Chương 53

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếng đàn vừa dứt, Giang Ngọc Phụng liền giật mình nhớ đến hiện tại. Đối diện với những thứ đèn lồng kết hoa kia, Giang Ngọc Phụng trong lòng chỉ cảm thấy một mảnh thê lương. Qua hết đêm nay, nàng sẽ phải gả cho Lục Quân Hiên.

Nghĩ đến đây, Giang Ngọc Phụng không khỏi nở nụ cười trào phúng. Nàng hôn nhân thật sự quá thất bại. Hai lần thành hôn đều không phải nàng cam tâm tình nguyện. Lần trước thành hôn, trong lòng nàng chỉ có Lâm Khải Vũ cho nên quyết định trong đêm tân hôn sẽ lấy cái chết bảo toàn tình yêu của mình. Nhưng may mắn là lần đó Triệu Đình đã để cho nàng kìm chế, cho nên nàng mới còn sống đến bây giờ. Lần này nàng lại không may mắn như vậy. Dù nàng có kề đao vào cổ uy hiếp Lục Quân Hiên, hắn cũng sẽ không bao giờ làm theo lời nàng. Lấy cái chết để bảo toàn trinh tiết càng không được. Lục Quân Hiên không phải đã nói rồi sao? Nếu nàng tự tìm cái chết, hắn nhất định tìm người nhà nàng tính sổ.

Giang Ngọc Phụng tay khẽ sờ lên mảnh ngọc bội trên cổ. Đây là tín vật của Triệu Đình tặng nàng. Mỗi lần nhìn đến nó, nàng lại nhớ đến vẻ mặt trẻ con, tinh nghịch của Triệu Đình. Nhắc đến việc này, Giang Ngọc Phụng lại cảm thấy mình thật kỳ lạ. Những người bên ngoài đều bị vẻ điềm tĩnh, lạnh lùng của Triệu Đình cuốn hút. Nàng ngược lại yêu thích tính khí trẻ con của Triệu Đình hơn. Bởi vì nàng cảm thấy được đó mới là bản chất thật của Triệu Đình.

Vừa nghĩ đến Triệu Đình, Giang Ngọc Phụng tâm như bị một bàn tay vô hình bóp nát. Đến giờ nàng vẫn không sao chấp nhận được con người ấy đã nhẫn tâm bỏ lại nàng. Con người nhẫn tâm kia chẳng lẽ thật tin rằng Giang Ngọc Phụng nàng rất mạnh mẽ hay sao?

Đúng! Giang Ngọc Phụng rất mạnh mẽ. Nhưng đó chỉ là khi nàng ở cạnh Triệu Đình. Không có Triệu Đình, Giang Ngọc Phụng chỉ là một chú gà con yếu ớt, tùy thời đều có thể bị những kẻ săn mồi nuốt chửng.

Giang Ngọc Phụng ánh mắt lướt qua thanh cổ cầm trên bàn. Tay nàng bất giác lại gác lên phím đàn nhẹ nhàng vuốt ve. Nàng không biết đây là lần thứ mấy nàng dùng tiếng đàn để gởi gắm tâm trạng của mình. Nàng chỉ biết, cầm nghệ của nàng không bằng Triệu Đình, thế nhưng Triệu Đình lại rất yêu thích nghe nàng gảy đàn. Mỗi lần nàng khẩy xong một khúc, Triệu Đình lại không ngừng tán thưởng, khích lệ nàng. Nàng đương nhiên biết Triệu Đình miệng lưỡi trơn tru khéo dỗ ngọt nữ nhi. Nhưng mà bản thân nàng là nữ nhi, có lý nào lại không thích được người khác khen tặng đâu.

Giang Ngọc Phụng ánh mắt chăm chú nhìn vào phím đàn, nhỏ giọng thì thầm:

- Triệu Đình Doanh! Nàng biết không? Ta thật hận nàng. Ta hận nàng nhẫn tâm bỏ rơi ta. Hận nàng luôn tự ý quyết định mọi thứ. Hận nàng dùng một phong hưu thư để chấm dứt quan hệ của chúng ta. Nhưng là, ta cũng không sao quên được nàng. Nàng đối với người ngoài đều là một vẻ lạnh lùng hờ hững, nhưng với ta nàng luôn luôn tỏ ra ôn nhu săn sóc. Nàng cho ta cảm giác ấm áp, an toàn mỗi khi ta được ở bên cạnh nàng. Nàng dành tất cả những thứ tốt đẹp nhất cho ta, khiến ta nghĩ mình là người hạnh phúc nhất thế gian. Và rồi, nàng đột nhiên biến mất khỏi cuộc đời ta. Nàng làm cho cuộc sống của ta trở nên hỗn loạn. Triệu Đình Doanh nàng có biết, nàng làm như vậy là rất tàn nhẫn hay không?

Nói đến đây, một giọt nước mắt lặng lẽ từ gương mặt xinh đẹp của Giang Ngọc Phụng rơi xuống phím đàn. Giang Ngọc Phụng nói trong tiếng nức nở:

- Đình nhi biết không? Ngày mai ta phải lên kiệu hoa gả nhập Lục gia. Trước đây ta từng nghĩ mình sống là người của nàng, chết cũng phải là ma của nàng. Nhưng là… Ta không làm được. Dù không có phong hưu thư kia của nàng. Ta cũng không thể chống lại sự áp bức đe dọa của Lục Quân Hiên. Đình nhi! Ta có phải thật vô dụng hay không?

Xem đến tình cảnh của hôm nay, Giang Ngọc Phụng lại thật hối hận vì sao ngày đó nàng lại nghe lời Phi Tuyết. Nếu ngày đó nàng chết đi, thì đã không thừa nhận dày vò như bây giờ. Mấy hôm nay chỉ cần nghĩ đến, ngày sau tùy thời đều phải nhìn thấy mặt Lục Quân Hiên, tùy ý hắn ôm ấp động chạm, nàng trong lòng lập tức cảm thấy ghê tởm.

Đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, khiến Giang Ngọc Phụng giật mình, vội vàng lau đi nước mắt trên mặt mình. Nàng thanh âm hơi chút run rẩy, hướng cửa hỏi:

- Ai đó?

Người ngoài cửa nhẹ giọng đáp:

- Phụng nhi, là mẫu thân đây. Mẫu thân có thể vào không?

Giang Ngọc Phụng chỉnh trang lại gương mặt một một chút, đi đến mở cửa. Nhìn thấy vẻ mặt tiều tụy của Giang phu nhân, Giang Ngọc Phụng trong lòng lại cảm thấy đau nhói. Nàng khóe môi cố gắng nở nụ cười nói:

- Mẫu thân mời vào.

Giang phu nhân khẽ gật đầu, đi vào ngồi xuống rót một tách trà, rồi ngoắc tay gọi Giang Ngọc Phụng ngồi xuống cạnh mình, nói:

- Phụng nhi, cùng mẫu thân nói chuyện một chút được không?

Giang Ngọc Phụng ngồi xuống bên cạnh Giang phu nhân. Nàng ánh mắt cúi thấp, chăm chú nhìn vào tách trà, rầu rĩ đáp:

- Phụng nhi xin nghe mẫu thân chỉ dạy.

Giang phu nhân uống một ngụm trà, thở dài nói:

- Chúng ta là mẹ con, mẫu thân cũng không muốn vòng vo nhiều. Mẫu thân lần này chỉ muốn hỏi, con thật sự muốn gả cho Lục Quân Hiên sao?

Giang Ngọc Phụng trong lòng lập lại câu hỏi của mẫu thân vài lần. Thật sự muốn gả cho Lục Quân Hiên sao? Dĩ nhiên là không. Đừng nói Lục Quân Hiên là tên bỉ ổi, hạ lưu, dù cho hắn có là nam nhân tốt nhất trên thế gian, nàng cũng không muốn gả cho hắn. Bởi vì đời này, kiếp này, lòng của nàng đã cấp cho Triệu Đình. Bất quá nàng không muốn mẫu thân mình lo lắng, cho nên lựa chọn nói dối:

- Dạ phải. Phụng nhi là cam tâm tình nguyện.

Giang Ngọc Phụng nói câu này, trên gương mặt mang theo một nụ cười tươi như hoa, khiến cho người người nhìn thấy đều lầm tưởng nàng thật sự rất hạnh phúc. Thế nhưng, hiểu con, không ai ngoài mẹ. Giang phu nhân vừa nhìn đã nhận ra Giang Ngọc Phụng trên khuôn mặt tuy là tươi cười, nhưng trong ánh mắt lại không giấu được cực hạn bi thương. Bà khẽ vuốt ve mái tóc Giang Ngọc Phụng, từ ái nói:

- Phụng nhi! Tuy là mẹ con chúng ta không có nhiều thời gian ở cạnh nhau, nhưng không vì vậy mà tình cảm của mẫu thân dành cho con ít đi. Còn nhớ khi con còn nhỏ, thân thể không được tốt, mẫu thân tùy thời đều không ngừng lo lắng. Những khi con phát bệnh, mẫu thân đêm không dám chợp mắt. Mẫu thân sợ rằng một khi mình tỉnh dậy sẽ không còn nhìn thấy con nữa.

Nói đến đây, Giang phu nhân đã mắt lệ nhạt nhòa. Giang Ngọc Phụng định nói vài tiếng an ủi, nhưng lại bị Giang phu nhân cướp lời:

- Phụng nhi, con khoan nói. Để mẫu thân nói hết được không? Năm đó, khi con vừa được sáu tuổi thì phát một cơn bệnh nặng. Mẫu thân còn tưởng rằng phải mãi mãi mất đi con. Nhưng là ông trời thương tình. Ngày ấy, Tử Hàng đạo nhân tình cờ đi ngang qua Giang gia chúng ta nên con mới thoát được một kiếp. Sau đó, Tử Hàng đạo nhân nhìn thấy con thần thái sáng sủa nên muốn ngỏ lời nhận con làm đệ tử. Khi ấy, mẫu thân trong lòng không nỡ xa con. Thế nhưng lại nghĩ, Tử Hàng đạo nhân là một thế ngoại cao nhân, được làm đệ tử của ông ấy chính là một vinh hạnh. Hơn nữa, mẫu thân cũng nghĩ tới, con từ nhỏ thân thể gầy yếu, đi theo ông ấy học chút ít y thuật, biết đâu có lợi. Vì vậy mà mẫu thân mới dứt tình, để con đi theo Tử Hàng đạo nhân hơn mười năm.

Giang Ngọc Phụng nghe đến đây nước mắt cũng không cầm được, từng giọt từng giọt rơi xuống vạt áo. Nàng khi còn nhỏ, trong lòng vẫn thường oán trách phụ mẫu nhẫn tâm đưa mình đến Thất Kiếm Môn, khiến cho nàng luôn bị sư huynh đệ đồng môn hiếp đáp. Tuy lớn lên hiểu chuyện, nàng không còn trách cha mẹ mình nữa, nhưng nói sao thì trong tâm trí cũng còn lại một chút gì đó gọi là… Ưm… Có lẽ gọi là không cam lòng. Là không cam lòng bị sắp đặt.

Chỉ nghe Giang phu nhân tiếp tục nói:

- Hơn một năm trước, mẫu thân nhận được thư của Tử Hàng đạo nhân. Đọc được trong thư là con sắp sửa đến ngày trở về, khi ấy mẫu thân vui mừng tưởng như phát điên. Chỉ là, Tử Hàng đạo nhân còn căn dặn, ngày con trở về, phải lập tức tiến hành chọn rể. Ông ấy nói, đây là nhân duyên tiền định, không thể làm trái. Mẫu thân tuy rằng không đành lòng để con gả đi, nhưng Tử Hàng đạo nhân được xưng là thần bốc, mẫu thân sợ trái lời ông ấy sẽ không hay. Vì vậy, mẫu thân mới quyết định bàn bạc với lão gia tìm cho con một phu tế tốt. Kỳ thật, ban đầu nhìn thấy Triệu Đình, ta rất hài lòng, bất quá ta lại vì con mà lo lắng. Triệu Đình tướng mạo, học vấn, gia cảnh đều quá hoàn hảo, ta sợ hắn sẽ giống những công tử hào môn, có tam thê tứ thiếp. Dạo trước nhìn thấy Triệu Đình một lòng một dạ đối đãi với con, ta mới hơi cảm thấy an tâm. Thế nhưng hắn lại…

Nói đến đây Giang phu nhân đột nhiên không dám nói tiếp nữa. Bà biết Giang Ngọc Phụng trong lòng vẫn chưa quên được sự việc kia. Nếu không phải bà cùng Giang Hào Nhân an bày hôn sự này. Giang Ngọc Phụng đã không yêu thượng Triệu Đình. Mà Triệu Đình cũng không vì giúp Giang Hào Nhân mà mất mạng. Tiền căn hậu quả một phần là do Giang gia. Là Giang gia nợ hai người các nàng.

Giang Ngọc Phụng nghe xong trong lòng càng thêm loạn. Thì ra nàng cùng Triệu Đình thành hôn có một phần là do sư phụ mình nhúng tay vào. Nàng tuy biết sư phụ mình tài giỏi, nhưng nàng cũng không tin rằng ông ấy có tài đoán trước tương lai. Lúc ở Thất Kiếm Môn, sư phụ nàng rõ ràng biết nàng thích Lâm Khải Vũ. Hơn nữa, ông ấy lại rất yêu thương nàng, lý nào lại muốn chia rẽ nàng đâu?

Lại nói nếu Tử Hàng đạo nhân không thích nàng cùng Lâm Khải Vũ ở cùng một chỗ, thì ông ấy cũng sẽ không để hạnh phúc của nàng đều phó mặc cho may rủi. Việc này nhất định có vấn đề. Nhưng vấn đề ở đâu, nàng lại không tài nào nghĩ ra.

Giang phu nhân thở dài, tiếp:

- Phụng nhi, bây giờ nghĩ lại. Mẫu thân có lẽ đã sai lầm. Mẫu thân trong lòng chỉ một mực muốn tốt cho con, nhưng mà chưa lần nào mẫu thân hỏi qua con có nguyện ý hay không? Phụng nhi nếu con muốn trách thì cứ trách mẫu thân đi.

Giang Ngọc Phụng “phịch” một tiếng, đã quỳ gối trước mặt Giang phu nhân, nghẹn ngào nói:

- Phụng nhi không trách mẫu thân. Phụng nhi biết mọi việc mẫu thân làm đều có khổ tâm. Hơn nữa, Phụng nhi cũng không phải là không nguyện ý. Ở Thất Kiếm Môn, sư phụ cùng các sư huynh, sư tỷ đều rất yêu thương Phụng nhi. Lúc trước thành thân cùng Triệu Đình, quả thật Phụng nhi trong lòng không thuận. Nhưng nhân phi thảo mộc, Triệu Đình đối với Phụng nhi rất tốt. Vô hình trung, Phụng nhi quả thật đối với Triệu Đình động chân tình. Tuy là Triệu Đình mệnh bạc, nhưng Phụng nhi cảm thấy cuộc đời có thể gặp được Triệu Đình, Phụng nhi đã không còn gì hối tiếc.

Từng tiếng nức nở của Giang Ngọc Phụng cứ một một nhát dao sắc bén khứa vào tim Giang phu nhân. Giang Ngọc Phụng là bà mang thai chín tháng mười ngày, cực khổ sinh thành. Nghĩ đến ngày mai Giang Ngọc Phụng phải gả cho tên khốn họ Lục kia, Giang phu nhân trong lòng lập tức nghĩ ra một cái quyết định. Bà ôm Giang Ngọc Phụng vào lòng, khẽ xoa đầu nàng, dịu dàng nói:

- Phụng nhi ngoan, đừng khóc. Đều là mẫu thân không tốt, nhắc đến những việc làm con đau lòng. Thật ra đêm nay mẫu thân đến đây chỉ muốn nói với con vài lời về việc hôn sự. Mẫu thân biết con không thích Lục Quân Hiên. Chắc chắn là hắn dùng thủ đoạn gì đó ép buộc con thôi.

Nói đến đây, Giang phu nhân khẽ nâng mặt Giang Ngọc Phụng lên để nàng đối diện ánh mắt mình. Giang phu nhân hít sâu một hơi, giọng nói kiên định:

- Phụng nhi, nghe mẫu thân nói một lời được không? Mẫu thân cùng phụ thân con sống đến tuổi này đã không còn gì nuối tiếc. Con không cần vì hai ta mà hi sinh hạnh phúc cả đời của mình. Lúc này còn sớm, con mau trốn đi.

Giang Ngọc Phụng không hề suy nghĩ đã lắc đầu đáp:

- Phụng nhi sẽ không đi đâu hết. Sư phụ từng dạy, trốn tránh không phải là cách tốt. Phụng nhi đã lớn, Phụng nhi phải có trách nhiệm với những việc mình làm. Hơn nữa Phụng nhi đi như vậy, Lục Quân Hiên hắn sẽ không để yên đâu.

Giang phu nhân giữ chặt vai Giang Ngọc Phụng nói:

- Phụng nhi đừng bướng bỉnh như vậy. Phụ thân và mẫu thân sẽ không sao đâu. Ở đây là kinh thành, Lục Quân Hiên không dám làm bậy đâu. Cho nên, Phụng nhi con cứ yên tâm đi đi.

Giang Ngọc Phụng lắc đầu nói:

- Phụng nhi biết mẫu thân chỉ muốn tốt cho Phụng nhi. Thế nhưng, Lục Quân Hiên hắn là tên tiểu nhân bỉ ổi, hắn có gì lại không dám đâu? Kinh thành tuy ngay dưới chân thiên tử nhưng bè phái của Lục Quân Hiên cũng không ít. Phụng nhi hiểu rõ những gì mình đang làm. Nếu bây giờ Phụng nhi bỏ đi để mặt Giang gia đối mặt hết thẩy, cả đời này lương tâm của Phụng nhi sẽ chẳng thể nào an ổn.

Giang Ngọc Phụng nở nụ cười chua xót. Lục Quân Hiên nếu dễ đối phó thì Triệu Đình đã không chết oan. Bỏ đi. Dù sao Triệu Đình cũng không còn, nàng gả cho ai đều như nhau thôi. Gả cho Lục Quân Hiên, ít nhất hắn cũng không động đến người của Giang gia. Như vậy lòng nàng cũng đỡ ray rứt hơn.

Giang phu nhân nhìn nữ nhi bộ dáng quật cường, không biết mình nên buồn hay nên tức giận. Giang phu nhân đứng dậy, phất tay áo, nói:

- Con… Ai… Ta cũng không biết nên nói con như thế nào nữa.

Giang Ngọc Phụng cũng đứng lên nắm lấy tay bà, trấn an:

- Mẫu thân, người đừng lo lắng. Phụng nhi sẽ không để mình bị thiệt thòi đâu.

Câu này Giang Ngọc Phụng nói ra cũng vì tự trấn an bản thân mình. Nàng hiểu rõ, mình hiện tại tựa như cá nằm trên thớt, tùy ý cho người ta mổ sẻ, thiệt thòi hay không thiệt thòi đều không tới phiên nàng quyết định.

Giang phu nhân là người từng trải, làm sao không hiểu Giang Ngọc Phụng đang nói dối để an ủi mình. Bất quá bà cũng không vạch trần nàng. Bà biết Giang Ngọc Phụng đã đủ đau khổ rồi. Nếu nhìn thấy bà bất an thì nàng sẽ càng thêm suy sụp. Giang phu nhân buông ra một tiếng thở dài, nói vài câu dặn dò Giang Ngọc Phụng rồi tiện rời khỏi.

---o0o---

Giang Ngọc Phụng ngồi trên kiệu hoa, bàn tay bất an nắm chặt khăn tay. Bên tai nghe được tiếng sáo nhạc rộn ràng, vui tươi nhưng sao lòng nàng lại như một cõi hiu quạnh. Nàng bất giác nhớ đến lần đó ở chân núi ngoại thành, nàng cùng Triệu Đình cưỡi chung một con ngựa. Khi ấy Triệu Đình đã từng hỏi nàng, nếu sau này phải gả cho một người khác nàng sẽ làm thế nào?

Khi đó, vốn chỉ là một lời nói đùa, không ngờ lại nhất ngữ thành sấm. Nàng thật sự phải cùng người khác thành thân. Ngày ấy, nàng đã nói, nàng nhất định sẽ không dại dột tự tử. Nàng nói ra đương nhiên sẽ giữ lời. Nhưng còn Triệu Đình? Triệu Đình thật sự sẽ không ngại rừng tên biển lửa xông vào mang nàng ra sao? Hẳn là không đâu. Triệu Đình không phải đã chết rồi sao? Nếu Triệu Đình còn sống, hẳn đã đến gặp nàng. Triệu Đình tuyệt đối sẽ không để nàng chịu nhiều ủy khuất như vậy.

Trên đường đi, Giang Ngọc Phụng tựa như một con rối gỗ, tùy cho người khác dẫn dắt. Nàng thậm chí không biết mình khi nào thì xuống kiệu hoa, khi nào thì bái đường, khi nào thì bị người mang vào tân phòng. Cho đến khi cánh cửa tân phòng bị người mạnh mẽ đẩy ra, kế đó Lục Quân Hiên mang theo một thân tửu khí đi vào, Giang Ngọc Phụng mới giật mình hồi thần.

Nếu lúc trước thành thân nàng chán ghét Triệu Đình một, thì hiện tại Giang Ngọc Phụng chán ghét… À không phải gọi là căm thù mới đúng. Nàng hận sao mình không thể moi gan, móc ruột, uống máu tên khốn kiếp này. Dưới tấm hỷ khăn, Giang Ngọc Phụng nhìn ra Lục Quân Hiên đang tiến đến gần mình. kế đó hỷ khăn bị người nhấc lên, Giang Ngọc Phụng lập tức ngửi thấy một mùi rượu nồng nặc.

Giang Ngọc Phụng vốn không thích rượu. May mắn Triệu Đình tuy rằng tửu lượng rất cao nhưng không phải là một tửu quỷ. Ngoại trừ vài dịp đặc biệt ra, Triệu Đình rất ít khi uống rượu, mà mỗi lần uống cũng chỉ vài ly nhỏ. Bởi vì Triệu Đình hiểu uống nhiều rượu sẽ hại thân. Hơn nữa, nàng thân phận đặc thù, luôn luôn phải giữ cho đầu óc trong tình trạng tỉnh táo nhất.

Nhìn Lục Quân Hiên cúi người đến gần mình, Giang Ngọc Phụng lúc này đã nhịn không được, ôm ngực nôn khan. Theo lễ nghi, tân nương từ sáng sớm không được ăn bất cứ vật gì, cho nên Giang Ngọc Phụng nôn cả buổi cũng chỉ là nước. Lục Quân Hiên hơi lùi lại phía sau, nhíu mày nói:

- Ngươi chán ghét ta đến mức độ vừa nhìn thấy ta đã nôn hay sao?

Giang Ngọc Phụng dùng khăn tay lau khóe miệng, cười nhạt, nói:

- Ta há chỉ chán ghét ngươi sao? Lục Quân Hiên, ngươi làm nhiều việc bất nghĩa, nhất định sẽ không có kết cục tốt.

Lục Quân Hiên nâng cằm Giang Ngọc Phụng, cười nói:

- Vậy sao? Đến lúc hẳn hay đi. Bây giờ ta chỉ biết mỹ nhân trước mặt đang đợi ta. Ta đây có chết cũng cam tâm mà.

Nói xong lại cười hắc hắc tiến đến ôm Giang Ngọc Phụng. Giang Ngọc Phụng chỉ thấy sống lưng lạnh toát, theo bản năng đẩy hắn ra. Lục Quân Hiên bị đẩy ngã, không những không tức giận mà còn cười hì hì, đứng dậy phủi phủi quần áo, nhìn Giang Ngọc Phụng nói:

- Là vi phu quá nôn nóng rồi. Được rồi, nương tử đến đây cùng ta uống ly rượu giao bôi trước đi.

Giang Ngọc Phụng nghe như không thấy, thủy chung vẫn ngồi im một chỗ. Cùng hắn uống rượu giao bôi? Ngay cả Triệu Đình còn chưa có ưu đãi đó, hắn đợi một trăm kiếp, một vạn kiếp nữa cũng đừng mong có được.

Lục Quân Hiên lúc này đã ngồi vào bàn, rót ra hai ly rượu, gọi đến lần thứ ba mà vẫn không thấy Giang Ngọc Phụng đi đến, hắn lập tức nổi giận, nói:

- Giang Ngọc Phụng, ngươi đừng rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt. Xem ra, ta không cho ngươi biết lợi hại, ngươi sẽ không ngoan ngoãn nghe lời.

Giang Ngọc Phụng nhất thời ngẫn ra, chưa kịp phản ứng thì đã thấy Lục Quân Hiên cho một ít thuốc bột vào trong ly rượu. Lục Quân Hiên nhìn Giang Ngọc Phụng, nở nụ cười âm hiểm, nói:

- Giang Ngọc Phụng, ly rượu này ngươi có thể không uống. Bất quá, ta không chắc rằng ngày mai cha ngươi có thể đi lại bằng hai chân đâu.

Uy hiếp? Giang Ngọc Phụng thật muốn cười lớn. Vì sao nàng luôn bị người khác nắm điểm yếu để khống chế chứ? Phải chăng nàng không đủ mạnh mẽ?

Đương nhiên không phải. Với võ công cùng tài trí của Giang Ngọc Phụng, nếu nàng muốn bỏ trốn, tuyệt đối sẽ không có người ngăn được nàng. Nàng dễ dàng bị khống chế chẳng qua là do nàng nội tâm quá lương thiện, quá lo nghĩ cho người khác. Tựa như lúc này, nếu không phải nàng sợ liên lụy đến người của Giang gia, nàng đã một chưởng đánh chết Lục Quân Hiên. Sau đó mang xác của hắn ném ra rừng hoang cho sói tha.

Giang Ngọc Phụng nở nụ cười chua chát, không nói một lời đã đi đến cầm lấy ly rượu Lục Quân Hiên để sẵn, một hơi uống cạn. Lục Quân Hiên không khỏi ngạc nhiên, hỏi:

- Ngươi vì sao không hỏi ta đã bỏ thuốc gì vào trong rượu?

Giang Ngọc Phụng nói:

- Có cần thiết sao? Phải chăng hỏi rồi, ngươi sẽ không bắt ta uống?

Lục Quân Hiên cười nói:

- Ngươi không những xinh đẹp, mà còn rất thông minh. Nhìn ngươi tiếp thu vấn đề nhanh như vậy, ta thật có điểm mất hứng. Ai… Bỏ đi. Nếu ngươi không hỏi thì ta tự nói cho ngươi biết vậy. Ly rượu ngươi vừa uống, cũng không phải là độc dược gì. Nó gọi là “Đêm xuân triền miên”. Ta tiêu mất một ngàn lượng mới mua một được lọ nhỏ này đây. Ngươi là người đầu tiên được hưởng dụng, cho nên ngươi cần cảm thấy mình có diễm phúc đi.

Vừa nghe bốn chữ “Đêm xuân triền miên”, sắc mặt Giang Ngọc Phụng lập tức tái méc không còn một hột máu. Trong y thư của Diệp Thiên Thảo từng nhắc qua loại xuân dược này. Nó là một loại xuân dược vô cùng bá đạo, người trúng phải toàn thân đầu tiên sẽ nóng lên, sau đó ánh mắt cũng sẽ mờ dần, trong đầu chỉ hướng tới một mục đích duy nhất đó là “cầu hoan”. Chỉ mới nghĩ đến Giang Ngọc Phụng đã cảm thấy toàn thân vô lực. Nàng hai chân không tự chủ được quỳ ngồi xuống mặt sàn lạnh lẽo.

Lục Quân

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net