Chương 22:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhóm người của Triệu Đình, vì thương thế của Lãnh Phong nên không thể đi quá nhanh. Trên đường, vừa đi, vừa tìm chỗ nghĩ chân nên hành trình vì thế kéo dài ra. Từ lúc rời đi Vĩnh Lạc trấn, đến nay đã được nửa tháng, xe ngựa mới đặt chân đến cổng Phượng Tường phủ.

Lần trước ở Mạc phủ, Triệu Đình vô tình điều tra được trong sổ sách ghi chép tiền chi tiêu của Mạc Chính. Trong đó ghi, hắn xuất ra một trăm vạn lượng để chi trả cho Vạn Độc môn làm việc cho hắn. Sau, Triệu Đình điều tra được, có một nhóm người bỏ một số tiền lớn cho các thợ rèn trong thành gấp gáp rèn một lượng lớn vũ khí. Đám người này Triệu Đình cũng từng gặp qua, đó là nhóm người lần trước gấp rút phi ngựa vào thành. Bọn này là người của Vạn Độc môn phái đi áp tải lượng binh khí kia đến Phượng Tường phủ. Lần này Triệu Đình đến Phượng Tường phủ cũng là để xem Vạn Độc môn có ý đồ gì với triều đình hay không?

Phượng Tường phủ là một thành trì nằm ở phía tây của Đại Tống, giáp với Tây Hạ, thường xuyên có nhiều thương nhân tới lui mua bán nên vô cùng nào nhiệt. Ổn định nơi ở xong, Triệu Đình cùng Lạc Hoa, Phi Tuyết, Giang Ngọc Phụng ra ngoài dạo một vòng, để Tố Nguyệt và Lãnh Phong ở lại quán trọ.

Phố xá sầm uất, người qua lại đông đúc, nhưng bốn người Triệu Đình lại nổi bật hẳn trong dòng người. Kẻ qua người lại nhìn thấy một nam tử đồng hành với tam đại mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, đều phải đứng lại nhìn xem một chút. Có người ngưỡng mộ, cũng có không ít kẻ ghen tỵ với Triệu Đình.

Triệu Đình lôi kéo Giang Ngọc Phụng đi hết gian hàng này đến gian hàng khác, miệng không ngừng cười nói. Hiện tại, Giang Ngọc Phụng đối với Triệu Đình cũng không còn cảm giác chán ghét như trước. Được Triệu Đình nắm tay, Giang Ngọc Phụng trong lòng chợt nổi lên cảm giác thật kỳ quái, vừa thích thú, vừa ngượng ngùng.

Lạc Hoa cùng Phi Tuyết đi ở phía sau thấy hai người vui vẻ như thế trong lòng cũng cảm thấy vui lây. Mấy năm qua Triệu Đình vì nhiệm vụ mà cố gắng gò ép mình, khiến cho mình trở nên thành thục, ổn trọng hơn so với số tuổi. Từ khi Giang Ngọc Phụng xuất hiện, Triệu Đình mới thật sự sống với số tuổi của mình, vô tư cười nói vui vẻ.

Dạo phố được một lúc lâu, đi đến một ngã ba đường, chợt ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức, Triệu Đình liền đưa mắt tìm kiếm. Từ sáng đến giờ nàng vẫn chưa ăn gì, lại đi dạo cả buổi bụng đã đói meo nên ngửi thấy mùi thức ăn liền mừng rỡ, kéo tay Giang Ngọc Phụng tìm đến. Cả bốn đi đến gần cuối phố nhìn thấy một tửu lâu cao ngất, trước cửa đề ba chữ “Thính Hương Lâu”, liền ghé vào.

Cả bốn đi lên lầu, chọn một bàn cạnh cửa sổ, vừa ngồi xuống đã có tiểu nhị chạy tới chào hỏi. Triệu Đình gọi một bình Thiết quan âm, bốn món điểm tâm, cùng bốn món ăn chính. Một lúc sau, tiểu nhị mang thức ăn lên, Triệu Đình chọn những món ngon gắp cho Giang Ngọc Phụng. Cử chỉ ôn nhu tựa như “nương tử” chăm sóc “phu quân”. Lạc Hoa cùng Phi Tuyết cứ nhìn thức ăn trên bàn vơi dần, mà các nàng vẫn chưa ăn được tý nào, không khỏi lắc đầu, âm thầm thở dài. Giang Ngọc Phụng nhìn thấy Lạc Hoa cùng Phi Tuyết nhìn chằm chằm mình, mặt bất giác ửng hồng, nắm lấy tay Triệu Đình ngăn không cho nàng tiếp tục gắp thức ăn cho mình, nói:

- Được rồi, ngươi nhìn xem chén của ta đã đầy ấp thức ăn, ta làm sao ăn hết đây. Ngươi nha, nhất định là ngươi đố kỵ ta xinh đẹp hơn ngươi nên định biến ta thành tiểu trư phải không?

Triệu Đình đưa tay gắp một món điểm tâm cho vào miệng, nhìn nàng từ đầu đến chân, cười nói:

- Ngươi xem, ngươi gầy như vậy không ăn nhiều thêm tý làm sao mà được. Nếu lỡ như ngươi thật sự biến thành tiểu trư, ta đây cũng sẽ thích ngươi mà. Thử hỏi trên thế gian làm gì có tiểu trư nào xinh đẹp như Phụng nhi của ta chứ?

Nghe nàng nói xong, Giang Ngọc Phụng xấu hổ, hai má đỏ bừng, mắng:

- Ngươi mới là tiểu trư. Ngươi nói mà không biết thẹn, ai là Phụng nhi của ngươi chứ? Từ bao giờ mà miệng lưỡi ngươi lại trở nên ngọt ngào như thế hả? Ngươi mau nói đi, ngươi rốt cuộc đã dụ dỗ bao nhiêu người rồi?

Triệu Đình liếm liếm môi, gật gật đầu, cười nói:

- Quả nhiên là ngọt thật. Phụng nhi không nói, ta cũng thật không biết thì ra miệng mình ngọt đến thế. Mà theo ta thấy so với môi Phụng nhi, ta đây còn kém rất xa. Nếu có thời gian chúng ta phải từ từ thưởng thức lẫn nhau mới được.

Nói xong lại nhìn chằm chằm vào đôi môi nhỏ nhắn của Giang Ngọc Phụng, cười cười, vẻ mặt cực kỳ giảo hoạt. Nghe Triệu Đình trước mặt Lạc Hoa, Phi Tuyết nói chuyện không có chừng mực, Giang Ngọc Phụng trong lòng có hơi buồn bực, hung hăng liếc nàng một cái. Lại thấy Triệu Đình nhìn chằm chằm vào môi mình, Giang Ngọc Phụng mặt giống như bị lửa thêu đốt, cúi gầm mặt lùa lùa thức ăn, không dám ngẩng lên đối diện ánh mắt của nàng nữa.

Lạc Hoa nghe chủ tử mình ở chỗ đông người mà nói năng không chút kiêng dè, khiến cho cô nương nhà người ta ngượng ngùng như thế, không khỏi thở dài: “Công phu da mặt dày của chủ tử quả nhiên ngày càng tiến bộ. Cũng không biết là ta truyền thụ tốt, hay là do người tư chất tốt đây. Đúng là danh sư xuất cao đồ mà. Ây! Ta xem ra sắp không bì kịp người rồi.” Nhìn trên bàn ăn không khí có hơi quỷ dị, Lạc Hoa đột nhiên hắng giọng, hướng Triệu Đình hỏi:

- Chủ tử, tiếp theo chúng ta vẫn sẽ đi dạo phố sao? Ta thấy người đi đường nhiều ngày rồi, cũng nên về quán trọ nghỉ ngơi thôi.

Nghe Lạc Hoa đột nhiên lên tiếng hỏi, Triệu Đình cũng không tiếp tục nhìn Giang Ngọc Phụng nữa, quay sang nàng nói:

- Lạc Hoa, sau này ở bên ngoài ngươi đừng gọi ta là chủ tử nữa, gọi ta là công tử được rồi. Phi Tuyết, cả ngươi cũng vậy luôn đi. Ăn xong, các ngươi nếu cảm thấy mệt, có thể về quán trọ nghỉ ngơi trước. Ta muốn đi một vòng tìm hiểu nơi đây một chút.

Nói xong, đưa tay gắp một viên há cảo, cắn một ngụm. Lạc Hoa nghe xong vội vàng nói:

- Bọn ta không mệt. Ở đây là địa phận của Vạn Độc môn, lại giáp ranh giới Tây Hạ, trị an không được tốt cho lắm. Chủ… Công tử cùng Giang cô nương đi như vậy sẽ rất nguy hiểm. Xin để ta và Phi Tuyết theo người được không?

Triệu Đình ăn thêm vài đũa thì đã cảm thấy no, đặt bát xuống bàn, nhìn Lạc Hoa, Phi Tuyết nói:

- Ngươi thật là… Ngươi nghĩ ta là ai chứ? Bọn người Vạn Độc môn có thể làm gì được ta hay sao? Bất quá mang các ngươi theo cũng được, nhiều người đi sẽ náo nhiệt hơn. Ta no rồi, các ngươi cứ tiếp tục. Ta ra ngoài một chút sẽ về liền.

Nói xong lại quay qua Giang Ngọc Phụng nói:

- Phụng nhi, ngươi muốn ăn một ít mứt quả hay trái cây gì không? Ta ra ngoài sẵn tiện mang về một ít cho ngươi.

Giang Ngọc Phụng gật đầu nói:

- Cũng được. Nhưng ngươi đi sớm về sớm. Bọn ta ở đây đợi ngươi.

Triệu Đình gật đầu, đứng dậy xuống lầu rời khỏi. Giang Ngọc Phụng đưa mắt nhìn ra cửa sổ, dõi theo bóng dáng của Triệu Đình, đến khi khuất hẳn ở ngã ba đường, nàng mới quay đầu lại, cầm tách trà của mình chậm rãi nhấp một ngụm. Nghĩ đến Triệu Đình đối với mình quan tâm, chiều chuộng đủ điều, Giang Ngọc Phụng bất giác buông một tiếng thở dài não nề. Nàng không phải không thích Triệu Đình đối xử tốt với mình. Chính là Triệu Đình càng đối xử tốt với nàng, thì nàng lại cảm thấy sợ hãi. Nàng thật sự sợ mình đối Triệu Đình phát sinh loại tình cảm trái luân lý. Vả lại nàng còn có Lâm Khải Vũ, nàng không nghĩ sẽ phụ hắn. Nghĩ đến đây nàng lại không khỏi giật mình, đã bao lâu rồi nàng không nhớ đến hắn, cũng không biết hắn thương thế có khỏi hẳn chưa? Nếu tỉnh dậy không thấy nàng, liệu hắn có đi khắp nơi tìm nào không? Bất giác khóe môi lại khẽ nhếch lên, trong lòng tự giễu, nàng có quyền gì mà hy vọng hắn nhớ đến mình chứ? Chính nàng hiện tại cũng đang dây dưa không rõ ràng với một người khác kia mà.

Lạc Hoa nhìn Giang Ngọc Phụng ánh mắt nhìn chăm chăm ngoài cửa sổ, chốc chốc lại thở dài, cũng phần nào đoán được trong lòng nàng đang nghĩ gì. Nàng biết Giang Ngọc Phụng cũng có một chút tình cảm với Triệu Đình, chẳng qua là chưa chịu chấp nhận mà thôi. Bắt một nữ nhi chấp nhận một loại tình cảm như thế quả không dễ dàng gì. Nhưng nàng tin Triệu Đình sẽ làm cho Giang Ngọc Phụng chấp nhận. Vì trước đây Phi Tuyết cũng giống như Giang Ngọc Phụng bây giờ vậy. Nghĩ đến đây, Lạc Hoa bất giác quay sang nhìn Phi Tuyết, khóe miệng không tự chủ được nở một nụ cười thật ngọt ngào: “Trên thế gian, có thể tìm được người mình yêu, mà người đó cũng yêu mình đó là một điều vô cùng quý báu. Hơn nữa đây còn là tình yêu giữa hai nữ tử, ta đây càng cần phải quý trọng hơn nữa. Tiểu Tuyết, được ngươi chấp nhận, ta đây đã là người hạnh phúc nhất thế gian. Đời này ta không cầu gì hơn nữa, chỉ mong có thể chấp tay ngươi đi hết một đời.”

Phi Tuyết như cảm nhận được những điều Lạc Hoa đang nghĩ, âm thầm đưa tay xuống dưới bàn nắm lấy tay nàng, nhìn nàng nở một nụ cười. Cả ba vẫn ngồi yên không nói với nhau tiếng nào. Lúc này, phía cầu thang bỗng vang lên một loạt bước chân, Lạc Hoa theo bản năng liền quay đầu nhìn lại một cài. Chỉ thấy có khoảng mười mấy người đi lên. Người đi đầu là một gã thanh niên công tử, mình mặc hoàng bào, diện mạo tuấn tú nhưng khuôn mặt có một chút trắng xanh, có lẽ là do tửu sắc quá độ. Đi theo sau gã có khoảng mười mấy hán tử, bước chân nhẹ nhàng, chứng tỏ đều là người tập võ.

Đám người đó vừa lên lầu, liền chọn ba bàn ở phía tây ngồi xuống. Một người lớn tiếng gọi:

- Mau đem những món ngon nhất trong quán, thêm một tỉnh trúc diệp thanh dọn lên đây!

Tiểu nhị nhìn đám người vẻ mặt hung ác liền không dám nhiều lời, “dạ dạ” vài tiếng liền chạy nhanh xuống bếp gọi thức ăn. Bên bàn kia, gã công tử cùng bốn tên hán tử hạ giọng trao đổi gì đó. Vì khoảng cách khá xa, Lạc Hoa cùng Phi Tuyết chỉ nghe được loáng thoáng vài chữ như “Mạc Chính”, “Tây Hạ”, còn có “Ngọc Diện Lang Quân”… Hai người nghe xong, mày khẽ nhíu lại, nghĩ thầm những gì bọn chúng nói nhất định là có liên quan đến sự kiện lần trước ở Vĩnh Lạc trấn. Đáng tiếc hai nàng nội lực không được cao như Triệu Đình, nên không thể nghe được rõ bọn chúng nói gì. Giang Ngọc Phụng thì không cần nói đến, nàng chắc chắn không nghe được gì.

Gã công tử kia đột nhiên quay qua nhìn về bàn ba nàng, ánh mắt chợt lóe lên, nở nụ cười xấu xa. Ba nàng nhìn thấy ánh mắt của hắn, không khỏi rùng mình. Lạc Hoa cùng Phi Tuyết tuy rằng võ công cao cường, nhưng nhìn thấy hắn từng bước tiến đến gần mình, cước bộ vô cùng nhẹ nhàng, chứng tỏ nội công cực kỳ thâm hậu, cũng không tránh khỏi kinh hoảng. Chỉ nghe hắn cười hì hì, nói:

- Ba vị cô nương xinh đẹp như thế. Tại sao lúc trước ta lại chưa thấy qua nhỉ? Chẳng hay nhà ba vị ở đâu? Đã thành thân hay chưa?

Nói xong lại đưa tay sờ má Giang Ngọc Phụng. Bị bàn tay thô ráp sờ tới, Giang Ngọc Phụng hoảng sợ run lên bần bật, nói:

- Ngươi… Ngươi…

Rồi vung chưởng đánh tới. Gã công tử xoay người một cái, nắm lấy tay nàng đặt lên miệng hôn một cái, khen:

- Thơm quá!

Giang Ngọc Phụng tức giận, tay kia giơ lên, hung hăng đánh tới trước ngực hắn. Gã công tử thủ pháp tinh diệu, vung tay một cái lại chụp được tay kia của nàng, dùng sức kéo nàng ôm vào lòng. Giang Ngọc Phụng lớn tiếng la hét, cố sức giãy giụa nhưng cánh tay của gã công tử ấy cứ như hai cái gọng sắt siết chặt lấy nàng. Gã công tử hô hô cười rộ, nói:

- Ây da! Tiểu cô nương thật là hung hăng. Có cá tính, có cá tính. Ta đây rất thích!!!

Lạc Hoa cùng Phi Tuyết thấy Giang Ngọc Phụng bị khinh bạc, liền đứng phắt dậy vung chưởng tấn công gã công tử, quát lớn:

- Cuồng đồ to gan, mau buông nàng ra!!!

Gã công tử một tay ôm Giang Ngọc Phụng, một tay hóa giải đòn công kích của Lạc Hoa, Phi Tuyết, miệng không ngừng trêu chọc:

- Nhị vị mỹ nhân không cần nóng vội, ai ai cũng có phần. Tới đây, tới đây cho bổn đại gia ôm ôm tý nào!!!

Một thanh âm lạnh lẽo từ phía sau vang lên:

- Đem bàn tay thối của ngươi ra khỏi người nàng mau.

Dứt lời phía sau ập tới một trận chưởng phong vô cùng hung tợn. Gã công tử cả kinh, buông ngay Giang Ngọc Phụng, quay lại dùng hai tay đối phó với chưởng lực của đối phương. “Bùm” một tiếng lớn, sàn gỗ dưới chân gãy nát, cả hai đều bị trấn động phải lui về vài bước. Gã công tử vừa dừng thân hình lại, liền nhìn đến người vừa đối chưởng với mình. Chỉ thấy người này mình mặc lam y trường bào, dáng vẻ thư sinh nho nhã, không ngờ lại có chưởng lực hùng hậu đến vậy. Lạc Hoa, Phi Tuyết nhìn người vừa tới, không khỏi vui mừng, lớn tiếng gọi:

- Công tử, người về thật kịp lúc.

Nguyên lai, người vừa đến chính là Triệu Đình. Khi sáng đi ngang qua con phố kế bên, nhìn thấy một chiếc trâm ngọc, Triệu Đình cảm thấy rất thích hợp với Giang Ngọc Phụng. Triệu Đình dự định một lúc sau ghé lại mua tặng nàng, tạo cho nàng một bất ngờ. Vì vậy vừa ăn xong, Triệu Đình liền lập tức chạy đi. Tiếc thay đến đó đã có người mua mất, nàng chỉ đành ghé sang tiệm trái cây, mua một ít hoa quả mang về cho Giang Ngọc Phụng. Vừa về đến thì lại nhìn thấy cảnh Giang Ngọc Phụng bị một gã công tử ôm ấp, lửa giận lập tức bùng lên, dốc toàn lực phóng chưởng đến sau lưng hắn. Điều nàng không ngờ đến là, gã công tử đó đỡ một chưởng của nàng mà chỉ lùi lại vài bước, trên mặt không hề có gì thay đổi. Nàng trong lòng không khỏi kinh hãi, nếu chưởng đó không phải đánh lén, có lẽ người bị thương sẽ là nàng.

Khách nhân, cùng với tiểu nhị thấy hai bên đánh nhau, sớm đã chạy xuống lầu. Hiện tại trên lầu chỉ còn lại bốn người của Triệu Đình cùng đám tùy tùng của gã công tử. Đám hán tử đi theo gã công tử, thấy hắn bị đánh lui, liền lớn tiếng mắng Triệu Đình:

- Tiểu tử to gan, không biết trời cao đất dày, dám cùng môn chủ ta động thủ sao? Môn chủ bọn ta chỉ cần phất tay một cái cũng đủ khiến ngươi tan xương nát thịt. Ngươi nếu biết khôn thì mau mau quỳ xuống dập đầu lạy môn chủ bọn ta mấy cái, gọi vài tiếng “gia gia”, may ra người sẽ tha chết cho ngươi.

Triệu Đình nghe bọn hắn gọi gã công tử là môn chủ liền giật mình, nghĩ thầm: “Ở Phượng Tường phủ chỉ có duy nhất một môn phái đó là Vạn Độc môn. Chẳng lẽ hắn chính là Vạn Độc môn môn chủ Chu Ngạo Thiên. Chẳng trách võ công lại cao cường đến thế.”

Dù sao mới đến đây ngày đầu tiên, Triệu Đình cũng không muốn gây phiền phức quá lớn. Triệu Đình nắm tay Giang Ngọc Phụng, nhanh chóng kéo nàng rời khỏi, Lạc Hoa và Phi Tuyết cũng theo sau hai người. Nhưng vừa đến cầu thang đã bị Chu Ngạo Thiên đưa tay chặn lại. Chu Ngạo Thiên nhìn bốn người, nhếch môi cười khẩy, nói:

- Các ngươi nghĩ có thể dễ dàng đi khỏi đây vậy sao?

Triệu Đình kéo Giang Ngọc Phụng ra sau lưng, nhướng mày nhìn Chu Ngạo Thiên, lạnh lùng nói:

- Ngươi muốn sao?

Chu Ngạo Thiên cười lớn nói:

- Ngươi để lại ba mỹ nhân này, rồi quỳ xuống dập đầu lạy ta ba cái, gọi ta một tiếng “lão tổ tông tha mạng”, sau đó lăn xuống lầu, ta sẽ thả cho ngươi đi. Nếu ngươi không nghe theo, ta trước tiên giết chết ngươi sau đó mang xác bỏ ngoài đồng hoang cho chó sói tha. Còn ba mỹ nhân bên cạnh ngươi ta chiếm xong, sẽ mang các nàng bán vào thanh lâu làm kỹ nữ.

Ba nàng kia nghe xong liền biến sắc, bất giác lui lại, nép sát vào sau lưng Triệu Đình. Nhìn ba nàng, rồi lại nhìn Chu Ngạo Thiên, Triệu Đình mỉm cười, nói:

- Vậy sao? Lúc nãy ngươi bảo ta kêu ngươi bằng gì? Ta đây nghe chưa được rõ, ngươi nói lại một lần nữa xem sao?

Chu Ngạo Thiên theo quán tính liền trả lời:

- Lão tổ tông.

Triệu Đình nghe xong liền hô hô cười rộ, nói:

- Cháu ngoan, cháu ngoan. Ngươi lễ phép như vậy, ta đây liền tha mạng cho ngươi vậy.

Ba nàng đứng ở phía sau nghe Triệu Đình trêu chọc Chu Ngạo Thiên, mặc dù còn sợ nhưng cũng không nhịn được, cười khúc khích. Chu Ngạo Thiên thấy bọn thuộc hạ của mình cũng đang bụm miệng nén cười, tức giận gầm lên:

- Tiểu tử chết tiệt, ta giết ngươi.

Dứt lời liền phóng một chưởng đến trước mặt Triệu Đình. Nhìn thấy chưởng đến lợi hại Triệu Đình không dám dùng tay tiếp chưởng, chỉ dùng thân pháp nhẹ nhàng né tránh. Bàn ghế trên lầu bị chưởng phong của hai người đánh văng qua hai bên, để lại một không gian trống ở giữa. Hai bên xuất chiêu nhanh như chớp, mang theo tiếng gió rít lên ù ù, nhưng thủy chung quyền chưởng vẫn không chạm vào nhau.

Bọn môn hạ của Chu Ngạo Thiên nhìn thấy hai bên đánh nhau quyết liệt, chỉ biết tránh vào một góc, đề phòng chưởng phong đánh trúng mình. Chu Ngạo Thiên nhìn thấy Triệu Đình không dám đối chưởng với mình, biết nàng nội lực không bằng mình liền nghĩ ra ý định tỷ thí nội lực. Hai bên đánh thêm vài mươi chiêu nữa, Chu Ngạo Thiên chân trái đột nhiên đưa lên quét ngang qua bụng Triệu Đình. Nàng liền nghiêng người tránh qua, nhanh như chớp hai chưởng của Chu Ngạo Thiên liền phóng đến trước ngực nàng. Triệu Đình không còn cách nào khác, đành giơ lên song chưởng lên chống đỡ. Bốn chưởng giao nhau, cả hai liền huy động toàn bộ nội lực phóng đến lòng bàn tay tấn công đối thủ. “Bùm” một tiếng, sàn nhà thủng một lỗ lớn, Triệu Đình cùng Chu Ngạo Thiên lùi lại bốn, năm bước.

Chu Ngạo Thiên tay phải ôm ngực, khóe miệng lộ ra một tia máu, riêng Triệu Đình vẻ mặt vẫn bình thường, không nói tiếng nào đi đến nắm tay Giang Ngọc Phụng xuống lầu. Bọn môn hạ của Chu Ngạo Thiên, nhanh chóng chạy đến đỡ hắn. Vài kẻ muốn đuổi theo Triệu Đình, liền bị hắn giơ tay ngăn cản, nói:

- Không cần đuổi theo, các ngươi không phải đối thủ của hai cô nương kia đâu. Các ngươi mau đưa ta về thôi.

---o0o---

Khi bốn người đi ngang qua chổ gã trưởng quầy, Lạc Hoa không quên ném cho hắn một trăm lượng bạc, đền bù khoản thiệt hại. Triệu Đình vừa ra cửa liền kéo ba người nhanh chóng đi vào một con hẻm vắng. Giang Ngọc Phụng quay lại định lên tiếng nói gì đó, chợt thấy Triệu Đình hai gối khuỵu xuống, miệng phun ra một ngụm máu tươi. Cả ba cả kinh, hô lên một tiếng, kế chạy nhanh đỡ lấy Triệu Đình.

Nguyên lai khi nãy, đối chưởng với Chu Ngạo Thiên xong Triệu Đình liền cảm thấy chân khí trong người nhộn nhạo cả lên, nhưng vẫn cố gắng gượng rời khỏi tửu lâu. Suốt đường đi Triệu Đình không dám nói tiếng nào vì sợ chân khí theo người thoát ra sẽ không chống trụ được. Nàng gắng gượng đi được đến đây, hai chân đã không thể nào chịu nổi, cổ họng cảm thấy ngòn ngọt, liền phun ra một búng máu tươi, cả người đổ ập xuống đất.

Phi Tuyết một bên bắt mạch cho Triệu Đình, hai hàng lông mày không tự chủ được châu lại thật chặt, nghĩ thầm: “Gã công tử kia quả nhiên lợi hại. Chủ tử lần này bị nội thương thật sự rất nghiêm trọng. Phỏng chừng phải nghỉ ngơi một tháng mới có thể hoàn toàn khang phục.”

Giang Ngọc Phụng tay chân luống cuống, đỡ Triệu Đình dựa vào người mình, cảm thấy người nàng không ngừng run rẩy, hơi thở mỏng như tơ, trong lòng thầm kinh hãi. Giang Ngọc Phụng nước mắt trực trào, thanh âm có hơi nghèn nghẹn:

- Đình Doanh! Ngươi… Ngươi không sao chứ? Ngươi đừng làm ta sợ!

Triệu Đình khóe miệng nâng lên một nụ cười yếu ớt, nhẹ giọng an ủi nàng:

- Ta không sao? Ngươi đừng lo lắng, nghỉ ngơi vài hôm sẽ khỏi thôi. Nơi đây không tiện ở lâu, mau đưa ta về khách điếm đi.

Giang Ngọc Phụng khóe mắt đỏ hoe, gật gật đầu, tay đưa ra định đỡ Triệu Đình, nhưng liền bị nàng ngăn lại. Chỉ nghe Triệu Đình thanh âm đứt quãng:

- Không cần… Để… để cho Phi… Phi Tuyết… đỡ ta đi. Phụng nhi… ngươi đi… đi… đi một mình… là được.

Không hiểu vì sao nghe xong những lời này, Giang Ngọc Phụng đột nhiên lại có cảm giác mất mát. Nàng không nghĩ Triệu Đình sẽ từ chối nàng. Bình thường Triệu Đình không phải luôn tìm mọi cách thân mật với nàng sao? Vì cớ gì hôm nay lại không cho nàng đỡ chứ?

Triệu Đình không phải không muốn Giang Ngọc Phụng đỡ mình. Chẳng qua nàng bị nội thương khá nặng, mặt sớm đã không còn một chút huyết sắc, nhưng vì đang mang mặt nạ nên không thể nhận ra. Hiện tại nàng toàn thân không còn một chút khí lực, cả người không ngừng run rẩy. Triệu Đình không muốn Giang Ngọc Phụng đỡ mình cũng vì sợ nàng sẽ phát hiện ra điểm này. Nàng không muốn Giang Ngọc Phụng lo lắng nhiều.

Triệu Đình nửa mê, nửa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net