Chương 33:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gã họ Trương dừng lại uống một ngụm trà, hít một hơi dài kể tiếp:

- Bất quá thái hậu lại vô cùng thương yêu tứ công chúa. Người không nỡ để công chúa gả đi xa, nên mới khuyên hoàng thượng giúp nàng chọn trong đám triều thần một người làm phò mã. Việc đến miếu nhân duyên cầu nguyện là để che mắt mọi người thôi. Thật ra công chúa từ lâu đã có ý trung nhân là Lưu thị lang. Ta nghe đâu hơn một năm trước lúc công chúa về cung dự tiệc liền gặp gỡ hắn. Hai người nhất kiến chung tình. Công chúa mến mộ tài hoa của Lưu thị lang. Còn Lưu thị lang thì say mê nhan sắc của công chúa. Hai người dưới ánh trăng bày tỏ tấm lòng, còn tư định chung thân. Trước khi chia tay, công chúa cùng hắn ước hẹn. Đợi đến lúc nàng tròn mười tám nhất định sẽ chiêu hắn làm phò mã…

Lạc Hoa, Phi Tuyết nghe đến đây trong lòng vô cùng tức giận. Không biết tên khốn nào lại dám bịa đặt chuyện như vậy. Cái tên Lưu thị lang kia, Triệu Đình vừa thấy là đã muốn một cước đá bay hắn. Làm gì có chuyện nhất kiến chung tình, tư định chung thân? Lạc Hoa trong lúc tức giận, trên tay hơi vận lực đem đôi đũa trên tay bóp nát vụn. Nhìn Lạc Hoa kích động như vậy, Giang Ngọc Phụng có hơi bất ngờ, nheo mắt nhìn nàng. Nhận thấy mình có hơi thất thố, Lạc Hoa vội gượng cười, đổi đôi đũa khác, tai lại tiếp tục nghe ngóng gã họ Trương nói. Chỉ nghe hắn cất giọng lúc cao lúc thấp, kể:

- Hôm đó sau khi vào miếu, một lúc sau mọi người liền thấy nàng đi ra cùng Lưu thị lang. Hai người không ngừng cười nói vô cùng vui vẻ. Công chúa còn dùng ánh mắt thâm tình vô hạn nhìn hắn. Trong thời khắc đó thật không biết có bao nhiêu người nhìn hắn bằng ánh mắt ngưỡng mộ lẫn ganh tỵ. Nhưng cuộc sống vẫn thường xảy ra những việc ngoài ý muốn. Lúc đó đột nhiên có một cơn gió thổi qua làm bay tấm khăn che mặt của tứ công chúa. Ngay lập tức dung mạo động lòng người liền hiện ra. Những người xung quanh vì tranh nhau giành lấy chiếc khăn kia mà xảy ra ẩu đả, làm thành một mảnh hỗn loạn trước cửa miếu. Không ít người vì vậy mà bị thương, nghe nói còn có vài người bị mất mạng nữa. Lúc này bỗng ở đâu lại xuất hiện một toán hắc y nhân muốn hành thích công chúa…

Gã họ Trương kể đến đây liền dừng lại, ngay lập tức làm cho bao cặp mắt tò mò từ các bàn xung quanh tập trung nhìn chằm chằm hắn. Nhất là Lạc Hoa nàng thật muốn biết Triệu Đình sẽ làm sao xử lý tình huống này. Liệu Triệu Đình có trước mặt mọi người thi triển võ công hay không? Nhưng mặc cho có bao người chờ đợi, gã họ Trương không để ý xung quanh. Hắn nhàn nhã cầm tách trà lên uống một ngụm sau đó mới chậm rãi kể tiếp:

- Thích khách kẻ nào võ công cũng đều rất cao cường. Bên người công chúa tuy rằng thị vệ không ít nhưng lại đứng khá xa nàng. Trong lúc nguy cấp như vậy, công chúa là một nữ nhi chân yếu tay mềm đương nhiên chỉ biết dựa vào người mình yêu. Nàng sắc mặt tuy không đổi nhưng thân thể đều run lên nép vào sau lưng Lưu thị lang. Mặc dù là trên người chỉ có một ít võ công nhưng ở trước mặt công chúa, Lưu thị lang làm sao có thể tỏ ra yếu kém. Hắn cường ngạnh vì công chúa chống đỡ kiếm của thích khách chém đến. Bỗng mũi kiếm của một tên thích khách đâm nhanh về phía công chúa. Trong lúc cấp bách, Lưu thị lang đột nhiên liều mình lao đến ôm lấy tên thích khách. Mũi kiếm của tên thích khích vì vậy mà đâm thẳng qua tim Lưu thị lang, khiến hắn chết ngay tại chỗ.

Lạc Hoa nghe đến đây trong lòng liền nghĩ gã họ Lưu kia chắc chắn không phải tự nhào đến đỡ kiếm giùm Triệu Đình. Hắn tuy rằng thích Triệu Đình nhưng Lạc Hoa biết hắn là một tên nhát gan sợ chết. Làm gì có chuyện hắn thay Triệu Đình lãnh một kiếm chứ? Lưu thị lang kia không phải mười thì cũng có tám chín phần là bị Triệu Đình đẩy vào mũi kiếm. Đáng thương! Ai bảo hắn người nào không theo. Cố tình lại chọn ngay Triệu Đình để theo đuổi.

Bên bàn ba gã thư sinh kia, tên họ Dư cùng tên họ Trần trưng ra một bộ sung sướng khi người gặp nạn. Gã họ Dư cười khoái trá nói:

- Lưu thị lang kia thật không biết lượng sức. Võ công không bằng ai mà cũng muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân. Thật chết cũng đáng tội.

Gã họ Trượng cũng đắc ý cười, nói:

- Ta cũng thấy hắn chết cũng đáng lắm. Bất quá các ngươi nghe ta kể hết về chuyện của công chúa đã. Nói đến công chúa, về sau ta lại nghe được, vì Lưu thị lang đã chết nên trên đại điện hoàng thượng muốn giúp công chúa chọn ra một phò mã khác. Nhưng đúng lúc đó quốc sư đã đứng ra ngăn cản. Hắn nói công chúa mệnh cách không tốt. Trước hai mươi tuổi tuyệt đối không thể kết hôn. Nếu không sẽ hại chết lang quân của mình. Nếu như bình thường có lẽ mọi người đã không tin. Nhưng xảy ra sự kiện ở miếu nhân duyên kia. Lưu thị lang chỉ mới cùng nàng bàn luyến ái đã phải chết thảm. Ngươi nói còn ai dám cùng nàng kết thành phu thê? Ây, tứ công chúa quả thật là một cái hồng nhan bạc mệnh.

Hắn vừa nói xong, hai gã kia liền thở dài tiếc nuối. Ai lại không thích có nương tử xinh đẹp. Nhưng nương tử xinh đẹp mà không có mạng hưởng thì lấy làm gì.

Giang Ngọc Phụng ngồi nghe ba người nói về tứ công chúa gì gì đó, trong lòng không ngừng phiên cái xem thường. Nàng “hừ” lạnh một tiếng, nói:

- Chỉ biết đổ lỗi cho nữ nhân. Nếu không phải bọn nam nhân các ngươi háo sắc thì đâu có tự rước họa vào thân.

Nàng nói lời này đủ lớn để mấy bàn bên cạnh nghe được. Đương nhiên mấy lời này cũng lọt vào tai ba gã kia không sót một chữ. Cả ba nghe xong liền đập bàn lớn tiếng nói:

- Ngươi là nữ nhân thì biết cái gì. Cái này gọi là yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu. Bọn ta là si mê cái đẹp, không phải là háo sắc.

Giang Ngọc Phụng cười khẩy, nói:

- Quân tử sẽ bỏ bê công việc trực chờ suốt đêm trước cửa miếu để nhìn mỹ nhân? Quân tử sẽ đánh nhau vì tranh một chiếc khăn mặt? Thì ra quân tử dễ làm như vậy. Chậc, chả trách hôm nay ta đi đến đâu cũng thấy toàn thánh nhân.

Nàng vừa nói vừa lắc đầu thở dài, bộ dáng như vô cùng tiếc nuối. Lạc Hoa ngồi nghe Giang Ngọc Phụng châm chọc ba gã thư sinh kia, trong lòng thật muốn cười lớn nhưng lại ráng nhịn, lên tiếng phụ họa:

- Phải nha, như sáng nay ta nhìn thấy ba gã thư sinh. Trong đó có một gã mặc áo màu tro, một gã mặc trường bào màu nâu, tên còn lại mặc y phục màu rêu. Ba gã kia vừa thấy một cô nương xinh đẹp liền bước đến tán tỉnh. Giữa thanh thiên bạch nhật mà bọn họ có can đảm như vậy thật khiến cho ta hâm mộ. A, phải rồi, thiếu phu nhân, đột nhiên ta cảm thấy ba vị công tử này thật giống ba người lúc sáng ta gặp nha.

Lạc Hoa cố ý dựa vào màu sắc y phục trên người ba gã thư sinh kia mà miêu tả ba tên vô lại trêu chọc con gái nhà lành. Quả nhiên ba tên kia vừa nghe xong liền đập bàn quát lớn:

- Ngươi nói ai trêu chọc con gái nhà lành. Ngươi đừng tưởng mình là nữ nhi là bọn ta không dám đánh ngươi nha. Ta nói cho ngươi biết ngươi còn phát ngôn bậy bạ thì đừng trách bọn ta.

Người xung quanh thấy ba gã kia là nam tử nhưng lại lên tiếng đe dọa ba mỹ nhân yếu đuối, trong lòng đều âm thầm tức giận. Ai cũng đều trực chờ ba gã kia hành động liền ra tay làm anh hùng cứu mỹ nhân.

Trong một góc tửu lâu có một người đang chậm rãi uống trà, ánh mắt không ngừng nhìn về phía ba gã thư sinh kia. Ánh mắt âm lãnh làm người ta phải phát run. Người kia chỉ “hừ” lạnh, trong miệng phát ra âm thanh nho nhỏ:

- Để ta xem các ngươi dám làm gì. Các nàng nếu mất một sợi tóc, kết cục của ba ngươi nhất định sẽ rất hảo xem.

Giang Ngọc Phụng chớp chớp mắt ngạc nhiên nhìn ba gã thư sinh, lại nhìn Lạc Hoa, lắc đầu giọng nói ra vẻ trách cứ:

- Tiểu Hoa, ngươi sao có thể nói như vậy. Ba vị công tử này làm sao có thể là ba người lúc sáng ngươi thấy chứ. Ba tên vô lại kia chẳng qua cũng chỉ trêu chọc nữ nhi nhà người ta thôi. Ba vị công tử đây so với bọn vô lại kia đương nhiên là có phần hơn rồi. Ba vị đây thật có khí khái nam tử hán đại trượng phu nha. Vừa nghe người ta nói vài câu không hợp ý liền muốn ra tay đánh người, bất kể đối phương là nữ nhi. Ba vị đây đúng là ân oán phân minh, nam nữ, già trẻ đều không bỏ qua. Ngươi tốt nhất đừng nói bậy nữa kẻo chọc giận ba vị công tử đây thì thật không hay đâu.

Giang Ngọc Phụng tuy trách cứ Lạc Hoa, nhưng lời lẽ lại mang đầy vẻ châm chọc ba gã thư sinh kia. Lạc Hoa gật đầu nói:

- Thiếu phu nhân nói đúng. Là Tiểu Hoa sai lầm rồi. Lần sau Tiểu Hoa sẽ nhìn thật kỹ, nhất định sẽ không đem tiểu cẩu nhìn thành tiểu miêu, xem rùa đen như là ba ba nữa.

Giang Ngọc Phụng cùng Lạc Hoa, kẻ tung người hứng làm ba gã thư sinh tức đến phát điên nhưng lại không thể làm gì. Phi Tuyết ngồi bên cạnh chậm rãi thưởng thức trà, một lời cũng không nói. Nàng đã quá quen thuộc với việc Lạc Hoa đùa bỡn người khác. Hôm nay chỉ có chút khác biệt là Lạc Hoa cùng Giang Ngọc Phụng phối hợp với nhau mà thôi.

Thực khách xung quanh nghe thấy Giang Ngọc Phụng lên tiếng khiêu khích trước nhưng ba kẻ kia rõ ràng là nam nhân lại dám mở miệng đe dọa đánh nữ nhân, đương nhiên trong lòng mỗi người đều không duyệt. Lại thấy Giang Ngọc Phụng cùng Lạc Hoa diện mạo xinh đẹp, giọng nói trong trẻo kiều mỵ động lòng người. Tuy mỗi câu chữ của các nàng đều đầy ý tứ châm chọc nhưng người nghe ngoại trừ ba kẻ kia ra, đều như say như dại. Không cần biết ai đúng ai sai, mọi người đều quyết ý ủng hộ Giang Ngọc Phụng.

Gã thư sinh họ Trần nắm chặt nắm đấm, tức giận nói:

- Ngươi nói ai là chó mèo, là rùa đen?

Lạc Hoa nhún vai nói:

- Ta không nói ai hết. Nhưng nếu ngươi muốn biết thì về lấy gương soi đi. Chắc chắn bên trong sẽ nhìn thấy được một con rùa đen a.

Lời này vừa nói ra, người xung quanh liền ôm bụng cười lớn. Có người còn lên tiếng phụ họa:

- Vị huynh đài đây nếu muốn ngay lập tức nhìn thấy con rùa đen kia, ta đây không ngại đi tìm một tấm gương đồng đến cho ngươi đâu.

Ba gã thư sinh kia khuôn mặt lập tức chuyển thành màu đỏ lại từ đỏ chuyển thành tím. Gã họ Trần hai tay nắm chặt muốn lao đến đánh Lạc Hoa nhưng liền bị hai gã kia giữ lại. Hai gã này nhìn ba nàng, dung mạo xinh đẹp, dáng vẻ lại như tiểu thư con nhà quyền quý nên không dám đắc tội. Vả lại bọn hắn nhìn xung quanh thấy mọi người đều nhìn chằm chằm vào mình nên không dám làm càn. Gã họ Trương nói:

- Trần huynh, mặc kệ ba nha đầu này đi. Sách cũng có câu “Chỉ có nữ nhi và tiểu nhân là khó dạy”. Ngươi hơi đâu mà tranh cãi với họ.

Giang Ngọc Phụng vừa nghe liền hỏi lại:

- Ngươi nói nữ nhi và tiểu nhân đều khó dạy tức là nói nam nhân như ba ngươi rất dễ dạy bảo sao?

Gã họ Trương không suy nghĩ liền đáp:

- Điều đó là đương nhiên.

Giang Ngọc Phụng nghe hắn trả lời xong liền quay sang nháy mắt với Lạc Hoa nói:

- Tiểu Hoa, ngươi còn nhớ Tiểu Hắc hay không?

Lạc Hoa liền hiểu ý, nói:

- Thiếu phu nhân nói Tiểu Hắc có phải là tiểu cẩu của Phúc bá nuôi không?

Giang Ngọc Phụng cười nói:

- Phải. Chính là nó. Tiểu Hắc thật sự là rất thông minh lại rất biết nghe lời. Quả thật là dễ dạy bảo như ba vị công tử đây. Hay chút nữa chúng ta mua một chút gì về cho Tiểu Hắc ăn đi.

Ba gã nghe hai nàng vòng vo lại mắng bọn hắn là cẩu. Làm sao còn có thể nhịn được nữa. Bọn hắn mặc kệ các nàng là người thế nào, xung quanh có bao nhiêu người. Bọn hắn hôm nay nếu không ra tay giáo huấn ba nàng, thì không thể nào hả được cơn giận.

Ngay lúc ba gã đó vừa ra tay, không đợi Lạc Hoa động thủ, ở xa xa đã có ba chén rượu bay đến, đánh thẳng vào mặt bọn hắn. Chỉ nghe ba tên đó la thảm một tiếng, hai tay bụm mặt. Người xung quanh liền nhìn thấy khóe miệng bọn hắn đều dính đầy máu, trên mặt đất còn có vài chiếc răng cửa.

Giang Ngọc Phụng nhìn về hướng ném ra ba chiếc chén đó, liền thấy một bóng người quen thuộc lướt qua cầu thang rời khỏi. Nàng thân thể run lên, vội vàng bật dậy chạy theo, gọi lớn:

- Đình nhi! Ngươi khoan đi, đợi ta với…

Giang Ngọc Phụng trong lòng hoảng loạn. Người kia nhất định là Triệu Đình, nhưng vì sao vừa nhìn thấy nàng liền bỏ đi? Nàng càng nghĩ càng khó chịu, nước mắt theo khóe mắt chỉ trực chờ chảy xuống.

Giang Ngọc Phụng chạy theo đến trước cửa trà lâu lại không thấy bóng dáng người đó đâu nữa. Nàng ngẩn người đứng sững tại chổ, trong miệng không ngừng tự hỏi:

- Tại sao? Tại sao lại muốn tránh mặt ta? Chẳng lẽ ngươi còn giận ta chuyện lúc trước hay sao? Nhưng rõ ràng trong thư ngươi nói rất nhớ ta mà. Hay là trong nửa năm này ngươi thật sự đã có người khác sao?

Lạc Hoa tính tiền xong cũng theo sau chạy ra, nhìn thấy Giang Ngọc Phụng ngẩn người liền bước đến lay nhẹ nàng, lên tiếng hỏi:

- Thiếu phu nhân, vừa xảy ra chuyện gì sao?

Giang Ngọc Phụng vừa thấy Lạc Hoa liền nắm lấy vai nàng kích động nói:

- Ta vừa thấy Đình nhi. Ngươi là thuộc hạ của nàng ấy. Ngươi mau nói cho ta biết có phải nàng ấy đã làm xong việc rồi không? Tại sao nàng ấy đến Giang Nam rồi lại không muốn gặp mặt ta?

Lạc Hoa nói:

- Thiếu phu nhân, người nhất định là nhìn lầm rồi. Chủ tử nếu đã đến đây sao có thể tránh mặt người chứ. Tính cách của chủ tử như thế nào thiếu phu nhân còn chưa rõ hay sao?

Giang Ngọc Phụng gật đầu, nói:

- Có lẽ ta thật sự nhớ đến nàng ấy quá nhiều nên sinh ra ảo giác thôi. Hôm nay ta mệt, chúng ta hồi phủ sớm một chút đi.

Lạc Hoa, Phi Tuyết cùng nhau gật đầu kế theo gót Giang Ngọc Phụng hồi Giang phủ. Trong một hẻm nhỏ bên đường, vẫn có một bóng người nhìn theo thân ảnh ba người rời đi, thở dài một tiếng, thì thầm trong miệng:

- Phụng nhi, hiện tại ta vẫn chưa thể gặp nàng được. Ta vẫn nghĩ sẽ tạo cho nàng một bất ngờ. Bất quá đợi ta làm xong chính sự đã. Chúng ta sẽ nhanh được ở cạnh nhau thôi.

---o0o---

Giang Ngọc Phụng một đường trở về Giang phủ, trong lòng vẫn không ngừng suy nghĩ về chuyện của Triệu Đình. Nàng lơ đễnh bước vào phủ vừa lúc gặp Giang Hạo Nhiên từ trong chạy vọt ra. Cả hai, một không chú tâm nhìn đường, một vội vã chạy mém tý nữa là va vào nhau. Giang Hạo Nhiên nhìn thấy Giang Ngọc Phụng về, liền mừng rỡ bắt lấy tay nàng kéo đi. Hắn vừa thở hổn hển vừa nói:

- Phụng nhi, ngươi về thật đúng lúc. Ta lúc nãy còn định đi tìm ngươi nữa. Ngươi biết hôm nay có người nào vừa đến không? Ta đoán ngươi nhìn thấy người này nhất định sẽ rất vui mừng.

Giang Ngọc Phụng lúc này không lòng dạ gì nghĩ đến chuyện của người khác. Nàng nhướng mày nói:

- Đại ca, ngươi buông tay ta ra được không? Người vừa đến là ai lại khiến ngươi chạy gấp đến vậy chứ?

Giang Hạo Nhiên buông tay nàng ra, nói:

- Người này với ngươi rất quen thuộc. Hắn vừa từ kinh thành trở về. Các ngươi lâu như vậy không gặp mặt nhất định là có rất nhiều chuyện muốn nói với nhau. Vì vậy hắn vừa đến là ta lập tức chạy đi tìm ngươi trở về.

Giang Ngọc Phụng trong đầu lập tức lặp lại những gì Giang Hạo Nhiên vừa nói: “Người rất quen thuộc, kinh thành, lâu không gặp mặt? Chẳng lẽ là nàng?” Vừa nghĩ đến Triệu Đình, Giang Ngọc Phụng liền như một mũi tên lao nhanh vào nội đường. Nàng lớn tiếng gọi:

- Đình nhi! Đình nhi!

Giang Hạo Nhiên ngơ ngác nhìn theo Giang Ngọc Phụng, lẩm bẩm:

- Cái gì mà Đình nhi? Chẳng lẽ là gọi Triệu Đình? Nhưng người ta nói là Lâm Khải Vũ mà. Vả lại Triệu Đình cùng muội ấy trước giờ không phải như nước với lửa sao? Đột nhiên lại thay đổi như vậy, muội ấy không phải là uống nhầm thuốc chứ?

Giang Hạo Nhiên lúc trước nhìn thấy Lâm Khải Vũ vì Giang Ngọc Phụng mà mượn rượu giải sầu. Sau lại thấy Giang Ngọc Phụng đối với Lâm Khải Vũ ánh mắt khác lạ. Hắn liền biết muội muội mình cùng với sư huynh của nàng có tình cảm. Trong nhà chỉ có phu thê Giang Hào Nhân đối với hôn sự của Giang Ngọc Phụng hài lòng. Còn lại ba huynh đệ họ, ai cũng thích Lâm Khải Vũ hơn. Vì ba huynh đệ vốn chuộng võ đương nhiên là không thích một thư sinh trói gà không chặt như Triệu Đình. Hôm nay, Lâm Khải Vũ đến phủ bái phỏng, Giang Hạo Nhiên vốn muốn tìm Giang Ngọc Phụng, báo tin vui này cho nàng biết. Ai ngờ đâu vừa nói được một nửa Giang Ngọc Phụng đã vội vả chạy đi. Đã vậy còn khiến nàng hiểu lầm người đến kia là Triệu Đình. Giang Hạo Nhiên chỉ còn biết nhìn theo bóng dáng Giang Ngọc Phụng thở dài ngao ngán.

Lạc Hoa đứng bên cạnh nghe xong Giang Hạo Nhiên nói liền tức giận mắng:

- Ngươi, cái tên ngốc này. Ngay cả nói cũng không nói cho rõ ràng. Ngươi có biết như vậy sẽ hại muội muội ngươi thất vọng hay không?

Giang Hạo Nhiên tâm trạng không vui lại đột nhiên bị mắng, tức giận quay sau trừng mắt Lạc Hoa, lớn tiếng nói:

- Ngươi… Nha đầu ngươi là ai mà dám ăn nói với ta như vậy? Đâu phải ta nói không rõ ràng. Là tại muội ấy không chịu nghe ta nói xong đã ba chân bốn cẳng chạy mất. Phải rồi ngươi hình như tên Tiểu Hoa phải không? Ta trông ngươi thật quen mắt nha. Trước đó chúng ta đã gặp nhau sao?

Lạc Hoa vừa nghe Giang Hạo Nhiên hỏi, tim lập tức đập loạn nhịp nghĩ thầm: “Tên này cảm giác nhạy bén thật. Lần trước đánh nhau, ta vẫn dùng khăn che mặt, không ngờ hắn lại nhớ được dáng vẻ của ta. Người Giang gia quả nhiên là không tầm thường. Ây, những ngày ta ở đây chắc chắn sẽ không yên ổn rồi. Chủ tử, người mau mau đến cứu ta đi.” Nàng nhanh miệng chối:

- Ta vẫn là lần đầu tiên đến đây. Trước đó ta chỉ ở kinh thành làm sao có thể gặp đại công tử chứ. Ngươi có lẽ là nhìn lầm rồi. Đại công tử nếu không còn việc gì nữa Tiểu Hoa xin phép cáo lui trước.

Nói xong không đợi Giang Hạo Nhiên đồng ý, kéo tay Phi Tuyết chạy nhanh vào tìm Giang Ngọc Phụng. Nàng có cảm giác nếu cùng Giang Hạo Nhiên tiếp xúc lâu không chừng sẽ bị vạch trần thân phận mất.

---o0o---

Giang Ngọc Phụng vừa nghĩ đến Triệu Đình trên mặt liền hiện lên một nụ cười tươi như hoa. Nàng đi còn cách nội đường một khoảng xa, thấy bên trong loáng thoáng một nam nhân đứng xoay lưng về phía nàng. Giang Ngọc Phụng vui mừng cất tiếng trước:

- Cuối cùng ngươi cũng chịu đến rồi sao? Ngươi có biết là ta ở đây chờ ngươi thật khổ sở hay không?

Nàng vừa nói vừa gia tăng cước bộ tiếng vào trong nội đường. Nhưng đáp lại nàng lại là một giọng nam quen thuộc:

- Ngọc Phụng, huynh xin lỗi đã làm muội phải đợi lâu.

Giang Ngọc Phụng vừa nhìn thấy người đó xoay mặt lại, liền bị giật mình lắp bắp nói:

- Sao… sao lại là huynh? Không phải… không phải là…

Lâm Khải Vũ đang cùng phu thê Giang Hào Nhân trò chuyện thì nghe thanh âm Giang Ngọc Phụng truyền đến, hắn mừng rỡ nhanh chóng xoay người nhìn nàng. Nhưng nhìn thấy Giang Ngọc Phụng vẻ mặt kinh ngạc, hắn trong lòng cảm thấy khó hiểu, hỏi:

- Không phải huynh thì là ai? Sư muội không bị làm sao chứ?

Giang Ngọc Phụng nhìn đến không phải Triệu Đình, trong lòng liền cảm thấy vô cùng thất vọng. Chính nàng cũng tự thắc mắc, trước kia không phải rất yêu người này sao? Thế nhưng khi nhìn thấy hắn, nàng lại chẳng có lấy một tia vui mừng. Giang Ngọc Phụng âm thầm thở dài, lắc đầu nói:

- Không có gì. Sao sư huynh lại ở đây?

Lâm Khải Vũ đáp:

- Lần trước ở Vĩnh Lạc trấn, huynh bị thương phải tịnh dưỡng vài tháng mới khỏe hẳn. Sau khi vết thương đã lành huynh liền lên đường tìm muội. Nhưng tìm mãi vẫn không biết được tung tích của muội nên quyết định đến Giang gia xem thử. Thật không ngờ muội thật sự ở đây. Phải rồi, ngày đó muội đi chung với Ngọc Diện Lang Quân, hắn không làm gì muội chứ?

Giang Ngọc Phụng nghe được Lâm Khải Vũ giọng nói quan khiết, tim nàng đột nhiên lại đập mạnh. Phản ứng này chẳng qua là do nàng không biết nên nói như thế nào về chuyện của mình cùng Triệu Đình. Nàng cúi đầu hạ giọng nói:

- Không có, hắn làm sao dám làm gì ta chứ.

Lâm Khải Vũ lâu như vậy không gặp Giang Ngọc Phụng. Thấy nàng đối với mỗi lời nói của mình chỉ nhàn nhạt đáp lại, hắn đương nhiên cảm thấy vô cùng kỳ quái. Hắn dự định hỏi nàng nguyên do thì bị Giang Hào lên tiếng trước:

- Lâm công tử đường xa đến đây chắc hẳn rất mệt mỏi. Ta đã cho người vì ngươi chuẩn bị một gian phòng. Phụng nhi, ngươi ra ngoài sáng giờ cũng nên về phòng nghỉ ngơi mới phải. Tiểu Hoa, Tiểu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net