Chương 45

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giang Ngọc Phụng thấy Triệu Đình im lặng không nói, trong lòng lại nghĩ đến một chuyện. Nàng đột nhiên đứng dậy, đi đến phía sau Triệu Đình, hai tay vòng qua cổ đối phương. Giang Ngọc Phụng cả người như không có xương cốt dựa sát lên lưng Triệu Đình, nũng nịu nói:

- Phu quân, người ta cũng có công giúp ngươi cho Lục Quân Hiên một bài học. Phu quân không nghĩ thưởng cho ta hay sao?

Nói rồi lại cọ cọ má mình vào má Triệu Đình. Bị Giang Ngọc Phụng cọ, Triệu Đình tâm không khỏi ngứa ngáy khó chịu. Nàng vòng tay lên giữ lấy tay Giang Ngọc Phụng, nói:

- Được rồi. Phụng Nhi đừng nghịch nữa. Nàng muốn gì ta đều nguyện ý vì nàng làm mà.

Giang Ngọc Phụng cười hì hì, thổi một hơi vào lỗ tai Triệu Đình, kế há miệng ngoạm lấy, hạ giọng nói:

- Thật không? Ta luôn tin tưởng những gì Đình Nhi nói. Cho nên Đình Nhi không được lừa ta đâu đó.

Vừa nói, hai tay lại không an phận di chuyển khắp nơi trên người Triệu Đình. Triệu Đình bị động tác của Giang Ngọc Phụng, làm cho cả người không ngừng run rẩy, mặt không tự chủ được đỏ bừng, trong lòng thầm oán: “Phụng Nhi hôm nay thật kỳ lạ. Bình thường nào có thấy nàng ấy chủ động nhiều đến như vậy đâu. Chắc hẳn là bị Lạc Hoa dạy hư rồi. Hừ! Lạc Hoa, ngươi giỏi lắm, cả gan dám dạy Phụng Nhi những thứ này. Ngươi chờ xem về sau ta làm sao đối phó ngươi đi.”

Triệu Đình giữ lại đôi tay không an phận của Giang Ngọc Phụng, ho khan vài tiếng nói:

- Đương nhiên, Triệu Đình Doanh nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy. Ta có lừa cả thiên hạ cũng sẽ không lừa nàng. Tiểu Phụng Nhi của ta thích gì cứ nói, ta nguyện vì nàng mà lên núi đao xuống chảo dầu, một tiếng không than.

Giang Ngọc Phụng “phì” một tiếng bật cười. Bình thường trong mắt Giang Ngọc Phụng, Triệu Đình luôn luôn là bộ dáng vô lại, công phu mặt dày luyện được tới mức đao thương bất nhập. Có thể nhìn thấy Triệu Đình đỏ mặt phải nói là một việc vô cùng hiếm hoi. Giang Ngọc Phụng hôn hôn lên má Triệu Đình, mỉm cười nói:

- Thật là dẻo miệng. Ngươi chịu lên núi đao xuống chảo dầu, ta cũng không nỡ cho ngươi đi. Đòi hỏi của ta rất đơn giản. Hôm nào nhàn rỗi ngươi cùng ta đi Hàng Châu du ngoạn được không? Nhưng là đổi lại một chút, ngươi phải mặc nữ trang, ta mặc nam trang.

Triệu Đình còn tưởng rằng Giang Ngọc Phụng sẽ đưa ra yêu cầu gì đó làm khó nàng, nên trong lòng vẫn đang lo lắng. Nào ngờ Giang Ngọc Phụng chỉ muốn nàng làm một việc dễ dàng như vậy, liền không suy nghĩ đáp ứng ngay:

- Như thế có khó gì đâu. Đợi Lạc Hoa cùng Phi Tuyết du ngoạn trở về, nghỉ ngơi thu dọn vài ngày rồi chúng ta sẽ đi. Nhưng chuyện này nói sau đi bây giờ chúng ta làm chính sự nào.

Dứt lời không để Giang Ngọc Phụng kịp phản ứng, Triệu Đình đã đứng phắt dậy, xoay người bế xốc Giang Ngọc Phụng lên đi đến bên giường. Giang Ngọc Phụng bất ngờ la lớn một tiếng, hơi giãy giụa nói:

- Đình Nhi, ngươi định làm gì? Mau thả ta xuống đi.

Triệu Đình cười cười, vẻ mặt gian tà, nói:

- Khi nãy nàng không phải chính nàng vẫn luôn câu dẫn ta hay sao? Tốt lắm, chọn ngày không bằng làm liền. Hôm nay chúng ta liền động phòng đi.

Giang Ngọc Phụng lúc này mới hiểu Triệu Đình muốn làm gì, mặt thoáng chốc đã đỏ bừng, vừa thẹn vừa giận, mắng:

- Ngươi… Tiểu sắc lang, bại hoại, mau thả ta xuống. Ngươi không biết hiện tại là ban ngày hay sao?

Triệu Đình mặt đầy tiếu ý, nói:

- Tiểu nương tử thật hay thẹn thùng, nhưng theo ý nàng có nghĩa là ban đêm có thể sao?

Giang Ngọc Phụng mặt đỏ tới tận mang tai, cắn chặt môi dưới không đáp, hồi lâu mới thẹn thùng khẽ gật đầu. Triệu Đình được Giang Ngọc Phụng đồng ý, lập tức cao hứng cười lớn:

- Tốt lắm, ta đợi. Nhưng hiện tại ta cũng nên lấy lại một chút lợi tức mới được.

Nói xong, lại mang Giang Ngọc Phụng thả lên giường, sau đó lật người một cái đã nằm đè lên thân thể đối phương. Triệu Đình cười cười, áp môi mình lên môi Giang Ngọc Phụng, nhẹ nhàng chiếm lấy. Giang Ngọc Phụng bị hôn đến ý loạn tình mê, tay không tự chủ được vòng qua ôm lấy lưng Triệu Đình, chậm rãi đáp lại…

---o0o---


Giang Ngọc Phụng vốn tưởng rằng sau lần đó bị mất mặt Lục Quân Hiên sẽ không dám ra ngoài gặp ai. Thế nhưng nàng thật sự lầm rồi, Lục Quân Hiên tung hoành quan trường đã lâu, công phu mặt dày đã luyện đến mức xuất thần nhập hóa. Mấy ngày này, Lục Quân Hiên vẫn không ngừng đến tìm nàng giở trò tán tỉnh. Nhưng Giang Ngọc Phụng là ai chứ? Nàng nếu dễ dàng bị người khác lay động thì lúc trước Triệu Đình đã không chật vật đến như vậy.

Ngày hôm nay cũng không ngoại lệ, Lục Quân Hiên lợi dụng không có Triệu Đình bên cạnh, tiến vào hậu hoa viên của Giang phủ tìm Giang Ngọc Phụng. Vừa bước vào Lục Quân Hiên đã nghe được tiếng đàn thanh nhã, mê người. Hắn là người trăng hoa, những nơi đàn ca hát xướng đều ghé qua không ít, nhưng chẳng nơi nào nghe được tiếng đàn tuyệt diệu như vậy. Lục Quân Hiên tiến vào càng sâu, nhìn thấy Giang Ngọc Phụng ngồi dưới mái đình, hai mắt khép hờ, ngón tay lả lướt, phong thái tao nhã tựa như tiên nữ, nhất thời dại ra nhìn không chớp mắt. Giang Ngọc Phụng phát hiện có người đến gần, lập tức ngừng đàn, mở mắt ra, trầm giọng hỏi:

- Ai đó?

Lục Quân Hiên vừa nghe hỏi, lập tức hồi thần, đáp:

- Là ta, Lục Quân Hiên. Thật không ngờ Giang tiểu thư cầm nghệ thật siêu phàm. Hôm nay được nghe tiểu thư đạn tấu một khúc, thật là vinh hạnh của Lục mỗ.

Giang Ngọc Phụng hơi nhíu mày, nàng không thích Lục Quân Hiên, nhưng hắn dù sao cũng là cấp trên của phụ thân nàng, nàng không thể tùy tiện đuổi hắn đi, vì vậy chỉ khách sáo đáp:

- Lục đại nhân quá khen. Cầm nghệ của Ngọc Phụng có gì gọi là tinh diệu đâu, so với phu quân ta vẫn còn kém xa. Lục đại nhân hôm nay đến đây tìm Ngọc Phụng không biết có gì chỉ giáo?

Lục Quân Hiên chầm chậm đi vào trong đình, không hề khách sáo ngồi xuống đối diện Giang Ngọc Phụng nói:

- Tiểu thư quá lời. Lục mỗ chỉ đến thăm tiểu thư thôi. Tiểu thư đến bây giờ còn chưa hiểu lòng Lục mỗ hay sao?

Nói đến đây đột nhiên cất giọng ngâm:

- Hữu mỹ nhân hề,
Kiến chi bất vong,
Nhất nhật bất kiến hề,
Tư chi như cuồng.

(Có người đẹp chừ,
Gặp rồi không quên,
Một ngày không gặp chừ,
Nhớ nhung như cuồng.)

Giang Ngọc Phụng nghe Lục Quân Hiên ngâm xong trong lòng lập tức phát hỏa. Đây không phải câu chữ trong bài “Phượng cầu hoàng” của Tư Mã Tương Như sao? Tương truyền khi xưa Tư Mã Tương Như chính là dùng bài hát này để tán tỉnh Trác Văn Quân. Nhưng nếu chỉ có như vậy thì Giang Ngọc Phụng cũng chẳng tức giận làm gì. Nàng phẫn nộ bởi vì Trác Văn Quân là một quả phụ. Lục Quân Hiên xem nàng như Trác Văn Quân không phải là đang nguyền rủa Triệu Đình chết yểu hay sao? Giang Ngọc Phụng cả giận, lớn tiếng nói:

- Lục đại nhân thỉnh tự trọng. Ngọc Phụng đã cùng người nói rất nhiều lần. Ta là người đã có phu quân, xin người đừng đặt tình cảm ở chổ ta nữa. Ta đây thật nhận không nổi đâu.

Lục Quân Hiên cười nói:

- Có phu quân thì đã sao? Lục mỗ đây cũng là kẻ đã có thê tử. Nàng nguyện ý gả cho ta không phải rất thích hợp hay sao?

Giang Ngọc Phụng càng nghe càng tức giận, nói:

- Uổng công cho ngươi đọc nhiều sách thánh hiền, lại làm đến chức Hình bộ thị lang, nhưng lại không hiểu đạo lý luân thường. Xưa nay nữ tử luôn lấy trinh tiết làm đầu, nhất nữ sao có thể thờ nhị phu? Lục đại nhân nếu còn không biết nặng nhẹ, thì đừng trách Ngọc Phụng thủ hạ vô tình.

Giang Ngọc Phụng thật ra không phải là người thích làm theo lễ giáo thế tục. Lúc trước cùng Triệu Đình thành thân, nàng không phải cũng đã đi theo Lâm Khải Vũ hay sao? Vả lại nàng hiện tại cùng Triệu Đình yêu nhau, cũng là việc trái với luân thường đạo đức. Nàng nói ra những lời này chẳng qua chỉ là lấy cớ để từ chối Lục Quân Hiên mà thôi. Đương nhiên, Giang Ngọc Phụng biết, nói đạo lý với Lục Quân Hiên cũng vô dụng nhưng nàng thật không còn cách nào khác. Nếu có thể độc chết hắn thì nàng đã làm từ lâu. Vấn đề là nàng chưa từng giết người, thêm vào đó nếu hắn thật chết ở đây, Giang gia nhất định sẽ không tránh khỏi liên lụy.

Quả nhiên Lục Quân Hiên lại cười lớn, nói:

- Ta xem người không biết nặng nhẹ là nàng mới phải. Ta đã rất mềm mỏng với nàng vậy mà nàng vẫn một mực từ chối. Được lắm, nếu nàng vẫn bướng bỉnh như vậy thì đừng cứ chờ xem ta làm sao đối phó với Giang Hào Nhân đi.

Giang Ngọc Phụng nghe Lục Quân Hiên muốn dùng việc công trả thù riêng, lập tức cả giận mắng:

- Tiểu nhân bỉ ổi, ngươi định làm gì cha ta? Ta nói cho ngươi biết, cha ta nếu có việc gì, ta không để yên cho ngươi đâu.

Lục Quân Hiên vuốt râu, cười hắc hắc nói:

- Vậy sao? Nàng làm gì được ta? Mạo phạm mệnh quan triều đình là tử tội nàng biết không? Cho dù nàng thoát được thì sao? Người nhà của nàng cũng không tránh khỏi liên lụy. Cho nên, nếu nàng chịu ngoan ngoãn nghe lời ta. Biết đâu ta sẽ nương tình tha cho Giang Hào Nhân.

Giang Ngọc Phụng vỗ bàn đứng phắt dậy, nói:

- Ngươi vọng tưởng chỉ vài câu là có thể đe dọa bổn tiểu thư sao? Ta nói cho ngươi biết, Giang Ngọc Phụng này không phải là người dễ dàng bị kẻ khác uy hiếp đâu. Vẫn câu nói cũ, ngươi nếu dám động đến một cọng tóc của phụ thân ta, ta sẽ khiến cho cả nhà ngươi chó gà không yên.

Nói rồi bước nhanh rời khỏi lương đình, mặc cho Lục Quân Hiên vẫn không ngừng mỉm cười nhìn theo bóng dáng nàng. Ra khỏi hậu viên, Giang Ngọc Phụng mới thở mạnh ra một hơi. Khi nãy nàng thật sự rất sợ chỉ là cố làm ra vẻ trấn tỉnh. Giang Ngọc Phụng trong lòng không khỏi thở dài, nàng không biết có nên nói việc này cho Triệu Đình nghe hay không? Nhưng đầu óc xoay chuyển một chút, nàng lại lắc đầu nghĩ thầm: “Đình Nhi đã có rất nhiều việc phải làm. Ta không nên làm Đình Nhi có thêm gánh nặng. Việc này đến đâu hay đến đó vậy.”

---o0o---


Sau lần nói chuyện ở hậu hoa viên, Lục Quân Hiên không ngừng gia tăng áp lực cho Giang Hào Nhân phải mau chóng bắt cho được Ngọc Diện Lang Quân. Việc này Giang Ngọc Phụng và Triệu Đình đều biết được. Chỉ là mỗi lần Giang Ngọc Phụng hỏi đến, đều nhận được cùng một câu trả lời của Triệu Đình: “Việc này ta đều có tính toán. Phụng Nhi, nàng không cần lo lắng đâu.” Giang Ngọc Phụng mặc dù rất tin tưởng tài trí của Triệu Đình, nhưng nàng làm sao có thể không lo lắng đây? Một bên là phụ thân mình, một bên là người mà mình yêu thương, ai trong hai người bị tổn thương nàng đều không muốn.

Lại nói đến, Triệu Đình dạo gần đây, vẫn luôn sớm đi vãn về, khiến Giang Ngọc Phụng vô cùng lo lắng. Mỗi lần nàng muốn hỏi, Triệu Đình tựa hồ đều đoán được nàng muốn nói gì nên đã lên tiếng trước: “Phụng Nhi, tin tưởng ta. Đến lúc đó hẳn nàng sẽ biết thôi.” Triệu Đình đã nói vậy, Giang Ngọc Phụng cũng không tiện hỏi thêm gì. Thế gian này nếu có người thật làm nàng hoàn toàn tin tưởng, thì chỉ có thể là Triệu Đình mà thôi.

Bảy ngày trước, Triệu Đình đột nhiên phải đi Sơn Đông xử lý một số việc riêng nên không thể mang Giang Ngọc Phụng theo. Không có Triệu Đình ở bên cạnh, Giang Ngọc Phụng không có việc gì làm, đang định ra ngoài tản tâm, đột nhiên lại nhìn thấy Lục Quân Hiên mang theo một toán quân lính hùng hổ xông vào, nàng hai mày khẽ cau lại, quyết định trở về xem thử.

Vừa vào đến sảnh chính, Giang Ngọc Phụng đã nghe được Lục Quân Hiên lớn tiếng quát tháo:

- Giang Hào Nhân, ngươi biết tội của ngươi là gì chưa? Ngươi thân là mệnh quan triều đình mà lại câu kết khâm phạm Ngọc Diện Lang Quân gây hại. Hôm nay, bổn quan phải thay mặt dân chúng diệt trừ loại cẩu quan như ngươi. Người đâu mau đến bắt giữ Giang Hào Nhân cho ta.

Càng nghe Giang Ngọc Phụng càng sợ hãi, chẳng lẽ Lục Quân Hiên đã biết được Triệu Đình là Ngọc Diện Lang Quân hay sao? Đây làm sao có thể chứ? Triệu Đình làm việc vô cùng cẩn thận. Nếu không phải Lạc Hoa nói ra, nàng cũng không thể nhận ra Triệu Đình chính là tội phạm nổi danh Ngọc Diện Lang Quân, huống chi một tên quan hồ đồ vô dụng như Lục Quân Hiên càng không có khả năng. Giang Ngọc Phụng gia tăng cước bộ chạy vào trong sảnh.

Vừa vào đến, nàng đã thấy rất nhiều người ở đó, có cả Dương Yên Nhu cùng Lâm Khải Vũ. Nhưng lúc này Giang Ngọc Phụng cũng không quan tâm nhiều đến vậy. Chỉ thấy Giang Hào Nhân quỳ dưới đất, kêu oan:

- Oan quá đại nhân. Hạ quan nào biết Ngọc Diện Lang Quân tướng mạo thế nào đâu mà bảo ta cấu kết với hắn. Hơn nữa, triều đình công bố truy nã hắn đã vài năm vẫn chưa bắt được. Một quan viên be bé như ta làm sao có bản lĩnh trong vòng vài ngày nửa tháng bắt được hắn.

Giang Hào Nhân vừa dứt lời, Lục Quân Hiên liền nắm lấy sơ hở, thêm khắc tội danh:

- Ngươi nói như vậy ý là nhục mạ triều đình vô dụng hay sao? Giang Hào Nhân ngươi cũng thật to gan. Ngươi nhục mạ triều đình cũng đồng nghĩa nói hoàng thượng vô dụng. Đây là khi quân chi tội, đáng xử chém cả nhà. Người đâu còn không mau trói Giang Hào Nhân lại.

Lâm Khải Vũ cùng Dương Yên Nhu đứng bên cạnh xem, ngoài mặt tỏ ra không có gì nhưng trong lòng lại âm thầm vui sướng khi nhìn thấy người khác gặp nạn. Lâm Khải Vũ hận Giang Hào Nhân bởi vì hắn gả Giang Ngọc Phụng cho Triệu Đình. Đây cũng là gián tiếp làm cho Giang Ngọc Phụng thay lòng đổi dạ. Lâm Khải Vũ trong lòng chỉ mong sao Giang Hào Nhân có thể chết càng sớm càng tốt. Về phần Dương Yên Nhu, nàng chính vì gặp gỡ Triệu Đình sau mà sinh ra oán niệm. Nếu không phải Giang Hào Nhân chọn trúng Triệu Đình làm con rể, nói không chừng Triệu Đình bây giờ hẳn phải là phu quân của nàng mới phải. Vì vậy, mặc cho hai nhà có giao tình nhưng Dương Yên Nhu cũng không màn đứng ra nói giúp Giang Hào Nhân.

Giang Ngọc Phụng thấy những binh lính kia thân thể khẽ chuyển động chuẩn bị tiến lên chế trụ Giang Hào Nhân, vội lên tiếng ngăn cản:

- Các ngươi dừng tay. Lục Quân Hiên ngươi đây chính là công báo tư thù. Ngươi nói cha ta cấu kết Ngọc Diện Lang Quân vậy bằng chứng đâu? Ngươi không bằng không chứng đừng hòng ra tay bắt người.

Lục Quân Hiên nhìn thấy Giang Ngọc Phụng đã tới, trong lòng âm thầm mừng rỡ, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra không có gì, cười khẩy nói:

- Bằng chứng chính là đã một tháng rồi, vậy mà hắn vẫn chưa có tin tức gì của Ngọc Diện Lang Quân. Đây không phải là hắn bao che cho tội phạm hay sao? Nhưng đây cũng không tính là gì. Khi nãy hắn nhục mạ hoàng thượng, đó mới là tử tội.

Giang Ngọc Phụng hai tay nắm chặt, nghiến răng nói:

- Khi nãy, đều là ngươi nói, nào có lời nào do phụ thân ta nói đâu. Nếu nói khi quân, chính là ngươi mới phải. Ngươi xuyên tạc sự thật. Bắt giam người tốt, hại hoàng thượng mang tiếng là hôn quân.

Nghe Giang Ngọc Phụng nói vậy Lục Quân Hiên nhất thời cứng họng không thể cãi lại. Dương Yên Nhu từ đầu chí cuối vốn đứng ngoài xem kịch vui, thấy Lục Quân Hiên yếu thế, lập tức lên tiếng nói giúp:

- Ngọc Phụng, muội bình tĩnh lại đã. Ta thấy Lục đại nhân không phải là vô lý bắt người. Hôm trước, ta nghe Hạo Nhiên nói lại, trong đêm phủ đệ của Lục đại nhân bị Ngọc Diện Lang Quân xâm nhập, huynh ấy từng thấy một bóng người mặc thanh y, mang mặt nạ bạch ngọc nhảy vào trong Giang phủ. Việc này huynh ấy biết, chắc hẳn Giang đại nhân cũng biết. Thế nhưng đến nay, Giang đại nhân vẫn chưa từng cho người tìm kiếm trong phủ, Lục đại nhân nghi ngờ Giang đại nhân cũng thật bình thường thôi.

Lời này vừa ra, Giang Hạo Nhiên lập tức nổi giận, tay run run chỉ mặt Dương Yên Nhu, nói:

- Cô… Việc này ta chỉ nói cho một mình cô nghe thôi. Phụ thân ta không biết việc này thì làm sao tiến hành điều tra trong phủ chứ? Hơn nữa hôm đó không phải cô nói sẽ giữ bí mật này giúp ta hay sao?

Giang Hạo Nhiên vì nóng vội mà quên mất những gì mình vừa nói lại âm thầm thừa nhận việc Dương Yên Nhu mới kể là không sai. Người Giang gia, trong nhất thời mặt đều biến sắc. Giang Ngọc Phụng sắc mặt tái bệch, trong lòng âm thầm tìm cách phản bác.

Dương Yên Nhu vờ giật mình, cúi gầm mặt, giọng nói kiều nhược:

- Xin lỗi Hạo Nhiên ca ca. Yên Nhu nghĩ rằng huynh đã kể việc này cho mọi người trong phủ biết rồi nên mới nói ra. Yên Nhu thật không phải cố ý.

Lục Quân Hiên thuận thủy thôi chu (mượn nước đẩy thuyền), lớn tiếng nói:

- Đúng vậy, Dương tiểu thư chỉ nói ra sự thật thôi, nào có lỗi gì. Chi tiết quan trọng như vậy, Giang Hạo Nhiên có thể nào không nói cho Giang Hào Nhân biết chứ? Giang Hào Nhân biết việc mà lại không đề cập với bổn quan một tiếng. Bổn quan có quyền nghi ngờ hắn chính là kẻ chứa chấp Ngọc Diện Lang Quân. Hơn nữa nói không chừng Giang Hào Nhân lại là kẻ đứng sau xếp đặt tất cả mọi chuyện, sai khiến Ngọc Diện Lang Quân giết hại mệnh quan triều đình, ý đồ mưu phản…

Lục Quân Hiên làm quan bấy lâu, lại là một tên nịnh thần, bình thời luôn dựa vào miệng lưỡi để kiếm cơm. Đương nhiên, bắt bẻ người khác là việc mà hắn giỏi nhất. Giang Hào Nhân vừa lộ sơ hở hắn liền thừa dịp nắm bắt, tô vẽ thêm nhiều tội danh.

Giang Ngọc Phụng nghe Lục Quân Hiên càng nói càng gán lên người Giang Hào Nhân nhiều tội danh, nhịn không được nói:

- Lục Quân Hiên ngươi đừng ngậm máu phun người. Nếu nói như ngươi, Ngọc Diện Lang Quân xông vào nhà của ai thì người đó chính là kẻ chứa chấp hắn sao? Vậy Ngọc Diện Lang Quân không phải cũng từng xông vào phủ của ngươi đó ư? So với cha ta, ta càng có lý do nghi ngờ ngươi cùng Ngọc Diện Lang Quân cấu kết với nhau. Thứ nhất, ta tin rằng phủ đệ của ngươi không phải là nơi canh phòng lỏng lẻo, Ngọc Diện Lang Quân muốn một mình xông vào là không phải dễ dàng. Nhưng hắn không những trộm được đồ mà còn an toàn rời khỏi, ngươi giải thích việc này thế nào đây? Thứ hai ngươi bắt cha ta truy tìm Ngọc Diện Lang Quân mà lại không cho ông ấy đủ binh lực. Ngươi làm vậy ý đồ chính là không muốn cha ta bắt được Ngọc Diện Lang Quân. Thứ ba, ta từng nghe nói nhiều về Ngọc Diện Lang Quân. Hắn chỉ chuyên đi giết bọn quan lại tham ô, gây nhiều tội ác. Ngươi lại là một tên cẩu quan không hơn không kém, thế nhưng Ngọc Diện Lang Quân chỉ xông vào phủ ngươi lấy trộm đồ mà không ra tay giết ngươi. Như vậy có quá kỳ lạ hay không? Tổng hợp ba nghi điểm trên, ta có thể đưa ra giả thiết như sau: Đầu tiên, ngươi sai khiến Ngọc Diện Lang Quân đi giết những kẻ đắc tội với ngươi. Sau đó lại lập kế hoạch làm cho Ngọc Diện Lang Quân xuất hiện ở trong phủ ngươi trộm đồ. Kế tiếp đích thân truy bắt Ngọc Diện Lang Quân. Ngươi chính là vừa ăn cướp vừa la làng làm cho người ta không thể nào nghĩ rằng ngươi cùng Ngọc Diện Lang Quân cấu kết.

Giang Ngọc Phụng chính là cưỡng từ đoạt lý, nhưng so với Lục Quân Hiên tùy tiện gán ghép tội danh, lý lẽ có phần chặt chẽ hơn, khiến cho đối phương trong nhất thời khó lòng phản bác lại. Lục Quân Hiên bị Giang Ngọc Phụng mắng, sắc mặt không ngừng biến đổi, khóe môi giật giật trong lòng vô cùng tức giận nhưng lại không thể phản bác. Lục Quân Hiên thẹn quá hóa giận, lớn tiếng nói:

- Ngươi ngụy biện cũng vô ích. Ở đây ta mới là người có quyền hạn lớn nhất. Ta nói cha ngươi có tội thì hắn có tội. Ngươi tốt nhất tránh qua một bên cho ta. Nếu không ta bắt luôn cả ngươi đó. Người đến trói Giang Hào Nhân tống giam vào thiên lao, ba ngày sau bổn quan phải đích thân giám trảm hắn.

Lục Quân Hiên dừng lại một chút, ghé gần nói nhỏ vào tai Giang Ngọc Phụng:

- Cha ngươi có kết cục như vậy đều do chính tay ngươi ban cho. Nếu ngươi ngoan ngoãn nghe theo ta thì hắn đã không ra nông nổi này. Bây giờ nếu ngươi nghĩ lại, có lẽ vẫn còn kịp. Thế nào? Giữa sống chết của phụ thân ngươi, và tình cảm với tên tiểu tử mặt trắng kia, ngươi hẳn là biết nên chọn cái nào chứ?

Giang Ngọc Phụng sắc mặt tái bệch, nói:

- Ngươi… Tiểu nhân bỉ ổi. Ngươi đang uy hiếp ta sao?

Lục Quân Hiên nhún vai nói:

- Ta nào có uy hiếp nàng. Ta vẫn cho nàng tự chọn lựa đó thôi. Chỉ là ta hẳn sẽ không giết Giang Hào Nhân vội vàng như vậy đâu. Ta còn phải cho hắn nếm mùi lao ngục, cùng với thập đại cực hình. Yên tâm đi, ta sẽ cho nàng thời gian suy nghĩ câu trả lời. Trong lúc đó, ta sẽ tận tình chiêu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net