Chương 49

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giang Ngọc Phụng kinh hô lên một tiếng, theo giường bật dậy. Nàng đưa tay đè lại ngực trái, không ngừng thở hỗn hển, nước mắt không biết tự bao giờ đã ướt đẫm đôi gò má xinh đẹp. Giang Ngọc Phụng hơi chấn tỉnh lại phát hiện thì ra tất cả chỉ là một giấc mộng. Thế nhưng tại sao cảm giác lại chân thật đến thế? Tại sao trong lòng nàng vẫn luôn cảm thấy bất an?

Giang Ngọc Phụng phe phẩy đầu giúp cho mình tỉnh táo lại một chút rồi mới chậm rãi đứng dậy, đến bên cửa sổ nhìn ra. Trời lúc này vẫn đang đổ mưa. Cơn mưa kéo dài dai dẳng làm cho không khí có chút ảm đạm. Khí lạnh tràn vào trong cơ thể, khiến Giang Ngọc Phụng đánh một cái rùng mình. Lúc này nàng đột nhiên ao ước có Triệu Đình bên cạnh. Nàng khao khát hơi ấm của Triệu Đình. Lại nhìn một chút sắc trời, Giang Ngọc Phụng phát hiện, mặc dù bầu trời còn khá âm u vì cơn mưa, nhưng nàng cũng nhận ra hiện tại đã là buổi sáng.

Thay xong y phục, Giang Ngọc Phụng chợt nhìn thấy trên bàn vẫn còn để bình rượu tối qua. Bỗng nhớ đến một việc, Giang Ngọc Phụng lập tức cầm lấy bình rượu xem xét. Vừa ngửi qua một lượt nàng liền phát hiện trong rượu quả nhiên có thêm mông hãn dược. Tuy là mùi vị của mông hãn dược đều bị rượu át mất nhưng nếu cẩn thận sẽ phát hiện được ngay. Giang Ngọc Phụng nhất thời ngẩn ra, đêm qua nàng vì sao lại không nhận ra rượu có vấn đề chứ? Hơn nữa Triệu Đình vì sao lại phải hạ dược nàng?

Càng nghĩ Giang Ngọc Phụng càng thấy có điều gì đó không ổn. Hẳn là Triệu Đình đang có chuyện che giấu nàng. Giang Ngọc Phụng nhanh chóng ra cửa, nàng muốn đi đến đại sảnh xem thử tin tức của Triệu Đình. Qua nhiều giờ như vậy, Giang Ngọc Phụng nghĩ rằng Triệu Đình chắc hẳn cũng đã giải quyết xong hết mọi việc.

Vừa đến đại sảnh, Giang Ngọc Phụng đã phát hiện, nơi đây có vẻ không được ổn cho lắm. Bầu không khí âm u đến đáng sợ. Giang Ngọc Phụng nhìn quanh đại sảnh một lượt,người Giang gia hầu hết đều có mặt thế nhưng lại không tìm thấy thân ảnh Triệu Đình. Nàng nắm chặt tay, cố giữ cho mình bình tĩnh, tiến lên thỉnh an Giang Hào Nhân:

- Nữ nhi thỉnh an phụ thân, đại ca, nhị ca.

Giang Hào Nhân nhìn thấy Giang Ngọc Phụng, sắc mặt lập tức trở nên khó coi. Giang Hào Nhân hơi nhíu mày nói:

- Phụng nhi không cần đa lễ. Hiện tại còn sớm, vì sao con không ngủ thêm một chút?

Giang Ngọc Phụng lễ phép đáp:

- Nữ nhi lo lắng phụ thân cùng ca ca, đệ đệ nên không cách nào yên giấc được. Phải rồi, mọi người đều ở đây, vậy Đình ca đâu?

Câu này vừa ra, mọi người lập tức rơi vào trầm lặng. Điều này càng khiến cho Giang Ngọc Phụng trong lòng càng thấp thỏm không yên. Chẳng lẽ Triệu Đình thật đã xảy ra chuyện gì?

Giang Ngọc Phụng thấy Giang Hào Nhân vẻ mặt ngưng trọng, liền lên tiếng thúc dục:

- Phụ thân! Người trả lời Phụng nhi đi. Đình ca rốt cuộc thế nào rồi.

Giang Hào Nhân nhìn Giang Ngọc Phụng, vẻ mặt bất đắc dĩ. Chuyện đêm qua, hắn thật không biết phải nói thế nào. Giang Hào Nhân ngập ngừng nói:

- Đình nhi… Hắn… Hắn…

Đang lúc Giang Hào Nhân chưa biết nói gì thì đã thấy Lục Quân Hiên từ ngoài chạy vào quỳ rạp trước mặt Giang Ngọc Phụng vừa không ngừng khóc lớn, vừa không ngừng dập đầu nói:

- Triệu phu nhân, đều là hạ quan sai sót. Hạ quan đáng tội, Triệu phu nhân muốn mắng muốn đánh gì cứ tự tiện. Hạ quan quyết không có nửa câu oán trách.

Giang Ngọc Phụng vừa nhìn thấy Lục Quân Hiên, tâm trạng càng trở nên trầm trọng hơn, nàng ngữ khí lạnh như băng hỏi:

- Đã xảy ra chuyện gì?

Lục Quân Hiên càng dập đầu mạnh hơn, nói:

- Là hạ quan đáng chết. Đêm qua do hạ quan không kiểm soát tốt đội cung thủ khiến cho Triệu đại nhân trúng tên rơi xuống vực.

Giang Ngọc Phụng vừa nghe Lục Quân Hiên nói xong, thân mình chợt lảo đảo. Nàng không ngừng phe phẩy đầu, tự nói với mình: “Chắc chắn là ta nghe lầm. Nàng làm sao có thế dễ dàng chết như vậy. đúng. Ta hẳn là nghe lầm rồi.” Giang Ngọc Phụng giọng run run hỏi lại:

- Ngươi vừa nói gì?

Lục Quân Hiên cả người ướt sũng, từ từ ngẩng đầu lên, mọi người lập tức nhìn thấy cặp mắt sưng húp của hắn tựa hồ đêm qua đã khóc không ít. Nhìn thấy Lục Quân Hiên như vậy người không biết còn nghĩ hắn vì Triệu Đình mà thương tâm không ít. Chỉ có người trong cuộc hiểu rõ, hắn chẳng qua chỉ là mèo khóc chuột mà thôi. Chỉ thấy Lục Quân Hiên không ngừng tự tát vào mặt mình, khóc lớn, nói:

- Đêm qua Triệu đại nhân đuổi theo Ngọc Diện Lang Quân đến bờ vực, trong lúc giao đấu lại không may trúng tên rơi xuống vực, có lẽ cửu tử nhất sinh. Triệu phu nhân, tất cả đều do hạ quan mà ra. Hạ quan đáng chết muôn lần. Triệu phu nhân giết hạ quan đi…

Giang Ngọc Phụng nghe đến đoạn Triệu Đình có lẽ cửu tử nhất sinh, đột nhiên cảm thấy trời đất như sụp đổ, hai chân vô lực quỳ sụp xuống đất, những lời lẽ lúc sau của Lục Quân Hiên, một câu nàng cũng không nghe lọt vào tai. Nàng đôi mắt vô thần, miệng không ngừng lẩm bẩm:

- Sẽ không đâu. Ngươi gạt ta. Đình nhi hứa sau khi ta tỉnh dậy sẽ trở lại gặp ta. Đình nhi còn hứa sẽ cùng ta du ngoạn khắp nơi. Nàng là một người giữ lời hứa. Nàng sẽ không gạt ta đâu. Nàng sẽ không nhẫn tâm để ta lại một mình mà đi như thế.

Giang Ngọc Phụng đột nhiên cảm thấy trước mắt có điểm mơ hồ. Nàng cơ hồ nhìn thấy được hình ảnh Triệu Đình, từ lúc gặp gỡ cho đến bây giờ, từng chút từng chút đều như tái hiện trước mặt nàng. Từng ánh mắt, từng nụ cười, từng lời nói của Triệu Đình không gì khiến Giang Ngọc Phụng có thể quên được.

Bỗng một hình ảnh chợt hiện ra trong đầu Giang Ngọc Phụng. Đó là một mảnh rừng trúc, xung quanh là những thi thể không toàn vẹn, máu me đầm đìa, mà ở giữa còn có một người trang phục nam tử ôm lấy một nữ tử không ngừng gào lớn. Tuy rằng khuôn mặt hai người này vô cùng mờ nhạt, nhưng Giang Ngọc Phụng có thể cảm giác được, đó chính là mình cùng Triệu Đình.

Giang Ngọc Phụng lại nhìn thấy Triệu Đình hai tay siết lấy mình, miệng không ngừng gọi lớn. Dù không nghe được Triệu Đình nói gì, nhưng Giang Ngọc Phụng có thể cảm nhận được tâm tình của đối phương lúc bấy giờ. Tâm tình đó nếu phải dùng một từ ngắn gọn để miêu tả thì chỉ có thể là bi thống. Nghe được trong thanh âm của Triệu Đình mang theo cực độ bi thương cùng thống khổ, Giang Ngọc Phụng cảm giác tim mình như muốn vỡ tan. Thì ra… Thì ra lúc đó những gì Triệu Đình cảm thụ, đều giống y như những gì lúc này nàng đang phải chịu đựng. Giang Ngọc Phụng nước mắt tựa như những viên pha lê không ngừng rơi xuống mặt đất lạnh lẽo. Nàng khóe môi hơi mấp máy như muốn nói gì, thế nhưng lại phát hiện cổ họng nghẹn ứ, một chữ cũng khó có thể phát ra.

Giang Hào Nhân nhìn thấy nữ nhi dáng vẻ thất thần, trong lòng không khỏi đau xót. Hắn đi đến vịnh vai Giang Ngọc Phụng an ủi:

- Phụng nhi, đừng như vậy. Ngày nào vẫn chưa tìm thấy xác của Đình nhi thì ngày đó chúng ta vẫn còn hi vọng.

Giang Ngọc Phụng nghe có người gọi mình, liền ngẩng đầu lên nhìn. Nhìn thấy Giang Hào Nhân, nàng như gặp được cứu tinh. Giang Ngọc Phụng hai tay quơ loạn, nắm lấy tay áo Giang Hào Nhân. Nàng bởi vì khóc quá nhiều, khiến cho thanh âm phát ra có chút hàm hồ không rõ:

- Đúng vậy. Phụ thân, mình đi tìm Đình nhi đi. Đình nhi nhất định đang chờ chúng ta đến đó.

Giang Ngọc Phụng tâm thần bấn loạn, quên mất trước mặt mọi người phải gọi Triệu Đình là “Đình ca”. Nhưng thời khắc này, nàng thật chỉ nghĩ đến an nguy của Triệu Đình, những việc khác đều không đáng để quan tâm.

Giang Ngọc Phụng vừa nói vừa bám víu vào Giang Hào Nhân, cố gắng đứng lên. Giang Hào Nhân thấy nàng dáng vẻ kích động, sợ nàng sẽ làm ra việc gì dại dột, vội vàng ngăn nàng lại nói:

- Phụng nhi, con điên sao? Bây giờ vẫn đang mưa đó. Có muốn tìm kiếm thì cũng phải đợi trời dứt mưa mới đi được chứ.

Giang Ngọc Phụng lắc đầu, nghẹn ngào nói:

- Không được, Đình nhi đang bị thương. Phụng nhi phải đi tìm Đình nhi.

Nói rồi giãy ra khỏi tay của Giang Hào Nhân. Lục Quân Hiên nhìn thấy nàng như vậy cũng không khỏi lo sợ. Nếu như Giang Ngọc Phụng vì đi tìm Triệu Đình mà xảy ra việc gì thì kế hoạch của hắn hỏng bét. Mắt thấy Giang Ngọc Phụng chuẩn bị ra khỏi cửa, Lục Quân Hiên cấp đến độ ôm lấy chân nàng, gọi:

- Triệu phu nhân! Ngươi đừng đi.

Giang Ngọc Phụng tâm tình vốn đã không tốt, lại bị Lục Quân Hiên cản tay cản chân, lập tức cả giận quát lên một tiếng, kế không lưu tình tặng cho hắn một cước. Lục Quân Hiên bị trúng một cước, thân hình không tự chủ được lăn đi vài vòng, nằm thẳng trên đất không cách nào đứng lên nổi. Giang Ngọc Phụng nghiến răng, thanh âm phát ra lạnh lẽo tựa như ngàn năm băng tuyết:

- Hiện tại ta không có tâm tình tính toán với ngươi. Nếu Đình nhi có mệnh hệ gì, ta nhất định bắt ngươi bồi táng.

Giang Ngọc Phụng ngữ khí hung ác, khiến Lục Quân Hiên không rét mà run. Bất quá hắn lại hồi phục tinh thần rất nhanh. Không có Triệu Đình, Giang Ngọc Phụng chắc chắn sẽ không dám tổn hại đến hắn một sợi tóc. Bởi vì hắn còn có Giang Hào Nhân để khống chế nàng. Nghĩ vậy Lục Quân Hiên bất giác lại nở nụ cười nham hiểm.

Giang Hào Nhân nhìn thấy Giang Ngọc Phụng lại muốn tiếp tục ra cửa liền đưa mắt cho ba nhi tử ngăn cản nàng. Giang Hào Nhân nhìn Giang Ngọc Phụng, nghiêm giọng nói:

- Phụng nhi, con bình tĩnh lại có được không? Trời hiện tại mưa lớn như vậy, đường trên núi rất khó đi. Nếu con xảy ra việc gì, Đình nhi sẽ rất đau lòng, con biết không?

Ba huynh đệ Giang gia nhận được ánh mắt của phụ thân mình liền bước lên chắn trước mặt Giang Ngọc Phụng. Nhìn thấy vậy, Giang Ngọc Phụng cũng không tiếp tục phản kháng, nàng chỉ không ngừng rơi lệ, nói:

- Phụ thân… Phụng nhi thật sự rất lo lắng cho Đình nhi. Vết thương cũ của Đình nhi vốn còn chưa hoàn toàn hồi phục. Hiện tại lại bị thương, Phụng nhi sợ Đình nhi khó có thể chịu đựng được lâu. Đình nhi là nữ tế của phụ thân, là phu quân của Phụng nhi. Phụ thân, người chẳng lẽ không lo lắng chút nào hay sao?

Giang Hào Nhân xoa đầu Giang Ngọc Phụng nói:

- Phụng nhi ngoan, nghe phụ thân một lời được không? Một nữ tế tốt như Triệu Đình, ta há có thể để mất hay sao? Chỉ là hiện tại, thời tiết không được tốt, chúng ta có đi tìm cũng không thu được kết quả gì, lại có thế xảy ra rất nhiều nguy hiểm. Đình nhi cát nhân ắt có thiên tướng. Phụng nhi con đừng lo lắng. Một lúc nữa ta sẽ đến công đường cho người đi tìm Đình nhi, có tin tức gì ta sẽ cho người về thông báo với con.

Giang Ngọc Phụng đột nhiên hét lớn:

- Phụng nhi không đợi. Phụng nhi phải lập tức đi tìm Đình nhi.

Nói rồi muốn thoát ra vòng kèm cặp của ba huynh đệ Giang gia, để chạy ra ngoài. Giang Hào Nhân đưa mắt cho ba huynh đệ. Cả ba lập tức hiểu ý. Giang Hạo Nam cùng Giang Hạo Lâm chia ra hai bên giữ Giang Ngọc Phụng lại, Giang Hạo Nhiên thì ở phía sau đánh một chiêu vào sau ót nàng, khiến nàng lập tức ngất đi. Nếu là bình thường ba huynh đệ chưa chắc là đối thủ của nàng. Chẳng qua hiện tại nàng chỉ một lòng muốn đi tìm Triệu Đình, cái gì cũng không để ý nên mới dễ dàng để Giang Hạo Nhiên đắc thủ. Giang Hào Nhân thở dài nói với Giang Hạo Nhiên:

- Hạo Nhiên, con sắp xếp đưa Phụng nhi trở về phòng nghỉ ngơi trước đi.

Giang Hạo Nhiên dạ một tiếng rồi đỡ Giang Ngọc Phụng ra ngoài, phân phó tỳ nữ đưa nàng về phòng xong mới trở lại đại sảnh. Tại đại sảnh chỉ thấy Giang Hào Nhân lớn tiếng chất vấn Lục Quân Hiên:

- Lục đại nhân, việc đêm qua người giải thích thế nào đây?

Lục Quân Hiên nhìn thấy Giang Ngọc Phụng đi rồi, lại nghênh ngang đứng dậy, nói:

- Bổn quan nghĩ mình không cần giải thích với Giang đại nhân. Việc bổn quan làm, bổn quan tự mình sẽ bẩm cáo lại với hoàng thượng, không nhọc Giang đại nhân lo lắng.

Giang Hào Nhân thấy hắn một khắc trước còn hạ mình cầu xin Giang Ngọc Phụng tha thứ. Xoay lưng một cái đã biến thành bộ dáng không xem ai ra gì. Kẻ này quả nhiên trở mặt còn nhanh hơn cả lật sách. Giang Hào Nhân tức giận chỉ tay vào mặt Lục Quân Hiên nói:

- Ngươi… Ngươi là tên khốn kiếp. Ngươi vì ham công, dám cả gan hạ lệnh phóng tên hại chết Triệu Đình. Việc này ta nhất định bẩm minh với hoàng thượng.

Lục Quân Hiên cầm ngón tay Giang Hào Nhân đẩy ra một bên, hừ một tiếng, nói:

- Giang Hào Nhân, không có ai dạy ngươi khi nói chuyện không được phép chỉ tay vào mặt người khác sao? Bản thân ngươi làm quan bao nhiêu năm chẳng lẽ không biết thế nào là lễ phép với cấp trên?

Giang Hào Nhân cố nén cơn giận, cúi đầu nói:

- Là hạ quan nhất thời nóng giận, thỉnh Lục đại nhân rộng lượng bỏ qua cho. Hạ quan biết đại nhân là cấp trên. Cấp trên làm việc vốn không cần thiết giải thích với thuộc hạ. Có điều, nói sao Triệu Đình cũng là nữ tế của hạ quan. Chuyện của hắn lại liên quan không ít đến đại nhân. Hạ quan nghĩ đại nhân cũng nên cho hạ quan một ít lời giải thích mới phải.

Lục Quân Hiên trong lòng thầm suy tính. Mặc dù hắn đã thành công diệt trừ Triệu Đình, thế nhưng vụ việc vẫn còn vài chỗ còn chưa được thu xếp ổn thỏa, cho nên hắn không muốn làm cho sự tình trở thành quá mức căng thẳng. Nghĩ vậy, Lục Quân Hiên gật đầu nói:

- Ngươi nói không sai. Việc của Triệu đại nhân ta cũng có phần trách nhiệm nhưng ngươi cũng biết, đêm qua mây đen dày đặc, rất khó trách cung thủ nhìn lầm người. Việc này ta sẽ bẩm lại với hoàng thượng đến lúc đó muốn xử trí thế nào là việc của người.

Lục Quân Hiên năm lần bảy lượt cố lôi Tống Nhân Tông ra làm lá chắn. Giang Hào Nhân cũng không còn cách nào khác chỉ đành nói:

- Việc này hạ quan cũng có tham gia. Hạ quan nghĩ mình nên có trách nhiệm cùng đại nhân bẩm báo lại với hoàng thượng.

Lục Quân Hiên nhìn thấy Giang Hào Nhân vẫn cố tình chống đối mình, trong lòng âm thầm bực tức, nhưng ngoài mặt vẫn bình thản nói:

- Ý tốt của Giang đại nhân, bổn quan cũng hiểu. Chỉ là ngươi có đi cùng ta, cũng không chắc thay đổi được kết quả. Ta thấy chi bằng Giang đại nhân ở đây lo việc tìm kiếm tung tích của Triệu đại nhân đi. Ngươi cũng biết khu rừng đêm qua chúng ta đến có rất nhiều thú hoang. Ngươi chậm trễ một ngày, nói không chừng xương cốt của Triệu đại nhân ngươi cũng không tìm ra. Đến lúc đó, hoàng thượng hỏi đến, ta và ngươi biết lấy gì để giải thích đây? Hơn nữa, nữ nhi của ngươi tính tình như vậy, ta không biết khi nàng ấy phát hiện Triệu đại nhân thi thể không toàn vẹn, thì sẽ làm ra việc dại dột gì nữa. Sự việc nặng nhẹ thế nào, ta nghĩ người thông minh như Giang đại nhân hẳn nên biết chọn lựa thế nào cho tốt.

Tuy Lục Quân Hiên ngữ khí hòa hoãn nhưng Giang Hào Nhân cũng nghe ra trong mấy câu nói của hắn mang theo hàm ý đe dọa. Không có Triệu Đình, Giang Hào Nhân cũng mất đi người chống đỡ. Nếu cứ tiếp tục đối đầu với Lục Quân Hiên, Giang Hào Nhân chỉ có thiệt thòi mà thôi. Hiểu được điều đó, Giang Hào Nhân đành ẩn nhẫn nói:

- Lục đại nhân nói chí phải. Là hạ quan hồ đồ. Mọi việc hạ quan đều xin tuân theo sắp xếp của đại nhân vậy.

Lục Quân Hiên cười hài lòng, nói:

- Vậy thì tốt. Ngày mai bổn quan phải lên đường hồi kinh, hiện tại cần về sắp xếp một vài thứ cho ổn thỏa. Giang đại nhân, mọi việc ở đây ta giao lại cho ngươi. Ngươi đừng khiến ta phải thất vọng.

Giang Hào Nhân cúi đầu đáp:

- Hạ quan hiểu rõ. Lục đại nhân đi đường thong thả.

Lục Quân Hiên gật đầu nói vài câu rồi cáo từ hồi phủ. Giang Hào Nhân phân phó Giang Hạo Nam và Giang Hạo Lâm đưa tiễn Lục Quân Hiên xong, quay trở lại ghế chủ tọa dùng trà. Đợi Lục Quân Hiên đi xa, Giang Hạo Nhiên mới khó hiểu hỏi Giang Hào Nhân:

- Phụ thân, rõ ràng là hắn hại chết muội phu, vì sao chúng ta còn phải nhịn hắn chứ? Thống lĩnh cấm quân là cánh tay đắc lực của hoàng thượng. Hắn hại chết Triệu Đình, chúng ta đi tìm hoàng thượng cáo trạng, chắc chắn người sẽ không bỏ qua cho hắn đâu.

Giang Hạo Nhiên thật ra không hề ghét bỏ gì Triệu Đình. Chẳng qua hắn thật quan tâm muội muội của mình. Lúc trước hắn không thích Triệu Đình, bởi vì hắn nghĩ rằng nàng là tay trói gà không chặt, mà Giang Ngọc Phụng lại xinh đẹp như vậy. Hắn lo ngại, một khi có người muốn làm hại Giang Ngọc Phụng, Triệu Đình không thể bảo vệ được nàng. Kể từ khi biết được thân phận Triệu Đình, lại nhìn thấy phong cách làm việc của nàng, Giang Hạo Nhiên trong tâm bất giác sinh lòng ngưỡng mộ. Đồng thời hắn cũng yên tâm hơn khi để Giang Ngọc Phụng ở cạnh Triệu Đình. Chỉ là không ngờ, thiên đố anh tài. Triệu Đình tài hoa quán thế nhưng lại tráng niên sớm thệ.

Giang Hào Nhân nhìn nhi tử, bất giác thở dài. Nhi tử này của hắn, bản tính cương trực, nếu làm quan, hẳn là một vị quan thanh liêm. Nhưng đáng tiếc, Giang Hạo Nhiên quá thật thà, chất phác, mà quan trường lại luôn luôn ngấm ngầm tranh đấu, người như hắn sẽ rất khó tồn tại được. Nói đến làm quan, Giang Hào Nhân đột nhiên lại nhớ tới Triệu Đình. Nếu Giang Hạo Nhiên được một nửa của Triệu Đình thì hắn đã không phải lo lắng Giang gia không có người kế nghiệp. Nghĩ đến Triệu Đình tuổi còn trẻ mà đã bị kẻ gian hại chết, Giang Hào Nhân lại thở dài sườn sượt, nói:

- Hạo Nhiên, con còn trẻ, có những điều vẫn chưa hiểu rõ. Quan trường hắc ám, nếu không có phe cánh thì sẽ rất dễ bị người khác đạp ngã. Lục Quân Hiên sở dĩ càng quấy như vậy là do sau lưng hắn còn có Lục vương gia. Nói đến Lục vương gia, hoàng thượng cũng phải nể hắn ba phần. Thứ nhất, theo vai vế, hoàng thượng phải gọi Lục vương gia là hoàng thúc. Thứ nhì, trong tay Lục vương gia nắm giữ binh quyền của vùng biên cương phía bắc Đại Tống, cho nên hoàng thượng đến nay vẫn còn rất e ngại hắn. Lâu nay hoàng thượng vẫn luôn tìm cách tước đi binh quyền của Lục vương gia, nhưng vẫn chưa có cơ hội tốt. Đây cũng chỉ trách, lúc hoàng thượng lên ngôi, tuổi còn quá nhỏ. Vì để tránh ngoại bang dòm ngó giang sơn đại Tống, hoàng thượng mới đành giao binh quyền cho Lục vương gia. Chỉ là, giao ra thì dễ, thu hồi lại vô vàng khó khăn.

Giang Hạo Nhiên sau khi nghe xong phụ thân mình phân tích, liền thông suốt, gật đầu nói:

- Theo như phụ thân phân tích, nếu chúng ta muốn diệt trừ Lục Quân Hiên, thì cần đánh bại Lục vương gia trước phải không?

Giang Hào Nhân vỗ vai Giang Hạo Nhiên khen:

- Có tiến bộ. Đây gọi là cầm tặc cầm vương. Nếu Lục vương gia bị tiêu diệt, Lục Quân Hiên mất đi chỗ dựa, chắc chắn sẽ tự vong thôi. Thế nhưng, nói thì dễ, làm lại là một chuyện khác. Lục vương gia thế lực rất lớn, hoàng thượng nếu không xử sự khéo léo, rất có khả năng sẽ xảy ra một cuộc nội chiến, đến lúc đó, người chịu khổ chỉ là lê dân bá tánh mà thôi.

Giang Hạo Nhiên nói:

- Việc này theo phụ thân, chúng ta phải bỏ qua cho Lục Quân Hiên vậy sao? Triệu Đình chết như vậy, Ngọc Phụng phải làm thế nào đây?

Giang Hào Nhân nói:

- Việc trước mắt là làm thế nào để khuyên nhủ Phụng nhi. Về phần Lục Quân Hiên, bản thân ta tin vào nhân quả. Hắn làm nhiều việc ác, chắc chắn sẽ không có kết quả tốt đâu.

Giang Hạo Nhiên nắm chặt tay, nghiến răng nói:

- Hạo Nhiên vẫn không mấy cam lòng. Phụng nhi còn nhỏ nhi vậy, đã bị Lục Quân Hiên hại thành quả phụ. Hài nhi thật muốn băm xác hắn ra để giúp Phụng nhi báo thù rửa hận.

Giang Hào Nhân nói:

- Hạo Nhiên, con cứ như vậy thì bao giờ mới có thể làm việc lớn đây? Làm người, quan trọng nhất là phải biết ẩn nhẫn. Con xem mà học hỏi Triệu Đình đi. Hắn một thân công phu thế nhưng lại nhẫn nhịn để cho các con hiếp đáp cũng vì che giấu thân phận. Nếu không phải ta gặp nạn, hắn cũng chẳng tiết lộ thân phận, ra mặt để giúp ta. Ai… Đáng tiếc, ta tốn nhiều tâm sức giúp Phụng nhi tìm một lang quân như ý, vậy mà ông trời lại nỡ bắt hắn chết sớm như vậy.

Nói đến đây, Giang Hào Nhân vẻ mặt lại trầm xuống. Có một nữ tế như Triệu Đình, Giang Hào Nhân vô cùng hài lòng. Không nói đến Triệu Đình tuổi trẻ tài cao, gia thế hiển hách. Chỉ dựa vào Triệu Đình đối với Giang Ngọc Phụng một mảnh thâm tình, Giang Hào Nhân đã thật vừa ý nàng. Vừa nãy nhìn thấy Giang Ngọc Phụng vì Triệu Đình mà thần trí bất thường, ai biết được trong lòng Giang Hào Nhân có bao

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net