Chương 23:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày ấy trở về khách điếm, Phi Tuyết đưa Triệu Đình về phòng mình, lập tức bước đến bàn kê đơn thuốc. Nhìn thấy Giang Ngọc Phụng cùng Lạc Hoa vẻ mặt lo lắng, Phi Tuyết liền lên tiếng trấn an:

- Không cần lo lắng. Chủ tử không sao đâu. Nghỉ ngơi uống thuốc vài ngày sẽ khỏi thôi.

Lạc Hoa đối với y thuật của Phi Tuyết rất có lòng tin. Nàng đã nói như thế chắc chắn Triệu Đình sẽ không sao, nên cũng yên tâm phần nào. Thực ra bốn thuộc hạ của Triệu Đình ngoài võ công cao cường, mỗi người còn có biệt tài riêng. Lạc Hoa là cao thủ dịch dung, Phi Tuyết thì giỏi về y thuật, Tố Nguyệt tinh thông kỳ môn độn giáp, còn Lãnh Phong có trí nhớ khá tốt, cùng một đôi tay vô cùng khéo léo, có thể làm giả bất kỳ ấn ký, lệnh bài, vũ khí độc môn của các môn phái khác.

Lạc Hoa nhận lấy đơn thuốc xoay người rời đi. Còn lại ba người trong phòng, Phi Tuyết tự mình giúp Triệu Đình vận công điều tức. Khoảng chừng nửa canh giờ sau, Triệu Đình mới chậm rãi mở mắt ra, yếu ớt cười, nhìn Giang Ngọc Phụng, nói:

- Ta không sao rồi. Phụng nhi về phòng nghỉ ngơi trước đi. Ta có việc phải nói với Phi Tuyết.

Giang Ngọc Phụng từ lúc vào phòng đến giờ, chỉ đứng một bên xem Phi Tuyết giúp Triệu Đình liệu thương. Trong thời gian chờ đợi, hai tay nàng không ngừng bấu chặt vào nhau, tâm tình vô cùng khẩn trương. Nhìn thấy Triệu Đình tỉnh lại, tảng đá trong lòng mới được thả xuống. Nàng vốn dự định sẽ đến hỏi thăm Triệu Đình vài câu. Nào ngờ đâu, Triệu Đình vừa tỉnh liền bảo nàng về phòng. Giang Ngọc Phụng trong lòng vô cùng thất vọng, chần chờ một chút, mím môi gật đầu nói:

- Vậy ta không phiền ngươi nghỉ ngơi. Cố gắng tịnh dưỡng cho tốt. Ta đi trước.

Nói xong liền xoay người rời khỏi, thuận tay mang cửa đóng lại. Đợi Giang Ngọc Phụng rời đi, Triệu Đình nhịn không được ho khan vài tiếng, lại nôn ra một búng máu, lắc đầu cười khổ, nói:

- Phi Tuyết, hiện tại không có người khác ở đây. Ngươi nói thật đi. Thương thế của ta thế nào rồi?

Phi Tuyết đỡ Triệu Đình ngồi dựa vào giường, đưa tay vuốt vuốt lưng nàng, giúp nàng thuận khí, chậm rãi đáp:

- Người bị thương đến ngũ tạng, có lẽ phải điều dưỡng khoảng một tháng mới khang phục được như trước.

Triệu Đình nhíu mày nghĩ thầm: “Chu Ngạo Thiên quả nhiên võ công không thể lường được. Vạn Độc môn xem ra không phải dễ dàng đối phó. Bất quá hắn cũng bị thương không nhẹ, tạm thời sẽ không gây bất lợi gì cho ta.” mày dãn ra, mỉm cười nói:

- Tạm thời không cần nói cho những người khác biết, tránh cho bọn họ lo lắng. Ta sẽ ở lại đây dưỡng thương. Giang Ngọc Phụng giao lại cho ngươi cùng Lạc Hoa trông coi. Mấy ngày này đừng để nàng đến đây, biết không?

Phi Tuyết gật gật đầu nói:

- Thuộc hạ hiểu rõ, chủ tử không cần quá lo lắng. Người cứ yên tâm tịnh dưỡng thật tốt. Bọn ta nhất định sẽ chiếu cố tốt Giang cô nương.

Nghe Phi Tuyết nói vậy, Triệu Đình cũng yên tâm, cả người thả lỏng, nhắm mắt thiếp đi.

---o0o---

Đã hơn bảy ngày, Giang Ngọc Phụng không nhìn thấy Triệu Đình đến một lần. Mỗi lần nàng đến cửa cửa phòng Triệu Đình, đều bị một trong bốn người ngăn chặn, khiến nàng không khỏi buồn bực. Chính là nàng cũng không biết nàng bị làm sao nữa. Lúc trước nàng chỉ mong sao Triệu Đình mau mau biến mất. Nhưng hiện tại không được gặp Triệu Đình không hiểu sao nàng lại cảm thấy vô cùng khó chịu. Giờ phút này Giang Ngọc Phụng ước rằng mình có thể tông cửa xông vào, nắm lấy cổ áo Triệu Đình, hỏi nàng vì sao lại không cho mình gặp mặt.

Giang Ngọc Phụng thở ra một hơi, nàng vẫn không từ bỏ ý định. Hôm nay nàng nhất quyết phải thấy được Triệu Đình. Nhìn thấy Lãnh Phong đứng trước cửa phòng Triệu Đình, Giang Ngọc Phụng làm như không thấy hắn, tiến đến định gõ cửa. Lãnh Phong vội vàng đưa tay ngăn cản, cúi đầu, cung kính nói:

- Giang cô nương xin dừng bước. Chủ tử có lệnh không cho phép người ngoài tiến vào. Thỉnh Giang cô nương dời bước cho.

Giang Ngọc Phụng tức giận trừng mắt Lãnh Phong, nói:

- Kể cả ta? Không cần biết thế nào, ta bây giờ muốn gặp nàng ấy. Phiền ngươi vào thông báo giùm ta: Nếu nàng ấy không chịu cho ta vào, ta sẽ phá tan cánh cửa này.

Lãnh Phong khó xử nhìn nàng, vẻ mặt nhăn nhó nói:

- Đúng vậy. Giang cô nương, ngươi đừng làm khó ta được không? Ta chỉ phụng mệnh hành sự thôi. Nếu ngươi xông vào, chủ tử trách tội xuống ta chịu không được đâu.

Giang Ngọc Phụng nghe xong liền cảm thấy vô cùng mất mát. Trong lòng hiểu được thì ra Triệu Đình ngoài mặt đối xử tốt với nàng, nhưng vẫn xem nàng là ngoại nhân. Nghĩ vậy không khỏi tự giễu: “Giang Ngọc Phụng ơi Giang Ngọc Phụng. Ngươi đang nghĩ gì thế? Nàng chẳng qua chỉ trêu chọc ngươi thôi. Đối với nàng ngươi chỉ là một món đồ chơi không hơn không kém. Ngươi ngây thơ quá rồi, nàng là sát thủ, ngươi lại là con cái quan lại, hơn nữa ngươi là người đã có phu quân. Ngươi nghĩ nàng thật sự sẽ thích ngươi sao?”

Đương Giang Ngọc Phụng còn đang ngẩn người thì cửa chợt mở, Lạc Hoa bước ra, cúi đầu nói:

- Giang cô nương. Chủ tử cho mời cô nương.

Đột nhiên nghe Lạc Hoa lên tiếng gọi, Giang Ngọc Phụng giật mình nhìn vào phòng, suy nghĩ một lát rồi lắc đầu, nói:

- Ta nghĩ mình nên về phòng thì hơn. Thật không dám phiền chủ tử các ngươi nghỉ ngơi.

Nói xong định quay lưng rời đi. Lạc Hoa nhìn nàng sắp đi khỏi, vội vàng lên tiếng gọi nàng lại:

- Giang cô nương, dù sao cũng đã đến, xin vào trong ngồi cho chốc lát. Ta nghĩ mấy ngày nay chủ tử cũng rất tưởng niệm cô nương.

Giang Ngọc Phụng môi mấp máy:

- Ta… ta…

Không để Giang Ngọc Phụng có cơ hội lên tiếng từ chối, Lạc Hoa nắm nhanh tay nàng kéo vào phòng, sau đó xoay tay khóa cửa lại.

Giang Ngọc Phụng bước vào phòng, nhìn thấy Triệu Đình nửa ngồi, nửa nằm trên giường. Đôi môi tái méc, cặp mắt đờ đẫn, không còn lanh lợi như trước. Tuy khuôn mặt Triệu Đình bị mặt nạ che lại nhưng Giang Ngọc Phụng có thể nhìn ra nó sớm cũng như đôi môi kia, không còn một chút huyết sắc. Nhìn Triệu Đình như vậy, Giang Ngọc Phụng không khỏi đau lòng, bước nhanh đến bên giường, nắm lấy tay nàng, nhẹ nhàng hỏi:

- Đình Doanh ngươi thấy sao rồi?

Triệu Đình mỉm cười nhìn nàng một cái, sau đó quay sang Lạc Hoa, nói:

- Lạc Hoa, ta đói. Ngươi ra ngoài mang một ít gì đó đến cho ta đi.

Lạc Hoa nhìn lại hai nàng, “vâng dạ” mấy tiếng rồi xoay người rời đi. Nhìn Giang Ngọc Phụng dáng vẻ lo lắng, Triệu Đình mỉm cười, nói:

- Ban nãy ta nghe Phụng nhi đòi phá cửa xông vào phải không? Sao hả? Mấy ngày không gặp, Phụng nhi nhất định là nhớ ta lắm đúng không? Nương tử ngoan, đến phu quân ôm tý nào.

Bị Triệu Đình trêu chọc, hai má Giang Ngọc Phụng bất giác ửng hồng, nghĩ thầm: “Người này, bị thương đến độ này mà còn đùa giỡn được sao? Đúng là giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời mà. Không được. Đợi ngươi khỏe lại, ta nhất định phải từ từ giáo huấn ngươi. Tránh để sau này, ngươi ra ngoài trêu chọc nữ nhi khác.”

Nghĩ đến đây, Giang Ngọc Phụng lại hung hăng cầm lấy tay Triệu Đình, đưa lên miệng cắn một ngụm. Triệu Đình bất ngờ bị đau, la lớn:

- A…a… đau… Phụng nhi… bỏ ra… a… đau quá… khụ… khụ…

Triệu Đình nội thương chưa khỏi, giờ lại lớn tiếng la hét, khiến trước ngực đau lên, nhịn không được kịch liệt ho khan. Giang Ngọc Phụng nhìn Triệu Đình một tay ôm ngực, miệng không ngừng ho khan, hốt hoảng ngồi xuống đỡ lấy vỗ nhẹ lưng nàng, giúp nàng thuận khí. Ánh mắt quan khiết nhìn Triệu Đình, Giang Ngọc Phụng dịu dàng hỏi:

- Ngươi cảm thấy sao rồi. Ta… Ta… Xin lỗi. Ta không phải cố ý. Tại… Tại ngươi cứ thích trêu chọc ta nên… Ngươi… Ngươi sẽ không sao chứ?

Triệu Đình im lặng cố gắng điều tức hơi thở của mình, trong lòng âm thầm cảm thấy may mắn vì không thổ huyết. Nàng không muốn để Giang Ngọc Phụng nhìn thấy dáng vẻ bị thương đến khó coi của mình. Dù không biết Giang Ngọc Phụng có thích nàng hay không? Nhưng dù sao người cũng không phải gỗ đá, nàng đối xử với Giang Ngọc Phụng không tệ. Đương nhiên Giang Ngọc Phụng ít nhiều gì cũng sẽ quan tâm nàng. Vì vậy nàng không muốn cho Giang Ngọc Phụng biết tình trạng của mình. Nàng không muốn Giang Ngọc Phụng phải lo lắng. Điều nàng muốn duy nhất chính là Giang Ngọc Phụng có thể sống thật vui vẻ.

Cảm thấy cơn đau trước ngực có phần suy giảm, Triệu Đình mới từ từ mở miệng đùa giỡn cố gắng làm cho Giang Ngọc Phụng yên tâm:

- Ta đương nhiên không sao rồi. Ngươi nghĩ ta là ai chứ? Bổn đại hiệp là Ngọc Diện Lang Quân nổi danh giang hồ, há có thể dễ dàng bị ngươi cắn chết hay sao? Ngươi nha, cũng không chịu xem lại mình là ai. Bất quá, phạt thì cũng nên phạt đó. Ai bảo lần trước bổn đại hiệp cứu ngươi. Ngươi không những chưa hồi đáp, mà còn dám lấy oán báo ân, cắn bổn đại hiệp một cái. Bổn đại hiệp nhất định phải bắt ngươi bồi thường cả vốn lẫn lời, có như vậy mới không làm tổn hại uy danh của chính mình.

Giang Ngọc Phụng thấy Triệu Đình còn có thể nói đùa, cũng yên tâm phần nào, cười mắng:

- Ngươi lúc nào cũng hay đùa giỡn. Chẳng lẽ đứng đắn một chút sẽ chết hay sao? Nhưng mà ngươi nói cũng đúng. Lần trước ngươi cứu ta, ta vẫn chưa có dịp cảm tạ ngươi. Bổn tiểu thư ân oán phân minh. Nợ ân người ta nhất định phải trả. Ngươi nói đi, ngươi muốn ta đền đáp như thế nào.

Triệu Đình không suy nghĩ liền đáp:

- Lấy thân đền đáp.

Giang Ngọc Phụng quả nhiên hết cách với Triệu Đình. Liếc nàng một cái, Giang Ngọc Phụng nói:

- Ngươi thật không có gì đứng đắn hơn sao? Ta thật không hiểu một nữ nhi như ngươi sao cứ thích đùa giỡn người khác.

Triệu Đình đột nhiên trở nên nghiêm túc, nhìn thẳng mắt nàng, nói:

- Ta không có nói đùa. Ta thật sự nghiêm túc đó. Phụng nhi ta muốn cùng ngươi ở chung một chỗ, muốn đối với ngươi thật tốt. Mặc dù ta là nữ nhi nhưng ta có tự tin sẽ bảo vệ được ngươi, sẽ cho ngươi một cuộc sống no đủ, làm cho ngươi trở thành người hạnh phúc nhất thế gian. Phụng nhi nói cho ta biết. Ngươi có thích ta hay không?

Giang Ngọc Phụng đầu óc nhất thời bị đóng băng. Nàng biết Triệu Đình có tình cảm với mình. Nhưng khi nghe Triệu Đình chính miệng nói ra, nàng vẫn là có chút kinh hãi, nhưng ở đâu đó trong lòng cũng có chút gì đó vui mừng. Nhìn ánh mắt tha thiết của Triệu Đình, Giang Ngọc Phụng có chút bối rối. Nàng nhất thời không biết phải trả lời như thế nào cho phải. Ngập ngừng một lúc, Giang Ngọc Phụng rốt cuộc cũng lên tiếng:

- Ta… ta…

Giang Ngọc Phụng ấp úng hồi lâu, vẫn không nói được câu nào. Nhìn Giang Ngọc Phụng như vậy, Triệu Đình có phần sốt ruột, muốn lên tiếng hối thúc nàng, nhưng vừa lúc này đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên. Giang Ngọc Phụng lập tức đứng dậy mở cửa, một lúc sau, Lạc Hoa mang theo một khây thức ăn tiến vào. Đặt khay thức ăn lên bàn xong, Lạc Hoa cầm bát cháo, ngồi xuống cạnh Triệu Đình, nói:

- Thừa lúc cháo còn nóng, chủ tử mau ăn xong còn uống thuốc nữa.

Triệu Đình gật đầu nói:

- Được rồi, ngươi cứ để đó, rồi lui ra ngoài đi.

Lạc Hoa hết nhìn Triệu Đình rồi lại nhìn Giang Ngọc Phụng. Hiện tại Triệu Đình còn đang bị thương nên nàng không dám để một mình Giang Ngọc Phụng ở lại. Phần vì sợ một mình Giang Ngọc Phụng sẽ không chăm sóc nổi Triệu Đình. Phần vì sợ Giang Ngọc Phụng sẽ gây bất lợi cho Triệu Đình. Dù sao thì ngay từ đầu Giang Ngọc Phụng cũng không phải nguyện ý theo Triệu Đình. Đặt bát cháo lên chiếc bàn nhỏ cạnh đầu giường, Lạc Hoa lưỡng lự nói:

- Nhưng mà…

Triệu Đình hiểu trong lòng Lạc Hoa nghĩ gì nhưng nàng nguyện ý tin tưởng Giang Ngọc Phụng. Mặc dù có những lúc Giang Ngọc Phụng rất hung hăng, nhưng Triệu Đình biết nàng không phải kẻ có tâm địa xấu xa. Triệu Đình phất tay, lên tiếng ngắt lời Lạc Hoa:

- Không có nhưng mà gì hết. Ngươi ra ngoài đi. Để phụng nhi ở đây chăm sóc cho ta là được.

Nghe Triệu Đình nói vậy Lạc Hoa cũng không dám nhiều lời, đứng lên quay sang Giang Ngọc Phụng nói:

- Giang cô nương, phiền ngươi chăm sóc cho chủ tử. Nếu có gì cần giúp đỡ thì cứ gọi bọn ta.

Giang Ngọc Phụng mỉm cười đáp:

- Không phiền, không phiền. Lạc Hoa cô nương yên tâm, ta sẽ chiếu cố chủ tử của ngươi.

Lạc Hoa nghe xong cũng không nói thêm lời nào, cúi chào hai người rồi lui ra. Đợi Lạc Hoa rời khỏi, Triệu Đình chống tay ngồi thẳng dậy, nhoài người đến cầm lấy bát cháo. Nhìn Triệu Đình động tác run run, Giang Ngọc Phụng không khỏi đau lòng, thở dài nói:

- Được rồi. Ngươi ngồi yên đi. Để ta giúp ngươi.

Nói rồi đưa tay tiếp lấy bát cháo từ tay Triệu Đình. Giang Ngọc Phụng múc một muỗng nhỏ, cẩn thận thổi một hơi, đưa đến trước mặt Triệu Đình. Nhìn động tác của Giang Ngọc Phụng, Triệu Đình chợt nhớ đến lúc trước ở Mạc phủ, bị hai xú nữ nhân ép thử món ăn. Tình cảnh lúc đó so với bây giờ thật là khác xa một trời một vực. Nhìn thấy hai xú nữ nhân đó, thức ăn có ngon cỡ nào, Triệu Đình cũng chỉ muốn nôn mà thôi. Hiện giờ được một mỹ nhân như hoa như ngọc ở cạnh, đừng nói là cháo, dù là thuốc độc Triệu Đình cũng không ngần ngại nuốt vào.

Triệu Đình nuốt hết ngụm cháo, cười hì hì nói:

- Ngon quá! Nếu ngày nào ta cũng bệnh đến không thể nhấc tay được thì tốt biết mấy. Lúc đó ngày nào Phụng nhi cũng sẽ phụng bồi ta ăn cháo, uống thuốc.

Giang Ngọc Phụng đột nhiên sa sầm mặt, nói:

- Ngươi nói bậy cái gì đó? Ta nói cho ngươi biết, ngươi mau mau khỏe lại cho ta. Nếu không đừng trách ta… đừng trách ta… không ngó ngàng đến ngươi.

Triệu Đình cúi đầu, giọng nói vô cùng thê lương:

- Ngươi không ngó ngàng đến ta thì bệnh tình của ta sẽ càng biến nặng hơn. Ngươi đành lòng để ta như vậy sao?

Giang Ngọc Phụng nhìn dáng vẻ Triệu Đình như vậy, vừa bực vừa buồn cười, thở dài nói:

- Ngươi… Xem như ta sợ ngươi vậy. Thật là hết cách với ngươi mà. Ngươi mau mau ăn cho nhanh còn uống thuốc nữa. Nhìn thấy ngươi như vậy ta thật có điểm không quen.

Triệu Đình cười cười không đáp, ngoan ngoãn ăn hết bát cháo. Giang Ngọc Phụng lại bưng đến một bát thuốc đưa đến trước mặt Triệu Đình, nói:

- Ngoan, uống hết bát thuốc này rồi nghỉ ngơi một chút.

Triệu Đình ngửi thấy mùi thuốc nồng nặc bay vào mũi, liền nhăn mày, nói:

- Ta không uống đâu, đắng chết được.

Giang Ngọc Phụng “phì” một tiếng, bật cười nói:

- Ngươi nha… Không phải ngươi tự nhận mình là đại hiệp sao? Ngay cả đắng một chút cũng không chịu được. Ta xem ngươi ngoại trừ có một ít võ công cùng tâm kế, thì việc gì cũng không biết. Bình thường ăn uống vô cùng kén chọn, giường cứng một chút là không thể ngủ, y phục đều phải do Tố Nguyệt thay ngươi chuẩn bị. Nhìn ngươi không có chút phong thái của người giang hồ mà giống một tiểu thư quen được nuông chiều hơn.

Triệu Đình có một chút giật mình, nhưng lại bĩu môi nói:

- Có gì là lạ đâu. Ta vốn là một môn chủ. Có một vài người bên cạnh hầu hạ là chuyện vô cùng bình thường thôi. Còn nữa có ai quy định đại hiệp là không được sợ đắng đâu.

Nghe nàng cưỡng từ đoạt lý, Giang Ngọc Phụng bất đắc dĩ, gật gật đầu nói:

- Phải, phải. Lý đại hiệp nói không sai. Nhưng thuốc có đắng thì người cũng mau uống đi. Người không định để tiểu nữ phải cầm bát thuốc hết ngày chứ?

Triệu Đình muốn lắc đầu cự tuyệt uống thuốc nhưng nhìn thấy Giang Ngọc Phụng vẻ mặt như hờn dỗi, nhịn không được thở dài, mở miệng uống hết bát thuốc. Uống xong, Triệu Đình chỉ cảm thấy cổ họng nhộn nhạo khó chịu, muốn mau nôn ra. Nhăn mặt nhìn Giang Ngọc Phụng, Triệu Đình nói:

- Đắng quá. Còn khó chịu hơn là chết. Sau này ta không muốn uống thứ này nữa đâu.

Giang Ngọc Phụng lấy ra một viên kẹo đưa Triệu Đình, cười nói:

- Ngươi thật giống trẻ con. Đắng có một chút là la lối um sùm. Cái này ta nhìn thấy trên khay, chắc là do Lạc Hoa chuẩn bị cho ngươi. Mau ăn vào sẽ cảm thấy tốt hơn.

Triệu Đình cười hì hì ngoạm lấy cả viên kẹo lẫn ngón tay Giang Ngọc Phụng, liếm liếm cắn cắn. Giang Ngọc Phụng đỏ mặt, rút tay về, mắng:

- Ngươi… ngươi… Bại hoại.

Triệu Đình cười nói:

- Chỉ hư hỏng với ngươi thôi. Phụng nhi ta muốn ngủ một chút. Ngươi đến nằm cạnh ta được không?

Vừa nói vừa đưa tay vỗ vỗ khoảng giường trống cạnh mình. Giang Ngọc Phụng mặt lại càng thêm đỏ, liếc nàng một cái, nói:

- Ta nghĩ ngươi nằm một mình thì tốt hơn. Thân thể ngươi không khỏe, ta sợ sẽ động đến vết thương của ngươi.

Nói xong liền đứng lên. Triệu Đình đưa tay nắm lấy vạt áo nàng, ủ rủ nói:

- Ngươi đừng đi. Chẳng lẽ ngươi chán ghét ta đến thế sao? Ngươi không chịu nằm kế ta, tức là không quan tâm ta. Ngươi như vậy sẽ làm ta thương tâm. Ta mà thương tâm thì thân thể sẽ càng không tốt. Ngươi thật nhẫn tâm nhìn ta đau lòng đến chết sao?

Giang Ngọc Phụng không nghĩ Triệu Đình lúc bị thương lại thích làm nũng đến như vậy. Thật không giống Triệu Đình thường ngày chút nào. Giang Ngọc Phụng gỡ tay Triệu Đình ra, bước đến bàn rót một chén nước. Uống cạn lại rót thêm một chén mang đến giường cho Triệu Đình. Đưa tay xoa đầu nàng, Giang Ngọc Phụng cười nói:

- Được rồi, uống miếng nước trước đi. Ngươi đã muốn ta lưu lại, thì ta đành chiều theo ngươi vậy. Cũng không biết ngươi bao nhiêu tuổi rồi mà cứ thích làm nũng như trẻ con.

Triệu Đình trợn tròn mắt nhìn Giang Ngọc Phụng. Từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ thái hậu cùng hoàng thượng ra thì không ai dám chạm vào nàng như thế. Đột nhiên bị Giang Ngọc Phụng xoa đầu, Triệu Đình có hơi giật mình nhưng cũng không phải không thích. Nhìn thấy Giang Ngọc Phụng đưa chén nước đến trước mặt mình, Triệu Đình mỉm cười uống một ngụm, nói:

- Không nhiều. Năm nay ta cũng chỉ mới mười tám thôi.

Giang Ngọc Phụng đặt chén nước lên bàn, giúp Triệu Đình lau sạch khóe miệng, nói:

- Còn lớn hơn ta đến một tuổi. Ta đây phải gọi ngươi là tỷ tỷ rồi.

Triệu Đình lắc đầu nói:

- Ta không cần ngươi gọi ta bằng tỷ tỷ.

Giang Ngọc Phụng hơi sững lại, nhưng lập tức hiểu rõ. Trầm mặc hồi lâu, vẫn hỏi:

- Tại sao?

Triệu Đình bắt lấy tay Giang Ngọc Phụng, nói:

- Ngươi chẳng lẽ còn không hiểu hay sao? Ta đối với ngươi không phải là tình tỷ muội mà là tình lữ. Những ngày qua ta đã suy nghĩ rất nhiều. Đời này ta chỉ muốn ở cạnh ngươi thôi. Chỉ cần ngươi đồng ý, ta tình nguyện vứt bỏ ân oán giang hồ, vinh hoa phú quý cùng ngươi phiêu bạc chân trời, sống cuộc sống thần tiên. Phụng nhi ngươi vẫn chưa trả lời ta: Ngươi có thích ta hay không?

Giang Ngọc Phụng nhìn chằm chằm Triệu Đình, sau đó gỡ tay nàng ra, lãnh đạm nói:

- Lý cô nương, ta nghĩ ngươi mệt rồi. Ngươi nên nghỉ sớm đi. Ta về phòng trước, không phiền ngươi nghỉ ngơi. Còn nữa ta nghĩ sau này ta sẽ không đến làm phiền ngươi tịnh dưỡng. Cố gắng bảo trọng thân thể.

Nói xong liền đứng dậy nhanh chóng rời khỏi. Triệu Đình cả người run lên, đầu óc hỗn loạn: “Nàng thật sự chán ghét ta đến thế sao? Chỉ vì ta là nữ nhi ư? Phải chăng nàng sẽ không đến thăm ta nữa? Không cần đối xử với ta như vậy! Nàng không thích ta cũng không sao. Chỉ cần nàng đừng bỏ mặc ta.” Hoảng thốt nhìn Giang Ngọc Phụng rời đi, Triệu Đình lớn tiếng gọi nàng:

- Phụng nhi... Không cần… Không cần rời ta… Ngươi không thích ta cũng được. Xin ngươi, đừng đi được không? Phụng nhi… ta… ta… khụ… khụ…

Giang Ngọc Phụng nghe tiếng nàng gọi cũng không quay lại. Gia tăng cước bộ, đến ngoài cửa gặp phải Lạc Hoa, liền nói:

- Lạc Hoa cô nương, ta cảm thấy hơi mệt phải về phòng nghỉ. Chủ tử của ngươi giao lại cho ngươi chăm sóc.

Nói xong cũng không đợi Lạc Hoa trả lời, Giang Ngọc Phụng xoay người, một mạch trở về phòng. Giang Ngọc Phụng đi được vài bước chợt thấy trên mặt một mảng ấm áp. Giơ tay sờ thử, thì ra là nước mắt. Chính là nàng cũng không biết từ khi nào nước mắt đã chảy dài trên má mình. Giang Ngọc Phụng nhếch môi cười khổ, chính mình đối với Triệu Đình như thế nào, trong lòng nàng có lẽ từ sớm đã có đáp án. Chẳng qua nàng không có can đảm thừa nhận mà thôi.

Giang Ngọc Phụng ngay thời khắc nghe

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net