết thiết thôi, ngươi cũng có mất mát gì đâu.

Giang Ngọc Phụng nghe vậy liền tức giận, đứng lên đi tới trước mặt Triệu Đình, hai tay bóp chặt vai nàng lắc mạnh, lớn tiếng nói:

- Ngươi nói vậy mà nghe được sao? Ngươi cũng là nữ tử, thử hỏi nếu bị một người khác ôm ấp, thân thiết ngươi sẽ thế nào? Ngươi… ngươi có biết lần đó là lần đầu ta cùng người khác đối hôn không?

Triệu Đình bị nàng bóp chặt hai vai đau nhói. Cố gắng nhịn đau, vòng hai tay ôm lấy Giang Ngọc Phụng kéo nàng cùng ngã xuống giường, Triệu Đình hạ giọng nói:

- Ta biết, lần đó cũng là lần đầu của ta, bất quá không ai nợ ai đi. Đúng là bị một người khác ôm ấp, thân thiết đương nhiên là ta không chịu được, nhưng nếu người đó là ngươi thì ta vạn lần tình nguyện.

Giang Ngọc Phụng nằm đè lên người Triệu Đình, hai má đỏ bừng, lúng túng sờ soạng tìm chỗ đứng lên. Hai tay sờ loạn chợt chạm phải vật thể mềm mại, mặt nàng lại càng đỏ hơn, trừng mắt nhìn Triệu Đình, nói:

- Ngươi buông ta ra. Ngươi có biết xấu hổ hay là không? Ta và ngươi cùng là nữ tử, ngươi lại dám nói những lời như thế sao?

Triệu Đình nhìn nàng vẻ mặt ửng hồng, kiều diễm vô cùng, trong lòng vô cùng thích thú, cười hì hì nói:

- Ta vẫn cứ nói thì sao? Lạc Hoa cùng Phi Tuyết không phải là nữ tử sao? Ta vẫn thấy chỉ cần hai người cùng cảm thấy thích nhau thì có là nữ tử thì có can hệ gì? Ngươi cũng có một chút cảm giác với ta đúng không?

Giang Ngọc Phụng thủy chung vẫn không sao tách ra khỏi Triệu Đình được, liền tức giận cắn mạnh vào vai nàng một cái đến bật máu. Triệu Đình bị đau la lớn một tiếng liền thả nàng ra. Chỉ nghe Giang Ngọc Phụng lạnh lùng nói:

- Ngươi đừng bao giờ mơ tưởng đến chuyện ta có cảm tình với ngươi. Đừng nói ngươi là nữ tử, dù ngươi là nam tử ta cũng cực kỳ cực kỳ chán ghét ngươi.

Triệu Đình xoa xoa vai, nhăn nhó nói:

- Ngươi không thích ta cũng đâu cần cắn mạnh đến thế. Ngươi quả thật là ác phụ mà, không những miệng lưỡi độc ác, mà răng cũng không kém, mỗi lần cắn ta đều để lại vết máu.

Giang Ngọc Phụng đứng thẳng dậy, ngồi vào một chiếc ghế cạnh giường, hừ nhẹ một tiếng, nói:

- Cho đáng kiếp nhà ngươi. Ai bảo ngươi hết lần này đến lần khác khinh bạc ta.

Triệu Đình ngồi dậy, vừa định mở miệng nói gì thì bên ngoài có tiếng bước chân, kế thấy điếm tiểu nhị bưng lên một khay thức ăn nói:

- Nhị vị cô nương, cô nương ở phòng số ba thiên tự sai tiểu nhân mang rượu thịt đến.

Nghe nói thức ăn là do Tố Nguyệt gọi, Triệu Đình cũng không hỏi thêm, lấy ra một đỉnh bạc nhỏ thưởng cho hắn, ra hiệu hắn lui xuống. Điếm tiểu nhị nhận bạc, cám ơn rối rít, sau đó nhanh chóng ra ngoài.

Triệu Đình cài then cửa, ngồi xuống nhìn tới trên mâm có thịt có cá đầy đủ, lại còn là những món mình thích, trong lòng thầm khen Tố Nguyệt tâm tư thật tỷ mỹ. Cầm một chén cơm cùng một đôi đũa đưa cho Giang Ngọc Phụng, Triệu Đình nói:

- Này ăn cơm thôi, hai bữa nay toàn ăn lương khô, sắp ngán chết ta rồi.

Giang Ngọc Phụng tiếp nhận chén đũa từ Triệu Đình, gật đầu một cái, lẳng lặng gắp một ít thức ăn. Nhớ lại khi còn ở Giang phủ, Giang Ngọc Phụng thích nhất là món cá chép chua ngọt, vì vậy Triệu Đình liền gắp một miếng bỏ vào chén cho nàng, mỉm cười nói:

- Ăn nhiều thịt cá một chút, trông ngươi hơi gầy đó.

Giang Ngọc Phụng nhìn đến trong chén là món mình thích, hơi bất ngờ nhìn Triệu Đình, trong lòng tự hỏi: “Làm sao nàng ấy biết mình thích món này? Chắc cũng chỉ là trùng hợp thôi. Giang Ngọc Phụng, ngươi thật không nên nghĩ nhiều đâu.”

Thấy Giang Ngọc Phụng cứ ngơ ngẩn nhìn mình mà không ăn, Triệu Đình liền thúc giục:

- Sao lại không ăn? Thức ăn không vừa miệng sao? Nếu vậy để ta gọi tiểu nhị mang món khác lên cho ngươi.

Giang Ngọc Phụng bừng tỉnh, vội lắc đầu nói:

- Không có gì, thức ăn cũng tốt lắm, ngươi cũng ăn nhiều một chút đi, ngươi nói ta gầy mà không tự xem lại chính mình sao?

Triệu Đình gật đầu, không nói tiếp, tay cứ liên tục gắp thức ăn cho Giang Ngọc Phụng. Tối đó sau khi ăn xong, cả hai liền chia chỗ ngủ, Triệu Đình vì thương thế chưa bình phục nên phải nằm trên giường, nhưng nàng cũng không nỡ để Giang Ngọc Phụng ngủ dưới đất nên đành chia giường làm hai.

---o0o---

Cả nhóm trụ lại khách điếm mấy ngày, vết thương của Triệu Đình cũng bắt đầu kéo da non. Triệu Đình trong lòng lo lắng cho số thai phụ bị bắt cứ mỗi ngày chậm trễ là lại sẽ có thêm người bị giết. Lần trước cả nhóm đột nhập kinh động như vậy, Mạc Chính chắc chắn sẽ thay đổi nơi giam người. Vì vậy lần này đột nhập điều tra là rất khó khăn, chỉ còn cách cải trang trà trộn vào Mạc Phủ từ từ điều tra thôi.

Suy nghĩ suốt mấy đêm, rốt cuộc Triệu Đình cũng vạch ra được một kế hoạch toàn vẹn liền hội họp bốn người lại phân phó. Đợi bốn người có mặt đầy đủ, ngồi xuống rồi Triệu Đình mới bắt đầu lên tiếng:

- Lần này ta gọi các ngươi là có một việc muốn phân phó.

Cả bốn nghe vậy liền ứng tiếng:

- Thuộc hạ nguyện hết lòng nghe theo chủ tử.

Triệu Đình gật đầu nói:

- Ta muốn điều tra Mạc phủ, nhưng nơi đó lại canh phòng quá cẩn mật, vì thế ta nghĩ muốn cải trang trà trộn vào.

Lãnh Phong nghe vậy liền giật mình, nói:

- Chủ tử như vậy rất nguy hiểm, việc này cứ để thuộc hạ phụ trách là được.

Triệu Đình lắc đầu nói:

- Không được, việc này ta muốn tự mình làm. Dù sao thì ta cũng ứng biến tốt hơn các ngươi. Chỉ cần bốn người các ngươi phối hợp tốt thì ta sẽ không có nguy hiểm gì đâu.

Phi Tuyết hiểu rõ Triệu Đình trong lòng ắt có tính toán chu đáo nên mới quyết định như vậy. Nàng luôn luôn có lòng tin với mọi quyết định của Triệu Đình, vì vậy nàng không hề phản đối. Việc của nàng là chỉ cần biết nhiệm vụ của mình là gì thôi, vì thế liền nói:

- Vậy chủ tử muốn bọn ta làm những việc gì?

Triệu Đình lấy ra bốn chiếc cẩm nang trao cho từng người, dặn dò tỷ mỹ:

- Ở đây ta có bốn cái cẩm nang, mỗi người các ngươi giữ lấy một cái. Khi nào hành động thì mở ra xem nội dung bên trong. Còn hiện tại ta cần Lãnh Phong và Tố Nguyệt viện trợ ở bên ngoài, hai người các ngươi phải luôn túc trực ở ngoài Mạc phủ chờ xem tin tức của ta, mặt khác phải chú ý quan sát xem người nào khả nghi ra vào Mạc Phủ rồi báo lại cho ta. Phi Tuyết, ta cần ngươi tìm giúp ta vài bộ đồ, xong việc ngươi ở lại đây chờ đợi binh lực của ca ca ta gởi đến, quân đến thì gởi tin báo cho ta biết. Còn lại Lạc Hoa, ngươi ở lại trông chừng Giang Ngọc Phụng, nàng ấy có muốn ăn gì, mua sắm gì thì cứ theo ý nàng ấy, nhưng tuyệt đối không được để nàng ấy chạy loạn, càng không được để nàng ấy biết ta đang trà trộn vào Mạc phủ. Việc của các ngươi chỉ có như thế, cố gắng làm cho thật tốt.

Cả bốn nghe phân phó xong liền đồng thanh nói:

- Thuộc hạ nhất định dốc hết sức mình, không khiến cho chủ tử thất vọng.

Triệu Đình cảm thấy lần này một mình đi vào Mạc phủ cũng có điểm hơi lo lắng. Nàng không phải lo lắng cho mình, mà là cho Giang Ngọc Phụng. Không biết không có mình bên cạnh Giang Ngọc Phụng có chịu an phận ở lại đây hay không? Có thể lại muốn đi tìm Lâm Khải Vũ không? Nghĩ tới đây bất giác lại thở dài, nói:

- Được rồi, các ngươi ra ngoài đi. À Lạc Hoa, ngươi ở lại, ta có việc này muốn thỉnh giáo ngươi.

Lạc Hoa vâng dạ, đợi cho ba người rời khỏi, đóng cửa lại rồi mới ngồi xuống cạnh Triệu Đình, nói:

- Chủ tử người có việc gì muốn căn dặn Lạc Hoa làm sao?

Triệu Đình rót một tách trà cho Lạc Hoa, mỉm cười nói:

- Không có gì, chỉ có việc này muốn hỏi ngươi thôi. Ngươi uống tách trà trước đi rồi chúng ta nói chuyện.

Lạc Hoa hai tay nâng tách trà nhấp một ngụm, nói:

- Đa tạ chủ tử. Chẳng hay người muốn hỏi gì? Cái gì biết Lạc Hoa nhất định sẽ nói hết.

Triệu Đình mặt hơi đỏ lên, ngập ngừng một lúc mới nói:

- Ta… Ta muốn hỏi cái cảm giác của ngươi đối với Phi Tuyết là như thế nào?

Lạc Hoa hơi sững lại, nhìn chằm chằm Triệu Đình, nghĩ thầm: “Người bảo ta ở lại không phải chỉ để hỏi ta vấn đề này chứ? Người dạo này thật là kỳ lạ mà.” Đặt tách trà xuống bàn, nói:

- Ừm… Thì là yêu thôi.

Triệu Đình đối với câu trả lời của Lạc Hoa thật không hài lòng, nàng cần biết nhiều hơn kia, nhịn không được bèn hỏi thêm:

- Thì ai không biết là ngươi yêu Phi Tuyết. Vấn đề là cả hai ngươi đều là nữ tử như thế nào lại có cảm giác với nhau chứ?

Lạc Hoa hơi nhíu mày, nói:

- Nữ tử thì có sao chứ? Ta đối với Tiểu Tuyết là thật lòng thật dạ, nàng ấy vui thì ta vui, nàng ấy buồn thì ta cũng buồn. Bất quá Tiểu Tuyết bề ngoài lạnh nhạt không thể nhìn ra là vui hay là buồn thôi. Nhưng chỉ cần điều gì tốt cho nàng ấy, ta đều muốn làm. Ta muốn cả đời này ở cạnh Tiểu Tuyết. Quan tâm, chăm sóc, bảo vệ Tiểu Tuyết, tuyệt đối không để ai tổn hại nàng ấy.

Triệu Đình cúi đầu ngẫm nghĩ, hỏi lại:

- Nói vậy, nếu trong lòng muốn quan tâm, muốn cả đời ở cạnh bảo vệ một người, chính là yêu sao?

Lạc Hoa gật đầu đáp:

- Phải.

Dừng lại một chút nhìn Triệu Đình, vẻ mặt nghi hoặc, hỏi:

- Chủ tử, người không phải là thích người nào rồi chứ?

Nghe Lạc Hoa hỏi thẳng như vậy, Triệu Đình mặt hơi đỏ lên nghĩ thầm: “Chẳng lẽ ta thích nàng thật sao? Không phải chứ? Lúc trước ta còn bảo nàng là ác phụ kia mà. Có lý nào ta lại thích một ác phụ chứ? Nhưng ta cũng thật tâm muốn bảo vệ nàng, muốn nàng được tốt. Nhưng thủy chung trong lòng nàng cũng chỉ có Lâm Khải Vũ. Ta đời này chỉ e là không có cơ hội thôi.” Triệu Đình thở dài một tiếng, khẽ gật đầu, không đáp.

Lạc Hoa nhìn vẻ mặt Triệu Đình liền có thể đoán được người nàng thích là ai, hỏi lại như muốn xác định điều mình nghĩ là đúng:

- Người thích Giang cô nương sao?

Triệu Đình lại gật đầu, Lạc Hoa thở dài một tiếng rồi nói:

- Người đã nói cho nàng ấy biết chưa?

Triệu Đình lắc đầu, buồn bả nói:

- Ta không dám nói. Nàng ta trong lòng chỉ có Lâm sư huynh của nàng ta thôi. Ta nói ra chỉ e là nàng ta càng thêm chán ghét ta.

Lạc Hoa nhìn chăm chăm Triệu Đình, để xem đây có thật là chủ tử của nàng không? Chủ tử của nàng trước nay không sợ trời, không sợ đất, bây giờ cư nhiên lại sợ một Giang Ngọc Phụng sao? Nén tiếng thở dài, Lạc Hoa nói:

- Người không nói thì làm sao mà nàng ấy hiểu được lòng của người chứ? Nói ra còn có một nửa cơ hội, không nói thì cái gì cũng không có hết. Chủ tử, nếu như bây giờ người vẫn chưa có can đảm nói ra thì lựa một lúc nào đó thích hợp thổ lộ hết với nàng. Nhưng cũng đừng để quá lâu, nếu không e rằng sẽ có người cướp mất Giang cô nương của người đó.

Đột nhiên Lạc Hoa phì cười một tiếng, vẻ mặt gian tà nhìn Triệu Đình, hạ giọng nói:

- Chủ tử, có muốn Lạc Hoa truyền cho người một ít kinh nghiệm theo đuổi nữ nhi hay không? Người xem, Tiểu Tuyết lạnh lùng như thế còn không thoát khỏi tay ta thì Giang Ngọc Phụng có là gì đâu chứ?

Triệu Đình hai má đỏ bừng, liếc nàng một cái, mắng:

- Ngươi dám trêu chọc ta? Có tin ta vạch vài đường trên mặt ngươi không? Xem Phi Tuyết từ nay còn thương ngươi không?

Lạc Hoa lè lưỡi, nói:

- Người không muốn học thì thôi cần gì hung hăng thế chứ? Bất quá nếu người làm thật thì Tiểu Tuyết vẫn không ghét bỏ ta đâu. Chúng ta là thật lòng với nhau, không phải chỉ vì vẻ ngoài đâu.

Triệu Đình cười nói:

- Đương nhiên là ta không nhẫn tâm với thuộc hạ như vậy rồi.

Dừng lại một chút, Triệu Đình đột nhiên hạ giọng nói:

- Này, ngươi nói sẽ truyền cho ta vài chiêu, là thật đúng không?

Nghe Triệu Đình nói xong, Lạc Hoa hơi sững lại một chút kế bật cười khanh khách nói:

- A, thì ra chủ tử cũng có hứng thú muốn biết sao? Vậy thì Lạc Hoa nhất định sẽ dốc lòng truyền thụ, tuyệt không dám giấu diếm. Chủ tử người xích lại gần đây ta cùng người bàn luận

Triệu Đình mặt đỏ tới tận mang tai nhưng vẫn nghe theo, kéo ghế lại gần Lạc Hoa. Cả hai hạ giọng trao đổi, Lạc Hoa mang hết những chiêu thức vô lại truyền thụ hết cho Triệu Đình. Cứ như thế cả buổi chỉ nghe trong phòng chốc chốc lại vang lên những tiếng cười khả ố.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net