Chương 24:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lạc Hoa chạy được giữa đường đột nhiên chạm phải Tố Nguyệt. Nhìn Lạc Hoa dáng vẻ hối hả, Tố Nguyệt liền hỏi:

- Lạc Hoa, có việc gì mà ngươi khẩn trương đến như thế?

Lạc Hoa đang gấp, nghe Tố Nguyệt hỏi, liền trả lời ngắn gọn vài chữ:

- Chủ tử ngất, ta tìm Phi Tuyết.

Nói xong cũng không quan tâm đến Tố Nguyệt có hiểu kịp hay không, liền nhanh chân chạy khỏi. Tố Nguyệt vừa nghe đến Triệu Đình ngất, đầu óc cũng lập tức hoảng loạn, nhìn thấy Lạc Hoa chạy đi liền gọi với theo:

- Lạc Hoa, ngươi vừa nói gì?

Nhưng lúc này Lạc Hoa đã quẹo qua khúc quanh, làm sao có thể nghe được Tố Nguyệt gọi. Mà dù có nghe thì Lạc Hoa cũng không quay lại, nàng hiện giờ phải chạy gấp đi gọi Phi Tuyết. Không thấy Lạc Hoa quay lại, Tố Nguyệt chỉ đành đi trước đến phòng Triệu Đình xem xét.

Nhìn đến Triệu Đình nằm yên trên giường, hai mắt nhắm nghiền, môi nhợt nhạt cùng hơi thở mỏng manh, Tố Nguyệt không khỏi đau lòng. Nàng chậm rãi ngồi đến cạnh giường, đưa tay vén vài lọn tóc lõa xõa của Triệu Đình sang một bên. Lấy xuống mặt nạ của Triệu Đình, nhìn thấy khuôn mặt thanh tú đã trở nên tái nhợt, nước mắt Tố Nguyệt không tự chủ được từng giọt từng giọt rơi xuống giường. Nàng áp tay lên gò má lạnh lẽo của Triệu Đình, nhẹ nhàng vuốt ve, buồn bả nói:

- Công chúa, người rốt cuộc vì cái gì trở thành bộ dạng này chứ? Từ trước khi người gặp Giang Ngọc Phụng, mỗi lần làm việc đừng nói bị thương, ngay cả một góc áo cũng chưa từng bị vấy bẩn. Vậy mà từ lúc đi cùng nàng ấy, chỉ trong vòng hai tháng, mà người đã bị trọng thương đến hai lần. Người có biết người như vậy khiến Tố Nguyệt rất đau lòng không?

Dừng lại một chút, lau nước mắt trên má, Tố Nguyệt lại rầu rĩ, nói:

- Tố Nguyệt biết mình không có tư cách được công chúa để mắt đến vì vậy chỉ có thể yên lặng đứng ngoài chúc phúc cho người cùng Giang Ngọc Phụng. Chính là, Giang Ngọc Phụng lại không hề trân trọng người. Công chúa vì nàng ấy làm nhiều việc như vậy nhưng nàng ấy vẫn dửng dưng như không. Tố Nguyệt không cam tâm… Thật không cam tâm a!!!

Nói đến đây liền gắt gao nắm lấy tay Triệu Đình. Nàng lặng im không nói tiếng nào, nước mắt lại tùy ý rơi lên tay Triệu Đình. Bỗng cửa chợt mở, Lạc Hoa dẫn theo Phi Tuyết cùng vào. Tố Nguyệt lau nhanh nước mắt, bỏ tay Triệu Đình ra, đứng sang một bên. Phi Tuyết đưa tay bắt mạch cho Triệu Đình, mày nhanh nhíu lại, nhìn sang Lạc Hoa nói:

- Tiểu Hoa, chủ tử như thế này là sao? Không phải mấy hôm nay đã tốt hơn sao? Tuy không phải đã bình phục nhưng cũng không có suy yếu như thế này.

Lạc Hoa lắc đầu nói:

- Ta cũng không biết. Chỉ là… Chỉ là khi nãy Giang cô nương có ghé qua. Cũng không biết nàng ấy cùng chủ tử nói những gì. Lúc ta đến thì chủ tử đang ôm ngực ho khan, thần trí mơ hồ, nói những câu thật khó hiểu. Nhìn người dáng vẻ như vừa gặp phải chuyện gì đó vô cùng đau lòng. Chủ tử lại nói thêm được mấy câu, liền phun ra một ngụm máu tươi, kế ngất đi. Ta nghĩ có lẽ là giữa chủ tử và Giang cô nương xảy ra một chút vấn đề nên mới như thế này.

Phi Tuyết cùng Tố Nguyệt nghe xong mày liền chau lại, nghĩ thầm: “Nữ nhân này cũng thật nhẫn tâm quá đi. Biết rõ chủ tử bị thương như thế mà còn làm cho người đau lòng đến như vậy. Nàng ta chắc muốn giết chủ tử hay sao? Chủ tử, người tốt với nàng ta như thế. Nhưng người xem đi, nàng đối với người như thế nào?”

Tố Nguyệt hai mắt đỏ lên, nắm chặt hai vai Lạc Hoa, tức giận nói:

- Lạc Hoa, ngươi biết rõ tình trạng của chủ tử không tốt nhưng lại không ở cạnh người. Để cho người khác làm người thành như thế này. Ta nói cho ngươi biết, nếu chủ tử có mệnh hệ gì, ta không để yên cho ngươi đâu.

Nhìn Tố Nguyệt thần tình kích động, Phi Tuyết vội vàng ngăn nàng lại, thở dài nói:

- Tố Nguyệt! Ngươi bình tĩnh lại một chút. Chủ tử không đến nổi nguy hiểm đâu. Chỉ là mấy ngày sắp đến, đừng để người bị xúc động nữa.

Tố Nguyệt buông ra Lạc Hoa, nghiến răng nói:

- Tốt nhất là không có việc gì. Nếu không ngươi đừng mong sống yên. Còn Giang Ngọc Phụng, ta nhất định bắt nàng ấy bồi táng.

Lạc Hoa chỉ thở dài, nàng không trách Tố Nguyệt. Nếu như người nằm đây là Phi Tuyết, nàng cũng sẽ phẫn nộ như Tố Nguyệt. Nói không chừng nàng sẽ càng điên cuồng hơn cả Tố Nguyệt.

Phi Tuyết viết đơn thuốc trao cho Lạc Hoa, sau đó nói với Tố Nguyệt:

- Tố Nguyệt, ta biết ngươi lo lắng cho chủ tử. Ta với Lạc Hoa cũng không khác gì ngươi. Hiện tại chủ tử cần nghỉ ngơi. Bọn ta ra ngoài lo một số việc cho người. Ngươi ở lại chăm sóc chủ tử đi.

Phi Tuyết nói xong liền kéo theo Lạc Hoa rời khỏi, để lại một mình Tố Nguyệt chăm sóc cho Triệu Đình. Tố Nguyệt lại ngồi xuống cạnh Triệu Đình. Cầm lấy khăn ấm nhẹ nhàng lau sạch một ít vết máu còn bám trên mặt Triệu Đình, Tố Nguyệt hạ giọng nói:

- Công chúa, người phải mau mau khỏe lại mới được. Người đừng quên lúc trước mình là người thế nào. Lúc trước, người chính là người có thù báo thù, có oán báo oán. Tên khốn kiếp Chu Ngạo Thiên kia dám làm người bị thương đến như vậy. Người nhất định phải nhanh chóng khỏe lại để tìm hắn tính sổ mới được. Bốn người bọn ta cũng sẽ tận lực giúp đỡ người đánh cho hắn không còn manh giáp. Cho tên Chu Ngạo Thiên kia biết chúng ta lợi hại đến mức nào.

Tố Nguyệt nói xong môi vô thức lại hiện lên một nụ cười. Nàng không biết vì sao mình lại nói lên những lời như thế. Thật không giống phong cách của nàng tý nào. Nhưng mà nàng biết, Triệu Đình chính là người vô cùng háo thắng. Nếu Triệu Đình nghe được chắc chắn sẽ mau chóng khỏe lại, đi tìm tên Chu Ngạo Thiên đó báo thù.

---o0o---

Triệu Đình tỉnh lại đã là nửa đêm. Trong bóng tối, Triệu Đình nhìn thấy bên cạnh có một người ngồi tựa vào giường, hai mắt khép hờ, có lẽ đang ngủ. Trong đầu nàng chợt hiện lên hình ảnh một người, nhưng trong chốc lát liền biến mất. Đầu óc nàng hiện tại cũng phần nào thanh tỉnh, nhớ lại tình cảm trước khi ngất đi, khóe miệng nhếch lên, trong lòng tự giễu: “Triệu Đình Doanh ngươi thật mau quên. Nàng không phải đã nói sẽ không đến thăm ngươi nữa sao? Nàng không chịu nhận ngươi, chắc chắn là vì trong lòng nàng còn có Lâm Khải Vũ. Vậy ngươi còn hy vọng gì ở nàng chứ?”

Triệu Đình thở dài một tiếng, chống tay ngồi dậy, trước ngực lại cảm thấy đau nhói, nhịn không được ho lên vài tiếng. Tố Nguyệt đang mơ màng, nghe tiếng ho của Triệu Đình, liền giật mình tỉnh giấc. Đứng dậy đỡ Triệu Đình, Tố Nguyệt ân cần hỏi han:

- Chủ tử, người cảm thấy thế nào rồi? Có cần uống chút nước hay không?

Triệu Đình gượng cười nói:

- Ta không sao. Ờ, ngươi lấy giùm ta một ít nước đi.

Tố Nguyệt đỡ Triệu Đình dựa vào đầu giường xong, liền đứng lên rót một chén nước mang đến. Triệu Đình cầm chén nước trên tay, uống một ngụm, lên tiếng hỏi Tố Nguyệt:

- Ta ngủ được bao lâu rồi?

Tố Nguyệt giúp Triệu Đình đặt chén nước lên bàn, chậm rãi trả lời:

- Người ngủ được ba ngày ba đêm rồi. Chủ tử, người có đói không? Ta đi bảo nhà bếp làm một chút gì đó mang lên cho người.

Triệu Đình lắc đầu nói:

- Ta không đói. Trong thời gian này đều là ngươi ở cạnh ta sao? Phụng… Những người khác có đến thăm ta hay không?

Tố Nguyệt nghe Triệu Đình hỏi liền biết nàng muốn nói đến Giang Ngọc Phụng, trong lòng không khỏi chua xót. Tố Nguyệt hạ giọng nói:

- Lạc Hoa cùng Phi Tuyết vẫn luôn giúp ta chăm sóc người. Chủ tử người có thấy chỗ nào không khỏe hay không? Ta tìm Phi Tuyết đến xem giúp người.

Triệu Đình nghe Tố Nguyệt trả lời như vậy, liền biết Giang Ngọc Phụng không hề đến thăm mình, nghĩ thầm: “Nàng cũng thật nhẫn tâm. Ta bị như thế mà nàng cũng không đến thăm ta sao? Được rồi nàng không ngó ngàng đến ta, ta liền bệnh chết cho nàng xem. Đến lúc đó coi nàng có hối hận hay không?” Nhưng nghĩ lại: “Nếu nàng trong lòng không hề có ta thì ta có chết nàng cũng chẳng đoái hoài đến. Vậy ta dại gì làm chuyện ngu ngốc như thế chứ? Triệu Đình Doanh ta cả đời anh minh, không thể chết nhảm nhí như vậy được. Giang Ngọc Phụng, lần này ta xem như nàng giỏi. Nàng cứ chờ xem. Dù nàng có lòng dạ sắt đá đến đâu, Triệu Đình Doanh này cũng quyết làm cho nàng yêu thượng ta.” Nghĩ vậy tinh thần lập tức phấn chấn, nàng quyết ý phải mau chóng bình phục, mang Giang Ngọc Phụng cả người lẫn tâm đều thu về. Tâm ý đã quyết, nàng bất giác lại nở một nụ cười.

Triệu Đình lại nhìn Tố Nguyệt ánh đôi mắt thâm quầng, biết nàng vì mình mà phải thức suốt đêm. Trong lòng chợt cảm thấy thương tiếc, Triệu Đình nói:

- Ta không việc gì. Ngươi chăm sóc ta cả đêm chắc cũng mệt rồi, về phòng nghỉ ngơi đi, không cần lo cho ta.

Nghe Triệu Đình nói vậy, Tố Nguyệt nước mắt rưng rưng nhìn nàng, giọng nói run run:

- Tố Nguyệt không mệt. Chủ tử cho phép Tố Nguyệt ở lại chăm sóc cho người đi.

Triệu Đình nhìn Tố Nguyệt dáng vẻ như sắp khóc, trong lòng không khỏi thở dài. Đưa tay xoa xoa thái dương, Triệu Đình chỉ đành nhượng bộ:

- Được rồi, ngươi muốn ở lại liền ở lại đi. Nhưng ngươi cũng không cần ngồi ở đây xem ta suốt. Ngươi cứ ra giường ngoài nằm nghỉ. Khi nào ta cần sẽ gọi ngươi.

Tố Nguyệt nói:

- Nhưng mà…

Triệu Đình ngắt lời:

- Ta mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi. Ngươi còn không ra, ta liền bảo Lạc Hoa vào thay cho ngươi vậy.

Tố Nguyệt nghe vậy không dám nói nữa, lẳng lặng lui ra ngoài. Triệu Đình nhìn Tố Nguyệt rời khỏi, cũng chầm chậm nằm xuống, đưa mắt nhìn trần nhà, trong lòng âm thầm suy tính vài việc.

---o0o---

Triệu Đình tỉnh dậy đã hơn mười ngày vậy mà Giang Ngọc Phụng vẫn không đến thăm nàng. Triệu Đình buồn bả ngồi ở cửa sổ nhìn ra sân. Nếu không phải Phi Tuyết nói nàng thương thế chưa khỏi, nhất định nàng đã chạy đi tìm Giang Ngọc Phụng rồi. Nghĩ đến Giang Ngọc Phụng, Triệu Đình lại thật sâu thở dài. Có đôi lúc Triệu Đình cũng không hiểu rốt cuộc mình vì cái gì lại có thể bỏ đi tính khí cao ngạo của một công chúa để theo đuổi Giang Ngọc Phụng. Trước giờ cũng chỉ có người khác chạy theo nàng, cầu nàng để mắt đến. Chưa từng có ai đối xử với nàng lãnh đạm như Giang Ngọc Phụng. Âu cũng vì lẽ đó mà Triệu Đình lại cảm thấy Giang Ngọc Phụng đặc biệt không giống người khác. Và có lẽ cũng vì vậy mà Triệu Đình lại càng quyết tâm phải có được Giang Ngọc Phụng.

Triệu Đình đang ngẩn người, chợt có tiếng gõ cửa vang lên làm nàng bừng tỉnh, nói vọng ra:

- Ai đó?

Bên ngoài truyền vào thanh âm của Lãnh Phong cùng Tố Nguyệt:

- Là thuộc hạ.

Triệu Đình nói:

- Cửa không khóa, các ngươi vào đi.

Dứt lời, Lãnh Phong liền cùng Tố Nguyệt đẩy cửa đi vào. Triệu Đình đóng cửa sổ lại, đi đến bàn trà ngồi xuống. Lãnh Phong cúi đầu nói:

- Bẩm báo chủ tử, có mật tin.

Cầm bình trà rót đầy ba chén, Triệu Đình nói:

- Có việc gì ngồi xuống rồi nói.

Lãnh Phong, Tố Nguyệt “dạ” một tiếng rồi theo ghế ngồi xuống. Lãnh Phong lên tiếng trước:

- Việc hôm trước chủ tử lệnh cho bọn thuộc hạ điều tra đến nay đã có kết quả. Theo thám tử hồi báo Vạn Độc môn mấy năm nay ở Phượng Tường phủ hoành hành bá đạo, luôn bức hiếp dân chúng. Bọn chúng đối với môn hạ thủ đoạn cũng vô cùng tàn độc, nhưng không vì thế mà số người gia nhập Vạn Độc môn ít đi, thậm chí ngày ngày càng tăng.

Lãnh Phong dừng lại nhìn xem biểu hiện của Triệu Đình. Thấy nàng mày nhanh nhíu lại, Lãnh Phong liền im lặng không nói tiếp.

Triệu Đình nghe xong cũng không nói lời nào xoay xoay tách trà trên bàn, trong lòng như đang suy nghĩ gì đó. Một lúc sau Triệu Đình mới lên tiếng:

- Ta nghĩ dân chúng cùng nhân sĩ giang hồ cũng không phải là người không có đầu óc. Bọn họ chắc chắn cũng biết Vạn Độc môn hành vi tàn bạo, dĩ nhiên sẽ không tình nguyện nghe theo. Trong đây hẳn là có thủ đoạn gì phải không?

Lãnh Phong gật đầu nói:

- Chủ tử anh minh. Bọn chúng đối với việc chiêu mộ môn hạ, một phần là dùng lợi dụ dỗ, một phần là dùng độc dược khống chế. Vì thế một số người tuy rằng không nguyện ý nhưng do người thân bị bọn chúng khống chế đành phải chấp nhận gia nhập Vạn Độc môn.

Triệu Đình “ừ” một tiếng, hỏi:

- Vậy về số vũ khí lần trước bọn chúng vận chuyển đến đây điều tra thế nào?

Tố Nguyệt lên tiếng đáp thay Lãnh Phong:

- Theo thuộc hạ điều tra được, Vạn Độc môn cùng với Tây Hạ nhất phẩm đường có quan hệ vô cùng mật thiết.

Triệu Đình nhíu mày nói:

- Ý ngươi nói số vũ khí đó được chuyển cho Tây Hạ nhất phẩm đường? Vậy thì chẳng khác gì là chuyển cho quân đội của Tây Hạ đâu? Theo ta được biết Tây Hạ nhất phẩm đường là một võ quán do quốc vương Tây Hạ Lý Nguyên Hạo lập ra. Nơi đây chuyên chiêu mộ những võ lâm cao thủ để truyền thụ võ nghệ cho quan quân trong nước. Tây Hạ cần một lượng lớn vũ khí như vậy, không phải là đang luyện binh chuẩn bị gây chiến Đại Tống hay sao?

Tố Nguyệt nói:

- Chủ tử suy đoán như thần. Tây Hạ quả thật là đang tăng cường ngày đêm luyện binh có lẽ bọn chúng thật sự có ý đồ với giang sơn Đại Tống ta. Không ngờ bọn người Vạn Độc môn không những hành vi tàn ác mà lại còn là bọn tiếp tay cho giặc.

Tố Nguyệt nói đến đây lại nghiến răng căm tức. Triệu Đình im lặng nghĩ thầm: “Vạn Độc môn câu kết với Tây Hạ đây chính là việc đối với Đại Tống vô cùng bất lợi. Một khi Tây Hạ tấn công Đại Tống lúc đó bọn Vạn Độc môn cùng trong ứng ngoại hợp. Đại Tống nhất định sẽ loạn mất. Không được, chờ khi thương thế bình phục, ta nhất định phải hồi kinh thỉnh cầu hoàng huynh xuất binh tiêu diệt Vạn Độc môn.”

Thấy Triệu Đình im lặng không lên tiếng, Lãnh Phong lấy trong người ra một phong thư trao cho nàng nói:

- Kinh thành có tin tức cấp gởi cho chủ tử, thỉnh người xem qua.

Triệu Đình gật đầu, tiếp nhận thư, nhanh chóng mở ra xem. Càng xem, hai chân mày của Triệu Đình càng nhíu chặt lại, sắc mặt vô cùng khó coi. Xem xong, Triệu Đình tức giận nhàu nát phong thư. Tố Nguyệt với Lãnh Phong nhìn thấy biểu hiện của Triệu Đình, trong lòng không khỏi hoảng hốt, vội vàng hỏi:

- Chủ tử, chẳng lẽ có việc gì không tốt hay sao?

Triệu Đình nghe hai người hỏi, liền kiềm chế cảm xúc, thở ra một hơi, lắc đầu nói:

- Không gì, chỉ là một số việc riêng thôi, hai ngươi không cần lo lắng. Hai ngươi còn việc gì cần nói không? Nếu như không còn thì cả hai lui đi, ta muốn nghỉ ngơi. Căn dặn Lạc Hoa, Phi Tuyết, nếu không có việc gì quan trọng cũng đừng đến phiền ta.

Lãnh Phong, Tố Nguyệt đưa mắt nhìn nhau, cùng đáp:

- Vậy chủ tử nghỉ ngơi cho tốt, bọn thuộc hạ xin phép cáo lui.

Triệu Đình gật đầu, phất tay áo hiệu cho hai người lui ra. Đợi Lãnh Phong, Tố Nguyệt đi khỏi, Triệu Đình lại mở ra cửa sổ, ngồi xuống chiếc bàn cạnh đó, ngẩn người nhìn lên bầu trời. Nhìn từng đàn chim tự do bay lượn trên bầu trời, Triệu Đình không khỏi thở dài. Cuộc sống của nàng so với các công chúa khác tuy rằng thoải mái hơn, nhưng thủy chung vẫn không hoàn toàn được tự do. Nó cũng ví như một con chim được nhốt trong một cái lồng to hơn những con chim khác mà thôi. Chim trong lồng, vĩnh viễn vẫn không được tự do. Dù nó có được cuộc sống ấm no thì cũng không thể nào khoái hoạt. Triệu Đình thật sâu thở ra, miệng phát ra thanh âm nho nhỏ:

- Phụng nhi, liệu rằng ta còn kịp thời gian để làm nàng yêu thượng ta không? Nếu như nàng thật không thể yêu ta, thì ta buông tha cho nàng cũng tốt. Dù sao thì ta cũng không biết mình sẽ đi đâu về đâu, nên ta không dám mạo hiểm mang nàng cùng đánh cược. Nàng muốn trở về với Lâm Khải Vũ cũng được. Chỉ cần nàng hạnh phúc thì ta cũng cảm thấy được vui vẻ.

---o0o---

Lại thêm nhiều ngày, Triệu Đình không có gặp Giang Ngọc Phụng. Thương thế của nàng hiện tại cũng bình phục được tám chín phần. Nhưng nàng cũng không có chủ động đi gặp Giang Ngọc Phụng. Vì nàng muốn xem rốt cuộc Giang Ngọc Phụng có để ý nàng hay không? Kết quả thế nhưng lại làm nàng vô cùng thất vọng. Quả nhiên như nàng nghĩ, Giang Ngọc Phụng đối với nàng không có chút tình cảm. Điều này càng khiến nàng tâm tro ý lạnh, quyết ý để Giang Ngọc Phụng tự đi tìm hạnh phúc.

Triệu Đình mang lên mặt nạ xong, liền đi tìm Phi Tuyết lấy một ít đồ, sau đó ghé qua phòng Giang Ngọc Phụng. Khi đi ngang qua cửa sổ phòng Giang Ngọc Phụng, Triệu Đình thấy nàng mắt nhìn xa xăm, bộ dáng xuất thần. Triệu Đình trong lòng không hiểu vì sao lại đau lên, thầm nghĩ: “Nàng chẳng lẽ là đang nghĩ đến Lâm Khải Vũ sao? Phụng nhi! Nếu nàng thật sự yêu hắn đến vậy thì ta cũng chẳng giữ nàng lại làm gì. Ta chỉ hy vọng hắn sẽ đối xử tốt với nàng thôi.”

Nghĩ vậy liền vòng qua hành lang, đến trước cửa chính phòng Giang Ngọc Phụng. Triệu Đình đưa tay gõ lên ba nhịp, cất tiếng nói:

- Giang cô nương, ta là Lý Đình Doanh. Ta có thể vào gặp ngươi nói chuyện một chút được không?

Giang Ngọc Phụng đang xuất thần, đột nhiên nghe thấy có người gõ cửa, lại nhận ra được giọng của Triệu Đình, trong lòng bất giác mừng rỡ. Nhưng lại nghe được Triệu Đình xưng hô xa lạ, lòng nàng không hiểu vì sao lại cảm thấy vô cùng khó chịu. Giang Ngọc Phụng thở dài, nghĩ thầm: “Có lẽ nàng vẫn còn nhớ đến lần trước ta từ chối nàng chăng? Lại thêm mấy ngày nay ta lại không hề đến xem nàng. Cũng khó trách, nếu ta là nàng thì ta cũng sẽ tử tâm thôi. Nhưng vì sao mục đích đã đạt được mà ta vẫn không cảm thấy dễ chịu chút nào?”

Giang Ngọc Phụng chậm rãi đi đến mở cửa, nép qua một bên nói:

- Lý cô nương, mời vào.

Triệu Đình lúc này đứng đối diện với Giang Ngọc Phụng mới có dịp nhìn kỹ nàng. Thì ra mấy ngày nay Giang Ngọc Phụng cũng tiều tụy hẳn ra, so với lúc trước gầy đi khá nhiều. Triệu Đình nhìn thấy nàng như thế không khỏi đau lòng, môi mấp máy định nói gì đó, nhưng liền áp chế lại. Nàng cùng Giang Ngọc Phụng đến bên bàn ngồi xuống. Giang Ngọc Phụng rót một tách trà cho Triệu Đình, cất tiếng hỏi:

- Ta xem Lý cô nương thương thế có lẽ đã khỏi hẳn. Chẳng hay hôm nay ngươi đến tìm ta có việc gì chỉ giáo?

Lại là ngữ khí này, Triệu Đình thật muốn mau vỡ tim chết tại chỗ. Triệu Đình hít vào một hơi, cố gắng trấn tỉnh, nói:

- Đa tạ Giang cô nương quan tâm. Nội thương của ta sớm đã bình phục. Ta hôm nay đến đây chỉ muốn hỏi ngươi một số vấn đề thôi.

Giang Ngọc Phụng cũng không thích ngữ khí của Triệu Đình. Nàng lãnh đạm đáp:

- Vậy xin Lý cô nương cứ tự tiện hỏi, nếu biết ta nhất định sẽ trả lời.

Triệu Đình không muốn nhiều lời, nàng trực tiếp hỏi vào vấn đề chính:

- Chẳng hay mấy ngày nay, ngươi ở đây cảm thấy thể nào? Có cảm thấy tù túng hay không? Có từng nghĩ sẽ được tự do không?

Giang Ngọc Phụng trố mắt nhìn nàng, như không tin vào tai mình, hỏi lại:

- Ngươi hỏi vậy là có ý gì?

Triệu Đình không nhìn nàng, đưa mắt ra cửa, nói:

- Ta hỏi ngươi có muốn rời khỏi ta, đi tìm tự do của ngươi hay không? Nếu ngươi muốn, ta liền để cho ngươi đi. Ngươi muốn trở về Giang Nam hoặc đi tìm sư huynh của mình, ta đều sẽ không ngăn cản.

Giang Ngọc Phụng hỏi:

- Ngươi thật sự để ta đi? Ngươi không sợ ta tiết lộ hành tung của ngươi hay sao?

Triệu Đình cười nhạt, nói:

- Ngươi nghĩ ta sẽ sợ quan phủ sao? Bọn chúng muốn bắt ta e rằng cũng không phải chuyện dễ dàng gì. Bây giờ ngươi chỉ cần trả lời ta, muốn đi hay là không thôi?

Giang Ngọc Phụng nhất thời không biết trả lời như thế nào. Đây không phải là điều nàng mong muốn bấy lâu sao? Nhưng khi nghe Triệu Đình đồng ý để nàng đi thì không hiểu sao trong lòng lại cảm thấy vô cùng thất vọng. Nàng muốn trả lời là không, nhưng lý chí không cho phép nàng làm điều đó. Nhưng nếu trả lời là có thì nàng sợ sau này có lẽ sẽ không được gặp lại Triệu Đình. Thấy Giang Ngọc Phụng im lặng không trả lời, Triệu Đình lấy trong túi ra một lọ sứ, cùng mấy tờ ngân phiếu đặt lên bàn, nói:

- Đây là thuốc giải cùng năm ngàn lượng bạc, ngươi cứ cầm lấy đi đường. Ta cũng có điều tra qua hành tung của Lâm Khải Vũ. Hắn hiện đang ở Tương Dương, nếu ngươi muốn tìm hắn thì cứ việc đến đó.

Giang Ngọc Phụng nhìn lọ thuốc cùng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net