Chương 2: Bức hôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm, Triệu Đình bị đánh thức bởi hàng loạt tiếng ồn. Cố gắng mở mắt, với tay lấy áo khoác mặc vào người, Triệu Đình đứng lên mở cửa. Bên ngoài đã có hai nha hoàn đứng đợi sẵn, một người mang theo một chậu rửa mặt cùng bố khăn, một người mang theo một khây điểm tâm. Triệu Đình mỉm cười, nói:

- Làm phiền hai vị tỷ tỷ rồi. Hai vị cứ để đồ vật lên bàn, tại hạ tự mình làm được rồi.

- Vậy bọn nô tỳ xin phép cáo lui, công tử thong thả dùng. – Hai tỳ nữ đặt hoàn đồ vật lên bàn, cúi đầu nói.

Đợi hai tỳ nữ lui ra, Triệu Đình bước lên đóng lại cửa, trở lại bàn cầm lấy bố khăn tẩy mặt, kế bước đến gương ngồi xuống. Triệu Đình đưa tay kéo xuống dây buộc tóc, suối tóc dài đen nhánh trải xuống tận thắt lưng, bên trong gương hiện lên hình ảnh một nữ tử tú mỹ tuyệt luân. Triệu Đình mỉm cười nhìn hình ảnh trong gương lý, tay cầm lấy lược sơ tóc, kế dùng dây buộc lại mái tóc biến trở lại tuấn tú thiếu niên.

Hài lòng với chính mình, Triệu Đình trở lại bàn ăn, cầm đũa gắp lấy một chiếc bánh xếp cắn một ngụm. Bột bánh mềm mại, hòa tan cùng vị thịt tươi ngon trôi thẳng xuống cổ họng. Gắp đến cái thứ hai, cái này là nhân đậu, đậu ngọt mà không ngấy hòa cùng một ít mỡ heo cùng quế hoa làm tăng thêm hương vị của chiếc bánh. Trong đĩa có tổng cộng năm cái bánh xếp, mỗi cái lại là một hương vị khác nhau. Triệu Đình không khỏi mỉm cười, nàng không ngờ lần này ra ngoài lại có dịp thưởng thức nhiều món ngon như vậy, mặc dù khi ở nhà, thức ăn cũng vô cùng phong phú, nhưng những món ở đây lại có một hương vị riêng khá độc đáo. Ăn thêm vài chiếc bánh quế hoa, uống hoàn tách trà, Triệu Đình quyết định ra ngoài phủ dạo một vòng, hôm qua vào đây cũng chỉ mới đi được vài nơi mà thôi.

Trong phủ hôm nay so với hôm qua cũng không kém phần náo nhiệt. Khắp nơi gia đinh, tỳ nữ đều bận rộn chạy đông chạy tây. Hồng đăng, hỷ tự được treo đầy các dãy phòng khiến Triệu Đình trong lòng ngạc nhiên: “ Quái lạ, trong phủ có hỷ sự, lại chẳng nghe Giang đại nhân nói qua, không biết công tử nào của hắn thành thân đây. Mặc kệ, chuyện cũng chẳng liên quan đến ta.”

Triệu Đình tiếp tục dời bước đến bên đình lý nghỉ chân. Ngắm nhìn đàn cá bơi lội tung tăng trong hồ nước, Triệu Đình khẽ phe phẩy quạt, nghĩ đến lần này ra ngoài du ngoạn còn mang theo một trọng trách lớn, không biết ca ca ở nhà có giải quyết tốt mọi việc không? Càng nghĩ càng buồn bực, lại nhìn đến bọn tỳ nữ đi ngang qua mình chốc chốc lại ghé tai nhau cười thầm khiến Triệu Đình vô cùng khó chịu, cuối cùng quyết định trở về phòng.

Vừa về phòng đã thấy mấy nữ tỳ mang theo vài món quần áo vật dụng tiến vào, Từ quản gia Từ Đại Phú tiến đến cho tỳ nữ đặt y phục lên giường, quay sang Triệu Đình nói:

- Lão gia lệnh cho chúng tiểu nhân mang y phục tân lang đến cho ngươi. Thỉnh cô gia mau chóng thay trang phục.

- Cô… cô gia? Ai là cô gia của các ngươi? Ta… ta… - Triệu Đình lắp bắp nửa ngày không nói thêm được câu nào.

- Cô gia chính là gọi Triệu công tử ngươi đây. Gần đến giờ lành, mong cô gia mau chóng chuẩn bị, đừng làm khó chúng tiểu nhân. – Từ Đại Phú mặt mày nhăn nhó, khó xử nói.

- Ta… ta phải đi gặp lão gia của các ngươi. – Nói rồi Triệu Đình liền phóng nhanh ra cửa không để Từ Đại Phú bắt kịp.

Từ Đại Phú chỉ biết đuổi theo sát Triệu Đình la lớn:

- Cô gia, cô gia… Đợi tiểu nhân với, ngươi đừng chạy.

Triệu Đình đến gần thư phòng liền gặp ngay Giang Hào Nhân, bước lên vài bước, cúi đầu thi lễ:

- Giang đại nhân, ta có việc muốn hỏi ngươi. Việc hôm nay là…

Không để Triệu Đình nói hết lời Giang Hào Nhân đã lên tiếng:

- Sao giờ này ngươi vẫn còn ở đây? Không phải ta đã lệnh cho Từ Đại Phú mang đồ đến cho ngươi rồi sao?

- Ta đến chính là hỏi ngươi việc này. cái kia… thành thân là như thế nào? – Triệu Đình ngữ điệu hoang mang.

- Chính là hôm qua ngươi giành chiến thắng ở cuộc luận văn đoạt thiên kim. – Giang Hào Nhân nhíu mày nhìn Triệu Đình đáp.

- Ta… Ta không nghĩ thiên kim lại chính là… - Triệu Đình cả kinh thốt lên.

- Đương nhiên thiên kim là nói đến nữ nhi nhà ta rồi. Chẳng lẽ ngươi lại nghĩ là ngàn lượng hoàng kim sao? – Giang Hào Nhân cười ha hả, nói.

- Giang đại nhân xin thứ lỗi, ta thật không nghĩ sẽ thành thân với thiên kim nhà ngươi. – Triệu Đình sắc mặt tái nhợt nói.

Giang Hào Nhân tức giận, đập tay xuống bàn, lớn tiếng nói:

- Ngươi… Lý nào lại vậy? Ngươi tưởng đây là chỗ nào, ngươi muốn đến là đến muốn đi là đi sao? Ngươi không muốn lấy con gái lão phu lại tham gia rồi giành chiến thắng làm gì? Há chẳng phải muốn trêu đùa ta đây?

- Tiểu sinh thật không có ý đó. Chẳng qua là… - Triệu Đình dục khóc vô lệ.

- Không cần tái nhiều lời. Từ Đại Phúc, ngươi đưa Triệu công tử về phòng thay y phục đi, sẵn tiện gọi ba vị thiếu gia đến cho ta. – Giang Hào Nam nghiêm giọng ra lệnh.

Triệu Đình ủ rủ đi theo Từ Đại Phúc trở về phòng. Bọn tỳ nữ muốn giúp Triệu Đình thay y phục lại bị nàng từ chối, đành đóng cửa lui ra ngoài đợi. Cầm y phục tân lang trên tay, Triệu Đình nhăn mặt cười khổ, ngẫm nghĩ trong chốc lát, bèn đặt y phục xuống giường, bước đến bên cửa sổ nhảy thẳng ra ngoài.

Vừa đáp xuống đất chưa kịp đứng thẳng dậy, Triệu Đình đã bị hai người vỗ vai nói:

- Muội phu, ngươi muốn đi đâu đây?

Triệu Đình bất ngờ bị gọi, ngẩn mặt lên nhìn trước mắt hiện lên hai nam tử khôi ngô tuấn tú, thân hình vạm vỡ có lẽ là người tập võ. Triệu Đình giơ tay lau mồ hôi lạnh trên trán, cố gắng nở một nụ cười nói:

- Ta… Chính là… ta thấy bên trong hơi nóng bức nên muốn ra đây hóng mát thôi.

- Ra là vậy, thế đã bớt chưa? Huynh đệ chúng ta đưa ngươi về phòng. – Vận lục sắc cẩm y Giang Hạo Nhiên cười nhạt, nói.

Triệu Đình sống lưng lạnh toát, gượng cười nói:

- Không cần, ta nghĩ một mình ta đi là được.

- Không cần khách khí, chúng ta đã là người một nhà rồi. – Giang Hạo Nhiên cười nói, đưa mắt hiệu cho Giang Hạo Nam khoác vai Triệu Đình trở về phòng.

Triệu Đình dục khóc vô lệ, đáy lòng thầm mắng: “ Giang Hào Nhân lão hồ ly, lần tới ta trở về nhà nhất định sẽ cho lão biết tay.”

Triệu Đình thay xong y phục tân lang, nhìn lại chính mình trong gương mà cười khổ. Nàng mặt y phục tân lang thập phần anh tuấn, tiêu sái nhưng nàng đâu cần như thế. Thở dài ngao ngán, Triệu Đình bước đến mở cửa, một mụ hỷ nương son phấn lòe loẹt, mặt một bộ hồng y chói lòa chạy đến gần nàng tươi cười nói:

- Chúc mừng cô gia! Chúc mừng cô gia! Mời cô gia mau chóng lên đường nghênh đón tân giai nhân.

Triệu Đình trong lòng không ngừng nguyền rủa Giang gia. Thành thân ngay tại Giang phủ thì chỉ cần đi đến đại sảnh bái đường là được, việc gì phải tuân thủ lễ nghi phiền phức mang kiệu hoa từ cửa sau đi một vòng phố rồi trở về cổng chính.

Đội ngũ nghênh thân đi một vòng quanh phố, dân chúng hai bên vây quanh đông nghịt. Nữ nhân nhìn Triệu Đình thầm ganh tỵ với tân nương. Nam nhân trông thấy Triệu Đình thì ngầm căm phẫn. Nghe nói Giang tiểu thư Giang Ngọc Phụng, thiên kim duy nhất của Giang Hào Nhân là nhất đại mỹ nhân khuynh nước khuynh thành, hơn mười năm trước, theo một vị sư phụ học tập, nàng mới trở về cách đây chừng một tuần trăng.

Đến cổng Giang phủ, Triệu Đình nhẹ nhàng nhảy khỏi lưng ngựa, bước lên đá cửa kiệu hoa. Kế xoay lưng chuẩn bị vào cửa thì hỷ nương đến gần kéo tay Triệu Đình, tươi cười nói:

- Tân cô gia khoan đi đã, ngươi còn phải cõng tân nương tử quá môn nữa.

- Cái gì? – Triệu Đình mở to mắt nhìn chằm chằm hỷ nương. Lúc trước khi còn tại gia, không ai dám chạm vào nàng, thế mà khi đến đây, hết phụ tử Giang Hào Nhân nắm tay, khoác vai lôi kéo đã đành, giờ lại phải cõng nữ nhi của hắn quá môn thật là quá đáng mà.

- Đây là tục lệ, thỉnh tân cô gia nhanh chóng để quá giờ lành e sẽ không hay. – Hỷ nương lắc hông vài cái đến gần kiệu hoa vén rèm.

Triệu Đình nhìn sang huynh đệ họ Giang thấy cả ba huynh đệ cũng đang dùng vẻ mặt hung thần ác sát trừng mắt nhìn mình. Triệu Đình khẽ rùng mình, miễn cưỡng đến bên kiệu hoa, quỳ một chân xuống đợi tân nương. Một cỗ u hương tràn vào mũi khiến tâm hồn cảm thấy thật dễ chịu, kế đến Triệu Đình cảm nhận được một thân hình mềm mại áp vào lưng mình. Cõng Giang Ngọc Phụng trên lưng, Triệu Đình cảm thấy thật may mắn, ít ra tân nương này cũng không đến nổi nặng lắm.

Bước qua chậu lửa, tiến đến sảnh đường, Triệu Đình nhẹ nhàng thả Giang Ngọc Phụng xuống. Triệu Đình liếc sơ qua tân nương, đánh giá một chút. Tuy nàng đội phụng mão, che mất khuôn mặt, nhưng nhìn đến bóng dáng thước tha yêu kiều, eo nhỏ lưng thon, Triệu Đình có thể khẳng định nàng đây là một mỹ nữ. Khách nhân đã đến đông đủ, Giang Hào Nhân cùng phu nhân của hắn cũng an tọa, hỷ nương bắt đầu xướng:

- Nhất bái thiên địa.

Triệu Đình cùng Giang Ngọc Phụng hướng môn quỳ xuống hành một lạy.

- Nhị bái cao đường.

Triệu Đình đỡ Giang Ngọc Phụng đứng lên, hướng phu phụ Giang Hào Nhân quỳ xuống lạy một lạy.

- Phu thê giao bái.

Triệu Đình khựng lại một chút, chân mày nhướng lên nhìn chằm chằm tân nương, ngẫm nghĩ một chút: “ Cưới thì cưới. Là các ngươi ép ta thôi. Không thể trách được ta. Hạnh phúc của nữ nhi các ngươi bị hủy cũng chẳng liên quan ta”. Kế cùng Giang Ngọc Phụng cùng nhau đối bái. Lễ hoàn, hỷ nương đến đưa Giang Ngọc Phụng trở về tân phòng, Triệu Đình tự nhiên phải ở lại tiếp đãi khách.

Tuy rằng tửu lượng Triệu Đình rất khá, nhưng nàng cũng chẳng dám uống nhiều, chẳng may lúc động phòng có gì chẳng hay xảy ra, phụ tử họ Giang nhất định không tha cho nàng. Giang Hào Nhân nhìn thấy khách mời thi nhau mời rượu Triệu Đình trong lòng cũng hoang mang, lỡ như hiền tế này uống say quá thì lỡ mất đêm động phòng. Nghĩ vậy bèn tiến đến nhận rượu thay Triệu Đình, tươi cười hướng một vị lão gia nói:

- Phương lão gia có lòng, lão phu xin thay hiền tế của mình uống ly rượu này. – Kế Giang Hào Nhân xoay sang Giang Hạo Nhiên nói. – Triệu Đình đã muốn uống không nổi nữa rồi. Hạo Nhiên ngươi đưa muội phu của ngươi về phòng đi tránh để Phụng nhi phải chờ.

- Dạ, phụ thân. – Giang Hạo Nhiên ứng tiếng đáp, kế nắm tay áo Triệu Đình kéo ra khỏi sảnh đường, hướng tân phòng đi đến.

Triệu Đình bị đẩy vào tân phòng, đứng ngơ ngác hồi lâu, một tỳ nữ bên cạnh cảm thấy hơi xót ruột bèn lên tiếng nhắc nhở:

- Cô gia! Thỉnh người mở khăn che đầu của tân nương.

- A! Được được. – Triệu Đình giật mình lấy lại tinh thần đáp. Kế bước đến bên giường khẽ vén khăn đầu của tân nương.

Khăn vừa được vén lên, xuất hiện trước Triệu Đình một nữ tử mi thanh mục tú, khóe mắt long lanh gợi tình, hai má ửng hồng thập phần xinh đẹp. Triệu Đình hơi ngẩn người chốc lát, tỳ nữ đứng bên cạnh nhìn thấy, cười khẽ một tiếng liền lui ra, để lại trong phòng một đôi tân nhân.

Giang Ngọc Phụng khẽ nhíu mày nhìn Triệu Đình, nhẹ giọng gọi:

- Phu quân!

- Ơ! Ngươi gọi ta? – Triệu Đình bừng tỉnh, ngây ngốc hỏi.

- Phải. Phu quân đang nghĩ gì thế? Còn không mau đến đây! – Giang Ngọc Phụng mỉm cười mị hoặc nhìn Triệu Đình.

Triệu Đình chậm rải tiến từng bước đến bên giường, bỗng thấy Giang Ngọc Phụng hoành tay ôm lấy mình. Triệu Đình trong lòng hốt hoảng, chưa kịp định thần, đã bị Giang Ngọc Phụng đè nằm lên giường. Triệu Đình vừa định há miệng hô to, đã cảm thấy trước cổ lành lạnh, cúi xuống thấy một thanh chủy thủ đang kề sát yết hầu mình khiến nàng ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.

- Ngươi muốn sống hay muốn làm tân lang không đầu? – Giang Ngọc Phụng khóe miệng tươi cười nhưng ngữ điệu lại làm cho người ta thập phần sợ hãi.

- Đương nhiên… đương nhiên là ta muốn làm… người sống rồi. – Triệu Đình run rẩy đáp, mồ hôi lạnh túa ra đầy mặt.

- Tốt! Vậy thì ngoan ngoãn nghe theo lời ta dặn. Biết chưa? – Giang Ngọc Phụng ngữ thanh lạnh như băng.

- Ta hiểu. Ta hiểu rồi. Ngươi mau mau lấy chủy thủ ra khỏi người ta. – Triệu Đình giọng run run.

Giang Ngọc Phụng thu hồi chủy thủ, tách người ra khỏi Triệu Đình bước xuống giường, ngồi lên một chiếc ghế, lạnh lùng nói:

- Từ nay về sau. Trước mặt mọi người ngươi là trượng phu của ta. Khi chỉ có ta và ngươi thì ngươi chính là nô bộc của ta. Nếu ngươi dám chạm vào ta một lần, ta chặt một cánh tay của ngươi, chạm hai lần ta chặt hai tay ngươi, nhìn ta chằm chằm ta móc hai mắt của ngươi, nghe rõ chưa?

- Ngươi bảo ta là nô bộc của ngươi? – Triệu Đình ngồi bật dậy, trợn mắt hỏi.

- Phải. Ngươi có ý kiến gì sao? – Giang Ngọc Phụng vừa nói vừa cầm chủy thủ cắm phập xuống bàn.

- Không. Không có, ngươi nói sao liền như vậy đi. – Triệu Đình run lên bần bật nói.

- Thế thì tốt. Còn không mau cút ra khỏi giường của ta. – Giang Ngọc Phụng gằn giọng.

Triệu Đình lập tức nhảy vọt xuống giường, lui lại đứng cách xa Giang Ngọc Phụng. Không nhìn đến Triệu Đình, Giang Ngọc Phụng đến bên giường, lấy ra một mảnh vải trắng, đưa tay ngụ ý bảo Triệu Đình đến gần. Triệu Đình đã bị một lần, nào dám bước đến chân cứ chôn chặt tại chỗ. Giang Ngọc Phụng trừng mắt nhìn Triệu Đình, nắm lấy tay nàng kéo đến bên giường, cầm chủy thủ rạch một đường trên ngón trỏ, nhỏ xuống mảnh vải.

Triệu Đình la lớn một tiếng, giật tay lại nói:

- Ngươi làm cái gì vậy hả?

- Đương nhiên là” lạc hồng”. Ngươi không biết sao? – Giang Ngọc Phụng nhún vai, bình thản đáp.

- Ngươi muốn lạc hồng lạc thanh gì thì tự dùng máu của mình, tại sao lại cắt tay ta? – Triệu Đình tức giận nói.

- Ngươi là nô bộc của ta, việc này đương nhiên là phải để ngươi làm rồi. – Giang Ngọc Phụng thản nhiên đáp. Kế cởi bỏ phụng mão cùng ngoại y, nằm xuống giường, thuận tay ném một bộ mền gối cho Triệu Đình.

Triệu Đình cầm lấy mền gối trải ra đất, để nguyên quần áo nằm xuống, không sao yên giấc được, trong lòng thầm nguyền rủa: “ Hôm qua, chăn êm nệm ấm, hôm nay lại phải đất lạnh phơi lưng. Phụ tử họ Giang các ngươi thật biết ngược đãi người khác. Nếu lần này không phải có việc trên người, ta cũng chẳng để các ngươi đối xử như thế này. Ngày sau trở về, ta nhất định hảo hảo báo đáp các ngươi. Nhất là ngươi, ác phụ Giang Ngọc Phụng, Triệu Đình Doanh ta nhất định bắt ngươi trả cả vốn lẫn lời”.

Trằn trọc suốt đêm, đến tận canh ba Triệu Đình mới mơ màng thiếp đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net