Chương 44

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Triệu Đình cùng Lạc Hoa ra ngoài đến tận giờ tuất mới trở về, ngay cả yến tiệc của Giang Hào Nhân thiết đãi Lục Quân Hiên, nàng cũng không đến dự. Giang Ngọc Phụng ngồi ở bàn sách vốn định tìm chút gì đó để xem trong lúc chờ đợi Triệu Đình. Đột nhiên nghe tiếng cửa mở ra, tiếp theo đó thấy Triệu Đình đi vào, trong lòng nàng mới hơi chút yên ổn. Triệu Đình không nói tiếng nào, cởi áo khoác ném lên trên giá treo, rồi nằm xuống giường. Nhìn thấy Triệu Đình, vẻ mặt mệt mỏi, Giang Ngọc Phụng đặt quyển sách lên bàn, đi đến ngồi bên giường, ân cần hỏi han:

- Đình Nhi ngươi về rồi! Ngươi đi cả ngày, có mệt lắm không? Ta ra ngoài gọi Tiểu Trúc mang nước ấm đến cho ngươi lau mặt nha!

Nói xong định đứng dậy ra ngoài thì tay đã bị giữ lại, cả thân người không tự chủ được ngã thẳng vào lòng Triệu Đình. Ngửi được mùi hương nhàn nhạt tỏa ra từ người Triệu Đình, Giang Ngọc Phụng có chút ý loạn tình mê, không tự chủ được nép sát vào lòng nàng.

Triệu Đình vòng tay qua eo Giang Ngọc Phụng, hai mắt khép hờ, hạ giọng nói:

- Phụng Nhi, nàng đừng đi. Cứ để yên thế này cho ta ôm nàng một lát.

Mấy câu này nói ra hữu khí vô lực, tựa hồ như rất mệt mỏi. Giang Ngọc Phụng cảm giác được Triệu Đình duờng như có tâm sự, đầu hơi ngẩn lên nhìn sâu vào mắt nàng nói:

- Đình Nhi hôm nay thật lạ. Đã xảy ra chuyện gì sao?

Nghe hỏi Triệu Đình chỉ cười yếu ớt, ánh mắt nhìn chằm chằm lòng bàn tay mình, đáp:

- Ừ, nhưng đã giải quyết xong. Phụng Nhi, có phải ta thật đáng sợ hay không? Đôi tay này của ta đã nhuốm thật nhiều máu.

Triệu Đình đột nhiên nhắc đến vần đề này, làm Giang Ngọc Phụng có hơi bất ngờ, nàng vẻ mặt nghiêm túc hỏi:

- Ngươi lại giết người sao?

Triệu Đình lắc đầu đáp:

- Nàng không cho ta tiếp tục giết người. Ta đều nghe theo lời nàng. Chỉ là ta không giết họ, nhưng họ đều vì ta mà chết. Như vậy nào có khác gì chính ta làm đâu.

Triệu Đình nói chuyện vẫn luôn úp mở, làm Giang Ngọc Phụng có chút khó hiểu. Nhưng đại khái nàng cũng hiểu được có liên quan đến việc lúc trưa Triệu Đình đột ngột rời đi. Giang Ngọc Phụng muốn hỏi, nhưng rồi lại thôi. Nàng không phải không quan tâm Triệu Đình. Chỉ là, nàng hiểu Triệu Đình có những việc riêng không tiện để người khác biết. Người ta nói phu thê là phải cùng nhau chia sẻ. Nhưng nàng lại nghĩ không nhất thiết việc gì cũng nói ra, có những lúc cả hai cần cho nhau những khoảng không gian riêng, như vậy đối phương mới không cảm thấy bị áp lực. Giang Ngọc Phụng thở ra một hơi, nhẹ giọng khuyên nhủ:

- Người chết dù sao cũng không thể sống lại được. Nếu không phải bản thân ngươi thật tâm muốn làm thì đừng áy náy nữa. Đình Nhi, ta tin tưởng ngươi không phải kẻ tàn bạo khát máu. Vì vậy, khi ngươi giải quyết xong mọi chuyện, chúng ta cùng chu du giang hồ hành hiệp trượng nghĩa để bù đắp lại sai lầm được không? Còn không, chúng ta có thể làm một chút sinh ý, tiền tài kiếm được sẽ mang một ít giúp đỡ cho những người nghèo khổ.

Triệu Đình trong lòng cười khổ. Nàng quả thật không phải kẻ tàn bạo khát máu, nhưng cũng không phải người tốt gì. Trước giờ nàng hành sự luôn là nửa chính nửa tà. Mặc dù người nàng giết phần đông là những kẻ độc ác, nhưng nàng không hẳn chưa giết qua người vô tội. Tựa như những lúc bị quan binh truy đuổi quá gắt gao, nàng buộc lòng phải ra tay giết họ. Dù xuất phát từ tự vệ thì hành động của nàng vẫn bị xem là tàn sát vô tội. Bởi vì những quan binh kia chỉ làm đúng theo trách nhiệm của mình thôi, bản thân họ không hề có lỗi.

Dù biết Giang Ngọc Phụng chỉ là an ủi mình, Triệu Đình vẫn không khỏi cảm động. Nàng vòng tay ôm Giang Ngọc Phụng chặt hơn, nói:

- Đa tạ nàng đã hiểu cho ta. Ta hứa với nàng sau khi cùng ca ca nói rõ, ta sẽ không làm công việc giết người này nữa.

Nghe Triệu Đình nhắc đến hai chữ “ca ca”, Giang Ngọc Phụng thầm nghĩ: “Quả nhiên nàng chỉ là người ra mặt giết người. Đằng sau còn có một kẻ thế lực lớn hơn đang thao túng tất cả. Người này hẳn là đại chủ tử mà những thuộc hạ của nàng từng nhắc đến. Chỉ là, tại sao ca ca nàng lại phải làm vậy? Hắn thật không quan tâm an nguy của nàng sao? Triệu Đình Doanh, nàng rốt cuộc còn bao nhiêu điều mà ta vẫn chưa biết đến?” Nàng không muốn Triệu Đình tiếp tục rầu rĩ, vờ tức giận, nói sang việc khác:

- Phải rồi Đình Nhi, tên Lục Quân Hiên hắn thật đáng ghét. Buổi trưa khi ngươi vừa đi khỏi, hắn dám tán tỉnh ta. Ngay cả trong yến tiệc ban nãy, hắn cũng không ngừng bóng gió thể hiện tình ý. Nếu không nể mặt phụ thân, ta thật muốn cho hắn một bài học.

Nghe xong, Triệu Đình quả nhiên phì cười, xoa đầu Giang Ngọc Phụng, nói:

- Nàng đừng vì tên bại hoại đó mà tức giận. Nếu nàng thích, ta sẽ giúp nàng cho hắn một bài học, làm cho hắn hết dám ra đường trêu chọc nữ nhân.

Triệu Đình luôn là thế, mỗi lần nghĩ ra quỷ kế gì để trêu chọc người khác, trên mặt đều không giấu được cao hứng. Nhìn thấy Triệu Đình cười, Giang Ngọc Phụng trong lòng cũng cảm thấy thật vui vẻ. Nàng chỉ cần Triệu Đình được vui, mọi chuyện khác nàng đều không quan tâm. Giang Ngọc Phụng mỉm cười nói:

- Chỉ cần không gây hại tính mạng, ngươi muốn giáo huấn hắn thế nào cũng được.

Triệu Đình cười cười, vẻ mặt vô lại, kề tai Giang Ngọc Phụng hạ giọng nói nhỏ vài câu. Càng nghe, Giang Ngọc Phụng mặt càng đỏ, cuối cùng nhịn không được đánh nhẹ vào vai Triệu Đình, mắng:

- Ngươi… Vô lại. Cách như thế ngươi cũng nghĩ ra được, không hiểu ngươi có phải là nữ nhi không?

Triệu Đình cười hề hề nói:

- Đối phó với bọn tiểu nhân như hắn, thì phải dùng thủ đoạn vô lại như vậy mới hợp chứ? Không phải Phụng Nhi nói ta muốn đối phó hắn thế nào cũng được sao?

Giang Ngọc Phụng hơi nhíu mày, vẻ mặt suy tư nói:

- Đúng là ta nói ngươi muốn đối phó với hắn thế nào cũng được, nhưng mà ta cảm thấy cách của ngươi không ổn cho lắm. Kế sách của ngươi có vẻ như là…

Nói đến đây đột nhiên dừng lại nhìn xem sắc mặt Triệu Đình. Chỉ thấy Triệu Đình đầu cúi thấp, dáng vẻ đáng thương hề hề, tựa như tiểu hài tử làm sai chuyện. Giang Ngọc Phụng cố nhịn cười, nói tiếp:

- Ta thấy kế của ngươi có vẻ như là không được độc ác cho lắm. Ta đột nhiên nghĩ ra thêm vài trò. Đảm bảo sau lần này, Lục Quân Hiên nếu muốn ra đường nhất định là phải dùng khăn để che mặt lại.

Triệu Đình nghe xong kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn Giang Ngọc Phụng. Nàng phải chăng đã nghe lầm? Giang Ngọc Phụng vừa nói cách của nàng không đủ độc ác? Ngay cả nàng cũng cảm thấy cách này quá ư nham hiểm. Chẳng lẽ Giang Ngọc Phụng còn có cách nào hay hơn sao? Triệu Đình tò mò hỏi:

- Chẳng hay Phụng Nhi có cao kiến gì chăng?

Giang Ngọc Phụng cười tà, kề tai Triệu Đình thì thầm vài câu. Triệu Đình vừa nghe xong liền vỗ tay, ngửa đầu cười lớn, nói:

- Phụng Nhi, nàng dạo này thật quỷ quyệt, cứ như thế này, nói không chừng sau này ta thật không phải là đối thủ của nàng mất. Quyết định theo ý nàng vậy. Sáng mai ta sẽ đi phân phó Lạc Hoa làm việc này. Hôm nay, ta mệt mỏi, chúng ta ngủ sớm một chút đi.

Dứt lời liền dang tay ôm chặc lấy Giang Ngọc Phụng chui vào trong chăn, hai mắt đồng thời nhắm lại. Theo động tác của Triệu Đình, Giang Ngọc Phụng chỉ mỉm cười không đáp, nhẹ nhàng rúc vào lòng nàng, trong bụng thầm nghĩ: “Nàng nói không sai. Trước đây ta vốn không phải như vậy. Ở Thất Kiếm môn, ta vẫn luôn là người bị kẻ khác ức hiếp không thể chống trả. Ngày ấy thành thân cùng nàng cũng vậy. Ta biết rõ không thể kháng mệnh phụ thân, nên trước đó ta vốn dĩ dự định trong đêm tân hôn, sẽ dùng cái chết để bảo toàn tình cảm của ta dành cho sư huynh. Chỉ là người tính không bằng trời tính. Trong thời khắc ta thấy được diện mạo của nàng, ta đột nhiên rất muốn khi dễ nàng. Nói ra cũng thật lạ, ta cùng nàng khi đó chỉ mới gặp, nhưng ta vẫn có cảm giác như chúng ta có thù đã lâu. Vì vậy khi đó, thanh chủy thủ vốn được ta chuẩn bị dùng để tự tử lại trở thành vũ khí uy hiếp nàng. Về sau, Lạc Hoa nói cho ta biết nàng chính là Ngọc Diện Lang Quân, ta lại càng thêm kỳ quái. Với một người võ công cao cường như nàng, lúc ấy vì sao lại cam tâm để ta chế trụ? Đây không thể nói là vì che giấu thân phận được. Bởi vì khi đó, hành động của ta khá bất ngờ. Với một người học võ như nàng đương nhiên đương nhiên phải lập tức theo phản xạ đánh trả lại ta. Thế nhưng khi đó nàng không làm vậy, mà lại còn nhìn ta không chớp mắt. Vậy chỉ có thể nói, nàng chính là một tiểu sắc lang, vì sắc mà suýt chút mất mạng, nàng quả nhiên thật ngốc mà! Cho đến lúc gặp lại nàng ở Vĩnh Lạc Trấn, ta một lần nữa lại bị nàng làm thay đổi. Ta biết học cách phản kháng lại khi bị người khác khi dễ, hơn nữa còn biết sử dụng tâm kế. Đây đối với ta không biết là phúc hay họa nữa. Nhưng dù thế nào ta cũng thật đa tạ ông trời đã cho ta gặp được nàng.” Giang Ngọc Phụng cứ suy nghĩ miên man một lúc rồi lại thiếp đi trong lòng Triệu Đình.

---o0o---

Sáng hôm sau, Triệu Đình chiếu theo những gì đã tính toán, phân phó Lạc Hoa đi làm. Không tới năm ngày, Lạc Hoa đã mang về vẻ mặt tươi cười đến gặp Triệu Đình cùng Giang Ngọc Phụng. Lạc Hoa chào hỏi xong, tiện ngồi xuống ghế, uống xong một ngụm trà mới, cao hứng nói:

- Chủ tử, Lạc Hoa đã dựa theo mệnh lệnh của người làm việc. Kết quả vô cùng thành công.

Triệu Đình rót một tách trà cho Giang Ngọc Phụng, nhìn Lạc Hoa nói:

- Tốt lắm, ngươi kể một chút cho ta nghe xem.

Triệu Đình nói xong lại tiếp tục tự rót cho mình một tách trà. Chỉ thấy Lạc Hoa đặt tách trà xuống bàn, đứng lên bắt đầu kể:

- Hôm đó, Lạc Hoa y theo chủ tử phân phó, dịch dung ở tại kỷ viện lớn nhất Dương Châu đợi hắn. Lục Quân Hiên quả nhiên là kẻ háo sắc. Thiếp mời vừa phát ra, hai ngày sau đã thấy hắn xuất hiện tại Bách hoa lâu. Nhắc đến việc này thật là tức chết Lạc Hoa. Lục Quân Hiên tên háo sắc đó cư nhiên lại là một kẻ keo kiệt. Mỗi lần ra giá đều chỉ cao hơn người kia một lượng. Mắt thấy hắn dần không theo kịp, Lạc Hoa chỉ đành nghĩ ra một kế làm cho hắn trở thành kẻ thắng cuộc. Lạc Hoa cho người mang đến hai thẻ bài, để cho hắn cùng người kia quyết định thắng thua. Khi đó Lạc Hoa nói với cả hai: “Hai vị quan nhân không cần tranh giành. Ở đây Yên Hoa đã chuẩn bị hai thẻ bài, một thẻ khắc chữ thiên, một thẻ khắc chữ địa. Nếu người nào may mắn có thể rút được thẻ có chữ thiên, sẽ trở thành vị khách đầu tiên của Yên Hoa.” Hai kẻ kia nghe xong, lại tiếp tục tranh giành được rút trước, Lạc Hoa lại đành lên tiếng nói giúp Lục Quân Hiên, cho hắn được chọn trước…

Nói có chút mệt, Lạc Hoa mới dừng lại uống một ngụm trà. Giang Ngọc Phụng thấy Lạc Hoa đột nhiên dừng kể, hiếu kỳ hỏi:

- Sau đó thế nào? Lục Quân Hiên thật sự may mắn có thể rút trúng thẻ có chữ thiên sao?

Lạc Hoa đặt tách trà xuống, mỉm cười nói:

- Đương nhiên là không phải. Việc chủ tử căn dặn, Lạc Hoa làm sao có thể phó thác vào may rủi. Dù chỉ là một phần vạn rủi ro cũng không được. Lúc ấy, Lục Quân Hiên dĩ nhiên là rút được chữ thiên, bởi vì cả hai thẻ chỉ khắc duy nhất một chữ. Lạc Hoa thu dọn xong vài thứ liền cho người dẫn hắn lên phòng trước. Khoảng nửa nén hương sau, Lạc Hoa thay một bộ y phục thật diễm lệ xuất hiện trước mặt hắn. Lục Quân Hiên khi ấy dáng vẻ đờ ra, miệng nhiều phen nuốt nước bọt, làm cho Lạc Hoa thật sự cảm thấy kinh tởm. Lạc Hoa nén xuống cảm giác buồn nôn, y theo kế hoạch của chủ tử, chuốc cho hắn uống ba ly rượu. Khả, rượu vừa vào người, hắn lại biến thành một con dã thú lao thẳng vào Lạc Hoa…

Nghe đến đây, Giang Ngọc Phụng vội vàng ngắt lời Lạc Hoa:

- Việc này là không thể nào. Cái đó ta đưa cho ngươi…

Lạc Hoa thấy Giang Ngọc Phụng nhíu mày, thầm biết nàng đang nghĩ gì, lắc đầu nói:

- Đương nhiên là không liên quan đến bình rượu kia. Đây chẳng qua là do hắn nóng lòng đợi không kịp nên mới như thế thôi. Ngay lúc đó, Lạc Hoa vốn định cho hắn một chưởng ngất đi thì bên ngoài truyền đến một trận huyên náo. Kế đó có người đến báo, phu nhân của Lục đại nhân đến tìm. Vừa nghe đến phu nhân của mình, Lục Quân Hiên mặt lập tức biến sắc, nhanh như chớp tìm chổ ẩn núp. Lạc Hoa đương nhiên biết vì sao hắn muốn trốn nhưng vẫn cố tình hỏi. Hắn khuôn mặt méo xệch đáp: “Nàng không biết đó thôi. Mụ nương tử của ta thật như sư tử hà đông. Nếu để mụ biết được ta ở đây, hẳn phải xé xác ta ra mất.”

Lạc Hoa kể đến đây ngữ khí lại tỏ ra khinh bỉ. Giang Ngọc Phụng đương nhiên cũng đồng tình với Lạc Hoa. Lục Quân Hiên quả thật là kẻ hạ tiện. Đã sợ vợ như vậy còn bày đặt bắt chước người ta ra ngoài tầm hoa vấn liễu. Chỉ nghe Lạc Hoa tiếp tục nói:

- Ngay khi hắn định chui vào gầm giường, Lạc Hoa đã lên tiếng ngăn hắn lại. Lấy trong tủ ra một bộ nữ trang đưa cho hắn, nói: “Quan nhân, chàng trốn bên dưới không phải là cách tốt đâu. Theo như Yên Hoa biết, sàng giường cùng với tủ áo, là hai nơi mà các phu nhân trước tiên muốn lục soát. Quan nhân muốn trốn chỉ còn cách phẫn nữ trang trốn ra ngoài mà thôi.” Hắn vừa nghe phải phẫn nữ trang có hơi chần chờ một chút, nhưng nghe âm thanh của phu nhân mình càng ngày càng gần, hắn chỉ đành cắn răng thay vào y phục mà Lạc Hoa đưa. Đương nhiên Lạc Hoa cũng vô cùng nhân từ, cho hắn một chiếc khăn để che mặt, rồi mới bí mật đưa hắn đi ra cửa sau. Ra khỏi Bách hoa lâu, Lục Quân Hiên chỉ dám nhắm những hẻm nhỏ mà đi. Nhưng Lạc Hoa nào dễ cho hắn đi như vậy. Trong các ngõ ngách ở gần đó, đều có người của chúng ta chờ sẵn. Hắn vừa tới, bọn họ liền xông ra diễn vai côn đồ trêu ghẹo dân nữ, lôi kéo hắn ra ngoài đường lớn. Ban đầu, hắn không dám lên tiếng phản kháng. Dần về sau thấy người của chúng ta không ngừng được nước lớn tới, hắn liền lớn tiếng nói: “Các ngươi tránh ra, có biết ta là ai không? Giữa thanh thiên bạch nhật làm chuyện như thế, trong mắt các ngươi còn có vương pháp sao?” Hừ, bại hoại như hắn mà cũng thốt ra được những lời này, thật làm ta chết cười.

Lạc Hoa giọng nói trong trẻo, ngôn ngữ thú vị lại vừa kể vừa làm động tác minh họa thật sinh động. Triệu Đình, cùng Giang Ngọc Phụng ngồi nghe vô cùng nhập tâm. Đến chỗ cao trào, cả hai lại thầm cảm thấy tiếc nuối, vì sao lúc đó không đến xem kịch vui kia chứ? Lạc Hoa lại uống một ngụm trà, lấy hơi kể tiếp:

- Người dân xung quanh nhìn thấy cảnh năm, sáu hán tử lôi kéo một “nữ nhân” đương nhiên vô cùng hiếu kỳ, kéo đến xem càng lúc càng đông. Chỉ là không có ai lên tiếng bênh vực mà thôi. Lúc hắn lên tiếng, những người gần đó nghe ra rõ ràng là giọng nam liền xôn xao bàn tán. Ngay lúc này, Lục Quân Hiên đột nhiên giãy giụa, không ngừng cào xé y phục của mình, miệng lớn tiếng hô: “Nóng quá.” Năm người được Lạc Hoa phân phó đương nhiên biết triệu chứng lúc này của hắn là gì, trên mặt đều hiện lên nụ cười âm hiểm. Bốn người trong nhóm đồng loạt theo phân phó tiến lên giữ chặt lấy Lục Quân Hiên, kế đó lại có một người phụ trách giật đi khăn che mặt của hắn. Nhìn thấy khuôn mặt râu ria của Lục Quân Hiên, mọi người đương trường đầu tiên là sững sốt, kế tiếp đồng loạt cười rộ lên. Năm người kia cũng vờ bị kinh hách, kế một gã tức giận nói: “Chết tiệt! Lão tử thế nhưng không may mắn. Hôm nay ra đường lại gặp phải một tên biến thái thích mặc nữ trang.” Dứt lời lại hung hăng cho Lục Quân Hiên hai cái tát tay, lệnh cho bốn người còn lại thả hắn ra.

Kể đến đây, Lạc Hoa bỗng nhớ đến tình cảnh thảm hại của Lục Quân Hiên khi đó, trán không tự chủ được đổ mồ hôi đầm đìa. Lạc Hoa khẽ giơ ống tay áo lên lau lau mồ hôi trên trán nói tiếp:

- Lạc Hoa ở ngoài theo dõi tất cả, cũng thật sự khiếp sợ dược lực của thuốc thiếu phu nhân đưa cho ta. Lục Quân Hiên khi đó, được thả ra, không những không có ý định muốn chạy trốn mà còn tự xé nát y phục trên người mình, lao vào ôm lấy một trong năm người kia, tay không ngừng sờ soạng. Người kia bị hắn ôm lấy, mặt lập tức biến hắc, trán nổi gân xanh, tuyệt không lưu tình cho hắn một chưởng. Lục Quân Hiên trúng một chưởng đó, thân hình không tự chủ được văng xa mấy thuớc, quằn quại lăn trên mặt đất. Lúc này năm người kia chỉ hừ lạnh một tiếng, xả ra vài câu khinh bỉ rồi bỏ đi. Đương nhiên, Lạc Hoa không thể để Lục Quân Hiên lõa lồ nằm ở giữa phố như thế. Hắn không ngại, nhưng là Lạc Hoa sợ hỏng mắt những người xung quanh nên đã ngầm cho người đi báo lại cho phu nhân của hắn, để thị đến thu dọn tàn cuộc. Còn lại một số người, Lạc Hoa đã phân công cho họ, ngày mai đến các trà quán, tửu lâu truyền đi tin tức: “Hình bộ thị lang Lục Quân Hiên thật ra là một tên biến thái thích mặc đồ phụ nữ. Hơn nữa ngay tại trên phố, cư nhiên dám thoát y phục ôm lấy nam nhân.” Trong vòng một tháng Lạc Hoa nhất định phải biến tin tức này thành đề tài được bàn luận sôi nổi nhất trong các trà quán tửu lâu. Làm cho những người ở Kinh thành cũng biết đến, xem hắn từ nay còn mặt mũi đi ra đường hay không?

Kể xong vô cùng cao hứng cười lớn một trận. Triệu Đình, Giang Ngọc Phụng cũng nhịn không được bật cười. Kế sách này kể ra cũng thật thâm độc, vừa khiến Lục Quân Hiên không có mặt mũi ra đường, lại khiến cho hắn ở nhà không yên với mẫu lão hổ (lão cọp mẹ) kia. Đây có thể nói là nhất tiễn song điêu.

Triệu Đình đứng dậy đi đến vỗ vai Lạc Hoa, nói:

- Lạc Hoa, ngươi thật là tâm phúc của ta. Ngươi làm việc lúc nào cũng thật khiến ta vô cùng hài lòng. Ta không biết nên thưởng gì cho ngươi đây?

Lạc Hoa khiêm tốn nói:

- Chủ tử quá khen rồi. Lạc Hoa đều chỉ nghe theo kế hoạch của chủ tử thôi. Ban thưởng, Lạc Hoa càng không dám nhận.

Giang Ngọc Phụng nói:

- Ngươi giúp hai ta làm nhiều việc như vậy, không ban thưởng sao được chứ? Hay là như thế này đi, ngươi đến Giang Nam này, suốt ngày chỉ cùng Phi Tuyết ở trong phủ chắc cũng rất buồn chán. Chi bằng, hai ngươi ra ngoài du ngoạn vài ngày đi. Đình Nhi ngươi không ngại cho Lạc Hoa, Phi Tuyết nghỉ ngơi vài hôm chứ?

Triệu Đình cảm thấy ý kiến của Giang Ngọc Phụng không tệ. Để cho Lạc Hoa cùng Phi Tuyết ra ngoài vừa tạo cho cả hai có cơ hội du sơn ngoạn thủy, vừa làm cho mình cùng Giang Ngọc Phụng có không gian riêng. Vì vậy Triệu Đình không suy nghĩ nhiều liền gật đầu cười nói:

- Phụng Nhi nói không sai. Lạc Hoa, ngươi cũng nên mang tiểu nương tử của ngươi ra ngoài dạo chơi vài hôm đi. Trong phủ dù sao cũng có nhiều người hầu hạ, vả lại với võ công của ta và Phụng Nhi, không ai có thể làm gì được hai ta đâu. Ngươi cứ yên tâm cùng Phi Tuyết ra ngoài. Đây là mệnh lệnh. Ngươi làm trái lệnh, chẳng lẽ muốn ta trở thành một chủ tử không có lương tâm?

Nói xong mày lập tức nhíu lại, ra vẻ không duyệt. Lạc Hoa thấy vậy, vội nói:

- Lạc Hoa không dám. Nếu chủ tử đã nói vậy, Lạc Hoa chỉ đành tuân mệnh. Chỉ có điều việc lần trước người bị ám sát vẫn chưa tìm được kẻ đứng sau. Mong là chủ tử nên cẩn thận một chút.

Triệu Đình nghe nhắc đến việc này, mày nhanh khóa lại, nói:

- Phải rồi. Những kẻ đó ngươi đã xử trí thế nào rồi?

Lạc Hoa biết Triệu Đình muốn nhắc đến những tên sát thủ đã tự tử chết trong đại lao. Nàng nhìn qua Triệu Đình cùng Giang Ngọc Phụng một chút, rồi mới đáp:

- Hồi chủ tử, Lạc Hoa đã đem xác bọn họ lên một chiếc thuyền, sau đó bố trí thành một vụ cướp của giết người. Trong lúc xảy ra tranh chấp bọn cướp vô tình chạm vào hỏa dược trên thuyền, nên toàn bộ thuyền đều bị nổ vụn. Phần lớn khách nhân trên thuyền cùng bọn cướp đều tán thân trên sông.

Chợt nhìn thấy Giang Ngọc Phụng sắc mặt biến đổi, Lạc Hoa vội vàng bổ sung:

- Đương nhiên đây chỉ là một màn kịch. Vụ nổ thuyền chỉ được sắp xếp để tiêu hủy thi thể, còn những người chúng ta sắp xếp vào vai diễn đều thuận lợi rút đi.

Triệu Đình gật đầu nói:

- Tốt lắm, mấy ngày này ngươi hẳn là mệt mỏi rồi. Ở đây không còn chuyện gì nữa, ngươi lui ra trước đi.

Lạc Hoa giúp Triệu Đình làm việc, đã năm ngày rồi không thấy qua Phi Tuyết, trong lòng có chút nhớ nhung. Vì vậy vừa nghe Triệu Đình cho phép lui ra, nàng liền đứng dậy nói:

- Vậy Lạc Hoa xin phép cáo lui trước. Chủ tử cùng thiếu phu nhân cứ thong thả nói chuyện.

Nói rồi nhanh chóng đứng lên rời khỏi, thuận tay đóng cửa trả lại không

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net