Chương 47

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi tối, Triệu Đình trở về khá trễ. Vừa vào tới phòng, Triệu Đình đã vội vã lao đến ôm lấy Giang Ngọc Phụng, rối rít giải thích:

- Phụng Nhi, Phụng Nhi… Nàng đừng giận ta. Sáng nay, ta chợt nhớ còn việc gấp cần giải quyết nên mới đi nhanh như vậy. Vả lại khi đó, ở bên trong sảnh còn có nhiều người, ta không tiện giải thích quá nhiều. Phụng Nhi nàng nếu còn tức giận thì cứ phạt ta đi. Đừng để trong lòng, sẽ không tốt cho thân mình đâu.

Giang Ngọc Phụng ngồi trên giường, nhìn thấy Triệu Đình quỳ dưới mặt đất dùng hai tay vòng qua ôm chặt eo mình, đột nhiên cảm thấy trong lòng thật ấm áp. Bao nhiêu ủy khuất, bao nhiêu hờn giận đều chỉ vì một hành động cùng vài câu nói của Triệu Đình làm tan biến. Chính nàng cũng không biết mình từ bao giờ lại trở nên như thế, từ bao giờ lại xem trọng Triệu Đình hơn tất cả mọi thứ.

Giang Ngọc Phụng hai tay nâng mặt Triệu Đình, âm thầm đánh giá đối phương. Triệu Đình khuôn mặt có hơi gầy gò, đôi mắt trũng sâu, chắc hẳn là do ngủ không đủ giấc. Giang Ngọc Phụng không tránh khỏi có chút đau lòng, đều là nàng không tốt, nếu không phải nàng, Triệu Đình đã không vất vả như vậy. Nàng đưa tay khẽ vuốt ve gương mặt Triệu Đình, nước mắt không tự chủ được theo hai bên má chầm chậm chảy xuống. Giang Ngọc Phụng âm thanh nghẹn lại:

- Đình Nhi ngốc! Ta không trách ngươi, ta chỉ giận bản thân mình thôi. Ngươi vì ta làm nhiều việc như vậy, nếu ta còn giở tính trẻ con không phải thật có lỗi với ngươi sao? Phải rồi, ngươi về trễ như vậy có đói hay không? Hay là ngươi đi rửa mặt trước, ta gọi người đến hâm nóng thức ăn mang lên cho ngươi.

Triệu Đình lắc lắc đầu, dụi đầu vào bụng Giang Ngọc Phụng, hạ giọng nói:

- Ta không muốn đi đâu hết. Ta chỉ muốn ôm Phụng Nhi như thế này thôi. Nhiều ngày không gặp, ta nhớ nàng tưởng chừng như sắp phát điên. Hãy để cho ta ôm nàng thêm một chút được không?

Triệu Đình hiện tại dịu ngoan tựa như một tiểu miêu cùng với người xuất hiện trong sảnh sáng nay, tựa hồ là hai người khác nhau. Có đôi khi, Giang Ngọc Phụng thật không phân biệt được đâu mới là con người thật của Triệu Đình. Thế nhưng, thật cũng được, giả cũng được, nàng chỉ biết người nàng yêu là Triệu Đình. Đồng thời người Triệu Đình yêu cũng chỉ có nàng. Như vậy là đủ. Giang Ngọc Phụng, xoa đầu Triệu Đình dịu dàng nói:

- Đình Nhi ngoan, rửa mặt rồi ăn chút gì đi. Nhìn ngươi chỉ đi ra ngoài có vài hôm mà gầy đi nhiều như vậy, có biết ta đau lòng lắm không?

Nhìn thấy Triệu Đình còn muốn tiếp tục từ chối, Giang Ngọc Phụng lại nói tiếp:

- Không được phép từ chối. Những món này đều do đích thân xuống bếp chuẩn bị cho ngươi. Ngươi không muốn ăn, phải chăng chê thức ăn ta nấu không ngon?

Giang Ngọc Phụng nói xong lại dùng vẻ mặt thật ủy khuất nhìn Triệu Đình. Đối diện với vẻ mặt này của Giang Ngọc Phụng, dù có chết trăm lần, Triệu Đình cũng không thể nào từ chối được. Triệu Đình rối rít gật đầu nói:

- Ta ăn, ta ăn mà, Phụng Nhi đừng buồn được không?

Giang Ngọc Phụng hơi mỉm cười, đặt một nụ hôn nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt nước lên khóe môi Triệu Đình, ôn nhu nói:

- Được rồi, đứng lên đi. Ngươi xem, bận rộn đến mức cả mặt cũng không chịu rửa. Nhìn ngươi hiện tại cứ như một tiểu hoa miêu, còn đâu dáng vẻ oai phong của một đại môn chủ, đại thống lĩnh đâu.

Triệu Đình nghe lời, từ từ đứng dậy. Giang Ngọc Phụng cẩn thận giúp Triệu Đình sửa sang lại y phục, đồng thời phủi bớt bụi đất trên người nàng. Triệu Đình nhìn Giang Ngọc Phụng giúp mình chỉnh trang y phục, trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp, cười hề hề nói:

- Nàng từng thấy con mèo nào vừa xinh đẹp, vừa tài giỏi, vừa khả ái như ta sao? Bất quá, Phụng Nhi của ta xinh đẹp tựa như thiên tiên, ta đây cam tâm tình nguyện làm một con mèo nhỏ bên cạnh nàng, ngày ngày được nàng ôm ấp nâng niu, ta đã hạnh phúc lắm rồi. Cái gì đại môn chủ, đại thống lĩnh ta đều không cần.

Lời này, khi trước nghe Lục Quân Hiên nói, Giang Ngọc Phụng trong lòng chỉ có một cảm giác duy nhất là buồn nôn. Nhưng không hiểu sao đồng là một lời khen ngợi nhưng xuất phát từ miệng Triệu Đình lại khiến Giang Ngọc Phụng vui mừng khôn xiết. Giang Ngọc Phụng hai má ửng hồng, hờn dỗi mắng:

- Hoa ngôn xảo ngữ. Ngươi nha, mau nói thật đi, đã dùng miệng lưỡi ngon ngọt lừa gạt bao nhiêu trái tim thiếu nữ rồi?

Triệu Đình giơ tay lên, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc nói:

- Ta nào có hoa ngôn xảo ngữ. Mọi lời nói của ta đều là sự thật. Nếu nàng không tin ta có thể thề. Hoàng thiên tại thượng, hậu thổ tại hạ, ta Triệu Đình Doanh, nếu có nửa lời hoa ngôn xảo ngữ lừa gạt tiểu nương tử khả ái của ta, thì cho ta cả đời này đều phải ở cạnh nàng, tùy nàng sai khiến, quyết không than oán.

Nói xong lại hô hô cười rộ. Nhìn thấy Triệu Đình vẻ mặt tươi cười, Giang Ngọc Phụng trong lòng cũng không khỏi vui mừng. Mấy ngày nay có ai biết được trong lòng nàng có bao nhiêu nhớ nhung Triệu Đình. Không gặp Triệu Đình một ngày, Giang Ngọc Phụng có cảm giác ngày dài đến vô hạn, ăn uống gì cũng không thấy có mùi vị, trong lòng buồn rầu không thôi. Giang Ngọc Phụng nhéo nhéo má Triệu Đình, nói:

- Ngươi đó, lúc nào cũng muốn chiếm tiện nghi ta. Ngay cả thề cũng toàn chọn việc có lợi cho ngươi thôi. Bản thân ta chẳng có chút ưu đãi nào cả.

Triệu Đình chống cằm, ngửa mặt nhìn trời ra chiều suy nghĩ, nói:

- Ta thề như vậy có gì không ổn đâu. Nếu ta lập lời thề có hại cho bản thân mình, nương tử sẽ đau lòng. Hơn nữa nàng đâu phải là không có ưu đãi. Ta không phải nói là tùy nàng sai khiến quyết không than oán sao? Được rồi nếu nàng còn không vừa ý ta có thể bổ sung thêm. Triệu Đình Doanh ta nếu dám lừa gạt Giang Ngọc Phụng thì cho ta lúc ở trên giường luôn luôn là người ở mặt dưới, cả đời này cũng không thể trở mình.

Giang Ngọc Phụng vừa nghe xong, hai má thoáng chốc đỏ bừng, vừa thẹn vừa giận, lớn tiếng mắng:

- Ngươi… Vô lại. Ta không thèm để ý ngươi nữa.

Nói rồi vờ giận dỗi quay lưng đi không nhìn lấy Triệu Đình một cái. Triệu Đình từ phía sau ôm lấy Giang Ngọc Phụng, cọ cọ đầu vào cổ nàng, làm nũng:

- Được rồi, Phụng Nhi đừng giận dỗi được không? Ta cả ngày vẫn chưa có ăn gì, bụng đói cơ hồ muốn nổi loạn rồi. Phụng Nhi đi gọi người làm nóng thức ăn đi. Ta đi rửa mặt, thay y phục xong sẽ ra ngay. Hơn nữa, ta còn có thật nhiều chuyện muốn nói với nàng.

Giang Ngọc Phụng thầm nghĩ Triệu Đình dạo gần đây vất vả nhiều rồi, có lẽ nên nghỉ ngơi sớm chút. Vì vậy Giang Ngọc Phụng cũng không tiếp tục đùa giỡn nữa, gật gật đầu rồi đứng lên giúp Triệu Đình chuẩn bị y phục, kế mới ra ngoài dặn dò hạ nhân hâm nóng thức ăn mang lên.

---o0o---


Triệu Đình tắm rửa thay y phục xong, cũng vừa kịp lúc hạ nhân mang thức ăn đến. Giang Ngọc Phụng khóa cửa cẩn thận rồi mới cùng Triệu Đình ngồi xuống. Triệu Đình rót một ly rượu uống cạn, gắp vài đũa thức ăn mới chậm rãi lên tiếng:

- Ta biết trong lòng nàng có rất nhiều nghi vấn. Chúng ta đã là phu thê, ta cũng không vòng vo làm gì. Lệnh bài khi sáng ta đưa ra là thật. Thân phận thống lĩnh của ta cũng là thật. Ta cùng ca ca đều làm việc cho hoàng thượng. Lập ra Tịch Y Môn, giết bọn tham quan, đều dựa vào chỉ ý của hoàng thượng. Đương nhiên hoàng thượng cũng biết ta là thân nữ nhi, nhưng mà đây là chức vụ cực kỳ bí ẩn, cho nên không quan trọng nam nữ, chỉ cần là người có tài đều có thể làm.

Giang Ngọc Phụng hơi bất ngờ, hoàng thượng thân là cửu ngũ chí tôn, muốn giết một người chỉ cần một đạo thánh chỉ là được, cần chi bày vẽ nhiều như vậy. Nàng trong lòng thật nhiều nghi vấn muốn hỏi, nhưng lại không biết mở miệng hỏi như thế nào. Nàng sợ rằng câu hỏi của mình sẽ làm Triệu Đình khó xử. Triệu Đình duờng như cũng nhận ra thắc mắc của Giang Ngọc Phụng, gật đầu nói:

- Có phải nàng thấy chuyện này rất kỳ lạ đúng không? Đúng là hoàng thượng hoàn toàn có thể hạ lệnh giết chết một người. Nhưng không có bằng chứng rõ ràng lại phán một người tử tội, sẽ khiến cho quan lại, triều thần bất phục. Mà nói đến điều tra, tìm bằng chứng là việc vô cùng phức tạp, thời gian lại kéo dài. Đến lúc vừa đủ bằng chứng để xử tội một gã tham quan thì lại xuất hiện thêm một tên bại hoại khác. Cho nên Tịch Y Môn được lập ra mục đích chính là thanh trừ những kẻ mọt nước ương dân.

Giang Ngọc Phụng nghe Triệu Đình giải thích, cũng hiểu được một phần nào. Nàng gắp thêm thức ăn vào chén cho Triệu Đình, gật đầu nói:

- Chả trách triều đình ra lệnh bắt Ngọc Diện Lang Quân lâu như vậy vẫn không hề có tin tức, thì ra người đứng sau tất cả là hoàng thượng. Phải rồi, lần này ngươi tiết lộ thân phận như vậy liệu có làm ảnh hưởng gì đến cục diện hay không?

Triệu Đình gắp thêm thức ăn, lắc đầu nói:

- Không sao. Việc này ta đã thỉnh thị hoàng thượng, và người cũng đồng ý để ta toàn quyền xử trí.

Giang Ngọc Phụng giúp Triệu Đình rót thêm một ly rượu, hỏi:

- Vậy kế tiếp ngươi định làm thế nào đây?

Triệu Đình uống cạn ly rượu, thở dài nói:

- Việc này đều do một tay ta gây ra, chỉ có ta chết vấn đề mới được giải quyết thỏa đáng.

Triệu Đình giọng nói thật bình thản, nhưng lại làm cho Giang Ngọc Phụng trong lòng dậy sóng. Nàng vẻ mặt khó tin nhìn Triệu Đình: “Ngươi vì sao có thể nói ra những lời này dễ dàng như vậy? Ngươi chẳng lẽ không nghĩ đến, ta sẽ ra sao đây khi không có ngươi bên cạnh? Ngươi thật sự có thể nhẫn tâm bỏ lại ta như vậy sao?” Giang Ngọc Phụng hai mắt ngấn lệ, giọng run run:

- Ngươi… Ngươi…

Giang Ngọc Phụng lắp bắp nửa buổi cũng không nói thêm được lời nào, nước mắt theo khuôn mặt không ngừng rơi xuống. Nhìn thấy Giang Ngọc Phụng hai mắt đẫm lệ, Triệu Đình không khỏi giật mình, vội vàng ôm nàng vào lòng. Triệu Đình đưa tay khẽ lau nước mắt trên mặt Giang Ngọc Phụng, lắc đầu nói:

- Nàng khoan kích động. Nghe ta nói hết đã. Ngọc Diện Lang Quân giết nhiều người như vậy, có lẽ cũng nên đền mạng đúng không? Hơn nữa Ngọc Diện Lang Quân là người thế nào, trên căn bản không có ai biết được. Hắn chết đi hẳn là sẽ không có ai thương tiếc.

Nghe Triệu Đình nói đến đây, Giang Ngọc Phụng “a” khẽ một tiếng, liền hiểu rõ ý của Triệu Đình. Người này quả thật vô cùng đáng ghét. Nói năng luôn luôn úp úp mở mở hại nàng sợ muốn đứng tim. Giang Ngọc Phụng vừa yên tâm được một chút, đột nhiên nộ khí bốc lên, không lưu tình đạp lên chân Triệu Đình một cái. Hơn nữa, nàng gót chân cố tình chà qua chà lại mấy lần, khiến Triệu Đình la lên oai oái:

- Tê. Đau quá. Phụng Nhi cước hạ lưu tình. Ta biết sai rồi, lần sau ta sẽ không dám khiến nàng lo lắng nữa đâu. Phụng Nhi tha cho ta lần này đi, được không?

Giang Ngọc Phụng cơn giận vẫn chưa nguôi, dưới chân lại tăng thêm lực làm Triệu Đình đau đến mồ hôi chảy đầy mặt. Triệu Đình khuôn mặt méo xệch, hạ giọng khẩn cầu:

- Phụng Nhi! Ta biết lỗi rồi. Nương tử đại nhân rộng lượng bỏ qua cho ta đi. Ta hứa sau này sẽ không nói năng úp úp mở mở như vậy nữa.

Giang Ngọc Phụng lúc này mới rút chân lại, liếc Triệu Đình một cái. Triệu Đình hít sâu một hơi, thầm nghĩ: “Không ngờ Phụng Nhi ra tay vẫn nặng như xưa. Bổn môn chủ phong hoa tuyệt đại. Phụng Nhi nàng thật chẳng biết thương hoa tiếc ngọc là gì. Thật làm cho ta thương tâm mà.” Triệu Đình nhịn đau, gượng cười nói:

- Nàng nói không sai. Ta chính là muốn dùng kế kim thiền thoát xác. Diện mạo thật của Ngọc Diện Lang Quân đến nay vẫn chưa từng bị người ngoài thấy qua. Chỉ cần ta tìm trong đám thủ hạ một người có vóc dáng tương tự ta, giả dạng Ngọc Diện Lang Quân mang theo mười mấy người đến ám sát Lục Quân Hiên. Bản thân ta thì thiết kế sẵn kế hoạch vây bắt, giết chết Ngọc Diện Lang Quân ngay tại chỗ. Như vậy, thần không biết, mà quỷ cũng không hay.

Triệu Đình lại mang tất cả kế hoạch, từ chuẩn bị cho đến thời gian, địa điểm, cách bố trí binh lực nói hết cho Giang Ngọc Phụng nghe. Giang Ngọc Phụng nghe xong, thở ra một hơi, nói:

- Đây thật là diệu kế. Có ai ngờ được kẻ đi bắt cướp lại chính là cướp đâu. Nhưng mà Ngọc Diện Lang Quân chết rồi, Tịch Y môn sẽ ra sao đây?

Giang Ngọc Phụng hỏi vậy đương nhiên là có lý do. Theo kế hoạch của Triệu Đình thì Ngọc Diện Lang Quân phải chết. Mặc dù chỉ là dàn xếp một vụ giả chết nhưng trong giang hồ cùng triều đình đều nghĩ Ngọc Diện Lang Quân đã hoàn toàn biến mất. Tịch Y Môn theo lẽ cũng nên theo cái chết của Ngọc Diện Lang Quân mà tan rã. Nhưng mà theo như Triệu Đình nói, Tịch Y Môn vốn là thừa lệnh hoàng thượng lập ra, không thể nói giải tán là giải tán như vậy được.

Triệu Đình dĩ nhiên biết Giang Ngọc Phụng đang nghĩ gì, nàng gật đầu, nói:

- Đương nhiên không có Ngọc Diện Lang Quân thì cũng còn Thiết Diện Lang Quân, Kim Diện Lang Quân, Tịch Y Môn cũng có thể đổi tên khác. Tên môn phái cũng chỉ là danh xưng thôi. Cái chính là công việc của bọn ta. Chỉ cần ngày nào còn tham quan, ác bá, thì chúng ta còn tồn tại.

Giang Ngọc Phụng vừa nghe xong, cả người không kìm được run rẩy. Nàng tuy biết rằng Tịch Y Môn không phải dễ dàng bị giải tán, nhưng nàng vẫn hi vọng sau khi Ngọc Diện Lang Quân biến mất, Triệu Đình sẽ có thể thoát khỏi kiếp sống sát thủ. Giang Ngọc Phụng trong lòng thật sâu thở dài, nàng cảm thấy mình hi vọng quá xa vời rồi, hoàng thượng làm sao có thể dễ dàng trả tự do cho Triệu Đình chứ. Dù nghĩ vậy Giang Ngọc Phụng vẫn muốn chính miệng Triệu Đình xác nhận. Nàng nhìn Triệu Đình, hỏi giọng run run:

- Nhưng mà không phải ngươi đã hứa với ta không làm việc này nữa sao? Tuy rằng việc này cũng xem là nghĩa hiệp, nhưng ta cảm thấy nó quá nguy hiểm. Đình Nhi, ngươi dừng tay được không?

Triệu Đình cúi thấp đầu, hạ giọng nói:

- Việc này… Xin lỗi, ta thật thân bất do kỷ. Dừng hay không, không thể do ta quyết định được.

Mặc dù biết trước câu trả lời, Giang Ngọc Phụng cũng không tránh khỏi hụt hẫng. Nàng hơi nghiêng đầu sang hướng khác, chậm rãi rơi lệ. Triệu Đình không nhẫn tâm nhìn thấy Giang Ngọc Phụng như vậy, nhẹ giọng nói:

- Phụng Nhi đừng vội bi quan. Ta hiện tại không thể dừng tay, nhưng vì nàng, ta sẽ nhanh chóng tìm cách. Hoàng thượng đã hứa với ta, chỉ cần ta giúp người hoàn thành một việc nữa, người sẽ cho ta được tự do.

Giang Ngọc Phụng nghe xong, lập tức quay lại, giương đôi mắt đẹp nhìn Triệu Đình, hỏi:

- Thật sao? Nhưng việc đó sẽ có nguy hiểm chứ? Ta không muốn ngươi vì ta mà làm việc liều lĩnh đâu.

Triệu Đình xoa nhẹ gương mặt Giang Ngọc Phụng, thở dài nói:

- Đương nhiên sẽ có một chút nguy hiểm. Nhưng nàng đừng lo, với võ công cùng tài trí của ta, hẳn sẽ không có việc gì đâu.

Nghe Triệu Đình nói vậy, Giang Ngọc Phụng trong lòng cũng không khỏi có chút lo lắng, nói:

- Ta luôn tin tưởng tài năng của ngươi. Chỉ là, dạo này trong lòng ta vẫn luôn cảm thấy bất an. Đình Nhi ngươi cần phải cẩn thận hơn một chút mới được.

Triệu Đình gật gật đầu, gắp một cọng cải xanh cho vào miệng, mỉm cười nói:

- Điều này ta biết. Phụng Nhi của ta, dạo này biết thật nhiều thứ. Thức ăn nàng nấu so với ngự trù còn ngon hơn vài lần.

Giang Ngọc Phụng gắp thức ăn cho Triệu Đình, nói:

- Ngươi lại trêu ta nữa. Ngươi đã từng nếm qua thức ăn ngự trù làm hay sao mà biết được những món ta làm ngon hơn?

Triệu Đình vỗ ngực khoe khoan:

- Đương nhiên ta từng nếm qua rồi. Nhân gian mỹ vị ta nếm không ít, nhưng không có món nào có thể hơn được thức ăn của nàng làm.

Nói rồi lại gắp thêm thức ăn, nhai ngấu nghiến. Giang Ngọc Phụng đối với lời nói của Triệu Đình cũng không hề nghi ngờ. Với thân phận của Triệu Đình, thỉnh thoảng vào cung được ngự ban yến tiệc cũng không phải là không có. Giang Ngọc Phụng mỉm cười, dùng khăn tay giúp Triệu Đình lau lau khóe môi, dịu dàng nói:

- Nếu Đình Nhi thích, ngày ngày ta đều xuống bếp làm cho ngươi ăn, có được không?

Triệu Đình trong miệng đầy thức ăn nhưng vẫn lên tiếng trả lời:

- Thích, đương nhiên là thích. Nhưng mà ta lại không muốn nàng vất vả.

Giang Ngọc Phụng nhìn dáng vẻ của Triệu Đình không khỏi phì cười, rót một ly rượu, nói:

- Đình Nhi ngốc! Ăn từ từ thôi. Ngươi xem dáng vẻ của ngươi hiện tại thật chẳng giống nữ nhi chút nào. Nhìn ngươi ăn ngon miệng như vậy, ta thật vui vẻ, có vất vả một chút cũng cảm thấy thật xứng đáng. Hơn nữa nấu ăn, hầu hạ phu quân, là trách nhiệm của nương tử. Ta chỉ làm những gì một nương tử cần làm thôi.

Nghe xong, Triệu Đình đột nhiên gác đũa, cười hì hì nói:

- Đây là nàng tự nói đó nha. Ưm… Ta ăn no rồi. Nương tử chúng ta đi ngủ thôi. Vi phu thật nhớ nàng chết được.

Dứt lời liền đứng dậy, bế xốc Giang Ngọc Phụng đi đến bên giường. Giang Ngọc Phụng bất ngờ “a” khẽ một tiếng, nhưng cũng không chống cự, mặc cho Triệu Đình muốn làm gì làm. Nàng hai tay vòng qua cổ Triệu Đình, kéo đối phương cùng ngã xuống giường, khóe môi nở một nụ cười e thẹn, nói:

- Cái này… Phu quân đã muốn ta như vậy, ta đương nhiên nghĩa bất dung từ (không thể từ chối). Tiếc là, đêm nay chỉ e là không được rồi.

Triệu Đình khó hiểu nhìn Giang Ngọc Phụng, nói:

- Sao lại không được chứ? Chẳng lẽ nàng không khỏe chỗ nào sao? Yên tâm đi, ta sẽ không làm nàng quá sức đâu.

Giang Ngọc Phụng mỉm cười, nụ cười làm Triệu Đình cảm thấy sống lưng lạnh toát. Chỉ nghe Giang Ngọc Phụng cất giọng đầy ủy khuất:

- Đều do ngươi không tốt thôi, ra ngoài làm việc nhiều ngày như vậy, lại không biết tự chăm sóc bản thân mình. Ta nhìn thấy ngươi có vẻ thiếu ngủ, cho nên trong thức ăn đã bỏ thêm một ít phụ liệu. Không ngờ phu quân nội công cao thâm như vậy, đến giờ dược lực vẫn chưa phát tác, nhưng ta nghĩ thời gian cũng không lâu nữa đâu.

Triệu Đình vừa nghe Giang Ngọc Phụng nói xong, lập tức nhớ đến buổi tối lần đó. Rõ ràng lần đó, Giang Ngọc Phụng đã hứa buổi tối cho nàng muốn làm gì làm. Nhưng xoay lưng lại, Giang Ngọc Phụng đã hạ nhuyễn cốt tán trong rượu, khiến nàng một thân nội lực đều bị tiêu tán hết, chỉ có thể nằm im để đối phương muốn làm gì làm. Đúng lý, thì cũng chẳng có gì xảy ra, nhưng là Giang Ngọc Phụng quả thật rất biết cách hành hạ người khác. Nàng toàn thân mềm nhũng không thể động đậy, vậy mà Giang Ngọc Phụng còn cố tình tung đủ trò câu dẫn, khiến máu nóng trong người nàng như muốn trào hết ra ngoài. Nàng khi đó chỉ biết nhắm mắt, dằn lòng không nghĩ tới Giang Ngọc Phụng nữa. Đáng tiếc, cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, Giang Ngọc Phụng lại tung tiếp một đòn sát thủ. Cuối cùng Triệu Đình đành phải cam tâm tình nguyện hiến thân cho “sắc lang đội lốt cừu non” Giang Ngọc Phụng.

Triệu Đình càng nghĩ càng kinh hãi, lắp bắp kêu lên:

- Nàng… Nàng…

Triệu Đình chỉ gọi được hai tiếng, đột nhiên cảm thấy đầu choáng váng, trong lòng kêu khổ: “Tại sao? Tại sao chứ hả? Triệu Đình Doanh ta một đời thông minh, vì sao lại trúng chiêu này đến hai lần. Lần trước là bị nàng hạ nhuyễn cốt tán, báo hại ta không những không ăn được nàng ngược lại còn bị nàng ăn sạch sẽ. Lần này lại là mông hãn dược. Trên thế gian này, người có thể khiến ta mất cảnh giác như vậy, e chỉ có một mình Giang Ngọc Phụng nàng thôi. May mắn nàng không có ý định giết ta, nếu không ta có một trăm cái mạng cũng không đủ chết.”

Dược lực vừa phát tác, chỉ trong chớp mắt, Triệu Đình cả thân người tựa như không có xương cốt ngã đè lên Giang Ngọc Phụng. Nhìn thấy Triệu Đình hơi thở đều đều, an ổn thiếp đi trên người mình, Giang Ngọc Phụng mới thở ra một hơi, đỡ nàng nằm xuống giường, đắp chăn cẩn thận, kế mới ra ngoài gọi người dọn dẹp thức ăn trên bàn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net