Chương 6: Hồi kinh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Triệu Đình đang cố gắng mang hết hành lý chất lên xe ngựa, thật lòng nàng cũng không biết nên buồn hay nên vui. Hôm qua, Giang Hào Nhân nói dù sao cũng là thông gia, lần này Giang Ngọc Phụng về ra mắt mẹ chồng, y cũng nên vì nàng mà chuẩn bị lễ vật. Vấn đề ở đây chính là số lượng lễ vật, Triệu Đình chật vật cả buổi mới đem hết được lên xe.

Đứng một bên Giang phu nhân vỗ nhẹ vai nữ nhi, nhẹ giọng dặn dò:

- Phụng nhi, ngươi cũng đã làm nương tử người ta, phải biết hiếu thuận với mẹ chồng có biết không?

Giang Ngọc Phụng miễn cưỡng gật đầu, nói:

- Phụng nhi biết rồi, mẫu thân, người ở nhà gáng giữ gìn thân thể. Nữ nhi bất hiếu không thể ở cạnh phụng dưỡng người.

Giang phu nhân xoa đầu nàng, mỉm cười, nói:

- Ngươi thật ngốc a. Ngươi đã có phu quân còn muốn ở cạnh ta nữa sao? Nếu ngươi thật sự muốn ta vui vẻ thì mau chóng sinh vài ngoại tôn mang về đây thăm ta.

Giang Ngọc Phụng ngượng ngùng không biết nói gì, liếc mắt nhìn Triệu Đình, trong lòng nghĩ thầm tên đáng ghét đó mà dám đụng đến nàng, nàng nhất định làm cho hắn tuyệt tử tuyệt tôn.

- Hai mẫu nữ các ngươi còn định nói đến bao giờ a? Phụng nhi ngươi nhanh chóng lên đường đi. Về nhà chồng nhớ làm tròn trách nhiệm con dâu. Các ngươi lên đường bình an, thỉnh thoảng phải về thăm hai lão già này a. – Giang Hào Nhân nhẹ giọng nhắc nhở.

- Nhạc phụ đại nhân yên tâm. Khi rảnh rỗi, ta liền cùng nương tử về thăm nhị vị lão nhân gia. – Triệu Đình cười nói, trong lòng thầm nghĩ: “ Các ngươi nằm mơ đi, có chết ta cũng không cùng mụ ác phụ trở về đây đâu. Ta không dại gì mà đâm đầu vào chỗ chết, Triệu Đình Doanh ta còn nhiều việc phải làm lắm a.”

- Nữ nhi đi đây, phụ thân, mẫu thân, hai người phải hảo hảo bảo trọng thân thể. – Giang Ngọc Phụng cúi đầu, vẻ mặt buồn bã, nói.

Phu phụ Giang Hào Nhân cùng gật đầu, tiễn Giang Ngọc Phụng cùng Triệu Đình.

---o0o---

Xe ngựa ra khỏi thành, đi chừng ba mươi dặm đường, đến một thị trấn, Triệu Đình cho xa phu dừng xe, nhìn qua Giang Ngọc Phụng nói:

- Ngươi cùng ta xuống xe, ta có chuyện cần nói với ngươi.

- Ta và ngươi có chuyện gì để nói sao? – Giang Ngọc Phụng lạnh nhạt đáp.

- Là chuyện liên quan đến nhà ta, ngươi thật sự muốn về gặp mẹ ta sao? – Triệu Đình nhướng mày hỏi.

- Đương nhiên là không. – Giang Ngọc Phụng đáp không cần suy nghĩ.

- Tốt, vậy xuống xe đi, ta cùng ngươi thương lượng.

Triệu Đình nói xong, nhanh chóng bước xuống xe, Giang Ngọc Phụng cũng theo sau bước ra. Cả hai đến một nơi hơi vắng vẻ một chút, Triệu Đình mới lên tiếng:

- Ta và ngươi chia tay tại đây đi, ta đi đường ta, ngươi đi đường ngươi, không liên quan gì đến nhau nữa.

- Ngươi nói vậy là sao? – Giang Ngọc Phụng vẻ mặt khó hiểu, hỏi lại.

- Ngươi và ta vốn không có tình cảm, thành thân chỉ là bất đắc dĩ. Người ngươi yêu không phải là sư huynh ngươi sao? – Triệu Đình nhướng mày nhìn Giang Ngọc Phụng, nghĩ thầm: “Ngươi vì hắn mà năm lần bảy lượt muốn giết chết phu quân ngươi là ta đây. Cũng may, ta phước lớn mạng lớn, nếu không đã chết trong tay ác phụ ngươi rồi.”

- Thế thì sao? – Giang Ngọc Phụng hờ hững đáp.

- Chính là ta về nhà ta còn ngươi có thể tự do đi tìm sư huynh ngươi, cùng hắn cao bay xa chạy, hai chúng ta đều có lợi. – Triệu Đình phe phẩy quạt nói.

- Thật có thể sao? – Giang Ngọc Phụng giọng nói không giấu được vui mừng.

- Thật. Ta gạt ngươi làm gì? – Triệu Đình ngừng lại một chút, lấy từ trong túi ra một tập ngân phiếu đưa Giang Ngọc Phụng. – Đây là hai ngàn lượng, ngươi cầm lấy đi đường, ta thiết nghĩ lúc rời Giang gia, có lẽ ngươi cũng không có mang theo ngân lượng. Đây là cho ngươi mượn, không cần từ chối.

- Vậy đa tạ ngươi. – Giang Ngọc Phụng ngập ngừng đưa tay nhận lấy ngân phiếu, nhẹ giọng đáp.

- Ha ha… Từ lúc gặp ngươi đến nay mới thấy ngươi nói chuyện nhẹ nhàng với ta đó. Có lẽ không làm phu thê sẽ cảm thấy dễ chịu hơn. – Triệu Đình cười lớn, liếc mắt thấy Giang Ngọc Phụng hai má đỏ bừng.

- Ngươi dám trêu chọc ta, có tin ta đánh chết ngươi không? – Giang Ngọc Phụng thẹn quá hóa giận, trợn mắt nói.

- Ta nào dám trêu chọc ngươi. – Triệu Đình cười ha hả, nói.


- Ngươi còn dám chối? – Giang Ngọc Phùng trừng mắt nhìn Triệu Đình.

- Được rồi, ta không đùa nữa, cũng đã muộn rồi, ta phải lên đường đây. Ta nghĩ ngươi nên ở lại đây vài hôm đợi sư huynh ngươi đến đi. – Triệu Đình chậm rải nói.

- Vậy ngươi đi đường bình an. Có duyên sau này sẽ gặp lại. – Giang Ngọc Phụng mỉm cười, nói.

Triệu Đình mỉm cười gật đầu, nhưng trong lòng thầm nghĩ: “ Ta nghĩ không gặp lại vẫn hơn. Gặp gỡ ngươi thật sự là chẳng có gì may mắn a.”

Hai người chia tay tại đây, Triệu Đình tiếp tục đi về hướng bắc, Giang Ngọc Phụng tìm ngụ lại một khách điếm, viết một phong thư gởi đến cho Lâm Khải Vũ.

---o0o---

Vài ngày sau, tại Biện Kinh, bên trong hoàng thành…

Một thiếu nữ phục sức hoa lệ, mặt xinh như hoa, đôi mắt đen láy linh động, đang chạy nhanh đến ôm lấy một thiếu niên, tươi cười nói:

- Hoàng huynh, hoàng huynh… Doanh nhi đã trở về…

Thiếu niên mình mặc long bào, mày thanh mắt sáng, khí thế hiên ngang chính thị Tống Nhân Tông Triệu Trinh. Triệu Trinh cười hiền hòa, xoa đầu Triệu Đình nói:

- Ta tưởng ngươi ra ngoài chơi vui quá quên mất hoàng huynh này rồi.

- Ta nào có. Trong lòng ta, hoàng huynh là nhất a. – Triệu Đình cười nói.

- Thế còn Giang tiểu thư Giang Ngọc Phụng thì sao nào? – Triệu Trinh nháy mắt với Triệu Đình một cái.

- Nàng a? Nàng ta là một cái ác phụ không hơn không kém, ta ở chung với nàng mấy ngày toàn bị nàng bắt nằm dưới đất, đến giờ lưng ta vẫn còn đau. Ta không biết, hoàng huynh, ngươi lần này phải bồi thường cho ta đó. – Triệu Đình vẻ mặt ủy khuất, níu níu tay áo Triệu Trinh nói.

- Được, được. Nhưng mà ta nghe đồn Giang Ngọc Phụng là Giang Nam đệ nhất mỹ nữ a, nàng có thật sự là dữ tợn như ngươi nói không? Ta thật muốn gặp nàng, xem thử nàng rốt cuộc là người thế nào mà dám bắt hoàng muội ta nằm dưới đất a – Triệu Trinh hô hô cười rộ.

- Hoàng huynh, ngươi không tin ta sao? Nếu ngươi thích thì ta nhường nàng cho ngươi đó. – Triệu Đình bĩu môi nói.

- Tin tin, nhưng ngươi nói nhường nàng cho ta thì đừng hối hận nha. Ta không khách sáo đâu. – Triệu Trinh cười ha hả nói.

- Không được, ta chỉ nói thôi, ngươi không được lấy nàng đâu. Mặc dù ta cùng nàng đã đường ai nấy đi, nhưng mà chuyện lúc trước ta còn chưa quên đâu. Ngươi mà lấy nàng, há nàng không phải trở thành hoàng tẩu của ta sao? Như vậy ta làm sao mà báo thù a. – Triệu Đình lắc đầu nói.

- Ha ha… xem ngươi nha, lớn như vậy rồi mà vẫn cứ như trẻ con. Hoàng huynh ta há lại đi tranh giành nương tử với ngươi sao? – Triệu Trinh tiếp tục trêu chọc nàng.

- Hoàng huynh toàn trêu ta, ta không thèm nói chuyện với ngươi nữa. – Triệu Đình hờn dỗi quay mặt sang nơi khác.

- Hảo hảo, ta không đùa với ngươi nữa, chúng ta nói chuyện quan trọng đi nha. Việc đó, ngươi làm tới đâu rồi? – Triệu Trinh lấy lại vẻ nghiêm trang hỏi.

- Vẫn đang tiến triển tốt lắm. – Triệu Đình đáp.

- Tốt, vất vả cho ngươi rồi. – Triệu Trinh gật đầu nói.

- Hoàng huynh, ngươi đừng nói vậy. Ngươi ngày lo trăm việc, ta vì ngươi làm chút chuyện nhỏ có đáng gì.

- Doanh nhi… Thật đa tạ ngươi.

- Ngươi lại thế rồi. Nếu ngươi muốn đa tạ ta thì tặng ta thêm lễ vật đi. – Triệu Đình cười hì hì nói.

- Được, Doanh nhi muốn gì hoàng huynh ta nhất định cấp cho ngươi. – Triệu Trinh vỗ tay nói.

Triệu Đình suy nghĩ một lúc rồi nói:

- Ta muốn miếng “Dương chi bạch ngọc” lần trước sứ thần tiến cống cho ngươi.

- Ngươi thật khéo chọn a, miếng ngọc đó thật sự là trong trắng như sữa, bên trong như có nước, mềm mại mà rắn chắc, là cực phẩm trong cực phẩm, ta cũng rất thích nó. Bất quá Doanh nhi ngươi thích, ta liền cấp cho ngươi vậy. – Triệu Trinh cười nói.

- Đa ta hoàng huynh. – Triệu Đình vẻ mặt hớn hở, nói.

- Được rồi, ngươi rời cung lâu như vậy, cũng nên ghé qua thỉnh an mẫu hậu đi, người nhất định rất nhớ ngươi. – Triệu Trinh vỗ vỗ vai nàng nói.

- Doanh nhi biết rồi. Không phiền ngươi làm việc, Doanh nhi xin phép đi trước.

- Vậy ngươi lui trước đi. – Triệu Trinh gật đầu nói.

Triệu Đình hành lễ xong liền chạy nhanh đến Từ Ninh cung, Triệu Trinh nhìn theo bóng dáng nàng chỉ biết lắc đầu thầm nghĩ: “Tiểu nha đầu này thật là… Lớn như thế mà đi đứng vẫn hấp ta hấp tấp như vậy, thật chẳng có phong thái hoàng tộc gì cả.”

---o0o---

Tại một khách điếm, một nữ tử xinh đẹp thướt tha, vận một bộ y phục màu đỏ trông xinh tươi như một đóa mẫu đơn, nàng cùng một nam nhân khôi ngô tuấn tú ngồi chung một bàn.

- Ngọc Phụng, có việc gì mà mấy hôm trước ngươi gửi thư bảo ta đến đây gấp? – Nam tử ngồi đối diện nàng lên tiếng hỏi.

- Sư huynh… Ta… - Nguyên nữ tử chính là Giang Ngọc Phụng, ngập ngừng một lúc, quyết định nói tiếp. – Ta muốn cùng ngươi rời khỏi nơi này, đi thật xa, đến nơi không ai biết đến chúng ta. Sư huynh, ngươi sẽ đưa ta đi chứ?

- Ta… Ngươi chẳng phải đã có Triệu Đình rồi sao? – Lâm Khải Vũ ngập ngừng nói.

- Ta và hắn không có gì cả. Chính hắn bảo ta đi tìm ngươi.

- Sao có thể như thế được. Hắn chẳng phải là phu quân ngươi sao? – Lâm Khải Vũ vẻ mặt không tin tưởng hỏi.

- Ta đã nói ta và hắn không có gì cả. Hắn chỉ là phu quân trên danh nghĩa của ta thôi. Mấy hôm trước, chính hắn để ta lại nơi này, một mình trở về nhà rồi. – Giang Ngọc Phụng cao giọng.

- Nhưng mà… Ta có việc chưa làm xong. Ta không thể cùng ngươi cao bay xa chạy. Bất quá, ngươi theo ta hoàn thành việc đó, sau đó ta cùng ngươi thoái ẩn giang hồ, làm một đôi phu thê ân ái, có được không? – Lâm Khải Vũ dịu dàng nói.

- Sư huynh… - Giang Ngọc Phụng cúi thấp đầu, suy nghĩ một lúc liền nói. – Vậy cứ theo như ngươi nói vậy. Ta sẽ chờ ngươi, dù bao lâu ta cũng sẽ chờ.

- Ngọc Phụng... Đa tạ ngươi. – Lâm Khải Vũ nắm lấy tay Giang Ngọc Phụng, ánh mắt tha thiết nhìn nàng.

- Ngươi không cần phải nói vậy, chỉ cần ở cạnh ngươi, ta đã thấy hạnh phúc lắm rồi. – Giang Ngọc Phụng ôn nhu nói.

- Vậy vài bữa nữa chúng ta cùng đến Biện Kinh được không? – Lâm Khải Vũ nhẹ giọng hỏi.

- Biện Kinh? Chúng ta đến đó làm gì? Triệu Đình hắn cũng ở đó, ta không nghĩ muốn gặp hắn. – Giang Ngọc Phụng vẻ mặt sửng sốt nhìn Lâm Khải Vũ.

- Sư phụ dặn dò ta phải bắt cho được Ngọc Diện Lang Quân, vừa vặn vài hôm trước có một đệ tử báo lại nhìn thấy Tố Nguyệt một trong tứ đại sát thủ của Tịch y môn xuất hiện tại Biện Kinh, có lẽ hắn cũng đang ở đó.

- Ra là vậy. Nhưng ngươi một mình đi như thế không sợ có nguy hiểm sao? – Giang Ngọc Phụng cau mày nói.

- Không sao, đến đó sẽ có những đệ tử khác đến tiếp ứng chúng ta. Huống chi có ngươi bên cạnh, ta nhất định phải cố gắng hoàn thành nhiệm vụ, sau đó còn đưa ngươi đến chân trời góc biển nữa. – Lâm Khải Vũ mỉm cười, nói.

Nghe Lâm Khải Vũ nói thế, Giang Ngọc Phụng hai má ửng hồng, trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp.

---o0o---

Triệu Đình chạy xộc vào Từ Ninh cung, sà vào lòng Lý thái hậu, nói:

- Thái hậu, thái hậu… Doanh nhi rất nhớ người.

Lý thái hậu khẽ đẩy nàng ra, cười nói:

- Ngươi nha… lớn thế này mà không biết phép tắc gì hết, ngươi còn chưa thỉnh an ta đó.

Triệu Đình hơi tách ra, nhúng người một cái, nói:

- Nhi thần tham kiến thái hậu, thái hậu vạn phúc kim an.

- Miễn lễ. Doanh nhi, ngươi xem ngươi gầy hơn thì phải. – Lý thái hậu vịnh vai nàng, mắt nhìn khắp người nàng đánh giá.

- Không phải đâu, Doanh nhi ăn được ngủ được làm gì có chuyện gầy đi chứ. Thái hậu là người lâu ngày không gặp Doanh nhi nên có cảm giác như vậy thôi. – Triệu Đình cười hì hì nói.

- Ngươi thật là… Ta đây chưa già đến mức hoa mắt đâu. – Lý thái hậu gõ nhẹ đầu Triệu Đình.

- A… Thái hậu người ức hiếp Doanh nhi. – Triệu Đình vẻ mặt ủy khuất nói.

- Nha đầu này, lớn rồi còn làm nũng với ta sao? – Lý thái hậu xoa đầu nàng, cười nói.

- Chính là Doanh nhi suốt đời sẽ làm nũng với mẫu hậu a. – Triệu Đình dụi dụi vào người Lý thái hậu nói.

- Nha đầu ngốc, ngươi cũng có một ngày phải lấy phu quân, làm sao có thể cả đời làm nũng với ta.

- Ta sẽ không lấy phu quân đâu. Ta suốt đời ở cạnh người, phụng bồi người. – Triệu Đinh bĩu môi, nói.

- Ngươi sao có thể nói vậy nữ nhi lớn lên thì phải lấy phu quân chứ. Ta biết ngươi hiếu thảo, nhưng chẳng lẽ ngươi muốn cô đơn cả đời sao? – Lý thái hậu nhướng mày nhìn nàng nói.

- Ta không sợ cô đơn. Ta vẫn còn nhỏ mà, mẫu hậu mình đừng nói chuyện này nữa.

- Phì, ngươi cũng đã mười tám rồi, còn nhỏ gì chứ. Nhưng ngươi không muốn thì chúng ta nói chuyện khác đi. Doanh nhi, lần này ngươi về định ở lại bao lâu?

- Ta cũng không biết nữa. Có lẽ khoảng nửa tháng, cũng có thể là vài ba ngày. – Triệu Đình ngẫm nghĩ, nói.

- Hoàng huynh ngươi cũng thật là… Ngươi chẳng qua chỉ là một tiểu nữ nhi, hắn lại có thể để ngươi mạo hiểm như thế. – Lý thái hậu thở dài một tiếng, nói.

- Người đừng nói hoàng huynh như vậy. Việc này là do ta cam tâm tình nguyện, vả lại ta cũng không thích ở trong hoàng cung. – Triệu Đình cười hì hì, nói.

- Ngươi xem ngươi thay đổi thật là nhanh. Mới rồi nói sẽ ở cạnh phụng bồi ta cả đời, giờ lại nói không thích ở hoàng cung. – Lý thái hậu nhéo nhẹ má nàng, nói.

- A… Ta là nói thật. Ta muốn phụng bồi người, nhưng ta cũng muốn ra cung du ngoạn. Mẫu hậu hay người cùng ta xuất cung đi. – Triệu Đình níu níu tay áo Lý thái hậu nói.

- Nói bậy. Hoàng huynh ngươi còn chưa lập hoàng hậu, hậu cung do một tay ta cai quản, ta xuất cung há chẳng phải loạn cả lên sao. – Lý thái hậu vỗ tay Triệu Đình một cái, nghiêm giọng nói.

- Mẫu hậu… mẫu hậu, ta sẽ rất nhớ người a. – Triệu Đình cúi đầu buồn bã nói.

- Ngươi nhớ ta thì phải mau mau trở về. À, cũng đến giờ chưa rồi, ngươi đói chưa? Ở lại đây dùng bữa với ta đi, đã lâu chúng ta không cùng ngồi một bàn. – Lý thái hậu cười hiền từ, nói.

- Hảo. Doanh nhi cũng muốn cùng ăn với mẫu hậu. – Triệu Đình gật gật đầu.

Lý thái hậu mỉm cười, truyền lệnh xuống cho cung nữ dâng thiện đến. Hai mẫu nữ đã lâu không gặp nên có nhiều chuyện muốn nói. Lý thái hậu kéo Triệu Đình cùng ngồi xuống ghế thong thả trò chuyện. Triệu Đình luyến thoắng kể hết chuyện này đến chuyện khác, riêng chuyện thành thân với Giang Ngọc Phụng, nàng tuyệt nhiên không hề nhắc đến.

---o0o---

Cùng lúc đó tại Giang Nam, một vị lão gia đang nhướng mày nhìn xấp thư trên tay, miệng lẩm bẩm:

- Lý nào lại vậy? Ta đã sai người dò la suốt nửa tháng qua nhưng tuyệt nhiên không hề tìm thấy bất kỳ thông tin nào của hắn. Triệu Đình, ngươi rốt cuộc là ai? Ngươi mang nữ nhi ta đi nhưng lại bỏ lại nàng ở giữa đường. Ta thật cảm thấy sai lầm khi giao nữ nhi cho ngươi.

Nguyên, khi Triệu Đình cùng Giang Ngọc Phụng rời Giang Nam đến Biện Kinh, Giang Hào Nhân vẫn phái người âm thầm theo dõi. Biết được Giang Ngọc Phụng không cùng đi Biện Kinh với Triệu Đình, Giang Hào Nhân vô cùng tức giận. Kế lại nhận được tin, Giang Ngọc Phụng đồng hành cùng Lâm Khải Vũ, y cơ hồ muốn ngất xỉu đi. Làm thế nào mà hiền tế mình lại có thể để nữ nhi mình đi chung với nam nhân khác. Mặt khác y cũng cho người theo dõi hành tung của Triệu Đình, nhưng đến giữa đường lại để mất dấu. Lòng y hiện giờ vô cùng hoang mang, rốt cuộc y có phải đã sai khi chưa điều tra rõ về người con rể này mà đã tùy tiện giao nữ nhi cho hắn.

Thở dài một tiếng, Giang Hào Nam cao giọng gọi:

- Đại Phúc.

- Dạ. Lão gia gọi ta. – Từ Đại Phúc nhanh chân chạy vào, cúi đầu nói.

- Ngươi phái thêm người điều tra về Triệu Đình cho ta, còn nữa, cho người tiếp tục theo dõi động tĩnh của Phụng nhi, có việc gì phải lập tức báo ngay cho ta. Hiểu chưa?

- Dạ rõ thưa lão gia, ta sẽ cho người đi làm liền. Lão gia người còn gì căn dặn?

Giang Hào Nhân suy nghĩ một lúc rồi lại lắc đầu, nói:

- Không còn việc gì nữa. Ngươi lui xuống trước đi.

Từ Đại Phúc vâng dạ rồi lui ra, còn lại một mình Giang Hào Nhân ở tại trong phòng. Giang Hào Nhân dựa hẳn vào ghế, vỗ vỗ trán, trong lòng thật như có ngàn khối đá đè nặng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net