Chương 41

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cả hai sau khi rời tửu lâu, lại nắm tay nhau đi dạo một vòng phố. Triệu Đình cùng Giang Ngọc Phụng ghé vào một sạp hàng bên đường, chọn mua một đôi diều. Giang Ngọc Phụng cầm trên tay đôi diều cười thật vui vẻ, dắt tay Triệu Đình hướng cửa thành đi.

Đi đến một ngã tư cả hai đột nhiên lại bị một trận ồn ào, náo nhiệt làm cho tò mò. Giang Ngọc Phụng kéo tay Triệu Đình đến gần hơn. Nhìn thấy một đám người vây quanh một chiếc xe ngựa, cả hai lại càng cảm thấy hiếu kỳ. Chỉ nghe từ bên trong đám đông vang lên thanh âm ồm ồm của một gã hán tử:

- Hai ngươi cản trở đường đi của chủ tử nhà ta, giờ còn định ở đây ăn vạ hay sao? Còn không mau tránh đường, có tin ta đánh chết hai ngươi hay không?

Nghe được giọng điệu ngạo mạng của gã hán tử, Giang Ngọc Phụng không khỏi nhíu mày, lôi kéo Triệu Đình chen vào đám đông. Triệu Đình thấy Giang Ngọc Phụng lại muốn nhúng vào chuyện rắc rối, chỉ biết âm thầm lắc đầu thở dài mà thôi. Nàng mặc dù giết bọn tham quan vì dân trừ hại, nhưng đối với những chuyện vặt vãnh bên đường thế này, nàng vẫn rất ít khi xen vào. Thế nhưng Giang Ngọc Phụng đã muốn can thiệp, nàng làm sao có thể yên tâm đứng ngoài chứ?

Cả hai băng qua đám đông, lúc này mới có thể nhìn rõ. Thì ra gã đại hán vừa lên tiếng chính là một tên đánh xe ngựa, mà đứng đối diện hắn, là một nông phu trẻ tuổi đang đỡ một lão phu nhân tuổi chừng trên dưới bảy mươi. Giang Ngọc Phụng nhìn kỹ, lại thấy phần áo trên lưng của nông phu kia, bị rách một đường dài, hiện rõ một đạo vết thương giống như bị roi quất vào, máu không ngừng thấm vào trên quần áo. Nàng hiếu kỳ, quay sang hỏi một thiếu phụ đứng gần đó:

- Xin lỗi, vị tỷ tỷ này, có thể cho ta hỏi vừa rồi ở đây đã xảy ra việc gì mà trông có vẻ căng thẳng vậy?

Thiếu phụ thấy Giang Ngọc Phụng không những dung mạo xinh đẹp, mà còn nói năng dịu dàng lễ phép, liền vui vẻ trả lời:

- Thật ra lão phu nhân cùng người nông phu kia là hai mẹ con. Người nông phu kia dẫn mẹ hắn đi chữa bệnh ngang qua đây thì bị gã xa phu kia tông phải. Nơi này rõ ràng là trong thành, nhưng gã xa phu kia lại xem như chỗ không người, đánh xe tông thẳng vào người dân. Đã vậy hắn không những không xin lỗi, mà còn dùng roi đánh người nông phu kia. Cô nương xem, như vậy còn gì là vương pháp nữa chứ?

Giang Ngọc Phụng nghe xong gật đầu cảm ơn thiếu phụ kia, kế nhìn sang Triệu Đình, hỏi:

- Đình ca, thấy việc này thế nào?

Triệu Đình hơi nhíu mày, nói:

- Ác bá ức hiếp dân chúng, nên xử phạt. Bất quá chúng ta cứ xem tình hình trước đã.

Giang Ngọc Phụng mặc dù rất muốn đi ra giành lại công đạo cho hai mẹ con người nông phu, nhưng Triệu Đình đã nói vậy, nàng cũng chỉ đành im lặng nghe theo thôi.

Nông phu trẻ tuổi tuy trên lưng bị thương, nhưng vẫn vô cùng quật cường. Hắn tức giận chỉ vào mặt gã đại hán mắng:

- Ta không cần biết chủ tử nhà ngươi là ai? Giữa thanh thiên bạch nhật đánh xe giữa đường, tông vào mẫu thân của ta còn tính làm dữ? Ngươi chẳng lẽ không xem vương pháp ra gì?

Gã đại hán nghe nông phu trẻ tuổi kia xem thường chủ nhân nhà mình liền lập tức nổi giận, lớn tiếng nói:

- Chính ta tông vào bà ta thì sao? Ngươi biết chủ tử nhà ta là ai hay không? Đừng nói quan lại ở Giang Nam, ngay cả ở kinh thành cũng không mấy người dám đụng chạm chủ tử nhà ta. Thế nào? Còn không cút đi? Chần chờ thêm chút nữa, lão tử lập tức cho xe cán chết ngươi.

Vừa dứt lời, xung quanh lập tức ồn ào hẳn lên. Mọi người đều bắt đầu đoán thân phận của người ngồi trong xe ngựa. Tuy không biết rõ người đó là ai. Nhưng nhìn qua xe ngựa sang trọng như vậy, thêm vào lời nói lúc nãy của gã đại hán, ai cũng đoán rằng, người trong xe nhất định là đại quan quý nhân, thật không tốt để đụng chạm. Vì vậy mọi người không hẹn mà cùng nhau lui ra. Chỉ có nông phu trẻ tuổi kia, trong lòng vẫn còn không phục, chân cứ chôn tại một chỗ. Lão phu nhân thấy vậy liền nắm lấy tay con trai mình, khuyên nhủ:

- Hài nhi, ta không sao. Thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện. Chúng ta vẫn nên tránh ra thì hơn.

Nông phu trẻ tuổi trong lòng vẫn còn ấm ức, nhưng nghe mẫu thân mình nói vậy liền chần chờ một chút, không biết vẫn nên tránh ra hay không? Gã hán tử thấy nông phu trẻ tuổi kia vẫn chưa chịu khuất phục, liền tức giận đẩy ngã lão phu nhân, lớn tiếng nói:

- Tiểu tử ngươi còn không nghe mẫu thân ngươi nói gì sao?

Nói xong liền nhảy phốc lên ghế ngồi, chuẩn bị giục xe đi tiếp. Nông phu trẻ tuổi muốn vội vàng đỡ mẹ mình ngồi dậy xong chuẩn bị nhào đến liều mạng với gã đại hán, nhưng lại bị lão phu nhân ngăn cản. Nông phu kia là một người hiếu thảo, hắn không dám cãi lời mẹ mình nên chỉ đành căm giận nhìn gã đại hán mà thôi.

Gã đại hán liếc mắt nhìn hai mẹ con người nông phu, “hừ” lạnh một tiếng, dự định giục xe đi tiếp, thì đã bị một người nhảy ra chặn ngang đường đi:

- Ngươi muốn đi là đi dễ dàng như vậy sao? Ta mặc kệ chủ tử của ngươi thân phận tôn quý cỡ nào. Có câu, thiên tử phạm pháp, tội như thứ dân. Ngươi đánh xe tông vào lão phu nhân này, thì phải nói xin lỗi, đồng thời phải bồi thường ngân lượng cho bà ấy. Nếu không ngươi đừng mong qua khỏi nơi này.

Nguyên lai, Giang Ngọc Phụng sau khi nghe những người xung quanh kể lại sự việc, lại chứng kiến thái độ ngang tàng của gã đại hán, lập tức cảm thấy bất bình. Nàng mặc kệ Triệu Đình nhiều lần đưa mắt ngăn cản, vẫn nhảy ra đòi lại công bằng cho hai mẹ con người nông phu.

Triệu Đình hiểu rõ tính tình Giang Ngọc Phụng, nên chỉ biết lắc đầu, đứng sang một bên theo dõi tình hình. Hiện tại với võ công của Giang Ngọc Phụng, một gã xe phu há có thể làm gì nàng. Nếu chưa đến tình thế nguy cấp, Triệu Đình sẽ không bao giờ động thủ.

Người ngồi trong xe từ đầu đến giờ vẫn im lặng, lúc này đột nhiên lên tiếng:

- A Lộc, ngươi làm gì còn chưa cho xe chạy? Làm chậm trễ công việc của ta, có biết sẽ như thế nào hay không?

Gã hán tử tên gọi A Lộc nghe thấy giọng nói của chủ tử hắn ra chiều khó chịu, bèn vội vàng đáp:

- Hồi chủ tử, nô tài không phải không muốn đi nhanh, chẳng qua trên đường cứ luôn xuất hiện kẻ cản trở.

Người ngồi trong xe nghe vậy liền vén màn bước ra. Triệu Đình cùng Giang Ngọc Phụng thấy người này là một nam nhân tuổi ngoài tam tuần, mắt la mày lét, bộ dạng tiểu nhân cậy quyền lấn áp dân chúng. Nhìn kỹ một chút, Triệu Đình không khỏi giật mình, tên này không phải là Hình bộ thị lang Lục Quân Hiên hay sao? Hắn ta đáng lý nên ở kinh thành mới đúng, vì cớ gì lại đến Giang Nam này?

Nói đến Lục Quân Hiên, Triệu Đình chỉ biết hắn là một dạng tiểu nhân bất tài, ưa nịnh hót, ngày thường ở kinh thành vẫn hay ức hiếp dân chúng, không ngờ đến đây vẫn không hề thay đổi. Triệu Đình tuy rằng không ưa hắn, nhưng ở trong triều, hắn cùng bọn Lục vương gia cấu kết thành bè phái, thế lực khá lớn, nên đến giờ nàng vẫn chưa có dịp cho hắn một bài học.

Lục Quân Hiên vốn định lớn tiếng chửi mắng nhưng vừa nhìn thấy dung mạo của Giang Ngọc Phụng, lập tức thần hồn điên đảo, đổi giọng nịnh nọt:

- Đúng đúng, cô nương nói chí phải. Là lỗi của thuộc hạ ta. A Lộc còn không mau mang ngân lượng đưa cho lão phu nhân này.

A Lộc “dạ” một tiếng, lấy ra thỏi bạc mười lượng đưa cho nông phu kia. Nông phu kia đương nhiên không cam lòng, nhưng thấy mẫu thân mình đưa mắt bảo hắn không nên gây thêm phiền phức nữa, hắn mới miễn cưỡng nhận. Đợi A Lộc mang tiền đưa cho lão phu nhân xong, Lục Quân Hiên lại nhìn Giang Ngọc Phụng, cười nói:

- Vị cô nương đây xinh đẹp tựa thiên tiên, chẳng hay có thể cho tại hạ biết quý danh hay không?

Giang Ngọc Phụng nhíu mày nói:

- Cái này không cần thiết. Ngươi đã nhận lỗi, ở đây không còn việc của ta nữa. Ta còn chuyện chưa làm, xin phép đi trước.

Giang Ngọc Phụng nói xong tiện xoay người tránh qua, Lục Quân Hiên vội vàng ngăn lại:

- Cô nương khoan đi đã. Nếu không ngại ta có thể đưa cô nương đi một đoạn, dù sao hiện tại ta vẫn đang rảnh rỗi.

Giang Ngọc Phụng trong lòng khó chịu, cố gắng tránh qua hắn, lạnh lùng cự tuyệt:

- Không cần, ta tự đi được.

Lục Quân Hiên làm sao có thể để Giang Ngọc Phụng đi dễ dàng như vậy. Hắn bước lên một bước nắm tay Giang Ngọc Phụng nói:

- Vậy sao được, bên ngoài hiện tại rất phức tạp, một người nữ nhi như cô nương đi lại một mình rất nguy hiểm, chi bằng để ta…

Chưa dứt lời đã bị một thanh âm lạnh lùng cắt ngang:

- Ngươi không nghe hiểu tiếng người hay sao? Người ta đã nói không cần, ngươi còn nắm nắm kéo kéo làm gì? Còn không mau buông tay?

Lục Quân Hiên đột nhiên bị người khác ngắt lời, liền tức giận đưa mắt xung quanh tìm kiếm. Nhìn thấy Triệu Đình bước đến gần Giang Ngọc Phụng, hắn hai mắt trừng lớn, quát:

- Việc của ta cùng cô nương này liên quan gì đến ngươi. Tiểu tử ngươi tốt nhất là ít xen vào chuyện người khác đi. Nếu không đừng trách ta.

Triệu Đình cười khẩy, giờ phút này có ai biết được, trong lòng nàng có bao nhiêu hỏa. Từ lúc thấy hắn giở giọng tán tỉnh Giang Ngọc Phụng, nàng đã muốn ra tay đánh cho hắn một trận. Hiện tại lại còn cả gan nắm tay Giang Ngọc Phụng, thử hỏi nàng làm sao có thể nuốt trôi cơn giận này chứ? Nếu không phải ngại ở đây nhiều người, có lẽ nàng đã ra tay giết chết hắn, sau đó hủy thi diệt tích.

Triệu Đình nắm lấy tay Giang Ngọc Phụng kéo nàng ra phía sau mình, vẻ mặt tựa tiếu phi tiếu nhìn Lục Quân Hiên nói:

- Nàng ấy là nương tử của ta, vậy có liên quan đến ta hay không?

Lục Quân Hiên đưa mắt đánh giá Triệu Đình một chút, thấy nàng tướng mạo tuấn tú, nho nhã, đứng cạnh Giang Ngọc Phụng quả nhiên là trời tạo một đôi. Nhưng thấy Giang Ngọc Phụng vẫn cách ăn mặc như thiếu nữ, nào giống nữ nhi đã xuất giá, trong lòng lập tức nảy sinh hy vọng, nói:

- Nói bậy. Cô nương này rõ ràng còn chưa xuất giá. Ngươi bôi nhọ thanh danh của người ta như thế, có tin ta cho người bắt ngươi hay không?

Triệu Đình vòng tay kéo Giang Ngọc Phụng ôm vào lòng, nói:

- Ở đây, người có mắt nhìn vô đều thấy được. Ta cùng nàng ấy rõ ràng là một đôi. Chỉ có ngươi cố tình nhận không ra. Phải chăng ngươi chính là có ý nghĩ cóc ghẻ mà muốn ăn thịt thiên nga? Ta khuyên ngươi nên về nhà lấy gương soi lại mặt mình đi. Dáng vẻ của ngươi xin vào cung làm thái giám người ta còn chê xấu xí nữa là…

Nghe Triệu Đình nói đến đây, Giang Ngọc Phụng cả người không ngừng run lên, cố gắng nhịn không để bật cười thành tiếng. Nàng cả thân hình dựa hẳn vào người Triệu Đình, âm thầm cười trộm: “Người này thật là… Vì sao vẫn thích tự đề cao bản thân, hạ thấp người khác chứ? Thế nhưng, ta lại thích tính cách ngông cuồng này của nàng.”

Triệu Đình hơi liếc xuống nhìn Giang Ngọc Phụng, thấy nàng mặt đầy ý cười, hai mày lập tức nhíu lại. Triệu Đình hung hăng trừng mắt Giang Ngọc Phụng, ánh mắt như muốn nói: “Nàng còn cười? Đều không phải đều do nàng chiêu ong dụ bướm hay sao? Làm phu quân của nàng thật khiến ta ăn không ít dấm chua. Nàng đó, sinh ra xinh đẹp quá làm gì chứ? Thật là tai họa nhân gian mà.”

Thế nhưng Giang Ngọc Phụng đối diện với ánh mắt giết người của Triệu Đình, cũng không hề tỏ ra sợ hãi, ngược lại trong mắt ý cười càng đậm: “Ta thích, ngươi làm gì được ta chứ?”

Hai người cứ trao đổi ánh mắt như thế không hề để ý đến xung quanh. Nhìn hai người cử chỉ thân mật, Lục Quân Hiên càng tin cả hai là phu thê, hắn trong lòng không khỏi ghen tức, nói:

- Hừ. Có một nương tử xinh đẹp như vậy, xem như ngươi phúc khí. Nhưng ráng mà giữ cho chặt, nếu không bị người khác cướp được là không hay ho đâu.

Triệu Đình cười lạnh, ánh mắt mang theo sát khí, nói:

- Muốn cướp người của ta, phải xem hắn có bản lĩnh đó hay không? Lục đại nhân, ngươi tốt nhất là an phận một chút, nếu không cái mũ ô sa trên đầu ngươi, ta e là không đội được bao lâu đâu.

Triệu Đình nói xong, trong lòng lại âm thầm bổ sung thêm một câu: “Nếu ngươi dám chạm vào người của ta. Đừng nói là ô sa, ngay cả đầu ngươi cũng đừng mong giữ được!”

Lục Quân Hiên bị lời nói cùng khí thế của Triệu Đình trấn áp, toàn thân đều trở nên tê dại. Hắn vốn làm quan dưới chân thiên tử, dân chúng bình thường ở kinh thành vốn cũng không mấy người biết được diện mạo của hắn huống hồ là ở Giang Nam này. Xem ra người đứng trước mắt hắn lúc này, thân phận cũng không phải tầm thường. Nhưng hắn có cố gắng thế nào cũng không tài nào nhớ được trong triều có người lợi hại như thế.

Triệu Đình thấy hắn đứng im không nói lời nào liền kéo Giang Ngọc Phụng chen qua đám đông ra khỏi thành.

---o0o---

Cả hai đi đến ngoại thành, qua một một cánh đồng cỏ xanh, cơn giận trong lòng Triệu Đình mới hơi giảm bớt. Nàng đưa con diều khi nãy mua được ở trong thành cho Giang Ngọc Phụng, mỉm cười nói:

- Phụng nhi, chúng ta cùng nhau thả đi.

Giang Ngọc Phụng cầm lấy con diều từ tay Triệu Đình, nhìn thẳng vào mắt nàng, hỏi:

- Đình nhi, ngươi biết tên vô lại khi nãy sao?

Thật ra khi nãy nghe hai người đối thoại, Giang Ngọc Phụng vẫn cứ canh cánh trong lòng, hiện tại nhịn không được mới hỏi ra miệng. Triệu Đình biết không thể nói dối Giang Ngọc Phụng, bèn gật đầu nói:

- Phải, hắn là Hình bộ thị lang Lục Quân Hiên. Khi ở kinh thành ta đã gặp qua hắn. Kẻ này ỷ thế ức hiếp dân chúng, từ lâu ta đã muốn cho hắn một bài học, nhưng do e ngại ở kinh thành phòng thủ nghiêm ngặt nên vẫn chưa ra tay mà thôi. Hiện tại hắn đến đây, chính là tự chui đầu vào rọ.

Nghe Triệu Đình nói vậy, Giang Ngọc Phụng trong lòng đột nhiên lại lo lắng, nói:

- Lúc nãy chúng ta đối chọi với hắn như vậy, hắn có tìm cách trả thù hay không? Bản thân ta vốn không sợ hắn. Chỉ e hắn đối với cha ta bất lợi mà thôi.

Triệu Đình biết Giang Ngọc Phụng lo sợ như vậy là không sai. Bọn quan lại như Lục Quân Hiên vẫn luôn thích lấy việc công trả thù riêng. Trong triều thanh quan thì ít mà tham quan thì nhiều, đôi lúc nghĩ đến lại khiến Triệu Đình thật chán nản. Triệu Đình gượng cười, xoa đầu Giang Ngọc Phụng nói:

- Bây giờ mới biết sợ hay sao? Khi nãy, không phải nàng rất oai phong sao? Nhưng nàng yên tâm đi, hắn sẽ không dám làm gì chúng ta đâu. Trừ phi là hắn không muốn sống nữa.

Giang Ngọc Phụng vội vàng nắm tay Triệu Đình, nghiêm túc nói:

- Ngươi không được làm bậy đâu đó. Hắn là đại quan, ngươi nếu giết hắn, nhất định sẽ có rắc rối lớn. Ta không muốn ngươi lại bị truy đuổi đâu.

Triệu Đình mỉm cười trấn an nàng:

- Phụng nhi yên tâm, giết hắn chỉ làm dơ tay ta thôi. Nhưng nếu hắn dám động đến nàng, ta nhất định cho hắn chết không toàn thây.

Giang Ngọc Phụng ôm chặt Triệu Đình. Nàng sợ nhất chính là, tính tình của Triệu Đình cứ như vậy chắc chắn một ngày nào đó cũng sẽ xảy ra chuyện. Mặc dù những kẻ Triệu Đình giết đều đáng tội, nhưng luật pháp Đại Tống giết người thì phải đền mạng. Những kẻ kia làm điều ác, tất sẽ có báo ứng. Nàng không muốn Triệu Đình vì giết những kẻ ác đó mà bị tội. Giang Ngọc Phụng nén tiếng thở dài, nói:

- Được rồi, ta biết Đình nhi đều vì ta. Chúng ta đừng nói chuyện này nữa được không? Không phải Đình nhi nói, hôm nay sẽ cùng ta thả diều sao? Đang lúc gió lớn chúng ta cùng nhau thả thôi.

Triệu Đình gật đầu, cùng Giang Ngọc Phụng mỗi người cầm một con diều, chạy nhanh về phía đồng cỏ. Cánh diều theo gió càng bay càng cao. Giang Ngọc Phụng mỉm cười đưa mắt nhìn theo đôi diều song song mà bay, trong lòng vô cùng cao hứng. Bỗng nhiên ánh mắt Giang Ngọc Phụng lại chuyển sang Triệu Đình. Nhìn thấy Triệu Đình khuôn mặt cười tươi như hoa, nụ cười này làm Giang Ngọc Phụng cảm thấy có chút quen thuộc, hình như đã từng gặp qua ở đâu, nhưng trong nhất thời lại không sao nhớ được.

Đột nhiên trên tay nhẹ hẳn, làm Giang Ngọc Phụng vốn đang thất thần liền hồi tỉnh. Nhìn thấy trên tay Triệu Đình vẫn còn cầm một thanh chủy thủ, mà dây diều đã đứt tự khi nào. Giang Ngọc Phụng ánh mắt khó hiểu nhìn Triệu Đình như muốn hỏi nguyên do.

Triệu Đình nhận ra thắc mắc của Giang Ngọc Phụng, mỉm cười nói:

- Để bọn chúng cùng nhau bay thật xa, không phải rất tốt hay sao?

Giang Ngọc Phụng nhìn theo đôi diều theo gió bay khỏi tầm mắt của mình, gật đầu nói:

- Có thể chấp cánh cùng bay thật là tốt đẹp biết bao. Đình nhi sau này ta cũng muốn cùng ngươi đi đến một nơi thật xa, sống cuộc sống tiêu diêu tự tại, không lo không nghĩ.

Triệu Đình nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Giang Ngọc Phụng, cùng nàng mười ngón đan xen, ánh mắt thâm tình nhìn nàng, nói:

- Được. Đợi ta dàn xếp xong mọi việc, chúng ta sẽ cùng nhau ẩn cư. Phải rồi, Phụng nhi nàng đói chưa? Chúng ta ra bờ suối bắt cá đi.

Giang Ngọc Phụng nhìn thấy y phục cùng đầu tóc của Triệu Đình đều bị gió cuốn mà trở nên hỗn loạn liền đưa tay giúp nàng chỉnh sang lại, mỉm cười nói:

- Cùng bắt cũng được, nhưng bắt xong Đình nhi phải nướng cho ta ăn đó.

Triệu Đình cũng vén vài sợi tóc bay loạn trước mặt Giang Ngọc Phụng, cười nói:

- Đương nhiên. Hôm nay ta sẽ đích thân làm món cá nướng đặc chế cho nàng. Đảm bảo ăn xong, nàng sẽ nhớ mãi không quên.

Vừa nghe Triệu Đình đáp ứng nướng cá cho mình, Giang Ngọc Phụng liền phì cười, nói:

- Ngươi nha, đừng có mà vội khoe khoang. Ngươi vốn quen được người hầu hạ chỉ e là ngươi ngay cả nhà bếp cũng chưa từng vào chứ đừng nói đến làm thức ăn.

Triệu Đình ngửa mặt lên trời, vỗ ngực khoe khoang:

- Đây còn chưa chắc. Bổn môn chủ trời sinh bản tính thông minh, học một hiểu mười. Dù là lần đầu tiên vào bếp cũng chưa hẳn là không làm ra được món ngon. Nàng cứ chờ xem đi.

Giang Ngọc Phụng đã lâu không nghe Triệu Đình tự xưng “bổn môn chủ”, trong nhất thời liền nổi lên ngoạn ý. Nàng đột nhiên vòng ra sau lưng Triệu Đình, cười hì hì nói:

- Vậy sao? Tiểu nữ đây thật nóng lòng chờ đợi môn chủ trổ tài. Bất quá lúc nãy chạy nhiều như vậy, hai chân tiểu nữ đều tê rần hết rồi, chỉ sợ là không thể tự mình đi đến bờ suối. Môn chủ khí lực hơn người, chắc không ngại cõng tiểu nữ một đoạn chứ?

Nói rồi không đợi Triệu Đình đồng ý, Giang Ngọc Phụng đã nhảy vọt lên lưng nàng. Triệu Đình hơi bất ngờ, nhưng cũng đưa tay ra sau, giữ chặt Giang Ngọc Phụng. Trong lòng Triệu Đình đột nhiên phát hiện tình cảnh lúc này thật quen thuộc. Nàng có cảm giác mình như là Đường Tăng, đang bị yêu tinh Giang Ngọc Phụng câu dẫn. Bất quá không quan trọng, Giang Ngọc Phụng đã muốn đùa giỡn, nàng phối hợp một chút cũng không sao. Triệu Đình hơi nhướng mi, giọng nói cố ra vẻ thật hung ác:

- Tiểu cô nương thật to gan. Ngay cả lưng của bổn môn chủ cũng dám ngồi. Tốt lắm, bổn môn chủ hôm nay cao hứng, quyết định nạp nàng làm môn chủ phu nhân. Tối nay sẽ bái đường, động phòng luôn.

Giang Ngọc Phụng bị Triệu Đình chọc cho bật cười khanh khách, hai tay ôm chặc cổ nàng nói:

- Môn chủ khí khái bất phàm, được làm nương tử của người là vinh hạnh của tiểu nữ. Chỉ mong môn chủ không chê tiểu nữ bất tài mà thôi.

Nói xong còn tinh nghịch thổi một hơi vào tai Triệu Đình. Động tác của Giang Ngọc Phụng, làm Triệu Đình mặt đỏ tai hồng, trong lòng ngứa ngáy khó chịu, nhưng hiện tại đang ở bên ngoài nên chỉ đành cố gắng kìm chế. Triệu Đình hắng giọng vài tiếng ngăn cho Giang Ngọc Phụng không tiếp tục làm càn. Cảm thấy Giang Ngọc Phụng chịu yên phận, Triệu Đình mới chầm chậm bước đi, trên miệng vẫn không quên trêu đùa vài câu:

- Tiểu cô nương thật là khiêm tốn. Cô nương dáng vẻ như thiên tiên, võ công cao cường, am hiểu cầm kỳ thi họa, thử hỏi thế gian làm sao có thể kiếm được người thứ hai chứ? Bổn môn chủ nếu như bỏ qua cho nàng há không phải ta bị mù mắt hay sao? Bất quá bổn môn chủ cõng nàng như vậy, nàng cũng nên bồi đáp ta, có đúng hay không?

Giang Ngọc Phụng cười tươi như hoa, hôn lên má Triệu Đình một cái nói:

- Chẳng hay tiểu nữ làm vậy đã đủ thành ý hay không?

Triệu Đình cười nói:

- Miễn cưỡng có thể xem như đủ. Một lát đến nơi, lại hôn thêm một lần nữa được không?

Giang Ngọc Phụng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net