Chương 42

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cả hai đi được một lúc thì nghe được xa xa vang lên tiếng nước chảy róc rách. Hiện tại là mùa hạ, thời tiết có chút khô nóng, chơi đùa từ sáng đến giờ, Triệu Đình cũng cảm thấy cả người nóng bức khó chịu. Nàng gia tăng cước bộ, không bao lâu thì đã đứng cạnh bờ suối.

Triệu Đình lôi kéo Giang Ngọc Phụng ngồi xuống một tảng đá sạch sẽ cạnh bờ suối, kế cởi giày vớ cùng trường bào ném sang bên cạnh. Triệu Đình vén tay áo cùng ống quần lên, chỉ tay xuống dòng suối cao giọng nói:

- Tất cả cá ở đây nghe rõ cho bổn môn chủ. Nương tử của ta bảo muốn ăn món cá nướng nên chỉ đành phiền các ngươi một phen thôi. Bất quá các ngươi cũng không tính là chịu thiệt thòi. Bổn môn chủ tài hoa quán thế, anh tuấn tiêu sái, phong độ phiên phiên,… Được bổn môn chủ đích thân bắt chính là vinh hạnh của các ngươi.

Triệu Đình vừa dứt lời, Giang Ngọc Phụng liền ôm bụng cười nghiêng ngã: “Ngốc tử này cũng thật là… Mặc dù nàng tự nhận về bản thân mình không có sai. Nhưng là có ai lại tự khoa trương bản thân mình như thế đâu. Sao ta lại có một phu quân đáng yêu đến như thế chứ?” Giang Ngọc Phụng cố gắng nhịn cười, lên tiếng thúc giục:

- Phải, phải. Triệu đại môn chủ tài hoa phong nhã mau mau xuống bắt cá đi chứ. Tiểu nữ tử đây thật nóng lòng chờ món cá nướng đặc chế của người đó.

Triệu Đình bĩu môi, lầm bầm lẩm bẩm:

- Cá ơi là cá! Bổn môn chủ thật ra là người có đức hiếu sinh. Bất quá Tiểu Trư Nhi muốn ta bắt các ngươi. Bổn môn chủ cũng chỉ là thân bất do kỷ thôi. Các ngươi sống khôn thác thiêng không cần về tìm ta đòi mạng đâu.

Triệu Đình nói thật nhỏ, nhưng lỗ tai Giang Ngọc Phụng lại nghe được vô cùng rõ ràng. Nàng chân phải giơ lên, thật tao nhã tặng cho Triệu Đình một cước. Triệu Đình chỉ kịp “a” một tiếng đã ngã nhào xuống suối. Triệu Đình cả người ướt sũng lồm cồm bò dậy, vẻ mặt ủy khuất nhìn Giang Ngọc Phụng. Nhìn thấy Triệu Đình ra vẻ vô tội, Giang Ngọc Phụng cả giận mắng:

- Ngươi nhìn gì mà nhìn? Ai bảo ngươi dám trêu chọc ta. Hứ! Đáng đời ngươi. Xem ngươi sau này còn dám nói xấu ta nữa không?

Triệu Đình lúc này mới vỡ lẽ, thì ra nàng nói thật nhỏ vậy mà cũng bị Giang Ngọc Phụng nghe thấy. Triệu Đình nhìn trang phục ướt sũng của mình, nhất thời tính trẻ con nổi lên. Nàng hai tay chụm lại tát nước về phía Giang Ngọc Phụng, hô hô cười rộ:

- Tiểu cô nương to gan, ngay cả bổn môn chủ cũng dám đạp? Thế nào? Bây giờ đã biết lợi hại của bổn môn chủ hay chưa?

Giang Ngọc Phụng vốn đang vô cùng đắc ý khi nhìn bộ dáng ướt sũng của Triệu Đình, đương nhiên không hề phòng bị. Nhìn y phục mình bị ướt một mảnh lớn, Giang Ngọc Phụng liền hung hăng trừng mắt thủ phạm, tức giận nói:

- Ai lợi hại hơn ai còn chưa nói trước được đâu. Tiểu tử đừng vội đắc ý. Xem bổn tiểu thư làm sao đối phó ngươi đi.

Dứt lời liền nhảy xuống suối, hai tay ra sức tát nước về phía Triệu Đình. Bên kia Triệu Đình cũng không hề thua kém, hai tay vận sức, mang nước bắn về phía Giang Ngọc Phụng. Trong nhất thời tiếng cười vang khắp khu suối.

Đột nhiên Triệu Đình lại dừng tay, cảnh giác đưa mắt nhìn quanh bốn phía. Hành động đột ngột của Triệu Đình, làm Giang Ngọc Phụng vô cùng khó hiểu, nhịn không được cất tiếng hỏi:

- Đình nhi, có việc gì sao?

Triệu Đình nhíu mày, gật đầu nói:

- Phải. Có sát khí, Phụng nhi cẩn thận một chút.

Triệu Đình vừa dứt lời, trong rừng bỗng nhảy ra một toán hắc y nhân. Hắc y nhân số lượng khá đông, nhìn lướt qua có khoảng trên dưới hai mươi người. Bọn chúng không ngừng huy kiếm hướng Triệu Đình chém, từng chiêu từng thức đều như muốn lấy mạng nàng. Triệu Đình có hơi bất ngờ, từ lúc đến đây, nàng nhớ bản thân mình vốn chưa hề đắc tội người nào, vì sao lại có kẻ muốn giết nàng chứ? Chẳng lẽ đã có người nghi ngờ thân phận nàng? Vậy cũng không đúng, từ lúc đến đây, nàng hành động luôn rất cẩn thận, lý nào lại lộ ra sơ hở. Càng nghĩ Triệu Đình lại càng có nhiều nghi vấn. Trong nhất thời chưa rõ được ý định của đối phương, nàng cũng không vội xuất thủ. Triệu Đình chỉ hoàn toàn dựa vào thân pháp nhanh nhẹn, tránh khỏi kiếm chiêu của đối thủ trong đường tơ kẻ tóc. Nhìn thấy ba, bốn mũi kiếm sắp đâm tới mình, Triệu Đình vội vàng lăn một vòng, trong đầu nghĩ ra một kế. Nàng tay phải nắm một túm cát ném thẳng vào mặt ba tên hắc y nhân, tay trái rút ra chủy thủ nhắm vào trên đùi bọn chúng mà đâm. Ba hắc y nhân bị thương lập tức ngã lăn ra đất, không thể tiếp tục đánh tiếp. Mất đi ba đối thủ Triệu Đình liền rảnh tay được một chút.

Giang Ngọc Phụng mắt thấy Triệu Đình bị một toán hắc y bao vây lại không hề xuất ra võ công thật sự, trong lòng vô cùng khẩn trương, muốn đến trợ giúp nhưng nàng hiện tại cũng đang bị năm, sáu người ngăn cản. Thật ra, nếu Giang Ngọc Phụng muốn thoát khỏi vòng vây cũng không khó. Vấn đề là Giang Ngọc Phụng lại không dám xuất thủ giết người, nên từ đầu chí cuối vẫn bị sáu hắc y nhân vây chặc. Đánh thêm vài chiêu, Giang Ngọc Phụng tâm cơ chợt động, nhảy giật lùi vài bước, cho tay vào túi tìm kiếm một vật gì đó. Nàng tay phải đưa lên che mũi, tay trái phất ra, một làn bột trắng liền hướng sáu hắc y nhân bay đến. Giang Ngọc Phụng xuất chiêu cực nhanh, sáu hắc y nhân không kịp phòng bị nên có bao nhiêu bột thuốc đều bị bọn chúng hít vào hết. Trong chớp mắt, sáu hắc y nhân liền ngã đùng ra đất, ôm bụng lăn lộn. Lúc này, Giang Ngọc Phụng mới thở ra một hơi, nhặt lên một thanh kiếm, nhảy vào trợ giúp Triệu Đình.

Mười mấy hắc y nhân nhìn thấy Triệu Đình rõ ràng không hiểu võ công, nhưng bọn chúng có làm cách nào cũng không sao giết được nàng, liền đưa mắt cho nhau hội ý. Sau khi trao đổi ý tưởng, cả bọn không hẹn mà cùng rời đi Triệu Đình, quay sang tấn công Giang Ngọc Phụng. Tình thế đột ngột thay đổi như vậy, Giang Ngọc Phụng cùng Triệu Đình lập tức cả kinh. Giang Ngọc Phụng võ công tuy cao, nhưng một người nan địch tứ thủ, nhanh chóng liền lộ ra sơ hở. Nhìn thấy một thanh kiếm đâm đến sau lưng Giang Ngọc Phụng, Triệu Đình không suy nghĩ liền lao đến, dùng tay trái nắm lấy lưỡi kiếm. Trong chớp mắt tay trái Triệu Đình liền bị lưỡi kiếm làm bị thương, máu không ngừng theo kẻ hở chảy xuống. Triệu Đình chân phải sử lực, tặng cho tên hắc y nhân đó một cước ngã nhào ra đất.

Lúc này, trên không trung đột đáp xuống một toán hắc y nhân khác. Tình thế bất ngờ này làm Giang Ngọc Phụng vô cùng kinh hãi. Một toán hắc y nhân đã khiến cả hai không sao ứng phó nổi, thêm một toán nữa chẳng lẽ hôm nay nàng và Triệu Đình phải chết tại đây sao? Nhưng rất mau, Giang Ngọc Phụng liền lấy lại tinh thần. Thì ra toán hắc y vừa đến không phải nhắm vào nàng và Triệu Đình, mà là ra tay chế trụ bọn sát thủ kia. Những hắc y nhân này võ công vô cùng cao cường, chỉ trong chốc lát đã khống chế được toàn kẻ muốn tấn công nàng và Triệu Đình.

Một hắc y nhân đi đến trước mặt Triệu Đình, quỳ một gối xuống, cung kính nói:

- Thuộc hạ cứu giá chậm trễ, làm chủ tử bị thương, tội đáng muôn chết. Thỉnh chủ tử xử phạt.

Triệu Đình xua tay bảo hắn không cần đa lễ, trầm giọng nói:

- Các ngươi vì sao lại ở đây? Không phải ta đã nói không cần các ngươi đi theo sao?

Hắc y nhân đáp:

- Hồi chủ tử, trước khi người đi Giang Nam, bọn thuộc hạ đã nhận lệnh phải theo sát người. Nếu người xảy ra việc gì thuộc hạ sợ rằng không thể giao phó với đại chủ tử.

Triệu Đình nghe vậy chỉ “hừ” lạnh một tiếng không đáp, nghĩ thầm: “Vẫn là bốn người Phong Hoa Tuyết Nguyệt tốt hơn. Tất cả bọn ám vệ này đều do một tay ta huấn luyện, cuối cùng lại chẳng chịu nghe theo mệnh lệnh ta. Thật là tức chết ta mà.”

Té ra những hắc y nhân vừa đến đều là ám vệ do chính tay Triệu Đình huấn luyện. Bình thường Triệu Đình rất ít khi mang theo họ. Nhưng do lần trước Triệu Đình liên tục bị thương, nên Tống Nhân Tông phải phái bọn họ âm thầm đi theo bảo vệ nàng. Khi nãy cả bọn nhìn thấy Triệu Đình cùng Giang Ngọc Phụng cử chỉ thân mật nên mới tránh đi thật xa, không dám ở cạnh làm phiền hai phu thê ân ái. Đến lúc phát hiện có người dám ám sát Triệu Đình cả bọn mới đồng thời xuất hiện giúp đỡ.

Giang Ngọc Phụng nhìn thấy những ám vệ kia vô cùng cung kính với Triệu Đình, liền cảm thấy kỳ quái. Nàng có nghĩ cũng không nghĩ đến, bên người Triệu Đình lại có chừng ấy cao thủ đi theo bảo vệ. Trên căn bản Triệu Đình vốn không cần học võ công, cũng không ai có thể thương tổn nàng.

Triệu Đình lướt qua mấy ám vệ, trên môi nở một nụ cười quỷ dị, đi đến trước mặt một gã sát thủ, hỏi:

- Nói. Ai sai khiến các ngươi đến ám sát ta? Nói ra, ta sẽ tha cho các ngươi được chết toàn thây.

Gã sát thủ quật cường nói:

- Muốn giết cứ giết, cần gì nhiều lời.

Triệu Đình nghĩ đến trước giờ chỉ có mình ám sát kẻ khác, làm gì có ai cả gan dám mưu sát nàng? Lúc này nhìn thấy mười mấy hắc y nhân bộ dáng trữ tử bất khất, Triệu Đình lập tức nổi cơn thịnh nộ, cầm lấy một thanh kiếm bên người ám vệ ánh mắt trở nên hung ác, nói:

- Ngươi muốn chết, ta sẽ cho ngươi toại nguyện. Có điều ta sẽ không để chế được thoải mái đâu.

Giang Ngọc Phụng sợ hãi cầm lấy tay Triệu Đình, nói:

- Đình nhi, đừng giết người.

Triệu Đình nghiến răng nói:

- Ta không muốn giết người nhưng bọn chúng lại muốn hại ta.

Giang Ngọc Phụng nắm lấy bàn tay cầm kiếm của Triệu Đình, nhẹ nhàng xoa bóp vài cái, giúp đối phương bình tĩnh lại một chút, mới nói:

- Ngươi giết bọn họ cũng vô dụng. Bọn họ chết rồi, kẻ chủ mưu phía sau đương nhiên biết là do ngươi làm. Khi đó lại càng bất lợi cho ngươi. Không phải Đình nhi nói muốn tra ra người đứng sau sao? Chi bằng trước tiên giam bọn chúng lại, từ từ tra hỏi được không?

Cơn tức trong lòng Triệu Đình bị động tác ôn nhu của Giang Ngọc Phụng hòa tan một nửa. Triệu Đình thu lại sát khí, ngẫm lại thấy Giang Ngọc Phụng nói cũng không phải vô lý. Nhưng để bọn chúng sống sẽ lưu lại hậu hoạn rất lớn. Hơn nữa bọn chúng là được người sai sử đến giết nàng. Nếu bọn chúng đột nhiên mất tích nàng cũng không khỏi bị nghi ngờ. Triệu Đình chần chừ một lúc mới quay sang một ám vệ nói:

- Mang bọn chúng đi. Bằng bất cứ mọi giá phải tra cho được kẻ chủ mưu. Các ngươi có thể làm mọi cách, nhưng không được để chúng chết, có biết không?

Ám vệ quỳ gối dưới đất, nói:

- Thuộc hạ tuân mệnh.

Triệu Đình lại đưa tay ngoắc hắn tới gần, kề tai nói nhỏ vài điều. Nhìn thấy hắn gật đầu hiểu ý nàng mới phất tay nói:

- Không có gì nữa. Các ngươi lui đi.

Ám vệ đồng thanh, nói:

- Thuộc hạ cáo lui.

Dứt lời, mỗi người mang theo một hắc y nhân vọt đi mất. Giang Ngọc Phụng ôm lấy Triệu Đình, nhìn xem vết thương trên tay nàng. Nhìn thấy vết thương không ngừng chảy ra máu, Giang Ngọc Phụng tim như bị dao cắt. Nàng nhẹ nhàng lau sạch vết máu trên tay Triệu Đình, sau đó lấy ra một ít kim sang dược đổ lên trên vết thương, cuối cùng xé một mảnh vải trên vạt áo, cẩn thận băng lại. Giang Ngọc Phụng cầm tay Triệu Đình, nước mắt đã theo hai má chảy xuống, nghẹn ngào nói:

- Đình nhi còn đau không? Đều là tại ta không tốt. Nếu ta ra tay nhẫn tâm một chút thì Đình nhi đã không bị thương.

Triệu Đình xoa đầu Giang Ngọc Phụng, dùng ống tay áo giúp nàng lau nước mắt, mỉm cười nói:

- Phụng nhi ngoan. Đừng khóc được không? Ta không sao. Mọi việc không liên quan đến nàng. Bọn chúng rõ ràng nhắm vào ta. Tính ra, là ta liên lụy nàng bị kéo vào. Nói sao thì cũng là ta không tốt. Nếu ta xuất thủ sớm một chút thì đã không sao rồi.

Giang Ngọc Phụng khóc nức nở nói:

- Ngươi đó, thật là ngốc mà. Trong lúc cấp bách, dùng vài chiêu thì có sao đâu. Dù sao biết võ công cũng không phải là cái gì bí mật lớn. Mấy người công tử phú gia, ai lại không có một ít võ công phòng thân? Sau này phải nhớ, mạng sống quan trọng không được mang ra đánh cược đâu đó.

Mặc dù vết thương trên tay đau đến Triệu Đình trán đổ đầy mồ hôi, nhưng nhìn thấy Giang Ngọc Phụng khóc, nàng lại phải cố gắng mỉm cười, nói đùa làm cho đối phương yên tâm:

- Được, được. Ta đều nghe Phụng nhi nói. Ây… Bổn môn chủ hôm nay ra ngoài không chịu xem ngày nên mới gặp phải chuyện không may như vậy. Chậc, lần sau ta nếu muốn đi đâu, trước hết ta phải tìm Tố Nguyệt để hỏi trước một quẻ mới được.

Giang Ngọc Phụng quả nhiên bị Triệu Đình chọc cho phì cười. Nàng đưa tay lau nước mắt, liếc Triệu Đình một cái, mắng:

- Ngốc tử. Còn không mau cùng ta hồi phủ. Vết thương trên tay ngươi vẫn cần xử lý cho tốt mới được.

Triệu Đình gật đầu, ngoan ngoãn theo Giang Ngọc Phụng vào thành. Nhớ đến bọn người khi nãy muốn ám sát mình, Triệu Đình mày khẽ nhíu lại, trong lòng thật nuốt không trôi mối hận này. Nàng trong lòng tự nhủ: “Ta nếu không cho các ngươi nếm lợi hại thì ta sẽ không gọi là Triệu Đình Doanh nữa.”

---o0o---

Vết thương trên tay Triệu Đình vốn không nặng, lại thêm kim sang dược đặc chế của Dược Vương cốc nên không mấy ngày đã khôi phục bình thường. Giang Ngọc Phụng mắt thấy Triệu Đình ngồi trước bàn sách, trên tay cầm một mảnh vải, chậm rãi lau chùi huyền thiết kiếm, liền không khỏi kinh ngạc. Huyền thiết kiếm là nàng vừa trả lại cho Triệu Đình cách đây không lâu. Có điều lúc đó Triệu Đình ngay cả nhìn cũng không nhìn đến. Lúc này lại mang ra lau chùi, chẳng lẽ lại có việc phải dùng nó hay sao? Nghĩ vậy Giang Ngọc Phụng liền nhịn không được, hỏi:

- Đình nhi, ngươi lại định đi đâu sao?

Triệu Đình không hề che giấu, gật đầu nói:

- Phải. Ta muốn đến biệt viện của Lục Quân Hiên đang ở.

Giang Ngọc Phụng thầm nghĩ đến những lời lúc trước của Triệu Đình, nhíu mày nói:

- Không phải lúc trước ngươi nói sẽ không giết hắn hay sao? Trừ phi hắn muốn giết ngươi thì ngươi mới…

Nói đến đây, Giang Ngọc Phụng đột nhiên bật thốt lên:

- Hắn không phải kẻ sai khiến hắc y nhân ám sát ngươi chứ? Không thể nào, hắn vừa đến làm sao có thể gọi người giết ngươi nhanh như vậy.

Triệu Đình gật đầu nói:

- Không sai. Đám hắc y nhân lần trước muốn giết ta không phải là do hắn phái đến. Ta lần này đi vào biệt viện của Lục Quân Hiên cũng không phải muốn giết hắn, mà là vì một món đồ.

Giang Ngọc Phụng ngẫm nghĩ trong chốc lát, rồi vỗ tay một cái, nói:

- Là “Lan Đình tập tự”. Ta nghe nói An đại nhân ngày đó đã mang “Lan Đình tập tự” tặng cho Lục Quân Hiên. Ngươi đi là định trộm “Lan Đình tập tự” sao?

Triệu Đình hôm trước cùng Giang Ngọc Phụng đi ra ngoại thành dạo chơi bỏ lỡ mất cơ hội có được “Lan Đình tập tự” trong lòng vẫn luôn tiếc nuốt. Hôm trước nghe được “Lan Đình tập tự” đã rơi vào tay Lục Quân Hiên nàng làm sao có thể chịu được nữa. Một tuyệt tác như vậy, có thể nào để cho một tên không biết thưởng thức sở hữu chứ? Nghĩ đến hôm nay, mình có thể lấy được vật mình mong muốn, Triệu Đình cười nói:

- Phụng nhi thật thông minh. Trời tối rồi, Phụng nhi ngủ trước đi. Ta ra ngoài một lát, sẽ về liền.

Giang Ngọc Phụng biết rõ Triệu Đình tính chiếm hữu rất cao, nàng đã thích thứ gì đó thì nhất định phải lấy cho được, chưa có được thì sẽ không bao giờ dừng tay. Biết không thể ngăn trở Triệu Đình, Giang Ngọc Phụng chỉ đành âm thầm thở dài, nói:

- Ngươi đi một mình như vậy rất nguy hiểm. Mang theo Lạc Hoa, Phi Tuyết đi, có gì không ổn còn có người hỗ trợ ngươi.

Triệu Đình vội vàng lắc đầu nói:

- Không cần. Nàng quên ta là ai rồi hay sao? Vả lại ta chỉ đi trộm đồ, không phải làm nhiệm vụ. Mang theo nhiều người lại càng dễ dàng bị phát hiện.

Giang Ngọc Phụng nhìn qua y phục trên người Triệu Đình, bĩu môi nói:

- Nếu sợ bị phát hiện vì sao lại còn ăn mặc như thế chứ? Ngươi sợ người ta không biết ngươi là Ngọc Diện Lang Quân hay sao?

Triệu Đình vốn bản tính cao ngạo, bảo nàng mặc hắc y như những tên trộm vặt là chuyện không thể nào. Nói sao nàng cũng là Ngọc Diện Lang Quân, đỉnh đỉnh đại danh. Ăn mặc như một tên tiểu tặc không những mất mặt mình, mà còn làm mất mặt sư phụ của nàng là Phong Vân Hạc. Chuyện mất mặt như vậy, có đánh chết Triệu Đình cũng không muốn làm. Triệu Đình cười ha hả nói:

- Ta nói bị phát hiện ở đây tức là trước khi tìm ra nơi giấu bảo vật. Chứ bình thường làm nhiệm vụ, ta vẫn cố tình gây náo loạn, để bọn nha sai phát hiện hành tung của ta mà đuổi theo. Ta chính là thích cảm giác rượt đuổi như vậy. Nhìn thấy vẻ mặt tức tối của bọn họ, ta lại càng cảm thấy thú vị.

Giang Ngọc Phụng âm thầm thở dài: “Người này cứ thích hành sự tùy hứng như vậy, chắc chắn cũng có ngày xảy ra chuyện. Nhưng nhìn thấy nàng cao hứng như vậy, ta cũng chẳng nỡ ngăn cản. Chỉ mong là nàng biết chừng mực, không làm ra việc gì nguy hiểm là được.” Giang Ngọc Phụng cười khẽ, gật đầu nói:

- Được rồi, ngươi thích đùa như thế nào cũng được. Nhưng phải cẩn thận một chút. Bây giờ khác xưa, ngươi vẫn còn có ta đó. Ngươi nếu bị thương, ta sẽ rất đau lòng.

Triệu Đình tra kiếm vào vỏ, gật đầu nói:

- Ta biết rồi. Nàng ngủ trước đi, ta ra ngoài sẽ nhanh chóng trở lại thôi.

Giang Ngọc Phụng lắc đầu nói:

- Ta đợi ngươi. Đi nhanh về nhanh. Nhớ phải cẩn thận đó.

Triệu Đình thở ra một hơi, gật gật đầu, đeo lên mặt nạ, cầm kiếm vọt ra cửa sổ, biến đi mất. Nhìn bóng dáng Triệu Đình biến mất sau màn đêm, trong lòng Giang Ngọc Phụng đột nhiên lại nổi lên bất an. Nghĩ lại, nàng thật hối hận vì sao lúc nãy lại không cố ngăn cản Triệu Đình.

---o0o---

Triệu Đình ra khỏi Giang phủ liền thi triển khinh công, nhảy lên các nóc nhà, tiếp cận biệt viện của Lục Quân Hiên. Tuy nói rằng biệt viện này chỉ là nơi Lục Quân Hiên dừng chân ở tạm nhưng so với Giang phủ còn có phần rộng hơn. Triệu Đình quanh quẩn vài vòng cuối cùng mới tìm thấy được thư phòng.

Đáng bất ngờ là, thư phòng này có vẻ không tương xứng với biệt viện cho lắm. Có thể nói thư phòng này còn nhỏ hơn một số căn phòng khác trong biệt viện. Thông thường những quý tộc, quan lại thường xây dựng thư phòng rất rộng. Bởi vì thư phòng không chỉ là nơi đọc sách mà còn thường được dùng để tiếp khách. Thư phòng càng rộng càng chứng tỏ được người đó kiến thức phong phú, hiểu biết hơn người. Mặc dù điều này không hẳn là đúng lắm nhưng là nó cũng là một khía cạnh để đánh giá một con người. Chỉ riêng điều này cũng đủ thấy Lục Quân Hiên là một kẻ thô tục, thật không hiểu hắn làm sao có thể leo lên chức Hình bộ thị lang nữa.

Triệu Đình không tốn bao nhiêu sức đã tìm ra được nơi cất giấu bảo vật. Nàng trên môi nở một nụ cười đắc ý nghĩ thầm: “Tên họ Lục này cũng quá ngu ngốc đi. Bảo vật thế này mà có thể để một nơi dễ dàng tìm được như vậy, xem ra hắn là muốn tự tay mang tặng cho ta rồi. Hắc… Hắc.” Vừa nghĩ vừa đưa tay cầm lấy “Lan Đình tập tự”.

Ngón tay vừa chạm đến cuộn giấy, Triệu Đình chợt nghe “vút vút vút” liên tục ba tiếng, theo sau là ba mũi tên bay với tốc độ chóng mặt. Triệu Đình cả kinh, phản xạ xoay người một vòng may mắn tránh khỏi. Nàng tay phải giơ lên vỗ ngực, âm thầm thở ra một hơi, thầm nghĩ: “Oa… Thật là nguy hiểm! Suýt nữa là toi cái mạng nhỏ này rồi. Vẫn là bổn môn chủ hồng phúc tề thiên.”

Ba mũi tên bay lướt qua đầu Triệu Đình, lần lượt chạm vào một chiếc la đồng treo trên tường phát ra thanh âm bang bang, làm kinh động đến những người bên ngoài. Chỉ trong chớp mắt bên ngoài đã hô to bắt khích khách. Triệu Đình mày hơi nhíu lại, vội vàng cầm lấy “Lan Đình tập tự” vắt vào bên hông, nhảy vọt ra ngoài cửa sổ.

Trên đường xuyên qua hành lang có không ít phủ vệ ngăn cản, nhưng Triệu Đình không ham đánh. Nhiệm vụ hôm nay của nàng chính là trộm đồ. Vật đã đến tay, nàng không cần thiết ở lại đây quá lâu vì ở nhà còn có Giang Ngọc Phụng vẫn còn chờ nàng trở về. Triệu Đình lấy ra ba trái khói ném vào bọn phủ vệ, lớn tiếng nói:

- Ngọc Diện Lang Quân đa tạ món quà của Lục đại nhân. Thanh sơn bất cải, lục thủy trường lưu, hậu hội hữu kỳ. (Núi xanh không đổi, nước biếc mãi trôi, ngày sau còn gặp.)

Nói xong trong lòng thầm nghĩ: “Lục Quân Hiên ngươi làm nhiều chuyện bất nghĩa như vậy, cũng có một ngày ta nhất định đến lấy mạng ngươi.”

Triệu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net