Chương 27:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau bầy rắn vẫn không có dấu hiệu rút lui. Hôm sau nữa cũng vậy, số lượng không những không giảm mà lại còn nhiều hơn. Đến ngày thứ ba, thuốc của Phi Tuyết đã không còn đối với chúng đáng sợ nữa. Có một số con đã bò vào hang, nhưng đều bị Lãnh Phong dùng kiếm giết chết. Triệu Đình nhìn thấy đã qua ba ngày nhưng vẫn không có cách nào đi ra, liền không khỏi sốt ruột lo cho thương thế của Giang Ngọc Phụng. Bản thân nàng có thể chờ vài ngày cũng không sao, nhưng Giang Ngọc Phụng không thể chờ được nữa.

Triệu Đình đưa tay sờ má Giang Ngọc Phụng, thầm nghĩ nếu giờ này nàng tỉnh lại thì hay biết mấy. Ít nhất các nàng cũng có thể nói vài câu trước khi chết. Triệu Đình càng nghĩ càng giận bản thân mình lúc này lại không có biện pháp nào thoát khỏi đây. Nàng đứng dậy, rút ra trường kiếm chém mạnh vào vách hang như để phát tiết. Kiếm của Triệu Đình vốn là bảo kiếm cộng thêm nội lực của nàng, làm cho cát đá rớt xuống rào rào, lưu lại một rãnh lớn trên vách hang. Triệu Đình nhìn bốn người, lớn tiếng nói:

- Chẳng lẽ chúng ta phải chết ở trong đây sao? Các ngươi nghĩ cách gì đi chứ?

Bốn người lần đầu tiên thấy Triệu Đình tức giận đến như vậy, liền không khỏi rùng mình. Tố Nguyệt giữ tay Triệu Đình lại nhẹ giọng khuyên can:

- Chủ tử, người bình tĩnh một chút. Chúng ta từ từ nghĩ cách được không? Người nếu tiếp tục chém nữa nơi này sẽ sụp xuống mất

Triệu Đình hất tay Tố Nguyệt ra, tức giận rống lên:

- Ngươi kêu ta làm sao bình tĩnh? Bản thân ta không sao? Nhưng Phụng nhi không thể chờ được nữa, ngươi hiểu không? Dù sao không ra được khỏi đây cũng phải chết, ta có phá nát nơi này hay không cũng không quan trọng.

Nói xong lại vung kiếm chém bừa lên vách hang. Tố Nguyệt nhìn Triệu Đình như vậy trong lòng không khỏi ủy khuất. Triệu Đình trước kia dù trong tình cảnh nguy hiểm như thế nào cũng cực kỳ bình tĩnh. Nhưng hôm nay nàng lại nóng giận đến mức la bới, đánh chém loạn xạ. Như thế người mù cũng có thể nhận ra Giang Ngọc Phụng đối với Triệu Đình là quan trọng đến duờng nào. Tố Nguyệt không dám lên tiếng ngăn Triệu Đình nữa, chỉ ngồi nép vào một góc hang.

Triệu Đình hai mắt đỏ ngầu, vận mười thành nội lực vào kiếm, điên cuồng đâm chém vào vách hang. Bỗng “ầm” một tiếng, chém xuống một tảng đá lớn, làm cho trong hang cát bụi mịt mù. Triệu Đình ngơ ngẩn nhìn vào chỗ mình mới phá hủy. Lạc Hoa nhìn thấy nơi đó lộ ra một lỗ hổng liền mừng rỡ gọi Triệu Đình:

- Chủ tử, người xem ở đây còn một lối ra khác. Chúng ta có hy vọng rồi.

Nghe Lạc Hoa gọi mình Triệu Đình mới hồi thần, xuất thêm một chiêu kiếm, phá tan tảng đá chắn đường, lộ ra một cái thông đạo.

Triệu Đình để Lãnh Phong đi trước dò đường, nàng cõng Giang Ngọc Phụng theo sau. Chỉ thấy đường đi có chỗ rộng lớn, cũng có chỗ rất hẹp chỉ vừa một người qua. Đi một lúc, cả nhóm nhìn thấy trước mắt như có ánh sáng, liền gia tăng cước bộ.

---o0o---

Năm người đi theo hướng có ánh sáng đến được cửa hang. Vừa đặt chân ra khỏi hang, Triệu Đình liền ngửi thấy một hương thơm ngào ngạt. Nàng đưa mắt nhìn xem cảnh vật xung quanh. Chỉ thấy xung quanh cảnh sắc vô cùng tươi đẹp, so với vừa bước vào cốc thật là một trời một vực.

Xung quanh trăm hoa đua nở, muôn màu, muôn sắc. Ngự hoa viên của hoàng cung tuy rộng lớn nhưng cũng không có những loài hoa như ở đây. Cảnh đẹp ngay ở trước mắt nhưng mà Triệu Đình hiện tại không còn tâm trí nào để thưởng thức. Trong lòng nàng hiện giờ chỉ lo đến thương thế của Giang Ngọc Phụng.

Ra khỏi rừng hoa, xuyên qua trúc lâm, nhóm người của Triệu Đình liền nhìn thấy một khu vườn trồng rất nhiều thảo dược. Bên trong vườn là một gian nhà tranh, thoạt nhìn cũng không lớn. Bên ngoài được bao bọc bởi hàng rào bằng tre. Phía trên hàng rào phủ rất nhiều thực vật dây leo. Triệu Đình cõng Giang Ngọc Phụng trên lưng, từ từ tiến đến gõ cửa, cất tiếng gọi:

- Xin hỏi Diệp tiên sinh có ở nhà hay không?

Một lúc sau, một tiểu cô nương chừng mười hai, mười ba tuổi, mặt mũi thanh tú, mở cửa chạy ra nói:

- Xin hỏi các vị là ai?

Lãnh Phong thay Triệu Đình đáp:

- Chúng ta là người trong giang hồ. Đây là công tử cùng thiếu phu nhân của ta. Thiếu phu nhân của ta vì bị trúng độc nên muốn nhờ Diệp tiên sinh cứu giúp.

Tiểu cô nương định nói gì đó thì một trung niên nam tử từ trong nhà bước ra. Người này tuổi chừng bốn mươi, năm mươi, râu tóc đen mượt, tuổi trẻ có thể là một nam tử tuấn tú. Trung niên nam tử quét mắt qua sáu người. Chợt ánh mắt dừng lại ở một vật đen tuyền giắt bên hông Triệu Đình. Trung niên nam tử mày hơi nhíu lại, một lúc sau mới nói:

- Các ngươi về đi. Người như các ngươi, Diệp mỗ sẽ không chữa đâu.

Triệu Đình từ từ thả Giang Ngọc Phụng xuống, đỡ nàng dựa vào mình. Nghe thấy trung niên nam tử xưng hô như vậy, Triệu Đình liền biết hắn là Độc Thủ thần y Diệp Thiên Thảo. Lại thấy Diệp Thiên Thảo chỉ vừa mới nhìn qua sáu người đã không chịu cứu trị cho Giang Ngọc Phụng, Triệu Đình liền nói:

- Tại hạ từ xa đến đây. Lại vượt qua nhiều nguy hiểm mới đến được nơi này. Diệp tiên sinh người vì sao lại không chịu cứu chữa cho nàng ấy. Có câu, lương y như từ mẫu, Diệp tiên sinh người nhẫn tâm thấy chết không cứu sao?

Diệp Thiên Thảo nhàn nhạt đáp:

- Chính là ai ta cũng có thể cứu. Chỉ là không cứu sát thủ. Ngọc Diện Lang Quân ta nghĩ ngươi nên về đi.

Triệu Đình cùng bốn người nghe Diệp Thiên Thảo nói vậy liền giật mình. Từ lúc đến đây nàng vẫn chưa hề để lộ gì nhưng Diệp Thiên Thảo lại có thể nhận ra được nàng, quả nhiên là cao nhân. Triệu Đình ngạc nhiên hỏi:

- Trên giang hồ cũng chưa từng có người nhìn qua diện mạo giấu sau mặt nạ của ta. Diệp tiên sinh, người làm sao biết được?

Diệp Thiên Thảo cười nhạt, nói:

- Ngươi cho rằng ta ở trong Dược Vương cốc là không biết gì đến chuyện của võ lâm sao? Bên ngoài không ngừng thay đổi, xuất hiện nhiều nhân vật mới cùng môn phái mới kéo theo đó cũng có nhiều loại võ công, ám khí, độc dược mới. Nếu ta không theo dõi tình hình bên ngoài thì làm sao có thể nghiên cứu ra cách chữa, làm sao trở thành thần y? Còn về phần ngươi. Ta cũng có nghe nói ngươi thường mang mặt nạ bạch ngọc, bên lưng mang một thanh bảo kiếm màu đen. Ngươi nghĩ rằng một khi cởi xuống mặt nạ đi nghênh ngang ngoài phố cũng không ai nhận ra ngươi sao? Diện mạo có thể lừa người khác, nhưng sát khí trên người ngươi không thể giấu được ta. Vả lại huyền thiết là kim loại hiếm, khi rèn đao kiếm bình thường chỉ cần thêm vào vài ba tiền là có thể đúc ra một thanh vũ khí sắc bén. Bảo kiếm trên người ngươi là được đúc hoàn toàn bằng huyền thiết toàn thân đen tuyền cứng rắn vô cùng, đáng giá liên thành. Thế gian e rằng khó có thể kiếm được một thanh thứ hai.

Triệu Đình nghe xong không khỏi bội phục Diệp Thiên Thảo. Nếu trên giang hồ ai cũng có nhãn lực như hắn chắc hẳn nàng đã sớm bị bắt rồi. Triệu Đình nhàn nhạt thở ra một hơi, nói:

- Diệp tiên sinh quả nhiên lợi hại. Nhưng ta có thể hỏi người một vấn đề hay không? Tại sao người lại không cứu sát thủ? Không phải người hành y gặp người bệnh đều cứu hay sao?

Diệp Thiên Thảo ánh mắt trầm xuống, nhìn tiểu cô nương một lúc, mới nói:

- Bình sinh ta ghét nhất kẻ giết người. Cứu bọn chúng thì chẳng khác nào hại thêm nhiều người khác. Cũng như người ta thường nói “Cứu vật vật trả ơn, cứu người người trả oán”. Huống hồ sát thủ lại là loại người luôn lấy oán báo ân. Năm xưa ta cũng từng cứu một tên sát thủ thế nhưng khi khỏi hẳn hắn lại muốn giết ta diệt khẩu. Cả nhà ta đều chết trong tay hắn, ta may mắn mang theo tiểu hài tử mới ba tháng tuổi trốn thoát ẩn cư ở nơi này. Ngươi nói hạng người như hắn nên cứu sao?

Triệu Đình thở dài, nghĩ thầm thế gian còn có loại người như thế sao? Quả thật là cầm thú không bằng. Triệu Đình đột nhiên sinh ra một chút đồng cảm với Diệp Thiên Thảo. Nàng chậm rãi nói:

- Diệp tiên sinh nói đúng kẻ như hắn thật không nên cứu. Nhưng thế gian không phải ai cũng như ai. Trên giang hồ cũng không thiếu gì kẻ giết người. Không nhất thiết là sát thủ mới biết giết người. Vả lại kẻ ta giết đều đáng tội. Như vậy cũng không tính là hại người.

Diệp Thiên Thảo “hừ” một tiếng, nói:

- Ngụy biện. Dù sao thì Diệp mỗ đã nói không cứu là không cứu, các ngươi đi đi.

Lạc Hoa bước lên một bước, chỉ tay vào Diệp Thiên Thảo nói:

- Chủ tử ta thấy người không cần cầu xin hắn. Cái gì gọi là thần y chứ. Hừ! Ta thấy hắn vốn cũng chỉ là hữu danh vô thực. Hắn vốn dĩ không biết cách chữa nên mới tìm cớ từ chối…

Triệu Đình lên tiếng ngắt ngang lời Lạc Hoa:

- Lạc Hoa ngươi không được nói bậy. Diệp tiên sinh được xưng là thần y há lại là người như ngươi nói sao?

Kế quay sang Diệp Thiên Thảo nói:

- Nàng ấy trước giờ nói năng đều không biết kiêng nể có lỡ mạo phạm, xin Diệp tiên sinh đừng để trong lòng. Ta thân là môn chủ quản giáo thuộc hạ không nghiêm, ta thay nàng xin lỗi người vậy.

Diệp Thiên Thảo nhìn Lạc Hoa, cười nhạt nói:

- Ngươi không cần dùng kế khích tướng. Lão phu tâm ý đã quyết há vì vài lời của ngươi mà thay đổi sao? Điệp nhi tiễn khách.

Diệp Thiên Thảo quay qua nói với tiểu cô nương xong liền quay lưng muốn đi vào. Triệu Đình nghe vậy liền vội vàng quỳ phịch xuống, nắm lấy vạt áo y, khẩn cầu:

- Diệp tiên sinh, cầu người cứu nàng ấy. Bản thân ta từng giết người, nhưng nàng ấy không có a. Nàng ấy là người tốt. Cầu xin người cứu nàng ấy. Chỉ cần người đồng ý cứu nàng ấy, người muốn ta làm việc gì, ta cũng sẽ đồng ý.

Bốn người thấy Triệu Đình quỳ gối dưới đất liền kinh hô lên:

- Môn chủ! Người mau đứng lên đi. Người thân thể ngàn vàng làm sao có thể quỳ gối cầu xin người khác.

Tiếp theo đồng loạt quỳ xuống theo Triệu Đình. Tố Nguyệt nhích lên trước muốn đưa tay đỡ Triệu Đình đứng dậy nhưng bị nàng né tránh, chỉ đành thở dài lui lại. Triệu Đình quay lại trừng mắt bốn người, lớn tiếng quát:

- Các ngươi đứng lên cho ta!

Cả bốn nghe Triệu Đình nói vậy liền muốn lên tiếng phản bác. Nhưng nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của nàng, lời nói vừa muốn ra khỏi miệng liền bị áp chế nuốt xuống. Bốn người trong lòng mặc dù không thuận theo nhưng Triệu Đình là chủ tử, nên không ai dám làm trái mệnh lệnh nàng. Bốn người chậm rãi đứng dậy, cung kính cúi đầu lui về sau lưng Triệu Đình. Diệp Thiên Thảo thấy nhóm người đi theo Triệu Đình, tuy rằng là người giang hồ nhưng vô cùng có quy cũ nề nếp liền không khỏi ngạc nhiên.

Diệp Thiên Thảo lúc này mới đưa mắt nhìn đến Giang Ngọc Phụng. Thấy nàng khuôn mặt thanh nhã tú lệ, tuy rằng có chút nhợt nhạt nhưng cũng thập phần xinh đẹp. Giang Ngọc Phụng tuy rằng thưở nhỏ cũng theo sư phụ luyện võ nhưng lại rất ít ra giang hồ đi lại. Bây giờ lại ngủ say trong lòng Triệu Đình, khuôn mặt mười phần an tĩnh trông càng giống một tiểu thư khuê các, Diệp Thiên Thảo nhìn thấy liền sinh hảo cảm. Nhưng dù sao Diệp Thiên Thảo cũng không thích nhóm người của Triệu Đình. Diệp Thiên Thảo nhìn bốn người, lại nhìn Triệu Đình cười khẩy nói:

- Những kẻ giết người máu lạnh như bọn ngươi lời nói có thể tin được hay sao? Vả lại ngươi đến cầu xin ta, mà ngay cả khuôn mặt thật cũng không dám để ta biết. Ta có thể tin ngươi có thành ý cầu ta sao?

Triệu Đình nghe Diệp Thiên Thảo nói thế không khỏi giật mình. Nàng ngày ấy cho Giang Ngọc Phụng biết khuôn mặt thật của mình xong, trở lại trên xe lại đeo lên mặt nạ. Nàng chẳng qua đề phòng trên đường có người nhận ra mình thôi. Diệp Thiên Thảo quả nhiên lợi hại vừa nhìn sơ qua liền phát hiện nàng đang mang mặt nạ. Triệu Đình không nghĩ ngợi gì, giơ tay gỡ xuống mặt nạ, nhẹ giọng khẩn cầu:

- Diệp tiên sinh, ta đã làm theo yêu cầu của người. Người có thể cứu nàng ấy rồi chứ?

Bốn người Lãnh Phong nhìn thấy Triệu Đình đem mặt nạ gỡ xuống liền cả kinh mặt đều nhanh chóng biến sắc. Ai cũng không ngờ Triệu Đình lại dám làm vậy. Nếu để người trong giang hồ cùng triều đình biết được Ngọc Diện Lang Quân chính là Đại Tống tứ công chúa, hậu quả sẽ nghiêm trọng như thế nào, Triệu Đình ắt hẳn phải rõ nhất. Bốn người thật sâu thở dài, Giang Ngọc Phụng quả nhiên là hồng nhan họa thủy.

Diệp Thiên Thảo liếc qua khuôn mặt của Triệu Đình, cũng hơi giật mình. So về khí chất, Triệu Đình chỉ có hơn chứ không kém Giang Ngọc Phụng. Chẳng qua là nàng nhiều năm lăn lộn giang hồ nên trên người không khỏi có một chút phong trần hương vị. Diệp Thiên Thảo phất tay nói:

- Ta có nói là ngươi cởi mặt nạ xuống ta sẽ cứu cô nương này sao? Được rồi nếu ngươi muốn ta cứu người cũng được. Trước tiên làm cho ta thấy ngươi có bao nhiêu thành ý đi. Ngươi trước tiên quỳ ở đây ba ngày, có lẽ lão phu sẽ suy nghĩ lại.

Triệu Đình không suy nghĩ liền đáp ứng:

- Được, ta quỳ.

Bốn người nghe Triệu Đình muốn quỳ suốt ba ngày ba đêm liền đồng thanh la lên:

- Môn chủ người vạn lần không thể làm vậy!

Triệu Đình giơ tay ngăn bốn người lại, nói:

- Ta tự biết phải làm gì, các ngươi không cần nói.

Kế quay sang Diệp Thiên Thảo nói:

- Ta quỳ cũng không sao nhưng Diệp tiên sinh có thể để thuộc hạ cùng nương tử của ta vào trong không? Nương tử ta trong người có bệnh, nàng ấy không thể theo ta chịu khổ được.

Diệp Thiên Thảo phất tay nói:

- Không thể được.

Dứt lời liền quay lưng vào trong nhà, không thèm đoái hoài đến Triệu Đình. Diệp Thiên Thảo đi rồi, Triệu Đình vẫn ôm Giang Ngọc Phụng quỳ trước cổng.

---o0o---

Đợi Diệp Thiên Thảo vào trong, Lạc Hoa mới ngồi xuống cạnh Triệu Đình, kề tai nàng nói nhỏ:

- Chủ tử, sao người không xông lên bắt lấy hắn, buộc hắn chữa trị cho Giang cô nương, như vậy không đơn giản hơn sao?

Triệu Đình lắc đầu cười khổ nói:

- Đừng nói là ta đến cầu cạnh người khác thì phải cúi mình. Dù ta muốn uy hiếp hắn cứu Phụng nhi cũng chỉ sợ là không có khí lực để làm. Ngươi thử vận công thử xem có được không?

Lạc Hoa nghe theo Triệu Đình, thử vận công, nhưng đan điền trống rỗng, một chút khí lực cũng không có. Nàng đưa ánh mắt nghi hoặc nhìn Triệu Đình.

Triệu Đình thở dài nói:

- Ngươi còn nhớ lúc trước chúng ta đi qua rừng hoa chứ? Ta nghĩ Diệp Thiên Thảo đã rãi thuốc ở đó làm cho nội lực trong người chúng ta tạm thời mất đi. Diệp Thiên Thảo sở dĩ còn sống yên ổn đến ngày hôm nay có lẽ cũng là nhờ như vậy.

Lạc Hoa gật đầu đồng ý. Diệp Thiên Thảo cài đặt khá nhiều cạm bẫy bên ngoài cốc, người muốn cầu hắn cứu giúp không ít người bị chết trong trận pháp. Người thân bọn họ đương nhiên sẽ ghi hận. Dù không biết Diệp Thiên Thảo võ công thế nào nhưng một người cũng khó chống lại nhiều người. Nếu hắn không dùng dược làm cho bọn người đó mất hết công lực. Chỉ e hắn có mười cái mạng cũng đã sớm mất.

Cả nhóm không nói gì, chỉ đứng im bên cạnh Triệu Đình. Đợi đến mặt trời gần xuống núi, Lãnh Phong mới chạy đi tìm một ít củi mang về. Hiện tại tuy mới là giữa thu nhưng Dược Vương cốc nằm ở phía tây bắc Đại Tống nên khí hậu đặc biệt lạnh hơn ở trung thổ. Triệu Đình bây giờ không còn nội công, sức chịu đựng so ra lại không bằng những người khác. Dù sao nàng cũng là một công chúa. Tuy ở ngoài giang hồ đi lại nhưng từ nhỏ nàng đã quen cẩm y ngọc thực. Huống hồ mấy ngày nay bôn ba không thể an giấc, sức khỏe Triệu Đình lại càng tệ hơn.

Vì lúc trước mọi người đều nghĩ mình một thân nội công, đối với cái lạnh của đêm thu thì có xem ra gì, nên không hề chuẩn bị nhiều quần áo. Tấm áo choàng duy nhất Triệu Đình đã để cho Giang Ngọc Phụng. Không chỉ vậy ngay cả trường bào của mình, Triệu Đình cũng cởi ra khoác cho Giang Ngọc Phụng. Nàng chỉ một thân quần áo đơn bạc ôm lấy Giang Ngọc Phụng quỳ gối giữa đêm thu giá lạnh.

Lạc Hoa, Phi Tuyết không đành lòng nhìn Triệu Đình như vậy. Cả hai đến gần quỳ một gối xuống cạnh Triệu Đình, nhẹ giọng khuyên:

- Chủ tử, hay là người nghỉ ngơi một chút đi. Trời đã khuya như vậy, Diệp Thiên Thảo chắc cũng đã an giấc. Người có quỳ hay không hắn căn bản cũng chẳng biết.

Triệu Đình đưa mắt nhìn bốn người, thấy trên mặt ai cũng lộ vẻ quan tâm mình, trong lòng nàng chợt cảm thấy một chút hổ thẹn. Tuy rằng bốn người đều là thuộc hạ của mình nhưng nàng chưa từng cho họ nhiều lợi ích. Bình thường bốn người làm nhiệm vụ vào sinh ra tử cũng không nói vì đó là việc công. Nhưng bây giờ nàng lại vì một mình Giang Ngọc Phụng kéo cả nhóm vào nguy hiểm. Không những vậy trên đường vì thương thế của Giang Ngọc Phụng, tâm tình nàng không tốt liền lớn tiếng quát tháo họ. Nghĩ vậy trong lòng liền không khỏi cảm thấy có lỗi với cả bốn.

Triệu Đình nở nụ cười yếu ớt, nhẹ giọng trấn an:

- Ta chịu được mà. Các ngươi đừng lo. Trên đường làm phiền các ngươi nhiều như vậy, chủ tử như ta quả thật rất tệ đi. Các ngươi không trách ta chứ?

Bốn người nghe Triệu Đình nói vậy liền vội vàng đáp:

- Chủ tử xin đừng nói như thế.

Lãnh Phong nói:

- Được theo chủ tử là vinh hạnh của sư huynh muội bọn ta. Chủ tử đối với bọn ta có ơn. Vì người bọn ta có chết cũng cam lòng, làm sao dám nói đến trách cứ.

Tố Nguyệt cũng nói:

- Sư huynh nói không sai. Người vì dân trừ hại. Được theo người làm việc nghĩa chính là vinh dự của bọn ta. Người là một chủ tử tốt. Vì vậy người ngàn vạn lần đừng tự trách như thế.

Triệu Đình mỉm cười nói:

- Thực ra người cảm thấy vinh hạnh là ta mới đúng. Có được thuộc hạ trung thành như các ngươi chính là phúc của ta. Bất quá chuyện lần này của ta, các ngươi không cần phải lo. Các ngươi trên đường cũng khá vất vả, nên nghĩ ngơi chút đi.

Cả bốn biết việc gì Triệu Đình đã quyết định thì khó lòng mà thay đổi nên cũng không ngăn cản nàng. Nhưng muốn bọn họ nghỉ ngơi để lại một mình Triệu Đình quỳ như thế thì ai cũng không làm được. Bốn người nhìn Triệu Đình khuôn mặt tái nhợt, cả người run lên vì lạnh, nhưng vẫn quật cường cắn răng quỳ trên mặt đất. Trong lòng mỗi người đều đánh một cái thở dài, chỉ mong những gì Triệu Đình hy sinh không phải là vô ích.

---o0o---

Mặt trời vừa ló dạng thì Diệp Thiên Thảo cũng từ trong nhà bước ra. Nhìn thấy Triệu Đình vẫn duy trì tư thế quỳ như hôm qua, Diệp Thiên Thảo trên mặt hơi lộ vẻ kinh ngạc nhưng liền nhanh chóng biến mất. Hắn một chút cũng không để ý nhóm người của Triệu Đình, tay mang một giỏ thuốc đi nhanh ra cửa.

Vừa đi ngang Triệu Đình, Diệp Thiên Thảo liền bị nàng nắm lấy vạt áo. Triệu Đình nhẹ giọng khẩn cầu:

- Diệp tiên sinh, cầu xin người cứu nàng ấy trước được không? Để ta một mình quỳ tại đây là được. Chất độc trong người nàng ấy sắp đến hạn rồi, nếu để qua vài ngày ta e không kịp mất.

Diệp Thiên Thảo không nhìn nàng, xoay người lấy ra vạt áo, một đường rời khỏi. Triệu Đình muốn đứng dậy ngăn trở nhưng hai đầu gối tê cứng, ngay cả động cũng không thể động. Thân hình nàng lảo đảo một cái, ngã phịch xuống. Phi Tuyết, Tố Nguyệt chạy nhanh đến đỡ lấy Triệu Đình, còn Lạc Hoa thì giúp nàng đỡ Giang Ngọc Phụng. Nhìn thấy Triệu Đình như thế, Phi Tuyết chỉ biết thở dài nói:

- Chủ tử, người sức khỏe không tốt hay là không cần quỳ nữa. Chúng ta nghĩ cách khác được không? Nếu như người cũng có chuyện thì ai sẽ chiếu cố Giang cô nương đây?

Triệu Đình nhìn Phi Tuyết, mỉm cười yếu ớt, nói:

- Ta không sao. Ta biết Phụng nhi cần ta chiếu cố nhưng lúc này ta thật không nghĩ được cách nào khác. Nếu ta chết có thể đổi được mạng của nàng ấy, ta cũng cam tâm làm.

Tố Nguyệt giúp Triệu Đình xoa bóp hai đầu gối, hơi ngẩng đầu lên nhìn nàng, nhẹ giọng hỏi:

- Chủ tử là thiên kim chi khu, vì nàng ấy làm như vậy, người cảm thấy xứng đáng sao?

Triệu Đình cười khổ, nói:

- Gì mà thiên kim chi khu? Chẳng qua cũng là một con người mà thôi. Nếu như không có Phụng nhi, ta sống sẽ vui vẻ hay sao?

Nghe Triệu Đình nói vậy, Lạc Hoa đang đỡ Giang Ngọc Phụng, liền tức giận quay sang nhìn nàng lớn tiếng nói:

- Người cũng biết nói vậy thì sao lại không nghĩ ngược lại. Nếu Giang cô nương tỉnh dậy

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net