Chương 43

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm sau, Giang gia đột nhiên truyền đến một trận náo nhiệt, khiến cho Giang Ngọc Phụng vốn đang yên ổn nằm trong lòng Triệu Đình bị giật mình tỉnh giấc, mơ màng hướng ngoài cửa hỏi:

- Mới sáng đã có chuyện gì xảy ra vậy?

Thanh âm có chút cáu gắt. Nguyên do cũng vì hôm qua nàng đợi Triệu Đình cả buổi mới thấy đối phương từ cửa sổ lẻn vào. Lại nghe Triệu Đình khoe khoang thành tích, đến tận canh ba nàng mới mơ màng ngủ thiếp đi. Nào ngờ mới sáng đã có người đến làm phiền, hỏi sao Giang Ngọc Phụng không khó chịu.

Bên ngoài vang lên âm thanh của Tiểu Trúc đáp:

- Hồi tiểu thư, sáng nay có khách quý đến thăm, lão gia bảo nô tỳ gọi người cùng cô gia mau đến ngoại đường gặp mặt.

Giang Ngọc Phụng lòng đầy oán khí: “Khách quý cái gì chứ? Liên quan gì tới bổn tiểu thư đâu. Cũng là tên khốn khiếp nào đó, đang yên đang lành, đến sớm như thế làm gì? Báo hại bổn tiểu mất toi giấc mộng đẹp.” Đang định phát tiết, chợt nhìn thấy Triệu Đình đã mở mắt tự bao giờ. Lại thấy Triệu Đình ánh mắt nghiêm túc, lắc lắc đầu hiệu nàng không được giở tính trẻ con. Giang Ngọc Phụng mím mím môi, hai mắt ngập nước, vẻ mặt cực kỳ ủy khuất, làm cho Triệu Đình không kìm lòng được đặt một nụ hôn lên trán nàng. Nhìn Triệu Đình ánh mắt thâm tình, oán giận trong lòng Giang Ngọc Phụng trong chớp mắt đều tan thành mây khói. Nàng nói vọng ra ngoài:

- Ta biết rồi, ngươi đi trước đi. Nói với phụ thân, ta và Đình ca một chút nữa sẽ đến.

Tiểu Trúc vâng dạ vài tiếng rồi rời đi. Triệu Đình xốc chăn lên, ngồi dậy mỉm cười nhìn Giang Ngọc Phụng, nói:

- Phụng nhi chúng ta thay y phục rồi đi thôi. Để nhạc phụ đại nhân cùng với khách quý đợi sẽ không tốt đâu.

Giang Ngọc Phụng bĩu môi nói:

- Ta không thèm đi gặp cái gì khách quý đâu. Ta muốn Đình nhi ôm ta ngủ. Người ta đêm qua còn không có ngủ đủ mà.

Triệu Đình vén tóc Giang Ngọc Phụng ra sau vành tai, mỉm cười, hạ giọng dỗ ngọt:

- Phụng nhi ngoan, cùng ta đi gặp người đó xong. Nàng muốn làm gì, ta đều bồi nàng. Như thế được không?

Lúc này Giang Ngọc Phụng mới vui vẻ ngồi bật dậy, cười nói:

- Ngươi nói đó nha. Nữ tử nhất ngôn, không được phép nuốt lời đâu. Ta hiện tại đi gọi người mang nước nóng vào, chúng ta cùng rửa mặt.

Triệu Đình mỉm cười, ôn nhu xoa đầu Giang Ngọc Phụng một cái rồi đứng dậy đi đến bên tủ áo, lấy một bộ lam sắc trường bào (áo dài màu xanh biển) thay vào. Ở chung với Giang Ngọc Phụng lâu ngày, Triệu Đình cũng không còn thói quen mặc bạch y. Đơn giản vì Giang Ngọc Phụng có vẻ không thích nàng mặc trang phục màu trắng. Nàng nhiều lần hỏi rõ lý do nhưng là Giang Ngọc Phụng đều không chịu trả lời. Triệu Đình chỉ đành thở dài nghĩ thầm, lòng nữ nhi quả như kim đáy bể.

Thật ra, Giang Ngọc Phụng chỉ là giở tính nữ nhi mà thôi. Triệu Đình dáng vẻ tuấn tú như vậy, mỗi lần ra phố lại mặc vào bạch y thật là dẫn nhân chú mục. Nhìn thấy trên phố, phần lớn nữ nhân ánh mắt đều tập trung hết trên người Triệu Đình, thật khiến Giang Ngọc Phụng ăn không ít dấm chua. Nếu có thể nàng thật muốn hủy đi khuôn mặt yêu nghiệt kia của Triệu Đình. Nhưng là nàng không nỡ, nên chỉ đành sử dụng hạ sách, bắt Triệu Đình phải thay đổi toàn bộ tủ quần áo, cất bớt mấy bộ bạch y, may thêm vài bộ trang phục vải màu.

Triệu Đình thay xong y phục đi ra cũng vừa lúc Tiểu Lan, Tiểu Cúc mang hai chậu nước ấm vào. Giang Ngọc Phụng mỉm cười đón lấy một chiếc khăn giúp Triệu Đình lau mặt, cử chỉ cực kỳ ôn nhu, dịu dàng. Triệu Đình khẽ nở nụ cười, ánh mắt nhu tình nhìn Giang Ngọc Phụng. Ánh mắt lướt xuống phía dưới một chút, nhìn thấy Giang Ngọc Phụng vẫn chưa thay y phục, trên người chỉ khoác một lớp lụa mỏng, toàn bộ cảnh xuân đều hiện hết ra trước mắt, làm Triệu Đình âm thầm nuốt một ngụm nước bọt. Triệu Đình ngón tay giật giật, thầm niệm một trăm lần “Sắc bất thị không, không bất thị sắc” hy vọng có thể khắc chế được dục vọng trong lòng của mình. Chợt nhận ra hai nha hoàn ánh mắt đăm đăm nhìn mình, Triệu Đình hơi phục hồi tinh thần, mặt đỏ bừng, ho khan vài tiếng, đón lấy chiếc khăn trên tay Giang Ngọc Phụng, hạ giọng nói:

- Để ta tự làm được rồi.

Lại quay sang hai nha hoàn phân phó:

- Hai ngươi hầu hạ tiểu thư rửa mặt, chải đầu đi. Ta đi ra ngoài trước đợi.

Nói xong tiện cầm khăn mặt lau vội vài cái rồi nhanh chân chạy ra ngoài. Hành động của Triệu Đình khiến cho hai nha hoàn không nhịn được cười khẽ một tiếng, thầm nghĩ cô gia của bọn họ hôm nay cũng thật kỳ lạ. Bình thường không phải cô gia vẫn luôn bám riết tiểu thư sao? Đột nhiên sao lại trở nên dể thẹn thùng như thế? Hai nha hoàn nghĩ mãi không ra cũng chỉ đành lắc đầu bỏ qua, giúp Giang Ngọc Phụng lau mặt trang điểm.

Về phần Giang Ngọc Phụng, nàng cũng bất ngờ vì biểu hiện hôm nay của Triệu Đình. Nhưng ánh mắt chợt đảo một chút, mặt Giang Ngọc Phụng cũng không khỏi đỏ lên, hai tay khép nhanh vạt áo, trong lòng thầm mắng Triệu Đình hơn trăm lần câu “Tiểu sắc lang đáng ghét.”

---o0o---

Triệu Đình cùng Giang Ngọc Phụng nắm tay đi đến ngoại đường. Vừa bước vào cửa, cả hai đã nhìn thấy từ trên xuống dưới Giang gia đều có mặt đông đủ chia ra ngồi ở hai bên, ánh mắt lại chuyển sang một gã ăn mặc sang trọng ngồi ngay ghế chủ tọa, mày lập tức nhíu lại cùng nghĩ: “Thì ra cái gọi là khách quý là hắn sao?”. Giang Hào Nhân gọi cả hai đến giới thiệu:

- Lục đại nhân, đây là tiểu nữ Giang Ngọc Phụng, cùng nữ tế của hạ quan, Triệu Đình.

Kế quay sang Triệu Đình cùng Giang Ngọc Phụng, nói:

- Đây là Hình bộ thị lang, Lục Quân Hiên Lục đại nhân. Các ngươi mau ra mắt đại nhân đi.

Giang Ngọc Phụng mặc dù không thích Lục Quân Hiên, cũng cố cắn răng, lễ phép nói:

- Tiểu nữ Giang Ngọc Phụng xin ra mắt Lục đại nhân.

Triệu Đình chỉ ôm quyền, lạnh nhạt nói:

- Triệu Đình gặp qua Lục đại nhân.

Từ lúc Giang Ngọc Phụng bước vào, Lục Quân Hiên đã âm thầm mừng rỡ. Hắn không ngờ đến đây lại may mắn gặp được Giang Ngọc Phụng. Nhưng nhìn tới bên cạnh nàng là Triệu Đình, ánh mắt hắn lập tức trở nên hung ác. Lại nhìn thấy Triệu Đình không chịu cúi đầu hành lễ, Lục Quân Hiên vẻ mặt trầm xuống, muốn phát tiết nhưng e ngại để lại ứng tượng xấu cho Giang Ngọc Phụng nên mới im lặng dằn xuống cơn tức. Giang Hào Nhân nhận ra Lục Quân Hiên vẻ mặt không ổn, vội vàng lên tiếng nói giúp Triệu Đình:

- Tiểu tế của hạ quan xuất thân thương buôn, không hiểu lễ nghi mong Lục đại nhân thứ lỗi.

Quay sang nhìn Triệu Đình nói:

- Triệu Đình, ngươi còn không mau cúi đầu tạ lỗi với Lục đại nhân.

Triệu Đình “hừ” lạnh, trong lòng thầm nghĩ: “Muốn ta cúi đầu tạ lỗi với hắn? Chỉ e là hắn nhận không nổi thôi. Lục Quân Hiên, món nợ hôm nay, bổn cung sẽ ghi nhớ.” Lại nghĩ không nên liên lụy cha con Giang Ngọc Phụng, Triệu Đình đành cúi đầu nói:

- Lục đại nhân, Triệu Đình khi nãy thất lễ, xin đại nhân rộng lượng bỏ qua.

Lục Quân Hiên không nhìn nàng, ánh mắt chỉ tập trung trên người Giang Ngọc Phụng, mỉm cười nói:

- Không cần đa lễ, chúng ta đều đã từng gặp mặt. Giang tiểu thư không những quốc sắc thiên hương, lại ôn nhu, am hiểu lễ nghĩa, Giang đại nhân, ngươi thật là có phúc đó.

Giang Hào Nhân cười nói:

- Đa tạ Lục đại nhân khen tặng. Tiểu nữ chẳng qua chỉ được chút tư sắc mà thôi. Nữ nhi này của hạ quan, từ nhỏ theo Tử Hàng đạo nhân học võ công. Tử Hàng đạo nhân mặc dù tinh thông cầm kỳ thi họa, y bốc tướng số, nhưng dẫu sao cũng là người giang hồ. Ngọc Phụng theo hắn vài năm, tính tình cũng trở nên ương ngạnh, bướng bỉnh, cũng may có Triệu Đình, nên mới thu liễm được một chút thôi.

Lục Quân Hiên nghe nói Giang Ngọc Phụng biết võ công cũng hơi e ngại một chút. Nhưng hắn rất nhanh nghĩ lại, Triệu Đình có thể chinh phục được Giang Ngọc Phụng, hắn há có thể thua tên tiểu tử mặt trắng đó sao? Nghĩ vậy liền cười nói:

- Giang đại nhân thật quá khiêm tốn. Phải rồi, hai ngươi cũng ngồi xuống đi.

Lục Quân Hiên vừa nói vừa quay sang nhìn Triệu Đình cùng Giang Ngọc Phụng. Cả hai khách khí nói vài tiếng cảm tạ rồi cùng tìm hai chiếc ghế ở phía cuối ngồi xuống.

Giang Hào Nhân cung kính, hỏi:

- Lục đại nhân lần này đến thăm hàn xá, chẳng hay có việc chi chỉ giáo?

Lục Quân Hiên nghe hỏi mới nhớ đến nguyên nhân mình đến đây, sắc mặt thay đổi nói:

- Giang đại nhân quá lời. Lần này bổn quan đến Giang Nam vốn định du ngoạn một chút. Mấy hôm trước, ta có ghé thăm phủ đệ của An đại nhân xem một số thư pháp mà ông ấy thu thập được. Lúc về ông ấy còn tặng ta một bức “Lan Đình tập tự” của Vương Hi Chi, vậy mà đêm qua lại bị kẻ khác trộm mất. Ngươi nói trị an ở đây có phải là rất kém hay không?

Nói xong, cầm lên tách trà nhấp một ngụm, cử chỉ vô cùng nhàn nhã, nhưng làm cho Giang Hào Nhân không lạnh mà run. Giang Hào Nhân đương nhiên có nghe qua “Lan Đình tập tự” giá trị cỡ nào. Chính là hiền tế của hắn cũng từng nguyện ý bỏ ra vài chục vạn lượng để có được nó. Hiện tại nghe được Lục Quân Hiên bị mất trộm, Giang Hào Nhân vội vàng nói:

- Lục đại nhân bớt giận. Đều là hạ quan tắc trách. Chẳng hay đại nhân có nhận ra kẻ trộm đó hình dáng như thế nào hay không? Hạ quan sẽ lập tức cho người đi bắt hắn.

Lục Quân Hiên lắc đầu nói:

- Hình dáng thì ta không biết, nhưng ta nghe hắn tự xưng là Ngọc Diện Lang Quân.

Giang Ngọc Phụng khẽ liếc sang Triệu Đình, ánh mắt như muốn nói: “Đều là chuyện tốt do ngươi gây ra. Hiện tại người ta tìm đến tận nhà rồi đó. Ngươi liệu mà xử lý đi.”

Triệu Đình không đáp, chỉ cười cười, xem như chẳng phải việc liên quan đến mình. Nhưng có một người lại âm thầm nhíu mày nghĩ: “Chẳng lẽ đêm qua mình nhìn thấy đều là thật? Nhưng Ngọc Diện Lang Quân làm sao có thể là người trong phủ chứ? Có lẽ hắn chỉ là vô tình đi ngang qua thôi. Mình không nên nghĩ ngợi quá nhiều.”

Giang Hào Nhân nghe đến Ngọc Diện Lang Quân cũng hơi giật mình, nhưng lại khẽ lắc đầu nói:

- Như vậy thì thật kỳ lạ. Trước đây ta chỉ nghe nói Ngọc Diện Lang Quân chuyên đi giết tham quan ô lại, nào có chuyện hắn lấy trộm đồ vật…

Nói xong chợt nhìn thấy sắc mặt Lục Quân Hiên khẽ biến liền nhận ra mình lỡ lời, vội vàng nói:

- Ý hạ quan muốn nói Lục đại nhân dĩ nhiên là quan tốt nên Ngọc Diện Lang Quân chỉ đơn giản vì bảo vật mà đến.

Lục Quân Hiên xua tay nói:

- Vì cái gì cũng được. Ngọc Diện Lang Quân là tội phạm bị triều đình truy nã. Hắn hiện tại đã xuất hiện ở đây. Bổn quan nghĩ Giang đại nhân cần nên có biện pháp truy bắt hắn.

Giang Hào Nhân gật đầu nói:

- Lục đại nhân nói chí phải. Một lúc nữa hạ quan sẽ đến phủ nha gọi người đi điều tra. Lục đại nhân từ kinh thành đến đây bấy lâu, hạ quan vẫn chưa có dịp tiếp đãi. Chẳng hay tối nay đại nhân có rảnh rỗi dự yến tiệc do hạ quan chuẩn bị không?

Lục Quân Hiên nhìn qua Giang Ngọc Phụng, âm thầm nuốt nước bọt, nghĩ thầm: “Giang Hào Nhân đã nói vậy, ta sao có thể không tận dụng cơ hội này tiếp cận nàng chứ? Tiểu tử kia chỉ được cái tuổi trẻ, anh tuấn, nhưng so về phong độ thì làm sao có thể sánh bằng người từng trải như ta. Chỉ cần tiếp cận được nàng, ta nhất định giành được nàng từ tay tên tiểu tử mặt trắng kia.” mỉm cười nói:

- Nếu như cả nhà Giang đại nhân đều đến, ta nhất định không chối từ.

Nói xong lại mang ánh mắt rực lửa dán trên người Giang Ngọc Phụng. Hành động của hắn, đương nhiên không thoát khỏi tầm mắt Triệu Đình. Nàng ngoài mặt tỏ ra bình thản, gắp một ít điểm tâm đến cho Giang Ngọc Phụng, mặt khác vẫn đang tính toán làm cho Lục Quân Hiên biến mất không còn một chút dấu vết.

Giang Ngọc Phụng thấy Triệu Đình tỏ ra bình thản như vậy, cũng hơi ngạc nhiên. Nhưng nàng lập tức nghĩ lại, Triệu Đình là người thế nào, há có thể dùng suy nghĩ của người bình thường để suy đoán? Có quá nửa là đang suy tính quỷ kế nào rồi. Giang Ngọc Phụng trong lòng thở dài, không biết nên nói Triệu Đình đa mưu túc trí hay là âm hiểm giảo hoạt đây. Nhưng ngẫm lại, tên Lục Quân Hiên kia cứ như âm hồn bất tán bám riết lấy nàng, để Triệu Đình cho hắn một bài học cũng không phải là chuyện không tốt.

Giang Hào Nhân vui vẻ đáp:

- Nếu đại nhân không chê ồn ào, hạ quan sẽ bảo bọn họ cùng đi.

Lục Quân Hiên vội nói:

- Bổn quan làm sao có thể chê bai chứ. Hy vọng là tối nay, Giang tiểu thư cũng sẽ đến.

Giang Ngọc Phụng vừa nghe, vốn định lên tiếng từ chối, nhưng đã bị Giang Hào Nhân cướp lời:

- Đó là đương nhiên. Lục đại nhân đã nói vậy, tiểu nữ làm sao có thể không đến. Hiện tại còn sớm, Lục đại nhân có thể đi vài vòng tệ phủ rồi nghỉ lại ăn bữa cơm xong rồi hẳn hồi phủ. Buổi tối hạ quan sẽ cho người đến thỉnh đại nhân đến “Nhất phẩm cư” dự yến tiệc. Đại nhân cảm thấy thế nào?

Lục Quân Hiên gật đầu nói:

- Như thế cũng tốt. Chỉ là, ta có thể phiền Giang tiểu thư đi dạo cùng ta hay không? Ta ở đây không mấy quen thuộc, nên muốn một người giúp đỡ mà thôi, Giang đại nhân, ngươi sẽ không từ chối chứ?

Giang Ngọc Phụng cùng Triệu Đình vừa nghe sắc mặt khẽ biến. Triệu Đình hai tay nắm chặt thành quyền, ánh mắt đột nhiên trở nên âm lãnh, cả người phát ra nồng đậm sát khí. Từ lúc bước vào nhìn thấy thái độ của Lục Quân Hiên, nàng đã cảm thấy thật khó chịu. Hiện tại hắn cư nhiên dám đề nghị cùng Giang Ngọc Phụng đi dạo, thật là không hề đặt nàng ở trong mắt mà. Triệu Đình vốn là công chúa, trước giờ ngoại trừ Giang Ngọc Phụng, nào có ai dám đối với nàng bất kính. Lục Quân Hiên thật không biết sống chết nên mới cả gan vuốt râu hùm.

Chợt trên tay truyền đến một chút hơi ấm, làm cho Triệu Đình có hơi tỉnh táo lại. Quay sang nhìn thấy ánh mắt thâm tình của Giang Ngọc Phụng, bao nhiêu bực dọc trong lòng Triệu Đình nhất thời đều hóa thành một làn khói bay đi mất, khôi phục vẻ mặt điềm đạm.

Giang Hào Nhân, khó xử nhìn Triệu Đình, cùng Giang Ngọc Phụng, nói:

- Việc này… Thôi cũng được. Triệu Đình, ngươi cùng Phụng nhi bồi tiếp Lục đại nhân đi. Phụng nhi có vẻ không được khỏe. Hoa viên mấy ngày gần đây đột nhiên thu hút đến một số côn trùng, sâu bọ lạ. Ngươi cần chú ý đi sát Phụng nhi một chút, đừng để chúng có cơ hội chạm vào Phụng nhi. Biết không?

Đây là hắn âm thầm nhắc nhở Triệu Đình, đừng để cho Lục Quân Hiên có cơ hội tiếp cận Giang Ngọc Phụng. Hắn không phải không thấy ánh mắt Lục Quân Hiên nhìn Giang Ngọc Phụng, chẳng qua là đối phương vẫn chưa làm ra hành động gì nên hắn mới không lên tiếng nhắc nhở mà thôi.

Thật ra bề ngoài Giang Hào Nhân luôn đối với Lục Quân Hiên ăn nói lễ độ, khép nép, nhưng trong lòng lại vẫn âm thầm mắng chửi bản thân mình mày dày vô sỉ. Người ta nói: “Thà đắc tội quân tử, chớ đắc tội tiểu nhân.” Hắn biết rõ Lục Quân Hiên nổi tiếng tiểu nhân, ham lợi, háo sắc. Bản thân Giang Hào Nhân có thể không sợ quyền thế, nhưng là cả nhà hắn là vô tội, hắn không muốn liên lụy đến người thân nên mới lựa chọn lấy lòng Lục Quân Hiên.

Triệu Đình mỉm cười, nắm chặt tay Giang Ngọc Phụng, gật đầu đáp:

- Nhạc phụ đại nhân yên tâm. Tiểu tế sẽ chiếu cố tốt Phụng nhi, tuyệt đối sẽ không để bọn côn trùng, sâu bọ dơ bẩn có cơ hội đến gần nàng. Nếu bọn chúng thật không biết thân biết phận, tiểu tế sẽ đánh cho chúng vạn kiếp bất phục.

Nàng đặc biệt nhấn mạnh mấy từ “côn trùng, sâu bọ dơ bẩn” ngầm ám chỉ Lục Quân Hiên. Đương nhiên Lục Quân Hiên cũng nghe ra, nhưng là không tiện phát tác mà thôi. Lục Quân Hiên gượng cười nói:

- Vậy thì thật làm phiền phu thê Triệu công tử rồi.

Triệu Đình khách sáo nói:

- Lục đại nhân không nên nói vậy. Đại nhân đến đây tức là khách, chúng ta chỉ tận tình gia chủ mà thôi.

Lục Quân Hiên trong lòng luyến tiếc không thể đi riêng với Giang Ngọc Phụng. Nhưng hắn có tiếc thì cũng không cách nào làm khác được vì nói sao nàng cũng là thê tử của Triệu Đình, hắn làm sao có thể vô lý bắt hai người tách ra chứ? Lục Quân Hiên tự nhủ: “Ta nhịn… Việc này không thể gấp gáp được. Hừ! Với tài lực cùng thế lực của ta, ta không tin mình có thể thua tên tiểu tử mặt trắng đó. Giang Ngọc Phụng! Bằng mọi giá, ta đều phải có được nàng.” Nghĩ vậy, hắn cũng không cùng Triệu Đình nói tiếp mà quay sang hỏi thăm, trò chuyện cùng những người khác.

---o0o--

Triệu Đình cùng Giang Ngọc Phụng bị Giang Hào Nhân phân phó tiếp đãi Lục Quân Hiên, nên đành cắn răng đưa hắn đi tham quan một vòng hậu viên. Trong sân, hoa nở rực rỡ, cảnh sắc tươi đẹp nhưng Lục Quân Hiên cùng Triệu Đình đều không có tâm tình thưởng thức. Cả hai ánh mắt chỉ luôn đặt tại Giang Ngọc Phụng. Lục Quân Hiên cứ bám riết Giang Ngọc Phụng, tìm cách bắt chuyện với nàng, làm cho Triệu Đình đứng bên cạnh không ngừng nghiến răng ken két.

Đang lúc Triệu Đình đang tính phát tác thì Lạc Hoa từ đâu chạy đến. Lạc Hoa nhìn Lục Quân Hiên cười tươi như hoa, kế đi đến kề tai Triệu Đình hạ giọng nói vài câu. Triệu Đình vừa nghe xong, sắc mặt khẽ biến, nhìn Lục Quân Hiên, rồi lại nhìn Giang Ngọc Phụng, ngẫm nghĩ một chút, quyết định nói:

- Lục đại nhân, Triệu Đình có việc quan trọng cần phải giải quyết. E rằng hôm nay ta không thể bồi tiếp người đi dạo được rồi. Thỉnh đại nhân rộng lượng bỏ qua.

Không đợi Lục Quân Hiên trả lời, Triệu Đình đã quay sang nói với Giang Ngọc Phụng:

- Phụng nhi, nàng giúp ta tiếp đãi Lục đại nhân đi. Ta xử lý một chút việc riêng sẽ về liền.

Lục Quân Hiên nghe vậy, mừng rỡ như bắt được vàng, vội lên tiếng đáp ứng:

- Nếu Triệu công tử đã có việc bận thì cứ đi trước. Bổn quan đi cùng lệnh phu nhân là được.

Triệu Đình gật đầu, kề tai Giang Ngọc Phụng, hạ giọng dặn dò:

- Phụng nhi, ta có việc phải làm, khi về ta sẽ giải thích với nàng sau. Nàng đi cùng hắn, phải cẩn thận một chút. Nếu như hắn dám giở trò chiếm tiện nghi, nàng đừng ngần ngại cho hắn một bài học.

Giang Ngọc Phụng vốn còn đang khó chịu vì bị bỏ lại một mình, nhưng nghe xong Triệu Đình dặn dò, tâm tình lập tức dịu lại. Nàng biết Triệu Đình có những việc không tiện nói ra với người khác, nên nàng cũng không hỏi nhiều. Giang Ngọc Phụng phì cười, hạ giọng đáp lại Triệu Đình:

- Ngươi nghĩ ta là người dễ bị người khác chiếm tiện nghi sao? Lúc trước không nói, hiện tại trừ ngươi ra, sợ rằng không có người nào đủ bản lĩnh đến gần ta đâu. Ngươi có việc thì cứ yên tâm đi giải quyết. Hắn nếu dám chạm đến ta, ta sẽ cho hắn tuyệt tử tuyệt tôn.

Triệu Đình cười cười, hôn lên má Giang Ngọc Phụng một cái, cáo từ Lục Quân Hiên xong, tiện cùng Lạc Hoa đi khỏi. Lục Quân Hiên nhìn theo bóng dáng Lạc Hoa, âm thầm nuốt một ngụm nước bọt, nghĩ: “Tên tiểu tử này bên người thật lắm mỹ nhân. Hắn không chỉ có một nương tử hoa nhường nguyệt thẹn, ngay cả một nha hoàn đi theo cũng có dung mạo như hoa như ngọc, thật khiến người ta ghen tỵ. Ta đây nếu có được hai nàng làm thê tử, thì có chết cũng cam tâm.”

Giang Ngọc Phụng nhìn thấy dáng vẻ dại ra của hắn, đương nhiên biết hắn đang suy nghĩ gì. Nàng chỉ “hừ” lạnh một tiếng, trong lòng khinh bỉ mắng: “Bằng vào ngươi mà cũng muốn mơ tưởng đến những người bên cạnh Đình nhi sao? Bên cạnh nàng ấy quả thật không thiếu mỹ nhân. Chỉ có điều hoa đẹp là hoa có gai. E rằng ngươi không có mạng mà hưởng mỹ nhân thôi.” Lại không nhìn hắn một cái, xoay người đi trước vài bước.

Lục Quân Hiên thấy Giang Ngọc Phụng đi khỏi, lập tức hồi thần, vội vàng cất bước chạy theo phía sau, lớn tiếng gọi:

- Giang cô nương, đừng đi vội, đợi tại hạ một chút.

Giang Ngọc Phụng nghe như không thấy, càng bước đi nhanh hơn. Lục Quân Hiên thấy vậy chỉ biết liều mạng đuổi theo, nói:

- Giang cô nương, vì sao lại đi vội như thế? Không phải Giang đại nhân cùng Triệu công tử đã nhờ cô nương đưa ta đi dạo hay sao?

Giang Ngọc Phụng lúc này mới dừng lại, lạnh lùng đáp:

- Ngươi vốn không có tâm tình thưởng thức cảnh đẹp, ta đây cần gì phí công đưa ngươi đi. Dù sao nãy giờ ngươi cũng đã đi hết hoa viên. Công việc của ta xem như đã xong, ta hiện tại phải về phòng rồi.

Lục Quân Hiên nhìn lại, quả nhiên nãy giờ hắn chỉ lo chạy theo Giang

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net