Chương 51

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giang Ngọc Phụng bồi hồi trước cổng cả buổi, rốt cuộc cũng không chịu bước chân vào. Đột nhiên trên vai bị người vỗ nhẹ một cái, khiến nàng giật mình nghiêng người nhìn lại.

Vừa thấy người này, Giang Ngọc Phụng mày liễu khẽ chau lại. Lại là Dương Yên Nhu? Tại sao đến kinh thành rồi người này vẫn không ngừng bám theo nàng chứ? Hơn mười ngày trước, phụ thân nàng nhận được thánh chỉ triệu kiến. Trong thánh chỉ vốn chỉ triệu kiến Giang Hào Nhân cùng ba công tử của Giang gia, nhưng vì nàng chợt nhớ đến Lục Quân Hiên cũng ở tại kinh thành, cho nên một mực đòi theo cùng. Hơn nữa, nàng cũng muốn tránh né Dương Yên Nhu.

Nói đến Dương Yên Nhu, ban đầu Giang Ngọc Phụng cũng chỉ nghĩ đối phương đối xử tốt với mình chẳng qua là muốn trêu đùa mình, muốn xem mình tệ hại thế nào thôi. Nhưng mà, càng về sau, nàng càng cảm thấy được, Dương Yên Nhu duờng như là thật lòng đối đãi mình.

Giang Ngọc Phụng cảm giác mình duờng như gặp quỷ. Trước đây, nàng nghĩ chỉ có mình cùng nhóm người của Triệu Đình là kỳ lạ thôi. Không ngờ Dương Yên Nhu cũng…

Chỉ là, Giang Ngọc Phụng không hiểu Dương Yên Nhu vì sao lại chọn nàng? Trước đây, cả hai không phải là tình địch hay sao? Nếu không phải tận mắt thấy, tận mình cảm nhận thì có đánh chết Giang Ngọc Phụng cũng không tin Dương Yên Nhu có tình cảm với mình.

Chỉ nghe Dương Yên Nhu nhẹ giọng hỏi:

- Tại sao không vào?

Giang Ngọc Phụng nhìn lên hai chữ “Triệu phủ” được thiếp vàng, lóng lánh, tâm tình khó mà ổn định được. Nàng thật lòng, không hiểu vì sao hoàng thượng lại muốn sắp xếp nàng ở lại đây? Là ưu đãi nàng? Hay là tra tấn nàng? Nếu là ưu đãi, vì sao lúc Triệu Đình còn sống, không để nàng đến đây, mà phải đợi đến bây giờ, làm cho nàng nhìn vật nhớ người?

Nghĩ đến đây, Giang Ngọc Phụng thanh âm phát ra càng thêm lạnh lùng:

- Không liên quan đến ngươi.

Nói rồi quay lưng muốn rời khỏi. Dương Yên Nhu nhìn thấy Giang Ngọc Phụng muốn đi, liền lên tiếng ngăn cản:

- Vì sao không vào trong? Biết đâu Triệu Đình còn để lại một ít gì đó cho muội.

Giang Ngọc Phụng tránh sang một bên, phất tay áo, nói:

- Không cần. Ta muốn về dịch quán. Ngươi nên về phủ thừa tướng đi. Dương bá phụ đã lâu không gặp ngươi chắc cũng tưởng niệm không ít.

Dương Yên Nhu ngượng ngùng cười một tiếng, miễn cưỡng rút tay lại. Nàng trong lòng thật yêu thích Giang Ngọc Phụng. Nhưng nàng hiểu Giang Ngọc Phụng là người thế nào. Dục tốc ắt bất đạt. Nàng không muốn lỗ mãng như Lục Quân Hiên, khiến cho Giang Ngọc Phụng chán ghét mình. Dương Yên Nhu gượng cười, nói:

- Nếu muội đã không muốn đi vào. Ta đưa muội về dịch quán. Về phía phụ thân, ta đã cho người thông báo, muội không cần lo lắng đâu.

Giang Ngọc Phụng nhìn thấy Dương Yên Nhu vẫn mặt dày mày dạng bám theo mình, trong lòng liền sinh ra vô hạn chán ghét. Nàng hừ lạnh một tiếng, kế không liếc mắt Dương Yên Nhu lấy một cái, lạnh lùng lướt qua. Kỳ thật nàng không biết mình may mắn hay là xui xẻo đây. Từ khi gặp phải Triệu Đình, đào hoa vận cứ liên tiếp kéo đến nàng. Hơn nữa, người nào người nấy duờng như đều luyện qua thiết bì công, da mặt so sánh với sắt thép còn có phần cứng rắn hơn.

Dương Yên Nhu nhìn Giang Ngọc Phụng gia tăng cước bộ, bỏ lại mình một khoảng xa, trong lòng vừa buồn bực, vừa cảm thấy hoan hỉ, lại có chút bất đắc dĩ. Trong chốc lát bất giác ngẫn ra. Nhìn thấy bóng dáng Giang Ngọc Phụng đã khuất sau một ngõ quanh, nàng mới giật mình hồi thần.

Đương lúc Dương Yên Nhu định đuổi theo Giang Ngọc Phụng thì đột nhiên trên vai bị người vỗ nhẹ, khiến nàng hơi giật mình một chút. Dương Yên Nhu hơi nhíu mày, quay lại nhìn người này, thở dài nói:

- Lão sư, người đừng lúc nào cũng xuất hiện đột ngột như thế chứ. Người có biết như vậy sẽ dọa đến ta hay không?

Dương Yên Nhu ngữ điệu bình thản, nào giống như người bị dọa đến? Nam tử kia vừa nghe xong quả nhiên, hô hô cười rộ, vỗ vai nàng vài cái, nói:

- Hảo đồ đệ, ngươi từ khi nào trở nên nhát gan vậy chứ? Chẳng lẽ người nào rơi vào ái tình rồi cũng đều trở nên yếu ớt hay sao?

Dương Yên Nhu trong lòng cảm thấy có chút khó chịu. Mỗi lần nam tử này xuất hiện, đều mang đến cho nàng không ít bất an. Nhất là trong thời khắc quan trọng như thế này… Bỏ đi… Dù sao cũng không phải lỗi của hắn. Hắn cũng chỉ theo lệnh hành sự thôi. Dương Yên Nhu hơi nhíu mày, nhìn xung quanh một vòng, mới hạ giọng đáp:

- Lão sư, ta biết người có việc quan trọng nên mới đột nhiên đến tìm ta như vậy. Nhưng mà, nơi đây đông người, không tiện nói chuyện. Chi bằng, đến phủ của người đi.

Nam tử nhìn thấy Dương Yên Nhu ánh mắt đảo quanh, rồi lại nhìn chằm chằm hướng chỗ Giang Ngọc Phụng vừa biến mất, trong lòng không khỏi thở dài, nói:

- Ta nói mà, ngươi quả thật bị ái tình làm cho đầu óc bị mê muội rồi. Phủ của ta đương nhiên không tệ, nhưng tai mắt so với ở đây còn nhiều hơn, ngươi nghĩ đến đó có thể nói được gì sao? Đi… Theo ta. Chúng ta đi dạo hồ. Lão sư đã chuẩn bị sẵn một bàn tiệc rượu cho ngươi tẩy trần rồi.

Dương Yên Nhu nghe xong chỉ nở một nụ cười ảm đạm. Dạo hồ, lại còn uống rượu? Vậy là ít nhất đến tối nàng mới có thể trở về?

Người này quả nhiên không hổ là lão sư của nàng. Nhưng mà hắn làm vậy cũng không khỏi có chút dư thừa. Nàng vốn chỉ định về dịch quán xem Giang Ngọc Phụng một lần rồi hồi thừa tướng phủ, tuyệt không làm ảnh hưởng gì đến mọi chuyện. Nhưng nếu hắn đã muốn như vậy, thì nàng sẽ khiến cho hắn yên tâm vậy. Nghĩ vậy, Dương Yên Nhu liền khẽ gật đầu, chậm rãi đi theo phía sau hắn.

---o0o---

Giang Ngọc Phụng trên tay cầm một phong thư, tự giễu cười. Nàng bây giờ không biết mình nên phản ứng thế nào đây? Đây chỉ có thể nói là, ông trời thật biết trêu chọc nàng. Nếu hơn một năm trước, nàng nhận được phong thư này, có lẽ nàng đã vui vẻ cười thật lớn. Nhưng là hiện tại… Nàng ngay cả khóc cũng không khóc được thành tiếng.

Hai chữ “Hưu thư” cứ như mũi dao sắc nhọn đâm sâu vào lòng Giang Ngọc Phụng. Nàng hai tay run run cố mở phong thư. Nàng thật không tin Triệu Đình có thể đối xử với nàng như vậy.

Nhưng mà, một lần nữa, Giang Ngọc Phụng lại chuốc lấy thất vọng. Phong thư kia quả thật là bút tích của Triệu Đình. Lời lẽ trong thư tuy là tránh nặng tìm nhẹ, nhưng như vậy thì đã sao chứ? Đây chẳng phải cũng là hưu thư hay sao?

Giang Ngọc Phụng hai chân vô lực, ngồi phịch xuống nền đất lạnh lẽo. Từ khi biết Triệu Đình là công chúa, nàng trong lòng đã rất dằn vặt. Nàng hiểu mình và Triệu Đình, vốn sẽ không đi đến đâu. Khoảng thời gian trước, cùng Triệu Đình ở chung một chỗ, nàng luôn tỏ ra vui vẻ chẳng qua chỉ không muốn đối phương bận tâm. Hơn nữa, nàng từ nhỏ theo Tử Hàng đạo nhân học được “Làm người nên biết quý trọng những gì trước mắt.” Cho nên nàng thật rất trân trọng những khi còn được ở bên Triệu Đình.

Chỉ là… Triệu Đình tâm cơ thật là quá sâu, làm người quá mức lý trí, luôn tự ý quyết định mà chẳng hề hỏi qua cảm giác của người khác. Một phong hưu thư, từ lúc chuyển đi đến lúc được duyệt ít nhất cũng phải hai tháng. Điều đó chứng tỏ, trước lúc xử lý việc của Ngọc Diện Lang Quân, Triệu Đình đã gởi phong thư này đi. Đây đồng nghĩa với, nếu Triệu Đình không chết thì cả hai kết cục cũng chẳng thể ở bên nhau.

Giang Ngọc Phụng vò chặt hưu thư, bi phẫn gào lên:

- Triệu Đình Doanh. Ngươi là tên khốn khiếp. Ngươi bỏ lại ta một mình còn chưa đủ sao? Lại còn nhẫn tâm trút bỏ danh phận phu thê của ta và ngươi… Ta hận ngươi, Triệu Đình Doanh!

Giang Ngọc Phụng trong lúc phẫn hận, khí huyết công tâm, đầu óc nhất thời choáng váng ngất đi không hay biết gì nữa.

---o0o---

Dương Yên Nhu nhấp một ngụm trà, ánh mắt thủy chung vẫn nhìn ra phố. Hôm ấy nàng cùng lão sư dạo hồ uống rượu, khi trở về nghe được tin Giang Ngọc Phụng ngất xĩu, trong lòng lập tức khẩn trương. Đang lúc chuẩn bị chạy đi xem Giang Ngọc Phụng thế nào, thì một âm thanh lại không ngừng vang lên bên tai nàng, khiến nàng từ bỏ ý định kia, ngoan ngoãn trở về thừa tướng phủ.

Đêm đó nàng thật không sao ngủ được. Đây phải chăng là do nàng làm quá nhiều việc sai trái, khiến cho lương tâm không thể nào an ổn? Nghĩ đến đây Dương Yên Nhu liền cuồng tiếu. Đây thật là buồn cười. Nàng mà cũng cắn rứt lương tâm hay sao? Nàng thậm chí còn không biết mình có lương tâm nữa là khác.

Người ta nói: “Nhân chi sơ tính bổn thiện.” Thế nhưng, nàng từ khi biết nói chuyện đã hiểu cách hại người. Số người bị hại vì lời nói của nàng không phải là con số nhỏ. Mà Giang Ngọc Phụng cũng là một trong số đó. Giang Ngọc Phụng ở Thất Kiếm Môn không được yên ổn, đó cũng do nàng tặng cho. Còn nhớ lúc nhỏ, khi nàng lần đầu tiên đến Thất Kiếm Môn, ngoại trừ một vài người như Giang Ngọc Phụng, toàn bộ môn đồ đều bị lời ngon tiếng ngọt của nàng thu phục.

Đương nhiên, một người bá đạo như nàng làm sao có thể tha cho kẻ làm trái ý mình chứ? Bất quá, vì giữ hình tượng thục nữ của mình, nàng sẽ không bao giờ tự mình ra tay. Hằng ngày, nàng chỉ lẳng lặng ngồi trên ngọn cây, nhìn xem Giang Ngọc Phụng bị các sư huynh đệ đồng môn ức hiếp. Đến lúc xem chán thì mới đột nhiên xuất hiện đóng vai người tốt, giải cứu Giang Ngọc Phụng. Chỉ là, Giang Ngọc Phụng cũng không phải kẻ ngốc. Một chút mưu kế của nàng đều bị Giang Ngọc Phụng nhìn thấu. Cho nên, Giang Ngọc Phụng không những không cảm kích nàng, mà càng ngày càng tỏ ra chán ghét nàng. Kỳ thật, Giang Ngọc Phụng lúc nhỏ là một nữ hài tử rất thiện lương, khả ái. Bị Giang Ngọc Phụng ghét bỏ, có thể nói là một đả kích rất lớn đối với nàng.

Dương Yên Nhu đang miên man suy nghĩ thì bị một giọng nam làm cho bừng tỉnh:

- Ai… Đồ đệ à. Vì sao mỗi lần nói chuyện với ta, ngươi nếu không nhìn đông, nhìn tây, thì cũng thất thần chứ? Chẳng lẽ ta nói chuyện nhạt nhẽo lắm sao?

Dương Yên Nhu quay lại nhìn nam tử ngồi đối diện. Thấy khuôn mặt tuấn tú của hắn khẽ co lại ra vẻ bất đắc dĩ, nàng cũng chỉ biết gượng cười tạ lỗi:

- Là đồ nhi thất lễ. Lão sư đừng giận, hơn nữa cũng đừng nghĩ lung tung. Lão sư trước kia vốn là văn võ trạng nguyên, học vấn uyên thâm, nếu người nói chuyện nhạt nhẽo thì trên đời e rằng không còn người nào có thể khiến cho đồ nhi cảm thấy thú vị.

Nam tử nâng tách trà khẽ nhấp một ngụm, cười nói:

- Hảo đồ đệ, ngươi thật biết dỗ ngọt người khác. Bất quá, lão sư cũng không tin là không có người khiến ngươi cảm thấy thú vị. Tựa như Giang tiểu thư, nàng ấy thật là một người thú vị nha!

Nghe nam tử nhắc đến Giang Ngọc Phụng, Dương Yên Nhu lại không khỏi thở dài, nói:

- Ngọc Phụng đương nhiên là một người thú vị. Thế nhưng… Qua biến cố lần này, ta sợ nàng ấy không thể giống như lúc xưa được nữa. Phải rồi, nhắc đến Ngọc Phụng ta đột nhiên nhớ đến một việc. Chuyện kia…

Dương Yên Nhu tính nói rồi lại thôi. Việc này bảo nàng là sao có thể hỏi ra miệng được chứ? Nam tử nhìn nàng vẻ mặt lưỡng lự, liền hiểu nàng muốn hỏi về việc gì. Hắn ngoài việc cảm thông ra, cũng chẳng có cách khác giúp được nàng. Ai bảo Giang Ngọc Phụng chính là một quân cờ quan trọng trong trò chơi này làm chi. Nam tử khẽ gật đầu nói:

- Việc của Giang Ngọc Phụng, ta đã ngầm sai người đi gợi ý cho Phương tri phủ. Ta nghĩ ngày mai hắn sẽ mang tin tức của Giang Ngọc Phụng đi lấy lòng Lục Quân Hiên.

Nói đến đây, nam tử chợt thấy vẻ mặt Dương Yên Nhu khẽ biến, vội lên tiếng hỏi:

- Ngươi không sao chứ? Đừng làm lão sư sợ.

Dương Yên Nhu dù biết trước việc này nhưng cũng không khỏi sợ hãi. Nàng sợ tiếp theo Giang Ngọc Phụng sẽ tiếp nhận không nổi đả kích này. Nghĩ đến đây Dương Yên Nhu trong lòng lại tự giễu cười: “Sợ thì có ích lợi gì chứ? Có bản lĩnh thì ngươi đi cứu nàng đi. Nhưng mà ngươi lấy cái gì để cứu nàng đây? Kế hoạch này không phải ngươi cũng có phần tham gia sao? Ngươi ngoài bất lực nhìn người mình thích rơi vào vòng tay kẻ khác, ngươi còn có lựa chọn gì nữa?”

Mặc dù trong lòng thống khổ, dằn vặt, nhưng ngoài mặt Dương Yên Nhu vẫn cố làm ra vẻ trấn tỉnh. Nàng khẽ lắc đầu, gượng cười đáp:

- Đồ nhi không sao. Lão sư đừng quá lo lắng. Việc này bên phía Lục vương gia biết không?

Nam tử nghe nàng nói không sao, mới an lòng gật đầu đáp:

- Lục vương gia đương nhiên là biết. Một tên cáo già như hắn làm sao có thể hoàn toàn tin tưởng Lục Quân Hiên. Hắn từ sớm đã cài rất nhiều tai mắt trong Lục phủ. Xem ra, lần này, nhi tử của hắn cùng Lục Quân Hiên nhất định phải có một phen tranh giành rồi.

Dương Yên Nhu hừ lạnh, nói:

- Phế vật đó vẫn chưa từ bỏ ý định với Ngọc Phụng hay sao?

Nam tử nhìn Dương Yên Nhu cả người tỏa ra sát khí, trong lòng vừa cảm thấy thú vị, vừa cảm thấy ghen tị. Theo hắn biết, nàng không phải là người dễ dàng mất kìm chế. Vậy mà Giang Ngọc Phụng lại tùy thời có thể làm cho nàng tâm lý bất ổn. Thật là làm cho hắn tâm sinh ngưỡng mộ.

Nam tử nhịp nhịp tay, cười nói:

- Ngươi nói đi. Nếu không phải vì Giang Ngọc Phụng hắn cần gì năm lần bảy lượt tìm người hại Triệu Đình?

Dương Yên Nhu thở dài, mệt mỏi dựa vào lang cang, ánh mắt lướt qua đám đông phía dưới đường. Nàng bây giờ mới hiểu cái gì gọi là cô tịch. Thế gian đông đúc thì thế nào? Nếu không có người mình thích thì nó cũng chỉ là một không gian rộng lớn, trống rỗng, lạnh lẽo.

Nam tử đột nhiên lên tiếng:

- Ngươi duờng như có rất nhiều tâm sự.

Dương Yên Nhu nhìn hắn, rồi lại nhìn xuống dưới phố. Đối với câu hỏi của hắn, nàng chỉ im lặng xem như cam chịu. Nam tử đột nhiên đứng dậy, nắm lấy tay áo nàng, nói:

- Đi… Theo lão sư đến nơi này. Lão sư sẽ dạy cho ngươi một trong bốn thú vui làm người.

Dương Yên Nhu vẻ mặt nghi hoặc, nhưng cũng không phản đối hắn nắm tay mình kéo đi. Xuống tới dưới trà lâu, nam tử tiện tay lấy ra một tờ ngân phiếu một trăm lượng đưa cho trưởng quầy rồi nhanh chóng cùng Dương Yên Nhu rời khỏi. Nhìn trong tay ngân phiếu, trưởng quầy cười đến vẻ mặt sáng lạng. Nếu ngày nào cũng có người bao hạ hết trà lâu thì hắn đỡ phải vất vả rồi.

---o0o---

Bị nam tử kéo đến một toàn nhà trong hẻm, Dương Yên Nhu không khỏi nhíu mày. Nghe từng tiếng ồn ào, quát tháo, thóa mạ từ bên trong vọng ra, nàng có lẽ cũng đoán được nơi này là nơi nào. Nhìn Dương Yên Nhu ngẫn người, nam tử liền vỗ nhẹ vai nàng, nói:

- Chúng ta vào trong thôi.

Dương Yên Nhu chần chờ đáp:

- Lão sư… Nơi này…

Nam tử phì một tiếng bật cười, nói:

- Vào thôi. Đừng lúc nào cũng nghiêm túc như vậy. Lâu lâu phóng túng một lần, trong lòng mới cảm thấy thoải mái chứ.

Dương Yên Nhu nghe xong cũng chỉ biết thở dài, theo sau nam tử đi vào bên trong. Đây là lần đầu tiên nàng bước chân vào đổ phường. Tiếng quát tháo, thóa mạ thô tục làm cho nàng cảm thấy có chút không quen. Dương Yên Nhu đang định nói với nam tử kia, nàng không khỏe muốn về trước thì nàng đã bị hắn kéo đến một bàn tài xỉu. Nam tử lấy ra một thỏi bạc năm lượng đặt vào cửa tài. Sau đó kề tai nàng giảng giải:

- Hôm nay lão sư sẽ dạy cho ngươi đánh bạc. Trước mắt ngươi, cái này gọi là tài xỉu. Dùng ba con xúc xắc đổ thành, dưới mười một điểm là xỉu. Từ mười một điểm trở lên là tài. Đặt tài, xỉu thì một ăn một. Mém chút là ta quên mất, nếu ba con xúc xắc cùng một số thì gọi là bão, cái này rất khó, cho nên tỷ lệ là đặt một ăn bốn.

Nam tử vừa nói xong thì nhà cái cũng khui ống trúc, ba con xúc xắc lần lượt là ba, năm, sáu mười bốn điểm tài. Nam tử cười hì hì lấy lại tiền vốn cùng tiền ăn được đặt vào cửa xỉu. Dương Yên Nhu cũng chẳng quan tâm vẻ mặt phấn khích của lão sư mình, ánh mắt nàng khẽ liếc qua động tác lắc ống trúc của nhà cái. Vô tình nàng nghe được thanh âm lắc xúc xắc có điểm là lạ. Ba con xúc xắc này độ nặng nhẹ rõ ràng có chút khác biệt. Chỉ nghe nhà cái lớn tiếng hô:

- Đặt xong lấy tay ra. Hai, hai, bốn, tám điểm xỉu.

Nam tử lại cười hì hì ôm lấy bạc, nhìn nhà cái vừa đặt ống trúc xuống bàn hắn liền cho tất cả bạc vào cửa bão. Dương Yên Nhu không khỏi nhíu mày nhìn hắn. Khi nãy không phải hắn nói cửa này rất khó ăn hay sao? Hắn tự tin như vậy, chẳng lẽ hắn có thể đoán trước được?

Quả nhiên khi nhà cái mở ống trúc, đúng là ba con xúc xắc đều là sáu điểm. Lại thêm vài ván nữa, nam tử lần nào cũng thắng, khiến Dương Yên Nhu không khỏi hoài nghi hắn đang gian lận. Ánh mắt nàng đảo qua người hắn, phát hiện hắn vành tai khẽ giật giật như đang chăm chú lắng nghe gì đó. Lúc này, nàng mới hiểu, thì ra hắn lợi dụng ưu thế về võ công để chiếm tiện nghi. Dương Yên Nhu xì một tiếng, lộ ra vẻ mặt khinh thường. Đột nhiên tính trẻ con nổi lên, nàng chân khẽ đá vào phía dưới bàn, làm cho ba con xúc xắc kia thay đổi. Trong tiếng hô “tài tài” của đám con bạc, nhà cái không khỏi đổ mồ hôi, tay run run mở ống trúc. Nhìn thấy kết quả, nhà cái mới thở phào, lớn tiếng hô:

- Hai, ba, bốn, chín điểm xỉu. Nhà cái gom hết.

Nhìn bạc bị nhà cái gom về, đám con bạc không hẹn cùng đồng thanh thóa mạ:

- Con mẹ nó, thật là xui xẻo.

Nghe được trong đó có cả thanh âm của lão sư mình, Dương Yên Nhu không khỏi kinh ngạc nhìn sang hắn. Chỉ thấy hắn vẻ mặt tươi cười nói:

- Đánh bạc mà, không chửi mắng thô tục làm sao thống khoái được chứ? Nào… Theo ta, ta chỉ cho ngươi một trò khác.

Vậy là Dương Yên Nhu lại bị hắn kéo đến trước một bàn chơi đếm số nút. Trò này cách chơi rất đơn giản. Trên bàn để sẵn một lượng nút, nhà cái sẽ lấy ra một phần trong đó, nhiệm vụ của người chơi là đoán xem khi chia số nút đó cho bốn thì kết quả dư ra cuối cùng là bao nhiêu. Nam tử kề tai Dương Yên Nhu nói nhỏ:

- Trên bàn có tổng cộng một trăm lẻ ba nút. Hảo đồ đệ, khi nãy ngươi làm ta thua hết bạc, bây giờ nhiệm vụ của ngươi là làm sao thắng lại cho ta. Nếu không, ta sẽ không tha cho ngươi đâu!

Dương Yên Nhu trợn mắt nhìn hắn, rồi lại nhìn số nút trên bàn. Trải qua mấy lượt chơi, nàng cuối cùng cũng rút ra được quy tắc của trò này. Muốn thắng trò này, nói dễ không dễ, mà nói khó cũng chẳng khó. Đối với nàng cùng nam tử kia thì muốn thắng trò này chỉ như lấy đồ vật trong túi thôi. Bởi vì nàng và hắn đều là người học võ, nhãn lực vô cùng tinh tường. Thêm vào đó, đầu óc của cả hai đều rất nhanh nhạy.

Nguyên tắc thắng rất đơn giản. Theo như nam tử nói, trên bàn có tổng cộng trăm lẻ ba nút. Nhà cái dùng chén lấy đi một lượng, như vậy trên bàn sẽ dư lại một số. Chỉ cần đếm số nút còn dư trên bàn, sẽ biết nhà cái lấy đi bao nhiêu. Sau đó chia nhẫm trong đầu là được.

Dương Yên Nhu khóe miệng hơi nhếch lên, cầm lấy thỏi bạc mà nam tử đưa cho mình, đặt vào số bốn. Nhà cái nhìn thấy mọi người đã đặt xong liền dùng một que tre đếm số nút. Số dư quả nhiên là bốn. Nam tử cười cười vỗ vai Dương Yên Nhu, tán thưởng:

- Đồ đệ, ngươi thật lợi hại.

Dương Yên Nhu ánh mắt sắc như dao liếc qua hắn. Nếu không phải tại hắn, nàng đã không phải giở trò gian lận này. Dương Yên Nhu nhếch môi, nói:

- Lão sư quá khen. Là do lão sư biết cách dạy dỗ thôi. Đồ nhi nào có tài cán gì đâu.

Nam tử sao lại không nghe ra trong ngữ khí của Dương Yên Nhu hàm chứa châm chọc. Nhưng hắn cũng chẳng cần so đo với nàng làm gì. Ai bảo hắn so với nàng lớn tuổi hơn, lại còn là nam tử. Người ta nói, thà đắc tội quân tử chớ đắc tội tiểu nhân. Mà nàng đây, không những là tiểu nhân, mà còn là một nữ nhân lòng dạ khó lường. Cho nên hắn tốt hơn hết lựa chọn im lặng là vàng.

Chơi thêm vài ván thắng được khoảng vài trăm lượng, Dương Yên Nhu liền dừng lại. Nàng tuy chưa từng đi qua đổ phường, nhưng cũng hiểu rõ nguyên tắc, ăn đủ rồi thì nên dừng lại, nếu không chắc chắn phải xảy ra chuyện.

Dương Yên Nhu gom hết bạc đưa cho nam tử cầm lấy, bản thân nàng thì ra ngoài trước. Lão sư nàng nói không sai, đánh xong vài ván bạc, nàng tâm trạng cũng bớt khó chịu hơn một chút. Nhìn sắc trời cũng không còn sớm, Dương Yên Nhu bèn nói vài câu cùng lão sư mình rồi cáo từ hồi thừa tướng phủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net