Chương 32:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhìn thấy Phi Tuyết nhè nhẹ gật đầu, Lạc Hoa liền thở ra một hơi. Nàng quyết định đem mọi chuyện nói với Giang Ngọc Phụng. Dù sao thì Triệu Đình cũng nghĩ Giang Ngọc Phụng biết mặt mình rồi. Hơn nữa cả hai đã xác định tình cảm, việc này sớm muộn Giang Ngọc Phụng cũng biết. Chi bằng nói trước một bước để nàng không phải bỡ ngỡ khi gặp Triệu Đình.

Lạc Hoa vẻ mặt trịnh trọng nói:

- Giang cô nương, chúng ta có thể vào phòng rồi nói chuyện được không?

Giang Ngọc Phụng nghi hoặc nhìn Lạc Hoa, nhưng cũng gật đầu, mang theo hai người trở về phòng mình.

Vừa vào phòng, Giang Ngọc Phụng liền cho nha hoàn lui ra hết. Sau đó lại tự mình đóng cửa cẩn thận. Nàng ngồi xuống bàn, cầm lấy bình trà rót đầy ba tách, nhìn Lạc Hoa, hỏi:

- Hiện tại không có ai, Lạc Hoa cô nương có thể nói được rồi chứ?

Lạc Hoa gật đầu, nói:

- Giang cô nương biết vì sao lần đầu tiên chủ tử gặp ngươi ở Mạc phủ lại ra tay cứu ngươi không?

Giang Ngọc Phụng lắc đầu, không đáp, đưa mắt chờ Lạc Hoa giải thích. Lạc Hoa hít sâu một hơi, nói:

- Giang cô nương, có lẽ ngươi từng nghĩ chủ tử vì dung mạo xinh đẹp của ngươi nên mới ra tay giúp ngươi phải không? Nếu ngươi nghĩ vậy thì thật sai lầm rồi. Chủ tử của ta không phải người biết thương hoa tiếc ngọc. Hơn nữa, người cũng không thích xen vào việc của kẻ khác. Nếu không phải là người chủ tử quen biết, người sẽ chẳng bao giúp đâu.

Giang Ngọc Phụng càng nghe càng nghi hoặc, nhịn không được lên tiếng hỏi:

- Ngươi nói trước đó ta đã từng gặp nàng. Hơn nữa lại có quen biết. Nhưng ta nhớ trong số những người ta từng biết, không ai có võ công lợi hại như nàng.

Lạc Hoa gật đầu nói tiếp:

- Ngươi có nhận ra những lần chúng ta cùng ra ngoài dạo, hễ có kẻ muốn trêu chọc ngươi ta đều ra tay dạy cho bọn chúng một bài học không? Duy nhất có một người ta lại để hắn hết lần này đến lần khác chọc ghẹo ngươi. Không phải vì người này là phu quân ngươi nên ta mới để yên. Mà là người này ta không muốn động, cũng không thể động.

Giang Ngọc Phụng giật mình, giọng run run nói:

- Người ngươi nói là Triệu Đình. Hắn… Hắn… Không thể nào, hắn là nam tử mà. Hơn nữa… Hơn nữa…

Nàng cứ lặp lại từ “hơn nữa” hơn chục lần nhưng không biết phải nói gì. Có quá nhiều nguyên nhân khiến nàng không thể tin được người nàng yêu lại là kẻ bấy lâu nay nàng vẫn chán ghét. Nhưng nàng lập tức nhớ đến, nơi nào có Ngọc Diện Lang Quân xuất hiện, nơi đó liền có mặt Triệu Đình.

Lạc Hoa hiểu Giang Ngọc Phụng muốn nói gì. Nàng gật đầu, bình thản đáp:

- Không sai. Triệu Đình chính là chủ tử của ta. Biết võ công cũng có thể giả vờ không biết. Giọng nói cũng có thể đè ép để thay đổi cho khác. Không phải nam tử thì cũng có thể giả trang. Nói cho cùng thì dù là ai người vẫn chỉ thích một mình ngươi mà thôi. Giang cô nương, ngươi là người thứ hai yêu thân phận thật của chủ tử đó.

Giang Ngọc Phụng không biết nên vui hay nên buồn khi biết việc này. Người nàng yêu là phu quân của mình như vậy không phải là quá tốt hay sao? Nhưng nàng làm sao có thể chấp nhận việc mình bị lừa gạt chứ. Triệu Đình một mặt dùng thân phận Ngọc Diện Lang Quân theo đuổi nàng, mặt khác lại dùng khuôn mặt thật kia đi trêu hoa ghẹo nguyệt. Thử hỏi Giang Ngọc Phụng làm sao có thể không nghĩ Triệu Đình chỉ muốn đùa giỡn mình. Càng nghĩ Giang Ngọc Phụng lại càng chán nản. Nàng thuận miệng hỏi Lạc Hoa:

- Ngươi nói ta là người thứ hai yêu thân phận thật của nàng là sao?

Lạc Hoa thở dài nói:

- Những nữ nhân bình thường chỉ yêu thích dung mạo cùng tiền bạc của chủ tử. Một số ít lại yêu tài văn chương của người. Nhưng tất cả những nữ nhân đó đều yêu chủ tử với thân phận là một nam tử. Yêu thích chủ tử thật sự chỉ có hai người, đó là Nguyệt nhi cùng ngươi.

Phi Tuyết nghe Lạc Hoa, nói về chuyện Tố Nguyệt thích Triệu Đình liền liếc nàng một cái, ý bảo nàng không nên quá nhiều chuyện. Nhìn thấy Phi Tuyết nhíu mày, Lạc Hoa liền biết mình lỡ lời, nhất thời nàng không biết nên làm gì. Nàng nhìn sang Giang Ngọc Phụng xem phản ứng. Nhưng Giang Ngọc Phụng chỉ gật đầu nói:

- Tố Nguyệt thích Đình Doanh ta cũng biết. Nếu như không có ta nói không chừng Đình Doanh đã thích nàng. Tố Nguyệt là một cô nương tốt nhưng ta không thể nhường Đình Doanh cho nàng ấy được. Ta chỉ có thể hy vọng nàng tìm được người khác tốt với nàng hơn.

Lạc Hoa mỉm cười nói:

- Dù ngươi không xuất hiện thì chủ tử cũng sẽ không yêu Tố Nguyệt. Hai người này tính cách vốn không thể nào hòa hợp được. Chỉ trách Tố Nguyệt, không nên yêu thích người như chủ tử mà thôi. Phải rồi, nếu ngươi đã quyết định cùng chủ tử ở chung một chỗ thì ta cũng nói luôn việc này với ngươi. Chủ tử không phải người bình thường, ngươi cùng người yêu nhau nhất định sẽ có rất nhiều vấn đề phát sinh. Ta nói như vậy chỉ là hy vọng ngươi có thể kiên trì một chút. Chủ tử đã phải vì ngươi đấu tranh rất nhiều, ngươi đừng nên phụ lòng người.

Giang Ngọc Phụng nghĩ Lạc Hoa có lẽ nói đến thân phận Triệu Đình là Ngọc Diện Lang Quân, là kẻ đối địch với cả triều đình cùng võ lâm. Nhưng đối với nàng hiện tại mà nói, Triệu Đình là ai không quan trọng. Đừng nói Triệu Đình chỉ là một sát thủ chuyên giết bọn tham quan vô lại, cho dù nàng có là người thập ác bất xá, Giang Ngọc Phụng cũng không ngại. Vì nàng biết Triệu Đình dù có tàn ác đến đâu cũng sẽ không hại nàng. Giang Ngọc Phụng nghĩ vậy liền mỉm cười nói:

- Việc này ta hiểu. Được một người như vậy thật lòng yêu thương, ta nếu còn cố kỵ đủ điều thá không phải thật có lỗi với nàng ấy sao. Phải rồi ngươi nói chủ tử ngươi đang ở kinh thành, vậy khi nào thì nàng ấy mới xong việc? Còn nữa, Đình Doanh thật sự có một mẫu thân cùng một ca ca sao?

Giang Ngọc Phụng hỏi vậy là do đột nhiên nhớ lại lúc trước thành thân, nghe nói trong nhà Triệu Đình còn có hai người thân. Nhưng lúc đó nàng thật sự rất ghét Triệu Đình nên cũng không quan tâm nhiều. Hiện tại nàng cũng xem là con dâu của Triệu gia, nếu không biết gì về gia cảnh phu quân mình thì làm sao được.

Lạc Hoa lắc đầu đáp:

- Công việc của chủ tử thì ta không biết được chừng nào sẽ xong. Nhưng ngươi yên tâm, với tài trí của người, nhất định sẽ xử lý nhanh thôi. Còn về gia cảnh chủ tử, quả thật người có một mẫu thân cùng một ca ca. Nhưng ngươi muốn gặp họ e rằng không dễ dàng gì. Việc gia đình chủ tử ta không dám nói nhiều. Ngươi cũng đừng nên hỏi chủ tử. Mặc dù người yêu thích ngươi, nhưng có nhiều việc vẫn không thể nói cho ngươi biết. Chủ tử nhất định là không muốn nói dối ngươi nên ngươi đừng làm người phải khó xử.

Nghe Lạc Hoa nói xong, Giang Ngọc Phụng trong lòng liền nghĩ: “Nàng còn nhỏ tuổi như vậy đã làm môn chủ, chuyên lãnh đạo một nhóm người đi ám sát vậy mẫu thân cùng ca ca nàng chắc chắn cũng không phải người đơn giản. Ta thật không hiểu hai người họ rốt cuộc làm mẹ, làm anh như thế nào lại có thể để nàng mạo hiểm như vậy chứ. Nhưng nói không chừng họ cũng không biết nàng đang làm công việc nguy hiểm này. Ây, dù sao cả hai cũng là trưởng bối của ta, ta thật mong một lần gặp gỡ họ. Bất quá Lạc Hoa đã nói như vậy, ta đành chờ Đình nhi tự nói cho ta biết thôi.”

Giang Ngọc Phụng gật đầu nói:

- Ta hiểu. Lạc Hoa, Phi Tuyết hai ngươi nếu đã quyết định ở lại đây, ta liền sai người chuẩn bị hai gian phòng thật tốt cho các ngươi. Mặc dù các ngươi là thuộc hạ của Đình Doanh nhưng ta biết nàng ấy đối với các ngươi không khác gì tỷ muội. Các ngươi cứ yên tâm ở lại đây đi. Khi có người ngoài các ngươi muốn xem ta là thiếu phu nhân thì cũng được. Nhưng khi chỉ có ba chúng ta thì hai người cứ gọi ta Ngọc Phụng.

Lạc Hoa, Phi Tuyết nghe xong, nghĩ thầm: “Tuy người giang hồ như bọn ta không câu nệ lễ tiết. Nhưng từ khi theo chủ tử, bọn ta cũng tính như là người của triều đình. Chủ tử là quân, bọn ta là thần. Ngươi lại là người của chủ tử, bọn ta làm sao dám bất kính gọi thẳng tên ngươi chứ?”

Phi Tuyết nói:

- Ý tốt của người, ta cùng Lạc Hoa xin ghi nhận. Song ta nghĩ vẫn gọi người là thiếu phu nhân thì tốt hơn. Môn quy cũng như gia quy nhà chủ tử quả thật rất nghiêm khắc, bọn ta không dám làm trái.

Phi Tuyết đã nói vậy, Giang Ngọc Phụng cũng không miễn cưỡng nàng, dù sao cũng chỉ là một câu xưng hô mà thôi. Giang Ngọc Phụng hỏi thêm một chút về thói quen ăn uống, sinh hoạt của Triệu Đình. Nhưng nàng lại không đề cập đến công việc của Triệu Đình. Vì nàng biết những chuyện như vậy có hỏi Lạc Hoa, Phi Tuyết cũng không dám đáp nhiều. Chi bằng không nói để chẳng ai phải khó xử.

Cả ba trò chuyện được một lúc, Giang Ngọc Phụng mới gọi hạ nhân dẫn Lạc Hoa, Phi Tuyết về phòng. Đợi Lạc Hoa, Phi Tuyết đi rồi, Giang Ngọc Phụng mới đến chiếc bàn cạnh cửa sổ ngồi xuống, tĩnh tâm suy nghĩ về những gì xảy ra gần đây. Quả thật trong một năm này, có quá nhiều chuyện xảy ra, khiến nàng không sao tiếp thu nổi. Nàng cần phải có một ít thời gian để từ từ thích ứng với mọi việc.

---o0o---

Giang Nam nổi danh nhiều mỹ nữ. Trong đó nữ nhi của Giang phủ đài được mệnh danh là Giang Nam đệ nhất mỹ nữ. Nhưng nghe nói nàng từ nhỏ đã theo sư phụ đi học võ, một năm trước nàng vừa hồi gia đã gả cho một thiếu niên tên Triệu Đình. Việc này khiến cho bao nam tử ở Giang Nam phải tiếc hận.

Hôm nay trên phố đột nhiên đông người hơn hẳn là vì có sự xuất hiện của Giang Nam đệ nhất mỹ nhân. Không chỉ vậy đi cùng nàng còn có hai mỹ nhân hoa nhường nguyệt thẹn. Không ít nam tử vừa nhìn thấy các nàng liền thất hồn lạc phách. Thậm chí còn có một số đi theo phía sau để được ngắm mỹ nhân. Lạc Hoa nhìn thấy vậy chỉ “hừ” lạnh một tiếng, nói nhỏ trong miệng:

- Một đám sắc lang không biết sống chết.

Giang Ngọc Phụng nghe được chỉ mỉm cười nói:

- Mặc kệ bọn họ đi, chúng ta đến Vĩnh Xương lâu ăn chút gì nha. Vĩnh Xương lâu là trà lâu nổi tiếng nhất ở Giang Nam. Nghe nói có nhiều món điểm tâm rất ngon. Đáng tiếc lần trước ta vừa về đã lập tức thành hôn, vẫn chưa có dịp đi nơi đó.

Nhìn thấy nụ cười này, những người xung quanh mới biết cái gì gọi là “nhất tiếu khuynh thành”. Đa phần đều như say như dại. Lập tức có một gã công tử cả gan mang theo vài tên tùy tùng bước đến trước mặt ba nàng, lên tiếng tán tỉnh:

- Ba vị tiểu thư đi như vậy không tịch mịch hay sao? Hay để tiểu sinh bồi ba vị có được không?

Ba người thấy hắn giữa ban ngày mà dám cả gan trêu chọc con gái nhà lành liền vô cùng tức giận. Nhưng cả ba đều không phải người thường nên hỷ nộ đều giấu trong lòng. Giang Ngọc Phụng hơi nhướng mày hỏi:

- Ngươi không biết ta là ai sao? Giữa thanh thiên bạch nhật mà ngươi dám trêu chọc ta chẳng lẽ lại không sợ cha ta?

Gã công tử vẻ mặt khinh khỉnh đáp:

- Biết chứ, tiểu thư là con gái Giang phủ đài phải không? Bất quá chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu mà. Huống hồ Giang phủ đài còn phải gọi phụ thân ta một tiếng thượng cấp. Ta cần gì phải sợ ông ta chứ?

Giọng điệu của hắn vô cùng cao ngạo. Mọi người xung quanh nghe vậy đều âm thầm tức giận. Nhưng Giang Ngọc Phụng nghe xong không tức giận mà chỉ nhìn hắn mỉm cười thật ngọt ngào, nói:

- Vậy sao? Nếu công tử đã thích đi theo ta như vậy thì cứ tự nhiên thôi.

Nói xong liền cất bước đi ngang qua trước mặt hắn hướng đến Vĩnh Xương lâu. Gã công tử nghe xong liền vô cùng kinh ngạc. Không ngờ Giang Ngọc Phụng lại dễ dàng cho hắn đi theo đến vậy. hắn trong lòng lập tức như nở hoa, ba chân bốn cẳng chạy theo sau Giang Ngọc Phụng.

Ngay cả Lạc Hoa, Phi Tuyết cũng phải ngạc nhiên. Lúc trước không phải Triệu Đình nói Giang Ngọc Phụng là ác phụ sao? Lúc ở Phượng Tường phủ, Giang Ngọc Phụng mặc dù võ công không bằng Chu Ngạo Thiên, nhưng nàng đâu chịu để yên cho hắn trêu chọc. Chẳng lẽ sau khi trúng độc tỉnh lại, sẽ đổi tính hay sao? Nhưng trong chốc lát hai người lập tức không dám nghi ngờ lời của Triệu Đình nữa.

Nguyên lai gã công tử kia vừa theo Giang Ngọc Phụng được vài bước thì cả người liền phát ngứa. Hắn không ngừng dùng tay gãi. Nhưng mặc kệ hắn làm cách gì cũng không hết khó chịu. Lại thấy hắn thật không hình tượng lăn lộn trên mặt đất không ngừng cào cấu thân thể mình đến rướm máu. Lạc Hoa trong lòng lập tức run lên, nghĩ thầm: “Lợi hại. Thiệt là lợi hại. Giang Ngọc Phụng quả nhiên cùng chủ tử là trời tạo một đôi. Nàng trên mặt vẫn tươi cười, chính ta cũng không biết nàng ra tay hạ độc từ bao giờ. Mức độ nham hiểm còn hơn cả Lạc Hoa ta một bậc. Lạc Hoa ta thật phải cam bái hạ phong.”

Gã công tử kia thân thể ngày càng ngứa ngáy khó chịu. Hắn không ngừng giãy giụa dùng thân thể đập mạnh xuống đất chỉ mong cơn đau có thể khiến hắn dễ chịu hơn. Lạc Hoa thấy hắn cứ tiếp tục như vậy không chừng thật gây ra án mạng, lập tức bước đến gần kề tai Giang Ngọc Phụng nói nhỏ:

- Thiếu phu nhân, người không định cho hắn thuốc giải hay sao? Nếu cứ tiếp tục như vậy ta sợ sẽ xảy ra chuyện đó.

Giang Ngọc Phụng mở to mắt kinh ngạc nhìn Lạc Hoa, nói:

- Ta hạ độc bao giờ mà phải cho hắn thuốc giải chứ? Không phải lúc nãy hắn nói: “Chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu” sao? Cứ để hắn được như ước nguyện đi.

Lạc Hoa đáy lòng thở dài một tiếng, thầm nghĩ: “Chủ tử, khẩu vị của người thật là đặc biệt. Giang Ngọc Phụng phúc hắc như vậy. Ngày tháng sau này người nhất định khổ cực rồi. Người là do chủ tử tự chọn. Ta chỉ có thể thay chủ tử cầu đa phúc thôi.”

Ba người Giang Ngọc Phụng tiếp tục cất bước đi đến Vĩnh Xương lâu. Đám người vây quanh gã công tử cũng từ từ giảm bớt. Giang Ngọc Phụng đi được hơn chục bước, tay phải đột nhiên chuyển ra sau lưng. Nàng cũng không quay đầu lại, ngón giữa cùng ngón cái hơi dùng sức, mang một viên thuốc hướng gã công tử bắn đến. Viên thuốc không sai không lệch bay hẳn đến trong miệng hắn. Động tác trên tay nàng nhanh đến mức ngay cả Lạc Hoa, Phi Tuyết đi cạnh cũng không phát hiện. Gã công tử vừa uống giải dược, cơn ngứa trên người lập tức giảm bớt. Hắn như được đại xá làm sao còn dám ở lại thêm chút nào.

---o0o---

Giang Ngọc Phụng cùng Lạc Hoa, Phi Tuyết bước vào Vĩnh Xương lâu. Nơi này lập tức trở nên đông đúc hơn thường ngày. Phần lớn khách đến là để được ngắm mỹ nhân mà thôi. Giang Ngọc Phụng có lẽ đã quen với việc này rồi. Nàng không để ý đến bọn họ, kéo Lạc Hoa, Phi Tuyết đi đến một chiếc bàn cạnh cửa sổ ngồi.

Trong chốc lát liền có tiểu nhị chạy đến chào hỏi. Giang Ngọc Phụng tùy tiện gọi vài món điểm tâm chiêu bài xong liền thưởng cho hắn một nén bạc. Tiểu nhị nhận bạc xong, chạy nhanh xuống bếp căn dặn người mau chóng mang thức ăn lên.

Từ lúc nhìn thấy gã công tử kia bị Giang Ngọc Phụng hạ độc. Lạc Hoa trong lòng cảm thấy vô cùng thắc mắc về y thuật của Giang Ngọc Phụng. Thấy tiểu nhị lui xuống, nàng liền không nhịn được lên tiếng hỏi:

- Lạc Hoa không ngờ y thuật của thiếu phu nhân lại lợi hại đến vậy. Nếu Lạc Hoa nhớ không lầm thì thiếu phu nhân chỉ cùng Diệp tiên sinh học y được khoảng nửa năm thôi. Không biết vì sao y thuật lại cao minh như thế?

Đối với câu hỏi của Lạc Hoa, Giang Ngọc Phụng chỉ mỉm cười nói:

- Lạc Hoa, ngươi quá khen rồi. Y thuật ta so với nghĩa phụ còn kém xa lắm. Ta không phải thiên tài. Trong nửa năm kia làm thế nào cũng không thể vừa học đã thạo. Chẳng qua lúc trước sư phụ ta cũng đã dạy ta một ít. Nhưng lúc đó ta còn nhỏ, ham chơi nên không chú tâm học. Dạo trước ở Dược Vương cốc được nghĩa phụ chỉ điểm thêm nên mới có chút thành tựu thôi.

Lạc Hoa muốn hỏi tiếp nhưng đột nhiên nghe vài người bàn bên cạnh nói chuyện khiến nàng đặc biệt chú tâm.

Bàn bên cạnh ngồi ba gã thư sinh, tuổi chừng trên dưới hai mươi. Gã thứ nhất mặc bộ trường bào màu tro, khuôn mặt chữ điền, dáng người khôi ngô, lên tiếng hỏi một gã ngồi bên trái:

- Trương huynh, ta nghe nói ngươi vừa từ kinh thành về. Kinh thành là nơi ở của hoàng đế, chắc chắn là có rất náo nhiệt. Có thể kể một chút việc thú vị cho hai huynh đệ ta nghe được không?

Gã thư sinh bên trái mặc bộ nho sam màu rêu, dáng người cao gầy, mặt mũi xanh xao, trông hắn cứ như một thân tre biết đi. Gã họ Trương nghe hỏi, liền cười nói:

- Trần huynh nhắc đến việc này ta mới nhớ. Lần này ta đi kinh thành quả thật là được mở rộng tầm mắt. Thì ra không phải ở Giang Nam chúng ta mới có thể được thấy mỹ nhân. Kinh thành mỹ nhân cũng thật không kém a.

Gã còn lại mặc bộ trường sam màu nâu, dáng người béo ú, thân cao không đến năm thước, thoạt nhìn cứ như một quả cầu thịt. Hắn họ Dư, cùng hai gã kia là Dương Châu tam hữu, học vấn chỉ thua Giang Nam tứ đại tài tử một chút. Gã họ Dư nghe thư sinh họ Trương kia nói xong, lập tức phấn khởi, hỏi:

- Mỹ nhân đó là ai? Trông như thế nào? Có đẹp bằng Giang Nam đệ nhất mỹ nhân Giang Ngọc Phụng hay không?

Giang Ngọc Phụng vừa nghe đến có người nhắc đến tên mình lập tức liền chú ý. Bản thân nàng là nữ nhi đương nhiên vô cùng chú ý đến dung mạo. Vừa nghe kinh thành có người xinh đẹp không kém mình, nàng liền không khỏi tò mò, muốn biết xem người đó rốt cuộc là ai.

Lạc Hoa, Phi Tuyết nghe nhắc đến kinh thành mỹ nữ, trong lòng tự nhiên nghĩ đến một người. Chỉ có người đó mới có thể so sánh với Giang Ngọc Phụng mà thôi. Quả nhiên liền nghe thư sinh họ Trương kể:

- Giang Ngọc Phụng thì ta có nghe nói. Nhưng chưa từng gặp mặt nên không biết nàng xinh đẹp đến cỡ nào. Nhưng người ta sắp nói đến quả thật là một mỹ nhân tuyệt sắc. Nàng chính là đương triều tứ công chúa. Ta nghe nói nàng từ nhỏ rất ít ở kinh thành. Lần này nàng trở về là để tuyển phò mã. Nàng ít về kinh thành như vậy nhưng lần này ta lại có thể gặp được nàng. Các ngươi nói có phải là duyên phận hay không? Nhưng ta là người thanh cao không muốn tranh giành với bọn người phàm phu tục tử kia. Chứ ta mà tham gia nói không chừng công chúa vừa thấy mặt ta liền nhất kiến chung tình, chọn ta làm phò mã.

Lạc Hoa trong lòng phiên một cái xem thường: “Tự chỉ đa tình. Ngươi cũng không tự lấy gương soi lại khuôn mặt mình đi. Nhất kiến chung tình? Nhất kiếm lưu huyết thì có phần của ngươi. Câu này của ngươi mà lọt vào tai công chúa. Người không đem ngươi ra chém thành trăm khúc đã là may mắn lắm rồi.”

Tuy rằng tứ công chúa rất ít ở tại kinh thành, cũng không mấy ai biết được khuôn mặt thật của nàng. Nhưng đương thời không ai không biết, tứ công chúa rất được hoàng thượng cùng thái hậu sủng ái. Nếu may mắn trở thành tứ phò mã thì không cần nói cũng biết tương lai sẽ vô cùng sáng lạng. Bất quá đâu phải nói muốn làm là làm được. Chỉ e tranh giành chức vị này còn khó hơn cả thi trạng nguyên. Hai gã thư sinh kia nghe gã họ Trương nói xong lập tức đồng thanh nói:

- Phi. Ngươi tưởng mình là ai chứ? Người ta là công chúa đó. Bên cạnh thiếu gì vương tôn quý tộc tài hoa tuấn tú. Nàng mà thèm nhìn đến ngươi hay sao? Cỡ như ngươi chỉ có mấy đại nương bán cá ngoài chợ nhìn thấy ngươi mới nhất kiến chung tình thôi.

Gã họ Trần đột nhiên vỗ bàn nói:

- Phải rồi. Lúc nãy ngươi nói ngươi gặp được tứ công chúa sao? Nàng là công chúa lẽ thường nên ở trong cung mới đúng. Ngươi làm sao mà gặp được nàng?

Thư sinh họ Trương vốn chỉ định nói đùa một chút ai ngờ hai người kia lại phản ứng mạnh như vậy. Hắn không khỏi đỏ mặt nói:

- Đương nhiên lẽ thường là vậy. Nhưng hôm đó nàng vì việc tuyển phò mã mà đến miếu nhân duyên cầu nguyện. Cả kinh thành vừa biết tin tức này lập tức có rất nhiều người tranh nhau đợi sẵn ở miếu nhân duyên để có thể thấy được dung nhan nàng. Thậm chí có người mơ ước được lọt vào mắt xanh của nàng, trở thành phò mã. Chính ta đây trước đó một đêm cũng phải mang lều dựng ở cửa miếu để đợi mới có thể nhìn thấy nàng.

Gã họ Trần ngạc nhiên hỏi:

- Tứ công chúa thật sự xinh đẹp đến mức khiến các ngươi phải làm như vậy sao?

Lạc Hoa nói nhỏ trong miệng:

- Đương nhiên rồi. Tứ công chúa mà không đẹp thì e trên đời này không ai có thể được xưng là mỹ nhân.

Mặc dù Lạc Hoa nói rất nhỏ nhưng vẫn không lọt khỏi tai Giang Ngọc Phụng. Nàng khó hiểu nhìn Lạc Hoa, hỏi:

-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net