Chương 37:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi tối sau khi tiệc tan, Triệu Đình cùng Giang Ngọc Phụng trở về phòng của mình. Hôm nay, Giang Ngọc Phụng trong lòng rất vui vì Triệu Đình đã quay về bên cạnh mình nhưng có một việc vẫn luôn làm nàng áy náy. Việc đó chính là sư huynh nàng Lâm Khải Vũ. Chính nàng là người bày tỏ tình cảm với hắn trước, nhưng nàng cũng là người phụ hắn. Hôm qua cùng hắn gặp gỡ, nàng đối với hắn vô cùng lãnh đạm, nhìn thấy hắn ánh mắt có chút bi thương, nàng thật không biết phải làm gì ngoài việc trong lòng tự nói xin lỗi với hắn mà thôi.

Triệu Đình nhìn thấy Giang Ngọc Phụng vẻ mặt đăm chiêu, liền biết nàng có tâm sự. Triệu Đình đi đến phía sau Giang Ngọc Phụng, vòng tay ôm lấy nàng, hạ giọng hỏi han:

- Phụng nhi đang suy nghĩ gì đó? Nếu có việc gì không vui thì cứ nói ra, ta sẽ thay nàng giải quyết.

Đối với lời nói của Triệu Đình, Giang Ngọc Phụng chỉ lắc đầu không đáp. Chuyện này làm sao có thể nói với Triệu Đình được chứ. Tuy bình thường Triệu Đình tính lãnh đạm nhưng một khi đã yêu thích một thứ gì đó thì lại thể hiện tính chiếm hữu rất cao. Nếu cùng Triệu Đình nói, Lâm Khải Vũ vũ vẫn còn tình cảm với mình, có quá nửa là nàng sẽ tìm hắn gây sự. Giang Ngọc Phụng nghĩ đến đây không nhịn được thở dài.

Thấy Giang Ngọc Phụng không đáp, Triệu Đình cũng không muốn hỏi nữa. Thật ra trong lòng Giang Ngọc Phụng nghĩ gì, Triệu Đình cũng đã đoán được một ít. Nàng không phải kẻ mù, trong buổi tiệc, nàng nhiều lần nhìn qua Lâm Khải Vũ, thấy được ánh mắt hắn không lúc nào rời đi Giang Ngọc Phụng. Nàng trong lòng thật giận, nhưng không thể phát tác, chỉ có thể âm thầm ghi nhớ, đến một lúc nào đó nàng nhất định cho hắn biết tay.

Triệu Đình buông ra cánh tay đang ôm Giang Ngọc Phụng, chậm rãi cởi bớt y phục trên người mình, kế đi đến giường ngồi xuống. Nhìn Triệu Đình chỉ mặc trung y ngồi trên giường, dáng vẻ như chờ đợi mình, mặt Giang Ngọc Phụng thoáng chốc liền đỏ lên, hai chân chôn chặt tại chỗ, nhất thời không biết nên làm gì cho phải. Tiến lên? Nàng tuy cùng Triệu Đình là phu thê nhưng hôm nay mới chính thức bắt đầu như vậy không phải quá nhanh hay sao?

Không thấy Giang Ngọc Phụng nhúc nhích, Triệu Đình khẽ thở dài một tiếng, đưa tay kéo nàng đến cạnh mình. Giang Ngọc Phụng bất ngờ bị kéo, thân hình không tự chủ được ngã thẳng vào lòng Triệu Đình, mặt nháy mắt đỏ ửng. Triệu Đình cười cười, không nói tiếng nào, đem Giang Ngọc Phụng đè xuống trên giường, tay nhanh chóng giúp nàng thoát y phục. Tình huống xảy ra quá nhanh làm Giang Ngọc Phụng có chút phản ứng không kịp, đến khi hồi thần thì y phục đã bị Triệu Đình thoát chỉ còn lại phân nửa. Giang Ngọc Phụng “a” lớn một tiếng, đưa tay chặn lại động tác của Triệu Đình, giọng nói phát ra có chút run run:

- Ngươi…Ngươi… Ngươi định làm gì?

Triệu Đình hôn lên má Giang Ngọc Phụng một cái, cười hì hì nói:

- Đương nhiên là giúp nàng cởi bớt y phục. Nàng mặc nhiều như vậy làm sao mà ngủ chứ?

Nói xong lại tiếp tục đưa tay đến giúp Giang Ngọc Phụng cởi y phục. Giang Ngọc Phụng mặt đỏ tới mang tai, trên tay hơi dùng lực đẩy Triệu Đình ra, lui lại sát tường, thẹn thùng nói:

- Ngươi để ta tự làm được rồi.

Nhìn Giang Ngọc Phụng thẹn thùng như vậy, Triệu Đình chỉ đành rút tay lại, ngoan ngoãn lui ra ngồi ở mép giường, nhưng miệng không quên trêu chọc:

- Nàng thật là dễ thẹn thùng nha. Ta đâu phải là chưa từng giúp nàng thay y phục. Nàng còn nhớ lúc nàng trúng độc, hằng ngày ai giúp nàng lau mình thay y phục chứ? Ưm… Phải công nhận là thân thể nàng thật dễ nhìn khiến ta đây cũng nhiều phen cầm lòng không đậu. Nhưng ta là chính nhân quân tử, sẽ không thừa lúc người ta không có phòng bị mà tấn công đâu.

Triệu Đình vừa dứt lời liền thấy trước mắt một chiếc gối bay thẳng vào mặt mình. Nàng theo phản xạ ngã người về sau né tránh. “Xoảng” một tiếng, chiếc bình sứ đặt gần cửa đã bị chiếc gối va trúng, rơi xuống đất vỡ thành nhiều mảnh nhỏ. Nhìn mảnh vỡ trước mắt, Triệu Đình trong lòng không khỏi rùng mình. Nàng biết ngoại trừ trong cung mới sử dụng loại gối bằng gấm bên trong nhồi lông vũ, còn lại các gia đình bình thường vẫn quen dùng loại gối làm từ gỗ. Giang Ngọc Phụng vẫn như trước ra tay thật là độc ác, nếu nàng không né tránh kịp có lẽ đã vỡ đầu mất rồi. Triệu Đình âm thầm thở ra một hơi, chưa kịp vui mừng thì trước ngực đã bị trúng một cước ngã nhào xuống đất. Nàng la lớn một tiếng, trừng mắt nhìn thủ phạm ngồi trên giường, nói:

- Nàng… Nàng… Ta đã làm gì sai chứ? Nàng cần gì phải đối với ta mạnh tay như vậy? Chẳng lẽ nàng thật muốn lấy mạng ta?

Giang Ngọc Phụng cũng trừng lớn mắt nhìn Triệu Đình, tức giận nói:

- Ai bảo ngươi phát ngôn bậy bạ. Trước đó ngươi làm nhiều chuyện đắc tội ta như vậy. Ta cảm thấy vừa rồi đối với ngươi còn hơi nhẹ tay đó. Ngươi võ công cao cường, chừng đó há có thể giết được ngươi sao? Ngươi nếu không việc gì thì mau đứng lên dọn dẹp cho ta, sau đó mang mền gối xuống đất nằm. Không có sự cho phép của ta, cấm ngươi lại gần giường nửa bước.

Triệu Đình hai tay xoa mông, vẻ mặt đáng thương hề hề, nói:

- Nàng sẽ không nhẫn tâm với ta như vậy chứ? Nàng cũng biết ta không thể nào nằm dưới đất mà. Mặt đất kia vừa lạnh, vừa cứng, nàng nói ta làm sao mà ngủ đây? Vì sao? Vì sao vừa về nhà thì nàng lại trở thành ác phụ chứ?

Giang Ngọc Phụng từ trên giường bước xuống, tiến đến gần Triệu Đình. Nàng hơi khom người xuống, một tay nâng cằm Triệu Đình lên, mỉm cười hỏi:

- Ngươi vừa mới nói gì?

Triệu Đình đối diện với ánh mắt Giang Ngọc Phụng, cả người không tự chủ được run lên. Lạc Hoa vẫn nói Triệu Đình có một ánh mắt sắc lạnh như dao làm cho đối thủ vừa nhìn đã cảm thấy sợ hãi. Nhưng theo Triệu Đình thấy thì ánh mắt của Giang Ngọc Phụng mới thật khủng bố. Nàng trên trán đổ đầy mồ hôi, run run đáp:

- Ta nói nàng là… là tức phụ. Đúng là tức phụ. Là hảo tức phụ mà vi phu yêu thương nhất.

Giang Ngọc Phụng xoa xoa má Triệu Đình, lại cười hỏi:

- Nghe phu quân nói vậy, nghĩa là phu quân có thật nhiều tức phụ đúng hay không? Mà ta chỉ là một trong những cái mà phu quân yêu nhất thôi? Nga… Phu quân vì sao lại đổ nhiều mồ hôi như vậy?

Giang Ngọc Phụng vừa nói vừa đưa tay lau lau mồ hôi trên mặt Triệu Đình, miệng mỉm cười thật ngọt ngào. Triệu Đình chợt cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng, vội vàng xua tay chối:

- Không có, ta nào dám. Vi phu chỉ có một mình nàng là nương tử. Ngoài nàng ra, trong mắt ta, mọi nữ nhân khác chỉ như cỏ dại ven đường mà thôi.

Giang Ngọc Phụng buông ra Triệu Đình, từ từ đứng lên trở lại giường ngồi, mỉm cười nói:

- Phu quân thật khéo dỗ ngọt người khác. Bất quá, tối nay ngươi không tránh khỏi phải nằm dưới đất rồi. Ngươi tốt nhất là ngoan ngoãn tuân theo đi. Nếu không… Đến lúc đó, hậu quả thế nào ngươi tự biết.

Triệu Đình trong lòng gào thét: “Đây là phòng của ta và nàng. Giường này là của hai người chúng ta. Nàng lại là nương tử ta, có lý nào không cho ta ngủ cùng nàng chứ? Ta không cam lòng, quyết không cam lòng. Tiểu nương tử, nàng đợi đó. Một ngày nào đó ta mà lên được giường kia, ta nhất định làm nàng ba ngày không thể rời giường mới thôi.”

Triệu Đình ủ rủ mang những mảnh sứ trên đất dọn dẹp sang một góc, kế đi đến giường dự định mang mền gối trải xuống đất. Nhìn thấy vẻ mặt oán phụ của Triệu Đình, Giang Ngọc Phụng nhịn không được “phì” một tiếng bật cười khanh khách. Giang Ngọc Phụng dang tay ôm lấy Triệu Đình kéo nàng nằm xuống giường. Kế xoay người nằm đè lên người Triệu Đình, mỉm cười nói:

- Ta đùa chút thôi. Làm thế nào có thể để đại môn chủ nằm dưới đất kia chứ? Cho ngươi cùng ta nằm chung cũng được, nhưng có một vài vấn đề ta thật muốn hỏi ngươi. Ngươi tốt nhất nên thành thật trả lời có biết không?

Giang Ngọc Phụng vừa nói vừa dùng ngón tay vẽ vẽ lên môi Triệu Đình. Bị ngón tay mềm mại của Giang Ngọc Phụng vuốt ve, Triệu Đình mặt bất giác nóng lên, tim đập loạn nhịp. Nhưng nghe đến Giang Ngọc Phụng có vấn đề muốn hỏi mình, Triệu Đình lập tức sững người. Nếu hỏi Triệu Đình điều gì khiến nàng sợ nhất, nàng sẽ không ngừng ngại mà đáp là “Trả lời câu hỏi của Giang Ngọc Phụng”. Vì sao ư? Vì nàng không thể nói dối Giang Ngọc Phụng. Mỗi lần Giang Ngọc Phụng có vấn đề muốn hỏi nàng thì nàng lại cảm thấy lo sợ. Nàng sợ vấn đề mà Giang Ngọc Phụng hỏi, nàng không thể trả lời thành thật. Khi đó lại khiến hai người không được tự nhiên.

Nhìn thấy vẻ mặt Triệu Đình như vậy, Giang Ngọc Phụng cũng đoán được hơn một nửa. Nàng thở dài, đưa tay vuốt ve khuôn mặt Triệu Đình, u oán nói:

- Ngươi thật là… Yên tâm đi ta chỉ hỏi một chút về sinh hoạt của bản thân ngươi, tuyệt không đả động đến công việc của ngươi. Như vậy có thể trả lời ta được chứ?

Nghe Giang Ngọc Phụng nói vậy, Triệu Đình cũng yên tâm, gật gật đầu. Giang Ngọc Phụng hài lòng, hôn lên má Triệu Đình một cái, mỉm cười nói:

- Phu quân thật là đáng yêu. Vấn đề thứ nhất ta muốn hỏi chính là phu quân rốt cục tên thật là gì? Sẽ không phải là Triệu Đình hay Lý Đình Doanh chứ?

Triệu Đình trong lòng thầm suy tính: “Liệu ta có nên nói thật tên mình với nàng hay không? Nhưng nếu nói dối thì ta lại cảm thấy thật khó chịu. Ây, bỏ đi, dù sao cũng chỉ là một cái tên. Nàng biết được thì có sao chứ?” Tâm ý đã quyết, Triệu Đình gật đầu nói:

- Đúng vậy, tên thật của ta là Triệu Đình Doanh. Họ Lý là họ của mẫu thân ta. Phụ thân ta họ Triệu. Ta đi lại trên giang hồ, dùng tên thật có điểm không được thuận tiện nên mới sửa đổi một chút. Phụng nhi sẽ không giận ta dùng tên giả chứ?

Giang Ngọc Phụng lắc đầu cười nói:

- Họ Triệu là quốc tính. Ngươi không phải là hoàng thân quốc thích chứ? Phải rồi, Triệu Đình Doanh, tên này nghe thật quen tai. Ta hình như đã nghe thấy ở đâu đó rồi thì phải.

Vừa nói vừa đặt ngón trỏ lên môi, đầu hơi ngẩng lên ra chiều suy nghĩ. Triệu Đình biết Giang Ngọc Phụng chỉ là nói đùa nhưng tim cũng không khỏi đập loạn. Nàng cố gắng giữ bình tĩnh, gượng cười nói:

- Thế gian rất nhiều người, cùng họ cùng tên thì có gì lạ chứ? Nàng cũng thật là… Nàng có thấy hoàng thân quốc thích nào lại xông pha giang hồ làm kẻ giết người không? Nhưng nếu ta thật là công chúa ta nhất định sẽ chiêu nàng làm phò mã. Đời này trừ nàng ra, ai ta cũng không cần.

Mấy câu cuối cùng, Triệu Đình nói rất chân thật, Giang Ngọc Phụng nghe xong trong lòng cảm thấy vô cùng ngọt ngào, liền quên mất vấn đề vừa suy nghĩ. Nàng cúi người hôn lên má Triệu Đình, cười tươi như hoa, nói:

- Ai thèm làm phò mã chứ? Ta đây chỉ làm nương tử của mình ngươi thôi. Đời này, ta cũng vậy, trừ ngươi ra, ai ta cũng không lấy.

Bất ngờ được Giang Ngọc Phụng hôn, Triệu Đình có hơi giật mình, ngẩn người trong chốc lát. Nhưng Triệu Đình lại hồi tỉnh rất nhanh, trên mặt cũng theo đó hiện ra nụ cười gian xảo. Nàng kề tai Giang Ngọc Phụng hạ giọng nói:

- Nương tử đã nói vậy, chi bằng đêm nay chúng ta cùng động phòng đi. Chúng ta thành thân được một năm rồi, nhưng động phòng thì vẫn chưa a. Xuân tiêu một khắc đáng ngàn vàng, nương tử chúng ta đừng nên bỏ lỡ.

Nói xong hai tay bắt đầu không thành thật chui vào bên trong áo Giang Ngọc Phụng, chầm chậm vuốt ve. Giang Ngọc Phụng trên lưng bị bàn tay mềm mại, ấm áp của Triệu Đình lướt qua liền cảm thấy như có một ngọn lửa đang dần thiêu đốt chính mình. Nàng thân thể không ngừng run rẩy, hai má đỏ bừng áp sát vào ngực Triệu Đình, hạ giọng trách móc:

- Ngươi… Không cho ngươi làm bậy. Ta vẫn còn chưa hỏi xong mà.

Giang Ngọc Phụng nói xong, hơi giãy ra một chút. Triệu Đình chỉ đành dừng lại, hai tay ôm chặc eo Giang Ngọc Phụng, thở dài nói:

- Được rồi, hảo nương tử thật là hay thẹn thùng. Nàng còn gì muốn hỏi cứ nói ra. Ta đây nhất định thành thật trả lời nàng.

Giang Ngọc Phụng trên mặt còn cảm thấy âm ấm, trong lòng có hơi lưu luyến cử chỉ thân thiết của Triệu Đình, nhưng nàng lại cố gắng giữ cho lời nói mình thật tự nhiên:

- Kỳ thật trong lòng ta vẫn luôn có một việc không rõ. Chúng ta sau này sẽ ra sao? Nếu để phụ thân ta biết thì người nhất định không để cho ta cùng ngươi ở cùng nhau. Còn có người nhà của ngươi. Họ sẽ để ta cùng ngươi ở chung hay sao?

Giang Ngọc Phụng vừa nói lời này quả thật đánh trúng tâm tư của Triệu Đình. Nàng không phải chưa từng nghĩ đến. Mặc dù trước kia Tống Nhân Tông đã nói sẽ ủng hộ nàng nhưng nàng không chắc đây là thật lòng hay chỉ là một lời vui đùa. Dù sao nàng cũng là hoàng tộc, Tống Nhân Tông làm thế nào có thể để nàng cùng một nữ tử sống chung, việc này truyền ra, danh dự hoàng gia sẽ bị ảnh hưởng rất lớn, hắn cũng sẽ không tránh khỏi bị đàm tiếu. Triệu Đình hôn lên trán Giang Ngọc Phụng, dịu dàng nói:

- Việc này nàng đừng quá lo lắng. Ta tự mình đã có sắp xếp. Vẫn là câu nói cũ. Nàng chỉ cần chấp nhận ta. Mọi thứ đã có ta thay nàng gánh vác. Ta đã hứa không để nàng cùng gia đình nàng khó xử, tất nhiên ta sẽ làm được. Ta sẽ để họ nhìn thấy, chúng ta ngoại trừ có tình cảm không giống tục nhân ra, mọi phương diện khác đều giống người bình thường, thậm chí còn tốt hơn khối kẻ tự xưng nhân nghĩa đạo đức kia. Về phần ca ca cùng mẫu thân ta, ta sẽ nghĩ cách thuyết phục họ. Đối với ta, họ cũng như nàng, đều là người quan trọng nhất của ta, ta không nghĩ sẽ cùng họ trở mặt. Nếu được một ngày nào đó, ta thật muốn mang nàng đi gặp họ, nói rõ quan hệ của chúng ta.

Những lời này nghe có vẻ như để an ủi Giang Ngọc Phụng, kỳ thật cũng là Triệu Đình tự trấn an bản thân mình. Nàng cũng là một con người, đương nhiên sẽ có nhiều lúc cảm thấy sợ hãi nhiều thứ. Chẳng qua nàng khác với những người kia ở chỗ, nàng luôn tạo cho mình một tâm lý sẵn sàng đối mặt với những thứ đó mà thôi.

Giang Ngọc Phụng cảm nhận được thân thể Triệu Đình có hơi run run, liền vòng tay ôm chặc nàng, ôn nhu nói:

- Ngươi không cần gánh lấy mọi thứ vào mình. Mặc dù ngươi phẫn nam trang, nhưng không cần nghĩ mình là nam nhân có được không? Ngươi và ta đều là nữ nhân, đều cần được thương yêu, che chở. Chúng ta nếu đã là phu thê, thì mọi thứ cứ để ta cùng ngươi chia sẻ. Ta tuy không phải mọi thứ đều biết, nhưng ta sẽ cố gắng giúp ngươi giảm bớt gánh nặng. Vì vậy ngươi đừng quá cố gắng gượng ép bản thân mình, được không?

Triệu Đình cảm thấy khóe mắt âm ấm. Nàng từ nhỏ đã được rất nhiều người thương yêu, nhưng nó không giống với tình cảm của Giang Ngọc Phụng dành cho nàng. Những người kia thương yêu nàng, đối xử tốt với nàng vì nàng là công chúa. Nhưng Giang Ngọc Phụng lại khác, đây hoàn toàn đều là tình cảm xuất phát từ trái tim. Giang Ngọc Phụng yêu nàng từ khi biết nàng là một thủ lĩnh sát thủ, kẻ mà bất cứ lúc nào cũng có thể bị triều đình cùng võ lâm giết chết. Giang Ngọc Phụng yêu chính là thân phận nữ tử của nàng, mà không phải dáng vẻ nam tử, tình yêu này là có bao nhiêu chân thật nàng chẳng lẽ còn không nhận ra hay sao? Triệu Đình tựa cằm vào vai Giang Ngọc Phụng, cảm động nói:

- Phụng nhi, đa tạ nàng. Ta biết mình sau này nên phải làm gì rồi.

Giang Ngọc Phụng không đáp. Nàng áp tai vào ngực trái của Triệu Đình, lắng nghe từng nhịp đập của phu quân mình. Một năm qua thật sự có quá nhiều việc khiến nàng phải suy nghĩ. Từ việc mình bị phụ thân ép thành hôn cho đến việc nàng yêu thượng Triệu Đình. Mọi việc xảy ra quá nhanh cứ như một giấc mơ. Nàng hiện tại chỉ có một mong muốn chính là thời gian cứ dừng lại ở đây, để nàng cùng Triệu Đình có thể bình an hưởng thụ cuộc sống hạnh phúc không lo không nghĩ. Giang Ngọc Phụng mãi suy nghĩ không biết từ lúc nào đã ngủ thiếp đi.

Triệu Đình đợi hồi lâu vẫn không thấy Giang Ngọc Phụng trả lời, hơi cúi xuống nhìn một chút. Nhìn thấy Giang Ngọc Phụng hai mắt nhắm nghiền, hơi thở đều đặn, Triệu Đình trên mặt liền hiện lên một nụ cười thật ôn nhu. Nàng đưa tay nhè nhẹ vuốt ve mái tóc dài đen mượt của Giang Ngọc Phụng, hai mắt chầm chậm nhắm lại, cùng người trong lòng đi vào mộng đẹp.

---o0o---

Mặc dù vẫn là phu thê trên danh nghĩa, do Giang Ngọc Phụng nói, nàng cần thời gian để tiếp nhận Triệu Đình. Nhưng những ngày này ở cạnh Giang Ngọc Phụng, Triệu Đình vô cùng vui vẻ. Mọi việc vốn rất hoàn hảo nhưng có một việc làm nàng vô cùng khó chịu. Đó là về ba huynh đệ Giang gia cùng Lâm Khải Vũ. Dù cho nàng có tặng quà hay chủ động trò chuyện cùng ba huynh đệ Giang gia thì họ cũng không đoái hoài đến nàng. Ngược lại ba người đó còn lôi kéo Giang Ngọc Phụng đi cùng Lâm Khải Vũ. Triệu Đình trong lòng thật sự rất tức giận. Nàng biết huynh đệ họ Giang thích cùng người khác trao đổi võ công, nhưng nàng lại không thể lộ ra thân thủ. Hằng ngày nhìn năm người trao đổi chiêu thức, Triệu Đình trong lòng ngứa ngáy, nhưng cũng chỉ biết nhịn mà thôi.

Triệu Đình ngồi trong lương đình, tự rót cho mình một chén, đưa lên miệng uống một ngụm lớn để hạ hỏa. Nhìn thấy Lâm Khải Vũ cầm tay Giang Ngọc Phụng luyện kiếm, ba huynh đệ họ Giang lại bên cạnh không ngừng cổ vũ, nàng trong miệng lầm bầm, lầu bầu:

- Lâm Khải Vũ, tên rùa đen khốn khiếp, ngươi dám dùng ba cái móng vuốt thối tha của ngươi chạm vào Phụng nhi của ta? Món nợ này ta nhất định ghi nhớ, có ngày ta phải chặt bỏ hai bàn tay của ngươi. Hừ, hừ… Phụng nhi, còn nàng nữa. Nàng cư nhiên trước mặt ta dám cùng hắn nắm tay nắm chân?

Triệu Đình trong lòng tức giận, lại tự rót thêm một chén trà cho mình. Nhưng tay ánh mắt nàng thủy chung chỉ tập trung nhìn Giang Ngọc Phụng, không để ý đến chén trà đã tràn ra tự bao giờ. Giang Hạo Nhiên thấy vậy liền đến gần Triệu Đình ngồi xuống, cười nói:

- Muội phu ngày nào cũng đến xem huynh muội bọn ta luyện công, quả thật là vất vả cho ngươi rồi.

Triệu Đình thu hồi ánh mắt, quay sang Giang Hạo Nhiên cười đáp:

- Đệ chỉ là cảm thấy rảnh rỗi không có việc gì làm nên đến xem Phụng nhi một chút thôi. Đại cửu tử có lẽ là cảm thấy đệ thật phiền mọi người luyện võ hay sao?

Giang Hạo Nhiên lắc đầu nói:

- Làm gì có chứ? Càng nhiều người càng thêm náo nhiệt mà.

Giang Hạo Nhiên đột nhiên dừng lại một chút, đưa mắt về hướng Giang Ngọc Phụng cùng Lâm Khải Vũ, nói:

- Chiêu này của Khải Vũ quả nhiên tinh diệu. Nhìn Phụng nhi cùng Khải Vũ phối hợp kiếm chiêu cứ như một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ. Đáng tiếc ta chỉ có một muội muội, nếu không ta thật muốn có một muội phu như hắn.

Triệu Đình trong lòng phiên một cái xem thường: “Nếu ngươi có thể làm chủ thì trước đây Phụng nhi đã không gả cho ta. Trên căn bản là nhạc phụ không thích người như Lâm Khải Vũ, dù không có ta xuất hiện thì cũng không đến phiên hắn làm muội phu ngươi đâu.” Nhưng trong chốc lát mặt Triệu Đình lại lập tức biến sắc, nàng theo ánh mắt của Giang Hạo Nhiên nhìn thấy Lâm Khải Vũ chính là một tay đang vòng qua eo Giang Ngọc Phụng, một tay đang cầm lấy tay nàng, hướng dẫn nàng cách đánh ra đường kiếm như thế nào cho đúng. Một cảnh này làm Triệu Đình, thiếu chút nữa vận nội công bóp nát chén trà trong tay. Cũng may Triệu Đình từ nhỏ được rèn luyện nên định lực hơn người, chẳng qua nước trà trong chén vẫn không tránh khỏi đổ ra bàn.

Giang Hạo Nhiên nhìn thấy nước trà đổ trên bàn, lại lắc đầu tiếp tục châm dầu vào lửa:

- Chậc chậc… Muội phu, ngươi thật bất cẩn, ngay cả tách trà cũng cầm không vững thật là… Ngươi xem, Phụng nhi cùng Khải Vũ có phải rất xứng đôi hay không? Hai người họ vốn là thanh mai trúc mã. Nếu không có ngươi biết đâu cả hai đã thành phu thê. Khải Vũ võ công cao cường như vậy, nhất định sẽ bảo vệ Phụng nhi thật tốt. À đúng rồi, hình như muội phu không biết võ công thì phải?

Triệu Đình mặt đầy hắc tuyến, trong lòng thầm mắng Giang Hạo Nhiên là “đồ đầu heo” hơn trăm lần. Làm gì có kẻ làm anh vợ nào mà trước mặt em rể khen muội muội mình cùng một nam nhân khác xứng đôi? Nàng nếu không phải che giấu thân phận, thì giờ phút này đã cho hắn một cước bay thẳng xuống hồ, cho hắn biết thế nào là võ công chân chính. Triệu Đình nén giận, vẻ mặt đạm định nhìn Giang Hạo Nhiên mỉm cười, nói:

- Gia đình đệ đời đời theo thương. Con cháu chỉ học một ít văn chương để làm ăn trao đổi thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net