Chương 5: Vùng lên...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Triệu Đình hiện tại chỉ muốn giết một người. Không chỉ giết mà còn phải bằm xác kẻ đó quăng xuống hồ nuôi cá. Kẻ mà Triệu Đình muốn giết không ai xa lạ chính là Giang Ngọc Phụng. Mấy hôm trước không hiểu sao lại xuất hiện một người tên Phùng Uyển Nhi là sư tỷ của Giang Ngọc Phụng đến Giang gia làm khách. Phùng Uyển Nhi cùng Giang Ngọc Phụng quả thật thân thiết như tỷ muội thân sinh. Từ khi nàng đến đây, ngày nào cũng cùng Giang Ngọc Phụng dạo phố mua sắm.

Hôm nay cũng không ngoại lệ, nhưng là có thêm Triệu Đình cùng Lâm Khải Vũ. Triệu Đình hai tay bưng một mớ hàng hóa mà Phùng Uyển Nhi cùng Giang Ngọc Phụng đã mua, trên mặt mồ hôi nhễ nhại, vừa chạy vừa gọi lớn:

- Các ngươi đi từ từ, chờ ta với.

- Nhanh lên đi, ngươi có phải con rùa không hả? – Giang Ngọc Phụng dừng lại hối thúc.

- Ngươi thử đem theo cái mớ này mà đi thử coi nhanh được không? – Triệu Đình tức giận nói.

- Ngươi có phải là nam tử hán đại trượng phu hay không? Chỉ mới xách một tý đồ đã than vãn. – Giang Ngọc Phụng liếc Triệu Đình một cái.

- Sư huynh ngươi, hắn cũng là nam tử tại sao chỉ có mình ta phải xách đồ? – Triệu Đình không phục, đưa mắt qua Lâm Khải Vũ nói. Trong lòng thầm nghĩ ta cũng chả phải nam tử hán đại trượng phu gì hết, việc gì phải mang vác cực khổ.

- Sư huynh ta là khách. Ngươi đối xử với khách như thế sao? – Giang Ngọc Phụng phiên một cái xem thường cho Triệu Đình.

- Nhưng ta là trượng phu của ngươi. – Triệu Đình cố gắng cãi lại.

- Ngươi cũng biết ngươi là phu quân của ta? Thế thì ngươi càng phải làm việc này, chẳng lẽ ngươi lại bắt nương tử mình làm việc nặng nhọc sao? – Giang Ngọc Phụng tươi cười, kế bước đến gần nói nhỏ vào tai Triệu Đình: “ Ngươi đừng quên, ngươi còn là nô bộc của ta!”

- Ngươi… ngươi… - Triệu Đình cứng họng, lắp bắp nửa ngày không nói được câu nào.

- Phu quân, ngươi cũng mệt rồi, vào tửu lâu uống chút gì được không? – Giang Ngọc Phụng đột nhiên mỉm cười nói.

- Được, được. – Triệu Đình gật đầu lia lịa, nghĩ: “ Ta còn có thể nói không sao? Được nghỉ một chút còn gì tốt bằng. Giang Ngọc Phụng, ít ra ngươi cũng còn có một chút lương tâm.”

Bốn người cùng nhau đi vào Phụng Hỷ lâu. Triệu Đình đặt đồ vật lên ghế, vừa định ngồi xuống uống một hớp trà đã nghe Giang Ngọc Phụng gọi:

- Phu quân ta muốn ăn Mai côi Quế tử,ngươi đi mua một ít về đây được không?

Triệu Đình trong lòng mắng thầm: “ Ác phụ, ngươi quả là ác phụ a!!! Biết trước là ngươi không có tốt như thế rồi. Triệu Đình Doanh, ngươi thật ngây thơ, lúc trước còn nghĩ Giang Ngọc Phụng còn một chút lương tâm. Xem ra từ nay ngươi phải nên nhớ rõ Giang Ngọc Phụng và lương tâm là hai từ không thể nào đứng chung a”.

- Được. Ta lập tức đi mua cho ngươi. Nương tử, ngươi đợi ta một lát nha. – Triệu Đình tươi cười, nói, kế nhanh chóng rời khỏi.

Phùng Uyển Nhi nhìn theo bóng dáng Triệu Đình, quay qua Giang Ngọc Phụng cười nói:

- Ngươi xem, phu quân ngươi, hắn thật sự rất thương yêu ngươi. Ngươi thật sự hạnh phúc a!

Giang Ngọc Phụng nhíu mày, hờn dỗi nói:

- Ngươi còn trêu chọc ta? Ngươi biết rõ ta không thích hắn mà.

- Ha ha… Không đùa thì không đùa vậy. Sư huynh, ta nghe nói mấy hôm trước ngươi đã giao đấu với Ngọc Diện Lang Quân? – Phùng Uyển Nhi liền chuyển đề tài, quay sang hỏi Lâm Khải Vũ.

- Phải. Có việc gì sao? – Lâm Khải Vũ nhướng mày, hỏi lại.

- Đúng vậy. Lần này sư phụ bảo ta đến tìm ngươi là vì việc này. Người nhờ ta đưa cho ngươi vật này. – Nói đoạn, Phùng Uyển Nhi lấy ra một lệnh bài, bên trên lệnh bài khắc bảy thanh kiếm xếp thành một chữ thập.

Lâm Khải Vũ nhận lấy lệnh bài, nhíu mày hỏi:

- Cái này…

- Đây là lệnh bài dùng để triệu tập đệ tử bổn môn. Sư phụ muốn ngươi tập hợp các đệ tử vây bắt Ngọc Diện Lang Quân. – Phùng Uyển Nhi hớp một ngụm trà, chậm rải nói.

- Nếu sư phụ đã có lệnh thì ta phải tuân theo, nhưng Ngọc Diện Lang Quân hành tung bất định, muốn bắt hắn e rằng rất khó. – Lâm Khải Vũ ngẫm nghĩ một lúc, nói.

- Ngươi yên tâm, sư phụ đã cho người đi dò la, nếu có tin tức gì bọn hắn sẽ báo cho ngươi. – Phùng Uyển Nhi mỉm cười, nói.

- Vậy thì ta yên tâm. – Lâm Khải Vũ gật đầu, nói.

Cả ba ngồi trò chuyện một lúc thì Triệu Đình cầm một gói mứt trở về. Triệu Đình đưa gói mứt cho Giang Ngọc Phụng, thở hổn hển nói:

- Mai côi Quế tử của ngươi. Gọi đồ ăn đi, ta đói quá.

Triệu Đình nói xong liền ngồi xuống ghế. Giang Ngọc Phụng liếc mắt một cái, đứng lên nói:

- Bọn ta ăn xong rồi, hồi phủ thôi. Ngươi muốn thì cứ ở lại một mình.

- Ngươi… ngươi… - Triệu Đình tức giận nói không nên lời.

Giang Ngọc Phụng thanh toán tiền trà cùng Lâm Khải Vũ và Phùng Uyển Nhi rời khỏi, Triệu Đình không còn cách nào khác cũng đứng lên mang đồ chạy theo.

---o0o---

Hồi Giang phủ, Triệu Đình ghé nhà bếp kiếm một chút gì đó lót bụng sau đó trở về phòng. Giang phủ hôm nay đặc biệt vắng hơn mọi ngày, Giang Hào Nam hôm qua có công vụ nên đã đến Kinh thành, Giang phu nhân thì sáng nay đã lên Thanh Nhã am tịnh tu, hai ngày nữa mới trở về.

Triệu Đình bước vào phòng nhìn thấy Giang Ngọc Phụng đang ngồi trên giường đọc sách. Triệu Đình không nói gì, rót một chung trà, uống một ngụm, nghĩ thầm: “ Ác phụ này cũng đọc sách nữa sao? Thật là hiếm thấy a!”.

- Uy! – Giang Ngọc Phụng đột nhiên lên tiếng gọi Triệu Đình.

- Sao? – Triệu Đình nhướng mày hỏi.

- Ngươi đi lấy nước cho ta rửa chân, hôm nay dạo phố chân ta nhức hết cả rồi. – Giang Ngọc Phụng thả quyển sách xuống giường, nhìn Triệu Đình, nói.

- Ngươi muốn thì sai Tiểu Lan, Tiểu Trúc đi lấy, ta đây không rảnh. – Triệu Đình uống một hớp trà, bình thản đáp.

- Ta muốn ngươi đi làm. Ngươi quên đêm đó như thế nào rồi sao? Giờ ngươi đi hay muốn ta đánh chết ngươi? – Giang Ngọc Phụng trừng mắt nhìn Triệu Đình.

- Đi thì đi, có cần lúc nào cũng hung hăng thế không? – Triệu Đình thở dài một tiếng.

- Ngươi vừa nói gì đó? – Giang Ngọc Phụng ánh mắt rực lửa nhìn Triệu Đình.

- Ta… ta cái gì cũng chưa từng nói qua. Ta đi lấy nước cho ngươi. – Triệu Đình nói xong, dùng tốc độ nhanh nhất chạy khỏi phòng.

Một lúc sau, Triệu Đình mang vào một chậu nước ấm, nhẹ nhàng đặt xuống bàn, vừa định quay lưng rời khỏi thì bị Giang Ngọc Phụng gọi lại:

- Ngươi khoan đi đã.

- Gì nữa đây, Giang đại tiểu thư? – Triệu Đình bực dọc đáp.

- Ngươi, lại đây rửa chân cho ta. – Giang Ngọc Phụng ra lệnh.

- Ngươi bắt ta rửa chân cho ngươi? Nằm mơ đi. – Triệu Đình trợn to mắt nhìn Giang Ngọc Phụng.

- Giờ ngươi có làm hay là không? – Giang Ngọc Phụng gằn giọng.

- Ta… Ta làm. – Triệu Đình run giọng đáp, trong lòng thầm nghĩ: “ Hảo nữ không đấu với ác phụ. Quân tử không sợ thiệt thòi trước mắt, mặc dù ta cũng chẳng phải quân tử, nhưng cứ tạm thời xem như vậy đi. Đợi đó đi, ta nhất định sẽ tìm cơ hội báo thù”.

Triệu Đình mang nước đặt dưới chân Giang Ngọc Phụng, quỳ một chân xuống. Cầm lấy bàn chân nhỏ nhắn của Giang Ngọc Phụng, Triệu Đình nhẹ nhàng giúp nàng cởi hài.

- Chà! Ác phụ này có đôi chân đẹp thật, không những thon nhỏ mà còn trơn tru, mịn màng nữa. – Triệu Đình trong lòng khen thầm. ( Triệu Đình, ngươi là đồ háo sắc a~)

Triệu Đình đặt chân Giang Ngọc Phụng vào chậu nước,một tay nhẹ nhàng cọ rửa, một tay ấn ấn vào một vài huyệt đạo giúp Giang Ngọc Phụng cảm thấy thoải mái hơn. Rửa xong, Triệu Đình giúp nàng lau khô chân, thuận tay bóp bóp vài cái. Giang Ngọc Phụng chợt giật mình, đạp mạnh Triệu Đình ngã ngửa ra sau, mắng:

- Này, ngươi làm cái gì thế? Có tin tay chặt tay ngươi không?

Triệu Đình cười cười, vẻ mặt gian tà nói:

- Ta giúp ngươi rửa chân cũng nên thu lại một ít lợi tức chứ, ngươi nói có phải không, nương tử?

Giang Ngọc Phụng mặt đỏ bừng, vừa thẹn vừa giận, cao giọng:

- Ngươi… ngươi… ngươi cút ngay ra ngoài cho ta.

- Được thôi. – Triệu Đình nhún vai, đứng lên cầm theo chậu nước.

Như vừa nghĩ ra được điều gì, vẻ mặt Triệu Đình chợt thay đổi, nở một nụ cười giảo hoạt.

“Ào” một tiếng, Triệu Đình tạt thẳng chậu nước vào Giang Ngọc Phụng, cười ha hả nói:

- Giang Ngọc Phụng, ngươi khi dễ ta suốt mấy ngày qua, cái này là ta trả lại cho ngươi. Ha ha ha…

Giang Ngọc Phụng máu nóng trào lên đến não, rút ra bội kiếm, hét lên:

- Triệu Đình, ta giết chết ngươi!!!

Kiếm của Giang Ngọc Phụng chém tới thần tốc, Triệu Đình vẻ mặt hốt hoảng, tay chân luống cuống tránh đông né tây, thoát được trong gang tấc. “xoẹt” một tiếng, áo bào của Triệu Đình bị chém đứt một mảnh. Triệu Đình la lớn:

- Ngươi muốn giết người sao?

- Phải. Hôm nay bổn tiểu thư phải băm vằm ngươi ra làm trăm mảnh. – Giang Ngọc Phụng hét lên, kiếm đâm tới càng nhanh.

- A… ngươi điên rồi. Ta không đùa với ngươi nữa. – Triệu Đình nói xong liền hất ngã bàn ghế, chạy thẳng ra khỏi cửa.

Giang Ngọc Phụng đuổi theo phía sau, gầm lên:

- Triệu Đình, tên khốn khiếp, tiểu tử chết bằm, ngươi đứng lại cho ta.

Triệu Đình chạy bán sống bán chết qua mấy dãy hành lang, đến một căn phòng nọ, bèn đẩy cửa sổ nhảy vào.

- Ai đó? – Người bên trong thấy bóng người nhảy vào, cả kinh thốt lên.

Triệu Đình vừa nghe tiếng liền quay lại, nhìn thấy một màn… Phùng Uyển Nhi vừa tắm xong, định đứng lên bước ra thay xiêm y, thì vừa lúc Triệu Đình nhảy vào. Thân thể Phùng Uyển Nhi hiện lên rõ rệt dưới ánh nến, làn da trắng muốt, mái tóc ướt đẫm xõa dài đến tận thắt lưng, ngực thoắt ẩn thoắt hiện dưới làn tóc đen nhánh. Triệu Đình hai mắt mở to, mồm không sao khép lại, nhưng nhớ tới đang bị Giang Ngọc Phụng đuổi giết nên kịp thời định thần lại, nhào đến một tay ôm chặt Phùng Uyển Nhi, một tay che lại miệng của nàng. Bị Triệu Đình ôm chặt, Phùng Uyển Nhi cả người mềm nhũn, một thân công phu tự nhiên không biết biến đâu mất.

Đợi Giang Ngọc Phụng đi xa, Triệu Đình mới buông tay khỏi người Phùng Uyển Nhi.

“Chát!” khuôn mặt trắng ngần của Triệu Đình hiện lên một dấu bàn tay đỏ ửng. Phùng Uyển Nhi hai má đỏ bừng, lớn tiếng mắng:

- Dâm tặc.

Triệu Đình một tay bụm má, lùi lại mấy bước nói:

- Phùng cô nương. Ta… ta không phải cố ý. Ta cái gì cũng chưa thấy qua. Nếu ngươi không yên tâm ta có thể thề. Hoàng thiên tại thượng, hậu thổ tại hạ, Triệu Đình ta nếu nhìn thấy thân thể của Phùng Uyển Nhi ngươi, thì ta sẽ phải cưới một ác phụ, cuộc đời này sẽ bị ác phụ đó quản thúc, hành hạ hết kiếp. – Triệu Đình một tay chỉ trời, cao giọng, nói.

- Ngươi nói thật? – Phùng Uyển Nhi nhướng mày hỏi.

- Thật. Dĩ nhiên là thật rồi. – Triệu Đình trán toát mồ hôi, thầm nghĩ: “ Ta và ngươi cùng là nữ tử, có thấy thì cũng có sao đâu. Còn cái lời thề đó hả? Thứ nhất ta tên thật cũng không phải là Triệu Đình. Thứ nhì chẳng phải ta đã cưới một cái thiên hạ đệ nhất ác phụ rồi sao? Thế nên ngươi cứ mà yên tâm đi. Ha ha ha…”

Thấy Phùng Uyển Nhi không lên tiếng, Triệu Đình lại tiếp tục nói:

- Ngươi cứ việc thay y phục, ta xin phép đi trước.

Nói xong không để Phùng Uyển Nhi kịp trả lời, Triệu Đình đã mở cửa sổ nhảy nhanh ra ngoài.

---o0o---

Triệu Đình ngáp dài một tiếng, mở cửa thư phòng bước ra. Suốt đêm qua Triệu Đình không dám trở về phòng. Nghĩ đến đêm qua Giang Ngọc Phụng hung hăng cầm kiếm đuổi giết mình, nàng không khỏi rùng mình. Nàng chính là không ngờ đến Giang Ngọc Phụng lại có thể ra tay nặng như vậy, nếu không phải nàng chân tay nhanh nhẹn chắc đã sớm chết trong tay ác phụ này rồi. Càng nghĩ lại càng tức a. Tiếc là phu phụ Giang Hào Nhân chỉ ra ngoài vài bữa, không là nàng sẽ còn kiếm nhiều cơ hội trả đũa Giang Ngọc Phụng.

Bây giờ Triệu Đình không thể chạm mặt Giang Ngọc Phụng được, nàng ngẫm nghĩ một lúc, bèn quyết định ra khỏi phủ, đi đến dịch trạm thành tây.

Đến nơi Triệu Đình lấy ra một phong thư, đưa gã trưởng quỹ nói:

- Giao đến Kinh thành cho ta. Ba ngày sau nhất định phải đến nơi.

- Dạ dạ, đại nhân, tiểu nhân sẽ làm ngay. – Gã trưởng quỹ cúi đầu vâng dạ đáp.

- Tốt. Ta có việc phải đi trước, không phiền ngươi làm ăn. – Triệu Đình mỉm cười, vỗ vỗ vai gã trưởng quỹ, rồi quay lưng rời khỏi.

- Triệu đại nhân đi thong thả. – Gã trưởng quỹ cúi đầu, tươi cười tiễn Triệu Đình rời khỏi.

Trong lúc đó, tại Giang phủ, ba sư huynh muội Giang Ngọc Phụng đang cùng nhau dùng trà trong một tiểu lý đình.

- Sư huynh, đêm qua Bạch Diện Lang Quân lại xuất hiện. – Phùng Uyển Nhi nhấp một ngụm trà nói.

- Ta biết. – Lâm Khải Vũ gật đầu đáp.

- Thế hiện tại hắn đang ở đâu? – Giang Ngọc Phụng tò mò hỏi.

- Việc đó thì ta không rõ. Chỉ biết đêm qua hắn xuất hiện ở trong thành. Trương Phí Bằng Tri phủ Giang Tô vừa mới đến đây mấy hôm trước, chính là bị hắn giết chết. Có thể hiện giờ hắn vẫn chưa rời khỏi nơi này. – Phùng Uyển Đình nhíu mày, ngẫm nghĩ một chút.

- Chỉ cần hắn còn ở đây, ta nhất định sẽ bắt được hắn thôi. Ta đã gởi tin đến cho các sư huynh đệ, vài ngày nữa bọn hắn sẽ đến đây. – Lâm Khải Vũ vuốt cằm, nói.

- Sư huynh, ta cũng muốn giúp ngươi một tay. – Giang Ngọc Phụng nói.

- Không được. – Lâm Khải Vũ từ chối ngay lập tức.

- Tại sao chứ? – Giang Ngọc Phụng bật dậy khỏi ghế, cao giọng hỏi, trong lòng chợt chua xót. Tại sao? Tại sao lại không cho nàng giúp y chứ?

- Chính là việc này rất nguy hiểm. Sư muội, ngươi nên ở lại đây. Nếu ngươi có việc gì, ta… ta thật sự đau lòng. – Lâm Khải Vũ nghiêm túc nói.

- Ta… ta cũng lo lắng cho ngươi. – Giang Ngọc Phụng cúi đầu buồn bã nói.

- Ta biết, nhưng ngươi nên nghe ta nói. Mọi việc ta đều đã có sắp xếp, ngươi không cần phải lo lắng. – Lâm Khải Vũ nhẹ giọng an ủi.

- Ta hiểu rồi, sư huynh ngươi phải nhớ cẩn thận đó. – Giang Ngọc Phụng giọng nói chất chứa yêu thương.

Lâm Khải Vũ mỉm cười, trong lòng cảm thấy thật ấm áp, Giang Ngọc Phụng tuy đã thành thân, nhưng đối với hắn vẫn hết lòng yêu thương, chỉ thế thôi hắn đã cảm thấy thật mãn nguyện.

Cả ba ngồi trò chuyện một lúc thì Tiểu Lan chạy đến thông báo:

- Tiểu thư, lão gia, phu nhân đã về, người nói muốn gặp ngươi.

- Ta biết rồi, ngươi về trước báo lại với phụ thân ta là ta sẽ đến liền. – Giang Ngọc Phụng gật đầu nói, trong lòng thầm nghĩ, không biết có việc gì mà phụ thân nàng vừa về đã lập tức gọi nàng đến. Chẳng lẽ… phụ thân đã biết chuyện hôm qua?

- Vậy nô tỳ xin phép đi trước thông báo. – Tiểu Lan cúi đầu chào ba người rồi chạy đi.

- Sư huynh, sư tỷ, ta có việc phải đi trước, hai người các ngươi cứ tiếp tục trò chuyện. – Giang Ngọc Phụng quay sang hai người nói.

- Ngươi cứ tự nhiên, không cần lo cho hai ta. – Phùng Uyển Nhi cười nói.

- Sư muội, ngươi đi thong thả. – Lâm Khải Vũ nói.

---o0o---

Giang Ngọc Phụng vào đến nội đường, đã thấy phu phụ Giang Hào Nhân ngồi ở ghế chính, Triệu Đình đứng ở một bên phe phẩy chiết phiến. Giang Ngọc Phụng vừa thấy Triệu Đình liền trừng mắt nhìn nàng. Như không nhìn thấy vẻ mặt giận dữ của Giang Ngọc Phụng, Triệu Đình vẫn tươi cười, thong thả phẩy quạt.

- Phụng nhi, chuyện đêm qua giữa các ngươi, Triệu Đình đã nói hết cho ta nghe rồi. Ngươi thực sự làm vậy sao? – Giang Hào Nhân nhíu mày, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.

- Ta… ta… - Giang Ngọc Phụng ấp úp nói không nên lời, nghiến răng liếc Triệu Đình một cái nghĩ thầm: “ Ngươi dám đem việc hôm qua nói với cha ta sao? Xem ra ngươi thật không muốn sống nữa rồi”.

- Ngươi làm sao thế? Chẳng phải hai ngươi đã nói rõ ràng rồi sao? – Giang Hào Nhân ngạc nhiên hỏi.

- Ta cùng h... phu quân ta nói gì sao? – Ngọc Phụng vốn định xưng Triệu Đình là “ hắn” nhưng kịp thời sửa lại.

- Ngươi thật mau quên vậy sao? – Giang Hào Nhân khẽ nhướng mày, hỏi.

- Không phải. Chỉ là ta và hắn nói rất nhiều chuyện. Nên nhất thời không thể nhớ ra là chuyện nào. – Giang Ngọc Phụng đưa mắt qua lại tìm lời giải thích.

Triệu Đình nghe nàng nói thế, hừ nhẹ một tiếng: “ Nhiều chuyện để nói? Ta và ngươi một ngày nói không quá mười câu. Mà hết năm câu là hâm dọa muốn chém muốn giết, ba câu là sai bảo.”

- Triệu Đình kể với ta là hôm qua hắn cùng ngươi thương lượng sẽ về thăm nhà hắn. Thành thân đã gần nữa tháng mà vẫn chưa có dịp dẫn ngươi ra mắt mẫu thân, nên hắn xin phép ta mang ngươi đi Biện Kinh một chuyến. – Giang Hào Nhân bình thản giải thích.

- Đi Biện Kinh? – Giang Ngọc Phụng có chút kinh ngạc nhưng cũng yên tâm phần nào, Triệu Đình vẫn là không nói ra chuyện đêm qua.

- Phải. Ngươi cũng nên đi gặp mẹ chồng của mình chứ. – Giang Hào Nhân cầm lên tách trà, hớp một ngụm.

- Nhưng mà… ta…

- Phụng nhi à. Ngươi dù sao cũng đã thành thân với Triệu Đình gần nửa tháng rồi. Về ra mắt mẹ chồng cũng là lẽ dĩ nhiên thôi. – Giang phu nhân nhẹ giọng khuyên bảo.

- Nhưng Doanh nhi vẫn chưa có chuẩn bị. Ta sợ mẹ chồng sẽ không thích ta. – Giang Ngọc Phụng cúi đầu nói, trong lòng cực kỳ không vui. Người ta vẫn thường nói “Yêu nhau yêu cả đường đi, ghét nhau ghét cả tôn ti họ hàng”, nàng chính là ghét cay ghét đắng Triệu Đình, vì thế đối với mẹ chồng mình, nàng cũng chẳng có ấn tượng gì tốt đẹp.

Triệu Đình liếc mắt nhìn nàng: “Đương nhiên là không thích rồi. Ai lại muốn có một con dâu hung hăng, dữ tợn như ngươi chứ.”

- Không có nhưng nhị gì hết. Các ngươi về chuẩn bị hành trang đi, ngày mốt ta cho người đưa các ngươi đi. – Giang Hào Nhân nghiêm giọng.

- Dạ, Phụng nhi hiểu rồi. – Giang Ngọc Phụng miễn cưỡng đáp, xoay sang nhìn thấy Triệu Đình vẻ mặt hớn hở, khiến nàng lửa giận bốc lên ngùn ngụt: “ Tên khốn khiếp, đừng tưởng dễ dàng mang ta về nhà. Bổn tiểu thư nhất định dọc đường giết chết ngươi, sau đó hủy thi diệt tích, làm cho con người tên Triệu Đình mãi mãi biến mất trên thế gian này.”

Triệu Đình đứng bên cạnh nãy giờ chỉ nhìn mà không nói gì, trong bụng mừng thầm: “ Lần này ta có thế thoát khỏi ác phụ rồi. Về nhà ta nhất định thành tâm cúng bái, trả lễ bồ tát a”.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net