Phiên ngoại một: Oan gia chú định [Thượng]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gió xuân từng đợt đưa đến, cuốn theo một vài cánh hoa bay lất phất. Dưới tàng cây anh đào nở rộ, hai lão giả ngồi đối diện hạ kỳ, càng làm nơi đây tựa như thế ngoại đào viên. Lão giả ngồi bên trái, mình mặc đạo bào, tuổi chừng lục tuần, tóc điểm vài sợi bạc nhưng gương mặt hồng hào, một bộ tiên phong đạo cốt. Lão giả còn lại mặc một thân trường bào màu xám, tướng mạo nho nhã, tuổi tác thoạt nhìn so với lão đạo sĩ không chênh lệch gì lắm.

Lão đạo sĩ tay phải đặt lên bàn một quân cờ trắng, tay trái nâng tách trà chậm rãi nhấp một ngụm, nói:

- Phong lão đầu, ngươi dự định bao giờ mới chịu rời khỏi nơi đây giùm ta?

Lão giả kia một bên vuốt râu, suy nghĩ cách phá giải thế cờ, một bên mỉm cười trả lời:

- Tử Hàng đạo huynh, ngươi đừng nhỏ nhen thế chứ. Ta chỉ ở lại đây một thời gian, cũng chẳng làm gì ảnh hưởng đến ngươi.

Lão đạo sĩ danh gọi Tử Hàng trừng lớn mắt, nói:

- Ngươi nói không ảnh hưởng đến ta sao? Ngươi ngày ngày ở đây ăn chực, uống chực làm cho ta tổn thất biết bao nhiêu ngân lượng, ngươi nói thử xem ngươi có bao nhiêu phiền phức? Còn có việc này ta vẫn chưa tính sổ với ngươi. Tiểu đồ nhi của ngươi dám dụ dỗ Tiểu Phụng nhi của ta. Hận cũ thêm thù mới, ngươi nghĩ ta nên làm sao đối với ngươi đây?

Lão giả kia không ai khác chính là sư phụ của Triệu Đình, Phong Vân Hạc. Nghe Tử Hàng kể tội, Phong Vân Hạc chỉ cười cười nói:

- Ngươi là người tu đạo, tứ đại giai không, còn tính toán tiền bạc với ta hay sao? Còn về việc kia không thể trách Tiểu Đình Đình của ta được. Là tiểu đồ của ngươi làm cho đồ nhi yêu quý của ta động tâm thôi. Tiểu Đình Đình từ nhỏ tính lãnh đạm, nhưng một khi đã nhận định một cái gì đó, thì lại vô cùng cố chấp. Tiểu đồ nhi của ngươi được Tiểu Đình Đình yêu thương chính là phúc phận của nàng. Ngươi còn muốn cùng ta tính sổ há không phải quá không nói lý sao? Ngươi nhắc làm ta chợt nhớ đến việc này. Ngươi cho đại đệ tử của mình mang theo môn hạ truy sát tiểu đồ của ta, đây là ý gì? Chẳng lẽ ngươi thật muốn cùng ta gây chiến?

Tử Hàng nghe Phong Vân Hạc cưỡng từ đoạt lý, trong lòng vừa tức giận, vừa buồn cười nhưng ngoài mặt vẫn bình thản đáp:

- Việc này không phải ước hẹn của ta và ngươi sao? Trước kia ta và ngươi từng đánh cược xem đệ tử của ai lợi hại hơn. Mặc dù Vũ nhi không bằng đồ đệ ngươi, nhưng việc đánh cuộc này e rằng là ta thắng chắc rồi.

Trên giang hồ hiện nay, nếu so về võ công, ngoại trừ những đại tôn sư như Phong Vân Hạc, Tử Hàng ra, không mấy ai là đối thủ của Triệu Đình. Vả lại, Triệu Đình đa mưu túc trí, trên cơ bản trong hàng võ lâm hậu bối, không ai có thể là đối thủ của nàng. Nói nàng thua kém Lâm Khải Vũ, không phải là một chuyện rất buồn cười hay sao? Phong Vân Hạc cười ha hả, nói

- Lão đạo sĩ, chẳng lẽ tuổi già hồ đồ rồi sao? Rõ ràng đồ đệ ngươi không bằng Tiểu Đình Đình của ta. Làm sao có thể nói ngươi thắng được?

Tử Hàng thản nhiên nhấp một ngụm trà, cười nói:

- Sao lại không? Ngươi nghĩ ta đang nói về Khải Vũ hay sao? Người ta muốn nói là Tiểu Phụng nhi kìa. Tiểu Phụng nhi của ta rõ ràng hơn hẳn đồ nhi của ngươi. Mà Tiểu Phụng nhi cũng là đồ đệ của ta. Ngay từ đầu ngươi nói là thi thử xem đồ đệ ai giỏi hơn, chứ không nói là mỗi bên chỉ được cử một người. Đây rõ ràng là ta thắng, Phong lão đầu ngươi là đại tôn sư không thể nói rồi nuốt lời đâu.

Phong Vân Hạc cả đời chỉ thu nhận một đệ tử là Triệu Đình. Trước giờ cùng Tử Hàng so tài, Phong Vân Hạc luôn luôn là kẻ bại trận. Duy chỉ có một điều khiến Phong Vân Hạc tự hào đó là hắn dạy được một đồ nhi giỏi hơn tất cả đệ tử của Tử Hàng. Hiện tại nghe Tử Hàng luôn miệng nói đệ tử của hắn tài giỏi hơn Triệu Đình, Phong Vân Hạc làm sao có thể chấp nhận được. Phong Vân Hạc tức giận nói:

- Nói bậy. Đồ nhi của ngươi cùng đệ tử ta vẫn chưa tỷ thí thì làm sao biết ai hơn ai thua. Ngươi chưa chi đã nói Tiểu Đình Đình của ta kém xa đồ nhi của ngươi có phải là quá vội vàng không?

Tử Hàng đạo nhân cười nói:

- Kia nếu ngươi không tin thì bảo đồ nhi của ngươi cùng Tiểu Phụng nhi tỷ thí đi. Chỉ cần đồ nhi của ngươi dám đánh Tiểu Phụng nhi của ta một chiêu thôi, ta xem như ngươi thắng cũng được.

Phong Vân Hạc đặt một quân cờ lên bàn, nghĩ đến đồ nhi không có tiền đồ của mình liền tức giận nói:

- Ngươi… Lão hồ ly này. Ngươi biết rõ tiểu nha đầu kia không dám làm gì đồ nhi của ngươi nên mới ra nói như vậy. Hừ! Phong Vân Hạc ta một đời anh minh không ngờ lại có một đồ đệ không khí khái như thế.

Tử Hàng đạo nhân lấy một quân cờ trắng đặt lên bàn, lại chầm chậm gỡ bỏ những quân đen, mỉm cười nói:

- Ngươi cái lão đầu nhỏ mọn này. Thua thì thôi việc gì phải giận. Ngươi xem, giận làm gì để thua một nước cờ như vậy chứ? Nói đến Phụng nhi cùng Đình nhi như vậy âu cũng là duyên phận. Ngươi còn nhớ lúc hai tiểu nha đầu này còn nhỏ hay không?

Phong Vân Hạc vừa nghe nhắc đến Triệu Đình khi còn nhỏ, môi không tự chủ được khẽ cong lên. Hắn tuổi trẻ tuy rằng được rất nhiều nữ hiệp, tiểu thư mến mộ, nhưng vẫn không hề lập gia đình. Đối với một người tính tình phóng túng, thích tự do như hắn, gia đình chính là trói buộc. Trong nhiều năm như vậy, bên cạnh hắn chỉ có một mình Triệu Đình, bất tri bất giác, hắn lại không chỉ đơn thuần xem nàng như đồ đệ. Trong lòng hắn vẫn xem Triệu Đình tựa như thân sinh nữ nhi của mình. Phong Vân Hạc gật đầu nói:

- Ta làm sao quên được chuyện năm đó? Nhớ khi ấy, Tiểu Đình Đình được tám tuổi, ta dẫn theo nha đầu này đến Thất Kiếm môn để bái phỏng. Không ngờ lại gặp được tiểu đồ nhi ngươi mới thu nhận. Tiểu Đình Đình sinh ra trong gia đình quyền quý, từ nhỏ tính tình cao ngạo, tự phụ, không xem ai ra gì. Đi theo ta hai năm cũng ít thấy hài tử này để ý việc gì. Không ngờ vừa thấy đồ nhi của ngươi, hài tử này hai mắt lập tức bị thu hút, tìm đủ mọi cách để tiếp cận. Hài tử này thậm chí dám trốn luyện công lẻn xuống núi mua đồ chơi về lấy lòng đồ nhi của ngươi. Hừ! Đồ nhi này của ta thật chẳng có lương tâm. Ở chung hai năm, cũng không thấy hài tử này đối với ta tốt bằng một phần đối với đồ nhi của ngươi.

Phong Vân Hạc nhớ đến Triệu Đình vì Giang Ngọc Phụng làm đủ mọi thứ, trong lòng không khỏi ăn dấm chua. Hắn dừng một chút thở dài nói:

- Đáng tiếc, những món đồ chơi Tiểu Đình Đình mang về, đồ nhi ngươi đều không muốn nhận. Tiểu Đình Đình bản tính không xấu, nhưng vì được nuông chiều từ nhỏ nên đôi lúc hành xử không biết nặng nhẹ. Nha đầu này cảm thấy hạ mình lấy lòng đều không được liền chuyển sang ức hiếp đồ nhi của ngươi. Mà đồ nhi của ngươi, tuổi tuy còn nhỏ, nhưng tính lại vô cùng quật cường. Dù Tiểu Đình Đình có ức hiếp, đe dọa thế nào, nàng cũng không chịu thuận theo. Chính vì cả hai đứa nhỏ tính khí đều quá cứng rắn, nên mới xảy ra việc đáng tiếc hôm đó, làm ta phải lập tức dẫn Tiểu Đình Đình rời khỏi đây.

Phong Vân Hạc nói đến đây, trong đầu lập tức hồi tưởng lại sự việc hơn mười năm trước.

---o0o---

Thất Kiếm Môn, sơn thượng...

Một tiểu nam hài trên tay cầm một con diều xinh xắn chạy đến bên dưới gốc cây đại thụ. Trên môi tiểu nam hài đột nhiên nổi lên một nụ cười khi nhìn thấy một thân ảnh nho nhỏ đang dựa lưng vào thân cây. Trên chân tăng thêm chút lực, nháy mắt tiểu nam hài đã đến bên cạnh tiểu hài tử kia. Hắn quơ tay một cái liền lấy đi quyển sách của tiểu hài tử nọ, cười hì hì nói:

- Tiểu Kê Nhi, đừng đọc sách nữa, cùng ta đi thả diều đi.

Quyển sách vừa rời đi, liền lộ ra một khuôn mặt xinh xắn khả ái của một nữ hài tử. Tuy nữ hài tử chỉ khoảng sáu, bảy tuổi nhưng nhìn qua đều biết, lớn lên nàng nhất định sẽ là một mỹ nhân khuynh sắc khuynh thành. Nữ hài tử bị tiểu nam hài giành đi quyển sách, liền giương cặp mắt to tròn nhìn chằm chằm hắn, kế tức giận mắng:

- Ngươi mới là Tiểu Kê Nhi. Ta có tên đàng hoàng, sư phụ vẫn gọi ta là Tiểu Phụng Nhi. Còn nữa, ngươi thích thả diều thì tự mình thả đi. Ta đây không rảnh rỗi cùng ngươi chơi đùa. Phiền ngươi trả lại sách cho ta.

Nói xong liền vươn tay hướng hắn đòi sách. Tiểu nam hài thấy nữ hài tử tức giận, liền cười lấy lòng:

- Được rồi, ta không gọi ngươi là Tiểu Kê Nhi nữa là được. Ngươi đừng giận nữa, cùng ta đi chơi đi. Hôm trước không phải Tiểu Phụng Nhi nói cùng ta thả diều rất vui sao? Học là việc cả đời, không thể trong một sớm một chiều là xong được. Ngươi theo ta chơi một ngày cũng không ảnh hưởng gì đâu.

Nữ hài tử trong lòng buồn bực. Nàng thật không biết tiểu tử kia vì cớ gì hằng ngày cứ bám theo nàng. Mặc dù hắn tướng mạo thật dễ nhìn. Không, phải nói là rất thanh tú mới đúng. Trong Thất Kiếm Môn, vốn không ai có thể so được với hắn. Chính là nàng lại không thích những kẻ nhàn rỗi như hắn. Nữ hài tử hậm hực nói:

- Ta không giống ngươi, suốt ngày chỉ biết chơi đùa, thật không có tiền đồ. Phụ thân nói, ta phải chăm chỉ học hành, sau này lớn lên mới có phu quân tốt. Phu quân của Giang Ngọc Phụng ta nhất định phải là người văn võ song toàn. Người bất học vô thuật như ngươi, vẫn đừng mong ta để ý đến.

Giang Ngọc Phụng từ nhỏ yêu cầu đã thật cao. Chỉ là không biết vì sao lớn lên lại có thể thích Lâm Khải Vũ. Đây có lẽ do sống nhiều năm tại Thất Kiếm Môn nên nàng cũng chỉ tiếp xúc được với vài nam tử. Mà Lâm Khải Vũ có thể xem như là người tài giỏi nhất trong những nam tử mà nàng biết.

Nghe được những lời này, tiểu nam hài đương nhiên là nuốt không trôi. Cái gì mà “bất học vô thuật”? Hắn từ ba tuổi đã bắt đầu đọc sách, sáu tuổi thì theo sư phụ học võ. “Văn võ song toàn” là cái gì chứ? Sư phụ vẫn thường khen hắn thông minh, lanh lợi, ngộ tính cao, sau này lớn lên nhất định sẽ là một kỳ tài. Nghĩ vậy, hắn liền cao giọng đáp:

- Triệu Đình Doanh ta không phải kẻ bất học vô thuật. Sau này lớn lên luận văn chương ta nhất định phải không kém Tào Trực, bảy bước thành thơ, võ dũng đương nhiên không thể thua Triệu Tử Long năm xưa đại chiến ở Trường Bản. Văn võ song toàn là gì kia chứ? Cái ta hướng đến chính là phải trở thành kỳ tài trăm năm khó gặp. Đến lúc đó, ta nhất định sẽ thú ngươi làm nương tử. Như vậy ngày ngày ngươi đều phải ở bên cạnh ta. Lúc đó ngươi không muốn cùng ta chơi cũng không được.

Giang Ngọc Phụng nghe thấy Triệu Đình Doanh nói mấy câu đầu, hào khí bừng bừng, hùng tâm tráng chí, nhất thời vô cùng kinh ngạc. Giang Ngọc Phụng trong lòng thầm nghĩ: “Đây là tiểu tử ngày thường vẫn hay bám theo ta sao? Xem ra hắn thật không giống như bề ngoài ham chơi của mình.” Bất quá Giang Ngọc Phụng lại thật mau bị thất vọng bởi mấy câu sau của Triệu Đình. Giang Ngọc Phụng tà liếc mắt Triệu Đình Doanh một cái, khinh thường nói:

- Nói không biết ngượng. Ai thèm làm nương tử của ngươi. Nếu ngươi có thể thắng được Lâm sư huynh, ta đây còn có thể nghĩ lại một chút.

Lại là Lâm sư huynh. Cái tên này làm cho Triệu Đình Doanh vô cùng khó chịu. Mỗi lần cùng Giang Ngọc Phụng nói chuyện, không đầy hai ba câu lại nghe nàng nhắc đến “Lâm sư huynh”. Triệu Đình Doanh trong lòng thầm nghĩ: “Ta có gì thua kém tên họ Lâm kia đâu? Nếu có thì ta chỉ kém tuổi hắn thôi. Nhưng lớn tuổi làm gì chứ? Ta lại chẳng muốn già sớm như vậy.” Triệu Đình Doanh bĩu môi, nói:

- Hừ, hắn chỉ được cái lớn tuổi hơn ta mà thôi. Trong vòng năm năm ta nhất định sẽ đánh bại được hắn. Ngươi cứ chờ xem đi. Số mệnh đã định, đời này ngươi sẽ không thoát khỏi tay ta đâu. Ta đây, trước tiên đánh dấu, ngươi xem như đã là người của ta.

Nói rồi liền hung hăng hôn lên môi Giang Ngọc Phụng một cái, kế xoay người chạy đi. Giang Ngọc Phụng bị Triệu Đình Doanh hôn, lập tức sững người. Đến khi giật mình tỉnh lại, thì đã không thấy bóng dáng Triệu Đình Doanh đâu cả. Nàng tức giận giậm chân, chạy đi kiếm sư phụ của mình cáo trạng.

Hôm đó, sau khi Giang Ngọc Phụng đi cáo trạng, Triệu Đình Doanh liền bị Phong Vân Hạc phạt đứng tấn hai canh giờ, vì tội trốn luyện công chạy đi chơi, không những vậy còn trêu chọc nữ nhi người ta khiến cho kẻ làm sư phụ như hắn mất hết mặt mũi. Triệu Đình Doanh bị phạt đứng đến hai chân tê rần trong lòng âm thầm mắng nha đầu nhiều chuyện kia, hại mình bị phạt. Vì hai chân đâu nhức, tối đó Triệu Đình Doanh không sao chợp mắt được. Sau một đêm không ngủ, cuối cùng Triệu Đình Doanh cũng nghĩ được một cách trả thù nha đầu kia. Nàng tự nhủ với lòng, lần này nếu không làm cho nha đầu kia khóc lớn, kêu cha gọi mẹ, nàng sẽ không gọi là Triệu Đình Doanh nữa.

---o0o---

Đêm đã khuya, thế nhưng Triệu Đình Doanh vẫn chưa ngủ. Nàng rón rén lẻn xuống giường, chầm chậm mở cửa sổ chạy ra ngoài. bên ngoài gió thổi không ngừng, khiến Triệu Đình Doanh hơi thân thể hơi run lên. cũng may, hiện tại là đã là cuối xuân, không khí ban đêm cũng không quá lạnh.

Triệu Đình Doanh đi được một lúc đã đi đến trước một gian phòng nho nhỏ. Nàng dùng ngón tay khẽ chấm ít nước bọt đâm lủng giấy dán cửa sổ, kế ra một ống trúc nhỏ kê vào lỗ hỏng thổi một hơi. Ước chừng một tuần trà trôi qua, Triệu Đình Doanh mới nhè nhẹ đẩy cửa lẻn vào trong. Vừa vào cửa, nàng liền không do dự đi đến bên giường. Nhìn thấy thân ảnh nho nhỏ ngủ say trên giường, khóe môi nàng không tự chủ được khẽ giương lên, nghĩ thầm: “Tiểu nha đầu, dám hại ta bị sư phụ phạt. Xem đêm nay Triệu Đình Doanh ta làm sao xử lý ngươi đi.”

Triệu Đình Doanh hơi khom người xuống, hai tay đưa về sau kéo Giang Ngọc Phụng nằm lên lưng mình. Kế đứng dậy, cõng Giang Ngọc Phụng rón rén trốn ra ngoài. Triệu Đình Doanh mặc dù luyện được hai năm võ công, nhưng dù sao cũng là một nữ hài tử, cõng một người tuổi tác ngang bằng mình, thời gian lâu vẫn không tránh khỏi thở dốc. Đến một gốc cây lớn trong rừng, Triệu Đình Doanh liền thả Giang Ngọc Phụng xuống, để nàng ngồi dựa vào thân cây. Triệu Đình Doanh cũng ngồi xuống bên cạnh, thở hổn hển, liếc sang Giang Ngọc Phụng lầm bầm lầu bầu:

- Nhìn ngươi dáng vẻ không đến nổi nào, không ngờ lại nặng đến như vậy, hại ta cõng ngươi mệt đến suýt chết. Hừ, ngươi vốn không nên gọi là Tiểu Phụng Nhi, mà phải gọi là Tiểu Trư Nhi mới đúng.

Triệu Đình Doanh vừa nói vừa hung hăng nhéo vào má Giang Ngọc Phụng một cái. Giang Ngọc Phụng mặc dù hít phải mông hãn dược nhưng trong mê mang mơ hồ vẫn cảm thấy trên má đau đớn, hai mày khẽ nhíu lại. Biểu hiện của Giang Ngọc Phụng làm Triệu Đình Doanh hơi giật mình, hai tay dừng lại không dám làm càn nữa.

Triệu Đình Doanh vốn định mang Giang Ngọc Phụng bỏ tại nơi này, một mình trở về phòng, đợi sáng mai thức dậy xem trò hay. Nhưng nhìn sắc trời tối đen như mực, để Giang Ngọc Phụng ở lại một mình, Triệu Đình Doanh có phần không an tâm. Có lẽ vì lạnh mà Giang Ngọc Phụng thân hình hơi co rút lại, mày khẽ nhướng lên. Nhìn thấy cảnh này, Triệu Đình Doanh càng không nhẫn tâm bỏ đi. Nàng hơi nhích lại gần, dang tay, ôm lấy Giang Ngọc Phụng vào lòng, âm thầm tự mắng mình: “Triệu Đình Doanh, ngươi thật không tiền đồ. Nhìn thấy người ta dáng vẻ đáng thương lại không nhẫn tâm ra tay. Ai… Bỏ đi. Triệu Đình Doanh ta là người tốt, lại đại nhân đại lượng nên không trách ngươi. Nhưng nếu có lần sau, ta nhất định sẽ không nương tay đâu.”

Có lẽ vì cõng Giang Ngọc Phụng một đoạn khá dài, nên Triệu Đình Doanh thân thể nhỏ bé không thể chịu đựng nổi, chẳng bao lâu đã mệt mỏi ngủ thiếp đi.

---o0o---

Sáng sớm Giang Ngọc Phụng bị một giọt sương rơi trúng trên mặt làm cho giật mình tỉnh giấc. Giang Ngọc Phụng hai mắt khẽ chớp vài cái để làm quen với ánh sáng, nàng đột nhiên giật nảy người khi phát hiện ra mình nằm ở một địa phương xa lạ, không phải trong căn phòng nhỏ ấm áp của mình. Nàng trong đầu cố gắng nhớ lại việc gì đã xảy ra tối qua nhưng làm cách nào cũng không thể nhớ nổi. Vốn định đứng dậy nhưng trên vai lại cảm thấy hơi nặng, khiến Giang Ngọc Phụng phải chuyển mắt nhìn xuống. Vừa nhìn thấy Triệu Đình Doanh đang tựa đầu ngủ say trên vai mình, Giang Ngọc Phụng lập tức cả kinh, hét lớn một tiếng.

Triệu Đình Doanh đang mơ một giấc mộng đẹp, đột nhiên bị tiếng hét của Giang Ngọc Phụng đánh thức, trong lòng đương nhiên bực dọc. Nàng ngồi dậy dụi dụi mắt, giọng nói còn hơi ngái ngủ hỏi:

- Mới sáng sớm, ngươi ồn ào cái gì chứ?

Giang Ngọc Phụng đưa ngón tay nhỏ bé chỉ vào mặt Triệu Đình Doanh, hỏi:

- Ngươi… Ngươi và ta tại sao lại ở nơi này? Hơn nữa ngươi còn… Ngươi còn ôm ta ngủ.

Giang Ngọc Phụng nói xong, đột nhiên òa một tiếng bật khóc làm Triệu Đình Doanh giật mình không ít, cơn buồn ngủ cũng theo đó biến mất không còn tâm hơi. Triệu Đình Doanh tay chân luống cuống, vội vàng dỗ dành Giang Ngọc Phụng:

- Ngươi… Ngươi đừng khóc. Có việc gì từ từ nói ta nghe được không?

Giang Ngọc Phụng khóc nức nở nói:

- Ngươi... Hức… Ngươi ôm ta ngủ. Hức… Phụ thân nói: “Nam nữ thụ thụ bất thân”. Ngươi… Ngươi như vậy đối với ta… Hức… Ta sau này làm sao lấy phu quân đây? Ta không biết, ngươi nhất định phải phụ trách mới được.

Nói xong lại càng khóc dữ dội hơn. Nàng nhớ đến lúc trước ở tại trong phủ vẫn thường nghe các nha hoàn nói chuyện phiếm với nhau, hễ nam hài tử cùng nữ hài tử ở chung thì cái bụng nhất định sẽ to lên. Nàng không cần cái bụng to lên. Như thế xấu chết được. Tất cả cũng đều do “tiểu tử khốn khiếp” kia hại nàng. Nếu tiểu tử kia không chịu phụ trách, nàng nhất định đi cáo trạng với sư phụ, cho hắn bị phạt quỳ đến nát hai đầu gối mới thôi.

Triệu Đình Doanh trong lòng kêu khổ: “Ta cũng không phải nam nhi. Nhưng sư phụ nói, ra ngoài hành tẩu, không được tiết lộ thân phận. Việc này ta phải làm sao đây?” ngẫm nghĩ một chút liền nói:

- Ngươi đừng khóc nữa. Việc ta làm ta sẽ chịu trách nhiệm. Nếu sau này ngươi thật sự không thể lấy phu quân thì ta sẽ chịu thiệt thòi một chút, thú ngươi làm thê tử. Ta xem ngươi dung mạo cũng khá. Mặc dù không thông minh, tài giỏi bằng ta, nhưng miễn cưỡng một chút thì có thể xem như là một thê tử tốt.

Triệu Đình Doanh mặc dù bản tính ham chơi, nhưng Giang Ngọc Phụng biết đối phương cũng không phải loại bất học vô thuật. Hơn nữa, nàng vẫn thường nghe sư phụ mình khen ngợi Triệu Đình Doanh thông minh, lanh lợi. Sư phụ vẫn luôn tiếc hận, nếu hắn cũng có một đệ tử như Triệu Đình Doanh thì đã không lo Thất Kiếm môn không có người thừa kế. Vì vậy nàng đối với Triệu Đình Doanh cũng không phải là chán ghét lắm. Thậm chí nàng còn có đôi chút thinh thích đối phương. Ngày thường sở dĩ nàng từ chối cùng Triệu Đình Doanh chơi đùa cũng vì muốn dành nhiều thời gian hơn cho việc học. Nàng thật không nghĩ thua kém Triệu Đình Doanh quá nhiều. Vậy mà tiểu tử kia cố tình không chịu hiểu, ngày nào cũng chạy đến quấy phá nàng. Hỏi sao nàng lại không tức giận cho được?

Khi nghe Triệu Đình Doanh đồng ý chịu trách nhiệm, Giang Ngọc Phụng trong lòng dĩ nhiên có chút vui mừng. Nhưng nghe đến mấy câu sau, nàng trong lòng nộ hỏa lập tức bốc lên tận trời xanh. Nàng đứng dậy, một cước giẫm lên chân Triệu Đình Doanh, lớn tiếng nói:

- Ngươi đi chết đi. Tiểu lưu manh như ngươi, đừng mong ta nhìn đến. Ta có lấy chó lấy heo cũng không lấy ngươi. Ta đi cáo trạng với Phong tiền bối, ngươi khinh bạc ta. Ngươi chờ xem người làm sao trừng phạt ngươi đi. Còn nữa, sau này, ta không muốn thấy mặt ngươi.

Triệu Đình Doanh đau đến phát khóc, nhưng thấy Giang Ngọc Phụng nói phải đi cáo trạng liền không có tâm trạng nghĩ nhiều như thế. Nàng bây giờ chỉ nghĩ đến, lần trước bị sư phụ phạt đứng hết hai canh giờ, hai chân đều mềm nhũn như không có xương cốt. Hiện tại nếu bị phạt nữa, chắc chắn là hai ngày cũng chưa đứng lên được. Nhìn thấy Giang Ngọc Phụng đã đi cách mình hơn một trượng, Triệu Đình Doanh bất chấp cái gì gọi là “nam nữ thụ thụ bất tương thân” chạy nhanh đến ôm chặt lấy nàng, nói:

- Này… Ngươi không được đi. Chúng ta có gì từ từ thương lượng được không? Đều là ta không tốt, ta tạ lỗi với ngươi là được. Cầu ngươi không cần đi nói với sư phụ ta.

Triệu Đình Doanh không mặt mũi hạ giọng cầu xin Giang Ngọc Phụng. Nàng trong lòng tự nhủ: “Quân tử không chịu thiệt thòi trước mắt. Ta hiện tại hạ mình cầu xin ngươi chỉ để bảo toàn đôi chân đáng thương của ta thôi. Đợi ta qua được lần này. Ta nhất định tìm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net