Chương 30:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hồng y nữ tử trên tay cầm một thanh trường kiếm huy động kiếm quang bao phủ khắp thân mình. Nàng thân pháp khinh linh như chim én, thoắt ẩn thoắt hiện giữa rừng trúc. Chỉ thấy nàng di chuyển càng lúc càng nhanh, bóng hồng vừa lóe lên nơi này lại ngay lập tức xuất hiện ở chổ khác. Hồng y nữ tử đột nhiên xoay người một vòng trên không trung, trường kiếm quét ngang khiến cho toàn bộ cây cối xung quanh không ngừng rung động. Nàng đưa trường kiếm lên phía trước đón lấy những phiến lá trúc bay toán loạn. Lại một cái phẩy tay mang những phiến lá biến thành ám khí bay thẳng đến trên thân cây trúc. Chỉ nghe “ầm ầm” liên tiếp nhiều tiếng, hơn mười thân trúc đã bị nàng đánh ngã.

Hồng y nữ tử xoay người một vòng liền đứng vững, tay phải thu hồi trường kiếm, tay trái nắm kiếm quyết. Trên mặt còn chưa hết kinh ngạc thì phía sau vang lên một tràng vỗ tay tán thưởng:

- Hảo công phu. Phụng nhi võ công cao cường như thế mà đến bây giờ lão phu mới biết. Thật là thâm tàng bất lộ.

Hồng y nữ tử vừa xoay người lại, liền hiện rõ dung nhan diễm lệ, người này không phải Giang Ngọc Phụng thì còn là ai? Giang Ngọc Phụng nhìn thấy Diệp Thiên Thảo chỉ đứng cách mình ba trượng, liền mỉm cười nói:

- Nghĩa phụ lại chê cười ta rồi. Thật ra đến hôm nay ta mới biết được thôi. Cũng không hiểu vì cớ gì sau khi tỉnh lại nội công lại tăng tiến nhiều đến như vậy.

Mấy tháng nay ở Dược Vương cốc, Giang Ngọc Phụng cùng Diệp Nhã Điệp trò chuyện rất hợp ý. Từ nhỏ Giang Ngọc Phụng chỉ có ca ca với đệ đệ không có tỷ muội nên nàng rất thích Diệp Nhã Điệp. Diệp Thiên Thảo nhìn thấy nữ nhi của mình cùng với Giang Ngọc Phụng thân thiết như vậy trong lòng cũng cảm thấy vui vẻ. Từ lúc cả nhà hắn bị người giết hại, hắn và Diệp Nhã Điệp cùng lẫn tránh trong Dược Vương cốc quanh năm rất ít gặp người lạ. Diệp Nhã Điệp từ nhỏ đã cô độc, không có bạn cùng lứa cùng chơi đùa nên bình thường rất trầm lặng. Hiện tại thấy nàng cùng Giang Ngọc Phụng vui vẻ như vậy. Diệp Thiên Thảo liền muốn nhận Giang Ngọc Phụng làm nghĩa nữ.

Tuy rằng lúc trước nghe Diệp Nhã Điệp cùng Lạc Hoa kể lại Triệu Đình bị Diệp Thiên Thảo bắt quỳ đến hôn mê bất tỉnh, Giang Ngọc Phụng đối với hắn ấn tượng khá là xấu. Nhưng lâu ngày tiếp xúc nàng biết hắn cũng không phải kẻ xấu, chỉ là tính tình hơi cổ quái chút. Vả lại nàng cũng rất thích Diệp Nhã Điệp nên không suy nghĩ liền đáp ứng nhận Diệp Thiên Thảo làm nghĩa phụ. Trong khoảng thời gian này, ngoại trừ tập luyện võ công nàng còn theo Diệp Thiên Thảo học một ít y thuật cùng bào chế độc dược. Thấy nàng thông minh lanh lợi Diệp Thiên Thảo liền không tiếc mang hết sở học bình sinh của mình truyền cho nàng.

Diệp Thiên Thảo nhìn Giang Ngọc Phụng luyện kiếm lâu như vậy nhưng mặt không đỏ, người không đổ một giọt mồ hôi, liền cười nói:

- Còn không phải nhờ nha đầu kia sao? Nha đầu đó mang hơn hai mươi viên “Tuyết sơn ngọc thiềm hoàn” cho ngươi uống. Chừng đó dược liệu tương đương với hơn hai mươi năm công lực. Bất quá ban nãy chiêu thức ngươi đánh ra tuy rằng kình lực mạnh mẽ nhưng vẫn chưa phát huy hết nội lực.

Giang Ngọc Phụng cúi đầu khiêm tốn nói:

- Phụng nhi tư chất ngu muội, xin nghĩa phụ chỉ giáo thêm cho.

Diệp Thiên Thảo lắc đầu nói:

- Chỉ giáo thì ta không thể nhưng ta có dược liệu giúp ngươi dung hòa được nội lực trong cơ thể. Ta còn có một quyển bí kiếp ngươi cứ lấy xem thử. Bản thân ta vốn không thể luyện võ có giữ lại cũng chỉ vô dụng.

Nói xong liền lấy trong người ra một quyển sách trao cho Giang Ngọc Phụng. Nàng nhận lấy quyển sách, mở to mắt kinh ngạc nhìn Diệp Thiên Thảo. Ánh mắt nàng không ngừng đánh giá Diệp Thiên Thảo, nếu hắn không có võ công sao thì làm sao lại có nhãn lực lợi hại đến thế. Thấy biểu hiện của nàng như vậy Diệp Thiên Thảo liền cười nói:

- Ngươi không tin sao? Nếu ta có võ công cao cường thì đã không lẫn tránh trong thâm sơn cùng cốc như thế này.

Diệp Thiên Thảo vừa nói vừa xoay người, cước bộ chậm rãi hướng nhà tranh mà đi. Giang Ngọc Phụng tra kiếm vào bao đi theo sau lưng Diệp Thiên Thảo, thắc mắc hỏi:

- Nghĩa phụ vì sao lại không học võ công. Người là thần y chắc chắn biết thuốc nào có công dụng tăng cường nội lực. Nếu người học võ công nhất định sẽ là một cao thủ vậy thì không cần phải ẩn cư ở nơi này.

Diệp Thiên Thảo nghe nàng hỏi vậy liền nhớ đến lúc trước. Cũng vì bản thân hắn không có võ công nên mới không thể bảo vệ được gia đình. Càng nghĩ hắn lại hận cơ thể quái dị của mình. Diệp Thiên Thảo ảm đạm cười, nói:

- Không phải ta không muốn học. Chẳng qua là cơ thể ta không thể tu luyện nội công cũng không thích hợp dùng thuốc dể tăng nội lực.

Giang Ngọc Phụng mở to mắt ngạc nhiên nói:

- Còn có chuyện kỳ lạ như thế sao? Trước giờ ta vẫn tưởng võ công là ai cũng có thể luyện được.

Diệp Thiên Thảo cười nói:

- Thế gian rộng lớn như vậy, chuyện kỳ lạ gì lại không có. Phụng nhi, ngươi ở đây cũng đã ba tháng rồi, có từng nghĩ quay về nhà hay không?

Giang Ngọc Phụng nghe xong, đột nhiên dừng lại, ánh mắt trầm xuống nói:

- Về nhà? Ta hiện giờ cũng không biết đâu mới nhà của mình. Phụ mẫu ta đều ở Giang Nam nhưng ta là người đã gả đi làm sao có thể quay về nhà. Còn phu quân ta, hắn hiện tại ở đâu ta cũng không biết.

Diệp Thiên Thảo thấy nàng ngừng lại, hắn cũng không bước tiếp, ngạc nhiên nói:

- Ngươi đã thành thân sao? Nhưng ta nhìn ngươi như thế nào cũng không giống người đã có chồng. Ngươi như vậy, còn nha đầu kia với ngươi rốt cuộc là quan hệ gì?

Giang Ngọc Phụng đột nhiên nhớ đến việc mình đã là vợ của người khác, trong lòng không khỏi chua xót, thầm nghĩ: “Ta đã là người hữu phu vi phụ. Tuy rằng chỉ là phu thê hữu danh vô thực nhưng Đình Doanh nàng sẽ không hiềm khí ta chứ?” Nàng đột nhiên cảm thấy khóe mắt âm ấm, lập tức giật mình nhanh chóng kiềm chế cảm xúc, thở dài nói:

- Ta và hắn chỉ là phu thê trên danh nghĩa. Ngoại trừ tên họ, ta không biết gì về gia cảnh của hắn. Còn nàng ấy là ta gặp được ở Vĩnh Lạc trấn. Khi đó nàng đã cứu ta một mạng. Ta và nàng trước đó chưa từng gặp mặt một lần. Đến bây giờ ta cũng không biết được vì sao lúc đó nàng lại cứu ta.

Diệp Thiên Thảo cười nói:

- Nha đầu đó tướng mạo rất khá, lại vì ngươi làm nhiều việc như vậy. Chẳng trách dù biết nha đầu đó là nữ tử nhưng ngươi vẫn động lòng.

Giang Ngọc Phụng lắc đầu nói:

- Nghĩa phụ đừng hiểu lầm. Từ trước đến giờ ta vẫn chưa nhìn thấy gương mặt thật của nàng ấy. Thậm chí ban đầu nàng còn dịch dung thành một bộ dáng vô cùng xấu xí nữa.

Diệp Thiên Thảo nghe xong không khỏi ngạc nhiên nói:

- Ngươi ngay cả khuôn mặt của nha đầu đó cũng không biết vậy mà dám đối với cô nương ta động tâm sao?

Giang Ngọc Phụng ngước mặt lên trời thở dài nói:

- Ban đầu ta cũng nghĩ như nghĩa phụ. Nhưng thời gian qua đi ta phát hiện tình cảm là thứ không thể tự kiềm chế được. Nàng ấy là tội phạm bị cả triều đình truy nã, ta lại là tiểu thư của một quan viên. Mặc dù hai người bọn ta có tình cảm với nhau nhưng ở giữa vẫn có một bức tường vô hình. Trước khi đến đây, nàng ấy đối với ta rất tốt nhưng ta lại chưa xác định được tình cảm của mình. Vì vậy nàng ấy cũng không dám để ta biết dung mạo thật của nàng ấy. Phải rồi, nghĩa phụ đối với tình cảm của ta và nàng ấy chẳng lẽ không bài xích sao? Ta và nàng ấy đều cùng là...

Diệp Thiên Thảo nghiêm túc nói:

- Tại sao phải bài xích? Làm người có kiếp này chưa chắc có kiếp sau. Nếu đã tìm được hạnh phúc của mình thì nên nắm bắt thôi. Chỉ cần không thẹn với lòng thì mặc kệ thế gian nhìn mình như thế nào. Hạnh phúc là phải do mình nắm trong tay. Phụng nhi, ngươi cần phải cố gắng lên có biết không?

Giang Ngọc Phụng hai mắt long lanh ngấn lệ, cảm kích nói:

- Đa tạ nghĩa phụ. Phụng nhi nhất định sẽ trân trọng.

Diệp Thiên Thảo vỗ nhẹ đầu nàng, mỉm cười nói:

- Được rồi, chúng ta về thôi. Điệp nhi hẳn là đang đợi chúng ta về ăn cơm đó.

Giang Ngọc Phụng gật đầu, cùng Diệp Thiên Thảo trở về nhà tranh. Nàng đối với tình cảm của mình ngày càng hiểu rõ, trong lòng cũng kiên định hơn. Bất quá hiện giờ không biết Triệu Đình ở đâu, nàng cũng có chút lo lắng, không yên.

---o0o---

Thoáng chốc Giang Ngọc Phụng đã ở Dược Vương cốc được nửa năm. Trong thời gian này Triệu Đình vẫn không hề trở lại tìm nàng. Giang Ngọc Phụng trong lòng không khỏi oán hận Triệu Đình. Vì cớ gì nói đi là đi, đã vậy chừng ấy thời gian cũng không gởi cho nàng một bức thư. Giang Ngọc Phụng nghiến răng tự nhủ với lòng: “Lý Đình Doanh ngươi giỏi lắm. Hừ! Nếu để ta biết ngươi bên ngoài có người khác quên mất ta. Thử xem ta làm sao đối phó ngươi cùng hồ ly tinh kia.”

Hôm nay Giang Ngọc Phụng cũng như bình thường, luyện tập kiếm pháp xong liền trở lại nhà tranh. Nhưng vừa về đến cửa nàng chợt phát hiện trong nhà có thêm vài vị khách nhân. Giang Ngọc Phụng bước vào trong, nhìn thấy Diệp Thiên Thảo ngồi ở ghế chính, bên phải là Lạc Hoa, Phi Tuyết đối diện còn có hai người áp giải một hán tử bị trói chặt tay chân, quỳ gối dưới đất. Nàng tiện nhìn kỹ hai người này, kia không phải Tố Nguyệt với Lãnh Phong sao? Giang Ngọc Phụng mừng rỡ nhìn quanh tìm bóng dáng Triệu Đình nhưng lại bị thất vọng. Triệu Đình không hề theo hai người kia đến. Giang Ngọc Phụng thở dài, ủ rủ lui qua một bên xem tình hình trong phòng. Chỉ nghe Diệp Thiên Thảo nói:

- Không ngờ nha đầu kia bản lĩnh cũng không nhỏ. Lão phu tìm gần mười năm vẫn không tìm được tung tích của hắn. Vậy mà nha đầu kia trong một thời gian ngắn lại có thể tìm ra hắn nhanh đến như thế. Quả nhiên lợi hại.

Giang Ngọc Phụng nhìn hán tử quỳ trên mặt đất, trong lòng thầm thắc mắc rốt cuộc người này là ai lại khiến Diệp Thiên Thảo tìm nhiều năm đến như vậy. Còn có vì sao Triệu Đình phải giúp hắn tìm người.

Lãnh Phong chấp tay, cúi đầu nói:

- Diệp tiên sinh quá khen. Chẳng qua chúng ta chỉ nhờ may mắn mà thôi. Vả lại Diệp tiên sinh chỉ hỏi thăm trong giang hồ. Trong khi hắn sớm đã bước chân vào quan trường người không tìm ra cũng là lẽ thường thôi.

Đúng là năm xưa Diệp Thiên Thảo chỉ ở trên giang hồ hỏi thăm tin tức của kẻ giết cả nhà mình. Thường nói đường quan trường sâu như bể. Người giang hồ như bọn hắn luôn thích tự do, không ai ngu dại gì chen chân vào quan trường. Nếu không phải sự thật ngay trước mắt, có đánh chết hắn cũng không nghĩ sát thủ kia lại gia nhập quan trường. Diệp Thiên Thảo “a” một tiếng, kinh ngạc nói:

- Thế sao? Nếu đã vậy tại sao các ngươi lại biết hắn ở quan trường mà tìm đến?

Lãnh Phong cười đáp:

- Chỉ là vô tình gặp được thôi. Nếu không phải hắn đột nhiên xuất hiện trước mặt ta thì không biết ta phải tìm đến bao giờ.

Diệp Thiên Thảo thật rất tò mò Lãnh Phong làm sao phát hiện cùng bắt được tên kia vì vậy liền nói:

- Ngươi có thể kể chi tiết một chút hay không.

Lãnh Phong chấp hai tay sau lưng, gật đầu nói:

- Nửa năm trước, vừa rời khỏi Dược Vương cốc, ta liền cùng chủ tử tách ra. Ta cầm bức họa của hắn trở về Tịch Y môn cùng một số môn hạ tìm kiếm tung tích của hắn. Tịch Y môn tuy môn hạ không đông nhưng hệ thống tình báo trải dài khắp nước. Điều tra được ba tháng, ta nghe được mười năm trước hắn ẩn trốn tại một thôn trang ở gần ranh giới Tống - Liêu. Ta lập tức phóng ngựa không ngừng nghỉ tiến về phương bắc. Nhưng đến đó thì ta mới biết, thì ra năm năm trước người trong thôn trang kia đã bị binh lính Khiết Đan giết sạch. Ta vẫn nghĩ là hắn đã chết trong chiến loạn nên định lui về tìm chủ tử. Nào ngờ đi ngang qua Nhạn Môn Quan ta lại nhìn thấy hắn đang dẫn một toán quân Tống cướp bóc tài sản của dân du mục Khiết Đan.

Giang Ngọc Phụng nghe đến đây không khỏi khiếp sợ, chỉ một bức họa mà có thể điều tra được nhiều đến thế sao? Chả trách những người bị Tịch Y môn nhắm trúng không ai có thể sống sót. Mặc dù Tịch Y môn chỉ huấn luyện thuộc hạ để do thám tin tức cùng ám sát. Nhưng để có được một đội ngũ thám tử và sát thủ tinh nhuệ như vậy người thống lĩnh nhất định phải tốn rất nhiều công sức. Nghĩ đến đây bất giác Giang Ngọc Phụng lại cảm thấy thật khâm phục Triệu Đình. Lại nghe Lãnh Phong nói tiếp:

- Lúc đó ta cũng không lập tức ra mặt bắt hắn mà lặng lẽ theo hắn về quân doanh. Ta âm thầm đánh ngã một tên lính, thay quần áo của hắn trà trộn vào. Qua hỏi thăm ta mới biết, năm năm trước hắn gia nhập Tống quân, nhờ hành thích được một tướng quân của Khiết Đan mà được thăng chức làm đội trưởng. Trong vài năm nay hắn không ngừng hành thích tướng lĩnh của Khiết Đan lập được đại công, đến nay hắn đã là chức phó tướng quân...

Lãnh Phong kể đến đây đột nhiên dừng lại. Diệp Thiên Thảo thấy vậy liền lên tiếng thúc dục:

- Về sau thế nào? Hắn là phó tướng quân, quyền chức cao như vậy, một mình ngươi làm sao có thể bắt sống được hắn?

Lạc Hoa, Phi Tuyết thấy Lãnh Phong ngay cả phó tướng quân cũng dám bắt, đằng sau chắc chắn là có Triệu Đình nhúng tay vào. Bất quá Lãnh Phong sẽ không dám đề cập đến Triệu Đình. Quả nhiên liền thấy Lãnh Phong cười nói:

- Nếu hắn đã là quan chức thì chắc chắn phải bị sự ước thúc của triều đình. Nghĩ vậy ta lập tức làm giả một tấm lệnh bài, cùng một tờ công văn. Ta mang lệnh bài kia đến quân doanh, tìm hắn truyền mật chỉ, hoàng thượng muốn triệu một mình hắn hồi kinh. Hắn ban đầu cũng hơi nghi ngờ, ta liền lấy công văn ra cho hắn xem. Nhìn thấy rõ ràng con ấn trên công văn là ngọc tỷ, hắn làm sao dám không tin. Chính là hắn không ngờ đến ta chỉ nhìn qua một vật là có thể sao chép lại giống y như đúc. Đừng nói là một dấu ấn chương, nếu muốn ngay cả ngọc tỷ ta cũng có thể làm giả…

Diệp Thiên Thảo càng nghe càng cảm thấy thú vị, nghĩ thầm: “Nha đầu kia dưới tay thật không ít kỳ tài. Bốn người này tuổi cũng chỉ trên dưới hai mươi nhưng lại có bản lĩnh như vậy quả là ít thấy. Cũng không biết nha đầu kia làm cách nào có thể tìm được chừng này nhân tài.”

Lãnh Phong lại kể tiếp:

- Ta cùng hắn đi được một đoạn khá xa binh doanh, liền thừa lúc hắn không để ý, dùng mê dược làm hắn bất tỉnh, sau đó trói lại dẫn đến đây. Đáng tiếc cho hắn, mặc dù năm xưa từng làm sát thủ nhưng có lẽ sống trong quân doanh quá lâu nên quên hết giang hồ hiểm ác. Chỉ một chiêu nhỏ như thế mà cũng không thể tránh được, ta thật nên cảm thấy vì hắn mà bi ai.

Người ngoài nhìn vào dáng vẻ của Lãnh Phong đều tưởng y là người thật thà trung hậu. Chỉ có ba sư muội của y cùng với Triệu Đình là hiểu rõ nhất. Lãnh Phong thật ra là một con cáo đội lốt cừu non. Làm sát thủ như bọn họ nếu đầu óc không linh hoạt thì đã sớm bị người ta bắt rồi. Người bề ngoài lạnh lùng như Phi Tuyết thật ra không phải là đáng sợ. Kẻ như Triệu Đình với Lạc Hoa mới là đáng sợ nhất. Nói đến Triệu Đình cùng Lạc Hoa chỉ có thể dùng từ “tiếu lý tàng đao” mà thôi. Bề ngoài tươi cười nhưng trong bụng toàn âm mưu quỷ kế khiến con mồi đến lúc chết cũng không biết nguyên nhân vì sao mình lại bị giết. Lãnh Phong tuy không đạt đến trình độ như Triệu Đình với Lạc Hoa nhưng y cũng có một vẻ ngoài thật thà làm cho người ta lầm tưởng.

Lạc Hoa trong lòng phiên một cái xem thường: “Nghe ngươi kể thì thấy rất tầm thường. Nhưng thật tế ai ngờ được, một chiêu kia của ngươi đã chuẩn bị kỹ đến mức nào. Có quá nửa là dùng theo cách hạ độc của Phi Tuyết. Phối hợp hai loại thảo dược tưởng chừng như vô hại với nhau, làm cho người bị trúng dược vẫn không hay không biết.”

Diệp Thiên Thảo nghe Lãnh Phong thuật lại đầu đuôi câu chuyện xong liền đứng dậy đi đến trước mặt gã hán tử kia, nâng đầu hắn lên đối mặt với ánh mắt mình. Nhìn thấy hắn tuy rằng đầu tóc rối bù, râu ria xồm xoàng nhưng khuôn mặt này dù có hóa ra tro Diệp Thiên Thảo cũng nhận ra. Diệp Thiên Thảo cười lạnh nói:

- Ngươi nhận ra ta không?

Hán tử kia trừng mắt Diệp Thiên Thảo, đột nhiên nhổ một bãi nước bọt vào mặt Diệp Thiên Thảo, nói:

- Hừ! Tiếc là năm đó ta vẫn chưa giết chết được ngươi. Để cho ngươi hôm nay được dịp tiểu nhân đắc ý.

Diệp Thiên Thảo đưa tay lau mặt, một cước đá ngã hán tử kia, hai mắt long lên sòng sọc, lớn tiếng nói:

- Người nên hối hận là ta mới đúng. Năm đó nếu ta không cứu ngươi thì cả nhà ta đã không chết thảm. Ngươi là tên súc sinh lấy oán trả ân, hôm nay ta nhất định vì cả nhà ta báo thù.

Nói xong lại tung thêm mấy cước vào bụng gã hán tử. Giang Ngọc Phụng bị hành động của Diệp Thiên Thảo làm cho giật mình. Bình thường Diệp Thiên Thảo tính tình tuy quái dị nhưng vẫn là một người rất văn nhã. Đây là lần đầu tiên nàng thấy Diệp Thiên Thảo cư xử thô bạo như vậy. Hán tử kia chật vật nằm trên đất nhưng vẫn mở miệng cười lớn, nói:

- Ta nên cảm ơn ngươi vì điều gì? Nên cảm ơn ngươi vì đã cướp đi thê tử của ta hay sao? Diệp Thiên Thảo, ngươi là tên tiểu nhân bỉ ổi, hạ lưu.

Diệp Thiên Thảo tức giận nói:

- Nói bậy. Ta cướp thê tử của ngươi bao giờ? Bản thân ta tuy không phải chính nhân quân tử gì nhưng cũng không đoạt thê tử người khác.

Hán tử kia ngửa đầu cười lớn, nhưng ánh mắt lại vô cùng ưu thương:

- Ta nói bậy sao? Hai mươi năm trước, ta cùng Nhã nhi là lưỡng tình tương duyệt. Tuy vẫn chưa là phu thê nhưng chúng ta đã tự định chung thân. Năm đó ngươi đã ở trên giang hồ nổi danh thần y. Người đến chữa bệnh vô số, tiền bạc thu được đếm không hết. Chính cha mẹ ngươi dùng tiền tài áp bức Nhã nhi gả cho ngươi. Khi đó ta là một kẻ chỉ có hai bàn tay trắng, làm sao tranh lại ngươi. Ngày nàng cùng ngươi thành thân, ta cũng gia nhập một tổ chức sát thủ. Trong vòng năm năm ta đã trở thành một sát thủ ưu tú. Mười ba năm trước ta giả vờ bị thương đến nhờ ngươi chuẩn trị chính là muốn cướp lại Nhã nhi.

Diệp Thiên Thảo nghe xong trong lòng rung động. Hắn không ngờ thê tử kết tóc của mình lại cùng kẻ khác có một đoạn tình ái như thế. Bản thân hắn lúc đó cũng chỉ nghe theo lời cha mẹ thành thân mà thôi. Nhưng thời gian trôi qua, hai người ở chung lại dần dần phát sinh tình cảm. Diệp Thiên Thảo thở dài nói:

- Dù là cha mẹ ta không đúng nhưng ngươi cũng không cần giết cả nhà ta chứ? Còn có Nhã nhi, nàng không phải là người ngươi yêu sao?

Hán tử kia cười khẩy nói:

- Đúng ra ta cũng không muốn giết họ. Có trách thì nên trách ngươi. Ngày đó, sau khi bình phục, ta liền muốn dẫn nàng bỏ trốn. Nhưng nàng bảo đã là người của ngươi, ngay cả hài tử cũng đã sinh cho ngươi, nàng không thể cùng ta đi. Ha ha… Nữ nhân thật là đê tiện mà. Chỉ cần người nào cần chiếm được thân thể họ là họ cam tâm theo người đó cả đời. Lúc đó ta nghe nàng nói như vậy liền hung hăng cầm kiếm muốn giết chết ngươi. Chính nàng đã cản ta, trong lúc giằng co, vô tình mũi kiếm của ta lại đâm chết nàng. Ngươi nói có phải là ngươi hại chết nàng hay không?

Giang Ngọc Phụng nghe gã hán tử kia nói xong trong lòng chợt lạnh. Từ yêu trở thành hận quả nhiên chỉ cách nhau một kẻ tóc. Đột nhiên nàng lại nghĩ đến Lâm Khải Vũ. Liệu khi hắn biết nàng yêu người khác, hắn có trở thành điên cuồng như gã hán tử kia không? Nhưng trong lòng nàng lập tức tự trả lời là không. Sư huynh mà nàng biết là người trung hậu thật thà, chắc chắn sẽ không làm những việc như hắn.

Diệp Thiên Thảo tay run run chỉ vào mặt hán tử kia nói:

- Ngươi là kẻ điên. Ngươi vốn không xứng với Nhã nhi. Ngươi vốn không hề yêu nàng. Trong lòng ngươi muốn chính là chiếm hữu mà thôi.

Hán tử kia không hề nghe Diệp Thiên Thảo nói, chỉ ngửa mặt lên trời cười điên cuồng. Diệp Thiên Thảo liên tục bảo hắn câm miệng nhưng thủy chung vẫn không thấy hắn ngừng cười. Đối diện tiếng cười của gã hán tử, trong đầu Diệp Thiên Thảo lại nhớ đến cảnh tượng cả nhà mình chết thảm. Hắn ánh mắt đột nhiên trở nên lạnh lẽo. Trong lòng hắn lúc này chỉ muốn gã hán tử kia vĩnh viễn câm miệng.

Diệp Thiên Thảo thuận tay rút ra trường kiếm bên hông của Lãnh Phong. Một nhát lại một nhát chém bừa lên thân thể gã hán tử. Nhưng gã hán tử kia giống như điên như dại, miệng vẫn không ngừng cười nhưng âm thanh đã trở thành vô cùng quái dị. Mọi người đứng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net