Chương 39:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi sáng Giang Ngọc Phụng thức thật sớm, nhưng lại không thấy bóng dáng Triệu Đình đâu hết. Nàng chỉ đành đứng dậy đến trước bàn trang điểm tự mình chải tóc. Làm xong hết thẩy nàng mới tìm đến chiếc trâm mà mình thích nhất nhưng tìm mãi vẫn không thấy đâu. Tìm mất một buổi, Triệu Đình mới lò dò từ phía sau đi đến, xòe tay đưa chiếc trâm đến trước mặt Giang Ngọc Phụng quơ quơ, cười nói:

- Phụng nhi, nàng đang tìm cái này hay sao? Muốn ta mang nó trả cho nàng thì cũng không khó. Nàng hôn ta một cái, ta sẽ lập tức hai tay hoàn trả lại cho nàng.

Nhìn thấy thủ phạm không những không có lòng hối cải mà còn dám bàn điều kiện với mình, Giang Ngọc Phụng không thèm đáp, tay phải lập tức đưa ra chụp lấy. Nhưng dù nàng có dùng cách nào đi nữa cũng không sao lấy được. Nàng tức giận kêu lên:

- Mau trả cho ta, nếu không đừng trách ta.

Triệu Đình đối với lời nói của Giang Ngọc Phụng giống như không hề nghe thấy, càng tránh càng mau. Nhiều lần đều như vậy, Giang Ngọc Phụng đành buông tay, bĩu môi, giận dỗi xoay người sang hướng khác không thèm nhìn Triệu Đình nữa. Nhìn Giang Ngọc Phụng như vậy, Triệu Đình liền cười hì hì, bước đến gần hôn lên má nàng một cái thật kêu, lớn tiếng khen:

- Thơm quá!!!

Kế lùi lại, hô hô cười rộ, vọt người chạy ra cửa, không quên khiêu khích:

- Phụng nhi, nếu nàng đuổi kịp ta, ta sẽ trả nó lại cho nàng.

Giang Ngọc Phụng bị dáng vẻ vô lại của Triệu Đình làm cho vừa thẹn vừa giận. Nàng cũng không cần biết trong phủ có bao nhiêu người sẽ nhìn thấy, một cái bật người đã đứng dậy đuổi theo Triệu Đình chạy khắp Giang phủ. Triệu Đình vừa chạy vừa quay đầu lại nhìn Giang Ngọc Phụng, làm mặt quỷ, cất giọng trêu cợt:

- Phụng nhi, nàng muốn bắt được ta, e rằng không dễ đâu. Nếu nàng chịu để cho ta hôn một cái, biết đâu ta sẽ để cho nàng bắt được.

Giang Ngọc Phụng tức giận nói:

- Còn lâu, ngươi nằm mơ đi. Đợi ta bắt được ngươi, xem ta làm sao đối phó ngươi?

Triệu Đình hô hô cười rộ, gia tăng cước bộ chạy đi. Trong nhất thời, trong phủ đã tràn ngập tiếng cười đùa vui vẻ. Cả hai, kẻ đuổi người chạy, không ai quan tâm đến xung quanh. Chợt nghe tiếng một nữ tử hoảng hốt kêu lên. Kế tiếp Triệu Đình cảm thấy mình như đụng phải người nào đó, mà người đó có vẻ sắp bị ngã xuống đất. Triệu Đình theo phản xạ, đưa tay ra ôm lấy người đó, làm cho người đó đứng vững. Chưa kịp nhận ra người mình đỡ là ai, Triệu Đình đã nghe một thanh âm mềm mại uyển chuyển vang lên:

- Đình ca, là huynh sao? Không ngờ vừa đến đây lại gặp huynh, chúng ta quả nhiên có duyên với nhau.

Triệu Đình vừa nghe người mình đang ôm, nói năng thân thiết lập tức bị giật mình, nhanh tay buông ra người đó, lui lại vài bước đứng cạnh Giang Ngọc Phụng. Xác định được người tới là ai, Triệu Đình muốn lên tiếng chào hỏi thì đã bị Giang Ngọc Phụng giành nói trước:

- Yên Nhu tỷ tỷ, ngọn gió nào đưa tỷ tỷ đến Giang Nam này vậy? Tỷ tỷ đến nhưng lại không báo trước, làm muội không kịp tiếp đón thật là thất lễ.

Giang Ngọc Phụng nhìn thấy Triệu Đình cùng nữ tử kia, cử chỉ thân mật, mày nhanh khóa lại, trong lòng không biết vì sao lại cảm thấy vô cùng khó chịu. Nàng ánh mắt quét qua Triệu Đình, như muốn hỏi cả hai là quan hệ như thế nào. Nhưng chỉ nhìn thấy Triệu Đình lắc đầu, trưng ra vẻ mặt vô tội. Giang Ngọc Phụng “hừ” lạnh một tiếng, nghĩ thầm: “Tiểu bại hoại này vì sao cứ thích ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt chứ? Hôm trước là sư tỷ. Hôm nay lại là Dương Yên Nhu tìm đến cửa. Không biết nàng ấy rốt cuộc là đã dây vào bao nhiêu nữ nhân đây.” Tiện thể xoay người không thèm ngó ngàng đến Triệu Đình nữa.

Nữ tử kia chính là người Triệu Đình gặp ở kinh thành, tên gọi Dương Yên Nhu. Từ ngày gặp gỡ Triệu Đình, Dương Yên Nhu vẫn không ngừng nhớ nhung. Nàng hằng ngày vẫn đến nơi lần đầu gặp Triệu Đình chờ đợi. Quả nhiên, ngày ngày nàng đều thấy Triệu Đình đi ngang qua đó. Nàng nhiều lần chủ động đến làm quen với Triệu Đình nhưng cũng chỉ hỏi được một cái tên mà thôi, ngoài ra đều bị lạnh lùng từ chối.

Đối với lai lịch cùng tính cách của Triệu Đình, Dương Yên Nhu rất có hứng thú muốn biết. Từ mấy tháng trước Dương Yên Nhu không gặp Triệu Đình tại chổ cũ nữa. Nàng đã phái rất nhiều thám tử đi điều tra lai lịch, nơi ở của Triệu Đình, nhưng thủy chung vẫn không sao tra ra được. Dương Yên Nhu vốn dĩ nghĩ mình không còn hy vọng nên muốn rời kinh thành đi Giang Nam để tán tâm, nào ngờ đến đây lại gặp được người trong mộng, khiến nàng mừng rỡ không thôi.

Nhưng Dương Yên Nhu chỉ vui mừng được trong chốc lát. Từ lúc gặp gỡ Triệu Đình ở kinh thành, Dương Yên Nhu rất hiếm khi nhìn thấy Triệu Đình cười. Họa chăng có thì cũng chỉ là nụ cười gượng gạo, không hề phát ra từ nội tâm. Triệu Đình trong ấn tượng của Dương Yên Nhu vốn là một con người lạnh lùng, cao ngạo. Thế nhưng vừa rồi nàng nghe thấy Triệu Đình cười thật vui vẻ, giọng cười thật trong trẻo, thật dễ nghe, đáng tiếc nụ cười này lại chỉ thuộc về Giang Ngọc Phụng. Dương Yên Nhu trong lòng chợt nổi lên chua xót, gượng cười nói:

- Ra là Ngọc Phụng muội muội, tỷ còn tưởng muội vẫn chưa về Giang Nam chứ.

Giang Ngọc Phụng nói:

- Thật ra tỷ tỷ đến vừa đúng lúc thôi. Một năm trước muội cùng phu quân đến kinh thành, gặp mẫu thân chàng. Cho đến mấy tháng trước, muội mới trở lại Giang Nam thôi.

Dương Yên Nhu gật đầu mỉm cười nói:

- Tỷ nghe nói muội đã thành thân, không ngờ lại là thật. Không biết tỷ có vinh hạnh được diện kiến phu quân muội không?

Giang Ngọc Phụng mỉm cười, kéo tay Triệu Đình đến trước mặt mình, nói:

- Đây là phu quân muội, họ Triệu danh Đình, tỷ cũng đã gặp qua đúng không?

Giang Ngọc Phụng lại quay sang Triệu Đình nói:

- Đình ca, đây là con gái của Dương thừa tướng, Dương Yên Nhu tỷ tỷ. Dương thừa tướng là chỗ quen biết với phụ thân ta, nên thuở nhỏ ta vẫn cùng Yên Nhu tỷ tỷ cùng nhau chơi đùa. Lớn lên một chút, ta theo sư phụ đến Thất Kiếm môn luyện võ, Yên Nhu tỷ tỷ vẫn thường xuyên đến thăm sư huynh muội bọn ta. Chàng thấy tỷ muội bọn ta tình cảm có phải thật tốt hay không?

Triệu Đình nghe được trong lời nói của Giang Ngọc Phụng mang theo mùi thuốc súng liền biết nàng không ưa thích Dương Yên Nhu. Vì cuộc sống bình yên của mình, Triệu Đình biết mình cần phải tránh Dương Yên Nhu càng xa càng tốt. Triệu Đình nắm lấy tay Giang Ngọc Phụng, khóe môi hơi nhếch lên nhìn Dương Yên Nhu cười nói:

- Thì ra là người một nhà. Lúc trước không biết xin Dương cô nương thứ tội cho.

Dương Yên Nhu nhìn thấy tình cảnh hai người rượt đuổi đã cảm thấy cả hai quan hệ không tầm thường. Nhưng nàng cũng không nghĩ đến Triệu Đình và Giang Ngọc Phụng lại là phu thê. Dạo trước nàng đến Thất Kiếm môn, vẫn thấy Giang Ngọc Phụng cùng Lâm Khải Vũ quan hệ rất tốt. Tuy không có chính thức công bố với mọi người. Nhưng người có mắt đều có thể nhận ra, Giang Ngọc Phụng ngoài Lâm Khải Vũ có lẽ sẽ không cùng người khác thành thân. Không ngờ đến chính là Giang Ngọc Phụng không những cùng Triệu Đình thành thân, mà cảm tình giữa hai người có vẻ như thật tốt.

Dương Yên Nhu ánh mắt trở nên ảm đạm thất sắc. Nàng đưa ánh mắt nhìn qua khuôn mặt tuấn mỹ của Triệu Đình. Khuôn mặt này, ánh mắt này, cùng khí chất này, làm nàng ngày đêm tưởng niệm. Nói bỏ là có thể bỏ được hay sao? Có thê thất thì thế nào? Người mà Dương Yên Nhu nàng đã vừa mắt thì đừng mong thoát khỏi. Nàng cũng không tin mình không đấu lại Giang Ngọc Phụng. Tâm ý đã quyết, Dương Yên Nhu nháy mắt liền khôi phục dáng vẻ tươi cười, vui vẻ nói:

- Đình ca đã nói chúng ta là người một nhà, thì đừng nên khách sáo như vậy. Cứ gọi muội là Nhu nhi là được.

Triệu Đình nghe Dương Yên Nhu nói vậy, liền muốn lên tiếng từ chối. Nhưng chưa kịp nói tiếng nào đã thấy Dương Yên Nhu quay sang Giang Ngọc Phụng cười thật tươi, nói:

- Muội cũng thật là, thành thân nhưng lại không báo cho tỷ một tiếng. Sự đời cũng thật khó đoán, muội tính ra còn nhỏ hơn ta đến một tuổi, vẫn tưởng ta sẽ thành thân trước. Không ngờ đến, muội lại nhanh như vậy đã làm nương tử của người ta. Lúc trước mỗi lần đến Thất Kiếm môn, nhìn thấy muội cùng Lâm sư huynh trò chuyện thân mật, ta còn tưởng rằng cả hai có cảm tình chứ. Xem ra chỉ là Lâm sư huynh đơn phương tình nguyện mà thôi.

Dương Yên Nhu nói xong lại thở dài một tiếng, vẻ mặt như vô cùng tiếc nuối. Việc của Giang Ngọc Phụng cùng Lâm Khải Vũ, Triệu Đình đã biết từ trước, nhưng nghe người khác nhắc đến, nàng vẫn không khỏi khó chịu. Nhìn thấy Triệu Đình nhíu mày, Giang Ngọc Phụng tâm trạng cũng không khá hơn. Dương Yên Nhu này tuy cùng nàng xưng hô tỷ muội, nhưng trước nay vẫn luôn chống đối nàng. Hễ những gì nàng thích, Dương Yên Nhu đều muốn chiếm lấy. Trước đây ở Thất Kiếm môn, nhìn thấy Lâm Khải Vũ cùng Dương Yên Nhu có ái muội, Giang Ngọc Phụng vẫn giả vờ như không biết. Nhưng hiện tại, người Dương Yên Nhu muốn tiếp cận lại là Triệu Đình, Giang Ngọc Phụng làm sao có thể để đối phương được như ý nguyện chứ? Giang Ngọc Phụng nắm chặc tay Triệu Đình, nhìn Dương Yên Nhu nói:

- Muội chỉ xem Lâm sư huynh như đại ca của mình thôi, Yên Nhu tỷ tỷ đừng hiểu lầm. Trái lại lúc trước ta thấy tỷ hình như rất thích Lâm sư huynh thì phải. Nếu không phải hiểu lầm ta cùng Lâm sư huynh có cảm tình, có lẽ tỷ đã tiến tới với huynh ấy rồi. Hiện tại thì tỷ có thể yên tâm đi, muội cùng Đình ca đã là phu thê, lòng muội chỉ hướng về một mình chàng. Muội thật tâm chúc tỷ và Lâm sư huynh, kẻ có tình sẽ mau chóng trở thành quyến thuộc. Phải rồi, lúc xuống núi nhị sư huynh, tam sư huynh, ngũ sư huynh đều nhờ muội mang thư hồi âm cho tỷ. Nhưng mà dạo trước muội có chút việc bận lại quên mất, lát nữa về phòng muội sẽ sai nha hoàn mang đến cho tỷ sau vậy.

Giang Ngọc Phụng vừa nói xong, Dương Yên Nhu mặt lập tức biến sắc. Nàng vốn dĩ muốn làm Triệu Đình hiểu lầm Giang Ngọc Phụng. Không ngờ đến, nàng lại bị Giang Ngọc Phụng phản công lại một đòn, khiến nàng trở tay không kịp. Lúc trước Giang Ngọc Phụng cùng Lâm Khải Vũ có tình cảm với nhau là chuyện thật, nhưng nàng chỉ nói miệng mà không có bằng chứng. Trái lại việc nàng liếc mắt đưa tình với các nam đệ tử của Thất Kiếm môn lại bị Giang Ngọc Phụng nắm giữ chứng cứ. Dương Yên Nhu trong lòng thật cấp, nàng chỉ mới cùng Triệu Đình nói chuyện vài lần. Nếu như để Triệu Đình có ấn tượng xấu về mình, kế hoạch về sau của nàng làm sao có thể thực hiện được chứ? Dương Yên Nhu đưa mắt trộm đánh giá biểu tình của Triệu Đình. Thấy Triệu Đình vẫn vẻ mặt bình thản không có gì, Dương Yên Nhu mới yên tâm thở ra một hơi.

Thật ra, Triệu Đình bề ngoài như không có gì, nhưng trong lòng vẫn đang suy nghĩ đánh giá Dương Yên Nhu. Nếu Dương Yên Nhu biết Triệu Đình lúc này đang nghĩ gì chắc chắn phải tức đến hộc máu. Thật ra từ nãy đến giờ, Triệu Đình đối với những lời Giang Ngọc Phụng nói, nàng chỉ nghe được một câu duy nhất là “muội cùng Đình ca đã là phu thê, lòng muội chỉ hướng về một mình chàng.” Như thế đối với Triệu Đình đã đủ. Còn lại những gì về Dương Yên Nhu nàng đều chẳng cần quan tâm. Triệu Đình nhìn Dương Yên Nhu từ trên xuống dưới, trong lòng cuối cùng rút ra được một kết luận: “Dương Yên Nhu so về xinh đẹp thì kém xa Phụng nhi của ta. Nói về vẻ yêu nghiệt quyến rủ, thì lại không sánh bằng Lạc Hoa, cũng không có ôn nhu nhã nhặn như Tố Nguyệt. Càng không có vẻ trong trẻo lạnh lùng của Phi Tuyết. So về địa vị, Dương Yên Nhu là thiên kim tướng quốc, bốn chữ này chỉ có phân lượng đối với những người bình thường, trong mắt ta nó lại chẳng đáng là gì. Tóm lại Dương Yên Nhu chẳng có điểm nào hấp dẫn để ta xem trọng. Vẫn là Phụng nhi của ta tốt nhất. Phụng nhi xinh đẹp, thông minh lanh lợi, hiền lành đáng yêu, trước đây ta dù rằng mắng nàng là ác phụ, nhưng ta biết nàng chỉ nhiều lắm đánh ta vài cái, chứ thật không có lấy mạng ta. Từ lúc quen biết nàng đến nay, ta vẫn chưa từng thấy nàng giết người. Phụng nhi dụng tình chuyên nhất, không giống như Dương Yên Nhu kia, câu tam đáp tứ. Mặc dù Phụng nhi cũng là từ thích Lâm Khải Vũ chuyển sang thích ta. Nhưng đó không tính là thay lòng đổi dạ. Có trách thì chỉ nên trách, Triệu Đình Doanh ta quá tài ba, quá ôn nhu thể thiếp, lại đối với nàng một mảnh si tình. Nên nàng mới từ bỏ tên Lâm Khải Vũ vừa vô dụng, vừa đáng ghét kia.”

Giang Ngọc Phụng hồi lâu vẫn không thấy Triệu Đình cùng Dương Yên Nhu trả lời, liền nói tiếp:

- Yên Nhu tỷ tỷ, đường xa đến đây chắc hẳn là muốn đi dạo vài vòng. Đáng tiếc muội cùng Đình ca đã có việc bận, không thể bồi tỷ đi tham quan Giang phủ được. Chi bằng để ca ca ta làm việc này đi. Thời gian không còn sớm, muội phải đi rồi. Hôm khác muội sẽ hướng tỷ bồi lễ sau.

Dứt lời liền nắm tay Triệu Đình kéo kéo, hiệu cho nàng mau mau từ biệt Dương Yên Nhu. Triệu Đình đang suy nghĩ mông lung, bị Giang Ngọc Phụng kéo tay liền giật mình, hướng Dương Yên Nhu ôm quyền nói:

- Phu thê ta phải đi rồi. Dương cô nương cứ thong thả. Hẹn hôm khác tái kiến.

Nói xong không đợi Dương Yên Nhu đáp lời, Triệu Đình đã bị Giang Ngọc Phụng lôi kéo xuất môn. Dương Yên Nhu trừng mắt nhìn theo bóng lưng Triệu Đình và Giang Ngọc Phụng, khóe miệng chợt nhếch lên: “Giang Ngọc Phụng, ngươi đừng vội đắc ý. Thời gian còn dài, thứ mà Dương Yên Nhu này muốn, chưa từng vuột khỏi tay. Ngươi tốt nhất là giữ kỹ phu quân của mình đi.”

---o0o---

Giang Ngọc Phụng một mình ngồi trong phòng nhìn ra cửa sổ, buồn rầu không vui. Từ ngày Dương Yên Nhu đến đây, Triệu Đình vẫn cứ theo hồ ly tinh kia ngâm thi đối câu không thèm ngó ngàng đến nàng. Nàng từ trước vẫn đối Dương Yên Nhu bất mãn. Còn nhớ khi ở Thất Kiếm môn, Dương Yên Nhu vẫn thường xuyên đến tìm sư huynh muội các nàng. Nói là tìm sư huynh muội các nàng, nhưng Dương Yên Nhu thật ra chỉ chú tâm tìm các nam đệ tử của Thất Kiếm môn. Mà các sư huynh đệ của nàng lại như bị Dương Yên Nhu cho uống thuốc mê. Trong mắt họ xem Dương Yên Nhu cứ như tiên tử, làm Giang Ngọc Phụng trong lòng vô cùng không phục. Lần này Dương Yên Nhu đến đây, lại cố tình câu dẫn Triệu Đình, Giang Ngọc Phụng đương nhiên rất tức giận, nhưng nàng vẫn không thể làm gì.

Người đáng thương nhất có lẽ là Triệu Đình. Bình thời ngoại trừ võ công, Triệu Đình yêu thích nhất chính là cầm kỳ thi họa. Bản thân nàng hiện không thể thi triển võ công, nên chỉ còn lại cầm kỳ thi họa để giải trí. Thế nhưng huynh muội Giang Ngọc Phụng lại không hề hứng thú với khoản này, nên hằng ngày chỉ có một mình Triệu Đình tự mình nghiên cứu. Hiếm khi gặp được một người yêu thích thi họa giống mình, đương nhiên Triệu Đình bất kể những nghi kỵ trước đây với Dương Yên Nhu, ngày ngày đều cùng nàng trao đổi sở học.

Triệu Đình đối với mặt khác sự việc vô cùng thông minh, nhưng ở phương diện tình cảm thì lại khá ngốc nghếch. Tỷ như Tố Nguyệt yêu thầm nàng lâu như vậy, nàng cũng không biết. Lần này cũng thế, Dương Yên Nhu rõ ràng đối với nàng có tình ý. Thế nhưng nàng lại không hề nhận ra, ngày ngày vẫn cứ cùng Dương Yên Nhu hết luận đàm văn chương, lại đến đánh đàn, vẽ tranh. Nhìn hai người như thế, hỏi sao Giang Ngọc Phụng lại không ghen cho được. Nhưng có ghen thì nàng cũng chẳng thể làm gì Dương Yên Nhu, vì vậy bao nhiêu bực tức đều đổ hết lên người Triệu Đình. Đáng thương Triệu Đình bị Giang Ngọc Phụng bắt nằm dưới đất liên tục nhiều ngày mà không hiểu nguyên nhân vì sao, thật là muốn khóc mà không ra nước mắt.

Giang Ngọc Phụng tay không ngừng bứt bứt những cánh hoa đặt trong chậu cây, miệng lẩm bẩm:

- Triệu Đình đáng ghét. Triệu Đình ngốc, xú tiểu quỷ, đại sắc lang… Ta lặc chết ngươi…

Chỉ lo trút giận lên chậu hoa, Giang Ngọc Phụng không hề phát hiện Lạc Hoa từ sau đi đến. Lạc Hoa đặt tách trà lên bàn, cười nói:

- Thiếu phu nhân, chậu hoa này đắc tội với người sao? Người nếu cứ tiếp tục bứt như vậy, tình địch của người cũng không biến mất được đâu. Chi bằng nói ra đi, biết đâu Lạc Hoa sẽ có cách giúp người.

Giang Ngọc Phụng vừa nghe thanh âm của Lạc Hoa liền xoay người lại. Nhìn thấy Lạc Hoa vẻ mặt tựa tiếu phi tiếu, Giang Ngọc Phụng có hơi xấu hổ, thẹn quá hóa giận, gắt:

- Lạc Hoa, ngươi vào đây từ khi nào mà ta không hề nghe ngươi gõ cửa?

Lạc Hoa cười hì hì, nhún vai nói:

- Ta có gõ cửa nhiều lần rồi, nhưng người lại chỉ chuyên tâm mắng thiếu gia nên không để ý đó thôi. Theo ta thấy, Dương Yên Nhu kia bề ngoài ôn nhu dịu dàng nhưng thật ra là một ả hồ ly tinh chuyên câu dẫn nam nhân. Thiếu phu nhân nếu muốn đối phó hồ ly tinh kia, Lạc Hoa nhất định sẽ giúp người một tay.

Lạc Hoa cười đến vẻ mặt cực kỳ vô lại. Nàng dường như quên mất lý do mấy hôm trước mình bị Phi Tuyết phạt.

Giang Ngọc Phụng mở nắp tách trà, để hơi nóng giảm bớt, thở dài nói:

- Quả nhiên chuyện lần trước là do ngươi cùng Đình nhi thông đồng với nhau. Thật không hiểu nổi các ngươi vì sao lại nhiều quỷ kế đến vậy chứ? Ây… Ngươi đã vào đây rồi, cũng nên ngồi xuống đi.

Lạc Hoa kéo ghế ngồi xuống cạnh Giang Ngọc Phụng, một tay đưa lên vuốt ve mái tóc của mình, mỉm cười nói:

- Thiếu phu nhân quá khen rồi. Ta xem thiếu phu nhân so với ta cùng thiếu gia cũng không hề kém. Chẳng qua người không muốn dùng thôi. Đối phó với hồ ly tinh thì cần phải lấy độc trị độc. Thiếu phu nhân không cần phải ái ngại đâu.

Giang Ngọc Phụng liếc mắt Lạc Hoa một cái nói:

- Thật khó trách, trong bốn người, Đình nhi lại thích qua lại với ngươi nhất. Ngươi cùng nàng ấy quả nhiên là một đôi hợp tác vô cùng ăn ý. Về việc của Dương Yên Nhu, ngươi có cao kiến gì không?

Lạc Hoa cười giảo hoạt, nói:

- Cao kiến thì ta không dám nhận nhưng đối phó với loại hồ ly tinh như Dương Yên Nhu thì ta có vô số cách. Hơn nữa, hồ ly tinh kia chọn ai không chọn lại chọn nhầm thiếu gia, đó cũng là ả tự tìm lấy bất lợi thôi. Thiếu phu nhân cũng biết tính tình của thiếu gia đúng không? Chỉ cần người dựa vào điểm này, hồ ly tinh kia nhất định sẽ không phải đối thủ của người.

Một lời này của Lạc Hoa như đánh thức người trong mộng. Bình thường tuy Giang Ngọc Phụng vẫn mắng Triệu Đình là sắc lang. Nhưng chính bản thân nàng hiểu rõ nhất, Triệu Đình ngoài nàng ra, đối với những người khác đều vô cùng lãnh đạm. Chỉ trong một số trường hợp bất đắc dĩ mới miễn cưỡng cười với bọn họ một cái mà thôi. Biết thì biết vậy thôi, khả nhìn thấy những nữ nhân khác quấn lấy Triệu Đình, nàng đều không thể nhịn được.

Giang Ngọc Phụng mỉm cười nói:

- Ý ngươi là…

Lạc Hoa gật đầu nói:

- Đúng vậy. Xem ra thiếu phu nhân đã nắm được mấu chốt.

Lạc Hoa nói xong, cả hai liền nhìn nhau cười cười. Giang Ngọc Phụng giữ Lạc Hoa lại trò chuyện thêm vài câu. Đến khi Triệu Đình trở về, Lạc Hoa mới cáo từ lui ra. Vừa thấy Lạc Hoa đi khỏi, Triệu Đình liền muốn lên tiếng hỏi thăm Giang Ngọc Phụng, nhưng lại chậm một bước. Chỉ thấy Giang Ngọc Phụng đứng dậy, đi ra phía sau Triệu Đình, giúp nàng xoa bóp vai, miệng ân cần hỏi han:

- Đình nhi, hôm nay có mệt mỏi lắm không? Ta xoa bóp như vậy thật thoải mái chứ?

Nhìn thấy Giang Ngọc Phụng thái độ khác lạ, Triệu Đình đột nhiên có cảm giác thụ sủng nhược kinh. Triệu Đình chợt nắm lấy tay Giang Ngọc Phụng, kéo nàng đến ngồi lên đùi mình, nói:

- Ta không mệt. Nhưng Phụng nhi hôm nay thật lạ. Phải chăng đã xảy ra việc gì?

Giang Ngọc Phụng cúi mặt, cắn cắn môi dưới ủy khuất nói:

- Người ta chỉ muốn đối với ngươi tốt một chút thôi. Ngươi lại nói người ta có ý đồ. Ngươi không thích ta giúp ngươi xoa bóp, sau này ta sẽ không làm nữa là được.

Lý trí bảo với Triệu Đình rằng: “Giang Ngọc Phụng nhất định là có ý đồ.” Nhưng nhìn dáng vẻ của Giang Ngọc Phụng hiện giờ, Triệu Đình thật không thể kìm chế được mình. Triệu Đình trong lòng âm thầm thở dài một tiếng: “Chết thì chết vậy. Dù sao chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu mà.” Triệu Đình đưa ngón trỏ đến môi dưới Giang Ngọc Phụng, ngăn chặn nàng tiếp tục cắn nữa, dịu dàng nói:

- Không phải như vậy. Ta chỉ không muốn nàng mệt nhọc mà thôi. Phụng nhi nàng đói chưa? Ta đi gọi người mang thức ăn đến.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net