Chương 20:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Triệu Đình lẻn về Mạc Phủ thay xong y phục, liền lên giường nằm ngủ một giấc đến giữa trưa. Vốn dĩ nàng định sẽ ở trong phòng cả ngày, nhưng bên ngoài lại có người đến gõ cửa. Triệu Đình chỉ đành đứng lên mở cửa, nhìn đến người bên ngoài chính là nhị vị tiểu thư Mạc gia, nàng thầm thở dài một tiếng, chấp tay thi lễ, nói:

- Chào nhị vị tiểu thư. Chẳng hay hai vị đến đây tìm bận đạo có việc chi chỉ giáo.

Cả hai vội vàng xua tay, nói:

- Ngươi đừng nói vậy, bọn ta đến đây chỉ muốn rủ ngươi cùng đi dạo phố.

Triệu Đình ngẩn ra, hỏi lại:

- Dạo phố?

Mạc Phù Dung gật gật đầu nói:

- Đúng vậy. Hôm nay thời tiết tốt như thế, rất thích hợp đi ra ngoài mua sắm, tản bộ. Ngươi yên tâm, tỷ muội ta đã xin phép phụ thân, người cũng đã đồng ý.

Mạc Thanh Trúc cũng hưởng ứng:

- Phải đó, phải đó. Phụ thân nói ngươi phải đi cùng bọn ta, nếu ngươi không chịu nghe theo người sẽ đem ngươi ra đánh năm mươi gậy. Ta không muốn ngươi bị phụ thân đánh đâu, vì thế đi cùng bọn ta đi.

Hai tỷ muội Mạc Phù Dung phối hợp cực kỳ ăn ý. Kẻ xướng người họa, làm cho Triệu Đình không cách nào có thể từ chối. Triệu Đình cũng có hơi bất ngờ vì hai tỷ muội này hôm nay lại trở nên cực kỳ hòa thuận như vậy. Nguyên lai cũng là do hôm qua không có Triệu Đình ở đây, hai tỷ muội đã thỏa thuận với nhau: cả hai sẽ không tranh giành nữa mà sẽ sống hòa thuận, cùng nhau hầu hạ Triệu Đình thật tốt.

Trước đây khi cả hai tranh giành, nàng ở giữa bị cấu xé, phải nói là sống một ngày mà như một năm. Nhưng hiện giờ đối với sự thay đổi đột ngột của hai tỷ muội này Triệu Đình cũng không thể nào tiếp thu nổi. Triệu Đình đang phân vân không biết phải làm sao, nàng không muốn đi cùng hai xú nữ nhân này chút nào, mà ở thì lại sợ bị Mạc Chính trách phạt. Suy nghĩ đắn đo, cân nhắc nặng nhẹ, cuối cùng Triệu Đình đành chọn đi cùng hai tỷ muội này, dù sao thì đây cũng là lần cuối cùng, nàng sẽ cố gắng nhịn vậy. Triệu Đình nhìn hai vị tiểu thư Mạc gia, gật đầu nói:

- Vậy được, chúng ta đi thôi.

Triệu Đình nói xong, định cất bước ra khỏi phòng. Nhưng vừa nhấc chân đã bị Mạc Phù Dung chặn lại, chỉ nghe thị nói:

- Khoan đã, ngươi định ăn mặc như thế ra đường sao? Ngươi không ngại nhưng tỷ muội ta lại không muốn mất mặt đâu.

Nói xong liền đưa mắt ra hiệu cho Mạc Thanh Trúc. Mạc Thanh Trúc hiểu ý, đem bộ y phục trên tay đưa cho Triệu Đình nói:

- Ngươi thay bộ đồ này vào rồi đi cùng bọn ta.

Triệu Đình tiếp nhận y phục, nhìn hai tỷ muội một cái, nói:

- Thế cũng tốt. Hai vị tiểu thư ở ngoài này đợi ta một lát ta thay xong sẽ ra ngay.

Hai người nghe xong liền đồng thanh nói:

- Không cần, để tỷ muội bọn ta giúp ngươi thay.

Triệu Đình sắc mặt tái nhợt, nàng làm sao có thể để hai ả này nhìn thấy thân thể mình chứ. nàng từng hứa với lòng, thân thể nàng trừ bỏ Giang Ngọc Phụng ra, ai cũng không thể nhìn ngó, đụng chạm vào. hai tay xua lia lịa, Triệu Đình nghiêm mặt nói:

- Nam nữ thụ thụ bất thân, hai vị tiểu thư là cành vàng lá ngọc, ta làm sao có thể bắt hai người làm việc như thế được. Việc này cứ để bần đạo tự làm là được. Hai vị xin phiền ở ngoài đợi ta trong chốc lát vậy.

Nói xong Triệu Đình liền nhanh chóng đóng cửa, thuận tay đem chốt khóa lại. Triệu Đình đặt bộ y phục lên giường, dùng tốc độ nhanh nhất để đổi. Nàng chính là sợ Mạc Phù Dung giữa chừng tông cửa xông vào. Với thân hình của Mạc Phù Dung, Triệu Đình nghĩ muốn xô ngã một cánh cửa gỗ thì không cần dùng nhiều sức đâu. Chỉ cần thị dựa vào một cái thì chắc chắn cánh cửa sẽ theo thân hình thị ngay ngắn tiếp đất. Mới nghĩ đến đây thôi mà Triệu Đình đã thấy rùng mình, động tác tay nhanh hơn, chớp mắt đã thay xong bộ y phục mà Mạc Thanh Trúc đưa.

Triệu Đình mở cửa bước ra liền khiến cho hai tỷ muội Mạc Phù Dung hai mắt mở to, miệng há ra không sao ngậm lại được. Trước mắt bọn họ bây giờ là một thiếu niên công tử, một thân cẩm bào màu trắng hoa văn trang nhã, viền áo dùng kim tuyến thêu lên, đai lưng được dệt bằng kim ti không những bền chắc mà còn rất quý giá, trên dây buộc tóc đính một viên ngọc bích to bằng ngón tay cái, trang phục vô cùng đẹp đẽ, sang trọng. Lại nhìn tới Triệu Đình, tướng mạo thanh tú, hai mắt đen láy, lấp loáng có thần, tóc dài phất phơ theo gió, phong thái thập phần tuấn dật, tiêu sái, hai tỷ muội Mạc gia thần hồn như bị câu mất, đứng yên một chổ ngây ngốc nhìn. Triệu Đình phải gọi mấy lần hai người họ mới bừng tỉnh, vội vàng thu lại nước dãi dính trên mép.

Triệu Đình nhìn dáng vẻ của hai tỷ muội Mạc gia, trong lòng âm thầm thở dài: “Ây! Đẹp quá cũng là một cái tội. Bấy quá, ta đây cam tâm tình nguyện làm tội nhân thiên cổ. Nhưng nói sao bị hai nữ nhân này nhìn chằm chằm, mao tóc của ta đều theo ánh mắt bọn họ dựng đứng cả lên. Phải thừa nhận một điều hai tỷ muội này thật sự còn đáng sợ hơn cả sói lang, đáng thương ta bây giờ chỉ là chú cừu non trực chờ bị ăn thịt. Nghĩ lại bất cứ nữ nhân nào nhìn ta một thân nam trang cũng động lòng, duy chỉ có một người là ngoại lệ. Thật lòng không hiểu Giang Ngọc Phụng mắt có vấn đề hay là đầu óc bị hư rồi nên mới không phát hiện được một phu quân văn võ song toàn, hào hoa phong nhã, anh tuấn tiêu sái… như ta. Ây! Ta thật là đáng thương mà…”

Mạc Thanh Trúc nhìn đến Triệu Đình duờng như vẫn còn thiếu gì đó, ngẫm nghĩ một lát liền nhớ lại vẫn chưa đưa nàng chiết phiến. Triệu Đình tiếp nhận chiết phiến trên tay thị, “phạch” một tiếng đem nó mở ra. Nhìn thấy hai vị tiểu thư Mạc gia đã bắt đầu dời bước, Triệu Đình cũng phe phẩy chiết phiến, ung dung theo sau rời phủ.

---o0o---

Rời đi Mạc phủ, Triệu Đình trên đường dạo phố cùng hai vị tiểu thư Mạc gia, đến đâu cũng luôn dẫn nhân chú mục ( làm người chú ý). Nam nhân thì không ngừng vì Triệu Đình thương tiếc, cảm thán một câu: “Đáng thương, đáng thương, tiểu bạch kiểm phen này chết chắc!”, nữ tử thì vì nàng tức giận, cùng cầu nguyện: “Vị công tử tuấn tú thế kia mà lại rơi vào ma trảo của hai xú nữ nhân kia thật là đáng tiếc. Mong rằng sẽ có một vị nữ hiệp nào đó xuất hiện giải thoát hắn ra khỏi bể khổ.” Có lẽ ông trời nghe được lời cầu nguyện của các nữ tử khả ái kia, nên đã cho một vị nữ hiệp xuất hiện ngay tại đây. Vấn đề là không biết nữ hiệp kia đến để giúp Triệu Đình hay thấy nàng chưa đủ thảm thương nên bồi thêm một chiêu chí mạng.

Lạc Hoa hôm nay phải ra ngoài mua một vài thứ để chuẩn bị lên đường, nhưng không thể để Giang Ngọc Phụng một mình ở khách điếm, nên quyết định dẫn nàng đi cùng. Bước vào một cửa hàng bán y phục, Lạc Hoa cẩn thận chọn một vài bộ cho Triệu Đình cùng Giang Ngọc Phụng. Nguyên nhân cũng là do đi gấp gáp quá nên Triệu Đình đã bỏ lại một số y phục của mình ở khách điếm lần trước. Mà Giang Ngọc Phụng cũng là bị Triệu Đình bắt cóc nên bên người cũng không mang theo gì, mấy ngày nay nàng chỉ dùng tạm y phục của Lạc Hoa. Về việc này Lạc Hoa không thích, mà Giang Ngọc Phụng cũng không muốn tý nào.

Giang Ngọc Phụng chọn xong y phục cho mình, liền ra ghế ngồi chờ Lạc Hoa. Bỗng trước mắt hiện lên một bóng dáng quen thuộc, hai mắt nàng chợt long lên, mày liễu dựng ngước, đứng phắt dậy, chạy ra ngoài bắt lấy người đó, quát lớn:

- Xú tiểu tử, ngươi đứng yên cho ta. Hôm nay, ngươi đừng mong chạy thoát.

Triệu Đình tay phe phẩy quạt thong dong đi theo sau hai tỷ muội Mạc Phù Dung, mắt lơ đãng ngắm nhìn cảnh sắc xung quanh, chợt nghe thanh âm quen thuộc gọi mình liền quay đầu nhìn lại. Nhìn thấy Giang Ngọc Phụng hung hăng chạy đến nắm lấy ống tay áo mình, Triệu Đình vừa ngỡ ngàng, vừa vui mừng, nhưng nhớ đến vẫn đang đi cùng hai vị tiểu thư Mạc gia, nên chỉ cười cười cầm chiết phiến chỉ vào mặt mình nói:

- Ngươi gọi ta sao?

Giang Ngọc Phụng hung hăng trừng mắt nhìn Triệu Đình, nói:

- Không gọi ngươi thì gọi ai? Xú tiểu tử!

Triệu Đình xòe quạt, phe phẩy trước ngực, cười nói:

- A, vậy là cô nương gọi sai rồi. Ta đây mỗi sáng vẫn tự soi gương, cảm thấy mình vô cùng tuấn tú, làm sao lại có thể là “Xú tiểu tử” như cô nương gọi. Hẳn là cô nương nhận lầm người rồi.

Giang Ngọc Phụng nắm chặt ống tay áo Triệu Đình, nói:

- Triệu Đình… ngươi… ngươi cả gan dám trêu chọc bổn cô nương?

Người đi đường nhìn thấy một cô nương xinh đẹp nắm chặt lấy áo một công tử tuấn tú liền dừng lại xem, tay không ngừng chỉ chỏ bàn tán.

Một nam nhân xoay sang người bên cạnh nói:

- Ngươi xem, tên công tử kia nhìn bề ngoài tuấn tú, đạo mạo thế kia nhưng thật ra lại là một tên háo sắc. Quả thật là nhìn người không thể nhìn bề ngoài được.

Nam nhân đứng kế bên ngạc nhiên hỏi:

- Này sao ngươi biết được?

Nam nhân kia làm ra một bộ dáng vô cùng hiểu biết, nói:

- Ngươi không nghe cô nương kia nói, hắn trêu chọc nàng ta sao? Cũng khó trách, cô nương ấy quả thật là tuyệt đại mỹ nhân. Chậc, chậc, nếu là ta, ta cũng không cầm lòng được đi trêu chọc nàng.

Một nữ nhân đứng bên cạnh lại lên tiếng bên vực Triệu Đình:

- Ta thấy công tử kia nhất định là bị oan ức.

Hai nam nhân nghe vậy liền đồng thanh hỏi:

- Sao ngươi biết?

Nữ nhân kia cặp mắt lóe sáng, nói:

- Ngươi nhìn xem hắn ta tuấn tú thế kia, chỉ cần hắn gật đầu đồng ý, cô nương đứng chờ hiến thân cho hắn chắc chắn xếp hàng từ thành đông đến thành tây. Hắn ta làm sao có thể phi lễ cô nương ấy chứ. Vả lại các ngươi không thấy là cô nương kia nắm lấy hắn sao? Có phi lễ cũng là cô nương kia phi lễ thôi.

Hai nam nhân kia nhìn Giang Ngọc Phụng, rồi lại nhìn Triệu Đình, gật gật đầu đồng ý.

Triệu Đình vẫn như cũ phe phẩy chiết phiến, cười hì hì nói:

- Cô nương ngươi thật sự nhận sai người rồi. Tên ta không phải là Triệu Đình. Ta họ Lão, tên chỉ có một chữ Công.

Giang Ngọc Phụng nhíu mày, lẩm bẩm:

- Không phải tên Triệu Đình mà là Lão Công sao? Lão Công… Lão Công…(*)

Triệu Đình nghe Giang Ngọc Phụng gọi mình là “lão công”, nhịn không được, ngửa mặt cười ha hả. Giang Ngọc Phụng phát hiện bị mắc lừa, la lớn một tiếng, mắng:

- Ngươi… Vô lại, dám lừa ta? Ngươi là hết muốn sống rồi?

Dứt lời Giang Ngọc Phụng liền tung một chưởng nhắm ngay vai Triệu Đình. Bị nắm chặt một bên tay áo, Triệu Đình không thể nào lùi về sau né tránh. Vờ la hoảng một tiếng, Triệu Đình nhanh chóng cúi người ngồi sụp xuống tránh khỏi một chưởng. Triệu Đình ngồi chồm hổm dưới đất, một tay ôm đầu, la lớn:

- Aaa! Có kẻ giữa thanh thiên bạch nhật, không xem vương pháp ra gì, ngang nhiên muốn ra tay giết người a… Cứu mạng… Cứu mạng a…

Mạc Phù Dung cùng Mạc Thanh Trúc nghe Triệu Đình lớn tiếng kêu cứu liền quay lại nhìn xem. Thấy một đám đông vây kín hai người bên trong, Mạc Phù Dung dùng thân hình to béo của mình xô đẩy chen vào. đến nơi nhìn thấy Triệu Đình ngồi trên mặt đất, một tay che đầu, một tay bị một nữ nhân khác nắm giữ, Mạc Phù Dung cùng Mạc Thanh Trúc nổi giận đùng đùng, chỉ vào mặt Giang Ngọc Phụng, đồng thanh nói:

- Ngươi mau buông hắn ra.

Giang Ngọc Phụng nhíu mày, nhìn Mạc Phù Dung lại nhìn Mạc Thanh Trúc, hỏi:

- Các ngươi là ai? Việc của ta liên quan gì đến các ngươi?

Hai tỷ muội đồng thanh nói:

- Ngươi không biết bọn ta là ai sao? Vậy để bọn ta tự nói cho ngươi biết. Phụ thân bọn ta chính là Mạc tri phủ Mạc Chính. Thế nào? Biết sợ chưa? Còn không mau thả tướng công của bọn ta ra?

Giang Ngọc Phụng cười nhạt:

- Mạc Chính thì đã sao? Hắn cũng sắp không sống được bao lâu nữa đâu.

Đột nhiên nhớ đến điều gì, Giang Ngọc Phụng lên tiếng hỏi lại:

- Vừa rồi bọn ngươi gọi hắn là gì? Ngươi nói hắn là tướng công bọn ngươi?

Mạc Phù Dung lớn tiếng nói:

- Phải. Còn không mau thả hắn ra.

Giang Ngọc Phụng nhìn chằm chằm Mạc Phù Dung cùng Mạc Thanh Trúc, cẩn thận đánh giá một lúc. Chỉ cảm thấy rất may là sáng nay nàng ăn rất sớm, thức ăn đã kịp tiêu hóa hết, nếu không e rằng phải nôn ra hết rồi. Giang Ngọc Phụng thở dài, nghĩ thầm: “Triệu Đình ngươi thật là thiên hạ đệ nhất sắc lang mà, từ trẻ đến già, từ đẹp cho đến xấu, từ con gái nhà lành cho đến thanh lâu kỹ nữ đều không buông tha. Ngay cả loại “cực phẩm” này ngươi cũng có hứng thú quả thật là… hạ tiện mà." Nghĩ thêm một chút, lại đột nhiên tức giận, nàng cũng là thê tử của Triệu Đình, há chẳng phải cùng hai xú nữ nhân kia giống nhau sao?

Càng nghĩ càng tức, Giang Ngọc Phụng hung hăng cúi xuống nhìn Triệu Đình một cái. Không nhìn thì thôi, nhìn đến lại làm cho nàng không sao kiềm chế được, chỉ muốn ngay lập tức giết chết Triệu Đình. Chỉ thấy Triệu Đình ngồi chồm hổm trên mặt đất, một tay bị Giang Ngọc Phụng nắm, tay kia lúc trước che đầu cũng đã để xuống. Vấn đề là bàn tay đó lúc này lại đang… dùng chiết phiến, vén vén váy của Giang Ngọc Phụng, miệng cười cười, vẻ mặt cực kỳ vô lại. Tuy nhiên, Triệu Đình ngồi quay lưng về hướng mọi người, động tác này cũng chỉ có Giang Ngọc Phụng là có thể nhìn thấy. Giang Ngọc Phụng hai má đỏ bừng, vừa thẹn vừa giận, nhấc chân lên tặng cho Triệu Đình một cước ngay bụng khiến nàng ngã nhào ra đất. Triệu Đình thật ra cũng không thua kém, tay kia vốn bị Giang Ngọc Phụng bắt lấy, lật một cái, chụp lấy tay nàng kéo theo ngã xuống.

Giang Ngọc Phụng cả người nằm đè trên mình Triệu Đình. Mọi người xung quanh đến xem náo nhiệt, thấy được cảnh này đều “ồ” lên một tiếng, khiến Giang Ngọc Phụng hai má đỏ bừng, không biết trốn vào đâu. Triệu Đình nằm bên dưới Giang Ngọc Phụng, trong lòng khoan khoái cơ hồ muốn phát điên, nàng đã phải khó khăn lắm mới có thể kìm chế nhảy không lên hò hét. Lại nhìn thấy Giang Ngọc Phụng động đậy muốn đứng lên, Triệu Đình liền ra tay trước một bước. Hai tay quơ loạn xạ, thoạt nhìn Triệu Đình có vẻ muốn tránh thoát nhưng thật ra lại cố ý ép Giang Ngọc Phụng nằm trở lại trên người mình. Triệu Đình một tay cầm chiết phiến quơ quơ, cố ý đánh vào mông Giang Ngọc Phụng, một tay sờ loạn lưng nàng, miệng la lớn:

- Cô nương mau đứng lên đi. Nam nữ thụ thụ bất thân, ngươi nằm trên người ta thế này còn ra thể thống gì nữa?

Giang Ngọc Phụng nhìn thấy Triệu Đình vừa đánh trống vừa la làng khiến nàng tức muốn điên lên. Trừng to mắt nhìn Triệu Đình, Giang Ngọc Phụng nói:

- Ngươi… ngươi… ngươi…

Triệu Đình mỉm cười kề sát tai nàng, hạ giọng nói:

- Ta… ta… ta như thế nào? Có việc này ta muốn nói với ngươi. Thật ra ngươi không muốn đứng lên cũng không sao. Ngươi vốn là nương tử của ta vốn không hề tồn tại cái gọi là “Nam nữ thụ thụ bất thân”. Ngươi có nằm đây cả đời ta cũng nguyện ý.

Giang Ngọc Phụng hai má đỏ bừng, định lên tiếng mắng Triệu Đình nhưng lời chưa kịp nói ra sau lưng đã bị người nào đó lôi kéo đứng dậy. Nguyên lai, Mạc Phù Dung đứng ở bên cạnh nhìn thấy Giang Ngọc Phụng thủy chung không chịu đứng lên rời khỏi người Triệu Đình, liền tức giận tiến đến mạnh tay kéo nàng ra xô ngã xuống đất. Triệu Đình nhìn thấy Giang Ngọc Phụng bị đối xử thô bạo, trong mắt liền nổi lên sát khí, nhưng chỉ trong chốc lát liền lập tức biến mất: “Hừ! Con heo mập chết tiệt nhà ngươi dám xô ngã Phụng nhi của ta? Ngay cả ta còn không dám làm nàng bị đau. Thế nhưng ngươi lại… Triệu Đình Doanh này hôm nay nhịn ngươi. Đợi xong việc món nợ này ta nhất định phải tính với ngươi.”

Triệu Đình đau lòng nhìn Giang Ngọc Phụng ngã ngồi trên đất, muốn tiến lên đỡ nàng nhưng tình huống hiện giờ không cho phép. Lại thấy Mạc Phù Dung như muốn tiến lên tiếp tục đánh Giang Ngọc Phụng, Triệu Đình trong lòng nóng như lửa đốt, ngồi bật dậy, dự tính nhào lại đỡ giúp nàng. Thế nhưng Lạc Hoa đã kịp thời ra tay trước một bước, nắm lấy tay Mạc Phù Dung, mỉm cười nói:

- Xin hỏi. Tiểu thư đây định làm gì với tiểu thư nhà ta?

Lạc Hoa sớm đã chọn xong y phục, nhìn thấy Triệu Đình cùng Giang Ngọc Phụng náo loạn, nàng chỉ cười cười đứng một bên xem kịch vui. Giang Ngọc Phụng bị Mạc Phù Dung kéo ngã là Lạc Hoa không liệu trước được. Nàng vốn nghĩ với võ công của Giang Ngọc Phụng cùng Triệu Đình làm sao có thể để điều đó xảy ra được. Nhìn Triệu Đình hai mắt đằng đằng sát khí Lạc Hoa thầm kêu không ổn: “Xú nữ nhân này thật không biết sống chết. Động ai không động lại cố tình động vào Giang Ngọc Phụng. Nếu không phải còn việc quan trọng, e rằng ngươi đã lập tức chết dưới tay chủ tử rồi.” Lại thấy Mạc Phù Dung có ý định muốn đả thương Giang Ngọc Phụng, nàng làm sao có thể đứng yên để việc đó xảy ra được. Nhanh hơn một bước, ra tay chế phục Mạc Phù Dung, nghĩ thầm: “Xin lỗi chủ tử, lần này không thể để người làm anh hùng cứu mỹ nhân rồi.”

Giang Ngọc Phụng từ từ định thần lại, đứng lên phủi phủi vạt áo. Với võ công của Giang Ngọc Phụng, Mạc Phù Dung vốn không thể làm gì được nàng. Nhưng là do bị Triệu Đình chọc tức, vừa thẹn vừa giận, nhất thời không để ý xung quanh mới bị Mạc Phù Dung dễ dàng tóm lấy. Sau khi ngã xuống đất đầu óc vẫn còn hơi choáng váng nên không thể tránh né đòn đánh của Mạc Phù Dung.

Bị người giữ chặt lấy tay, Mạc Phù Dung, dùng sức giãy ra nhưng thủy chung vẫn không được. Trừng lớn mắt nhìn nữ tử nắm lấy tay mình, chỉ thấy nàng ta thân mình gầy yếu, Mạc Phù Dung lại thêm căm tức, lớn tiếng nói:

- Buông tay ra, ngươi có biết ta là ai không?

Lạc Hoa khóe mắt lưu chuyển, mỉm cười nói:

- Vậy xin hỏi tiểu thư đây là ai?

Triệu Đình đưa mắt nhìn khắp nơi một lượt, thấy người xung quanh đều sớm bị thần thái kiều mỵ của Lạc Hoa câu mất hồn, nàng một tay xòe ra chụp lên mặt, thở dài một tiếng, nghĩ thầm: “Lạc Hoa, ngươi có cần phân phát mỵ lực khắp nơi như thế không? Ngươi thật đúng là hồ ly tinh chuyển thế mà. Rất may Phụng nhi của ta không giống ngươi nếu không chắc ta phải đem hết nam nhân trên thế gian giết sạch không chừa một mống.”

Mạc Phù Dung ngửa mặt lên trời, tự hào nói:

- Cha ta chính là tri phủ ở đây. Thế nào biết sợ chưa hả?

Lạc Hoa buông tay Mạc Phù Dung ra, mỉm cười tạ lỗi:

- A, thì ra là Mạc đại tiểu thư, thật là thất kính, thất kính. Dân nữ không phải cố ý, mong Mạc đại tiểu thư rộng lượng bỏ qua cho.

Mạc Phù Dung hất hàm nói:

- Bây giờ mới cầu xin e rằng quá muộn rồi. Tiện nhân kia dám chạm vào tướng công của ta, hôm nay ta nhất định phải đánh chết ả.

Vừa nói vừa đưa tay chỉ vào Giang Ngọc Phụng. Triệu Đình nghe xong, cố dằn xuống cơn giận, trong lòng mắng thầm: “Ngươi nói ai tiện nhân? Ngươi mới là tiện nhân, cả nhà ngươi đều là tiện nhân, mười tám đời tổ tiên nhà ngươi cũng là tiện nhân. Hừ! Ngươi thử chạm đến một sợi tóc của nàng ấy xem. Ta nếu không băm ngươi ra làm trăm mảnh, ta liền theo họ ngươi.”

Giang Ngọc Phụng nghe Mạc Phù Dung nói xong không khỏi buồn cười: “Ngươi nói hắn là tướng công của ngươi sao? Mặc dù không muốn thừa nhận nhưng ta mới là danh chính ngôn thuận là thê tử của hắn. Còn ngươi từ đầu đến cuối cũng là tự ngươi nhận bừa. Với cá tính của hắn việc hắn đã làm đương nhiên hắn sẽ thừa nhận. Nhưng hắn thủy chung vẫn chưa nói gì vậy càng chứng tỏ chỉ mình ngươi đơn phương tình nguyện thôi.”

Lạc Hoa mày hơi nhíu lại, nói:

- Mạc đại tiểu thư xin thận trọng lời nói một chút. Ta không muốn so đo với ngươi nên mới hạ giọng cầu hòa. Khả ngươi động chạm đến tiểu thư nhà ta, chỉ sợ ngươi có một trăm cái mạng cũng không đủ chết đâu.

Mạc Phù Dung tức giận gầm lên:

- Ngươi… Ngươi cả gan không xem bổn tiểu thư ra gì sao?

Triệu Đình thấy tình thế ngày càng căng thẳng vội vàng tiến vào giữa khuyên can:

- Mạc đại tiểu thư, ta thấy chỉ là hiểu lầm thôi. Không nên gây thêm nhiều chuyện phiền phức nếu không e rằng trở về ta nhất định bị đại nhân trách phạt. Lần sau người sẽ không để ngươi cùng ta xuất phủ thì biết làm thế nào?

Mạc Phù Dung nói:

- Ngươi yên tâm, có ta đây, cha ta sẽ không làm khó ngươi đâu.

Triệu Đình làm ra vẻ mặt đáng thương, giọng nói vô cùng chân thành:

- Ta thật ra cũng không sợ bị trách phạt. Điều ta sợ nhất chính là bị đại nhân ngăn cấm không cho gặp hai vị tiểu thư. Đến lúc đó, ta e rằng… ta e rằng ta phải thương tâm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net