Chương 16:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lạc Hoa trở lại khách điếm, liền nhanh chóng về phòng, mở chiếc hộp ra xem, quả nhiên nhìn thấy trong đó ngoài chiếc vòng ngọc có một phong thư. Nguyên lai buổi sáng, Triệu Đình ra ngoài không phải chỉ để dạo chơi, mục đích của nàng chính là tìm đến khách điếm của nhóm người Lạc Hoa đang ở để phân phó một số việc. Không ngờ thuận tiện lại gặp Lạc Hoa ở tiệm nữ trang vì thế Triệu Đình thừa dịp lúc không ai để ý, mang phong thư đã chuẩn bị sẵn bỏ vào chiếc hộp tặng cho Lạc Hoa.

Cẩn thận xé bỏ phong bì, Lạc Hoa cầm chậm rãi đọc lấy nội dung bên trong bức thư:

“Bên nhóm các ngươi hiện tại theo dõi đến đâu rồi? Riêng bên này, ta theo dõi tình hình trong Mạc phủ đã ba ngày, nhưng đều không phát hiện ra điều gì khả nghi. Ta nghĩ có khả năng bọn hắn đã đổi nơi giam người rồi. Vì thế lần này ta cần các ngươi giúp ta làm một việc. Mọi việc ta đều đã ghi rõ trong cẩm nang lần trước, các ngươi cứ chiếu theo như vậy mà làm, cả bản đồ ta cũng đã vẽ sẵn, đính kèm theo lá thư này.

Các ngươi nhất định phải làm đúng như ta dặn dò. Ở trong lòng ta, các ngươi không phải là thuộc hạ của ta mà lạ huynh đệ, tỷ muội tốt của ta. Vì thế ta thật không hy vọng các ngươi trong lúc làm việc sẽ xảy ra chuyện gì đâu. Nhớ, cố gắng cẩn thận, tình hình không ổn thì phải rút mau!”

Lạc Hoa tìm bên trong phong bì, quả nhiên còn một mảnh giấy vẽ lại bản đồ của Mạc Phủ. Cẩn thận gấp lại thư cùng bản đồ, để lại vào hộp, Lạc Hoa thở ra một hơi, trong lòng không khỏi cảm động, nhớ lại lần đầu tiên bốn người họ gặp được Triệu Đình.

Việc cách đây cũng đã ba năm, Lạc Hoa còn nhớ rõ như in cái khoảng khắc ấy. Ngày đó, cả bốn đang cùng nhau luyện võ sau núi thì sư phụ nàng dẫn đến một tiểu cô nương khoảng chừng mười bốn, mười lăm tuổi, thân hình mảnh mai, khuôn mặt xinh đẹp khả ái, cả người tỏa ra một khí chất cao quý khiến người không dám mạo phạm. Chỉ nghe sư phụ nàng giới thiệu, tiểu cô nương kia tên Triệu Đình Doanh. Đáng ngạc nhiên là Triệu Đình Doanh cũng chính là đương triều tứ công chúa.

Lại nghe sư phụ nàng bảo từ nay bốn sư huynh đệ các nàng phải nghe theo hiệu lệnh Triệu Đình Doanh, khiến nàng có chút không phục. Triệu Đình Doanh dù có là công chúa thì trong mắt nàng hiện tại cũng chỉ là một tiểu cô nương yếu đuối. Tuy nhiên đó cũng chỉ là cảm nhận ban đầu của nàng khi chứng kiến qua cách làm việc của Triệu Đình Doanh thôi. Trong vài ngày ở chung, nàng mới phát hiện Triệu Đình Doanh không chỉ võ công cao cường mà tâm cơ cũng vô cùng sâu sắc.

Ngoài bốn sư huynh muội nàng, Triệu Đình Doanh còn thống lĩnh vài trăm hắc y nhân khác lập nên Tịch Y môn cũng chính là tổ chức sát thủ, bí mật làm việc cho hoàng đế. Mỗi lần hành động Triệu Đình Doanh luôn lập ra một kế hoạch hoàn hảo. Triệu Đình Doanh làm người luôn có một quy tắc “một là không làm, đã làm thì phải làm cho đến cùng”, nàng không bao giờ làm điều gì mà không nắm chắc phần thắng cả. Cũng chính vì điều đó mà người đã lọt vào tầm ngắm của Tịch Y môn thì không một người nào có thể sống sót.

Đối với kẻ thù Triệu Đình Doanh ra tay vô cùng tàn độc dứt khoát, nhưng đối với thuộc hạ nàng lại rất khoan dung. Còn nhớ một lần, Lạc Hoa trong lúc làm việc bị thất thủ, trọng thương trở về. Triệu Đình Doanh không những không trách phạt mà lại còn giúp nàng vận công trị thương. Kể từ thời khắc đó Lạc Hoa đã tự hứa với lòng, mạng của nàng chính là của Triệu Đình Doanh. Dù sau này Triệu Đình Doanh có bắt nàng lên núi đao xuống chảo dầu, nàng nhất định sẽ không từ nan.

Lạc Hoa cứ ngồi ở ghế hồi tưởng về quá khứ mà không để ý đến trời đã xế chiều. Tắm rửa thay y phục xong, Lạc Hoa liền mang theo thư đi tìm ba người còn lại. Nàng vừa đi vừa nhớ lại nội dung trong cẩm nang của mình, nghĩ thầm: “Chủ tử sắp xếp quả thật rất chu đáo, tuy là cũng có một ít nguy hiểm nhưng ta chọn tin ở người. Bọn ta đương nhiên biết chủ tử người đối với chúng ta rất tốt. Cũng chính vì thế mà bọn ta không tiếc mạng sống quyết đi theo người. Chủ tử yên tâm, bọn ta nhất định không để người thất vọng đâu.”

---o0o---

Triệu Đình vừa trở về Mạc phủ thì có gia đinh đến thông báo Mạc Chính đang chờ nàng tại thư phòng. Nàng trong lòng hơi bất ngờ, nhưng cũng không nghĩ nhiều vì vừa lúc nàng cũng đang định đi tìm hắn. Vừa thấy Triệu Đình bước vào thư phòng, Mạc Chính đã đập bàn, quát lớn:

- Con bà nó. Ngọc Hư, tên khốn kiếp, ngươi thật là to gan!

Nghe Mạc Chính quát lớn, Triệu Đình liền giật mình kinh hãi, nhảy lùi về phía sau, dựa vào cửa, sắc mặt tái nhợt, nghĩ thầm: “Chẳng lẽ hắn ta đã biết được gì sao? Ta nên làm gì mới tốt đây? Giết chết hắn rồi bỏ chạy? Không được, ta phải giữ lại cẩu mạng cứu hắn để điều tra tiếp. Triệu Đình, bình tĩnh lại nào, có lẽ hắn cũng chưa biết được gì đâu.” Nghĩ vậy, liền cố gắng nở một nụ cười, nói:

- Đại nhân, bần đạo đã làm sai chuyện gì sao?

Mạc Chính “hừ” lạnh một tiếng, gằn giọng:

- Ngươi làm gì tự mình không biết hay sao mà còn dám hỏi ta? Ngươi chắc là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ đúng hay không?

Triệu Đình cả người run lên, mày nhíu chặt, hai tay ngầm vận nội công, trong lòng tính toán, nếu như hắn đã phát hiện được gì thì nàng cũng không ngần ngại, lập tức ra tay đánh chết hắn. Cứu người thì có thể tìm cách sau, an toàn của nàng bây giờ vẫn là trên hết. Mạc Chính đợi hồi lâu mà vẫn không thấy Triệu Đình trả lời, tức giận, cao giọng nói:

- Lá gan của ngươi cũng thật là lớn. Ngươi là cái thá gì mà dám để hai bảo bối nữ nhi của ta đợi ngươi chứ?

Vừa nghe xong câu này, Triệu Đình liền thu nhanh nội lực, mặt ngớ ra, hỏi lại:

- Đại nhân vừa mới nói gì?

Mạc Chính vỗ bàn, lớn tiếng nói:

- Con mẹ nó, đồ khốn kiếp nhà ngươi chính mình làm gì còn dám hỏi ta sao? Sáng nay bọn gia đinh báo lại với ta, ngươi dám để hai nữ nhi của ta mang theo điểm tâm đứng ngoài cửa đợi ngươi. Hừ! Ngươi chẳng qua cũng chỉ là một gã đạo sĩ mà dám nhọc lòng hai đứa con gái bảo bối của ta sao? Ngươi nói xem ta nên xử lý ngươi như thế nào đây?

Lúc này đối mặt với cơn thịnh nộ của Mạc Chính, Triệu Đình không những không sợ mà còn có phần yên tâm. Nàng âm thầm thở ra một hơi, trong lòng nhẹ nhỏm phần nào, thì ra Mạc Chính không phải biết nàng trà trộn vào Mạc Phủ. Triệu Đình hai mắt liếc ngang liếc dọc, tìm cho mình một cái cớ, ngẫm nghĩ một chút liền nói:

- Đại nhân người bớt giận, nghe ta giải thích một chút được không?

Mạc Chính nhìn thấy bộ dạng bình thản của Triệu Đình, càng thêm tức giận, lớn tiếng chửi:

- Có lời thì nói, có rắm thối thì cũng cứ mau đánh ra.

Đối với lời lẽ thô tục của Mạc Chính, Triệu Đình vẫn thản nhiên nở nụ cười, nói:

- Kỳ thật mỗi buổi sáng bần đạo đều phải dành hai canh giờ để luyện đơn. Để hai vị tiểu thư phải chờ thật là không phải ta cố ý.

Mạc Chính nhíu mày, trong lòng không thấy là đúng, liền hỏi:

- Ngươi vì cái gì mà sáng sớm phải luyện đơn dược mà không phải là trưa hay là tối?

Triệu Đình đứng thẳng người, đi đến trước mặt Mạc Chính, mỉm cười nói:

- Thật ra phương thuốc của ta phải cần đến sương sớm để chế thành. Chính vì thế mỗi sáng bần đạo phải thức thật sớm đến hoa viên hứng từng giọt từng giọt sương mang về. Nhưng sương này mang về phải dùng liền nếu không sẽ không có tác dụng. Làm phiền hai vị tiểu thư phải đứng ngoài cửa chờ, bần đạo cũng rất ấy nấy, nhưng là do không có cách nào khác, mong đại nhân người rộng lòng bỏ qua cho.

Mạc Chính nghe Triệu Đình giải thích như thế mới vừa ý, gật gật đầu, ngữ điệu hòa hoãn hơn, nói:

- Thì ra mỗi sớm ngươi đều bận rộn như thế, xem ra ta đã trách lầm ngươi rồi. Nhưng mà nói thế nào thì hai nữ nhi ta cũng rất thích ngươi. Vì vậy sau này, ngoại trừ thời gian luyện đơn, ngươi nên đi xem hai nữ nhi của ta đi. Ngươi tốt nhất là đối xử với chúng thật tốt. Nếu như để cho ta biết ngươi dám làm cho hai bảo bối của ta không vui, ta liền khiến cho ngươi sống cũng không được, chết cũng không xong.

Hắn vừa nói xong, Triệu Đình liền tưởng tượng đến cảnh ngày ngày phải ở cạnh hai tỷ muội Mạc gia, mặt lập tức biến sắc, nghĩ thầm: “Còn muốn ta ngày ngày từ trưa đến tối đều phải bồi hai nữ nhân này sao? Ngươi thật sự muốn lấy cái mạng nhỏ này của ta chắc? Không được, ta phải nhanh chóng làm xong việc rồi rời khỏi đây thôi.” Tâm niệm chợt động, nàng liền nở một nụ cười thật tươi, nói:

- Điều đó là đương nhiên rồi. Hai tiểu thư của ngài thật sự rất “khả ái”, bần đạo làm sao có thể đối xử tệ bạc với hai nàng được. Đại nhân người cứ yên tâm, bần đạo nhất định sẽ làm cho hai nàng mỗi ngày đều cảm thấy được niềm vui. À còn có việc này, bần đạo không biết có nên nói ra hay không?

Mấy câu này Triệu Đình nói ra thật khiến cho Mạc Chính vô cùng hài lòng. Mạc Chính vỗ tay một cái, nói:

- Nói hay lắm. Mong là ngươi sẽ không làm ta thất vọng. Còn có việc gì ngươi cứ nói luôn đi.

Triệu Đình vẻ mặt hơi trầm ngâm, chậm rãi nói:

- Kỳ thật đêm qua, ta có xem tinh tượng, cảm thấy có điều bất ổn vì vậy liền bói cho đại nhân một quẻ.

Triệu Đình nói đến đây dừng lại khiến Mạc Chính sốt ruột cất tiếng thúc giục:

- Vậy quẻ bói nói như thế nào?

Triệu Đình nói:

- Ta bói được một quẻ “Thuần Khôn”, Khôn là Thuận. Ở đây thuận tức là thuận lợi, hiền từ. Quẻ này vốn là một quẻ tốt nhưng…

Triệu Đình dừng một lúc nhìn xem sắc mặt của Mạc Chính, nói tiếp:

- Nhưng người lại được quẻ Thuần Khôn hào lục âm: Long chiến vu dã, Ký huyết huyền hoàng. Hiểu đơn giản có nghĩa là rồng chiến ngoài nội, máu chảy đen vàng. Hào này âm đến cùng cực, Âm Dương sát phạt nhau, là một quẻ cực xấu. Đối với người hợp mệnh cách thì kẻ làm tướng thì có thể lập được công, nhưng quân sĩ thương vong nhiều, chức vị cao thì hay vượt quyền tiếm vị, còn với người ở thế chênh vênh thì tác uy tai hại. Đối với người mệnh không hợp thì có thể dẫn đến họa sát thân.

Mạc Chính nghe xong, sắc mặt thay đổi, đứng bật dậy vòng ra trước mặt Triệu Đình, khẩn trương hỏi:

- Ngươi nói ta sẽ gặp tai họa sát thân sao? Vậy phải làm sao mới có thể hóa giải?

Triệu Đình bấm tay tính toán, kế ngẩn đầu nhìn thẳng Mạc Chính, vẻ mặt trịnh trọng, nói:

- Trong mấy ngày này, sẽ có người muốn giết đại nhân, người cần phải đề phòng cẩn thận mới được. Nếu có thể thuận lợi vượt qua kiếp nạn lần này, người nhất định sẽ có hậu phúc.

Mạc Chính nghe vậy vẻ mặt lập tức hớn hở, nói:

- Được, ta sẽ cho thủ vệ tăng cường phòng thủ. Nếu như đúng như lời ngươi nói, bổn quan nhất định sẽ trọng thưởng cho ngươi..

Triệu Đình nghĩ thầm: “Ta mà cần ngươi ban thưởng hay sao? Cẩu quan để tiền đó mà lo hậu sự cho ngươi đi.” ngoài mặt vẫn tươi cười nói:

- Đa tạ đại nhân, được góp sức cho người là vinh hạnh của bần đạo. Ta thật không dám mong đến ban thưởng đâu.

Nghe Triệu Đình nói vậy Mạc Chính vô cùng hài lòng, vỗ vỗ vai nàng, gật đầu nói:

- Tốt lắm, thấy ngươi trung thành như thế bổn quan nhất định không bạc đãi ngươi đâu. Ở đây không còn việc của ngươi nữa, ngươi lui ra trước đi.

Triệu Đình cúi đầu chào Mạc Chính rồi lui ra ngoài, trên khuôn mặt nàng chợt hiện lên một nụ cười nửa miệng.

---o0o---

Một buổi tối, Triệu Đình chủ động đi tìm Mạc Thanh Trúc dạo hoa viên ngắm trăng. Đến một tiểu đình ở tây sương, Triệu Đình đề nghị Mạc Thanh Trúc ghé vào nghỉ chân, gọi nha hoàn mang rượu cùng vài món đến. Triệu Đình rót đầy hai ly rượu, nâng chén mời Mạc Thanh Trúc, mỉm cười nói:

- Nhị tiểu thư, ta mời ngươi một ly được không?

Cầm trên tay ly rượu, Mạc Thanh Trúc trong lòng vô cùng vui vẻ, thị hằng ngày đều chủ động đi gặp Triệu Đình thế nhưng đều bị nàng trốn tránh. Hiếm có dịp như hôm nay, Triệu Đình tự tìm đến thị, lại còn cùng thị uống rượu ngắm trăng, thị đương nhiên cảm thấy thật phấn khởi, cười hé ra hai hàm răng vểnh, nói:

- Đương nhiên là được. Ngọc Hư này, ta thật thắc mắc, tại sao hôm nay ngươi lại có nhã hứng cùng ta ngắm trăng thế?

Triệu Đình uống cạn ly rượu, lại rót thêm một ly, ngước mặt nhìn trời, mỉm cười nói:

- Ta cảm thấy trăng đêm nay rất đẹp, nên muốn mời nhị tiểu thư cùng ta ngắm trăng thôi. Phải chăng nhị tiểu thư không thích?

Mạc Thanh Trúc nhìn khuôn mặt tươi cười của Triệu Đình không khỏi ngây ngốc. Nghe Triệu Đình hỏi liền giật mình, vội vàng nói:

- Không phải. Được một người tuấn tú như ngươi bồi ta ngắm trăng, ta mừng còn không kịp nữa là.

Đối với câu trả lời của Mạc Thanh Trúc, Triệu Đình cũng chẳng có phản ứng gì, chỉ mỉm cười, ngẩng mặt nhìn trời: “ Trăng đêm nay đẹp quá! Đáng tiếc đêm nay lại không phải là một đêm yên bình. Kế hoạch đã sắp xếp tốt lắm, có lẽ chỉ vài hôm nữa là ta có thể rời khỏi đây, cùng nhóm người của Lạc Hoa hội họp. Nhiều ngày không gặp như vậy, Phụng nhi ngươi có nhớ ta chăng?”

Xa xa cách mấy dãy hành lang, có hai đạo bóng đen theo nóc nhà chạy đi. Người chạy trước dáng người khôi ngô, thân hình di chuyển nhanh như gió. Người theo phía sau, dáng người thanh mảnh có lẽ là nữ nhân. Cả hai theo hướng căn phòng có ánh đèn chạy đến. Nữ nhân đang chạy theo phía sau chợt cảm thấy dưới chân như không có điểm tựa, hoảng sợ thốt lên một tiếng, cả thân hình không tự chủ được rơi thẳng xuống vào căn phòng bên dưới.

Nguyên lai Mạc Chính tuy là một tên tham quan, tiền tài cất trữ vô số nhưng lại chẳng bao giờ tùy tiện bỏ tiền ra mua đồ vật này nọ. Đối với hắn cái gì có thể cướp được thì hắn nhất định không bỏ qua, phủ đệ này cũng là không ngoại lệ. Vốn xây dựng phủ đệ rộng lớn như thế thì ít nhất cũng phải chi trả năm mươi vạn lượng nhưng hắn chỉ bỏ ra ba mươi vạn lượng bắt công tượng trong vòng một tháng phải xây xong. Thiếu tới hai mươi vạn lượng, dù không trả tiền cho dân công thì cũng không sao xây nổi, chính vì thế mà tên phụ trách công trình khi xây dựng đã cắt bớt một khoản vật liệu. Vì vậy mà phủ đệ của Mạc Chính mới xây dựng một năm thế nhưng một số nơi đã dấu hiệu bị hư hỏng. Vừa rồi nữ nhân kia cũng là trong lúc vô ý giẫm phải phần nóc nhà bị mục nát vì thế mà rơi thẳng xuống phía dưới phòng.

Nam nhân đi phía trước vừa nghe được tiếng kêu của nữ nhân kia liền quay nhanh lại. Nhìn thấy nàng kia rơi xuống phòng, nam nhân cũng không nghĩ ngợi nhiều hướng lỗ hỏng nhảy theo. Vừa đặt chân xuống, cả hai liền ngẩng đầu nhìn quanh phòng. Bên trong phòng có tổng cộng năm người, người ngồi tại bàn đương nhiên không ai ngoài Mạc Chính, bao quanh hắn là bốn tên cận vệ. Chỉ nghe người bên trong hô to:

- Người đâu, có thích khách, mau mau đến bảo hộ đại nhân.

Tiếng hô vừa dứt thì bên trong đã vang lên tiếng binh khí chạm nhau. Hai thích khách cùng bốn tên cận vệ giao chiến được vài chiêu, liền cảm thấy kinh hãi. Cả hai đều không ngờ rằng cận vệ trong Mạc phủ võ công lại cao đến thế. Ban đầu cả hai vốn là dự định đến giờ tý mới xông vào, không ngờ lại xảy ra việc ngoài ý muốn như vậy.

Cả hai vừa đánh vừa lui lại gần cửa, trong lòng thầm suy tính tìm cách tẩu thoát. Nam nhân đánh ra một chưởng đẩy lui hai tên, nữ nhân thừa dịp đó phá cửa nhảy ra. Vốn dự định là ra tới cửa, cả hai liền dùng khinh công tẩu thoát, nào ngờ bên ngoài thủ vệ đã vây kín hết lối đi. Hai người trong lòng cả kinh, đưa mắt nhìn nhau một cái, tự nói với nhau, không còn cách nào khác hơn là cố chống chọi thêm một khắc nữa, chờ đến giờ tý cứu binh đến là có thể chạy thoát.

Chỉ nghe Mạc Chính từ bên trong hô lớn:

- Thích khách to gan, dám đến đây ám sát bổn quan. Thủ vệ bên ngoài nghe cho rõ. Nhất định phải bắt cho bằng được hai tên này cho ta, tuyệt đối không để cho tên nào thoát khỏi đây. Biết chưa?

Bọn thủ vệ bên nào nghe lệnh, liền đồng thanh hô to:

- Dạ rõ thưa đại nhân.

Thích khách nghe xong, trong lòng chợt lạnh, nghĩ thầm hai người bọn họ tuy rằng võ công không kém nhưng muốn thoát khỏi vài chục thủ vệ thật không phải chuyện dễ dàng. Nam nhân thở ra một hơi, đưa mắt ra hiệu cho nữ nhân kia cùng dựa lưng vào nhau chống đỡ đòn công kích của bọn thủ vệ. So với đám thủ vệ lần trước ngăn cản Triệu Đình, bọn lần nãy võ công cao hơn hẳn, chiêu thức không những quái dị mà còn vô cùng tàn độc, mỗi chiêu mỗi thức đều muốn lấy mạng người khác.

Mắt thấy cả hai càng ngày càng bị ép chặt vào chân tường, nam nhân trong lòng hơi loạn, trên người đã trúng hai kiếm, vết thương tuy không sâu, nhưng cũng khiến cho thân pháp y chậm lại. Xoay đầu nhìn lại nữ nhân đi cùng mình, thấy nàng cũng đang bị năm người bức đến tay chân luống cuống, nam nhân liền không màng đến bọn thủ vệ quay quanh mình, lách mình đến trước mặt nữ nhân. Cầm trên tay trường kiếm, nam nhân đánh nhanh bốn chiêu bức lui bốn tên thị vệ. Không quay đầu lại, nam nhân lớn tiếng nói:

- Sư muội chạy mau, ta bọc hậu cho.

Nữ nhân bị năm người vây quanh, tay chân đều tập trung đối phó với kẻ địch, vốn không thể thoát được, nhưng nhờ nam nhân giúp sức nên mới rảnh rỗi được một chút, lắc đầu nói:

- Không được, có đi chúng ta cùng đi.

Giờ phút này nữ nhân kia còn cứng đầu như thế thật khiến nam nhân không có cách nào khác chỉ đành huy động nội lực nắm lấy eo nữ nhân ném mạnh lên phía trên tường nhà, lớn tiếng nói:

- Chạy mau, đại sự quan trọng hơn, ngươi quên chủ tử căn dặn gì sao?

Nam nhân vì toàn tâm toàn ý cứu nữ nhân kia mà không phòng bị phía sau bị trúng một chưởng. Thân thể y loạn choạng một cái liền bị năm tên khác cùng kề đao ngay cổ khống chế. Vừa đứng vững phía trên tường nhà, nữ nhân liền quay đầu nhìn lại nam nhân. Mắt thấy nam nhân vì nàng mà bị bắt, trong lòng chợt cảm động. Đứng yên trên tường nhà, nàng chần chừ một chút, không biết có nên nhảy xuống giải cứu cho y hay không? Chợt nghe gã quản gia bên dưới hét to:

- Đừng để ả chạy thoát. Người đâu, phóng ám khí.

Vừa dứt lời bọn thủ vệ bên dưới liền nhằm hướng nữ nhân kia phóng ám khí tới. Nhìn cơn mưa ám khí bay thẳng đến mình, nữ nhân liền nhanh chân nhảy lùi về sau. Tuy là nàng thân pháp mau lẹ nhưng ám khí đến còn nhanh hơn. Mắt thấy một ngọn ám khí sắp bay thẳng vào giữa mặt mình, nữ nhân trong lòng kêu hoảng, nghĩ thầm mạng nàng lần này có lẽ không xong rồi. Lại nghĩ đến tâm nguyện cả đời nàng vẫn chưa hoàn thành, trong lòng thở ra một tiếng, chỉ biết nhắm mắt lại chờ chết. Bỗng nghe đánh “choang” một tiếng, ám khí bị đánh bật qua một bên rơi xuống đất. Nữ tử vừa chạm chân xuống đất liền kinh ngạc mở mắt nhìn đến ngọn ám khí nằm cách mình vài bước chân, trong lòng thầm nghĩ: “Ai lại có thể ra tay cứu ta chứ? Trong Mạc phủ ta vốn cũng không quen biết người nào mà. A! Cũng không hẳn là không có. Không phải người đó cũng đang ở Mạc Phủ sao? Xem ra chủ tử, người lại một lần nữa cứu Tố Nguyệt!”

Nghĩ đến đây Tố Nguyệt bất giác nở một nụ cười thật tươi, trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp, thì ra chủ tử vẫn thật để ý đến nàng. Lại nghĩ đến Lãnh Phong, nàng thật sâu thở ra một tiếng. Đối với Lãnh Phong, nàng thật vô cùng áy náy, nếu không phải tại nàng thì y đã không bị bắt, bây giờ nàng chỉ hy vọng chủ tử có thể cứu y ra thôi.

Kế hoạch đêm nay vốn là hôm đó Triệu Đình viết trong bức thư đưa cho Lạc Hoa. Bốn người dựa vào những điều ghi chú trong cẩm nang của mình mà chia ra hành động. Theo như sắp xếp vào giờ tý đêm nay Lạc Hoa cùng Phi Tuyết sẽ theo phía đông nổi lửa đốt phủ để phân tán chú ý của bọn thị vệ. Tố Nguyệt cùng Lãnh Phong sẽ theo tây sương lẻn vào, giả trang hành thích Mạc Chính. Đây vốn là một màn kịch do Triệu Đình dàn dựng nhằm chiếm được sự tin cậy của Mạc Chính từ đó việc điều tra cũng sẽ thuận lợi hơn. Kế hoạch tuy có nguy hiểm nhưng với võ công của Lãnh Phong cùng Tố Nguyệt muốn thoát khỏi mười mấy tên thị vệ cũng chẳng có gì là khó khăn. Nhưng người tính không bằng trời tính, cả hai bị phát hiện sớm hơn một khắc, toàn bộ thị vệ trong phủ nghe tiếng hô của Mạc Chính đều tập hợp lại tây sương. Kia có khoảng vài chục người, Tố Nguyệt có thể an toàn trốn thoát cũng là kỳ tích rồi.

Lúc này bên ngoài vừa vang lên tiếng kẻng báo canh một thì trong phủ cũng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net