Chương 52

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mấy ngày nay, Giang Ngọc Phụng trong phòng tĩnh dưỡng, cảm thấy sức khỏe có phần khá hơn một chút. Chẳng qua, trong lòng nàng, một khắc cũng không thể nào quên được Triệu Đình. Chính Giang Ngọc Phụng cũng cảm thấy mình rất khờ dại, rất ngốc nghếch. Nhưng là, nàng thật sự không thể khống chế mình thôi suy nghĩ về Triệu Đình.

Giang Ngọc Phụng thả chậm cước bộ, hướng cổng dịch trạm mà đi. Nàng cần ra ngoại thành tìm một nơi yên tĩnh, buông lỏng tâm trạng của mình.

Vừa đi đến đại sảnh, nhìn thấy Lục Quân Hiên vẻ mặt hưng trí bừng bừng đứng đối diện mình, Giang Ngọc Phụng trong lòng chỉ muốn nhảy đến bóp chết hắn. Bất quá khi nàng vừa định động thủ thì đã bị hai vị ca ca của mình giữ lại. Giang Ngọc Phụng phẫn nộ, trừng lớn mắt nhìn Lục Quân Hiên. Chỉ thấy hắn không những không sợ hãi, mà còn cười đến mức làm cho người ta căm tức. Lục Quân Hiên hơi cúi người ra vẻ nho sinh đạo mạo, chào hỏi Giang Ngọc Phụng:

- Giang tiểu thư hữu lễ. Đã lâu không gặp, không biết Giang tiểu thư vẫn mạnh khỏe chứ?

Giang Ngọc Phụng không thèm liếc mắt đến hắn, bước qua chào hỏi Giang Hào Nhân rồi tùy tiện ngồi vào một chiếc ghế trống bên hông. Nhớ lại lời chào hỏi khi nãy của Lục Quân Hiên, Giang Ngọc Phụng lạnh lùng nói:

- Lục đại nhân đường đường là Hình bộ thượng thư, ta không dám nhận lễ đâu. Còn có việc này, thỉnh Lục đại nhân không cần gọi ta là Giang tiểu thư. Ta dù gì cũng là người hữu phu chi phụ.

Giang Hào Nhân nghe Giang Ngọc Phụng nói năn có chút không kiên dè, vội vàng lên tiếng nhắc nhở nàng:

- Ngọc Phụng không được vô lễ. Lục đại nhân, tiểu nữ dạo này mới vừa khỏi bệnh, tính khí có chút thất thường. Thỉnh đại nhân không cần chấp nhất.

Lục Quân Hiên đã quen bị Giang Ngọc Phụng dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn nên cũng không tức giận làm gì. Hắn vẻ mặt vẫn duy trì nụ cười, không hề khách khí ngồi vào một ghế trên. Lục Quân Hiên xua tay, nói:

- Không sao. Việc này ta hiểu mà. Có lẽ Giang tiểu thư bệnh còn chưa phục hồi nên có những việc đã quên mất. Theo ta biết hình như, Giang tiểu thư cùng Triệu đại nhân đã hòa ly thì phải.

Giang Ngọc Phụng khóe miệng run run, chỉ tay vào mặt Lục Quân Hiên, hỏi:

- Ngươi… Ngươi làm sao biết được?

Đúng vậy, việc Giang Ngọc Phụng nhận được hưu thư ngoài bản thân nàng cùng phụ mẫu và mấy huynh đệ của nàng thì chẳng còn người nào khác biết. Hưu thư là Triệu Đình bí mật gởi đi, bản thân nàng đến nay mới nhận được. Mà bên phía hoàng thượng, nếu hắn biết được thì cũng chẳng dại dột gì đi rêu rao việc này. Nói như vậy, Lục Quân Hiên làm cách nào biết nàng và Triệu Đình hòa ly chứ?

Lục Quân Hiên cười cười, nhấp một ngụm trà, đáp:

- Là một vị đồng liêu nói cho ta biết. Ừm… Hưu thư hình như do chính hắn duyệt và đóng dấu thì phải.

Giang Ngọc Phụng nhìn qua Lục Quân Hiên, nàng cảm thấy được, hắn đến đây không chỉ đơn giản là bái phỏng. Hắn duờng như còn có mục đích khác. Giang Ngọc Phụng đột nhiên đứng dậy, nói với Giang Hào Nhân:

- Phụ thân, nữ nhi mệt mỏi, muốn về phòng trước.

Giang Ngọc Phụng trong lòng thật không muốn ở đây thêm chút nào, bởi vì nàng cảm nhận được ánh mắt Lục Quân Hiên có chút khác thường. Ánh mắt đó tựa như một con sói lang đang ngắm nhìn con mồi của mình. Mà Giang Ngọc Phụng cũng không phải sợ hắn. Nàng chẳng qua chỉ ghê tởm cách mà hắn nhìn nàng.

Lục Quân Hiên vừa thấy Giang Ngọc Phụng muốn đi khỏi, không đợi Giang Hào Nhân đáp ứng đã vội gọi nàng lại:

- Giang tiểu thư không cần đi gấp như vậy. Ta đây còn có một tin vui muốn báo cho nàng mà.

Nói đến đây hắn liền đứng dậy, cúi đầu thi lễ cùng Giang Hào Nhân, nói:

- Giang đại nhân, chúng ta tính ra cũng là chỗ quen biết. Quân Hiên cũng không muốn vòng vo nhiều. Từ lâu ta đã ái mộ Giang tiểu thư. Giang đại nhân, thỉnh người gả Giang tiểu thư cho ta được không?

Giang Ngọc Phụng vừa nghe xong lập tức hét lớn:

- Ngươi mơ tưởng.

Giang Hào Nhân vừa nghe cũng không khỏi tức giận, nhưng hắn dù sao cũng là người từng trải, đương nhiên sẽ không kích động giống như Giang Ngọc Phụng. Hắn phất tay hiệu cho hai nhi tử của mình canh chừng không cho Giang Ngọc Phụng làm ra việc gì thất lễ. Kế lại nhìn Lục Quân Hiên, tìm lời lẽ khéo léo từ chối:

- Lục đại nhân. Hạ quan không phải không muốn cùng người kết thành thông gia. Nhưng người cũng thấy đó. Tiểu nữ tính khí vừa ương ngạnh, vừa quật cường. Thêm vào đó Triệu Đình vừa mất không lâu, nếu tiểu nữ tái giá e rằng sẽ không tốt lắm đâu.

Lục Quân Hiên cúi đầu ra vẻ đường hoàng, đáp:

- Về tính cách của Ngọc Phụng, Quân Hiên hiểu rõ. Nhưng cũng vì vậy mà Quân Hiên mới cảm thấy nàng thật khác với những nữ nhân khác. Người ta nói: “Người không phải cỏ cây.” Quân Hiên có lòng tin sẽ làm thay đổi được Ngọc Phụng. Về việc của kia, Giang đại nhân càng không cần phải bận tâm. Triệu đại nhân cùng Ngọc Phụng đã hòa ly. Ngọc Phụng không cần theo lễ tiết thủ tang ba năm.

Giang Ngọc Phụng càng nghe càng cảm thấy không chịu đựng được. Nàng đẩy hai huynh trưởng mình ra, hướng Lục Quân Hiên hét lớn:

- Ta không cần biết hòa ly hay không hòa ly. Nói thế nào ta cũng sẽ không gả cho ngươi. Ngươi cút ngay cho ta.

Giang Ngọc Phụng vừa nói, vừa chỉ tay ra cửa, bộ dáng cực kỳ không hoan nghênh Lục Quân Hiên. Bị Giang Ngọc Phụng một mực xua đuổi, Lục Quân Hiên chỉ đành ngẩng đầu lên, lấy lại vẻ quan trên nói:

- Xem ra bệnh tình của Giang tiểu thư vẫn còn chưa khỏi hẳn. Không sao, Lục mỗ cũng không vội. Vài ngày nữa Lục mỗ sẽ đến bái phỏng. Nhưng trước khi đi, Lục mỗ nghĩ có vài lời cần nói riêng với Giang tiểu thư.

Giang Ngọc Phụng nghiến răng nói:

- Không cần. Ta nghĩ ta và ngươi vốn chẳng có gì để nói. Ngươi cút mau cho ta.

Câu cuối cùng Giang Ngọc Phụng như gằn ra từng chữ. Có thể thấy nàng đang cực kỳ phẫn nộ. Mà Lục Quân Hiên thì nghe như không thấy. Hắn ánh mắt vẫn không rời khỏi người Giang Ngọc Phụng, vẻ mặt tươi cười nói:

- A… Vậy sao? Nếu Giang tiểu thư không muốn nghe thì Lục mỗ cũng không miễn cưỡng. Chỉ là đến lúc đó, e rằng Giang tiểu thư có hối hận cũng không kịp đâu. Giang tiểu thư có lẽ cũng biết, cái gì gọi là người chết không thể sống lại có đúng hay không?

Lời nói của Lục Quân Hiên mang đầy hàm ý đe dọa. Bất quá mọi người lại không biết hắn đang nói đến sống chết của người nào.

Giang Ngọc Phụng trong lòng băn khoăn, nàng không biết là Lục Quân Hiên nói ra câu đó rốt cuộc đang ám chỉ sống chết của ai. Bất quá, là ai cũng được. Nàng không muốn vì chuyện của mình liên lụy đến những người khác. Giang Ngọc Phụng nắm chặt tay, suy nghĩ một chút, mới quyết tâm nói:

- Được rồi, ta đi theo ngươi.

Giang Hào Nhân vốn định lên tiếng ngăn cản Giang Ngọc Phụng nhưng đã không kịp, nên chỉ đành im lặng phó mặc cho trời. Nói thế nào, nơi đây cũng là kinh thành, dưới chân thiên tử. Dù cho Lục Quân Hiên lá gan có lớn cỡ nào chắc cũng không dám làm gì Giang Ngọc Phụng đâu.

Lục Quân Hiên được đến Giang Ngọc Phụng đáp ứng liền nở nụ cười đắc thắng. Hắn nói vài câu kiếu từ Giang Hào Nhân xong tiện đi trước dẫn đường cho Giang Ngọc Phụng. Ra đến một chỗ vắng vẻ ngoại thành, Lục Quân Hiên mới dừng lại nói:

- Giang Ngọc Phụng, ngươi biết bổn quan thật thích ngươi không? Ngoan ngoãn gả cho ta, ta nhất định sẽ không bạc đãi ngươi đâu.

Giang Ngọc Phụng lười cùng hắn nhiều lời. Nàng lạnh lùng nói:

- Lục Quân Hiên ngươi nghe không rõ tiếng người hay sao? Ta đã nói ta sẽ không bao giờ gả cho ngươi. Nếu ngươi hẹn ta ra chỉ nói những lời như vậy thì thật xin lỗi, ta đây không thừa thời gian nghe ngươi nói nhảm.

Lục Quân Hiên bước đến gần, đưa tay nâng cằm Giang Ngọc Phụng, giọng nói đầy vẻ uy hiếp:

- Ngươi vốn không có tư cách từ chối. Ta hỏi qua ngươi chẳng qua là cho ngươi chút mặt mũi thôi. Nếu ngươi không đồng ý, ta đây có rất nhiều cách khiến cho ngươi đáp ứng.

Giang Ngọc Phụng cũng không tránh né. Nàng ánh mắt nhìn thẳng Lục Quân Hiên, khóe miệng thoáng mang theo nụ cười, hỏi:

- Ngươi thừa biết trong lòng ta chỉ có hận ngươi, nhưng ngươi lại một mực giữ ta bên cạnh. Chẳng lẽ ngươi không sợ ta giết ngươi sao?

Lục Quân Hiên ngửa mặt cười lớn, tay phải vuốt vuốt ngực làm ra vẻ mặt kinh hoảng, nói:

- Sợ? Ta đương nhiên là sợ chứ? Lục Quân Hiên ta là người nhát gan, cho nên ta sẽ không làm những việc mà ta không nắm chắc phần thắng. Bất quá nếu ta đã một mực muốn có được ngươi, đương nhiên ta cũng có cách khiến ngươi phải phục tùng ta. Phải rồi, ta đột nhiên nhớ đến gần một năm trước người phụ trách đến Giang Tây chẩn bần là Giang đại nhân thì phải?

Lục Quân Hiên đột nhiên hỏi câu này, làm Giang Ngọc Phụng trong nhất thời ngẫn ra. Một năm trước nàng không có ở Giang Nam nên không biết phụ thân mình đến Giang Tây chẩn bần. Bất quá, việc của Giang Tây nàng có nghe nói qua một chút. Gần một năm trước, Giang Tây xảy ra thiên tai, dân chúng mất mùa, khắp nơi đều có người khất thực. Nghe đâu, hoàng thượng đã lệnh cho người đến phát lương thực cứu tế nạn dân. Nhưng trên đường đi vì có chút vấn đề, nên xe lương đến trễ mất mấy ngày, khiến cho một ngàn mấy nạn dân phải chết đói, xác phơi đầy đồng. Lục Quân Hiên đột nhiên nhắc đến việc này, chẳng lẽ là muốn quy hết toàn bộ trách nhiệm lên người cha nàng?

Giang Ngọc Phụng trợn to mắt nhìn Lục Quân Hiên. Hắn quả nhiên là một tên tiểu nhân bỉ ổi. Không thể làm gì được nàng liền cầm tính mạng của cha nàng để uy hiếp nàng? Trong nhất thời, Giang Ngọc Phụng bị Lục Quân Hiên làm cho tức đến không nói nên lời.

Nhìn Giang Ngọc Phụng trầm mặc, Lục Quân Hiên vẻ mặt đắc thắng nói:

- Vẫn câu nói đó. Ta nhất định phải lấy được ngươi. Ngươi tốt nhất ngoan ngoãn làm tân nương của ta đi. Còn nữa đừng có mà suy nghĩ tự tử, hay là giết chết ta. Ngươi biết ta có bao nhiêu thủ đoạn mà. Cha ngươi lớn tuổi rồi, ta nghĩ ngươi cũng không muốn hắn chịu khổ đâu. Đúng không?

Giang Ngọc Phụng chỉ cảm thấy toàn thân khí huyết sôi trào. Nếu không phải lý trí ngăn cản, nàng đã cho Lục Quân Hiên một chưởng chết tươi.

Trong lòng Giang Ngọc Phụng hiểu rõ Lục Quân Hiên không phải chỉ nói suông. Dạng tiểu nhân như hắn có gì không dám làm chứ?

Tội danh cố ý làm trễ nãi công vụ, gây thiệt hại tính mạng của nhiều người, có thể nói không phải là một tội nhỏ. Nhẹ thì bị tịch biên gia sản, cắt chức, nặng hơn nữa là lưu đày đến biên cương, nặng nhất có thể bị xử trảm. Phụ thân nàng làm quan thanh liêm, bổng lộc hằng năm không được bao nhiêu. Tiền bạc chi tiêu trong gia đình đều dựa vào sản nghiệp của tổ tiên để lại. Nếu thật sự bị tịch biên gia sản, cả nhà nàng ngày sau phải sống thế nào đây? Về hai mức hình phạt phía sau lại không cần nói đến. Biên cương giá rét, phụ thân nàng tuổi tác đã cao, làm sao có thể chống đỡ nổi?

Giang Ngọc Phụng đã mất đi Triệu Đình, nàng không thể để cho người thân của mình xảy ra chuyện nữa. Sau một lúc đắn đo suy tính, cuối cùng Giang Ngọc Phụng chấp nhận buông tha cho vận mệnh. Nàng biết Triệu Đình nếu có linh thiêng, nhất định sẽ không trách nàng làm ra quyết định này. Giang Ngọc Phụng cắn chặt môi dưới ngăn lại cơn đau không ngừng xéo trái tim nàng. Nàng thanh âm mệt mỏi:

- Ta hiểu. Không cần tổn thương người nhà của ta. Mọi chuyện ta đều nghe theo ngươi là được.

Lục Quân Hiên xoa xoa má Giang Ngọc Phụng, mỉm cười hài lòng, nói:

- Như vậy có phải thật ngoan hay không? Tốt lắm, ngày mai ta sẽ cho người mang lễ vật đến. Mùng tám tháng tám chúng ta sẽ thành thân, ngươi không có ý kiến gì sao?

Giang Ngọc Phụng bị bàn tay thô ráp của Lục Quân Hiên sờ loạn trên mặt, tâm sinh cực độ chán ghét. Nàng cố nén không để cho mình nôn ra, ngữ khí hờ hững đáp:

- Không gì. Ta không phải đã nói mọi chuyện đều y theo ngươi rồi sao?

Giang Ngọc Phụng ngoài mặt đáp như vậy, nhưng trong lòng lại cảm thấy một mảnh thê lương. Mùng tám tháng tám thành hôn? Thế nhưng hôm nay đã là mùng ba tháng tám. Lục Quân Hiên cũng không khỏi quá nóng lòng hay sao? Nghĩ đến đây, Giang Ngọc Phụng lại tự giễu cười. Nếu hắn không ham muốn sắc đẹp của nàng thì cần gì phải bày ra nhiều thủ đoạn như vậy chứ?

Lục Quân Hiên thấy Giang Ngọc Phụng không phản ứng gì, liền được nước lấn tới, chồm người đến dự định hôn lên môi nàng. Lúc này, Giang Ngọc Phụng chợt lui lại vài bước, thanh âm không mang theo một tia cảm xúc:

- Lục đại nhân, nếu chúng ta đã nói xong thì Ngọc Phụng xin phép cáo từ.

Lục Quân Hiên vuốt vuốt râu nói:

- Đương nhiên ta không còn gì nói với nàng, nhưng mà hành động thì còn thiếu một chút nha!

Giang Ngọc Phụng vẻ mặt trầm xuống, giọng nói lạnh như băng:

- Lục đại nhân xin giữ lễ. Ta đã đồng ý gả cho ngươi. Ngươi còn sợ ta chạy mất hay sao?

Lục Quân Hiên xoa cằm, cười nói:

- Được rồi. Nếu nàng đã nói vậy thì đến đêm tân hôn ta nhất định lấy lại cả vốn lẫn lời.

Nghe Lục Quân Hiên nói năng khinh bạc, Giang Ngọc Phụng cũng chẳng tức giận. Vì sao ư? Bởi vì, trong mắt nàng vốn không hề xem hắn đang tồn tại. Sẽ có người tức giận vì một thứ rác rưởi hay sao? Nếu có thì Giang Ngọc Phụng nàng cũng nhất định không phải người đó.

Giang Ngọc Phụng lạnh nhạt nói một câu cáo từ rồi bất kể Lục Quân Hiên có đồng ý hay không, đã sử dụng khinh công biến mất trước mắt hắn.

---o0o---


Giang Ngọc Phụng vừa đi khỏi, Lục Quân Hiên liền bị một toán hắc y nhân từ trong bụi rậm xông ra chế trụ. Đương Lục Quân Hiên còn đang ngẫn người thì trên cổ hắn đã bị kề lên hai thanh đao sắc bén. Chỉ nghe hắc y nhân dẫn đầu ra lệnh cho những kẻ khác:

- Mang hắn đi.

Lục Quân Hiên lúc này mới phục hồi tinh thần. Biết mình hiện tại đang trong tình thế nào, hắn sợ đến mức suýt chút là són ra quần, lớn tiếng van xin tha mạng:

- Các vị đại hiệp. Có gì từ từ nói được không? Các vị muốn bao nhiêu ngân lượng ta đều có thể cấp mà. Chỉ cần các vị tha cho cái mạng nhỏ của tiểu nhân là được.

Hắc y nhân dẫn đầu hung hăng cho Lục Quân Hiên một cái tát nảy lửa, lớn tiếng thóa mạ:

- Ai cần đồng tiền thối của ngươi. Đi nhanh lên, chủ nhân của bọn ta đang đợi ngươi đó.

Lục Quân Hiên còn muốn hỏi chủ nhân của bọn họ là ai, nhưng chợt nhớ đến cái tát lúc nãy bèn lập tức ngậm miệng không dám nói thêm tiếng nào.

Lục Quân Hiên bị đám hắc y nhân dẫn đi vòng vèo qua mấy đoạn đường. Cuối cùng, hắn lại bị đẩy vào trong một mật thất. Bên trong mật thất tối om chỉ có một ngọn đèn cầy phát ra ánh sáng lờ mờ. Lục Quân Hiên nheo mắt nhìn, lại phát hiện trong mật thất còn có một người khác. Bởi vì ánh sáng quá ít, Lục Quân Hiên không thể nhận ra người kia vẻ mặt như thế nào. Chỉ nghe người kia phát ra thanh âm âm trầm:

- Lục Quân Hiên, ngươi nhận ra ta chứ?

Tuy là mắt không thể nhìn rõ người kia, nhưng thanh âm này Lục Quân Hiên nhất định không nhận sai. Hắn hai chân mềm nhũn, quỳ phịch xuống, lắp bắp nói:

- Thuộc… Thuộc hạ tham kiến tiểu chủ.

Thần bí nhân phát ra tiếng cười lạnh lẽo, nói:

- Ngươi còn nhận ra ta là tiểu chủ của ngươi, vậy mà người của ta ngươi cũng dám đoạt? Ta thật muốn mổ bụng ngươi ra xem lá gan của ngươi có bao lớn đây.

Âm thanh lạnh lẽo, âm ngoan khiến Lục Quân Hiên cả người phát run, vội vàng dập đầu liên tục mấy cái nói:

- Tiểu chủ tha mạng. Thuộc hạ không phải muốn chiếm đoạt nàng ấy. Mọi việc thuộc hạ làm đều vì trung thành với tiểu chủ. Xin tiểu chủ minh giám.

Thần bí nhân cười nhạt một tiếng, hỏi:

- Nga… Vậy sao? Ta đây thật phải đa tạ lòng trung thành của ngươi rồi!

Ba chữ “lòng trung thành” như được rít qua kẻ răng, làm cho Lục Quân Hiên nghe xong sợ hãi đến tim cơ hồ muốn nhảy ra ngoài. Lục Quân Hiên vội vàng thanh minh:

- Tiểu chủ bớt giận, xin nghe thuộc hạ giải thích. Thuộc hạ là một lòng một dạ trung thành với vương gia cùng tiểu chủ. Từ ngày Triệu Đình chết rồi, Giang Ngọc Phụng tựa như cái xác không hồn. Thuộc hạ sợ rằng nàng ấy nghĩ quẫn nên đã nghĩ cách dùng Giang Hào Nhân làm điểm yếu buộc nàng ấy gả cho mình. Như vậy thuộc hạ vừa có thể khống chế Giang Hào Nhân vừa có thể giám sát nàng ấy.

Lục Quân Hiên dừng lại một chút, ngước lên nhìn biểu hiện của thần bí nhân. Thấy hắn không nói tiếng nào, Lục Quân Hiên mới tiếp tục:

- Tiểu chủ cũng biết hiện tại người không tiện lộ diện. Thuộc hạ chỉ còn cách đóng vai tiểu nhân thôi. Đợi khi thiên hạ này thuộc về vương gia, tiểu chủ trở thành thái tử, một đạo thánh chỉ đưa xuống, nàng ấy có thể không tuân theo hay sao?

Thần bí nhân nghe Lục Quân Hiên nói xong, ngón tay nhịp nhịp bàn, giọng nói cũng bớt đi một phần gay gắt:

- Ngươi nói nghe thật hay. Nhưng ta lấy gì tin tưởng một con người háo sắc như ngươi sẽ không động vào nàng đây?

Lục Quân Hiên cũng nhận ra tiểu chủ của mình tâm tình đã hòa hoãn hơn một chút. Hắn trong lòng âm thầm thở ra một hơi, tự nhủ với mình chỉ cần giữ được rừng xanh, lo gì không có củi đốt. Nghĩ vậy Lục Quân Hiên liền ngẩng đầu lên, chỉ tay vào mặt mình, nói:

- Cũng dựa vào thuộc hạ là người háo sắc.

Thần bí nhân kinh ngạc, hỏi lại:

- Nga… Đây là ý gì?

Lục Quân Hiên nói:

- Chính vì thuộc hạ là người háo sắc cho nên thuộc hạ sẽ không muốn vì một ngọn cây mà bỏ cả khu rừng. Thuộc hạ còn muốn dựa vào ân đức của tiểu chủ, sống phong lưu thêm vài chục năm nữa.

Nói đến đây, Lục Quân Hiên liền đưa hai ngón tay chỉ lên trời, tuyên thệ:

- Tóm lại, thuộc hạ có thể lấy tính mạng đảm bảo, Giang Ngọc Phụng chỉ thuộc về một mình tiểu chủ. Thuộc hạ tuyệt đối sẽ không động vào một sợi lông tơ của nàng ấy.

Thần bí nhân nghe vậy, trong lòng vô cùng vừa ý. Hắn phất tay, nói:

- Tốt lắm, ngươi quỳ nãy giờ cũng mỏi rồi. Đứng lên đi.

Lục Quân Hiên dập đầu tạ ân rồi phủi phủi quần áo đứng dậy nói:

- Tiểu chủ, thuộc hạ còn có một việc muốn bẩm báo.

Thần bí nhân nói:

- Nói đi.

Lục Quân Hiên nói:

- Thuộc hạ nghe được trong cung truyền ra tin tức, tên hôn quân kia đang cho người bí mật đi khắp nơi tìm kiếm danh y.

Thần bí nhân trầm ngâm một chút, nói:

- Việc này chắc hẳn có vấn đề. Ngươi đi đều tra thêm đi. Không còn sớm nữa, trở về đi. Đừng để mật thám bên phía cẩu hoàng đế biết được.

Lục Quân Hiên vâng dạ vài tiếng rồi theo chỉ dẫn của bọn hắc y nhân trở về phủ đệ của mình.

Lục Quân Hiên đi rồi, trong mật thất chỉ còn lại một mình thần bí nhân âm thầm suy tính đến một ngày mình được đăng lên vương vị. Nghĩ đến đây hắn liền lấy ra một tấm bản đồ, tính toán bước đi kế tiếp. Hắn cần phải nhanh chóng hoàn thành đại nghiệp để ôm trọn mỹ nhân. Trong lòng vừa nghĩ đến Giang Ngọc Phụng xinh đẹp kiều diễm, trên khuôn mặt hắn lập tức nổi lên nụ cười âm hiểm. Hắn không những phải làm thái tử, hắn còn muốn làm hoàng đế. Nắm trong tay quyền lực tuyệt đối, như vậy sẽ không còn ai dám ngăn cản hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net