Chương 25:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giang Ngọc Phụng rời khỏi khách điếm liền nhắm hướng Bắc mà đi. Nàng không muốn đi tìm Lâm Khải Vũ, cũng không muốn trở lại Giang Nam. Trong lòng nàng chỉ nghĩ, đi Tây Hạ cũng tốt, Đại Liêu cũng tốt, chỉ cần là một nơi yên tĩnh là tốt rồi.

Giang Ngọc Phụng cứ tiếp tục sải bước về phía trước. Đi đến rừng trúc ngoại thành, Giang Ngọc Phụng chợt cảm thấy có điều bất ổn, liền xoay người tìm kiếm. Một giọng nam the thé vang lên từ phía sau nàng:

- Tiểu mỹ nhân, nàng đang tìm kiếm ta hay sao?

Giang Ngọc Phụng giật mình quay phắt lại, thấy bốn năm gã hán tử đã đứng sau nàng từ lúc nào. Gã đi đầu, cằm nhọn, mắt hí, hai hàng ria mép như râu chuột. Hắn cũng là gã vừa lên tiếng. Chỉ nghe hắn cười hắc hắc nói:

- Tiểu mỹ nhân, nàng đi một mình không thấy cô quạnh hay sao? Để bọn ta bồi tiếp nàng, nàng thấy có được hay không?

Giang Ngọc Phụng đưa kiếm lên ngang ngực, trừng mắt, quát:

- Cuồng đồ, tránh ra.

Gã râu chuột không những không tránh ra, còn bước lên một bước, dang hai tay ra, tiếp tục trêu chọc nàng:

- Ây da, tiểu mỹ nhân thật hung hăng. Nhưng không sao, một lúc nữa thôi, ta đảm bảo nàng sẽ ngoan ngoãn nghe theo lời bọn ta thôi.

Giang Ngọc Phụng tức giận, mặt đỏ bừng lên rồi lập tức trắng bệch, nói:

- Ngươi… ngươi…

Đột nhiên một gã đứng sau hắn kề tai hắn nói nhỏ gì đó. Nghe xong, mặt hắn chợt vui vẻ hẳn lên, nói:

- Té ra nàng là mỹ nhân mà môn chủ đã chấm trúng. Chà chà… Không thể hưởng được nàng kể ra cũng tiếc. Nhưng nếu đem nàng dâng lên cho môn chủ, bọn ta nhất định sẽ được ban hưởng hậu hỉ, xem ra cũng không tệ.

Giang Ngọc Phụng nghe đến hai chữ “môn chủ”, đột nhiên nhớ đến Chu Ngạo Thiên. Nghĩ đến hắn, nàng liền không khỏi rùng mình. Tên Chu Ngạo Thiên vừa tàn bạo, vừa háo sắc, nếu rơi vào tay hắn thì còn thảm hơn là chết. Giang Ngọc Phụng chợt cảm thấy sống lưng lạnh toát, người không tự chủ được run lên. Gã râu chuột cười hì hì tiến lại gần Giang Ngọc Phụng nói:

- Tiểu mỹ nhân, ngoan ngoãn đi theo bọn ta đi nào. Bọn ta nhất định sẽ không làm khó ngươi đâu.

Giang Ngọc Phụng thấy hắn tiến đến liền lùi lại, rút kiếm phóng thẳng đến cổ họng hắn. Gã râu chuột thấy nàng xuất chiêu thần tốc, cũng hơi hoảng, né sang một bên, gắt giọng:

- Tiện nhân này, ngươi dám chống cự sao? Được lắm ngươi rượu mời không muốn, muốn uống rượu phạt, bọn ta cũng không khách sáo với ngươi làm gì.

Nói xong liền phất tay, lớn tiếng ra lệnh:

- Huynh đệ, chúng ta cùng xông lên.

Giang Ngọc Phụng lùi nhanh về sau, cố gắng né tránh khỏi vòng vây của năm tên. Nàng tuy rằng võ công không cao nhưng khinh công lại rất khá. Nàng trong lòng dự tính, chỉ cần tránh khỏi vòng vây, liền sử khinh công tẩu thoát. Gã râu chuột đoán được nàng muốn làm gì. Liền rút nhanh đao ra, chém về phía nàng, buộc nàng nhảy trở lại trong vòng.

Năm tên liên tục tấn công, dồn ép nàng vào giữa vòng vây. Tuy rằng bọn chúng không dám ra sát chiêu nhưng Giang Ngọc Phụng dù sao cũng là nữ nhân, sức lực có hạn, đánh lâu cũng sẽ chịu không nổi. Chỉ thấy gã râu chuột cầm đao chém nhanh vào vai của Giang Ngọc Phụng. Đao đến thần tốc, Giang Ngọc Phụng chỉ kịp lui về né tránh. “Soạt” một tiếng, vai áo của Giang Ngọc Phụng bị chém rách, để lộ ra bờ vai trắng nõn. Đám môn hạ Vạn Độc môn, “ồ” lên một tiếng tán thưởng, miệng không ngừng nuốt nước bọt.

Giang Ngọc Phụng vừa sợ vừa giận, chiêu kiếm cũng biến nhanh hơn, “soạt” một tiếng, tay phải của gã râu chuột bị chém một đường dài, máu tuông như suối. Hắn tức giận gầm lên, tay trái dốc toàn lực phóng chưởng đến. Giang Ngọc Phụng không dám chống đỡ, liền tung mình nhảy ra một bên. Hai tên hán tử thấy thế liền canh nàng vừa hạ xuống liền sử cầm nã thủ bắt lấy hai tay nàng.

Giang Ngọc Phụng vừa hạ xuống thân hình đứng chưa vững liền bị hai gã hán tử tập kích, nàng làm sao có thể chống đỡ, chỉ đành thất thủ bị bắt. Hai gã hán tử bẻ quặp hai tay nàng ra phía sau, lôi kéo nàng đi đến trước mặt gã râu chuột. Hắn đưa tay lên xoa xoa má Giang Ngọc Phụng, cười nói:

- Chà… Làn da thật trơn tru, mịn màng. Dâng ngươi cho môn chủ, nhất định người sẽ vô cùng hài lòng. Nói không chừng sẽ lập tức thăng chức cho ta.

Giang Ngọc Phụng bị bàn tay thô ráp của hắn vuốt ve, trong lòng chợt cảm thấy vô cùng ghê tởm. Nàng tức giận, cắn mạnh tay hắn, lớn tiếng nói:

- Đừng đụng vào ta.

Gã râu chuột bị đau, giơ tay lên định tặng cho nàng một cái tát, nhưng liền bị một tên ngăn lại:

- Lão đại, đừng đánh, nếu làm hư khuôn mặt xinh đẹp của ả, môn chủ sẽ không vui đâu.

Gã râu chuột “hừ” lạnh một tiếng, mắng:

- Tiện nhân, chờ về đến ngươi biết tay ta.

Nói xong liền ra lệnh cho bọn thuộc hạ lôi kéo nàng đi. Giang Ngọc Phụng không ngừng vùng vẫy, hét lớn:

- Buông ta ra.

Gã râu chuột cười gằng, nói:

- Ngươi có la nát cổ họng cũng đừng mong có người đến cứu ngươi.

Giang Ngọc Phụng trong lòng chợt lạnh. Nàng chợt nghĩ đến Triệu Đình. Bao lần trước nàng gặp nguy hiểm đều là Triệu Đình đến cứu nàng. Nhưng còn lần này, liệu Triệu Đình có còn đến cứu nàng như những lần trước hay chăng? Nghĩ đến Triệu Đình, nước mắt nàng lại trực trào, trong vô thức hét lớn:

- Buông ra. Đình Doanh, cứu ta…

Gã râu chuột lại hô hô cười rộ, nói:

- Ta đã nói là…

Chưa kịp nói dứt câu, một âm thanh lãnh khốc từ phía sau đã truyền đến:

- Lập tức thả nàng ấy ra. Ta sẽ tạm tha cho mạng chó của các ngươi.

Gã râu chuột nghe xong liền giật mình xoay người nhìn lại, thấy một nam tử mình mặc trường bào màu lam, tay cầm một thanh trường kiếm đen tuyền. Nhìn vào đôi mắt lạnh như băng của nam tử, hắn không khỏi rùng mình. Nhưng nhớ đến bên mình người đông thế mạnh mà đối phương thì chỉ là một thư sinh trẻ tuổi, liền lập tức chấn tỉnh, cười nói:

- Tiểu tử, khẩu khí thật lớn. Gia gia ngươi không thả người, ngươi làm gì được ta?

Vừa dứt lời, chỉ thấy bóng xanh lướt ngang qua mặt, hai tên đang giữ chặt Giang Ngọc Phụng liền rú lên thảm thiết, trên mặt đất đã có thêm hai cánh tay. Nam tử, xoay người một vòng, tung cước đá thẳng vào bụng gã râu chuột. Thân hình gã lập tức bay thẳng vào rừng cây, rớt xuống cách chổ nam tử hơn năm trượng. Xương cốt trên người gã như gãy ra từng đoạn, ”phụt” một tiếng phun ra một ngụm máu tươi. Nam tử lại đưa kiếm quét ngang, cổ họng hai gã hán tử lập tức bị cắt đứt, máu phun ra xối xả. Nam tử đâm nhanh hai kiếm nữa, xuyên thủng quả tim của hai gã cụt tay, làm cho bọn hắn chết tốt. Chỉ vỏn vẹn trong chớp mắt, năm tên đã bị nam tử kia đánh bại. Võ công người này quả nhiên thật phi thường.

Giang Ngọc Phụng nhìn thấy nam tử, trong lòng vô cùng mừng rỡ, nhịn không được liền nhào đến ôm chặt lấy y, nức nở:

- Ta thật sự rất sợ. Ngươi… Ngươi… Vì sao lại ở nơi này? Ngươi không phải nói sẽ không tái kiến ta nữa mà? Vì cớ gì lại còn đi theo ta?

Nam tử ôm lấy tấm lưng nhỏ bé của nàng, mỉm cười nói:

- Còn không phải là nàng gọi ta đến cứu nàng sao?

Giang Ngọc Phụng bĩu môi nói:

- Ngươi tưởng ngươi có thuận phong nhĩ sao? Cứ cho là ngươi có đi chăng nữa thì cũng không thể nào đến nhanh như thế.

Người cứu Giang Ngọc Phụng, không ai xa lạ chính là Triệu Đình. Nàng sau khi quyết định để Giang Ngọc Phụng đi, liền trở về phòng nằm xuống giường suy nghĩ mông lung, không bao lâu liền mệt mỏi thiếp đi. Trong mộng nàng thấy Giang Ngọc Phụng bị người ta khi dễ. Nàng liền ra sức chạy đến muốn cứu Giang Ngọc Phụng nhưng không cách nào đến gần được. Triệu Đình hét lên kinh hãi, giật mình tỉnh giấc.

Nhớ đến giấc mộng vừa rồi, Triệu Đình lập tức cảm thấy bất an. Lẽ ra nàng nên đưa Giang Ngọc Phụng đi mới phải. Hiện tại Triệu Đình nghĩ lại tự nhiên lại thấy vô cùng hối hận. Dù sao thì ở đây cũng là địa phận của Vạn Độc môn, lỡ như Giang Ngọc Phụng gặp gỡ bọn hắn thì biết làm thế nào?

Càng nghĩ càng không yên tâm, Triệu Đình quơ nhanh thanh kiếm của mình, chạy đến phòng Giang Ngọc Phụng xem thử. Đến nơi không thấy Giang Ngọc Phụng. Triệu Đình liền quýnh lên, chạy ra khỏi khách điếm hỏi thăm. Nghe tiểu nhị nói Giang Ngọc Phụng đã rời khỏi được hai canh giờ. Triệu Đình lại hỏi phương hướng của Giang Ngọc Phụng. Nhận được đáp án, Triệu Đình liền nhanh chân vọt theo. Trong lòng âm thầm cầu nguyện, Giang Ngọc Phụng đừng gặp phải chuyện gì.

Triệu Đình chạy đến đây chợt nghe thấy tiếng kêu của Giang Ngọc Phụng liền lập tức vọt đến. Nhìn thấy hai gã hán tử đang kìm chế Giang Ngọc Phụng, nàng hai mắt lập tức hiện lên sát khí, chỉ muốn ngay tức khắc mang hết tay chân của bọn chúng cắt hết.

Triệu Đình khẽ đẩy Giang Ngọc Phụng ra, nhìn nàng từ đầu đến chân. Thấy Giang Ngọc Phụng không bị tổn thương nào, Triệu Đình mới thở ra một hơi, cười nói:

- Nàng không tin sao? Ta chính là thần hộ mệnh của nàng. Khi nào nàng cần ta giúp, chỉ cần hô lên một tiếng. Ta dù cách xa vạn dặm cũng sẽ lập tức xuất hiện giúp nàng. Hiện tại nàng không sao ta cũng yên tâm rồi.

Giang Ngọc Phụng nép sát vào lòng Triệu Đình, ủy khuất nói:

- Còn dám nói là thần hộ mệnh của ta. Tất cả không phải tại ngươi sao? Nếu ngươi không đuổi ta đi. Thì ta cũng đâu gặp phải bọn hắn. Ngươi cũng chưa từng hỏi ta có nguyện ý hay không? Ngươi biết không? Ngươi thật sự, thật sự rất đáng ghét.

Triệu Đình ôm nàng vào lòng, đưa tay vuốt nhẹ tóc nàng, dịu dàng nói:

- Phải, ta thật đáng ghét. Ta không nên để nàng đi một mình, khiến cho nàng gặp nguy hiểm. Phụng nhi, để ta đưa nàng về Giang Nam được không?

Giang Ngọc Phụng nghe đến hai chữ “Giang Nam” liền cảm thấy sợ hãi. Nàng không muốn về nhà. Nàng sợ rằng một khi về nhà sẽ không thể gặp lại Triệu Đình. Dù rằng nàng hiện tại nàng vẫn không dám chấp nhận Triệu Đình. Nhưng được ở cạnh Triệu Đình là Giang Ngọc Phụng đã cảm thấy thật vui vẻ. Nàng ngẩn lên nhìn Triệu Đình, nói:

- Ta… ta…

Lời vẫn chưa nói ra, đột nhiên Giang Ngọc Phụng nhìn thấy phía sau lưng Triệu Đình có một vật sáng bay đến. Giang Ngọc Phụng không suy nghĩ nhiều, ôm chặt Triệu Đình, xoay người lại. “Phập” một tiếng, vật thể kia đã cắm sâu vào lưng Giang Ngọc Phụng. Triệu Đình kinh hoảng, hét lớn:

- Không! Phụng nhi!!!

Triệu Đình đưa tay đỡ lấy thân thể của Giang Ngọc Phụng đang dần đổ xuống. Nàng cúi xuống nhìn thấy nhìn thấy một thanh phi đao cắm ngay lưng Giang Ngọc Phụng. Triệu Đình dùng tay rút nhanh phi đao ra. Nhìn thấy máu đen từ vết thương chảy ra, nàng nhanh chóng điểm nhanh huyệt đạo Giang Ngọc Phụng, không để chất độc chạy đến tim.

Đưa mắt nhìn về phía phát ra ám khí, Triệu Đình chỉ nhìn thấy gã râu chuột dựa vào một thân cây, khóe miệng hắn còn lưu lại một mạt cười. Triệu Đình nhìn thấy hắn vẫn còn sống, đột nhiên cảm thấy hối hận. Vì sao lúc nãy lại sơ suất đến thế. Nếu nàng tặng cho hắn một kiếm thì đã không xảy ra cớ sự này.

Ôm nhanh thân hình Giang Ngọc Phụng, Triệu Đình lao nhanh đến trước mặt tên râu chuột. Triệu Đình phẫn nộ nắm lấy cổ hắn, gằn giọng:

- Mau đem thuốc giải trao ra đây.

Gã râu chuột dù bị bóp cổ đến thở không được nhưng vẻ mặt vẫn khinh khỉnh, nói:

- Ha ha… Ngươi tưởng rằng Vạn Độc môn chỉ là hư danh thôi sao? Độc của bọn ta há có thể dễ dàng làm ra thuốc giải sao? Hôm nay xem như ta chết trong tay ngươi. Vài ngày nữa tiểu mỹ nhân của ngươi cũng sẽ theo bồi cùng ta. Không chừng nàng chết còn phải thảm hơn ta nữa kìa. Không biết tận mắt nhìn thấy tiểu mỹ nhân hóa thành một vũng máu trong lòng ngươi sẽ là cái hương vị gì nữa. Vẻ mặt ngươi lúc đó chắc chắn là rất dễ xem. Ha ha ha ha…

Nói xong liền ngửa mặt lên trời cười điên cuồng. Triệu Đình phẫn nộ, hai mắt đỏ ngầu, trên tay dùng sức đem cổ họng của hắn bóp nát. Gã râu chuột lập tức chết ngay tại chỗ, nhưng nụ cười trên môi hắn vẫn không tắt làm vẻ mặt hắn lại càng quái dị. Triệu Đình ném mạnh xác hắn đi chỗ khác, đỡ Giang Ngọc Phụng ngồi xuống. Nàng lấy trong người ra một lọ thuốc, đổ ra một viên, cho Giang Ngọc Phụng nuốt vào. Tuyết sơn ngọc thiềm hoàn tuy là linh dược giải độc trị thương nhưng không phải chữa được vạn độc. Triệu Đình dùng nó chỉ mong có thể giúp Giang Ngọc Phụng kéo dài thời gian.

Triệu Đình đỡ Giang Ngọc Phụng ngồi dậy, dự định sẽ dùng nội công đẩy chất độc ra. Nhưng nàng lại không rành phương pháp. Nếu như làm loạn, không chừng chất độc sẽ còn mau chóng đến tim, làm cho Giang Ngọc Phụng chết nhanh hơn. Triệu Đình chỉ đành từ bỏ ý định, thở ra một hơi, sau đó ôm chặt Giang Ngọc Phụng, áp má mình vào má nàng, nhẹ giọng nỉ non:

- Phụng nhi, nàng sẽ không sao đâu. Ta nhất định sẽ dùng mọi cách để cứu nàng.

Giang Ngọc Phụng bị độc trong người làm cho đau đến tê tâm liệt phế, nhưng vẫn cắn răng chịu đựng, không dám hé môi phát ra một tiếng rên rĩ nào. Nàng đưa tay nhẹ nhàng vuốt má Triệu Đình, dịu dàng nói:

- Ta không sao đâu. Đình nhi đừng lo lắng. Nếu như ta thật sự không qua khỏi. Đình nhi phải hứa với ta. Cố gắng sống thật tốt. Tìm một người khác có thể yêu thương ngươi. Đừng yêu một người giống như ta vậy được không?

Triệu Đình nước mắt chảy dài, lắc đầu nói:

- Nàng sẽ không sao. Sẽ không sao đâu. Ta dù có chết cũng quyết phải cứu cho được nàng. Ta không cho phép nàng nói những lời như vậy.

Giang Ngọc Phụng ho khan vài tiếng, khóe miệng lộ ra một tia máu, yếu ớt nói:

- Ngươi đừng như vậy. Ta sẽ không thể yên tâm được ngươi biết không? Đình nhi ngươi có biết, trong lòng ta vốn đã có ngươi. Nhưng bây giờ ta mới nói ra có lẽ đã quá muộn rồi. Ta thật sự rất hối hận, vì sao ta lại không sớm thừa nhận tình cảm của mình, làm cho ngươi nhiều phen đau lòng. Ông trời cũng đã trừng phạt ta, đến lúc ta có can đảm thừa nhận thì lại bắt ta phải rời xa ngươi. Đình nhi, nếu có kiếp sau, ta nhất định sẽ can đảm hơn, sẽ không khiến cho ngươi đau lòng nữa. Khụ… Ngươi đừng khóc. Đây là ta thiếu ngươi một mạng. Hôm nay ta chỉ trả lại cho ngươi thôi.

Triệu Đình nghe Giang Ngọc Phụng nói chấp nhận mình, nhưng vì sao nàng lại không cảm thấy được vui vẻ. Nàng hận Giang Ngọc Phụng vì sao đến lúc này mới thừa nhận tình cảm của mình. Nàng hận ông trời vì sao đến lúc này lại muốn cướp đi người nàng yêu. Nàng khóc lớn, nói:

- Ta không cần kiếp sau. Ta cũng không muốn nàng trả. Ta chính là muốn nàng mãi mãi nợ ta.

Giang Ngọc Phụng nức lên một tiếng, máu tươi theo khóe miệng trào ra, cười yếu ớt nói:

- Đừng cố chấp như vậy. Ta thật không xong rồi. Ngươi có thể vì ta làm một việc cuối cùng được không?

Triệu Đình đưa tay lau khóe miệng nàng. Nhìn Giang Ngọc Phụng như thế, Triệu Đình lại không thể làm gì. Tâm Triệu Đình như bị muôn ngàn lưỡi kiếm đâm vào, không ngừng rĩ máu. Lần đầu tiên Triệu Đình cảm thấy mình thật vô dụng, thật bất lực. Triệu Đình vuốt ve khuôn mặt Giang Ngọc Phụng, nghẹn ngào nói:

- Nàng muốn việc gì cứ nói. Đừng nói một việc, một trăm, một ngàn việc, ta cũng vì nàng thực hiện.

Giang Ngọc Phụng đưa tay nắm lấy tay Triệu Đình, mỉm cười nói:

- Ta chỉ muốn thấy khuôn mặt thật của ngươi. Ta không muốn đến lúc chết ngay cả người mình yêu, vẻ mặt như thế nào cũng không biết.

Triệu Đình nghe xong yêu cầu của Giang Ngọc Phụng, không nghĩ ngợi liền đưa tay gỡ xuống mặt nạ. Giang Ngọc Phụng nhìn thấy Triệu Đình gỡ mặt nạ xuống nhưng hai mắt nàng sớm đã trở nên mờ nhạt, không thể phân biệt được vật thể nữa. Trước mắt Giang Ngọc Phụng bây giờ chỉ còn là một mảnh trắng xóa, nàng chầm chậm đưa bàn tay lạnh ngắt lên vuốt ve mặt Triệu Đình như để khắc sâu khuôn mặt ấy vào trí nhớ mình. Giang Ngọc Phụng mỉm cười, nói:

- Đình nhi! Ta yêu ngươi!

Nói xong, liền nhắm mắt lại, bàn tay đặt trên má Triệu Đình, cũng theo đó rơi xuống. Triệu Đình, hốt hoảng, ôm chặt lấy nàng, gọi lớn:

- Phụng nhi! Phụng nhi! Nàng tỉnh lại cho ta. Đừng đùa với ta như vậy chứ. Ta biết ta để nàng đi một mình là ta không tốt. Nàng muốn chừng phạt ta thì cứ đánh cứ mắng ta. Đừng đối với ta như thế được không? Cầu xin nàng, tỉnh lại được không? Nếu nàng tỉnh lại, nàng muốn ta làm gì ta cũng nguyện ý. Phụng nhi, ta van xin nàng, tỉnh lại đi! Đừng đùa như vậy mà, ta thật chịu không nổi đâu.

Triệu Đình hết van nài, lại chuyển sang ra lệnh. Nàng lay mạnh thân thể Giang Ngọc Phụng, khóc đến tê tâm liệt phế, lớn tiếng hét lên:

- Giang Ngọc Phụng, ta bảo nàng tỉnh lại, nàng có nghe thấy không? Nàng là nương tử của ta, là người của Triệu Đình Doanh này. Ta không cho nàng chết, nàng không có quyền được chết. Nàng có nghe rõ không?

Triệu Đình lại ôm Giang Ngọc Phụng, cao giọng nói:

- Ta, Triệu Đình Doanh, Đại Tống tứ công chúa. Hôm nay nói cho Giang Ngọc Phụng nàng biết. Bổn cung đã chấm nàng, cả đời này nàng đừng mong chạy thoát. Dù nàng có đến quỷ môn quan, bổn cung cũng sẽ lôi nàng trở về.

Mặc cho Triệu Đình có kêu gọi như thế nào, Giang Ngọc Phụng cũng không mở mắt ra nhìn nàng. Triệu Đình chỉ còn biết ôm chặt lấy Giang Ngọc Phụng, lẩm bẩm bên tai nàng, chỉ hy vọng nàng thực sự nghe thấy mà tỉnh lại. Triệu Đình cứ như vậy, không để ý đến Lạc Hoa, Phi Tuyết để đến cạnh mình từ bao giờ. Lạc Hoa lay nhẹ vai Triệu Đình, nhẹ giọng gọi:

- Chủ tử. Người cùng Giang cô nương xảy ra việc gì sao?

Bốn người ở tại khách điếm, phát hiện Triệu Đình cùng Giang Ngọc Phụng không có ở trong phòng liền chia ra tìm kiếm. Nếu là lúc khác thì các nàng cũng không khẩn trương đến như vậy. Chẳng qua vì nơi này là địa phận của Vạn Độc môn mà Triệu Đình thương thế lại mới vừa khỏi.

Triệu Đình nghe có người gọi mình, liền ngước lên nhìn, khóe môi mấp máy muốn nói, nhưng giọng nghẹn lại, thủy chung vẫn không nói ra thành lời. Lạc Hoa nhìn Triệu Đình khóe mắt chảy xuống hai hàng lệ trong suốt. Đây là lần đầu tiên nàng thấy Triệu Đình khóc. Không những khóc mà còn là khóc đến vô cùng thương tâm. Lạc Hoa không khỏi chạnh lòng, lại lên tiếng hỏi:

- Chủ tử, có phải Giang cô nương có việc gì không?

Đây là do Lạc Hoa, nhìn đến Giang Ngọc Phụng, nằm im trong lòng Triệu Đình, khóe môi như còn đọng lại vết máu nên mới hỏi, nào ngờ Triệu Đình lại phản ứng cực mạnh. Nàng ánh mắt long lên sòng sọc, hét lớn:

- Ngươi nói bậy gì đó? Phụng nhi của ta không sao. Nàng chỉ đang giận ta, nên mới nhắm mắt lại, không muốn nhìn thấy ta mà thôi.

Lạc Hoa bị giọng nói cùng ánh mắt của Triệu Đình dọa cho giật mình, lùi lại vài bước. Phi Tuyết so với Lạc Hoa lại bình tĩnh hơn hẳn. Nàng đến gần, đưa tay bắt lấy mạch của Giang Ngọc Phụng, mày hơi nhíu lại, nói:

- Chủ tử, Giang cô nương…

Không để Phi Tuyết nói xong, Triệu Đình đã ngắt lời:

- Ngươi định nói Phụng nhi chết sao? Ta sẽ không tin ngươi đâu. Ngươi đừng mong mang Phụng nhi rời đi ta.

Phi Tuyết thở dài, nói:

- Chủ tử, người bình tĩnh lại một chút được không? Giang cô nương, nàng ấy…

Triệu Đình lại hét lên:

- Ta đã nói nàng ấy không chết. Các ngươi có nghe rõ không?

Triệu Đình hét lên xong, nước mắt lại từng giọt, từng giọt rơi xuống người Giang Ngọc Phụng. Nàng mím chặt môi, hai tay siết lấy Giang Ngọc Phụng như sợ ai đó sẽ cướp của nàng. Lạc Hoa, Phi Tuyết đưa mắt nhìn nhau. Các nàng trước kia nghĩ Triệu Đình đối với Giang Ngọc Phụng chỉ là thích cảm giác mới mẻ mà thôi. Không nghĩ đến Triệu Đình lại yêu Giang Ngọc Phụng sâu đậm đến như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net