Chương 31:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lãnh Phong nhìn thấy khách phòng đã thu dọn sạch sẽ, liền muốn cùng ba sư muội của mình đi ra ngoài. Giang Ngọc Phụng thấy Lãnh Phong muốn đi ra ngoài, lập tức chạy nhanh đến hỏi thăm tin tức về Triệu Đình:

- Lãnh đại hiệp đợi một chút. Ta có việc này thật muốn hỏi ngươi. Tại sao chỉ có ngươi cùng Tố Nguyệt cô nương tới đây? Chủ tử của ngươi đâu? Tại sao nàng ấy không đi cùng ngươi?

Lãnh Phong biết Triệu Đình coi trọng Giang Ngọc Phụng nên y không dám đối với nàng vô lễ. Lãnh Phong cúi đầu lễ phép đáp:

- Giang cô nương không cần gọi ta như vậy, ta nhận không nổi đâu. Cô nương gọi ta là Lãnh Phong là được. Chủ tử hiện tại có việc bận không thể đến đây. Người có nhờ ta nhắn lại với cô nương. Người bảo cô nương nên hồi Giang Nam trước. Giải quyết xong một số việc người sẽ đến Giang Nam tìm cô nương.

Giang Ngọc Phụng trong lòng u oán: “Lại là có việc bận. Lý Đình Doanh ngươi là đồ vô lương tâm, chiếm được lòng của ta liền mang ta bỏ đi thật xa. Chẳng lẽ ngươi không sợ ta theo người khác hay sao? Không biết là ngươi tự tin với bản thân mình hay quá tin tưởng ta nữa. Hừ! Ngươi không quan tâm đến ta, ta liền hồng hạnh qua tường cho ngươi thấy.”

“Hồng hạnh qua tường” vốn là dùng để chỉ một nữ nhân đã có chồng nhưng lại lén lút tư tình với nam nhân khác. Giang Ngọc Phụng trong lòng nghĩ vậy chính là đã vô thức xem Triệu Đình như phu quân của mình.

Không thấy Giang Ngọc Phụng lên tiếng, Lãnh Phong liền cùng ba sư muội mình xin phép cáo lui. Giang Ngọc Phụng vẫn đang suy nghĩ về Triệu Đình nên chỉ theo quán tính gật đầu.

Vừa ra khỏi cửa Lạc Hoa đã lôi kéo Lãnh Phong đi thật xa, Phi Tuyết cùng Tố Nguyệt ở phía sau chỉ biết lắc đầu thở dài. Nhìn thấy xung quanh không có bóng người, Lạc Hoa mới lên tiếng hỏi:

- Sư huynh, chủ tử sao không cùng ngươi đến?

Lãnh Phong nhún vai đáp:

- Vấn đề này không phải lúc nãy ta đã trả lời Giang cô nương rồi sao?

Đối với lời nói của Lãnh Phong, Giang Ngọc Phụng vốn cũng không mấy tin tưởng. Nàng cùng hắn không phải thân thuộc, nếu hỏi quá nhiều việc e rằng không tốt. Nhưng Lạc Hoa lại khác, bốn sư huynh muội nàng cùng nhau lớn lên, lời gì cũng có thể dễ dàng cùng nhau nói. Lạc Hoa liếc y một cái nói:

- Ngươi tưởng ta dễ dàng tin những lời ngươi nói hay sao? Với tính cách của chủ tử, làm xong việc đã hứa với Diệp Thiên Thảo, người còn không mau chóng chạy đến đây mới lạ. Có quá nửa là ở kinh thành xảy ra chuyện khiến người không thể đi đúng không?

Lãnh Phong cười nói:

- Lạc Hoa sư muội thật là hiểu tâm tư chủ tử. Đúng là vì việc lần này mà chủ tử bị hoàng thượng phạt ở lại kinh thành. Thật ra lúc ta đến quân doanh chính là đem theo lệnh bài thật của chủ tử, chỉ có công văn kia là làm giả thôi. Trong quân doanh ai cũng nghĩ phó tướng quân bị gian tế nước Liêu bắt đi. Chỉ có hoàng thượng là hiểu rõ nhất việc này là do chủ tử làm. Lúc đó hoàng thượng long nhan đại nộ, lập tức bắt chủ tử ở tẩm cung ba tháng tự kiểm lại hành vi của mình. Đợi đến hết hạn hoàng thượng lại cấp chủ tử một bản danh sách lệnh cho người phải nhanh chóng hoàn thành. Vì vậy mà chủ tử dù rất muốn đến đây cũng không thể nào đi.

Thật ra về việc Triệu Đình bị phạt Lãnh Phong cũng không biết nhiều. Chỉ có Tố Nguyệt lúc đó ở cạnh Triệu Đình là hiểu rõ nhất. Lúc đó Tống Nhân Tông vô cùng tức giận, muốn ra lệnh bắt lại Lãnh Phong. Nhờ có Triệu Đình ở bên cạnh ngăn cản nên Lãnh Phong mới thuận lợi mang gã phó tướng kia đến đây. Tống Nhân Tông phẫn nộ phạt Triệu Đình ở tại tẩm cung sám hối ba tháng, với thân thủ của mình nàng hoàn toàn có thể trốn đi ra. Nhưng Triệu Đình lại không muốn chọc giận Tống Nhân Tông nữa. Hằng ngày ở tại tẩm cung, Triệu Đình nếu không luyện công thì cũng chỉ ngồi vẽ lại chân dung Giang Ngọc Phụng. Suốt một tháng Tố Nguyệt cũng không từng thấy Triệu Đình cười lấy một lần. Lại qua mấy ngày rốt cuộc Triệu Đình cũng nhịn không được, bảo Tố Nguyệt mang một phong thư theo lộ trình đi Dược Vương cốc tìm Lãnh Phong.

Lạc Hoa nghe xong liền gật đầu nói:

- Theo lời ngươi kể thì thời gian chủ tử bị phạt cũng gần hết rồi. Bốn chúng ta cũng nên rời cốc đi giúp đỡ chủ tử một tay thôi.

Lãnh Phong lắc đầu nói:

- Việc này không cần ngươi phải lo. Chủ tử căn dặn ngươi cùng Phi Tuyết phải theo Giang cô nương về Giang gia. Ta cùng Tố Nguyệt sau khi đưa các ngươi đến Giang Nam sẽ trở về kinh thành phụ giúp chủ tử.

Phi Tuyết nghe xong biểu tình vẫn đạm mạc, chỉ có Lạc Hoa bị bất ngờ, la lớn:

- Ngươi nói cái gì? Chủ tử bảo ta với Phi Tuyết ở lại Giang gia sao? Hai người bọn ta cũng nằm trong danh sách bị truy nã đó. Chẳng lẽ ngay cả điều này chủ tử cũng quên?

Lãnh Phong vỗ vỗ vai Lạc Hoa, làm bộ dáng an ủi nhưng trong bụng không ngừng cười thầm:

- Ngươi yên tâm đi, chủ tử kêu ngươi theo Giang cô nương chỉ để bảo vệ nàng. Nhưng theo ta biết ba huynh đệ Giang gia, võ công người nào cũng khá. Nên Giang cô nương sẽ không có nguy hiểm gì đâu. Chỉ cần ngươi không hiển lộ võ công thì không ai nghi ngờ thân phận ngươi đâu.

Lạc Hoa nghe xong trong lòng tức giận, nghĩ: “Đương nhiên Giang Ngọc Phụng sẽ không có nguy hiểm rồi. Người nguy hiểm là ta với Phi Tuyết nè. Chủ tử, ngươi sắp xếp như vậy là muốn hại chết bọn ta hay sao? Ngươi là cái chủ tử trọng sắc khinh thuộc hạ, ta khinh bỉ ngươi.”

Lãnh Phong thấy Lạc Hoa im lặng không trả lời, lại cười nói:

- Thôi nào Tiểu Hoa sư muội, đừng có giận dỗi như vậy chứ. Chủ tử nói nếu ngươi làm tốt sẽ có quà cho ngươi đó. Nghe đâu lần này trong cống phẩm có không ít phấn son.

Lạc Hoa xoa xoa hai cánh tay, liếc xéo y, nói:

- Ngươi làm ơn đừng gọi ta là Tiểu Hoa đi. Tên này của ta phát ra từ miệng của Phi Tuyết dễ nghe bao nhiêu thì qua miệng của ngươi lại khó nghe bấy nhiêu. Ngươi làm ta nổi hết gai ốc lên rồi này.

Phi Tuyết từ đầu vẫn đứng bên cạnh nghe hai người nói chuyện, hiện tại mới lên tiếng:

- Được rồi hai ngươi đừng ở đó nói chuyện phiếm nữa. Sư huynh, chúng ta chừng nào rời khỏi đây?

Lãnh Phong nói:

- Ta nghĩ ngày mai chúng ta xuất phát là được rồi. Ta cần phải trở về sớm để trợ giúp chủ tử nữa. Lạc Hoa, Phi Tuyết hai ngươi nên về thu dọn hành lý là vừa.

Tố Nguyệt gật đầu nói:

- Chúng ta về nhà tranh thôi. Ta có việc muốn nói với hai ngươi. Còn có chủ tử có gởi cho hai ngươi một phong thư. Đợi về đó ta đưa cho hai ngươi.

Lạc Hoa, Phi Tuyết gật đầu “ừ” một tiếng rồi cùng Lãnh Phong, Tố Nguyệt về nhà tranh. Lâu ngày bốn sư huynh muội mới gặp lại nên có một vài chuyện phải nói là bình thường.

---o0o---

Trời vừa sáng, năm người đã lo thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời cốc. Trước khi đi, Giang Ngọc Phụng muốn ghé qua từ biệt cha con Diệp Thiên Thảo một chút. Mặc dù đã biết lý do Diệp Thiên Thảo lại giữ mình ở lại, nhưng Giang Ngọc Phụng cũng không tức giận. Vì trong thời gian ở đây hai cha con Diệp Thiên Thảo đối xử với nàng rất tốt.

Diệp Nhã Điệp cầm tay Giang Ngọc Phụng lưu luyến không rời, lên tiếng hỏi:

- Ngọc Phụng tỷ tỷ đi rồi sẽ trở lại thăm Điệp nhi chứ?

Giang Ngọc Phụng nghĩ thầm: “Ta cũng không biết còn có dịp quay lại hay không? Nhưng ta hy vọng lần tới đến đây là trong tình trạng mọi người đều khỏe mạnh chứ không phải cầu xin chuẩn bệnh.” nhưng vẫn mỉm cười nói:

- Nhất định rồi. Sau này rãnh rỗi tỷ tỷ cùng Ngọc ca ca sẽ đến thăm muội muội. Điệp nhi ở đây nhớ cố gắng học y có biết không?

Diệp Nhã Điệp nghe Giang Ngọc Phụng đáp ứng liền vui vẻ đưa ngón tay út lên nói:

- Tỷ tỷ hứa rồi đó. Chúng ta nghéo tay đi. Muội nhất định sẽ cố gắn học y, sau này muội cũng muốn trở thành thần y như cha.

Giang Ngọc Phụng cũng đưa ngón út lên cùng nàng nghéo tay, miệng mỉm cười nói:

- Điệp nhi thật là ngoan. Tỷ tỷ đi rồi cũng không có gì quý giá tặng cho muội muội. Chỉ có chiếc vòng ngọc này muội muội cứ giữ lấy.

Vừa nói Giang Ngọc Phụng vừa đưa tay tháo ra một chiếc vòng ngọc đưa cho Diệp Nhã Điệp. Nhìn thấy vòng ngọc trong suốt lóng lánh, Diệp Nhã Điệp trong lòng rất thích nhưng lại không dám nhận. Nàng xua tay từ chối:

- Vật quý giá như vậy Điệp nhi không dám nhận đâu. Tỷ tỷ vẫn giữ lại thì hơn.

Giang Ngọc Phụng đặt chiếc vòng vào tay Diệp Nhã Điệp nói:

- Muội muội cứ nhận đi đừng ngại. Cứ xem như một chút kỷ niệm của tỷ muội chúng ta được không?

Diệp Nhã Điệp nghe vậy mới miễn cưỡng nhận. Lúc này Diệp Thiên Thảo từ trong bước ra, trên tay cầm theo một ít đồ vật trao cho Giang Ngọc Phụng, nói:

- Ngươi theo ta học y cũng được nửa năm. Đối với tư chất của ngươi, ta rất thích. Nếu được ta thật muốn giữ ngươi lại truyền thụ hết những gì ta biết cho ngươi. Nhưng mà ngươi có cuộc sống của riêng mình nên ta không thể ép buộc ngươi ở lại đây. Ở đây có một quyển độc kinh cùng một quyển y thư, ngươi giữ lấy tham khảo. Còn có đây là kiếm của nha đầu kia. Lúc trước ta nói với nha đầu kia là ta có sở thích sưu tầm vũ khí. Nếu nha đầu kia chịu dâng kiếm cho ta thì ta sẽ chữa cho ngươi. Không ngờ nha đầu đó liền mang bảo kiếm tặng cho ta thật. Nhưng ta lại không biết võ công, giữ lại cũng vô dụng. Trên giang hồ nhiều người muốn bắt nha đầu đó như vậy. Nếu không có bảo kiếm e rằng cô nương ta sẽ gặp rất nhiều khó khăn. Phiền ngươi mang trả cho nha đầu đó được không?

Giang Ngọc Phụng cầm lấy thanh kiếm. Chỉ thấy đây là một thanh kiếm đen bóng, thoạt nhìn mảnh mai nhưng cầm lên lại khá nặng tay. Lại thấy chuôi kiếm cùng vỏ kiếm ngoại trừ một màu đen tuyền ra thì không có điêu khắc hoa văn gì nhìn cứ y như một thanh gậy sắt. Giang Ngọc Phụng hơi nhíu mày, nàng là nữ nhi đương nhiên thích nhìn những thứ xinh đẹp nhưng thanh kiếm này lại xấu xí như vậy trong lòng không khỏi buồn bực Triệu Đình. Nàng không biết Triệu Đình liệu có phải là nữ nhi hay không? Ngay một ít thẩm mỹ cũng không có, thật uổng cho Triệu Đình sinh ra là thân nữ nhi. Giang Ngọc Phụng trong lòng tự nhắc nhở mình, lần tới gặp lại nhất định phải dạy cho Triệu Đình phân biệt thế nào là xấu đẹp.

Giang Ngọc Phụng gật đầu, cùng Diệp Thiên Thảo nói thêm vài lời liền cáo từ cùng bốn người Lãnh Phong rời cốc.

---o0o---

Hiện tại võ công của Giang Ngọc Phụng không kém, lại có bốn thuộc hạ của Triệu Đình hộ tống nên một đường trở về Giang Nam vô cùng thuận lợi. Vừa đến địa phận thành Tô Châu, Lãnh Phong,Phi Tuyết lập tức từ biệt Giang Ngọc Phụng để trở về gặp Triệu Đình phục mệnh. Xe ngựa cứ tiếp tục hướng Giang gia mà đi, trong xe mỗi người một tâm trạng khác nhau. Phi Tuyết vẫn như cũ, giữ vẻ lãnh đạm. Lạc Hoa tâm như kiến bò trên chảo nóng, lo lắng đứng ngồi không yên. Còn Giang Ngọc Phụng thì trong lòng vô cùng rối rắm. Nàng không biết trở về sẽ ăn nói như thế nào với phụ mẫu mình.

Đến cửa Giang gia, Giang Ngọc Phụng đợi gia đinh vào thông báo cho phụ thân mình xong liền mang Lạc Hoa, Phi Tuyết theo vào. Cả ba đi đến sảnh đường đã thấy Giang Hào Nhân cùng Giang phu nhân ngồi đó chờ sẵn. Giang Ngọc Phụng bước lên trước chào hỏi hai người:

- Phụ thân, mẫu thân, Phụng nhi đã về. Nữ nhi bất hiếu đi lâu như vậy vẫn không gởi thư về, làm hai người phải lo lắng rồi.

Giang Hào Nhân từ lúc Giang Ngọc Phụng đi kinh thành vẫn luôn cử người theo dõi nàng. Biết nàng không đi cùng Triệu Đình mà theo Lâm Khải Vũ trong lòng hắn vô cùng tức giận. Về sau thám tử đi theo Giang Ngọc Phụng đến Vĩnh Lạc trấn bị mất dấu, Giang Hào Nhân lại đâm ra lo lắng cho nàng. Lúc này nhìn thấy Giang Ngọc Phụng bình yên đứng trước mặt mình, hắn có bao nhiêu tức giận cũng đã tiêu tán hết. Giang Hào Nhân mỉm cười nói:

- Phụng nhi, ngươi về rồi thì tốt. Ta và mẫu thân ngươi ngày nào cũng trông ngươi trở về… thăm hai lão già này.

Giang Hào Nhân nói đến chỗ “trông ngươi trở về” chợt cảm thấy không đúng lắm. Nói như vậy không khác gì muốn nữ nhi mình bị nhà chồng đuổi về nhà mẹ đẻ. Vì vậy liền lập tức bổ sung thêm mấy chữ “thăm hai lão già này”.

Giang phu nhân nhìn thấy Giang Ngọc Phụng trong lòng cũng vô cùng xúc động. Giang phu nhân sinh được bốn người con, trong đó chỉ có Giang Ngọc Phụng là nữ nhi, đương nhiên là thương yêu nàng nhất. Việc Giang Ngọc Phụng đi kinh thành cùng Triệu Đình, sau lại tách ra đi với Lâm Khải Vũ, Giang Hào Nhân không dám nói với Giang phu nhân. Hắn sợ phu nhân của mình sẽ chịu không nổi đã kích. Giang phu nhân vẫy tay với Giang Ngọc Phụng, từ ái nói:

- Phụng nhi mau lại đây, cho mẫu thân nhìn một chút nào.

Giang Ngọc Phụng từ đầu lúc bước vào trong lòng vô cùng lo lắng. Nhưng giờ thì ổn rồi, mọi việc không hề phức tạp như nàng nghĩ. Có vẻ như phụ mẫu nàng vẫn không biết chuyện nàng từng có ý định bỏ trốn cùng Lâm Khải Vũ. Nghĩ vậy Giang Ngọc Phụng liền yên tâm, mỉm cười bước đến trước mặt Giang phu nhân.

Giang phu nhân nhìn nàng từ trên xuống dưới một lượt, khóe mắt hơi ươn ướt, đau lòng nói:

- Phụng nhi, ngươi gầy. Triệu Đình hắn đối xử không tốt với ngươi sao? Ơ, hai người này là…

Giang phu nhân nhìn thấy Lạc Hoa, Phi Tuyết đi theo sau nàng liền lên tiếng hỏi. Nghe Giang phu nhân hỏi về Lạc Hoa, Phi Tuyết, Giang Ngọc Phụng nhất thời chưa biết trả lời thế nào. Nàng im lặng đưa mắt nhìn hai người kia một chút, dự định kiếm lời giải thích hợp lý. Không đợi Giang Ngọc Phụng trả lời, Lạc Hoa, Phi Tuyết đã bước lên cúi chào Giang Hào Nhân cùng Giang phu nhân:

- Nô tỳ ra mắt Giang đại nhân, Giang phu nhân.

Chào hỏi xong, Lạc Hoa lại nói:

- Nô tỳ tên là Tiểu Hoa, còn đây là tỷ muội của nô tỳ, tên Tiểu Tuyết. Là nhị thiếu gia lệnh cho chúng nô tỳ theo hộ tống nhị thiếu phu nhân.

Giang Ngọc Phụng “a” khẽ một tiếng. Cái gì mà “nhị thiếu gia”? Nàng vốn có quen biết thiếu gia nhà ai đâu? Giang Ngọc Phụng khó hiểu nhìn Lạc Hoa, chờ nàng giải thích. Giang Hào Nhân trong lòng cũng thắc mắc nhị thiếu gia kia là ai. Hắn đưa mắt nhìn Giang Ngọc Phụng nghĩ thầm: “Nữ nhi này của ta sinh ra xinh đẹp như thế chả trách lại có nhiều nam nhân vây quanh đến vậy. Hết Lâm Khải Vũ giờ lại đến nhị thiếu gia gì đó.” Giang Hào Nhân nhíu mày hỏi:

- Nhị thiếu gia nhà ngươi là ai?

Lạc Hoa lễ phép đáp:

- Hồi đại nhân, nhị thiếu gia nhà nô tỳ là Triệu Đình, Triệu công tử.

Lời này vừa nói ra cả ba người nhà Giang gia đều kinh ngạc. Giang Hào Nhân không ngờ chính là nửa năm qua hắn cứ tưởng Giang Ngọc Phụng đi cùng Lâm Khải Vũ. Bây giờ lại nghe Lạc Hoa nói vậy mới biết thì ra Giang Ngọc Phụng vẫn đi cùng Triệu Đình. Nghĩ vậy trong lòng liền thật vui vẻ. Dù sao hắn vẫn thích Triệu Đình hơn Lâm Khải Vũ. Triệu Đình vừa tuấn tú, nho nhã, thoạt nhìn lại là kẻ có tiền. Mặc dù gia cảnh Triệu Đình hắn vẫn điều tra không ra nhưng nhìn nàng như thế thật không giống như kẻ bất lương. Nhìn sao vẫn tốt hơn người suốt ngày phiêu bạt như Lâm Khải Vũ. Còn có Triệu Đình cùng Giang Ngọc Phụng mới là phu thê danh chính ngôn thuận. Giang Ngọc Phụng đi theo một người như Triệu Đình chắc sẽ không bị thiệt thòi.

Giang phu nhân thì nhìn thấy dáng vẻ của Lạc Hoa, Phi Tuyết liền đoán rằng gia cảnh Triệu Đình chắc chắn không phải bình thường. Nếu không phải gia đình quan lại thì cũng là kẻ có tiền, trong lòng thầm vui vì Giang Ngọc Phụng có một chỗ dựa tốt. Nhưng cũng không khỏi vì Giang Ngọc Phụng lo lắng. Lạc Hoa, Phi Tuyết là người hầu mà đã xinh đẹp đến vậy, lỡ như Triệu Đình lại cưới thêm một người nữa thì Giang Ngọc Phụng phải làm thế nào?

Giang Ngọc Phụng trong lòng khó hiểu: “Nàng ta định làm gì đây? Không phải nhận là bằng hữu của ta là được rồi sao? Vì sao phải nhận là tỳ nữ của Triệu Đình? Nàng ta và hắn không phải chỉ mới gặp nhau vài lần thôi sao?”

Lạc Hoa từ đầu đến giờ vẫn luôn làm theo những gì Triệu Đình căn dặn. Trong thư Triệu Đình nói Giang Ngọc Phụng đã biết khuôn mặt thật của nàng. Vì vậy Lạc Hoa mới nhận là tỳ nữ của Triệu Đình. Nhưng hiện tại Lạc Hoa nhìn thấy biểu hiện của Giang Ngọc Phụng, trong lòng liền cả kinh: “Nhìn biểu hiện này của nàng chẳng lẽ nàng vẫn chưa biết chủ tử là phu quân của mình hay sao? Trong thư chủ tử đã nói qua, vả lại lúc trước ta cùng Phi Tuyết cũng nhìn thấy chủ tử dùng khuôn mặt thật ôm nàng mà. Cứ tưởng nàng đã biết ta mới nhận là nô tỳ của Triệu công tử. Cũng không biết chủ tử có tình nguyện để lộ thân phận của mình hay không? Phen này ta tự tìm lấy rắc rối rồi.”

Giang Hào Nhân gật đầu nói:

- Vậy nhị thiếu gia nhà ngươi đâu, vì sao lại không cùng đến?

Lạc Hoa đã lỡ phóng lao chỉ đành miễn cưỡng theo lao mà thôi, về sau nếu Giang Ngọc Phụng có hỏi thì giải thích sau vậy. Nàng cúi đầu lễ phép đáp:

- Hồi đại nhân, nhị thiếu gia ở kinh thành vì phải lo lắng một chút sinh ý không thể cùng nhị thiếu phu nhân về thăm hai người. Nhị thiếu gia cho hai người nô tỳ cùng nhị thiếu phu nhân đến trước để chuyển lời. Nhị thiếu gia nói khi nào xong việc nhất định sẽ nhanh chóng đến Giang Nam bái phỏng Giang đại nhân cùng Giang phu nhân. Thỉnh Giang đại nhân đừng trách nhị thiếu gia nhà nô tỳ.

Giang Ngọc Phụng trong lòng không khỏi thầm khen Lạc Hoa dựng chuyện thật giỏi. Cư nhiên có thể nói dối không hề chớp mắt. Nếu không phải Triệu Đình mà nàng biết là nam tử lại không biết võ công. Nói không chừng nàng đã nghĩ Triệu Đình chính là Ngọc Diện Lang Quân. Nhưng Giang Ngọc Phụng nào biết, trên thực tế hai người kia vốn là một.

Giang Hào Nhân gật đầu nói:

- Nam nhân nên lo sự nghiệp. Ta làm sao có thể trách hắn. Vậy hai người các ngươi sẽ trở về hay ở lại đây?

Lạc Hoa đáp:

- Nhị thiếu gia đã căn dặn bọn nô tỳ phải theo chăm sóc cho nhị thiếu phu nhân. Bọn nô tỳ không dám không tuân theo.

Giang Hào Nhân mặc dù còn nghi ngờ về thân phận của Lạc Hoa, Phi Tuyết nhưng thấy Giang Ngọc Phụng không có vẻ gì khác thường nên hắn cũng không quan tâm nữa. Giang Hào Nhân gật đầu nói:

- Được rồi, vậy một chút ta sẽ sai người thu xếp chỗ ở cho hai ngươi. Phụng nhi, ngươi đi đường chắc cũng đã mệt mỏi. Ngươi nên về phòng nghỉ ngơi một chút đi.

Giang Ngọc Phụng nghe vậy, trong lòng chợt cảm thấy nhẹ nhỏm. Nàng sợ nếu phụ mẫu mình tiếp tục hỏi về chuyện xảy ra trong một năm qua, nàng sẽ không biết trả lời sao cho tốt. Giang Ngọc Phụng cúi đầu nói:

- Nếu vậy thì Phụng nhi xin phép về trước nghỉ ngơi. Phụ thân, mẫu thân cứ thong thả trò chuyện.

Thấy Giang Ngọc Phụng xin phép về phòng, Lạc Hoa, Phi Tuyết cũng theo sau hành lễ rồi cùng nàng lui ra ngoài. Đi ngang qua hành lang vắng vẻ, Giang Ngọc Phụng mới lên tiếng hỏi:

- Tại sao hai ngươi lại theo ta ở lại Giang gia? Chẳng lẽ các ngươi không sợ hay sao?

Lạc Hoa cùng Phi Tuyết nắm tay nhau mà đi. Nghe Giang Ngọc Phụng hỏi, Lạc Hoa mới quay sang thở dài nói:

- Ta cũng đâu muốn làm vậy, là chủ tử căn dặn ta phải ở lại bảo vệ cho ngươi. Tại ngươi không biết đó thôi. Chỉ có đối với ngươi chủ tử mới dễ dãi như vậy. Còn đối với người khác, người luôn là một bộ lãnh khốc vô tình. Ngươi nghĩ ta dám cãi lại mệnh lệnh của chủ tử hay sao?

Giang Ngọc Phụng ngẫm lại quả thật Triệu Đình đối với nàng rất tốt. Nhưng Triệu Đình đối với thuộc hạ không phải cũng rất tốt sao? Tuy rằng có những lúc Triệu Đình giết người, ra tay rất tàn ác nhưng đó là đối với kẻ địch mà thôi. Nàng tuyệt đối không tin Triệu Đình là kẻ lãnh huyết vô tình. Giang Ngọc Phụng nhíu mày hỏi:

- Thật vậy sao? Nhưng ta thấy nàng đối với các ngươi cũng không đến nổi nghiêm khắc lắm.

Lạc Hoa đưa mắt nhìn quanh, hạ giọng nói:

- Không sai. Chủ tử đối với bọn ta rất tốt. Nhưng người bảo ta cùng Phi Tuyết theo bảo vệ ngươi. Nếu như ta không nghe theo, lỡ ngươi xảy ra việc gì. Ta không biết chủ tử sẽ làm sao đối phó ta và Phi Tuyết nữa. Chủ tử có bao nhiêu thủ đoạn chắc ngươi vẫn chưa tận mắt thấy đâu. Ta theo chủ tử được vài năm, đã từng chứng kiến nhiều. Phải rồi, ngươi còn nhớ lúc trước chủ tử cùng ngươi nói đùa không? Lúc đó chủ tử nói nếu ngươi không đồng ý điều kiện của người, thì người sẽ biến Lâm Khải Vũ thành một cây gậy người. Câu này thật ra không phải

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net