Chương 46

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong sảnh chỉ còn một mình Giang Ngọc Phụng là không bị kiếm chế. Nàng rất muốn ra tay nhưng lại sợ làm bị thương phụ thân mình. Nàng trong lòng vô cùng mâu thuẫn. Giữa Triệu Đình và phụ thân mình, nàng thật không thể tìm ra chọn lựa. Nàng từ năm sáu tuổi theo Tử Hàng học võ, không có nhiều thời gian ở cùng gia đình. Nhưng mỗi lần nàng trở về thăm nhà, tất cả mọi người đều đối xử với nàng rất tốt, nhất là phụ thân nàng. Giang Hào Nhân không những không có tư tưởng trọng nam khinh nữ, mà đối với nữ nhi duy nhất này, vẫn hết mực thương yêu. Giang Ngọc Phụng cũng vậy. Nàng đối với phụ thân mình vừa kính mà vừa yêu. Duy chỉ có một lần duy nhất nàng oán Giang Hào Nhân chính là hắn ép buộc nàng phải gả cho Triệu Đình. Nhưng là hiện tại, nàng lại thật cảm ơn hắn đã giúp nàng chọn một lang quân tốt như vậy.

Nghĩ đến Triệu Đình, Giang Ngọc Phụng lại không kìm được rơi lệ. Tuy rằng thời gian ở cùng nhau không nhiều, nhưng Giang Ngọc Phụng lại cảm thấy Triệu Đình đối với mình vô cùng tốt. So với tất cả mọi người còn có phần tốt hơn. Triệu Đình Nhiều lần cứu nàng, lại ôn nhu săn sóc, cẩn thận bảo hộ nàng, làm cho nàng biết thế nào là tình yêu. Mặc dù Triệu Đình cũng không phải là nam tử, nhưng Giang Ngọc Phụng nguyện ý cả đời này đều ở bên cạnh nàng, hoạn nạn sinh tử đều không chê không khí.

Giang Ngọc Phụng nước mắt chảy dài, thời khắc này, nàng thật mong có Triệu Đình ở cạnh bên mình. Nàng tin tưởng Triệu Đình chắc hẳn có cách vẹn cả đôi đường. Mắt thấy Giang Hào Nhân đang bị giải đi, mẫu thân mình thì đang quỳ xuống cầu xin Lục Quân Hiên, Giang Ngọc Phụng vội dẹp hết suy nghĩ sang một bên, chạy đến giữ lại phụ thân mình. Lục Quân Hiên “hừ” lạnh một tiếng, dang tay ngăn nàng lại, nói:

- Ngươi tốt nhất là an phận đi, nếu không ta không chỉ bắt một mình Giang Hào Nhân đâu. Ngươi nghĩ một nữ nhân như mẫu thân ngươi sẽ chịu được cuộc sống lao ngục trong bao lâu đây?

Nói rồi lại thúc giục quân lính nhanh chóng mang Giang Hào Nhân đi. Giang Ngọc Phụng bi phẫn, chỉ muốn xông lên cầm kiếm đâm chết Lục Quân Hiên. Lúc này bên ngoài đột nhiên truyền đến giọng nói lạnh lùng của một người:

- Tất cả dừng tay!

Âm thanh không lớn, nhưng đầy uy nghiêm khiến tất cả người trong sảnh không tự chủ được cùng dừng lại động tác của mình.

Mọi người đều bị thanh âm kia hấp dẫn, ánh mắt không hẹn đồng thời nhìn ra phía cửa. Chỉ thấy Triệu Đình dẫn theo sau một nam, một nữ bước vào. Giang Ngọc Phụng nhìn thấy Triệu Đình như nhìn được cứu tinh, hai mắt đẫm lệ chạy đến ôm chầm lấy đối phương. Triệu Đình khẽ mỉm cười xoa đầu Giang Ngọc Phụng, quay sang nghiêm sắc mặt nhìn Lục Quân Hiên, nói:

- Lục đại nhân, khi nãy ta ở ngoài nghe thấy ngươi tự xưng ở đây mình là kẻ có chức vụ lớn nhất nên muốn bắt người là bắt đúng không?

Ban đầu nghe thấy âm thanh đầy khí thế kia, Lục Quân Hiên còn tưởng là nhân vật lợi hại nào đó xuất hiện. Ánh mắt vừa thấy người đến là Triệu Đình, hắn lập tức vênh mặt nói:

- Đúng vậy. Bổn quan là Hình bộ thị lang quan chức tam phẩm, chẳng lẽ không có quyền hạn bắt người tra án? Tiểu tử ngươi trốn cũng thật kỹ, bổn quan nãy giờ vẫn còn đang tìm kiếm ngươi đây. Hiện tại tốt lắm, ngươi tự xuất hiện, đỡ mất công bổn quan đi tìm ngươi. Bổn quan nghi ngờ Triệu Đình hợp mưu cùng Giang Hào Nhân ý đồ tạo phản. Người đâu mau bắt lấy hắn cho ta.

Dứt lời liền có năm sáu tên xông lên bắt giữ Triệu Đình. Hai người đứng ở phía sau Triệu Đình, nhìn thấy tình thế này lập tức rút kiếm ra đi lên phía trước ngăn cản. Triệu Đình không giận, ngược lại còn cười, nói:

- Đương nhiên Lục đại nhân có thể bắt người tra án, nhưng là ngươi chưa điều tra kỹ càng đã tùy tiện hạ lệnh giam giữ Giang đại nhân. Ta đây nếu không ngăn cản ngươi thì thật có lỗi với hoàng thượng, có lỗi với triều đình.

Lục Quân Hiên cười khẩy nói:

- Bằng vào một tên dân đen như ngươi dựa vào cái gì mà đòi ngăn cản bổn quan?

Triệu Đình trong lòng hừ lạnh: “Dân đen? Lục Quân Hiên lá gan của ngươi cũng lớn lắm. Chờ xem bổn cung làm sao đối phó ngươi đi.” Nghĩ rồi lấy ra một vật đưa ra phía trước, nói:

- Dựa vào cái này đủ chưa?

Lục Quân Hiên vừa nhìn thấy vật kia, chỉ to bằng lòng bàn tay, được đúc bằng hoàng kim, ý cười trên mặt lập tức biến mất, sắc mặt trắng bệch, quỳ sụp xuống hô:

- Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.

Mọi người đương trường vừa nghe Lục Quân Hiên tung hô cũng cả kinh, đồng loạt quỳ xuống. Giang Ngọc Phụng lúc này mới tách ra khỏi người Triệu Đình. Nàng quay đầu lại nhìn thấy cảnh tượng mọi người đều quỳ rạp dưới đất, không khỏi nghi hoặc nhìn chằm chằm kim bài trong tay Triệu Đình. Triệu Đình cũng thấy Giang Ngọc Phụng nhìn mình nhưng nàng lại không vội giải thích. Nàng buông Giang Ngọc Phụng ra, đi đến ghế chủ tọa ngồi xuống nói:

- Lục Quân Hiên ngươi biết mình tội gì không?

Lục Quân Hiên run run nói:

- Hạ quan biết tội. Hạ quan không biết thân phận thật sự của người nên lỡ đắc tội. Nếu như biết trước, người có cho hạ quan một trăm cái đầu, hạ quan cũng không dám nói nửa câu bất kính. Kẻ không biết không có tội. Thỉnh khâm sai đại nhân tha mạng.

Giang Ngọc Phụng “xì” một tiếng khinh bỉ, nghĩ thầm: “Ngươi khi nãy không phải rất oai phong hay sao? Vừa thấy tấm kim bài kia lại lập tức run như cầy sấy thật là nhục nhã. Chỉ là không biết trên tay Đình Nhi là lệnh bài gì mà có uy lực ghê gớm đến vậy. Còn có cái gì khâm sai đại nhân. Nàng khi nào lại trở thành khâm sai chứ?” Giang Ngọc Phụng cứ thế nhìn chằm chằm Triệu Đình, trong lòng có vô số nghi vấn muốn hỏi, nhưng tình huống như bây giờ, thật không thuận tiện nói ra, nên đành dằn xuống tiếp tục theo dõi.

Triệu Đình vừa ngồi xuống, Lạc Hoa đã từ trong mang ra một tách trà cho nàng, kế lui sang một bên. Triệu Đình cầm tách trà lên, nhẹ nhàng thổi một hơi, cử chỉ vô cùng tao nhã. Uống xong một hớp trà, Triệu Đình mới chậm rãi lên tiếng:

- Ta không nói việc ngươi bất kính với ta. Lần này thi hành công vụ, ta vì phải che giấu thân phận nên trên đường không ít kẻ đắc tội với ta, do vậy muốn xử lý hết là không thể nào. Việc xử án vốn là của hình bộ. Ta chỉ là phụng mệnh hoàng thượng đi Giang Nam xem xét dân tình. Thế nhưng xem ngươi xử án sơ sài, tắc trách, hơn nữa lại có liên quan đến mạng người, ta thật không thể khoanh tay đứng nhìn. Lục Quân Hiên ngươi nói thử xem, ta nên xử phạt ngươi thế nào mới tốt?

Triệu Đình vẻ mặt không vui không buồn, giọng nói không mang theo một tia cảm xúc, thật làm cho người khác khó lòng đoán được nàng đang nghĩ gì. Lục Quân Hiên sợ hãi, dập đầu “binh binh” mấy cái, nói:

- Đại nhân nói phải, là hạ quan hồ đồ. Mong đại nhân rộng lượng hải hà cho hạ quan cơ hội lấy công chuộc tội.

Triệu Đình nhướng mày lên, hỏi lại:

- Ngươi nghĩ ta có thể giao cho ngươi tiếp tục điều tra vụ này hay sao?

Lục Quân Hiên dập đầu càng mạnh nói:

- Hạ quan không dám. Đại nhân đã đến đây, đương nhiên mọi việc sẽ theo đại nhân sắp đặt.

Triệu Đình nhìn dáng vẻ hạ tiện của hắn, trong lòng vô cùng chán ghét, phất tay nói:

- Không cần dập đầu nữa, tất cả đứng lên hết đi. Ta có việc cần nói.

Mọi người trong sảnh đồng loạt tạ ân rồi cùng đứng lên. Nhìn thấy tất cả đã đứng lên, Triệu Đình mới tiếp tục nói:

- Thừa dịp đủ tất cả mọi người ở đây, ta nói qua một chút về thân phận của ta luôn. Ta là thống lĩnh cấm quân, lần này phụng hoàng mệnh đến Giang Nam bí mật tra xét dân tình cùng hành vi của quan viên địa phương. Đây là kim bài hoàng thượng ngự ban, nhìn thấy kim bài như gặp thánh giá, gặp việc có thể tùy nghi xử lý, tiền trảm hậu tấu. Về việc truy bắt Ngọc Diện Lang Quân, hoàng thượng cũng đang rất đau đầu, nên cho ta toàn quyền phụ trách vụ này. Lục đại nhân, ngươi sẽ không có ý kiến chứ?

Triệu Đình vừa nói ra thân phận của mình, mọi người đương trường không ít người sững sờ. Dương Yên Nhu lắc lắc đầu thầm nghĩ: “Chả trách điều tra không ra thân phận của hắn. Cấm quân ở đây, cũng không phải là quân lính bảo vệ tử cấm thành, mà là đội ngũ ám vệ của hoàng tộc, chuyên huấn luyện tử sĩ cùng với thám tử để điều tra, thám thính tin tức cho hoàng thượng. Mỗi một người trong đội ngũ ám vệ thân phận đều rất thần bí. Thống lĩnh càng không cần phải nói. Tuy rằng ám vệ phẩm hàm không cao nhưng lại là người thân cận và được hoàng thượng tin cậy nhất. Một lời nói của bọn hắn, thật có thể quyết định sống chết của rất nhiều người. Vì vậy, quan lại trong triều đều rất sợ hãi hai chữ “ám vệ” này. Chỉ là, làm ám vệ cũng có cái giá của nó. Bất cứ khi nào hoàng thượng cần, ám vệ đều phải liều mạng hoàn thành nhiệm vụ. Vì vậy làm ám vệ cũng tương đương với việc có thể chết bất kỳ lúc nào. Giang Ngọc Phụng ánh mắt ngươi lần này cũng thật độc đáo.”

Lâm Khải Vũ cùng ba huynh đệ Giang gia đều cùng nhíu mày nghĩ, thì ra trước giờ Triệu Đình vẫn luôn che giấu thật tốt, thân là thống lĩnh lẽ nào lại không biết võ công chứ. Nghĩ đến đây, ba huynh đệ Giang gia đều thật tò mò, không biết thân thủ của Triệu Đình cùng Lâm Khải Vũ ai hơn ai kém đây.

Giang Ngọc Phụng tâm trạng rối bời, trong lòng không ngừng lặp lại bốn chữ “thống lĩnh cấm quân”. Nàng thật sự không hiểu, Triệu Đình là người của triều đình vì sao còn làm Ngọc Diện Lang Quân? Hơn nữa Triệu Đình cũng là nữ nhi, sao có thể làm quan chứ? Chẳng lẽ lệnh bài kia là giả? Lúc trước nàng từng nghe thấy Lãnh Phong có biệt tài làm giả đồ vật, nói không chừng kim bài kia cũng là do hắn làm. Nhưng lại không đúng, nếu lệnh bài là giả, tội mạo danh mệnh quan triều đình không phải là nhỏ. Một người như Triệu Đình sẽ không dại dột gì lại dùng diện mạo thật của mình làm chuyện nguy hiểm này. Việc này, nàng chắn hẳn phải hỏi lại Triệu Đình mới được.

Triệu Đình vừa nói vừa nheo mắt nhìn Lục Quân Hiên. Bị Triệu Đình nhìn như vậy, Lục Quân Hiên không rét mà run, vội vàng nói:

- Hạ quan không dám. Hoàng thượng đã trao toàn quyền xử lý cho đại nhân thì cứ y như đại nhân quyết định thôi.

Triệu Đình lúc này mới hài lòng, cười nói:

- Tốt lắm. Từ ngày mai ta sẽ đến công đường phân phó người đi điều tra. Lục đại nhân, ngươi làm việc tắc trách, tra án sơ sài, tùy tiện bắt người, tội này không thể tha. Đáng lý ra ta định đánh gãy hai cái chân chó của ngươi. Nhưng mà, niệm tình ngươi chỉ mới hạ lệnh bắt người, chứ chưa thật sự lạm dụng tư hình nên ta tạm thời phạt ngươi bốn mươi trượng hình xem như cảnh cáo. Ngươi có phục hay không?

Lục Quân Hiên nghe đến mấy chữ “đánh gãy hai chân”, cả người không tự chủ được run lên cầm cập, sợ đến cơ hồ ngất xỉu. Nghe đến khúc sau, Triệu Đình chỉ xử hắn bốn mươi roi, hắn mới như được đại xá, vội vàng dập đầu tạ ân:

- Đa tạ đại nhân khoan hồng. Đa tạ đại nhân khoan hồng.

Nói xong trong lòng tức giận: “Bốn mươi trượng hình chẳng lẽ còn chưa đủ nặng? Còn định đánh gãy chân ta? Ta chẳng qua chỉ trêu chọc Giang Ngọc Phụng một chút, tiểu tử ngươi lại dám nặng tay với ta như thế? Hừ! Ngươi cứ chờ xem, ta làm sao báo mối thù này!”

Triệu Đình phất tay nói:

- Đứng dậy đi, nơi này không phải công đường ta không tiện dụng hình. Ngày mai ngươi đến công đường sớm thụ hình là được. Tốt nhất là đừng giở trò gì trước mặt ta. Nếu không kết cục của ngươi sẽ càng thảm hơn thôi.

Triệu Đình nói xong lại đứng lên, phân phó:

- Mọi việc đến đây là kết thúc. Ta còn có việc phải đi làm, Giang đại nhân mọi chuyện còn lại giao cho ngươi dàn xếp.

Nói xong cùng hai tùy tùng rời khỏi, không nhìn đến Giang Ngọc Phụng một cái. Từ lúc Triệu Đình xuất hiện cho đến lúc nàng rời khỏi, thời gian chưa đến nửa nén nhang, nhưng lại khiến mọi người đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác. Trong những người ở đây, có người hâm mộ, có người tự hào, cũng có vài kẻ ghen tỵ, nhưng đa phần lại là sợ hãi Triệu Đình. Cũng khó trách mọi người đối với Triệu Đình tỏ ra sợ hãi. Triệu Đình cho đến hiện nay mới cùng mọi người nói rõ thân phận. Như vậy có thể thấy Triệu Đình tính ẩn nhẫn so với người thường vượt qua rất xa, hơn nữa tâm tư lại vô cùng thâm trầm khó đoán. Thêm vào đó, chứng kiến toàn bộ quá trình Triệu Đình xử trí Lục Quân Hiên, mọi người càng hiểu rõ hơn cái gì gọi là “tiếu lý tàng đao”. Trong suốt quá trình, Triệu Đình khuôn mặt luôn nổi lên nụ cười, âm thanh cũng không hề tỏ ra gay gắt nhưng lại làm mọi người mơ hồ cảm thấy được nguy hiểm đang cận kề. Dáng vẻ đó, khí chất đó vẫn là lần đầu tiên những người ở đây thấy được. Trong lòng mỗi người đều âm thầm cảm thấy may mắn, mình không phải Lục Quân Hiên.

Giang Ngọc Phụng nhìn theo bóng dáng Triệu Đình, tay phải đè chặt tim mình, cố nén không cho nước mắt trào ra. Nàng vốn nghĩ, Triệu Đình chắc hẳn phải cho nàng một lời giải thích. Nhưng thực tế Triệu Đình một câu cũng không nói đã vội vã rời khỏi. Nàng trong lòng vẫn không ngừng lặp lại câu hỏi: “Trong lòng nàng, ta rốt cuộc là cái gì?” Nhưng lại không ai có thể trả lời nàng. Người duy nhất có thể trả lời nàng đã bỏ đi, ngay cả nhìn lại một cái cũng không có.

Giang Ngọc Phụng biết Triệu Đình là người thế nào, nàng cũng không mong đối phương có thể kể hết mọi bí mật với nàng. Nhưng là Triệu Đình không nên giấu diếm nàng nhiều chuyện như thế. Mấy hôm nay, trong lòng nàng có bao nhiêu khó chịu, nào ai biết được. Nàng nghĩ đến thân phận Ngọc Diện Lang Quân của Triệu Đình cùng cha mình chính là đối địch. Hằng ngày, nhìn thấy Lục Quân Hiên không ngừng gia tăng áp lực cho Giang Hào Nhân truy bắt Ngọc Diện Lang Quân, trong lòng nàng thật vô cùng sợ hãi. Nàng vừa sợ Giang Hào Nhân không bắt được người, sẽ bị Lục Quân Hiên lấy cớ trách tội. Vừa sợ Giang Hào Nhân điều tra ra Triệu Đình là Ngọc Diện Lang Quân. Tuy nói rằng, Giang Hào Nhân dù biết được thân phận thật của Triệu Đình thì cũng chẳng thể làm gì, nhưng là nàng không hi vọng hai người thân nhất của mình trở thành địch nhân.

Càng nghĩ, Giang Ngọc Phụng càng không thể chịu đựng được, nàng cắn chặt môi dưới, lao thẳng ra cửa chính, mặc cho mọi người vẫn đang khó hiểu nhìn theo mình.

---o0o---

Giang Ngọc Phụng ngồi bên bờ hồ, úp mặt vào đầu gối khóc nức nở. Nàng ghét Triệu Đình luôn tỏ ra cứng cỏi, thích ôm hết mọi khó khăn vào người. Đồng thời nàng cũng chán ghét bản thân mình thật vô dụng, không thể giúp gì được cho Triệu Đình. Mỗi lần xảy ra chuyện đều là Triệu Đình thay nàng giải quyết. Lần này lại vì nàng mà tiết lộ thân phận thống lĩnh cấm quân, chuyện này Triệu Đình cố gắng che giấu bấy lâu hẳn là có quan hệ trọng đại. Hiện tại có nhiều người biết thân phận của Triệu Đình, Giang Ngọc Phụng thật không biết hậu quả sẽ nghiêm trọng đến duờng nào.

Thật ra, từ lúc nàng xông ra khỏi Giang phủ, trên đường chạy đến đây, Giang Ngọc Phụng tâm trạng đã khá hơn rất nhiều. Nàng hơi suy nghĩ một chút liền cảm thấy Triệu Đình không nói rõ mọi việc với mình hẳn là có nổi khổ. Nhưng nói sao, nàng cũng không khỏi có chút hờn giận Triệu Đình. Nàng một mực ở đây khóc lớn là muốn phát tiết hết tất cả uất ức trong lòng mình.

Bên tai cảm nhận có tiếng chân người đến gần, Giang Ngọc Phụng vẫn không quay đầu lại, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm mặt hồ. Chỉ nghe tiếng cỏ xột xoạt, người kia đã ngồi xuống cạnh nàng, chậm rãi lên tiếng:

- Thiếu phu nhân, người vì sao phải chấp nhất như vậy chứ? Thân phận của chủ tử đối với người rất trọng yếu hay sao?

Giang Ngọc Phụng ngửa mặt lên, giương đôi mắt ngập nước nhìn người này nói:

- Lạc Hoa, là nàng ấy bảo ngươi đến khuyên ta sao?

Người đến đúng là Lạc Hoa. Nghe Giang Ngọc Phụng hỏi, Lạc Hoa chỉ chầm chậm lắc đầu nói:

- Không phải, chủ tử hiện tại rất bận rộn, làm sao còn có tâm tư nghĩ những chuyện nhỏ nhặt chứ. Khi nãy ta nhìn thấy thiếu phu nhân vừa khóc vừa chạy ra khỏi phủ nên mới âm thầm theo sau.

Giang Ngọc Phụng trong lòng thất vọng, lau nước mắt trên mặt mình, nhặt lên một viên sỏi ném xuống hồ, ánh mắt lại tập trung nhìn vào mặt nước, hồi lâu mới hỏi:

- Nàng ấy bận việc gì mà ngay cả một câu giải thích cũng không nói với ta?

Lạc Hoa nhìn thấy tâm trạng của Giang Ngọc Phụng cũng không phải xấu lắm, mới hơi yên lòng một chút, nói:

- Còn không phải việc về Ngọc Diện Lang Quân? Mấy ngày nay chủ tử không ngừng bôn ba tìm cách dàn xếp việc này chỉ để bảo toàn cho đôi bên. Chủ tử vốn là người không hề quan tâm nhiều đến cảm nhận của người khác, nhưng lại vô cùng lo lắng thiếu phu nhân nghĩ gì. Chẳng lẽ, tình cảm của chủ tử thế nào, thiếu phu nhân còn chưa cảm nhận được sao?

Giang Ngọc Phụng thở dài, nói:

- Ta không phải không cảm nhận được tình cảm của nàng ấy dành cho ta. Thậm chí ta còn cảm thấy được rằng nàng ấy đối đãi với ta rất đặc biệt. Nàng ấy vô cùng chiều chuộng cùng dung túng ta. Bất kể những gì ta muốn làm, dù có sai trái đi nữa, nàng ấy cũng không ngại vì ta thực hiện. Chỉ là mỗi lần ta vừa có cảm giác tiến gần nàng ấy thì đột nhiên nàng ấy lại tự tạo nên một bức tường vô hình. Ta thật cảm thấy không thể nào nắm bắt được con người thật của nàng ấy. Triệu Đình Doanh tựa như hoa trong kính, trăng trong nước, thấy được mà không thể chạm vào được.

Lạc Hoa chỉ biết lắc đầu nhìn Giang Ngọc Phụng. Triệu Đình quả thật không phải là một tình nhân dễ nắm bắt. Nếu nàng là Giang Ngọc Phụng chắc hẳn cũng không chịu nổi tính cách của Triệu Đình. Nhưng nàng không phủ định, Triệu Đình đối với Giang Ngọc Phụng thật sự vô cùng tốt. Nàng vẫn chưa từng thấy Triệu Đình đối với ai tốt như vậy. Ngay cả hoàng thượng cùng thái hậu cũng chưa từng. Lạc Hoa thở dài nói:

- Thật ra chủ tử không phải muốn giấu diếm thiếu phu nhân đâu. Người chỉ là bất đắc dĩ mới làm như vậy thôi. Ta tin tưởng một ngày nào đó chủ tử nhất định mang mọi bí mật kể hết cho thiếu phu nhân nghe. Phải rồi, thiếu phu nhân biết không? Mấy ngày nay chủ tử thật sự vô cùng vất vả. Người bôn ba vó ngựa không ngừng đi khắp những vùng lân cận để sắp xếp mọi thứ. Thiếu phu nhân chẳng lẽ không nhận ra chủ tử có hơi gầy hay sao?

Nghe Lạc Hoa nói, Giang Ngọc Phụng đột nhiên nhớ lại, Triệu Đình quả thật gầy hơn một chút, vẻ mặt hơi hơi tiều tụy, làm nàng không khỏi đau lòng, bao nhiêu hờn dỗi đều không cánh mà bay biến đi mất. Giang Ngọc Phụng lại nhặt lên vài viên sỏi ném xuống mặt hồ. Lúc trước, khi bị những sư huynh, sư tỷ khi dễ, nàng vẫn thường trốn ra bờ suối dùng cách này để giải tỏa tâm trạng. Ném xong, cảm thấy tâm trạng khá hơn nhiều, nàng mới đứng lên nói:

- Việc này ta hiểu. Lạc Hoa chúng ta trở về thôi. À phải rồi, Đình Nhi có nói với ngươi, tối nay sẽ trở về không?

Lạc Hoa nhìn thấy Giang Ngọc Phụng đã khôi phục vẻ điềm đạm, trong lòng không khỏi cảm thán: “Giang cô nương bản lĩnh quả nhiên không tệ. Chỉ trong thời gian ngắn đã có thể khống chế tốt cảm xúc của mình. Về khoản này, Giang cô nương so với chủ tử thật không kém.” Lạc Hoa nói:

- Mọi việc duờng như đã được chủ tử sắp xếp thỏa đáng. Lạc Hoa nghĩ có lẽ tối nay người sẽ trở lại thôi.

Giang Ngọc Phụng gật đầu, nở nụ cười nói:

- Vậy tốt lắm. Một lúc nữa trở về ngươi cùng ta xuống bếp chuẩn bị một vài món Đình Nhi thích ăn được không?

Lạc Hoa cười nói:

- Đương nhiên là được. Thiếu phu nhân chúng ta trở về thôi. Nếu không Giang lão gia hẳn là rất lo lắng cho người đó.

Giang Ngọc Phụng “ừ” một tiếng, chỉnh trang lại y phục của mình rồi mới cùng Lạc Hoa quay về Giang phủ. Chính là Giang Ngọc Phụng cũng không ngờ, Triệu Đình vừa tiết lộ thân phận, từ trên xuống dưới Giang phủ, người người đều nhanh chóng biết nàng là phu nhân của khâm sai đại thần. Trên đường về phòng, hạ nhân vừa thấy nàng lập tức kính cẩn cúi chào, so với khi trước còn có ba phần kính sợ. Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Giang Ngọc Phụng chỉ biết âm thầm thở dài, chả trách Triệu Đình vẫn cứ che dấu thân phận. Hằng ngày đối diện với một đám người cứ liên tục cúi chào, sợ hãi mình, thật sự là một việc vô cùng nhàm chán.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net