Chương 38:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ hôm ấy trở đi, Giang Ngọc Phụng cũng không cùng ba huynh đệ của mình và Lâm Khải Vũ thường xuyên luyện kiếm nữa. Hiện tại, nàng đang dành phần lớn thời gian cùng nha hoàn học tập một chút kim chỉ. Dù sao nàng cũng là nữ nhi, học một chút thêu thùa may vá là điều cần thiết. Vả lại Triệu Đình tặng nàng nhiều quà như thế. Nàng vẫn muốn tự tay làm một món quà nhỏ tặng lại cho Triệu Đình.

Hôm nay cũng như mọi khi, nàng đang ngồi trong lương đình cùng vài nha hoàn thêu uyên ương thì thấy Lạc Hoa hối hả từ ngoài chạy vào. Lạc Hoa hai tay chống trên bàn, không ngừng thở dốc, lời nói đứt quãng:

- Thiếu… Thiếu phu nhân… Người có thấy thiếu gia đâu không?

Giang Ngọc Phụng nghe Lạc Hoa hỏi mới nhớ tới. Quả thật từ sáng đến giờ, nàng không hề thấy bóng dáng Triệu Đình. Bình thường, nàng ở đâu là Triệu Đình chạy theo bên cạnh như hình với bóng. Có đôi khi trước mặt nha hoàn mà Triệu Đình vẫn xem như chỗ không người, ôm ôm ấp ấp làm Giang Ngọc Phụng vừa thẹn vừa giận, hận không tìm được chỗ nào để núp vào.

Giang Ngọc Phụng đặt khung thêu xuống bàn, lắc đầu nói:

- Không có gặp qua. Ngươi tìm Đình ca có việc gì không?

Đối với cách xưng hô của Giang Ngọc Phụng, Lạc Hoa cũng không mấy bất ngờ. Nàng biết đây chỉ là cách Triệu Đình cùng Giang Ngọc Phụng che giấu tai mắt người khác. Trước mặt người ngoài thì Giang Ngọc Phụng phải xưng Triệu Đình là “Đình ca”, còn khi không có ai khác thì hai người vẫn xưng hô như cũ.

Lạc Hoa vuốt vuốt ngực, điều hòa hơi thở của mình, chầm chậm trả lời:

- Ta có một vài tin tức muốn báo với thiếu gia nhưng khi đến phòng của người, gõ cửa mãi vẫn không có ai ra mở nên ta liền chạy ra đến đây tìm thiếu phu nhân. Nhưng thiếu phu nhân đã nói vậy, thì thật kỳ lạ, thiếu gia trong người không khỏe, người có thể đi đâu được chứ?

Giang Ngọc Phụng nhướng mày hỏi:

- Ngươi nói Đình ca không khỏe sao? Nhưng ta thấy chàng sắc mặt hồng hào, nào có vẻ gì giống người bệnh chứ?

Lạc Hoa thở dài nói:

- Là một ít bệnh cũ thôi, thoạt nhìn bên ngoài sẽ không thể thấy được. Thiếu phu nhân cứ thông thả, Tiểu Hoa phải đi tìm thiếu gia rồi.

Lạc Hoa nói xong, lập tức xoay người chạy đi. Nhưng vừa chạy được vài bước đã bị Giang Ngọc Phụng gọi giật lại:

- Tiểu Hoa chậm đã. Ta cùng với ngươi đi tìm chàng.

Nguyên lai, cả ngày hôm nay Giang Ngọc Phụng không thấy Triệu Đình, tự nhiên có chút nhớ nhung. Lại nghe Lạc Hoa nói Triệu Đình còn có bệnh cũ chưa lành. Giang Ngọc Phụng thầm đoán chắc là nội thương lần trước của Triệu Đình vẫn chưa khôi phục tốt, trong lòng vì vậy mà hơi chút bất an.

Lạc Hoa nghe gọi lập tức dừng lại, xoay người nhìn Giang Ngọc Phụng gật đầu. Kế cả hai cùng nhau đi nhanh trở về phòng của Giang Ngọc Phụng.

---o0o---

Giang Ngọc Phụng cùng Lạc Hoa vận khinh công chạy như bay ra khỏi thành nam. Trong lòng Giang Ngọc Phụng vừa giận lại vừa lo lắng. Nàng không ngừng mắng thầm trong bụng: “Hừ, Triệu Đình Doanh, ngươi là đồ ngốc nghếch khốn khiếp, để lại một vài dòng là đi đến giờ vẫn chưa quay lại. Ngươi là muốn cho ta lo lắng chết ngươi mới vui hay sao? Tốt nhất là ngươi bình an trở lại cho ta. Nếu không ta nhất định đánh gảy hai chân ngươi, cho ngươi khỏi phải ở bên ngoài chạy loạn.”

Sở dĩ Giang Ngọc Phụng khẩn trương như vậy là do khi nãy cùng Lạc Hoa trở về phòng, nàng nhìn thấy bức thư của Triệu Đình để lại trên bàn. Trong thư Triệu Đình nói mình có một chút việc phải ra thành nam, khoảng giờ ngọ sẽ trở về, dặn Giang Ngọc Phụng không cần phải lo lắng. Nhưng hiện tại mặt trời đã gần xuống núi, thủy chung vẫn chưa thấy Triệu Đình trở lại, trong lòng Giang Ngọc Phụng không khỏi sinh ra một chút bất an. Nếu bình thường nàng cũng không cần quan tâm, nhưng khi nãy nghe Lạc Hoa nói Triệu Đình thương cũ vẫn chưa khỏi. Hơn nữa trong thân phận này, Triệu Đình sẽ không tùy tiện hiển lộ võ công, lỡ như không may gặp kẻ địch thì thế nào?

Càng nghĩ Giang Ngọc Phụng lại càng sợ hãi, gia tăng cước bộ bỏ xa Lạc Hoa một khoảng. Chợt bên tai nàng vang đến tiếng Triệu Đình hét lên đau đớn, tim nàng đột nhiên đập mạnh. Nàng dồn hết sức xuống chân, phóng nhanh đến chổ phát ra tiếng kêu của Triệu Đình.

Đến nơi, Giang Ngọc Phụng chỉ thấy Triệu Đình đang khụy gối trên mặt đất, hai tay ôm bụng, khóe miệng còn chảy ra một tia máu. Mà đứng đối diện Triệu Đình hiện giờ là Lâm Khải Vũ. Hắn trán nổi gân xanh, hai mắt đỏ ngầu, một tay nắm lấy cổ áo Triệu Đình, một tay nắm lại thành quyền, giơ cao chuẩn bị đánh xuống.

Nhìn thấy tình cảnh này, Giang Ngọc Phụng làm sao có thể đứng yên được? Nàng như một mũi tên lao vọt đến, nhanh như chớp bắt lấy cánh tay Lâm Khải Vũ đang chuẩn bị đánh xuống người Triệu Đình. Nàng lớn tiếng quát lớn:

- Lâm Khải Vũ, ngươi muốn làm gì?

Lâm Khải Vũ nhìn thấy Giang Ngọc Phụng bất ngờ xuất hiện cũng giật mình không ít. Lại nghe Giang Ngọc Phụng lần đầu tiên gọi thẳng tên hắn. Tim hắn đột nhiên đau như bị ai đó dùng chùy sắt đập mạnh vào. Hắn khóe miệng run run, âm thanh phát ra có điểm nghe không rõ:

- Ta… Ta… Sư muội, tại sao muội lại ở đây?

Giang Ngọc Phụng nhếch môi cười lạnh, nói:

- Ngươi không cần biết ta vì sao ở đây. Trước tiên buông phu quân của ta ra đã.

Lâm Khải Vũ nghe được hai chữ “phu quân” trong lòng không khỏi tự giễu, tay từ từ thả lỏng buông Triệu Đình ra.

Giang Ngọc Phụng lấy ra trong người một chiếc khăn tay nhẹ nhàng lau đi vết máu trên mặt Triệu Đình, ân cần hỏi han:

- Ngươi không sao chứ? Tiểu Hoa nói ngươi không khỏe còn một mình chạy đến chỗ này làm gì? Ngươi muốn ta lo lắng chết mới vui hay sao?

Triệu Đình thấy Giang Ngọc Phụng quan tâm mình nhiều như thế, liền nhịn đau, gượng cười đáp:

- Ta không sao. Nàng không cần lo lắng. Ta và Lâm huynh có một chút chuyện muốn nói nên hẹn nhau ra đây thôi. Trong lúc nói chuyện lại xảy ra một số hiểu lầm nên mới như nàng vừa thấy. Đây cũng là do ta không tốt. Nàng đừng trách Lâm huynh được không?

Giang Ngọc Phụng nghe được Triệu Đình thở gấp, thanh âm suy yếu, liền đau lòng không thôi. Nhìn thấy Lạc Hoa từ xa chạy đến, Giang Ngọc Phụng liền đỡ Triệu Đình dậy giao cho nàng, kế quay sang Lâm Khải Vũ, vấn tội:

- Sư huynh, ta không cần biết giữa ngươi và phu quân ta đã xảy ra chuyện gì. Nhưng phu quân ta không biết võ công, ngươi là một người tập võ, ra tay đánh chàng là ngươi không đúng. Hiện tại phu quân ta không gì thì tốt. Nếu như chàng bị nội thương, ta nhất định không bỏ qua cho ngươi đâu.

Lâm Khải Vũ nghe xong những lời này trong lòng không khỏi bi thương. Giang Ngọc Phụng chưa kịp nghe hắn giải thích đã vội nói những lời tuyệt tình như vậy. Dù vậy, hắn cũng không thể để Giang Ngọc Phụng hiểu lầm như thế được. Hắn trừng mắt Triệu Đình một cái, quay sang Giang Ngọc Phụng giải thích:

- Ta không phải vô cớ đánh hắn. Là hắn…

Không đợi Lâm Khải Vũ nói hết, Triệu Đình đã lên tiếng nhận lỗi:

- Đều là ta không tốt. Nói ra những lời làm Lâm huynh hiểu lầm. Ta cũng không bị làm sao. Phụng nhi, nàng đừng vì ta mà làm tổn thương tình cảm huynh muội đồng môn.

Triệu Đình nói xong lại phun ra một búng máu tươi, cả người như không có xương cốt, phải dựa vào Lạc Hoa mới có thể đứng vững. Lạc Hoa vẻ mặt kinh hãi đỡ lấy Triệu Đình, gọi lớn:

- Thiếu gia, người không sao chứ? Người đừng làm Tiểu Hoa sợ. Nếu người xảy ra việc gì, nô tỳ biết làm sao ăn nói với lão phu nhân cùng đại thiếu gia đây.

Dứt lời, nước mắt liền không ngừng rơi xuống, “òa” một tiếng khóc lớn. Triệu Đình nhìn thấy Lạc Hoa khóc vô cùng thương tâm, liền gượng cười, thì thào trấn an nàng:

- Ngươi đừng lo lắng. Chỉ là chút tiểu thương thôi, không đáng ngại.

Triệu Đình nói xong thân thể lại trực ngã xuống. Giang Ngọc Phụng thấy vậy lập tức vội vàng chạy đến đỡ Triệu Đình. Tay nàng trong lúc vô ý, nắm lấy mạch đập của Triệu Đình. Vừa chạm đến, Giang Ngọc Phụng không khỏi nhíu mày, đưa mắt liếc sang Lạc Hoa cùng Triệu Đình một cái, rồi chuyển sang nhìn Lâm Khải Vũ nói:

- Ta biết sư huynh không thích phu quân của ta. Nhưng dù thế nào thì chàng cũng là người cùng ta bái đường thành thân. Ta và chàng đã định là phu thê. Sư huynh, ngươi đừng nên đặt tình cảm vào sai chỗ. Ngươi là người tốt, sẽ có nhiều nữ nhi xứng đáng với ngươi hơn.

Lâm Khải Vũ lắc đầu, thanh âm không giấu được sự thê lương:

- Sư muội biết ta không thể mà. Ngoài muội ra, ta không cần bất kỳ ai khác.

Giang Ngọc Phụng nghiêm giọng, nói:

- Đủ rồi. Sư huynh xin tự trọng. Nơi đây còn có phu quân của ta, ngươi nên cẩn thận lời nói một chút. Việc hôm nay, ta xem như chưa từng xảy ra. Chỉ mong sư huynh từ nay về sau, đừng làm phiền phu quân của ta nữa. Nếu không đừng trách ta không nể tình huynh muội đồng môn.

Giang Ngọc Phụng nói xong, phất tay áo, xoay người cùng Lạc Hoa đỡ Triệu Đình rời khỏi để lại Lâm Khải Vũ vẻ mặt cứng đờ, sững sờ đứng yên tại chỗ. Hắn không ngờ Giang Ngọc Phụng lại có thể nói ra những lời tuyệt tình như vậy. ánh mắt hắn nhìn theo hướng ba người rời đi, đột nhiên hiện lên một tia âm hiểm. Lâm Khải Vũ nghiến răng ken két, âm thanh phát ra trầm thấp tựa như u hồn dã quỷ:

- Triệu Đình, ta sẽ không tha cho ngươi đâu. Kể cả nàng nữa Giang Ngọc Phụng. Nàng dám phản bội ta vì tên mặt trắng kia, ta nhất định không để cho hai người sống yên thân. Giang Ngọc Phụng nàng là của ta. Là của ta…

---o0o---

Cả ba trở về Giang phủ cũng đã là buổi tối. Giang Ngọc Phụng không nói tiếng nào, lôi kéo Triệu Đình quay trở về phòng.

Dưới ánh nến lập lòe, Triệu Đình nhìn thấy Giang Ngọc Phụng ngồi trên giường, hai mắt lạnh như băng khiến nàng nhiều lần muốn lại gần nhưng không dám. Giang Ngọc Phụng lạnh lùng cất tiếng:

- Ngươi vì sao phải làm như vậy?

Triệu Đình dựa người vào cửa, tay phải ôm bụng, mày hơi nhướng lên, khó hiểu nói:

- Phụng nhi nàng sao vậy? Ta đã làm sai gì khiến nàng giận sao?

Giang Ngọc Phụng nói:

- Không cần giả vờ trước mặt ta. Ngươi đã làm gì tự mình còn không biết hay sao mà hỏi ta? Hiện tại không có ai, ngươi nói đi, việc xảy ra hôm nay có phải đều do một tay ngươi sắp xếp?

Triệu Đình gật đầu nói:

- Phải, chính ta hẹn Lâm huynh ra nói rõ việc của hai chúng ta. Ta chỉ không muốn hắn làm phiền nàng nữa thôi.

Giang Ngọc Phụng nhướng mày hỏi:

- Chỉ như vậy thôi sao?

Triệu Đình gật đầu nói:

- Phải.

Giang Ngọc Phụng đột nhiên đứng dậy đi đến cạnh Triệu Đình, cao giọng nói:

- Ngươi còn chối? Nếu chỉ đơn giản như thế thì ngươi đã không phải Triệu Đình Doanh. Đầu tiên ngươi cố tình hẹn sư huynh ra ngoài thành nam, sau đó cho Lạc Hoa đến tìm ta. Đợi đến khi ta đến, ngươi lại cố ý khiêu khích để sư huynh đánh ngươi một đòn, sau đó lại làm bộ dáng như trọng thương. Với thân thủ của ngươi, dù đang giả vờ không có võ công thì cũng không đến nổi bị đánh đến thổ huyết. Từ đầu đến cuối đây vốn là màn kịch do ngươi dựng nên.

Giang Ngọc Phụng hốc mắt hơi đỏ lên, giọng nói nghẹn lại:

- Ta biết ngươi nghi ngờ ta còn tình cảm với sư huynh. Hiện giờ ta cùng sư huynh đã chia rõ ranh giới như vậy. Triệu Đình Doanh, ngươi hài lòng rồi chứ?

Triệu Đình nghe vậy, mặt khẽ biến sắc. Sự việc quả thật diễn biến đúng như những gì Giang Ngọc Phụng nói. Nàng biết việc này vốn không thể qua mặt Giang Ngọc Phụng được, nhưng nàng không nghĩ đến chính là, mình lại bị phát hiện nhanh như vậy. Dù vậy Triệu Đình cũng không muốn dễ dàng nhận lỗi như vậy được. Nàng nhanh miệng chối cãi:

- Ta không có, ta là bị hắn đánh bị thương thật. Nếu nàng không tin, ta có thể cho nàng xem qua vết thương.

Triệu Đình vừa nói, vừa đưa tay muốn cởi y phục nhưng lại bị Giang Ngọc Phụng ngăn cản. Giang Ngọc Phụng thuận tay nắm lấy mạch tượng của Triệu Đình, cười lạnh, nói:

- Không cần bày vẻ trước mặt ta. Mạch tượng của ngươi vốn không có chỗ nào giống người bị nội thương. Ngươi còn định chối cãi nữa sao? Hừ, ngươi cùng Lạc Hoa đóng kịch thật là giỏi. Nhất là Lạc Hoa, nói khóc là khóc, làm ta đây còn thật tưởng ngươi bị thương nặng đến mức không thể đứng vững. Ngươi từng nói nói sẽ không lừa gạt ta, nhưng ngươi xem hiện tại là thế nào? Triệu Đình Doanh, ngươi thật khiến ta thất vọng.

Nói xong liền buông mạnh tay Triệu Đình ra, xoay lưng không nhìn lấy nàng. Triệu Đình nhìn thấy hai vai Giang Ngọc Phụng hơi run lên, theo sau còn có nho nhỏ tiếng nức nở. Nàng trong lòng liền hoảng sợ, nhất thời không biết làm gì cho phải. Hai tay nàng dang ra muốn đem Giang Ngọc Phụng ôm vào lòng dỗ dành nhưng lại không có can đảm. Nàng luống cuống chạy lên phía trước Giang Ngọc Phụng, hạ giọng nhận lỗi:

- Phụng nhi đừng giận, ta thật biết sai rồi. Ta không phải không tin tưởng nàng. Ta chỉ là không thích hắn. Đại ca của nàng nói, nếu không có ta thì có lẽ nàng và Lâm Khải Vũ đã là phu thê. Nhìn thấy hắn ngày nào cũng cùng nàng luyện kiếm, trong lòng ta cảm thấy rất khó chịu. Võ công ta rõ ràng trên hắn rất nhiều, nhưng vì thân phận của mình lại không thể trước mặt người khác thi triển. Trong lúc nhất thời ta đành nghĩ ra hạ sách này, làm cho hắn từ bỏ ý định với nàng thôi.

Triệu Đình nói nhiều như vậy mà Giang Ngọc Phụng thủy chung vẫn im lặng không chịu trả lời, làm nàng vô cùng khẩn trương. Lúc này Triệu Đình cũng chẳng muốn nghĩ nhiều, nàng đánh liều vòng tay ôm Giang Ngọc Phụng vào lòng, nói:

- Phụng nhi tha lỗi cho ta được không? Đều là ta không tốt, ta không nên làm nàng khó xử như vậy. Cùng lắm ngày mai, ta đến xin lỗi hắn là được. Phụng nhi nàng đừng giận ta nữa nha.

Giang Ngọc Phụng nghe Triệu Đình hạ giọng năn nỉ mình, tâm vốn đã nhũn ra. Lại nghe một người cao ngạo như Triệu Đình vì muốn làm mình vui vẻ, mà cam tâm đi xin lỗi người khác, Giang Ngọc Phụng còn có thể giận được nữa sao? Đột nhiên, Giang Ngọc Phụng lại nhớ đến vài ngày trước, Triệu Đình nhìn thấy nàng cùng Lâm Khải Vũ luyện kiếm, trong lòng rõ ràng là ghen tuông, nhưng ngoài mặt vẫn làm như không có gì, xoay lưng một cái liền lập kế hại người ta. Đối với thủ đoạn của Triệu Đình, Giang Ngọc Phụng trong lòng vừa tức giận lại vừa buồn cười. Chính nàng cũng không biết vì sao mình lại yêu thượng con người quỷ kế đa đoan này nữa. Nàng dụi đầu vào vai Triệu Đình, lau nước mắt trên mặt trên mặt mình, chầm chậm mở miệng nói:

- Ngươi không cần đi xin lỗi sư huynh. Ta và hắn đã không có gì. Mà ngươi nếu không thích ta cùng sư huynh luyện kiếm thì cứ nói một tiếng, ta đây nhất định sẽ nghe theo. Ngươi nha, sau này đừng ghen như thế nữa, có biết không?

Triệu Đình nhìn thấy Giang Ngọc Phụng đã ngừng khóc, tâm tình lập tức trở nên vui vẻ, bĩu môi nói:

- Ai thèm ghen với hắn chứ? Triệu Đình Triệu công tử ta đây nổi danh tài mạo song toàn, hào hoa phong nhã, làm cho bao nhiêu thiếu nữ phải điêu đứng, ta còn sợ không bằng hắn sao?

Giang Ngọc Phụng trừng mắt Triệu Đình, ngữ khí mang theo một ít dấm chua vị:

- Vậy sao? Tốt lắm, vậy phiền Triệu công tử đêm nay đi tìm mấy cô nương hâm mộ người đi. Tiểu nữ đây bất tài, không hầu hạ nổi công tử đâu.

Nói xong tránh qua Triệu Đình, tự mình trở về giường ngồi xuống. Triệu Đình vội vàng chạy đến bên cạnh Giang Ngọc Phụng, giúp nàng xoa bóp vai, đổi giọng nịnh nọt:

- Nương tử đại nhân, ta chỉ là nói đùa mà thôi. Mấy nữ nhân kia làm sao có thể so sánh với nàng chứ?

Giang Ngọc Phụng không thèm để ý đến Triệu Đình, tay phải còn cố tình nhắm vào bụng nàng đẩy mạnh. Triệu Đình theo đà ngã xuống giường, tay phải ôm bụng, mày khẽ nhíu lại, răng cắn chặt ngăn không cho tiếng rên vọt ra ngoài. Nhìn thấy Triệu Đình biểu hiện khác lạ, Giang Ngọc Phụng vội vàng cúi xuống, ân cần hỏi han:

- Ngươi bị sao vậy? Khi nãy vẫn còn tốt mà. Là ta mạnh tay làm ngươi bị thương sao?

Triệu Đình cắn chặt môi dưới lắc đầu nói:

- Không sao. Không phải do nàng. Là do lúc đó, ta vì sợ Lâm Khải Vũ phát hiện ta biết võ công nên chỉ hơi hóp bụng lại chứ không dùng nội công chống đỡ thành ra mới bị như vậy. Thật không ngờ Lâm Khải Vũ lại ra tay quá độc ác. May mắn, ta nội lực thâm hậu nên mới không bị nội thương, đổi lại người khác, e rằng khó qua nổi.

Giang Ngọc Phụng nhíu mày nói:

- Ngươi nằm im, để ta xem thử vết thương.

Nghe vậy, Triệu Đình không dám nhúc nhích nữa, để Giang Ngọc Phụng tự do thoát đai lưng cùng áo ngoài của mình. Nhìn thấy trên bụng Triệu Đình để lại một vết bầm lớn, Giang Ngọc Phụng tức giận nghiến răng nói:

- Ngươi có ngốc hay không? Đóng giả cũng đâu cần liều mạng như thế chứ? Với võ công của ngươi, hoàn toàn có thể vờ bị đánh đụng vào một thân cây. Sau đó dùng nội lực chuyển hết lực đánh lên thân cây là được. Tốt nhất là dùng thêm lực chấn gãy thân cây, để cho hắn tự nghĩ mình võ công rất cao. Làm cho hắn đắc ý một phen, sau này có thất bại hắn mới thấy đau khổ. Ngươi nha, từ lúc nào lại trở nên ngốc nghếch như thế chứ? Thật làm tức chết ta mà.

Triệu Đình nghe Giang Ngọc Phụng nói vậy, trên trán không ngừng đổ mồ hôi. Không phải vì đau mà đổ mồ hôi mà là vì lời nói của Giang Ngọc Phụng. Trước giờ Triệu Đình vẫn tưởng mình đã đủ phúc hắc, đủ âm hiểm, nào ngờ Giang Ngọc Phụng còn cao tay hơn cả mình. Cách như vậy mà Giang Ngọc Phụng cũng nghĩ ra được, Triệu Đình quả thật phải cam bái hạ phong. Đồng thời Triệu Đình cũng vì cuộc sống sau này của mình mà lo nghĩ. Có một nương tử như Giang Ngọc Phụng, về sau nàng nhất định là khó được yên ổn.

Triệu Đình gượng cười nói:

- Chỉ là vết thương nào da thôi, không ảnh hưởng đến gân cốt. Phụng nhi đừng tức giận, sẽ không tốt cho cơ thể đâu.

Giang Ngọc Phụng không trả lời, đứng dậy đi đến bên tủ lấy ra một lọ thuốc, kế trở lại bên giường. Nàng đổ ra một ít thuốc lên tay, vận nội lực giúp Triệu Đình xoa bóp vết bầm. Cảm nhận được một luồng khí ấm truyền vào cơ thể mình, Triệu Đình ngạc nhiên hỏi:

- Phụng nhi, nội lực nàng tiến bộ nhanh như vậy, phải chăng gặp được kỳ ngộ? Nhưng mấy hôm nay, ta nhìn nàng cùng mấy ca ca nàng luyện kiếm, nào thấy được nàng sử dụng nội công?

Giang Ngọc Phụng liếc Triệu Đình một cái nói:

- Ngươi có thể che giấu võ công, ta không thể sao? Để cho bọn họ biết ta võ công thăng tiến, bọn họ còn không lôi kéo ta hỏi nguyên do mới lạ. Ta thì lại không thể nói rằng, ta vì bị thương nên ngươi mới mang ta đi Dược Vương cốc, còn dùng linh dược để giữ mạng cho ta. Nghĩa phụ nói, nhờ linh dược của ngươi nên nội lực của ta mới thăng tiến nhanh như vậy. Đình nhi, ngươi vì ta làm quá nhiều việc. Ta thật không biết làm sao để báo đáp ngươi nữa.

Giang Ngọc Phụng càng nói, âm thanh càng trở nên như tiếng muỗi kêu nhưng từng lời từng chữ lại lọt vào tai Triệu Đình không sót chút nào. Triệu Đình đưa tay xoa đầu Giang Ngọc Phụng, thở dài nói:

- Chúng ta là phu thê. Giữa chúng ta còn cần nói những lời khách sáo này sao? Tất cả những việc ta làm một phần cũng vì ta mà thôi. Không có nàng, cuộc sống của ta chỉ như mùa đông lạnh lẽo, không có ánh nắng, cũng không có sự ấm áp. Không có nàng, ta thật không biết phải sống như thế nào.

Giang Ngọc Phụng giúp Triệu Đình xoa thuốc xong lại giúp nàng mặc lại y phục. Xong việc, Giang Ngọc Phụng mới nằm xuống cạnh Triệu Đình, hạ giọng nói:

- Đình nhi yên tâm, sau này ta sẽ không để người khác làm tổn hại đến ngươi, ngay cả sư huynh cũng không thể.

Triệu Đình không đáp, chỉ mỉm cười ôm lấy Giang Ngọc Phụng vào lòng. Nàng trong lòng âm thầm tự nói với mình: “Phụng nhi, nghe được những lời này của nàng, ta đã cảm thấy thật mãn nguyện. Ta không cần nàng che chở. Điều ta muốn chính là được bảo vệ, che chở cho nàng. Đời này ta nhất định không rời xa nàng nửa bước.”

Cả hai lại tiếp tục trò chuyện đến tận khuya. Đối với các nàng, nhân sinh thật ngắn ngủi. Không cần biết sau ngày thế nào, các nàng chỉ cần hưởng thụ không khí yên bình lúc này là đủ.

Giờ phút này ở gian phòng của Triệu Đình yên ổn, ấm áp bao nhiêu thì tại một

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net