Chương 4: Tịch Y môn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau, Triệu Đình thức dậy, toàn thân đau nhức, đây là đêm thứ hai nàng nằm dưới đất. Từ nhỏ Triệu Đình đã quen sống trong nhung lụa, đừng nói là dưới đất, giường hơi cứng một chút nàng đã không chịu được. Giang Ngọc Phụng này thực là khắc tinh đời nàng mà.

Nhìn đến bên giường, Giang Ngọc Phụng đã rời khỏi tự lúc nào. Triệu Đình cũng chẳng quan tâm Giang Ngọc Phụng làm gì, lấy ra một bộ y phục mới nhanh chóng thay đổi. Nhìn ngắm chính mình trong gương, Triệu Đình chợt nghĩ: “ Nhìn xem, ta đây tuấn tú thế này mà cái mụ hung hăng đó nhìn chẳng động lòng chút nào sao? Ta cũng chẳng mong ngươi động lòng, chỉ cần ngươi đối xử với ta tốt một chút là ta đã cảm thấy mãn nguyện rồi. Thật là… Xem ra Giang Ngọc Phụng đó không những tính khí có vấn đề mà mắt cũng hỏng rồi”.

Triệu Đình đi một vòng đến hoa viên, nhìn thấy ba huynh đệ họ Giang cùng Lâm Khải Vũ đang luận võ. Giang Ngọc Phụng ngồi ở một bên, vẻ mặt ôn nhu ngắm nhìn Lâm Khải Vũ. Triệu Đình không ngờ ác phụ Giang Ngọc Phụng mà cũng có lúc như thế này, xem ra hai sư huynh muội này quan hệ không tầm thường.

- Triệu Đình, ngươi đến tìm Phụng nhi sao? – Giang Hạo Nhiên vừa thấy Triệu Đình liền lên tiếng gọi.

- Đại cửu tử ( anh vợ) buổi sáng hảo! Ta chỉ là thuận đường đi ngang qua thôi. Không quấy rầy các ngươi luyện võ, ta đi trước đây. – Triệu Đình mỉm cười, vừa định quay đi lại nghe Giang Hạo Nhiên gọi lại.

- Ngươi gấp gáp làm gì, nán lại đây một chút đi.

- Ta cũng chẳng biết võ công, ở lại để làm gì. Ta thấy các ngươi cứ tiếp tục, ta đi nơi khác thì hơn. – Triệu Đình gượng cười, nói.

- Vậy ngươi đưa Phụng nhi cùng đi đi. Hai người các ngươi mới thành thân cũng nên đi chung với nhau nhiều một chút. – Lời này của Giang Hạo Nhiên vừa phát ra, sắc mặt Giang Ngọc Phụng chợt tái nhợt.

Lâm Khải Vũ run giọng, hỏi:

- Ngươi… Ngươi nói cái gì? Ngọc Phụng đã thành thân sao?

- Phải a. Ngươi đến trễ mất một ngày, không thể uống được ly rượu mừng của muội muội ta, thật đáng tiếc a. – Giang Hạo Nhiên vẫn thản nhiên cười nói, không nhìn đến Lâm Khải Vũ đứng bên cạnh, người run lên từng chập.

- Ngọc Phụng, thật chúc mừng ngươi. – Lâm Khải Vũ cười khổ, nhìn Giang Ngọc Phụng nói.

- Đa tạ sư huynh. Ta thấy không khỏe muốn về phòng trước, các ngươi cứ tự nhiên. – Giang Ngọc Phụng cố gắng kìm nén cảm xúc, lãnh đạm nói.

- Được. Triệu Đình ngươi đưa Phụng nhi về phòng đi. – Giang Hạo Nhiên quay sang Triệu Đình nói.

- Không cần, ta tự đi được. – Giang Phụng Đình lạnh nhạt nói xong liền nhanh chân rời khỏi.

Triệu Đình cũng cáo từ một tiếng rồi nhanh chóng chạy đi, nàng không đi theo Giang Ngọc Phụng mà hướng cổng chính Giang phủ đi tới. Lúc này, Triệu Đình hiểu rõ Giang Ngọc Phụng có cảm tình với vị sư huynh kia nên hận mình thấu xương. Triệu Đình nếu còn chạy theo Giang Ngọc Phụng há còn không bị nàng băm thành trăm mảnh hay sao. Chỉ nghĩ đến thôi, Triệu Đình đã không khỏi rùng mình.

---o0o---

Dịch trạm thành tây…

Triệu Đình tiến đến quầy, lấy ra một kim bài đưa cho trưởng quỷ. Gã trưởng quỷ nhìn thấy kim bài liền giật mình, nhanh chóng đưa Triệu Đình vào nhà sau, cúi người nói:

- Đại nhân đây là…

- Ta họ Triệu. – Triệu Đình đáp gọn.

- Ra là Triệu đại nhân. Người có gì cần căn dặn tiểu nhân? – gã trưởng quỹ cúi thấp đầu, cung kính nói.

- Ngươi chuyển gấp phong thư này đến kinh thành giùm ta. Nhớ kỹ, trong vòng ba ngày phải đến được nơi. – Triệu Đình lấy ra một phong thư nghiêm giọng, nói.

- Dạ dạ, tiểu nhân sẽ cho người làm ngay. Triệu đại nhân còn có gì phân phó? – Gã trưởng quỹ hai tay nhận lấy phong thư, mở miệng hỏi.

- Ngươi mang một vài sổ sách ghi chép đến cho ta. Ta có việc cần dùng đến. – Triệu Đình ngẫm nghĩ một lúc rồi nói.

- Dạ, tiểu nhân đi lấy liền. – Nói rồi liền chạy thật nhanh ra quầy, lấy ra vài quyển sổ cung kính đưa Triệu Đình.

Triệu Đình cầm lấy rồi nói:

- Hiện tại cũng không có gì quan trọng, khi nào cần ta sẽ đến tìm ngươi.

Triệu Đình nói xong liền quay lưng rời khỏi dịch trạm.

Đi qua vài con phố, đến một ngõ hẽm vắng vẻ, Triệu Đình bỗng dừng lại nói:

- Các ngươi đến rồi thì ra đây đi.

- Chúng thuộc hạ tham kiến chủ tử. – Một nam, một nữ từ mái ngói đáp xuống, đồng thời quỳ xuống.

- Ở đây là bên ngoài, các ngươi không cần đa lễ.

- Dạ, chủ tử. – Cả hai đồng thanh đáp nhân vẫn giữ tư thế quỳ một chân.

- Hiểu rồi thì đứng lên đi. – Triệu Đình thở dài nghĩ thầm: “Các ngươi sao lại cứ phải quy cũ như thế. Như Lạc Hoa có phải là hay hơn không?”

Hai người dạ một tiếng rồi đồng thời đứng dậy. Nữ tử mặc một bộ y phục vàng nhạt, khuôn mặt xinh đẹp nhưng đôi mắt lại lạnh lẽo làm cho người khác không dám nhìn lâu, nàng tên Tố Nguyệt. Nam tử mặc trường bào vải thô, mày rậm mắt sáng, tướng mạo khôi ngô là Lãnh Phong.

- Bẩm cáo chủ tử, việc người căn dặn, bọn thuộc hạ đã chuẩn bị xong, tối nay chúng ta có thể hành động. – Lãnh Phong cung kính nói.

- Tốt! Tố Nguyệt ngươi cùng Phi Tuyết mang theo một nhóm đóng ở thành nam đợi ta, Lãnh Phong ngươi cùng Lạc Hoa mang theo số còn lại mai phục sẵn ở ngoài địa điểm đã định. – Triệu Đình cẩn thận dặn dò.

- Thuộc hạ tuân mệnh. – Cả hai đồng thanh đáp.

- Các ngươi lui đi, ta phải hồi Giang phủ chuẩn bị một vài thứ. – Triệu Đình phất tay ra hiệu cho cả hai lui về.

- Dạ, chủ tử! – Vừa dứt lời, cả hai đã biến mất trong nháy mắt.

---o0o---

Triệu Đình về đến Giang phủ đã là giữa trưa, Giang gia cùng quây quần bên bàn cơm nhưng lại không có Giang Ngọc Phụng. Vừa thấy Triệu Đình, Giang Hào Nhân đã lên tiếng gọi:

- Triệu Đình ngươi về rồi sao?

- Dạ, nhạc phụ đại nhân. Ngọc Phụng nàng đâu, sao lại không cùng mọi người dùng bữa? – Triệu Đình mặc dù không thích Giang Ngọc Phụng, nhưng theo phép cũng nên hỏi một câu.

- Phụng nhi nói không được khỏe. Ngươi cũng nên về phòng xem nàng thế nào đi. Kia! Trên tay ngươi cầm gì thế? – Giang Hào Nhân hỏi khi thấy Triệu Đình cầm trên tay vài quyển sổ.

- À! Đây là sổ sách ghi chép tình hình kinh thương của nhà ta trong mấy ngày qua. Gần đây ta vì việc thành thân mà bỏ bê công việc. Tối nay có lẽ ta phải ở thư phòng để làm xong sổ sách. – Triệu Đình thở dài, nói.

- Nam nhân nên lấy sự nghiệp làm đầu nhưng ngươi cũng nên quan tâm Phụng nhi một chút. – Giang Hào Nhân hiền từ nói.

- Nhạc phụ đại nhân nói chí phải. Hiện tại tiểu tế xin phép trở về phòng xem Phụng nhi thế nào. – Triệu Đình cúi đầu nói.

- Được, nhớ chăm sóc tốt cho Phụng nhi. – Giang Hào Nhân gật đầu, căn dặn Triệu Đình.

Triệu Đình vâng dạ rồi nhanh chóng trở về phòng.

---o0o---

Đứng trước cửa phòng, Triệu Đình ngần ngừ không dám bước vào. Triệu Đình suy nghĩ một chút rồi đưa tay gõ cửa, nói:

- Ngọc Phụng, ngươi có trong phòng không? Ta vào được chứ?

- Ngươi vào đi. – Ngọc Phụng thanh âm khàn khàn, nói.

Được Giang Ngọc Phụng cho phép, Triệu Đình liền đẩy cửa bước vào. Trong phòng đồ vật ngổn ngang, ly tách vỡ nát, Giang Ngọc Phụng ngồi trên giường, đôi mắt đỏ hoe, có lẽ nàng vừa mới khóc một trận. Triệu Đình mày liễu khẽ nhíu lại, nhẹ giọng hỏi:

- Ngươi sao vậy? Ta nghe nhạc phụ đại nhân nói ngươi không khỏe.

Giang Ngọc Phụng hơi ngẩng đầu lên nhìn Triệu Đình, lạnh lùng nói:

- Không liên quan đến ngươi.

- Ta chỉ là quan tâm đến ngươi thôi. – Triệu Đình thở dài nói.

- Ha ha… Ta muốn giết ngươi, ngươi còn quan tâm ta, đầu óc ngươi có vấn đề sao? – Giang Ngọc Phụng cười khẩy, nói.

Triệu Đình lắc đầu, nhẹ giọng, nói:

- Ta biết ngươi cũng là người bị hại, ngươi không hề mong muốn cuộc hôn nhân này. Người ngươi yêu là sư huynh của ngươi Lâm Khải Vũ. Ta nói như thế có đúng không?

- Phải thì đã sao? Ta cũng đã cùng ngươi bái đường, trở thành nương tử của ngươi. Ngươi bảo ta bây giờ có thể làm gì? – Giang Ngọc Phụng mắt đẫm lệ, giọng nghẹn lại.

- Ngươi cùng ta chỉ là phu thê hữu danh vô thực. Ngươi cùng hắn nói rõ là được rồi.

- Không cần thiết. – Giang Ngọc Phụng ngữ thanh khôi phục lạnh như băng.

- Tùy ngươi thôi. Ta đi lấy vài thứ, tối nay ta sẽ ngủ lại ở thư phòng. – Triệu Đình nói xong liền tiến đến tủ lấy ra vài món để vào túi rồi rời phòng.

Trên đường đi, Triệu Đình ghé nhà bếp căn dặn tỳ nữ mang cháo tổ yến cho Giang Ngọc Phụng cùng vài món mang đến thư phòng cho mình.

---o0o---

Trăng lên cao, mọi người đều đã an giấc, trên đường tĩnh mịch, vắng vẻ thi thoảng lại nghe một người đánh đồng la xướng lên:

- Đêm khuya khô khốc, cẩn thận củi lửa…

Bên ngoài Đào phủ, một thanh y thân ảnh cùng một hoàng y nữ tử và bạch y nữ tử dẫn đầu một toán hắc y nhân theo tường nhảy vào. Thanh y nam tử, mặt đeo một chiếc mặt nạ bạch ngọc phất tay áo hiệu cho hai nữ tử chia ra hai hướng hành động. Thanh y nam tử lướt nhanh qua vài dãy hành lang, đến một gian phòng, vung cước đá mạnh, “ầm” một tiếng, cửa phòng bật tung đập mạnh vào tường.

Hai người đang ngủ trong phòng vừa nghe thấy tiếng động liền la lớn một tiếng rồi bật dậy. Gã trung niên béo ú, quần áo xốc xếch mở miệng quát lớn:

- Kẻ nào ngang nhiên dám xông vào phủ nội của Tri phủ đại nhân?

- Chỉ e là ngươi chỉ làm được Tri phủ hết đêm nay thôi. – Thanh y nam tử nhếch môi cười khẩy.

- Người đâu? Có thích khách. – Đào Quy Thọ hét lớn gọi người.

- Không cần gọi. Sẽ không ai cứu kịp ngươi đâu. – Thanh y nam tử cười lạnh, rút ra một thanh hắc kiếm, chỉ thấy hàn quang lóe lên một cái, Đào Quy Thọ đã đầu mình hai nơi.

Thanh y nam tử bước đến gần giường, nhìn đến một nữ nhân tuổi chừng hai sáu, hai bảy, hai tay giữ chặt chăn, che kín thân hình nhưng vẫn có thể nhìn thấy đôi vai trần hơi lộ ra ngoài chăn. Khẽ nhếch miệng tạo thành một nụ cười, thanh y nam tử nhẹ giọng nói:

- Không cần phải sợ, ta có ba người không giết, một là người già, hai là trẻ con, người thứ ba là nữ nhân.

Dứt lời, thanh y nam tử liền quay lưng rời khỏi. Dọc hành lang lúc này, nha sai cùng gia đinh trong phủ, thắp đuốc sáng trưng tủa ra bao vây khắp phủ. Thanh y nam tử đoán chừng thuộc hạ của mình cũng đã hoàn thành nhiệm vụ, cong tay đưa lên miệng thổi một hiệu lệnh rút lui. Chớp mắt một cái, hàng loạt thân ảnh đã theo bờ tường thoát ra bên ngoài.

Bọn nha sai thấy thế liền đánh thanh la dồn dập đuổi theo sau. Thanh y nam tử ra hiệu cho những hắc y nhân rút lui, chỉ mang theo hoàng y nữ tử cùng bạch y nữ tử. Chạy đến một con phố, ba người bỗng chạm phải bốn nam nhân đang đi tới. Bốn nam nhân nghe thấy có tiếng quan sai hò hét rao bắt thích khách bèn dàn hàng chắn ngang đám người của thanh y nam tử.

- Đại ca, ba người này đêm khuya còn ở ngoài này chạy loạn, xa xa phía sau lại có tiếng reo hò truy bắt thích khách. Ta đoán ba tên này có quá nửa là thích khách mà bọn nha sai nói đến. – Một nam tử mặc cẩm y màu xanh nói.

- Ta thấy có lẽ là vậy rồi. Chúng ta cũng nên giúp một tay bắt bọn chúng lại thôi. – Nam nhân mặc cẩm y màu đỏ nói.

- Bằng vào các ngươi mà muốn bắt bọn ta sao? Thật là không biết lượng sức. – Hoàng y nữ tử cười nhạt nói.

- Nha đầu này thật láo xược, Khải Vũ huynh, chúng ta hãy dạy cho bọn chúng một bài học, ngươi thấy có được không? – Giang Hạo Nhiên quay sang Lâm Khải Vũ hỏi.

Nguyên lai, sáng này Lâm Khải Vũ biết Giang Ngọc Phụng đã thành thân, trong lòng buồn bực không vui nên rủ ba huynh đệ họ Giang đến tửu quán mượn rượu giải sầu. Cả bốn uống đến tận canh ba, chủ quán mượn lời nói khéo mới khiến được bốn người tính tiền rời khỏi. Bốn người đi đến đây liền gặp nhóm người thanh y nam tử chạy đến bèn ra tay ngăn cản.

Lâm Khải Vũ trong lòng buồn bực, đang muốn tìm chỗ phát tiết, vừa vặn gặp phải ba người, bèn nói:

- Được, ta cũng muốn xem bọn chúng lợi hại đến mức nào.

Dứt lời Lâm Khải Vũ liền đề khí phóng một chưởng đến trước mặt thanh y nam tử. Giang Hạo Nam cùng Giang Hạo Lâm chia ra đối phó với hai nữ tử. Còn lại một mình lam y nam tử phải đối phó với Giang Hạo Nhiên và Lâm Khải Vũ.

Thanh y nam tử hơi nghiêng người tránh khỏi một chưởng của Lâm Khải Vũ, thuận tay đánh một quyền về phía Giang Hạo Nhiên. Nhìn thấy quyền đánh đến mang theo kình lực kinh người, Giang Hạo Nhiên không dám ngang nhiên chống đỡ, liền né người sang một bên, tung một cước nhầm vào bụng dưới thanh y nam tử. Thanh y nam tử hơi hóp bụng lại, bàn tay cong lại thành trảo chụp lấy chân Giang Hạo Nhiên. Lâm Khải Vũ thấy trảo đó đánh xuống chân của Giang Hạo Nhiên chắc chắn phải gãy, nhất thời cấp bách liền đánh tới một chưởng, đẩy khai một tay thanh y nam tử. Giang Hạo Nhiên thừa dịp lùi về sau vài bước.

Thanh y nam tử chưởng pháp ảo diệu dùng một đối hai cũng không hề tỏ ra thua kém. Thời gian dần trôi, trời dần sáng, bọn quan binh cũng đuổi gần, thanh y nam tử khẩn trương chưởng pháp biến đổi, tung ra toàn sát chiêu. Bỗng một nam, một nữ từ trên nóc nhà phi thân đến, nói lớn:

- Chủ tử, người đi trước, ở đây có bọn thuộc hạ lo được rồi.

Thanh y nam tử nghe thấy liền vận hết nội lực vào hai chưởng chia ra đánh vào Giang Hạo Nhiên và Lâm Khải Vũ. Cả hai cảm thấy chớp mắt chưởng đã đến trước mặt, không kịp né tránh, chỉ có thể đưa song chưởng lên tiếp. “ầm ầm” hai tiếng, lục chưởng giao nhau, khói bụi bay mù mịt, cả ba lùi lại vài bước. Giang Hào Nam hai tay tê rần, trong ngực nhộn nhạo, cảm giác khó thở. Thanh y nam tử thừa dịp Giang Hào Nam cùng Lâm Khải Vũ điều hòa khí tức, vọt người biến mất.

---o0o---

Triệu Đình mở cửa thư phòng, ngáp dài một tiếng, hướng phòng Giang Ngọc Phụng đi đến. Dọc đường, nhìn đến bọn tỳ nữ hấp tấp chạy ngược chạy xuôi, Triệu Đình bèn ngoắc một tỳ nữ lại hỏi:

- Có việc gì mà các ngươi trông có vẻ hốt hoảng thế?

- Hồi cô gia, ba vị thiếu gia cùng Lâm công tử tối qua ra ngoài uống rượu, giao đấu với một nhóm thích khách, sáng nay trở về trên người đều mang thương tích. Lão gia cùng phu nhân lệnh cho bọn nô tỳ nhanh chóng thỉnh đi đại phu. – Tỳ nữ lễ phép đáp.

- Được rồi, ngươi đi nhanh đi, ta không phiền các ngươi làm việc.

- Vậy nô tỳ xin phép đi trước. – Tỳ nữ cúi đầu chào Triệu Đình rồi nhanh chóng chạy đi.

Ngẫm nghĩ một lúc, Triệu Đình quyết định không ghé về phòng mà đi thẳng đến đại sảnh. Đến nơi, đã thấy huynh đệ họ Giang ngồi ngữa ra ghế, mặt mũi sưng húp, tay chân có vẻ bị trật khớp, Triệu Đình đến trước mặt Giang Hào Nhân cúi đầu nói:

- Nhạc phụ, nhạc mẫu, buổi sáng hảo! Đại ca, nhị ca cùng tứ đệ là…

Triệu Đình nói được nửa câu thì dừng lại, Giang Hào Nhân nhìn lướt qua ba nhi tử, thở dài nói:

- Bọn chúng đêm qua uống rượu sau đó lại bắt trước người ta đi bắt thích khách nên bị đánh thành thế này.

- Thật vậy? Thế có bắt được thích khách không? – Triệu Đình vẻ mặt ngạc nhiên hỏi.

- Thích khách thì chẳng bắt được, đã vậy còn mang thương tích về nhà. Ta thật hối hận khi xưa đã để cho bọn chúng học võ công. – Giang Hào Nhân lắc đầu, thở ra một tiếng.

Triệu Đình định lên tiếng an ủi hắn thì Giang Ngọc Phụng tiến vào, nhìn Giang Hạo Nhiên hỏi:

- Ca, ta nghe nói tối qua ngươi giao đấu với người ta bị thương. Dựa vào võ công của các ngươi mà cũng bị thương sao? Bọn hắn thật ra là người phương nào?

- Bọn chúng là người của Tịch Y môn, đám người bọn ta gặp là tứ đại sát thủ Phong, Hoa, Tuyết, Nguyệt, còn một gã có lẽ là Ngọc Diện Lang Quân. Đêm qua phụ tử Đào Quy Thọ đều bị bọn hắn giết chết. – Lâm Khải Vũ chậm rãi giải thích.

- Đào Quy Thọ? Tri phủ Triết Giang? – Giang Ngọc Phụng kinh ngạc hỏi.

- Phải. Chính là dùng một kiếm chém thành hai đoạn. – Lâm Khải Vũ nói ra lời này, chợt rùng mình, nhớ lại tối qua lúc giao đấu Ngọc Diện Lang Quân vẫn chưa sử dụng đến kiếm mà đã khiến bọn hắn khó chóng đỡ.

- Ngươi nói có một người gọi là Ngọc Diện Lang Quân, hắn ta tuấn tú lắm sao? – Giang Ngọc Phụng tò mò hỏi.

- Tuấn tú hay không thì ta không biết. Chẳng qua là hắn đeo một chiếc mặt nạ sói bằng bạch ngọc nên trên giang hồ người ta gọi hắn bằng cái tên Ngọc Diện Lang Quân. – Lâm Khải Vũ cười nói.

Triệu Đình thầm nghĩ: “ Ngươi vừa nghe tới Ngọc Diện Lang Quân là hỏi liền. Phu quân của ngươi đây chẳng phải cũng rất tuấn tú sao thế mà ngươi lại không hỏi đến. Bây giờ ta mới phát hiện được một điều, ngươi không những là ác phụ mà còn là một dâm phụ a.”

- Vậy sao. Sư huynh, đêm qua ngươi cũng có tham gia, vậy ngươi có bị thương ở chỗ nào không? – Giang Ngọc Phụng giọng nói không giấu được sự quan tâm.

- Ta không sao. Ngươi không cần lo lắng. – Lâm Khải Vũ mỉm cười, nhẹ giọng an ủi.

- Nhạc phụ, nhạc mẫu ta có việc gấp xin phép đi trước. – Nhìn đến Giang Ngọc Phụng cùng Lâm Khải Vũ tình chàng ý thiếp, Triệu Đình chỉ muốn mau chóng rời khỏi đây.

- Ngươi có việc thì cứ đi trước, Phụng nhi ngươi đi xem đại phu đến chưa. – Giang Hào Nhân cũng nhận ra Giang Ngọc Phụng cùng Lâm Khải Vũ thân thiết quá mức, nên cố ý tách nàng ra.

Triệu Đình cùng Giang Ngọc Phụng “dạ” một tiếng kế cùng nhau rời khỏi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net