Chương 19:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Triệu Đình cười hắc hắc, tiến sát bên giường, vòng tay ôm chặt Giang Ngọc Phụng, hạ giọng nói:

- A! Chẳng phải Phụng nhi bảo ta mặt dày mày dạng, bỉ ổi hạ lưu, không biết xấu hổ hay sao? Nếu ta là người như vậy thì ngươi phải biết tiếp theo ta sẽ là gì chứ? Chậc chậc… Hảo nương tử đúng là đại mỹ nhân hoa nhường nguyệt thẹn nha khiến phu quân ta thật có điểm không cầm lòng được. Yên tâm, ta nhất định sẽ nhẹ tay với ngươi mà.

Nói xong trên mặt lại hiện lên nụ cười tà ác. Giang Ngọc Phụng rùng mình một cái, cả người dùng sức cố gắng giảy giụa tránh khỏi vòng tay Triệu Đình, nhưng thủy chung vẫn không được. Ngược lại nàng còn bị Triệu Đình đè chặt xuống giường, gắt gao kìm giữ hai tay. Triệu Đình cúi người hôn lên môi Giang Ngọc Phụng, khen:

- Nương tử, môi thật mềm, thật ngọt nha!

Giang Ngọc Phụng bị giữ chặt cơ thể không thể nhúc nhích, lại bị cưỡng hôn, không biết tiếp theo Triệu Đình sẽ làm gì, trên mặt không giấu được vẻ vô cùng hoảng sợ. Nàng muốn há to miệng hét lớn thì đã bị Triệu Đình đe dọa:

- Ngươi mà dám la lên, ta liền cởi hết quần áo ngươi ra. Sau đó đánh cho mông ngươi nở thành một rừng hoa. Ta nói được là làm được, ngươi tốt nhất là nên nghe lời đi.

Giang Ngọc Phụng mím chặt môi, dùng ánh mắt căm phẫn nhìn Triệu Đình. Nhìn Giang Ngọc Phụng tức giận hai má đỏ bừng, dáng vẻ yêu kiều, Triệu Đình nhịn không được lại cúi xuống đặt một nụ hôn lên bờ môi nhỏ nhắn của nàng. Kế điểm nhanh vài huyệt đạo của nàng rồi lật người nằm xuống bên cạnh, vòng tay đem nàng ôm sát vào lòng.

Giang Ngọc Phụng bị điểm huyệt, thân thể mềm nhũn tùy ý Triệu Đình ôm vào lòng. Bị ôm chặt cứng, Giang Ngọc Phụng có điểm hơi khó thở, muốn lớn tiếng mắng người nhưng lại nhớ đến những lời Triệu Đình vừa nói, chỉ đành cắn răng, hạ giọng cầu khẩn:

- Ưm… Đình nhi, ngươi ôm chặt quá. Có thể buông ta ra không? Ngươi cứ ôm như thế ta thật sẽ bị ngươi làm cho không thở được mà chết mất.

Triệu Đình nghe xong hơi nới lỏng tay, nhích ra một chút, cúi nhìn Giang Ngọc Phụng. Chỉ thấy nàng hai má đỏ ửng, không ngừng thở dốc, Triệu Đình có hơi đau lòng, đưa tay xoa nhẹ má nàng, nhẹ giọng hỏi:

- Phụng nhi không sao chứ? Xin lỗi, là ta không tốt.

Giang Ngọc Phụng trừng mắt nhìn nàng một cái, nghĩ thầm: “Ngươi nói thử ta có sao không? Bị ngươi ôm mém tý nữa là mất mạng rồi. Lạc Hoa nói quả không sai, ngươi đúng là chẳng biết thương hoa tiếc ngọc gì cả.” Ngoài mặt nở nụ cười yếu ớt, nói:

- Ta không sao.

Triệu Đình nghe vậy liền yên tâm, cười hì hì nói:

- Phụng nhi không sao thì tốt rồi. Hiện giờ còn sớm, ta thật có điểm không ngủ được. Phụng nhi, chúng ta trò chuyện một chút được không?

Giang Ngọc Phụng lãnh đạm nói:

- Ta và ngươi có gì để nói chứ?

Triệu Đình tâm có hơi chùng xuống nhưng trong chốc lát liền lấy lại tinh thần, cười nói:

- Được rồi, chúng ta làm một cuộc trao đổi nhỏ đi.

Giang Ngọc Phụng nhướng mày, hỏi lại:

- Trao đổi?

Triệu Đình gật đầu, nói:

- Đúng vậy. Hiện tại ta không ngủ được, nếu Phụng nhi chịu cùng ta trò chuyện, tối nay ta sẽ không ôm chặt ngươi.

Nàng nói chữ “chặt” vô cùng nhỏ, âm thanh chỉ như muỗi kêu, Giang Ngọc Phụng dĩ nhiên không nghe ra, nghĩ thầm: “Điều kiện này xem ra cũng tốt. Mặc dù ta cũng không thích nói chuyện với yêu nữ này nhưng dù sao cũng đỡ hơn bị ôm ôm ấp ấp. Hừ! Ngươi đợi đó, có một ngày ta nhất định phải phế hai tay của ngươi. Xem ngươi sau này làm sao khinh bạc ta.”, “hừ” khẽ một tiếng, nói:

- Được, ta đồng ý. Ngươi muốn nói gì, nói mau đi.

Triệu Đình nghiêng người, một tay chống đầu, một tay sờ cằm Giang Ngọc Phụng, cười nói:

- Không ngờ Phụng nhi so với ta còn có phần gấp gáp hơn… Được rồi, không chọc ngươi, chúng ta nói chuyện đàng hoàng vậy. Mấy hôm nay, ngươi ở đây có tốt không?

Giang Ngọc Phụng liếc nàng một cái, nói:

- Ngươi nói một người bị người ta giam lỏng thì tâm trạng có thể tốt hay là không?

Trong mấy ngày Triệu Đình ở Mạc Phủ, Lạc Hoa cẩn tuân chức trách, cả ngày hầu như luôn theo trông chừng Giang Ngọc Phụng. Nhưng nói sao cũng có lúc bận rộn không thể theo sát nàng, vì để đề phòng bất trắc, Lạc Hoa đành xin Phi Tuyết một ít “Bách bộ nhuyễn cốt tán”, cho vào thức ăn của Giang Ngọc Phụng. “Bách bộ nhuyễn cốt tán” thật ra không phải độc dược gì, nó chỉ có tác dụng tương tự mê dược. Người ăn phải thuốc này, một ngày nếu đi quá một trăm bước, thân thể tự nhiên sẽ mất hết sức lực, cả người nhuyễn ra như không có xương cốt.

Giang Ngọc Phụng không phải chưa từng nghĩ cách bỏ trốn, nàng từng nghĩ nếu không thể đi bộ thì có thể dùng ngựa. Nhưng lại nghĩ lỡ như dọc đường có những chỗ không thể dùng ngựa thì biết làm sao, ngộ nhỡ gặp phải kẻ xấu thì kết quả còn thảm hơn. Vì vậy dù không cam lòng, nhưng Giang Ngọc Phụng cũng đành ngoan ngoãn ở yên trong phòng. Tuy nhiên Lạc Hoa cũng không phải muốn giam lỏng Giang Ngọc Phụng. Những lúc Giang Ngọc Phụng muốn ra ngoài dạo, Lạc Hoa cũng sẽ cấp cho nàng thuốc giải trong hai canh giờ. Nói tóm lại, cuộc sống của Giang Ngọc Phụng ngoài không được tự do đi lại thì cũng không có gì là không tốt cả.

Triệu Đình nghe trong giọng nói của Giang Ngọc Phụng mang theo trách cứ, nhưng do tính chất công việc của mình nàng không thể làm gì hơn, chỉ đành gãi gãi đầu, bất đắc dĩ nói:

- Quả thật không thoải mái, nhưng không có cách nào khác, ta không ở đây, nếu để ngươi chạy loạn sẽ rất nguy hiểm, Mạc Chính thật ra cũng chưa bỏ qua cho các ngươi đâu. Ngươi đợi vài ngày nữa ta thu thập xong Mạc Chính sẽ quay lại đưa ngươi đi du ngoạn.

Giang Ngọc Phụng nói:

- Chính là ở cạnh ngươi, ta mới cảm thấy nguy hiểm. Hừ! Ngươi đừng tưởng ta không biết ý đồ của ngươi. Chẳng qua ngươi sợ ta báo quan bắt ngươi nên mới giữ ta lại bên mình. Bản thân ngươi thật ra cũng chẳng tốt lành gì.

Triệu Đình ngồi bật dậy, xoay người Giang Ngọc Phụng đối diện ánh mắt mình, nói:

- Trong lòng ngươi ta thật sự xấu xa vậy sao? Đúng là ta giữ ngươi lại vì không muốn ngươi đi báo quan. Nhưng cũng là có nguyên nhân khác, tất cả những việc ta làm cũng chỉ muốn tốt cho ngươi thôi. Mặc dù ta giống như bắt cóc dân nữ, nhưng ta cũng không hề làm hại ngươi đúng không? Ngươi có từng nghĩ qua nếu không đi cùng ta thì ngươi sẽ làm sao thoát được Mạc Chính không? Sư huynh muội các ngươi đã biết bí mật của hắn, ngươi nghĩ hắn dễ dàng buông tha như vậy sao? Mặc dù hiện tại hắn chỉ âm thầm tìm kiếm các ngươi, nhưng tình huống cũng rất nguy hiểm. Nha đầu ngốc, ngươi đến khi nào mới chịu hiểu đây?

Giang Ngọc Phụng đảo mắt sang hướng khác, không nhìn Triệu Đình lãnh đạm nói:

- Ta không cần ngươi quan tâm.

Triệu Đình tức giận cơ hồ đầu óc muốn bốc khói, trong lòng thầm nghĩ: “Ngươi là muốn chọc ta tức chết hay sao? Ta phải nói bao nhiêu lần thì ngươi mới chịu hiểu đây? Đôi lúc ta tự hỏi phải chăng đầu óc mình thật sự có vấn đề nên mới đặc biệt quan tâm một nữ nhân vừa cứng đầu, vừa bướng bỉnh, vừa khó ưa như ngươi. Hừ! Được rồi ngươi không cần quan tâm, bổn công chúa cũng chẳng hơi đâu để ý đến ngươi. Nhưng mà… ngươi làm ta nóng giận, huyết khí sôi trào, cơ hồ phát hỏa, bổn công chúa cũng nên bắt ngươi phụ trách dập lửa mới phải.”

Triệu Đình càng nghĩ càng thấy phải, nàng nếu như không trừng phạt Giang Ngọc Phụng thì không thể nào dập tắt được cơn giận này. Triệu Đình khóe miệng nhếch lên, không nói tiếng nào, đột ngột ôm lấy Giang Ngọc Phụng nằm xuống. Đây cũng không biết là lần thứ mấy Giang Ngọc Phụng bị Triệu Đình cường ôm, toàn thân lại không thể động đậy, vừa giận vừa thẹn, cơ hồ muốn ngất đi. Giang Ngọc Phụng há to miệng định cắn Triệu Đình một ngụm. Nhưng bị Triệu Đình kịp phát hiện ngăn lại, chỉ nghe nàng cất tiếng trêu cợt:

- Này, ngươi là tiểu cẩu hay sao? Hở một chút là cắn người, ngươi chẳng lẽ không biết đau hay sao?

Giang Ngọc Phụng tức giận mắng:

- Ngươi mới là tiểu cẩu, cả nhà ngươi đều là tiểu cẩu. Ngươi đáng bị cắn, ai bảo ngươi tùy tiện chạm vào ta.

Triệu Đình vẻ mặt vô lại, cười nói:

- Phải, phải, ta là tiểu cẩu, bất quá người ta nói: “Lấy gà theo gà, lấy chó theo chó”. Trong lòng ta lại luôn xem ngươi là nương tử, vậy ngươi nói xem ngươi có phải cũng giống ta hay không? Mà ngươi nói ta tùy tiện ôm ngươi sao? Phu quân ôm nương tử chính là thiên kinh địa nghĩa làm sao có thể gọi là tùy tiện được chứ?

Giang Ngọc Phụng nghe Triệu Đình mỗi một câu lại gọi nàng là nương tử, lửa giận bốc lên ngùn ngụt. Nàng nhìn chằm chằm Triệu Đình, trong lòng không khỏi hoài nghi, người này liệu có phải là nữ nhi hay không? Nào có nữ nhi nào lại nói năng vô lại như thế chứ. Lại nghĩ, sở dĩ người này cải nam trang không bị phát hiện có lẽ là vì nguyên nhân này đi. Như nàng nếu không phải trong lúc trị thương cho nàng ta phát hiện ra, thì có đánh chết nàng cũng không tin người này cư nhiên lại là nữ nhi. Giang Ngọc Phụng trừng mắt nhìn Triệu Đình, nghiến răng nói:

- Ngươi… Ngươi… Ngươi không phải nói nếu ta chịu nói chuyện với ngươi thì ngươi sẽ…

Triệu Đình ngắt lời nàng, nói:

- Phải, nhưng mà ngươi cũng nói ta không cần quan tâm ngươi mà. Những gì ta nói trước đó coi như không tính. Ta mặc kệ ngươi như thế nào, ta thích ôm thì ôm, ngươi làm gì được ta?

Giang Ngọc Phụng tức giận mắng:

- Ngươi… Ngươi nói không giữ lời, ngươi là đồ lật lọng, tiểu nhân, bỉ ổi, vô sỉ... Ngươi không đáng là người trong giang hồ.

Triệu Đình gãi gãi cằm, vẻ mặt vô tội, nói:

- Ta không giữ lời bao giờ? Là ngươi nghe không rõ thôi. Ta nói sẽ không ôm chặt ngươi chứ không phải không ôm ngươi.

Giang Ngọc Phụng cơ hồ muốn ngất xỉu, người này quả thật là cực phẩm vô lại. Nàng thật hối hận tại sao mình lại dễ dàng đi tin người này thế chứ. Nàng uất hận, nàng muốn giết người, khả nàng lại đánh không lại người này. Nghiến răng căm phẫn nhìn Triệu Đình, Giang Ngọc Phụng lớn tiếng mắng:

- Ngươi là đồ lưu manh, vô lại, khốn kiếp… Ưm…

Lại một lần nữa Giang Ngọc Phụng bị Triệu Đình cưỡng hôn. Giang Ngọc Phụng có cảm giác khóc không ra nước mắt. Cả ngày hôm nay nàng gần như bị Triệu Đình chiếm hết tiện nghi. Nàng trợn to hai mắt nhìn Triệu Đình, hận không thể đem người trước mặt mình ngũ mã phanh thây, quăng xuống hồ nuôi cá.

Triệu Đình hôn lên đôi môi nhỏ nhắn của Giang Ngọc Phụng, cảm nhận được sự mềm mại, cùng vị ngọt trong lòng không khỏi xôn xao. Buông ra bờ môi ngọt ngào đó, Triệu Đình đưa tay vén vài sợi tóc lõa xõa trước mặt Giang Ngọc Phụng, xoa nhẹ má nàng, mỉm cười nói:

- Phụng nhi, ngươi biết không, lúc giận lên trông ngươi thật khả ái. Ưm... Đừng trừng, ta không trêu ngươi nữa, không ngờ Phụng nhi thật dễ thẹn thùng nha. Thôi không đùa nữa, ta mệt rồi, chúng ta nghỉ ngơi thôi, sáng mai ta còn có việc quan trọng phải làm. Ngươi đó, tốt nhất là im lặng ngủ cạnh ta, nếu không ta sẽ không khách sáo với ngươi đâu.

Tay Triệu Đình di chuyển trên mặt Giang Ngọc Phụng, đi đến trước môi nàng liền bị nàng há miệng cắn một ngụm. Người ta nói ngón tay gắn liền tâm, Triệu Đình bị cắn một cái đau đến mức ôm tay la oai oái, cao giọng nói:

- A! Đau chết ta rồi. Ngươi… Ngươi… Ác phụ ngươi bộ muốn cắn chết ta hay sao?

Giang Ngọc Phụng vốn vô cùng tức giận, thấy được cảnh này cũng nhịn không được, phì cười mắng:

- Đáng đời ngươi, xem ngươi còn dám khinh bạc ta nữa hay không?

Triệu Đình tức giận lật người một cái đè lên thân thể Giang Ngọc Phụng, miệng cười tà, kề sát tai nàng, hạ giọng nói:

- Hừ! Ta khinh bạc ngươi thì đã sao? Ngươi, ác nữ nhân, ta hôm nay nhất định phải giáo huấn ngươi một trận. Để nghĩ xem, ta nên làm gì với ngươi đây? À có rồi. Trước tiên ta phải đem ngươi lột hết quần áo, sau đó trói lại trên giường. Xong rồi, ta sẽ kéo hai chân ngươi ra, sau đó… dùng lông vũ cọ vào lòng bàn chân ngươi. Ngươi biết cách tra tấn nào khiến cho người ta khó chịu nhất không? Dùng roi quất hay dùng dao cắt thì cũng chỉ khiến đối phương bị thương ngoài da thịt, tuy có đau nhưng cũng không phải là khó chịu lắm. Điều khiến cho người ta cảm thấy khó chịu nhất chính là ngứa mà không thể nào gãi. Ngứa từ trong da thịt, từ trong xương tủy, có gãi cách nào cũng không tới, nỗi khổ này còn hơn cả rách da chảy máu. Mà lòng bàn chân chính là nơi vô cùng nhạy cảm, nếu dùng tóc hoặc lông vũ cọ xát sẽ khiến cơ thể vừa nhột, vừa ngứa như thể hàng trăm hàng ngàn con kiến đang thi nhau cắn xé ngũ tạng lục phủ. Phụng nhi, ngươi cũng nên thử một lần xem sao? [Min: Triệu Đình a! Ta nói ngươi muốn cọ lòng bàn chân nàng thì chỉ cởi hài là được. Việc gì phải cởi y phục a; Triệu Đình cười đểu: Cái này là ta khuyến mãi thêm thôi. Bổn công chúa là một người làm ăn có lương tâm, bán hàng luôn có ưu đãi a.]

Triệu Đình nói xong liền đưa tay cầm lấy vạt áo Giang Ngọc Phụng, động tác như muốn cởi bỏ y phục của nàng. Nhìn thấy động tác của Triệu Đình, Giang Ngọc Phụng muốn né tránh, nhưng khổ nổi thân thể lại mềm nhũn, muốn động một ngón tay cũng khó khăn chứ đừng nói đến việc phản kháng. Giang Ngọc Phụng sợ đến mức sắc mặt trắng bệch, giọng run run:

- Ngươi… Ngươi dám?

Triệu Đình cười hỏi lại:

- Ta có gì không dám chứ?

Dứt lời, tay lại tiếp tục công việc của mình. Thế nhưng vừa chạm đến nút thắt đã nghe Giang Ngọc Phụng òa một tiếng bật khóc. Vốn dĩ Triệu Đình chỉ định dọa Giang Ngọc Phụng một chút, ai ngờ đến lại làm khóc đâu. Nhìn thấy Giang Ngọc Phụng khóc, Triệu Đình tay chân không khỏi luống cuống, vội vàng buông tay, nhẹ giọng dỗ dành:

- Đừng khóc, đừng khóc, ta chỉ là nói đùa thôi. Ta thật không định làm như vậy đâu.

Giang Ngọc Phụng khóc rấm rứt, nói:

- Ngươi ức hiếp ta. Ngươi luôn ỷ vào võ công, bắt nạt ta.

Triệu Đình lau nước mắt trên má nàng, nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, xoa xoa lưng nàng, an ủi:

- Được rồi, Phụng nhi ngoan, nín đi. Sau này ta sẽ không dùng võ công bắt nạt ngươi. Như thế được chưa?

Giang Ngọc Phụng sụt sịt, nói:

- Ngươi nói thật không?

Triệu Đình gật đầu, ngữ khí như chém đinh chặt sắt:

- Thật. Đại trượng phu nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy. Mặc dù ta cũng không phải đại trượng phu nhưng ta đã nói thì chắc chắn sẽ giữ lời. Vì vậy ngươi cứ yên tâm một trăm hai mươi cái tâm đi.

Giang Ngọc Phụng thấy Triệu Đình rơi vào bẫy, trong lòng cười thầm, nhưng ngoài mặt vẫn cố gắng làm ra vẻ bi thương, nói:

- Vậy ngươi giải huyệt đạo cho ta đi.

Triệu Đình lắc đầu nói:

- Việc này không được, chỉ hôm nay thôi, cho ta được yên ổn ôm lấy ngươi. Sáng mai ta sẽ giải huyệt đạo cho ngươi. Về sau nếu ngươi không thích ta sẽ không tùy tiện chạm vào ngươi nữa.

Giang Ngọc Phụng im lặng không nói nữa, tự nhủ: “Một đêm thì một đêm vậy, dù sao cũng không phải lần đầu bị ôm như thế. Hừ! Chỉ cần sau này ngươi không dùng võ công áp bức ta, xem ta làm sao thu thập ngươi đi.”

Kéo Giang Ngọc Phụng ghé sát vào lòng mình, Triệu Đình hôn nhẹ lên trán nàng, mỉm cười nhắm mắt lại. Giang Ngọc Phụng tựa đầu vào vai nàng, cảm nhận được hơi ấm cùng hương thơm từ người nàng tỏa ra, hai má không tự chủ được đỏ lên. Nhịn không được đảo mắt một lượt ngắm kỹ Triệu Đình, chỉ thấy nàng tóc dài đen nhánh, một ít phủ lên trên chiếc cổ trắng ngần, trơn tru bóng loáng. Lại nhớ đến Triệu Đình ngoại trừ nửa khuôn mặt giấu trong mặt nạ ra, các góc cạnh còn lại vô cùng hoàn mỹ, cằm thon gọn, môi đỏ, răng trắng, trong lòng không khỏi hoài nghi: “Nữ nhân này trên người nơi nơi đều tỏa ra phong thái của một đại mỹ nhân, có lý nào khuôn mặt lại xấu xí kia chứ. Đáng tiếc ta lại bị điểm huyệt, nếu không ta nhất định phải nhìn kỹ khuôn mặt người này.”

Giang Ngọc Phụng cứ nằm yên suy nghĩ mông lung, không sao chợp mắt được, nghe được Triệu Đình hơi thở đều đặn, có lẽ đã an giấc, trong lòng thầm ôm oán. Bản thân nàng bị ôm đến cả người cứng ngắt, người này lại có thể dễ dàng ngủ như vậy, khiến nàng nổi lên ác tâm, muốn đem người này một phát cắn chết đi. Song miệng há ra ngoặm lấy bờ vai của Triệu Đình lại chỉ cạp nhẹ một cái rồi nhả ra, nàng tự nhủ: “Quân tử không đánh lén lúc người ta ngủ. Lần này xem như bổn tiểu thư tha cho ngươi vậy. Ngày tháng còn dài, cũng có lúc bổn tiểu thư cắn chết ngươi thôi.” Hai mắt có điểm mỏi mệt, không bao lâu thì nàng cũng đi vào mộng đẹp.

---o0o---

Giang Ngọc Phụng cảm thấy lành lạnh, hơi trở mình tìm kiếm một chút ấm áp chui vào, phát hiện cả người đã có thể hoạt động lại, mở mắt nhìn đến bên cạnh, thấy Triệu Đình cũng đang nhìn chằm chằm mình. Nàng hơi giật mình, mặt bất giác đỏ bừng, gắt:

- Ngươi… Ngươi làm gì nhìn ta như thế?

Triệu Đình cười nói:

- Mắt là của ta, ta muốn nhìn sao thì mặc ta chứ. Mới canh tư mà ngươi dậy sớm vậy? Hay là… Không có ta nằm bên cạnh nên không ngủ được?

Triệu Đình nói xong lại đưa tay xoa xoa má nàng. Giang Ngọc Phụng hơi rụt người lại, ngồi bật dậy, ôm chăn che kín thân mình, run run nói:

- Ngươi… Ngươi… Ngươi muốn làm gì?

Triệu Đình mỉm cười nói:

- Không làm gì cả, chỉ muốn chạm vào ngươi tý thôi. Phì… Đừng làm vẻ mặt như vậy chứ. Ta không trêu ngươi nữa là được. Ngươi cũng đã thức rồi, nên ăn một ít gì đi, tối qua ta nhớ ngươi vẫn chưa có dùng cơm. Hiện tại, ta có việc phải đi rồi.

Giang Ngọc Phụng đột nhiên hỏi:

- Ngươi đi đâu? Là đến Mạc phủ cứu người sao?

Triệu Đình gật đầu nói:

- Phải. Phụng nhi quan tâm ta sao? Yên tâm đi, với võ công của ta không ai làm gì được ta đâu.

Giang Ngọc Phụng “xì” một tiếng, mắng:

- Có quỷ mới quan tâm ngươi. Chẳng qua ta có một việc muốn nhờ ngươi làm thôi. Trước khi đến đây ta có đi ngang qua Lạc Hà thôn, trọ lại một gia đình họ Trương. Con dâu của họ bị người ta bắt đi, sau ta điều tra được chính là Mạc Chính làm. Ta đã nhận lời cứu giúp con dâu họ nhưng hiện tại ta phải ở lại đây, nên việc này chỉ đành nhờ ngươi vậy.

Triệu Đình nghe Giang Ngọc Phụng có việc muốn nhờ mình, làm sao có thể bỏ qua cơ hội chiếm tiện nghi chứ. Nàng khẽ nhích lại gần Giang Ngọc Phụng, cười hì hì nói:

- Ngươi nhờ ta giúp thì cũng nên có gì báo đáp ta mới phải. Như thế này, ngươi hôn ta một cái, ta giúp ngươi hỏi thăm người đó. Thế nào? Một nụ hôn có thể đổi lấy một ân tình, ngươi tiện nghi quá còn gì.

Giang Ngọc Phụng bĩu môi nói:

- Ngươi chẳng qua chỉ là thuận tiện tìm hỏi một câu thôi chứ có làm gì nhiều đâu. Ngươi không hỏi, người đó nếu còn sống thì cũng tự biết tìm đường về nhà thôi. Dù sao người đó với ta cũng chẳng có quan hệ, ta cần gì phải vì nàng ta chịu thiệt thòi chứ.

Triệu Đình bước xuống giường, vuốt lại quần áo, vẻ mặt ủ rủ, nói:

- Ngươi thiệt là… Chỉ có một nụ hôn cũng tiết kiệm với ta. Thôi được rồi, xem như ta hảo tâm làm việc thiện, hỏi giúp ngươi vậy. Ta phải đi rồi, ngươi ở lại đây nhớ nghe theo Lạc Hoa.

Triệu Đình nói xong liền xoay người rời đi, đến cửa đột nhiên nghe Giang Ngọc Phụng nói:

- Ngươi… nhớ cẩn thận.

Triệu Đình quay người lại mỉm cười với nàng, gật đầu một cái rồi thuận tay đóng lại cửa. Đợi Triệu Đình rời đi,Giang Ngọc Phụng mới đưa tay lên che mặt đỏ bừng của mình. Lúc nãy khi nói xong câu đó, nàng trong lòng vô cùng hối hận nghĩ thầm: “Đáng chết! Sao ta lại quan tâm nàng ta chứ? Nàng ta có bị gì thì cũng có liên quan gì đến mình cơ chứ. Giang Ngọc Phụng, đầu óc ngươi chắc chắn là có vấn đề rồi.” Nhưng mặt khác lại tự nhủ: “Ta không phải quan tâm yêu nữ đó. Món nợ giữa ta và nàng ấy vẫn chưa tính xong. Ta lại muốn tự tay trả thù nên mới không muốn nàng ta bị kẻ khác đả thương thôi. Đúng, nhất định là vậy. Nhất định là vậy rồi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net