Chương 36:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhóm người Triệu Đình cùng nhau đi vào nội đường. Nhìn thấy phu thê Giang Hào Nhân đang ngồi tại ghế chính tọa vẻ mặt không giấu được lo lắng, Triệu Đình cùng Giang Ngọc Phụng vội vàng bước lên cúi đầu hành lễ. Triệu Đình cúi đầu, lên tiếng chào hỏi:

- Tiểu tế ra mắt nhạc phụ đại nhân, nhạc mẫu đại nhân. Đêm qua tiểu tế vừa từ kinh thành đến đây, nhưng lúc bấy giờ trời đã không còn sớm nên không dám đến quấy rầy. Vừa sáng sớm tiểu tế đến bái phỏng, lại vô tình gặp được Phụng nhi vừa từ phủ đi ra. Phu thê ta lâu ngày không gặp nên có chút nhớ nhung. Tiểu tế vừa lúc muốn mang nàng ra thành một chút, không ngờ lại khiến nhạc phụ cùng nhạc mẫu lo lắng, thật là vô cùng có lỗi. Tiểu tế thỉnh nhạc phụ, nhạc mẫu rộng lòng bỏ qua cho.

Nhìn thấy nữ nhi cùng nữ tế đi vào, phu thê Giang Hào Nhân trên mặt liền lộ vẻ vui mừng. Lại nghe được Triệu Đình nói năng khiêm cung lễ độ, phu phụ Giang Hào Nhân làm sao có thể trách tội. Huống chi Triệu Đình thương yêu nữ nhi của họ như vậy, hai người họ mừng còn không kịp nữa là. Giang Hào Nhân vuốt râu, cười nói:

- Hiền tế không nên nói như vậy. Ngươi cùng nữ nhi của ta xa cách lâu như vậy, có tưởng niệm cũng là khó trách. Nào hai ngươi cũng đừng đứng nữa, đến bên kia ngồi xuống đi.

Triệu Đình khom người đáp:

- Đa tạ nhạc phụ đại nhân.

Triệu Đình nói xong liền nắm tay Giang Ngọc Phụng ngồi xuống hai chiếc ghế bên phải. Lãnh Phong, Tố Nguyệt cũng chấp tay đi đến sau lưng Triệu Đình. Nhìn thấy Triệu Đình cùng Giang Ngọc Phụng ngồi xuống xong, Giang phu nhân mới cất tiếng hỏi:

- Hiền tế, chẳng hay lệnh đường bên đó có khỏe hay không? Ngươi lần này đến đây đã có nơi nào trú chân lại chưa?

Triệu Đình nhận lấy tách trà từ tay nha hoàn, chậm rãi thổi một hơi cho nguội bớt, rồi đưa sang Giang Ngọc Phụng. Nàng lễ phép đáp lời Giang phu nhân:

- Hồi nhạc mẫu đại nhân, gia mẫu thân thể vẫn khang an. Đa tạ nhạc mẫu đại nhân đã quan tâm. Tiểu tế lần này đến đây vốn là định kiếm một biệt viện trụ lại, nhưng thời gian gấp gáp vẫn chưa tìm được nơi nào thích hợp.

Giang Ngọc Phụng nhận lấy tách trà của Triệu Đình, miệng cười thật ngọt ngào. Phu thê Giang Hào Nhân thấy vợ chồng son ân ái như vậy, trong lòng vô cùng hoan hỉ. Giang Hào Nhân nhấp một ngụm trà, nói:

- Vậy chi bằng hiền tế cứ ở lại trong Giang phủ đi. Giang phủ tuy rằng không phải rộng lớn gì nhưng lưu lại vài người cũng không có gì đáng ngại.

Nghe vậy, Triệu Đình trong lòng mừng rỡ, kỳ thật nàng rất muốn ở lại Giang phủ, phần vì ở đây cảnh sắc bố trí rất trang nhã, tìm khắp trong thành chưa chắc có biệt viện nào sánh bằng. Phần vì để tiện lẫn trốn cùng theo dõi tin tức. Mấy tháng vừa qua, nàng liên tục gây án, quan phủ không ngừng phát lệnh truy nã gắt gao. Vừa lúc Giang gia lại là quan viên, có ai ngờ đến Ngọc Diện Lang Quân lại dám trú ở trong quan phủ chứ? Triệu Đình mỉm cười nói:

- Được như thế thì còn gì bằng. Tiểu tế đành mạn phép làm phiền gia phủ một thời gian vậy. Phải rồi, gia mẫu biết tiểu tế lần này đi Giang Nam nên đã tự mình chọn lựa một ít lễ vật bảo tiểu tế mang đến hiếu kính nhạc phụ đại nhân. Đây chỉ là chút lễ mọn, mong nhạc phụ đại nhân nhận lấy.

Triệu Đình vừa nói vừa phất tay ra hiệu cho Lãnh Phong, Tố Nguyệt cùng vài tùy tùng mang lễ vật đến trước mặt mình. Hộp gấm vừa mở ra, phu thê Giang Hào Nhân liền lập tức bị hoa mắt. Đây mà gọi là một chút lễ mọn hay sao? Nào là nhân sâm ngàn năm, bạch ngọc quan âm, ngọc như ý, gấm lụa Tô Châu thượng hạng,… mọi thứ đều là cực phẩm vô cùng quý giá.

Triệu Đình mỉm cười chỉ tay về từng món lễ vật, nói:

- Đây là nhân sâm ngàn năm ở Trường Bạch sơn, ăn vào không những có trường thọ bách tuế mà còn có thể cường thân kiện thể, tiểu tế cố tình hiếu kính nhạc phụ đại nhân. Còn đây là bạch ngọc quan âm, được thỉnh ở Phật Sơn tự, đã qua cao tăng điểm hóa, có thể phù hộ cho Giang gia trên dưới được bình an. Còn kia là ba khối ngọc như ý, tiểu tế muốn gởi đến ba vị công tử, hàm ý chúc ba vị công tử công thành danh toại, thăng quan tấn tước, làm rạng rỡ cho Giang gia. Cuối cùng là một ít gấm lụa phấn son, tiểu tế dành tặng nhạc mẫu đại nhân.

Triệu Đình nói xong, phất tay cho tùy tùng mang lễ vật đến trước mặt nhạc phụ cùng nhạc mẫu của mình. Giang Hào Nhân cùng Giang phu nhân nhìn thấy lễ vật liền cảm thấy trước đây chọn lựa con rể này không hề sai lầm. Giang Hào Nhân vuốt râu hài lòng, nói:

- Hiền tế thật có lòng. Lễ vật ta sẽ lưu lại. Ngươi cùng tùy tùng sẽ ở cùng ở đây hay sao?

Giang Hào Nhân vừa nói vừa đưa tay ra hiệu cho gia đinh nhận lễ vật mang vào trong. Lãnh Phong, Tố Nguyệt chuyển giao đồ vật trên tay cho gia đinh Giang phủ liền lui lại phía sau Triệu Đình, động tác vô cùng quy cũ, khiến Giang Hào Nhân rất lấy làm khâm phục. Triệu Đình cầm tách trà nhẹ thổi một hơi, nói:

- Hồi nhạc phụ đại nhân, những tùy tùng này của ta phải về kinh thành để báo bình an cho gia mẫu không thể ở lại được. Hai người lần trước ta cho Phụng nhi mang theo đã đủ dùng, không cần nhiều người như vậy làm gì.

Lãnh Phong, Tố Nguyệt nghe Triệu Đình nói vậy trong lòng có chút không vui. Hai người vốn muốn ở lại cạnh Triệu Đình, nhưng ngẫm lại quả thật nhiều người có chổ không tiện, nên đành nghe theo chủ tử của mình phân phó mà thôi. Giang Hào Nhân gật đầu cười nói:

- Như vậy cũng tốt. Để cho Phụng nhi có thể học cách chăm sóc ngươi. Nữ nhi này của ta, từ nhỏ đã ở bên ngoài học tập cái gì võ công, nên tính tình có hơi bướng bỉnh cao ngạo, một ít phép tắc cũng không hiểu. Hy vọng hiền tế có thể từ từ chỉ dạy cho tiểu nữ.

Giang Ngọc Phụng mặt hơi ửng hồng, giậm chân nũng nịu nói:

- Phụ thân… Người có cần hạ thấp nữ nhi đến như thế không?

Triệu Đình nắm tay Giang Ngọc Phụng nhẹ nhàng xoa bóp, mỉm cười hướng Giang Hào Nhân nói:

- Nhạc phụ không cần nói vậy. Phụng nhi thật ra rất tốt. Nữ nhân biết một chút võ công hộ thân thật ra cũng là chuyện tốt, như vậy sẽ không sợ bị kẻ khác ức hiếp. Nàng tính tình tuy có lúc tùy hứng, ngang ngược nhưng tâm địa lại vô cùng thiện lương. Thật ra tiểu tế vẫn thích một nương tử dám cùng ta tranh cãi, nói ra điểm sai của ta, chứ không phải một nương tử chỉ biết răm rắp nghe theo lời ta nói. Mà Phụng nhi chính là người ta vẫn cần tìm bấy lâu. Nhạc phụ yên tâm, ta sẽ đối đãi với nàng thật tốt.

Giang Ngọc Phụng nghe vậy trong lòng liền cảm thấy vô cùng ngọt ngào. Nàng quay sang Triệu Đình nở nụ cười thật tươi. Hành động này làm Triệu Đình có một chút ngây người, tim đập mãnh liệt. Nàng trong lòng tự nhủ: “Phụng nhi ơi Phụng nhi, vì sao hôm nay nàng cứ năm lần bảy lượt câu dẫn ta chứ? Này là nàng tự tìm đến đó. Tối nay nếu ta không ăn nàng, ta thật hổ danh… hổ danh… Ây, mặc kệ hổ cái gì danh, nàng nhất định là không thoát khỏi tay ta rồi. Hắc hắc”

Giang Hào Nhân vô cùng hài lòng đối với lời nói của Triệu Đình, gật đầu cười nói:

- Hiền tế đã nói vậy, ta thật vô cùng yên tâm. Hôm nay là sinh thần của Phụng nhi, chúng ta có mở một bàn tiệc nho nhỏ. Ngươi cùng Phụng nhi về phòng thay y phục trước chúng ta đi Hạc Tiên lâu.

Triệu Đình “vâng, dạ” một tiếng rồi kéo tay Giang Ngọc Phụng đứng lên, nói:

- Vậy tiểu tế đưa Phụng nhi về phòng thay y phục trước. Một lúc nữa gặp lại người sau.

Giang Ngọc Phụng cũng lễ phép cúi chào phu thê Giang Hào Nhân, nói:

- Nữ nhi cùng phu quân đi trước. Phụ thân, mẫu thân, một lúc nữa gặp lại ở Hạc Tiên Lâu.

Phu thê Giang Hào Nhân cười từ ái, gật đầu bảo hai người nên nhanh chóng chuẩn bị. Giang Ngọc Phụng cùng Triệu Đình cúi chào hai người, mang theo tùy tùng lui ra.

---o0o---

Đi được một đoạn, Giang Ngọc Phụng mới để ý trên tay Lãnh Phong còn ôm một hộp gỗ lớn, nàng không khỏi tò mò quay sang Triệu Đình hỏi:

- Đình nhi, trên tay Lãnh Phong là…

Triệu Đình cước bộ chậm lại, xoay người lại nhìn Giang Ngọc Phụng, mỉm cười nói:

- Nàng nói thử đi.

Giang Ngọc Phụng thật không hứng thú với những trò mờ mờ ám ám của Triệu Đình. Nàng bĩu môi nói:

- Đương nhiên là không phải cho ta rồi. Bất quá ta lại không có hứng thú đi đoán việc của ngươi. Ta mặc kệ ngươi thích làm gì thì làm

Giang Ngọc Phụng thật không vui, nàng vẫn tưởng là chỉ có mình mới có quà, ngờ đâu mọi người đều được, vậy thì còn tính là ngày đặc biệt gì chứ?

Triệu Đình nghe được trong lời nói của Giang Ngọc Phụng có chút hờn dỗi, nhịn không được “phì” một tiếng bật cười, nắm lấy tay nàng xoa xoa, cười nói:

- Nàng ghen tỵ ta chỉ tặng nàng một món quà nhỏ mà tặng người khác món quà lớn sao?

Giang Ngọc Phụng “hứ” một tiếng, quay mặt hướng khác nói:

- Ta đây còn lâu mới ghen. Ta cũng chẳng cần mấy món quà của ngươi. Nhưng nếu ngươi chịu mang mình tặng cho ta, biết đâu ta sẽ nghĩ lại.

Giang Ngọc Phụng nói đến câu cuối, vẻ mặt cười cười nhìn Triệu Đình, nghĩ thầm: “Hừ, ngươi nếu dám nói không thử xem? Ta đây nếu không đem ngươi độc cho toàn thân mềm nhũn, ta không gọi là Giang Ngọc Phụng nữa.” Triệu Đình ngắt nhẹ chóp mũi Giang Ngọc Phụng, nói:

- Nàng nha, thật là tham lam quá đi. Nhưng nàng không nói, ta cũng sẽ nguyện ý đem mình tặng cho nàng. Thật ra hộp quà này là ta cố tình chuẩn bị cho ba vị thiếu gia.

Giang Ngọc Phụng mở to mắt, ngạc nhiên hỏi:

- Lúc nãy không phải ngươi đã có quà tặng cho ca ca, đệ đệ ta rồi sao?

Giang Ngọc Phụng thật khó hiểu, nàng mặc dù biết nhà Triệu Đình không thiếu tiền bạc nhưng cũng không cần hao phí nhiều như vậy. Những món quà kia của Triệu Đình tặng cho phụ mẫu nàng, giá trị cũng đã lên đến vài vạn lượng bạc, bây giờ lại thêm món quà này nữa không phải là quá tốn kém sao? Nàng nếu không phải nhìn thấy khả năng làm việc của Triệu Đình, có lẽ vẫn còn nghĩ mình lấy phải một kẻ phá gia chi tử.

Triệu Đình vỗ vỗ vào hộp gỗ trên tay Lãnh Phong, nói:

- Phụng nhi ngốc. Những thứ kia làm sao có thể lọt vào mắt ba vị nhân huynh chứ? Ta muốn yên ổn ở đây đương nhiên là phải lấy lòng ca ca, đệ đệ của nàng rồi. Nàng cũng biết nhạc phụ, nhạc mẫu không thích huynh muội nàng học võ, mà chỉ một lòng muốn ba vị thiếu gia thi khảo công danh, làm quan giúp Giang gia nở mày nở mặt nên ta mới chọn món có ý nghĩa như vậy. Nhưng ba vị thiếu gia chí tại giang hồ, ưa thích múa đao lộng võ, chứ không thích quan trường hỗn tạp gò bó. Ngọc kia cũng chỉ tặng nhạc phụ, món quà thật sự đang nằm trong tay Lãnh Phong. Phụng nhi nàng muốn xem một chút hay không?

Giang Ngọc Phụng lắc đầu bĩu môi nói:

- Thì ra ngươi đã sớm chuẩn bị tất cả. Chiếc hộp lớn như vậy, ta không cần xem cũng đoán được tám chín phần là đao kiếm rồi. Ngươi nha, không những lấy lòng phụ mẫu ta, còn mua chuộc luôn cả ca ca và đệ đệ ta. Ngươi tâm tư thâm trầm như vậy, ta sau này có lẽ sẽ bị ngươi qua mặt, ức hiếp mất thôi.

Triệu Đình nghe xong lời này, mồ hôi lạnh không ngừng chảy xuống: “Ta ức hiếp nàng? Ta dám sao? Nàng không ức hiếp ta thì ta đã thắp nhang lạy tạ phật tổ rồi. Còn qua mặt nàng, ta càng ngàn vạn lần không dám đâu. Để nàng biết được, kết cục ta không phải thảm thương hay sao?”

Cả hai vừa đi vừa nói thoáng chốc đã đến trước cửa phòng. Triệu Đình nhìn thấy Tiểu Trúc đang đứng trước cửa liền lên tiếng gọi:

- Tiểu Trúc, đến đây, ta có việc này cần nhờ ngươi một chút.

Tiểu Trúc nghe nói tiểu thư đã cùng cô gia trở về liền nhanh chóng chuẩn bị sẵn nước tắm, xong việc liền đứng trước cửa đợi hai người. Hiện tại nàng nghe được Triệu Đình gọi, lập tức đi đến, cúi đầu hành lễ, nói:

- Tiểu Trúc ra mắt tiểu thư, cô gia. Cô gia có việc gì phân phó xin cứ căn dặn.

Triệu Đình chỉ vào Lãnh Phong, Tố Nguyệt nói:

- Ngươi mang hai người này đến gặp Tiểu Hoa, Tiểu Tuyết giúp ta được không?

Tiểu Trúc gật đầu nói:

- Dạ được. Nô tỳ lập tức đi ngay.

Triệu Đình quay sang nói với Lãnh Phong:

- Phong ca, sau khi ngươi gặp Tiểu Hoa, thì cùng nàng ấy mang lễ vật đến cho ba vị Giang thiếu gia giúp ta, xong việc thì về khách điếm nghỉ lại đi, có việc gì ta sẽ đến tìm ngươi.

Ở bên ngoài, Triệu Đình đã căn dặn hai người không cần quá câu nệ lễ tiết để tránh làm người khác nghi ngờ nên Lãnh Phong cũng chỉ gật đầu, đáp:

- Dạ rõ, công tử.

Triệu Đình gật đầu, phất tay nói:

- Được rồi, các ngươi đi trước đi.

Cả ba nghe phân phó liền vâng dạ rời khỏi. Triệu Đình nhanh chóng kéo Giang Ngọc Phụng vào phòng, xoay tay nhanh chóng khóa trái cửa. Nàng nhìn Giang Ngọc Phụng, cười cười, vẻ mặt vô cùng gian tà:

- Phụng nhi, chúng ta cùng nhau thay y phục đi.

Giang Ngọc Phụng trong nháy mắt mặt liền đỏ lên nhưng nàng cũng quyết không chịu yếu thế. Nàng nhìn Triệu Đình, nở nụ cười thật tươi, nói:

- Được thôi, nếu phu quân chịu mặc nữ trang, ta sẽ cùng ngươi thay. Ta cũng rất hy vọng nhìn thấy được dáng vẻ yêu kiều của phu quân khi mặc nữ trang.

Triệu Đình ôm lấy Giang Ngọc Phụng, cười hì hì nói:

- Việc này có khó gì. Ta cũng chẳng yêu thích mặc nam trang. Bất quá ta thật không muốn nhìn thấy nhạc phụ, nhạc mẫu kinh ngạc đến bất tỉnh đâu. Phụng nhi nếu thật hy vọng nhìn thấy ta mặc nữ trang, thì tối nay trở về, ta sẽ mặc cho nàng xem. Hiện tại, để ta giúp nàng thay y phục được không?

Giang Ngọc Phụng hai má ửng hồng, cắn mạnh vai Triệu Đình, mắng:

- Ngươi nằm mơ đi. Chuyện những lần trước ta còn chưa tính sổ với ngươi đó. Chuyện ngươi lừa gạt, đùa giỡn, bắt cóc ta, còn dám đi đến thanh lâu nữa. Hừ, tối nay trở về ngươi chờ sẵn làm sao chịu phạt đi.

Triệu Đình xoa xoa vai, trong lòng thầm kêu rên: “Thật là đau a, Phụng nhi nàng thật là chẳng biết thương hoa tiếc ngọc gì cả, chỉ trong một buổi sáng mà đã cắn ta đến hai lần. May mắn vi phu mặc dày một lớp áo, nếu không thật bị nương tử nàng cắn đến chảy máu rồi.” Triệu Đình vẻ mặt ủy khuất nói:

- Nương tử, thật oan cho ta. Thân phận ta vốn là không thể cùng người khác nói rõ. Ta đối với nàng là chân chân thực thực, tuyệt không có ý đùa giỡn. Việc ta đến thanh lâu cũng là có việc thôi. Hôm đó nàng cũng thấy người ta gặp là Lạc Hoa mà. Còn có, ta khi nào là bắt cóc nàng chứ? Lần trước, ta cứu Lâm Khải Vũ nên nàng mới đồng ý theo ta. Đây là chúng ta trao đổi công bằng mà. Nói tới việc này ta vẫn còn chưa cùng nàng tính đó. Nàng ngang nhiên dám vì một nam nhân mà lấy thân mình đi đổi. Nàng có biết, ta lúc đó có bao nhiêu tức giận hay không?

Giang Ngọc Phụng “hừ” một tiếng, nói:

- Ngươi còn dám mở miệng cãi lý với ta? Ngươi muốn nhắc chuyện cũ thì ta liền cùng ngươi kể. Nếu ngươi không để ta đi cùng sư huynh thì sẽ xảy ra chuyện như vậy sao? Có người phu quân nào như ngươi, để cho nương tử mình đi cùng người khác không?

Triệu Đình há miệng định lên tiếng cãi lại đã bị Giang Ngọc Phụng ngắt ngang:

- Ngươi im lặng, ta còn chưa nói hết mà. Ngươi định nói lúc đó vì chưa có tình cảm với ta nên mới để ta đi như vậy sao? Nếu nói vậy thì ngươi giải thích thử xem vì sao lúc sau lại đổi ý, đối với ta động tâm? Ngươi nói không được đúng không? Vậy thì ngoan ngoãn mà chịu phạt đi. Đúng ra ta chỉ định phạt nhẹ thôi, nhưng vì ngươi cố tình chống trả, ta quyết định gia tăng mức phạt lên gấp ba.

Triệu Đình vẻ mặt như đưa đám, khóc không ra nước mắt. Nàng rõ ràng không có làm sai, nhưng nói một hồi lại hóa ra, nàng là kẻ phụ nhân tâm, mang nương tử của mình cho người khác. Giang Ngọc Phụng miệng lưỡi sắc bén, nàng biết lâu rồi, nhưng đến hôm nay mới thật sự lĩnh giáo, quả thật không phải là người dễ đụng chạm. Triệu Đình ủ rũ đáp:

- Ta biết rồi, nương tử muốn phạt sao cứ tùy ý, ta đây quyết không dám có nửa lời than oán.

Triệu Đình vô cùng thất thời, nàng biết nếu còn cùng Giang Ngọc Phụng cãi lý, e rằng người chịu thiệt chỉ là mình. Nàng nhịn, quân tử không chịu thiệt thòi trước mắt. Đợi có một ngày nào đó, nàng nhất định sẽ lấy lại cả vốn lẫn lời, đem Giang Ngọc Phụng ăn sạch sẽ, khiến cho nàng ấy không tài nào xuống giường mới thôi. Triệu Đình trong lòng nghĩ vậy, khóe môi không tự chủ được giơ lên, nhưng do nàng cúi đầu xuống, Giang Ngọc Phụng không thể nào nhìn thấy được, còn tưởng rằng nàng thật sự biết lỗi, nên hài lòng nói:

- Ngươi biết vậy là tốt. còn không mau tắm rửa thay trang phục khác đi, ngươi bận rộn suốt đêm qua, người toàn bụi đất cùng mồ hôi, bẩn chết được.

Nàng nói đến đây lại đưa tay lên bịt mũi, mày khẽ nhăn lại. Thật ra trên người Triệu Đình làm gì có mùi hôi chứ? Nàng chẳng qua là không thích Triệu Đình mặc bộ trang phục này mà thôi. Nàng cũng không biết có phải là do ảo giác hay không? Nhưng mỗi lần nhìn thấy Triệu Đình mặc bộ y phục này nàng lại ngửi thấy thoang thoảng mùi máu tươi. Nàng thật không hề muốn nhìn thấy Triệu Đình giết người. Nếu có thể nàng thật hy vọng khuyên được Triệu Đình từ bỏ công việc này. Nhưng nàng biết Triệu Đình không phải là người chủ trì tất cả, đứng sau còn có một người thế lực rất lớn. Hy vọng đó của nàng, e rằng rất khó mà thật hiện được. Nghĩ đến đây, Giang Ngọc Phụng trong lòng lại không khỏi thở dài.

Triệu Đình nghe Giang Ngọc Phụng nói vậy liền đưa tay lên ngửi ngửi. Nàng vốn là người yêu sạch sẽ, làm gì có chuyện để cho thân thể mình có mùi khó ngửi chứ? Hoàn hảo, trên người nàng không những không có mùi hôi, mà còn có một chút hương thơm từ người Giang Ngọc Phụng bám vào. Triệu Đình bĩu môi nói:

- Đâu có, còn rất thơm mà, Phụng nhi, nàng ngửi nhầm rồi.

Giang Ngọc Phụng trừng mắt, lấy tay đẩy Triệu Đình vào phía sau bình phong, ngữ thanh mang theo ý tứ ra lệnh:

- Không được nhiều lời! Ngươi nhanh chóng tắm rửa đi, ta thay y phục xong sẽ ở ngoài đợi ngươi.

Giang Ngọc Phụng nói xong liền đi vào trong, mở tủ lấy một bộ y phục lúc trước của Triệu Đình mang ra để vào cạnh bồn tắm. Kế lại quay vào thay y phục khác. Nàng thay xong y phục, trở lại ngồi trên giường đợi Triệu Đình. Nhìn thấy phía sau bình phong thoát ra làn khói mờ ảo, bên trong thấp thoáng bóng người ngâm mình trong nước, tâm Giang Ngọc Phụng chợt đập mạnh, mặt không tự chủ được đỏ lên. Chính nàng cũng tự cảm thấy kỳ quái, một chút hình ảnh mập mờ như vậy, lại có thể khiến nàng động tâm thế sao? Chẳng lẽ mình thật sự bị sắc lang kia làm cho hư hỏng mất rồi? Giang Ngọc Phụng nghĩ vậy, ánh mắt lập tức hung hăng trừng hướng bình phong, trong lòng thầm nghĩ: “Hừ! Ngươi đợi đó, tối nay trở về bổn tiểu thư nhất định thu phục ngươi.”

Một lúc sau, Triệu Đình từ phía sau bình phong bước ra, trên người đã thay một thân bạch sắc trường bào, trên tay còn phe phẩy một thanh chiết phiến, dáng vẻ thập phần tiêu sái. Giang Ngọc Phụng nhìn Triệu Đình mỉm cười. Trước đây nàng thật không nhận ra Triệu Đình mặc bạch y lại dễ nhìn như vậy. Đây có lẽ là do lúc đó trong lòng nàng có sẵn thành kiến nên nhìn sao cũng thấy Triệu Đình không thuận mắt. Giang Ngọc Phụng trong lòng khẽ thở dài, chả trách Lạc Hoa nói có rất nhiều cô nương vừa nhìn thấy Triệu Đình đã động tâm.

Nhìn thấy Giang Ngọc Phụng nhìn mình thất thần, Triệu Đình trong lòng vô cùng vui vẻ, khóe môi hơi hơi nhếch lên. Nàng từ từ bước lại gần, đưa tay quơ quơ trước mặt Giang Ngọc Phụng, mỉm cười nói:

- Nương tử phải chăng đã nhận ra vi phu thật tuấn tú? Vi phu biết mình bộ dạng thật dễ nhìn, nhưng nàng cũng không cần phải nhìn ta chằm chằm như thế chứ. Thật là làm người ta ngượng ngùng chết đi được.

Triệu Đình nói đến câu cuối, liền làm bộ dáng nữ nhi thẹn thùng, hai tay che mặt, thanh âm phát ra có chút nũng nịu làm Giang Ngọc Phụng không khỏi rùng mình. Nàng hai mắt trừng lớn nhìn Triệu Đình, mắng:

- Ngươi thôi làm bộ dáng đó đi, thật làm người ta nổi hết óc ác lên. Da mặt ngươi so với mặt đường còn dày, ngươi mà biết thẹn thùng thì heo nái cũng biết leo cây. Không nhiều lời nữa, chúng ta đi mau thôi kẻo phụ thân đợi lâu.

Triệu Đình bị mắng trong lòng vô cùng không phục: “Ta chỉ là đùa giỡn chút thôi, nàng có cần độc mồm độc miệng như vậy không? Bộ dáng này của ta, có nhiều người muốn xem còn không được nữa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net