Chương 48

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm khuya thanh tĩnh, dưới ánh trăng nhàn nhạt, một thiếu nữ một thân đạm sắc hoàng y thong thả tản bộ trong rừng. Ánh trăng chiếu vào một nửa khuôn mặt của nàng. Chỉ thấy, nàng khuôn mặt thanh tú, ôn nhu, đạm nhã, nhưng sao đôi mắt lại thoáng nét u buồn. Thiếu nữ đột nhiên dừng cước bộ, dựa vào một thân cây, ngẩng đầu nhìn trời, phát ra một tiếng thở dài não ruột. Chợt nghe được tiếng bước chân từ phía sau truyền đến, khiến thiếu nữ hơi nghiêng đầu lại nhìn. Người đến là một thanh niên nam tử, dáng vẻ khôi ngô. Thanh niên nam tử từng bước đến gần, chậm rãi lên tiếng:

- Sư muội, giờ này muội còn chưa ngủ hay sao? Mấy ngày nay muội vất vả nhiều rồi, đúng lý nên nghỉ ngơi sớm mới phải.

Thiếu nữ mỉm cười yếu ớt, đáp:

- Muội không ngủ được nên ra đây tản bộ một chút thôi. Sư huynh không cần lo lắng. Người tập võ như chúng ta, vài ngày không ngủ chỉ là việc bình thường thôi. Phải rồi, giờ này sao huynh vẫn còn ở đây?

Thanh niên nam tử bị hỏi đến, khuôn mặt tuấn tú đột nhiên đỏ lên, may mắn nhờ bóng tối mà không bị thiếu nữ nhìn ra. Thanh niên nam tử ấp úng nói:

- Cái này… Cái này… Khi nãy ta thấy muội một mình rời phủ, sợ muội xảy ra gì nên bám theo thôi, tuyệt không có ý gì khác. Sư muội đừng trách ta được không?

Thiếu nữ quay mặt đi nhìn ánh trăng, dịu dàng nói:

- Không sao. Sư huynh chỉ có lòng tốt, muội làm sao có thể trách huynh. Nhưng huynh duờng như quên mất muội cũng biết võ công. Những người bình thường vốn không thể làm gì được muội.

Thanh niên nam tử gãi gãi đầu, ngây ngô cười:

- Phải ha. Cái này ta quên mất. Ta chỉ nghĩ đến muội thân là nữ nhi, ra đường vào ban đêm rất dễ gặp nguy hiểm. Phải rồi, khi nãy ta nghe muội thở dài. Chẳng lẽ trong lòng có tâm sự gì sao? Nếu muội không ngại có thể nói ra, ta sẽ cùng muội chia sẻ.

Thiếu nữ nghe vậy, nét mặt hơi trầm xuống, cũng không phải trách thanh niên nam tử nhiều lời, mà là đột nhiên nhớ đến chuyện không vui của mình. Nàng biết hắn chỉ có ý tốt muốn quan tâm nàng, đồng thời nàng cũng hiểu tâm ý của hắn nhưng nàng chỉ có thể cảm kích hắn mà thôi, bởi vì lòng nàng hiện đã tồn tại một hình bóng.

Thanh niên nam tử nhìn nàng dáng vẻ khó xử, liền cảm thấy mình hơi nhiều chuyện, cúi đầu ủ rũ nói:

- Đều do ta nhiều chuyện. Sư muội nếu không tiện nói thì thôi vậy.

Thiếu nữ lắc đầu nói:

- Không phải. Việc này, vốn cũng chẳng phải là bí mật gì. Thật ra, trong lòng muội vẫn luôn có một người, nhưng người đó lại đã có gia thất. Hơn nữa, người đó đối với muội luôn tỏ ra lạnh nhạt. Đáng giận nhất là muội không thể nào quên được người đó. Chỉ cần được ở cạnh nhìn ngắm người đó muội đã cảm thấy thật mãn nguyện. Huynh nói có phải muội thật hạ tiện hay không?

Thiếu nữ nói xong đầu cúi gầm xuống âm thầm rơi lệ. Thanh niên nam tử nhìn thấy cảnh này, trong lòng thương xót, hận không thể tiến lên ôm lấy nàng an ủi. Hắn một tay đã giơ ra nhưng lại không dám tiến lên, suy nghĩ một lát lại rút tay về, lắc đầu nói:

- Không phải đâu. Ta cảm thấy muội là một nữ nhân tốt. Là người kia không có phúc phận thôi. Nếu như là ta, ta nhất định… Ta nhất định…

Thanh niên nam tử nói đến đây đột nhiên im lặng không biết nói thế nào. Thiếu nữ đương nhiên hiểu hắn muốn nói gì, nàng chỉ mỉm cười ôn nhu, đáp:

- Đa tạ sư huynh. Tấm lòng của sư huynh, muội cũng hiểu, nhưng muội không biết tiếp nhận như thế nào. Trong lòng muội vẫn không thể quên được người đó, nếu tùy tiện chấp nhận huynh, thì thật có lỗi với huynh. Vì vậy, sư huynh cho muội thêm thời gian được không?

Thanh niên nam tử nói:

- Việc này ta hiểu. Tình cảm vốn không thể miễn cưỡng. Ta có thể đợi muội mà. Đêm khuya rồi, chúng ta phải trở về thôi, sáng mai còn có việc quan trọng phải làm nữa.

Thiếu nữ gật đầu một cái, cùng thanh niên nam tử rời khỏi. Trước khi đi, không quên liếc mắt nhìn lên một táng cây rậm rạp cách đó không xa.

Cả hai đi được một đoạn xa, trên ngọn cây đột nhiên có một hồng sắc thân ảnh rơi xuống đất. Chỉ nghe “phịch” một tiếng, mông của người kia đã tiếp xúc với mặt đất cứng rắn. Cú va chạm đau đến mức người kia nhịn không được kêu khẽ một tiếng, thanh âm trong trẻo, dễ nghe. Nhìn kỹ, lại phát hiện, thân ảnh kia thật ra là một nữ tử kiều diễm động lòng người. Nữ tử từ trên đất bò dậy, phủi phủi mông, nhìn lên cây lớn tiếng nói:

- Tiểu Tuyết, ngươi có cần mạnh tay với ta như vậy hay không? Ta dù sao cũng là phu quân của ngươi nha.

Vừa dứt lời, trên cây lập tức hạ xuống một bạch y nữ tử, khí chất, lạnh lùng, tao nhã. Nàng ánh mắt sắc như gươm, liếc hồng y nữ tử nói:

- Phu cái gì quân? Ngươi là nữ tử. Có làm cũng là làm nương tử của ta. Lạc Hoa, ngươi đêm hôm khuya khoắc mang ta ra đây nhìn trộm người khác nói chuyện, ta cảm thấy một cước đó ta còn dùng chưa đủ sức.

Hồng y nữ tử dĩ nhiên không ai khác chính là Lạc Hoa. Nguyên lai, lần trước một nam, một nữ mà Triệu Đình mang về chính là Tố Nguyệt và Lãnh Phong dịch dung. Vừa nãy, Lạc Hoa vốn định dọn giường chuẩn bị đi ngủ thì thấy thân ảnh một nữ tử bay ra khỏi Giang phủ, không bao lâu thì lại có một nam tử đuổi theo phía sau. Lạc Hoa nheo mắt nhìn kỹ, thì ra hai người kia chính là Lãnh Phong cùng Tố Nguyệt, bèn lôi kéo Phi Tuyết cùng đuổi theo xem sao. Lúc Lạc Hoa, Phi Tuyết tiếp cận được hai người, Tố Nguyệt liền nhận ra nhưng không lên tiếng vạch trần. Về phần Lãnh Phong, nếu là bình thường hắn cũng sẽ phát hiện nhưng do tâm trí hắn lúc đó chỉ tập trung vào Tố Nguyệt nên đối với xung quanh không mấy để tâm.

Nghe Phi Tuyết ngữ khí hung ác, Lạc Hoa không những không sợ mà còn cười hì hì như chẳng có việc gì. Phi Tuyết bình thường tính tình lạnh như băng, người ngoài nhìn vào không biết nàng đang giận hay đang vui. Chỉ có trước mặt Lạc Hoa nàng mới thật sự tỏ ra hết cảm xúc của mình. Cho nên gặp Phi Tuyết nổi giận, Lạc Hoa đương nhiên trong lòng vô cùng cao hứng. Tuy nhiên Lạc Hoa cũng không dám chọc Phi Tuyết giận thêm, nếu không hậu quả thật khó tưởng tượng nổi. Lạc Hoa vẻ mặt tươi cười, hạ mình lấy lòng:

- Được được. Nương tử thì nương tử. Ta là nương tử của ngươi. Ngươi cũng là nương tử của ta. Như vậy được chưa? Ta mang ngươi theo xem thật ra cũng là có nguyên do. Ta thật thắc mắc, không biết Tố Nguyệt, cùng Lãnh Phong sẽ nói gì nên mới lẻn đi theo thôi. Tiểu Tuyết, chẳng lẽ ngươi không có hứng thú muốn xem, Tố Nguyệt đối với Lãnh Phong có tình cảm hay không?

Phi Tuyết nói:

- Ta đương nhiên quan tâm Tố Nguyệt. Muội ấy luôn một lòng một dạ đối với chủ tử, đây là việc khiến ta lo lắng nhất. Nếu Tố Nguyệt có thể cùng Lãnh Phong sư huynh trở thành một đôi, như thế còn gì tốt hơn.

Lạc Hoa nhớ tới biểu hiện của Lãnh Phong khi nãy, bĩu môi lắc đầu nói:

- Ta e là rất khó rồi. Ngươi xem Lãnh Phong tính cách chậm chạp, chỉ nói vài câu đã đỏ mặt thật chẳng có tiền đồ, không biết khi nào hắn mới tiếp cận được Tố Nguyệt đây. Về khoảng này, hắn so với chủ tử phải nói là không bằng một phần. May mắn chủ tử không phải kẻ hoa tâm, nếu không ta dám chắc trong thiên hạ, khó có người có thể thoát khỏi lực hấp dẫn của người. Về sau rảnh rỗi, ta nhất định phải truyền thụ cho hắn vài chiêu mới được.

Phi Tuyết nói:

- Mỵ lực của chủ tử đương nhiên khó có người có thể chống lại rồi. Ngay cả ta cũng từng bị chủ tử hấp dẫn, huống chi là Tố Nguyệt. Nếu ngươi muốn giúp Lãnh Phong, ta cũng không có ý kiến… Chỉ là, ngươi làm ơn sau này đừng lôi ta ra ngoài làm việc lén lút như thế này nữa có được hay không?

Nói đến câu cuối, từng chữ từng chữ duờng như đều được phát qua kẽ răng. Dứt lời, Phi Tuyết lại mạnh tay nắm lấy lỗ tai Lạc Hoa xoay một vòng. Lạc Hoa bị đau la lên oai oái:

- Tiểu nương tử thủ hạ lưu tình. Ta biết sai rồi, nhiều lắm ta trở về sẽ chịu phạt được không?

Phi Tuyết lúc này mới hừ lạnh, buông ra lỗ tai Lạc Hoa, tiêu sái đi trước. Lạc Hoa xoa xoa tai, nhanh chân đuổi theo, trong lòng khóc thầm: “Tại sao nàng chỉ đối với ta hung dữ chứ? Ô ô ô… Lạc Hoa ta tự nhận, ngoài Giang cô nương cùng chủ tử ra, thì ta là người xinh đẹp nhất. Tại sao Tiểu Tuyết lại không thể đối với ta ôn nhu một chút chứ? Người ta nói hồng nhan bạc phận quả không sai mà. Số Lạc Hoa ta thật khổ mà. Ô ô ô…”

---o0o---

Liên tục nhiều ngày, Triệu Đình phải đến công đường sắp xếp công việc. Vì để tăng thêm tính chân thật, Triệu Đình cố tình để cha con Giang Hào Nhân cùng Lục Quân Hiên tham gia vây bắt Ngọc Diện Lang Quân. Thứ nhất là để bọn họ tận mắt chứng kiến Ngọc Diện Lang Quân chết như thế nào. Thứ nhì là để huynh đệ họ Giang thấy, ở bất cứ phương diện nào nàng cũng không hề thua kém Lâm Khải Vũ. Nhắc đến lý do thứ hai này, Triệu Đình cũng thật là một người hay ghi thù. Nàng trong lòng vẫn ghi nhớ lần trước trò chuyện với Giang Hạo Nhiên bên trong hậu viên. Lần đó Giang Hạo Nhiên nói chỉ có người võ công cao cường như Lâm Khải Vũ mới xứng với Giang Ngọc Phụng. Triệu Đình nghe được liền nhớ mãi không quên. Nàng trong lòng luôn tự nhủ, nếu có cơ hội nhất định cho Giang Hạo Nhiên nhìn thấy, nàng đánh bại Lâm Khải Vũ như thế nào.

Nhìn thấy Triệu Đình hằng ngày bận rộn, không có thời gian ở cạnh mình, Giang Ngọc Phụng trong lòng không hề cảm thấy buồn bực, ngược lại còn đối với nàng tỏ ra ân cần hơn. Giang Ngọc Phụng ban ngày thì luyện tập kim chỉ, đến tối lại đích thân xuống bếp chuẩn bị thức ăn cho Triệu Đình. Chứng kiến Giang Ngọc Phụng, càng lúc càng giống một hiền thê lương mẫu, Triệu Đình cũng không khỏi ngạc nhiên. Triệu Đình ngạc nhiên như vậy cũng không có gì là lạ. Bởi vì chính bản thân Giang Ngọc Phụng cũng không ngờ có một ngày mình sẽ trở nên như vậy. Trước đây nàng một mực cho rằng, nấu cơm, may vá hầu hạ phu quân, đều là việc làm của những nữ nhân bình thường, một người học võ, yêu thích hành hiệp trượng nghĩa như nàng há có thể cam tâm nhốt mình trong nhà hay sao? Cho dù phu quân của nàng là Lâm Khải Vũ thì cũng không thể. Đây chỉ có thể nói, Giang Ngọc Phụng đối với Triệu Đình thật đã vượt qua tất cả mọi thứ.

Theo kế hoạch, đêm nay chính là đêm Ngọc Diện Lang Quân sẽ xuất hiện. Triệu Đình nhìn huyền thiết kiếm trong tay một lúc lâu mới mang nó giắt vào phía sau lưng, kế khoác trường bào che lại.

Nhìn thấy Giang Ngọc Phụng dáng vẻ lo lắng, Triệu Đình bèn đến trước bàn rót hai ly rượu, một ly cho mình, ly còn lại đưa đến trước mặt nàng, mỉm cười nói:

- Ta phải đi rồi. Phụng Nhi cùng ta uống một ly, xem như chúc cho kế hoạch của ta thành công được không?

Giang Ngọc Phụng cầm lấy ly rượu, nhìn Triệu Đình một lúc rồi mới uống cạn. Triệu Đình tay trái đưa lên che ngang mặt, tay phải mang ly rượu đến gần miệng, ngửa đầu uống cạn, xong lại rót thêm hai ly đưa cho Giang Ngọc Phụng, nói:

- Phụng Nhi uống cùng ta một ly nữa được không?

Giang Ngọc Phụng cầm lấy ly rượu nhưng không uống ngay, nói:

- Ta không thể uống nhiều. Đình Nhi ta đột nhiên cảm thấy thật bất an. Hay là ngươi mang theo ta được không? Võ công ta hiện nay đã tiến bộ rất nhiều, hẳn là có thể giúp đỡ được ngươi mà.

Triệu Đình uống hết ly rượu, lại đưa tay thúc giục Giang Ngọc Phụng. Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Triệu Đình, Giang Ngọc Phụng không còn cách nào khác đành phải uống cạn ly rượu. Giang Ngọc Phụng không quen uống rượu, hơi men bốc lên khiến nàng có chút choáng váng, thân hình lảo đảo trực ngã. Triệu Đình vòng một tay qua eo Giang Ngọc Phụng, đỡ nàng đứng vững, dịu dàng nói:

- Nàng đừng quá lo lắng, ta sẽ không sao đâu. Ta đi một lúc sẽ về ngay thôi. Nàng cứ ngủ một giấc trước. Đến lúc thức dậy, nàng nhất định sẽ gặp lại ta mà.

Giang Ngọc Phụng giữ lấy bả vai Triệu Đình, dùng ánh mắt mình nhìn thẳng ánh mắt đối phương, kiên định nói:

- Đình Nhi, ta không muốn ở đây đợi. Cầu ngươi mang ta theo được không? Ngươi không cho ta giúp cũng được. Ta sẽ ngoan ngoãn đứng ở một bên.

Triệu Đình lại lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc, nói:

- Đây là chuyện của triều đình, một nữ tử như nàng tham gia thật không đúng nguyên tắc.

Giang Ngọc Phụng vốn định lên tiếng cãi lại: “Ngươi cũng là nữ tử đấy thôi. Hơn nữa ta có thể thay nam trang theo ngươi.” Nhưng lời nói chưa ra đã cảm thấy cơ thể có chút không ổn. Kế tiếp chỉ thấy xung quanh một mảnh trắng xóa, cả người không tự chủ được đổ ập lên Triệu Đình.

Triệu Đình thở ra một hơi, đỡ Giang Ngọc Phụng nằm xuống giường. Nàng nhẹ nhàng ngồi xuống bên giường, ôm lấy Giang Ngọc Phụng, lưu luyến không rời. Nàng thật sợ rằng một khi rời đi, sẽ không thể gặp lại Giang Ngọc Phụng nữa. Một khắc trôi qua, Triệu Đình mới chậm rãi đứng dậy, đắp chăn cẩn thận cho Giang Ngọc Phụng xong lại đặt lên trán nàng một nụ hôn, kề tai nàng thì thầm:

- Phụng Nhi. Ta yêu nàng. Chỉ cần nàng hạnh phúc, ta sẵn sàng trả giá bằng mạng sống của mình.

Nói rồi đứng dậy rời khỏi, tiện tay khóa cửa lại.

---o0o---

Đêm khuya nhân tĩnh, mây đen vây kín ánh trăng mờ ảo, khiến cho không khí mang đầy sắc thái u ám. Ở vào thời điểm này, theo lý thường mọi người cần nên ở trên giường quấn chặt chăn ngủ một giấc thật ngon, thế nhưng bên ngoài Lục phủ, vẫn không ngừng xuất hiện những đạo bóng đen lướt qua. Bóng đen di chuyển nhanh như chớp, thân pháp kỳ quái, quỷ dị khiến cho người ta có cảm giác âm hồn dã quỷ đang nhiễu quanh đòi mạng.

Đột nhiên giữa những vệt đen lại xuất hiện một thanh y thân ảnh. Kẻ này tốc độ so với những bóng đen kia còn có phần nhanh hơn. Chẳng mấy chốc kẻ này đã nhảy qua tường nhà, đi vào Lục phủ. Hắn một đường chạy đi, tựa như vô cùng quen thuộc hoàn cảnh nơi đây. Băng qua hoa viên, thanh y nhân đột nhiên dừng lại trước một gian phòng lớn. Từ bên ngoài có thể nghe được loáng thoáng âm thanh từ bên trong phòng truyền ra. Âm thanh lúc cao, lúc thấp khiến cho bất cứ người nào nghe được cũng phải đỏ mặt tía tai. Thanh y nhân mày hơi nhíu lại, hừ lạnh một tiếng, chậm rãi rút ra bảo kiếm đeo bên mình, từng bước từng bước tiến gần cánh cửa căn phòng kia.

Ngay tại thời khắc cánh cửa vừa bị đẩy ra, người bên trong lập tức cả kinh, quát lớn:

- Ai đó?

Thanh y nhân, khóe môi hiện lên nụ cười lạnh lẽo, trầm giọng nói:

- Lục đại nhân thật mau quên. Không phải lần trước ta đã nói chúng ta sẽ có ngày tái kiến sao?

Người trong phòng lúc này quả nhiên là Lục Quân Hiên, mà người tới không ai khác chính là Ngọc Diện Lang Quân. Lục Quân Hiên sợ hãi chui rút vào chăn, nương theo ánh sáng mờ ảo từ đèn lồng treo trước cửa, liền nhận ra người đến là ai. Hắn lắp bắp kinh hãi, kêu lên:

- Ngươi… Ngươi…. Ngươi là Ngọc Diện Lang Quân.

Ngọc Diện Lang Quân lắc đầu nói:

- Chậc chậc… Lục đại nhân, hiện tại mới nhận ra ta sao? Thật là làm ta đây có chút thất vọng. Bất quá… Bất quá sau khi nhìn thấy máu của ngươi, ta đây lại sẽ thật cao hứng.

Nói xong liền cất tiếng cười lớn. Giọng cười âm lãnh khiến Lục Quân Hiên đột nhiên cảm thấy sống lưng lạnh lẽo. Hắn vội vã lui sát về phía sau, hốt hoảng gọi người:

- Người đâu? Người đâu mau đến bắt thích khách.

Ngọc Diện Lang Quân nghe hắn lớn tiếng gọi người, không nhịn được hô hô cười rộ, cất giọng châm chọc:

- Lục Quân Hiên, ngươi nghĩ bọn họ sẽ đến cứu được ngươi sao? Ngày này năm sau nhất định là ngày giỗ ngươi rồi. Ngươi an tâm mà lên đường đi.

Dứt lời, thân hình như một tia chớp lao về phía Lục Quân Hiên. Nhìn thấy thế kiếm hung hiểm, Lục Quân Hiên cùng nữ nhân trên giường chỉ biết cất tiếng la hoảng, hai mắt nhắm chặt chờ chết. Trong thời khắc, Lục Quân Hiên tưởng chừng như mình chắc chắn bị thanh kiếm bén nhọn kia đâm vào cổ thì bên tai vang lên một tiếng binh khí chạm nhau chát chúa. Lục Quân Hiên hoàn hồn lại nhìn. Chỉ thấy trước mắt xuất hiện một bạch y thân ảnh, tay cầm trường kiếm, khí thế hiên ngang. Người này không ai xa lạ chính là Triệu Đình.

Triệu Đình nhìn Ngọc Diện Lang Quân rồi lại nhìn Lục Quân Hiên vẻ mặt ghét bỏ, hừ lạnh một tiếng, nói:

- Còn không mau mặc y phục vào?

Lục Quân Hiên vội vàng bò xuống lụm lấy y phục của mình khoác vào, kế lui về núp phía sau Triệu Đình. Lúc này bên ngoài, người đến càng lúc càng nhiều. Triệu Đình nhìn Ngọc Diện Lang Quân nở nụ cười đắc thắng, nói:

- Ngọc Diện Lang Quân, hôm nay ta xem ngươi làm cách nào thoát khỏi đây?

Ngọc Diện Lang Quân nhìn thấy bên ngoài bị người vây chặt nhưng lại không hề tỏ ra sợ hãi, tay trái đưa lên vuốt một lọn tóc của mình, cất giọng cợt nhã:

- Vậy sao? Xem ra ngươi quá xem thường ta rồi. Nếu ta không có chuẩn bị trước há dám xuất hiện trước mặt Triệu thống lĩnh thay sao?

Vừa dứt lời bên ngoài liền vang lên một loạt tiếng binh khí va chạm. Kế tiếp lại có không ít hắc y nhân theo mái nhà bay xuống. Hắc y nhân đồng loạt rút ra trường kiếm trên lưng, tấn công quan sai. Mặc dù số lượng hắc y nhân so với quan sai không bằng, nhưng người nào người nấy võ công đều rất cao cường. Chẳng mấy chốc quan sai đã bị tiêu diệt gần hết. Ngọc Diện Lang Quân cất tiếng cười lớn, hỏi:

- Thế nào? Triệu thống lĩnh hiện tại có còn nghĩ bắt được ta hay không?

Triệu Đình ngược lại không hề tức giận, khóe miệng xả ra một nụ cười, cầm kiếm hướng Ngọc Diện Lang Quân công tới, không quên nói:

- Hiện tại nói việc này còn quá sớm. Ngươi thắng được ta rồi mới tính đi.

Ngọc Diện Lang Quân đưa kiếm lên đỡ một chiêu của Triệu Đình, lớn tiếng nói:

- Được lắm, từ lâu ta nghe nói thống lĩnh cấm quân võ công cao cường. Hôm nay ta cũng muốn thỉnh giáo một phen.

Vừa nói vừa hoành kiếm chém vào bả vai Triệu Đình. Triệu Đình vội lách người sang phải né tránh, đồng thời xuất thủ đánh trả lại một kiếm. Thanh kiếm của Triệu Đình nhanh nhẹn, linh động tựa như một con linh xà. Ngọc Diện Lang Quân nhìn thấy đối phương võ công cao cường nên cũng không dám tỏ ra khinh địch. Trên tay Ngọc Diện Lang Quân thêm kình lực vào thanh kiếm, ngưng thần hóa giải chiêu thức của Triệu Đình.

Trao đổi qua lại thêm mười chiêu nữa, Ngọc Diện Lang Quân nhận thấy bên ngoài người đến càng đông, trong đó có cả cha con Giang Hào Nhân. Ba huynh đệ Giang Hạo Nhiên võ công không tệ, vừa nhập cuộc đã khiến cục diện có chút biến chuyển. Ngọc Diện Lang Quân hơi nhíu mày, tay trái đánh ra một chưởng phá tung cửa phòng, lợi dụng hỗn loạn, nhảy khỏi vòng vây, hô lớn một tiếng:

- Rút.

Nghe được hiệu lệnh của Ngọc Diện Lang Quân, tất cả hắc y nhân lập tức ngừng đánh, thi triển khinh công nhảy ra bờ tường tẩu thoát. Triệu Đình lúc này cũng lớn tiếng ra lệnh:

- Xạ tiễn.

Dứt lời, hơn trăm cung thủ đồng loạt bắn tên. Thế nhưng tên bắn có nhanh, có mạnh cũng không bằng tốc độ của những hắc y nhân cùng Ngọc Diện Lang Quân. Nhìn thấy Ngọc Diện Lang Quân nhanh chân tẩu thoát, Triệu Đình hừ một tiếng, ra lệnh:

- Tất cả dừng tay, theo ta đuổi theo hắn.

Nói rồi nhún chân một cái đã theo bờ tường nhảy ra ngoài. Triệu Đình vừa đặt chân xuống đất đã nhắm hướng tây bắc chạy. Nơi đó có một ngọn núi cao, địa thế hiểm trở, rất thích hợp diễn màn kịch đêm nay. Vừa chạy đến chân núi, Triệu Đình đã nhìn thấy Ngọc Diện Lang Quân ôm kiếm chờ sẵn ở đó. Triệu Đình dừng lại cước bộ, mỉm cười nói:

- Khinh công của ngươi tiến bộ không ít. Ta còn tưởng ngươi đắm chìm trong ôn nhu hương quên mất việc luyện công rồi chứ.

Ngọc Diện Lang Quân cũng không thua kém, cất giọng châm chọc:

- Không phải ta tiến bộ, mà là ngươi thụt lùi thôi. Ngươi suốt ngày chỉ biết ôm ôn hương nhuyễn ngọc, khó trách võ công lại sa sút đến vậy.

Triệu Đình tức giận, nghiến răng nói:

- Ngươi… Ngươi…

Ngọc Diện Lang Quân liếc Triệu Đình một cái, nói:

- Ngươi cái gì mà ngươi. Còn không mau rút kiếm ra. Ta nghĩ bọn họ cũng sắp đến gần rồi.

Triệu Đình nghe vậy liền nén giận, rút kiếm so chiêu cùng Ngọc Diện Lang Quân. mỗi chiêu đều cố tình để cho hai thanh kiếm chạm nhau tạo ra thanh âm leng keng. Cả hai vừa đánh vừa tiến dần về phía đỉnh núi. Đến khi cả hai tiến lên chân núi thì đám người của Lục

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net