Người nọ mang Lục Quân Hiên đến một con hẻm vắng, sau đó mới buông tay. Lục Quân Hiên vừa được tự do lập tức trừng mắt nhìn kẻ vừa bắt mình, hỏi:
- Ngươi muốn làm gì?
Người nọ nở nụ cười giảo hoạt, hỏi lại:
- Ngươi nói thử xem?
Lục Quân Hiên cảm nhận được nguy hiểm, hai chân di chuyển về sau vài bước, cho tay vào trong áo tìm kiếm vài món hữu dụng để đối phó. Mắt thấy người nọ càng lúc càng ép sát, Lục Quân Hiên liền rút ra trong người một xấp giấy đập vào vai hắn, nói:
- Huynh đệ, ngươi đừng đến gần nữa. Đêm nay ta mời ngươi uống rượu xem hát.
Nam tử kia nhìn thấy trên tay Lục Quân Hiên cầm một xấp ngân phiếu dày cộm, lập tức vỗ vai hắn, cười nói:
- Đề nghị của ngươi cũng không tồi. Bất quá chủ tử bên đó phải làm thế nào đây?
Lục Quân Hiên khoác vai hắn đi về phía một kỹ viện. Vừa đi Lục Quân Hiên vừa cười nói:
- Ngươi yên tâm. Ta vừa giúp chủ tử đạt thành ước nguyện. Đêm nay, chủ tử sẽ không trở về sớm như vậy đâu. Hôm nay ta cao hứng, làm chủ mời ngươi vui say thỏa thích một bữa. Ngươi mà từ chối, tức là không nể mặt ta đó.
Lục Quân Hiên nói xong trong lòng không khỏi đắc ý. Hắn biết trước chủ tử của mình chắc chắn sẽ không an lòng để hắn và Giang Ngọc Phụng ở cùng một chỗ. Lọ xuân dược kia là hắn cố tình chuẩn bị cho kế hoạch hiến mỹ nhân của mình. Mặc dù một ngàn lượng để mua một lọ xuân dược có vẻ hơi đắt, nhưng so với món lợi hắn sắp nhận được từ chủ nhân mình thì nó lại chẳng đáng vào đâu.
Nam tử kia vừa nghe nói Lục Quân Hiên mời khách, hai mắt lập tức sáng lên. Bất quá hắn cũng không quên lấy ra một bộ thường phục ném cho Lục Quân Hiên thay. Khi nãy Lục Quân Hiên bị bắt ra khỏi phủ, trên người vẫn còn mặt hỷ phục, nếu ngang nhiên đi vào kỹ viện chắc chắn sẽ làm cho người khác chú ý.
Lục Quân Hiên cầm lấy bộ thường phục, lập tức hiểu rõ, nam tử kia trước khi đến phủ đệ của hắn đã tính trước mọi việc. Bất quá đây cũng chỉ là việc nhỏ, hắn chẳng cần quan tâm nhiều làm gì. Thay xong y phục Lục Quân Hiên liền khoác vai nam tử kia đi vào một kỹ viện lớn nhất trong thành.
---o0o---
Giang Ngọc Phụng uống xong ly rượu, không bao lâu thì cơ thể dần dần có phản ứng. Nàng cảm thấy trong người mình nóng rực như bị từng ngọn lửa hồng thiêu đốt, cảnh vật trước mắt cũng bắt đầu trở nên mờ ảo. Nàng trong lòng không khỏi tức giận, xuân dược này quả nhiên là danh bất hư truyền. Bất quá, khi nghĩ lại, Giang Ngọc Phụng cảm thấy như thế cũng không phải là không tốt. Ít nhất nàng không cần nhìn thấy vẻ mặt của Lục Quân Hiên.
Mắt thấy Lục Quân Hiên bị một người nắm ra khỏi phòng, Giang Ngọc Phụng trong lòng không khỏi hi vọng người vừa đến sẽ cứu mình. Nhưng là nàng đã lầm. Lục Quân Hiên vừa bị mang đi, người kia cũng theo sau bước vào, thuận tay khóa trái cửa.
Giang Ngọc Phụng nheo mắt, cố gắng nhìn rõ dung mạo người kia. Thế nhưng dù nàng có cố gắng cách nào, trước mắt cũng chỉ là một mảnh mông lung, mờ ảo. Nàng chỉ biết người kia chậm rãi đến gần mình, sau đó lại cúi người bế nàng lên giường. Tiếp theo đó người kia cũng leo lên giường, vòng tay ôm lấy nàng. Giang Ngọc Phụng trong lòng vô cùng kinh hãi, muốn há miệng gọi to nhưng lại bị người kia dùng môi bịt kín. Âm thanh phát ra lại thành những tiếng “ưm, ưm” vô nghĩa.
Đợi đến lúc người kia chấm dứt nụ hôn, Giang Ngọc Phụng đã mềm nhũn ở trên giường, miệng không ngừng thở dốc. Giang Ngọc Phụng cảm nhận được tay người kia bắt đầu trở nên lộn xộn, thong thả thoát đi y phục trên người nàng. Vì tác dụng của xuân dược mà cơ thể nàng lúc này đã chẳng còn một tý sức lực nào, chỉ có thể để người kia muốn làm gì làm.
Nghĩ đến đêm nay phải thất thân cho một người xa lạ, một dòng lệ nóng liền theo khóe mi Giang Ngọc Phụng trào ra. Nàng đột nhiên cảm thấy hận bản thân mình vô cùng. Nàng hận mình lúc trước vì sao cứ luôn do dự không quyết. Không phải nữ nhi nào cũng muốn trao lần đầu tiên của mình cho người yêu thích nhất hay sao? Nàng đời này không phải chỉ nhận định một mình Triệu Đình hay sao? Nhưng vì sao nàng lại không trao thân cho Triệu Đình? Để rồi hôm nay bị một kẻ mà ngay cả mặt mũi nàng cũng không biết làm ô nhục. Đây phải chăng là ông trời muốn trừng phạt nàng?
Giang Ngọc Phụng không biết. Nàng hiện tại cái gì cũng không biết. Nàng chỉ biết cơ thể mình càng ngày càng nóng, càng ngày càng khó chịu, ý thức cũng càng trở nên mơ hồ. Trong cơn mê mang, Giang Ngọc Phụng chỉ biết âm thầm gọi lên tên của Triệu Đình.
---o0o---
Khi Giang Ngọc Phụng tỉnh dậy, trong phòng chỉ còn lại một mình nàng. Trên người không ngừng đau nhức khiến nàng lập tức nhớ đến việc xảy ra đêm qua. Ngay thời khắc đó, cơn đau giúp cho nàng có lại một chút thanh tỉnh. Nàng thấy được khuôn mặt người đó, bên tai nghe được người đó thì thầm rất nhiều điều. Thế nhưng nàng lại chẳng dám tin tưởng đó là sự thật.
Sư huynh nàng làm sao có thể là con tư sinh của Lục vương gia? Sư huynh nàng làm sao có thể cấu kết với Lục Quân Hiên? Nàng không tin. Đêm qua có lẽ chỉ là một giấc mộng. Chẳng qua, khi ánh mắt Giang Ngọc Phụng nhìn đến một vật trên giường, nàng muốn không tin đó là sự thật cũng không được.
Giang Ngọc Phụng đột nhiên cảm thấy mình làm người thật quá thất bại. Nàng hận mình không biết nhìn người, khiến cho sự việc trở nên rối rắm như ngày hôm nay. Nếu khi xưa nàng sớm nhận ra, mình không phải thật yêu Lâm Khải Vũ, sớm cùng hắn chấm dứt dây dưa, thì hắn đã không trở nên như bây giờ.
Giang Ngọc Phụng chống tay muốn ngồi dậy nhặt lấy vật kia, thế nhưng nửa thân dưới đau đớn khiến nàng cắn môi đến bật máu. Trước khi gả cho Lục Quân Hiên, nàng đã tính đến việc này. Chẳng qua khi thật sự trải qua vẫn khiến nàng không sao thích ứng được. Giang Ngọc Phụng nắm chặt vật kia trong tay, hai mắt tràn đầy hận ý, phẫn nộ hét lớn:
- Lục Quân Hiên, tên khốn kiếp. Ta sẽ không để yên cho các ngươi.
---o0o---
Dương Yên Nhu hiện tại đang rất đau đầu, theo mật thám báo lại, Lục vương gia đã bắt đầu huy động quân đội tiến về hoàng thành. Lục vương gia nắm trong tay hai phần ba binh lực của Đại Tống, muốn đánh vào kinh thành, bắt sống Tống Nhân Tông không phải là chuyện khó. Chiến thắng đối với hắn chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Dương Yên Nhu nhắm mắt, tựa lưng vào ghế. Gần đây bận rộn khiến nàng quên mất đã bao lâu mình không gặp Giang Ngọc Phụng. Lão sư nói với nàng, chỉ có để Giang Ngọc Phụng ở Lục phủ mới là cách an toàn nhất. Lục vương gia tính đa nghi rất cao, hắn nhất định không hoàn toàn tin tưởng Lục Quân Hiên. Giang Ngọc Phụng là quân cờ quan trọng giúp Lục Quân Hiên thiết kế đường lui cho mình. Chính vì vậy hắn sẽ không tùy tiện chạm vào Giang Ngọc Phụng. Về việc hắn có để Lâm Khải Vũ chạm vào Giang Ngọc Phụng hay không thì rất khó nói. Có thể vì đề phòng Lâm Khải Vũ đạt được mục đích rồi trở mặt, hắn sẽ không để họ Lâm kia có cơ hội gần gũi Giang Ngọc Phụng. Nhưng cũng có thể vì lấy lòng tin của Lâm Khải Vũ, hắn sẽ không ngừng ngại dâng tặng mỹ nhân. Đương nhiên để Lâm Khải Vũ không buông tha Giang Ngọc Phụng, hắn sẽ không dại dột để cho Lâm Khải Vũ chạm đến Giang Ngọc Phụng quá nhiều.
Nghĩ đến vấn đề này, Dương Yên Nhu lại nhếch môi cười nhạt. Nàng thật sự bội phục bản thân mình. Vì đạt được mục đích, ngay cả người mình yêu thương nhất cũng dám đưa tặng cho kẻ khác. Trước đây, Giang Ngọc Phụng mắng nàng lang tâm cẩu phế, thật sự chẳng sai chút nào.
Đột nhiên trên mặt bị một người chạm vào khiến Dương Yên Nhu giật mình mở to hai mắt. Nhìn thấy người đến là một nữ tử, ngũ quan thanh tú, trên mặt mang theo nụ cười ôn nhu, nàng mới an tâm thở ra một hơi, nói:
- Nguyệt tỷ đến từ bao giờ, sao lại không gọi ta?
Nữ tử lấy ra một lọ sứ, mở nút đổ một ít chất lỏng trong bình ra tay rồi xoa đều lên mặt Dương Yên Nhu. Nàng vừa tập trung vào công việc của mình, vừa ôn nhu đáp:
- Cũng không lâu lắm. Tố Nguyệt biết dạo gần đây công chúa rất bận rộn, nhưng người cũng phải chú ý thân thể mình một chút…
Nói đến đây, nàng liền dùng tay bóc một lớp da trên gương mặt Dương Yên Nhu xuống, để lộ một khuôn mặt hơi chút nhợt nhạt, nhưng lại thập phần xinh đẹp. Khuôn mặt này đích thật là của Triệu Đình. Tố Nguyệt giúp Triệu Đình xoa bóp thái dương, nói tiếp:
- Lạc đại ca có dặn dò, thuật dịch dung này rất cao minh, hoàn toàn không dùng đến những loại phấn trang điểm thông thường nên trong một, hai ngày sẽ không gây dị ứng. Thế nhưng ba ngày phải thay đổi một lần, bằng không sẽ không tốt cho da mặt. Công chúa đã ba ngày chưa có tháo mặt nạ xuống. Người không thương thân thể mình, thì cũng nên vì Giang cô nương một chút. Dạo trước Giang cô nương hay tin chủ tử gặp nạn đã rất suy sụp. Nếu người muốn Giang cô nương vui vẻ trở lại, thì phải dưỡng tốt thân thể mới được.
Thực ra trong lòng Tố Nguyệt vẫn còn một câu chưa nói. Nàng muốn nói: “Nếu công chúa còn tiếp tục vì công việc mà ngược đãi thân thế, Tố Nguyệt cũng rất đau lòng.” Thế nhưng câu này nàng chỉ dám để trong lòng. Triệu Đình đã có Giang Ngọc Phụng. Hai người này vốn là trời tạo một đôi, nàng lý nào có thể xen vào đâu. Có lẽ đối với Triệu Đình, hoặc Giang Ngọc Phụng, tình yêu là do mình tranh thủ đến. Nhưng với Tố Nguyệt lại khác. Chỉ cần nhìn người mình yêu hạnh phúc, là nàng đã mãn nguyện.
Triệu Đình nhắm mắt, thả lỏng thân thể, thưởng thụ Tố Nguyệt săn sóc. Những gì Tố Nguyệt nói, nàng không phải không hiểu, chỉ vì tình hình hiện tại quá căng thẳng, nàng không thể buông lỏng cảnh giác, cho dù chỉ trong chớp mắt. Triệu Đình thở dài đáp:
- Ta biết Nguyệt tỷ lo lắng cho ta, thế nhưng ta thật sự thân bất do kỷ. Cùng lắm, sau này mỗi ngày ta đều ăn canh bổ của tỷ nấu là được. Phải rồi, nơi này là phủ thừa tướng, Nguyệt tỷ đừng gọi ta là công chúa. Tứ công chúa đã chết. Trên đời này chỉ còn lại Triệu Đình Doanh, một nữ tử bình thường. Về sau, Nguyệt tỷ cứ gọi ta là Đình Doanh. Đương nhiên nếu tỷ thấy không quen thì vẫn có thể gọi ta là tiểu thư.
Tố Nguyệt gật đầu nói:
- Tiểu thư có dự tính gặp Giang cô nương không? Phi Tuyết nói, tình hình của Lạc Hoa không mấy khả quan, từ đây đến Dược Vương cốc đường sá xa xôi, chỉ e Lạc Hoa chịu đựng không nổi. Giang cô nương nhận được chân truyền của Diệp thần y, tiểu thư có thể nhờ nàng ấy không?
Triệu Đình nói:
- Về việc của Lạc Hoa, ta sẽ nhờ hoàng huynh giúp đỡ. Phụng nhi cùng Lạc Hoa giao tình không tệ. Nàng ấy đương nhiên sẽ giúp Lạc Hoa chữa thương. Về phần có gặp nàng ấy hay không, ta vẫn chưa biết. Ta sợ Phụng nhi sẽ không tha thứ ta đã lừa gạt nàng ấy.
Triệu Đình nói xong lại buông một tiếng thở dài. Nàng không phải thật tâm muốn lừa gạt Giang Ngọc Phụng. Khi ấy, Lâm Khải Vũ muốn đối phó nàng. Nếu nàng không chết, chỉ e hắn sẽ còn tiếp tục nghĩ cách làm khó Giang gia. Nàng tuy là công chúa, nhưng lại không cách nào giúp Giang gia mãi được.
Tố Nguyệt nhìn Triệu Đình dáng vẻ mỏi mệt, chỉ có thể khuyên vài câu:
- Nếu tiểu thư muốn gặp Giang cô nương thì đừng e ngại việc nàng ấy không tha thứ cho người. Tiểu thư chỉ bất đắc dĩ mới lừa gạt nàng ấy. Tố Nguyệt nghĩ Giang cô nương là người hiểu chuyện, sẽ không trách tiểu thư đâu. Hơn nữa, nếu biết tiểu thư còn sống, Giang cô nương mừng rỡ còn không kịp lý nào lại trách người chứ?
Triệu Đình lắc đầu cười khổ. Nếu chỉ giả chết thì còn có thể bỏ qua. Đằng này nàng không chỉ giả chết hại Giang Ngọc Phụng thương tâm mà còn viết hưu thư trao cho Giang Ngọc Phụng. Hơn nữa, chính nàng là người thiết kế để Giang Ngọc Phụng gả cho Lục Quân Hiên. Nếu Giang Ngọc Phụng biết được mọi việc là do nàng làm, sẽ dễ dàng tha thứ cho nàng sao? Triệu Đình cảm thấy rất khó. Chính nàng còn không thể tha thứ cho chính mình, nói chi đến Giang Ngọc Phụng.
Cả hai cứ tiếp tục trầm mặc được một lúc Triệu Đình mới đứng dậy nói:
- Ta muốn vào cung thăm Lạc Hoa, Nguyệt tỷ giúp ta chuẩn bị một chút được không?
Tố Nguyệt gật đầu rồi nhanh chóng rời khỏi. Triệu Đình đi vài bước đến bên cửa sổ, ngẩng đầu nhìn trời. Nàng không biết mình còn có thể nhìn thấy mặt trời được bao nhiêu ngày nữa. Lần này, đại binh của Lục vương gia tiến vào kinh thành. Nếu hắn thành công, nàng chắc chắn khó giữ được mạng sống. Xem ra nàng nên gặp Giang Ngọc Phụng một lần. Giang Ngọc Phụng không tha thứ nàng cũng tốt. Chí ít trước khi chết, nàng cũng không cảm thấy tiếc nuối.
---o0o---
Giang Ngọc Phụng đứng giữa tẩm cung rộng lớn, trong lòng toát ra không ít nghi hoặc. Vài hôm trước, đột nhiên Lục Quân Hiên nói với nàng, hoàng thượng hạ chỉ đãi yến tiệc ở trong cung, lệnh cho một số quan viên phải mang theo gia quyến theo. Nghe đâu bởi vì thái hậu nghe nói nàng tài sắc vẹn toàn nên muốn gặp mặt một lần. Thế nên Lục Quân Hiên thay vì phải mang đại phu nhân theo, liền đổi lại thành đưa nàng tiến cung.
Khi nãy Giang Ngọc Phụng đang cùng Lục Quân Hiên dự yến tiệc thì đột nhiên có thái giám đến truyền lệnh mời nàng đến tẩm cung của thái hậu. Giang Ngọc Phụng vừa nghe nói phải gặp thái hậu, trái tim đột nhiên đập loạn, cảm giác tựa như con dâu lần đầu ra mắt mẹ chồng. Bất quá Giang Ngọc Phụng lập tức nghĩ đến, trong cung không thiếu mỹ nữ, tựa như Dương Yên Nhu cùng Triệu Đình đều là mỹ nhân tài sắc vẹn toàn, thái hậu cần gì phải gặp nàng? Chẳng lẽ thái hậu đã biết được gì về việc của nàng và Triệu Đình? Nghe nói hoàng gia vô cùng coi trọng danh dự, thái hậu sẽ làm khó nàng sao?
Nghĩ đến đây Giang Ngọc Phụng không khỏi nở nụ cười nhợt nhạt. Làm khó nàng sao? Nàng hiện tại đã là Lục phu nhân, cùng Triệu Đình đã không còn chút quan hệ. Thái hậu vốn dĩ không cần phí nhiều tâm lực như vậy.
Giang Ngọc Phụng buông một tiếng thở dài. Suy nghĩ nhiều cũng thế, không phải gặp được thái hậu thì sẽ rõ hay sao?
Đột nhiên đèn đuốc trong điện đều bị khó thổi tắt ngúm. Trong không gian tối tăm, Giang Ngọc Phụng bắt đầu phát ra cảnh giác. Nàng nghiêng đầu nhìn khắp nơi nhưng lại chẳng thấy được gì khả nghi. Bỗng thắt lưng bị một người ôm lấy, bên tai cảm nhận được một hơi thở nóng ấm khiến nàng giật mình mém chút kinh hô ra tiếng. May mắn Giang Ngọc Phụng là loại người thần kinh phản ứng mau hơn thân thể nên kìm thời dằn lại. Nàng ngửi thấy hơi thở quen thuộc từ người đối phương. Trong lòng lập tức nghi hoặc, nhưng lại không lên tiếng, nàng muốn nghe đối phương giải thích trước.
Người kia quả nhiên không làm Giang Ngọc Phụng thất vọng. Chưa đến nửa khắc, Giang Ngọc Phụng đã nghe được người kia nỉ non gọi tên nàng:
- Phụng nhi! Phụng nhi của ta!
Thanh âm ngọt ngào, quen thuộc khiến Giang Ngọc Phụng xúc động muốn lớn tiếng khóc lên. Triệu Đình quả nhiên đến tìm nàng. Triệu Đình của nàng tài giỏi như vậy có lý nào lại dễ dàng chết chứ?
Giang Ngọc Phụng đột nhiên xoay người lại, ôm chặt lấy Triệu Đình. Nàng siết chặt hai tay như sợ rằng một khi mình thả lỏng, Triệu Đình sẽ lập tức biến mất. Nàng áp mặt vào cổ Triệu Đình, nấc nở thành tiếng:
- Ta phải chăng đang mơ? Đình nhi thật sự không chết?
Triệu Đình nghe tiếng khóc của Giang Ngọc Phụng, cũng không kìm được nước mắt của mình. Nàng biết mình rất quá đáng. Nàng làm cho Giang Ngọc Phụng đau lòng không ít. Nếu lần này có thể thành công trừ đi Lục vương gia, nàng nhất định sẽ không khiến cho Giang Ngọc Phụng chịu thêm bất kỳ ủy khuất nào. Triệu Đình nâng tay phải nhẹ nhàng vỗ về tấm lưng gầy gò của Giang Ngọc Phụng, hạ giọng an ủi:
- Là ta. Ta thật sự còn sống. Phụng nhi đừng khóc. Nàng khóc, ta sẽ rất đau lòng.
Giang Ngọc Phụng nghe vậy cũng không lập tức ngừng khóc. Nàng dựa sát vào vai Triệu Đình, nhỏ giọng thút thít. Ủy khuất suốt mấy tháng qua nếu không khóc ra, nàng thật sự phải điên mất. Tất cả đều là Triệu Đình làm hại. Nghĩ đến đây Giang Ngọc Phụng thật sự muốn cắn chết Triệu Đình ngay tức thời. Trên thực tế, Giang Ngọc Phụng quả nhiên là người nghĩ được làm được. Nàng không nói tiếng nào đã ghé vào vai của Triệu Đình dùng sức cắn mạnh.
Triệu Đình bị Giang Ngọc Phụng cắn đau đến há mồm thở dốc nhưng cũng không dám mở miệng kêu rên hay né tránh. Nàng biết cái đau này có xá gì so với Giang Ngọc Phụng đã từng chịu đựng. Thân làm một phu quân tốt, để cho nương tử trút giận chính là việc thiên kinh địa nghĩa, nàng lý nào có thể tránh né đâu?
Giang Ngọc Phụng lần này quả thật là muốn phát tiết. Nàng cắn chặt Triệu Đình đến cơ hồ trong miệng nghe được mùi máu tươi mới mềm lòng buông ra. Nhìn Triệu Đình nước mắt giàn giụa, Giang Ngọc Phụng vừa đau lòng, vừa buồn cười. Xem ra Triệu Đình của nàng vẫn không thay đổi.
Thật ra Triệu Đình có một bí mật nhỏ mà không mấy người biết đến. Có ai dám nghĩ Ngọc Diện Lang Quân thủ lĩnh sát thủ, từng trải biết bao sinh tử thế nhưng lại rất sợ đau chứ? Lạc Hoa không ít lần lấy khuyết điểm này trêu chọc Triệu Đình. Thế nhưng mỗi lần như vậy Triệu Đình đều hất mặt nói: “Đó là vì ta da thịt mềm mại nên mới nhạy cảm như vậy, nào có như ngươi, da thô thịt dầy không sợ đao thương.” Có thể đem khuyết điểm nói thành ưu điểm, trong thiên hạ e rằng không được mấy người như Triệu Đình. Giang Ngọc Phụng tự nhận mình miệng lưỡi sắc bén nhưng có đôi lúc cũng thật bội phục Triệu Đình sát đất.
Ánh mắt xem xét hết toàn thân Triệu Đình, Giang Ngọc Phụng mới chợt giật mình. Khi nãy vì quá xúc động nên nàng không có nhìn kỹ Triệu Đình. Hôm nay, Triệu Đình mặc một thân cung trang lam nhạt, tóc dài xõa xuống tận thắt lưng, trên người điểm một chút trang sức đơn giản nhưng lại không mất đi vẻ cao quý.
Giang Ngọc Phụng ngẩn ngơ nhìn Triệu Đình. Nàng biết Triệu Đình mặc nữ trang rất xinh đẹp, nhưng không nghĩ đến lại mê người đến vậy. Chẳng trách lúc trước nghe nói tứ công chúa có ý định tuyển phò mã, không ít người tranh nhau đến ngươi sống ta chết.
Giang Ngọc Phụng nhẹ nhàng mở rộng vạt áo Triệu Đình. Nhìn thấy trên vai Triệu Đình hiện rõ hai hàng dấu răng thẳng tắp, xung quanh còn loáng thoáng tơ máu, Giang Ngọc Phụng lại không khỏi tự trách. Đều do nàng không khống chế tốt cảm xúc. Triệu Đình hẳn là rất đau lại chẳng dám kêu rên một tiếng. Điều này khiến Giang Ngọc Phụng dù có muốn giận Triệu Đình, cũng không thể giận lâu được.
Giang Ngọc Phụng đặt một nụ hôn lên dấu răng trên vai Triệu Đình, cẩn thận thổi khí. Nàng thanh âm mềm nhẹ, hỏi:
- Đình nhi còn đau không?
Triệu Đình khẽ lắc đầu, im lặng ôm chặt thắt lưng Giang Ngọc Phụng. Giang Ngọc Phụng thật gầy, so với trước đây còn gầy hơn vài phần, khiến cho lòng nàng đau lòng không thôi. Nàng hôn lên hai má Giang Ngọc Phụng, cười khẽ đáp:
- Mắng là thương, đánh là yêu. Phụng nhi yêu ta mới cắn ta. Cho dù có đau, ta cũng thật hạnh phúc.
Giang Ngọc Phụng hai má thoáng chốc đỏ lên, đánh nhẹ vào vai Triệu Đình, nhỏ giọng mắng:
- Không đứng đắn. Đình nhi chỉ biết dùng lời ngon ngọt lừa người ta. Người ta còn lâu mới tin Đình nhi.
Triệu Đình nghe mắng, lại không nói gì, chỉ cười cười xem như cam chịu. Giang Ngọc Phụng thấy vậy lại nổi giận đẩy Triệu Đình ra, xoay người đi hướng khác. Triệu Đình lập tức thu hồi ý cười trên mặt, ôm Giang Ngọc Phụng hỏi:
- Phụng nhi làm sao vậy? Còn giận ta giả chết lừa nàng sao?
Giang Ngọc Phụng không đáp, khẽ dùng sức tránh khỏi vòng tay của Triệu Đình. Nhắc đến việc này, nàng lại chẳng thể nào bình tĩnh được. Nàng có thể không giận Triệu Đình được sao? Chẳng lẽ Triệu Đình không biết cảm giác mất đi người yêu đau đớn thế nào? Cho dù Triệu Đình vì bất đắc dĩ thì nàng cũng chẳng thể nào chấp nhận được. Triệu Đình như thế chính là không tin tưởng nàng.
Càng nghĩ Giang Ngọc Phụng càng không thể nhịn được. Nàng dùng sức đánh vào vai Triệu Đình, khóc lớn nói:
- Triệu Đình Doanh, ngươi là tên khốn kiếp. Ngươi có biết ta thật hận ngươi hay không? Ngươi khiến cho ta thật đau lòng, thật thất vọng. Nếu không phải do ngươi, ta đã chẳng chấp nhận gả cho Lục Quân Hiên. Ngươi có biết từng giờ từng khắc ta đều hi vọng ngươi có thể xuất hiện vào trước lúc bái đường mang ta đi hay không? Thế nhưng ngươi đã sớm quên mất những gì đã hứa trước đây. Ngươi là đồ ngốc chết bằm không giữ lời hứa. Ta ghét ngươi, ghét ngươi nhất đời.
Nói xong lại sà vào người Triệu Đình nức nở khóc lên. Từng câu từng chữ của Giang Ngọc Phụng, khiến cho tim Triệu Đình như bị bóp nghẹn. Nàng biết Giang Ngọc Phụng chịu không ít khổ. Nếu không phải vì nàng Giang Ngọc Phụng hẳn vẫn là một thiếu nữ vô tư, hồn nhiên. Chính nàng đã kéo Giang Ngọc Phụng cuống vào vòng xoáy tranh quyền đoạt lợi. Triệu Đình vuốt ve lưng Giang Ngọc Phụng, hạ giọng dỗ dành:
- Phụng nhi ngoan, đừng khóc. Ta biết ta rất đáng ghét, ta hại nàng phải chịu nhiều ủy khuất, nhưng nàng yên tâm, ta nhất định sẽ mau chóng mang nàng đi. Phụng nhi tin tưởng ta được không?
Giang Ngọc Phụng tựa vào vai Triệu Đình, nghẹn ngào nói:
- Lục Quân Hiên bắt ta phải tỏ ra vui vẻ với Lâm Khải Vũ. Mỗi khi nghĩ đến Lâm Khải Vũ bày kế hại Đình nhi, ta lại nhịn không được, muốn lập tức giết chết hắn. Đình nhi có biết ta có bao nhiêu ghê tởm khi nhìn thấy Lâm Khải Vũ không?
Triệu Đình xoa đầu Giang Ngọc Phụng nói:
- Ta hiểu, ta hiểu mà. Nàng là nương tử của ta. Ta sẽ không cho phép bất kỳ kẻ nào ức hiếp nàng. Tên khốn Lâm Khải Vũ kia, nếu rơi vào tay ta, ta nhất định không cho hắn được sống tốt. Hắn hại nương tử ta đau lòng, hại Lạc Hoa thân mang trọng thương… À phải rồi suýt chút ta quên mất. Thương thế của Lạc Hoa, Phi Tuyết đã tìm nhiều cách, nhưng vẫn không thể chữa hết. Nàng có thể giúp Lạc Hoa xem mạch một chút không?
Lạc Hoa bị thương đến nay là việc mà Triệu Đình vẫn thường tự trách. Nếu không phải nàng dàn dựng kế hoạch không hoàn hảo thì Lạc Hoa đã không bị trọng thương. Tuy rằng Phi Tuyết cùng lão sư không hề trách nàng, nhưng nàng lại không thể nào tha thứ cho mình.
Giang Ngọc Phụng vừa nghe Lạc Hoa bị thương, lập tức lau nước mắt. Nàng tạm thời dẹp mọi việc riêng tư sang một bên, nhìn Triệu Đình hỏi:
- Lạc Hoa đang ở đâu? Ta không thể chắc chắn có thể cứu được Lạc Hoa, nhưng ta sẽ cố gắng hết sức.
Triệu Đình nghe vậy liền gật đầu, chỉnh trang lại y phục của mình, đi trước dẫn đường cho Giang Ngọc Phụng.
Cửa vừa mở, Triệu Đình cùng Giang Ngọc Phụng liền gặp phải Lục Quân Hiên. Cả ba im lặng nhìn nhau hồi lâu, khiến cho bầu không khí nhất thời trở nên trầm lặng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro