Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Seung Ri! Bao giờ con mới chịu dọn phòng cho ngăn nắp sạch sẽ đây?" Mẹ Lee quát mắng dữ dội

Seung Ri chu mỏ đầu cúi xuống hối lỗi

"Lần sau con sẽ dọn mà."

"Sao không phải là bây giờ?" Mẹ Lee tay chống hông thắc mắc

"Tại vì... tại vì mẹ đã làm lỡ 15 phút đi học của con rồi đó." Giọng Seung Ri lí nhí cũng may là mẹ Lee nghe thấy

"Đi nhanh."

Seung Ri chạy bán sống bán chết đến trường nhưng xem ra không ăn thua, cậu vẫn bị muộn học. Cổng trường đã đóng chặt, đây không phải là lần đầu tiên Seung Ri đi học muộn, 1 năm 365 ngày thì cũng phải tới 200 ngày Seung Ri đi học không sớm. May ra được vài lần trốn vào trót lọt, Seung Ri cảm thấy hôm nay chính là ngày đó, Seung Ri sẽ đi vào mà không một ai biết. Seung Ri đi vòng ra lối nhà xe, ngó nghiêng xung quanh rồi a lê hấp lên tường và trèo vào bên trong. Seung Ri vốn dĩ không phải tên trộm chuyện nghiệp chuyên đi trèo tường, trèo cổng nhà người ta nên lần nào ngã hai cái mông cậu cũng sưng lên nhưng không hiểu sao lần này đáp êm ái thế

"Trình độ vượt rào của mình đã lên level." Seung Ri tự hào chỉnh cổ áo

"Nếu như cậu còn không chịu đứng dậy khỏi người tôi thì tôi sẽ cho cậu chết ngay tại chỗ." Nam nhân nằm bẹp dí ở dưới kêu lên

Giờ Seung Ri mới hiểu tại sao khi đáp xuống lại êm như thế rồi, Seung Ri vội vàng đứng dậy, cúi gập người

"Tôi xin lỗi, là tôi không biết anh đi ngang qua đây."

Nam nhân kia đứng dậy, phủi phủi quần áo, vỗ vỗ cái lưng bị đau. Nhìn về phía Seung Ri, ngẫm

"Hmmmm." Rồi lôi ra cái bút và quyển sổ "Lee Seung Ri - năm 3 khoa kinh tế, lớp E1, thành tích học tập không ra gì, hạng bét trường. Vi phạm: đi học muộn 30 phút làm lãng phí thời gian của trường." Xong bấm bút bỏ đi

Seung Ri tròn xoe mắt

"Yaaaa. Anh đang làm cái gì thế?"

"Hành động đó vẫn chưa đủ để cậu nghĩ ra tôi là ai và đang làm gì sao?" Nam nhân quay đầu trả lời

"Sao anh biết tên tôi?"

Nam nhân quay hẳn người lại tiến thẳng về phía Seung Ri

"Hmmmm. Một con người thành tích học tập hạng bét, gần như là sinh viên cá biệt như cậu tại sao tôi lại không biết?" Nam nhân nở nụ cười nguy hiểm rồi bỏ đi không nói thêm lời nào

Seung Ri tức đến nỗi không nói được gì, chỉ biết đứng im nguyền rủa: "Tôi mà biết anh là ai thì đừng có trách với tôi."

Hết 1 tiết Seung Ri mới lần mò lên lớp, thấy Dae Sung vẫn đang soạn sách vở

"Cậu đi muộn."

"Biết rồi, mau soạn sách vở nhanh lên, tớ có điều này muốn hỏi."

Phớt lờ lời nói của Seung Ri, Dae Sung vẫn từ từ bình tĩnh cho sách vở vào trong cặp rồi mới điềm đạm đi ra ngoài hành lang Seung Ri đang đứng chờ

"Mẹ nó, cậu ngủ trong đó à?"

"Mau nói đi trước khi tớ đổi ý."

"Yaa, cậu có biết tên điên nào trong giờ học cứ đi lang thang ở sân trường rồi ghi tên các sinh viên khác như kiểu mình là bố đời không?" Seung Ri làm vẻ mặt nghiêm trọng

"Tên điên - đi trong sân trường - ghi tên - bố đời - cậu muốn nói đến Kwon Ji Yong à?"

"À... đó là tên hắn ta sao?"

"Cậu gọi anh ta là 'tên điên-bố đời' sao?" Mặt Dae Sung hơi tái

"Chứ còn sao nữa. Ugghh cái tên điên đó lang thang sân trường sáng nay, hắn biết cả tên tớ, biết cả tớ học lớp nào, thành tích ra sao nữa chứ."

"Cậu nên rút lại lời nói đó trước khi anh ta nghe thấy đấy."

"Tại sao chứ? Hắn ta là ai mà dám lên mặt với tớ, hắn ta chả là cái cóc ghẻ gì hết." Seung Ri hét lên

Dae Sung bấu vào vai Seung Ri

"Nghe cho kĩ đây Lee Seung Ri! Dù là gì đi chăng nữa thì anh ta không phải là người mà cậu nên động vào, không tốt cho sau này. Anh ta không đơn giản như cậu nghĩ đâu, anh ta là Hội Trưởng học viên, chưa ai dám bố láo như cậu với anh ta cả."

Seung Ri gạt tay Dae Sung ra

"Không đời nào."

Tiết 2 Seung Ri không chịu vào lớp mà lại ra sau trường nằm dài thượt trên ghế đá. Mắt nhắm lại tận hưởng ánh nắng mặt trời thì có người đi đến, Seung Ri dụi mắt

"Ai cất mặt trời đi rồi?"

"Xem ra tên cứng đầu như cậu vẫn không chịu vào lớp sao? Quả nhiên là gan lì mà."

Seung Ri mở mắt bật dậy

"Là anh! Anh chính là Kwon Ji Yong."

"Ồ, sau vài phút có vẻ như não của cậu to lên một chút."

"Anh nói cái gì?" Seung Ri sửng cồ lên

"Đi nào, cậu được nhận thêm một phiếu phạt tại phòng giam số 7." Ji Yong nói rất nhẹ nhàng nhưng lại toát ra khí thế mà Seung Ri không dám cãi lại, đành ngoan ngoãn đi theo.

"Phòng giam mà anh nói chính là cái ổ chuột này sao?"

"Cám ơn."

Hắn buông ra lời nói khiến Seung Ri không thể nói được gì hơn, không lẽ lại đúng như lời Dae Sung đã cảnh cáo cậu. Ji Yong ngồi xuống bàn, tay cầm cốc cà phê nhấp một ngụm rồi lôi ra đống giấy tờ

"Xem nào, Lee Seung Ri! Cậu có rất nhiều án treo đấy."

Seung Ri ngồi lặng im xem Ji Yong lật qua lật lại hồ sơ của cậu. Xem một lúc Ji Yong xếp gọn lại đống giấy rồi đứng dậy

"Cậu bị phạt ở đây 5 tiếng."

"Cái gì?" Seung Ri bật dậy "Anh đâu thể phạt tôi như thế được."

"Có và tôi có quyền để cậu ngồi đây trong vòng 5 tiếng. Nếu cậu còn nhiều lời tôi sẽ cho người vào dạy cậu học."

Suốt 5 tiếng đồng hồ Seung Ri chỉ được phép ngồi im trên ghế, không được đi lại, không được đi vệ sinh. Ji Yong cũng ngồi đó quan sát Seung Ri cả buổi không rời mắt. Hết giờ phạt, Seung Ri đứng dậy vươn vai, xoay xoay người cho đỡ mỏi, tay ôm hai cái mông tê liệt. Ji Yong nhìn Seung Ri cười lạnh

"Nếu mai cậu còn tiếp tục đi học muộn và bỏ học thì 5 tiếng ngồi trong đây sẽ không giảm."

Seung Ri mang vẻ mặt ấm ức đi ra khỏi phòng, đem sự tức giận về cho Dae Sung. Dae Sung đang nằm vắt chân sung sướng còn Seung Ri cậu phải chịu khổ đau suốt 5 tiếng liền. Seung Ri nhảy lên giường đá Dae Sung lăn xuống đất, Dae Sung bò dậy

"Đã không chịu đi học cả ngày hôm nay lại còn về đây bạo lực người khác à? Mà cậu xin phép giảng viên từ lúc nào thế?"

"Tớ? Xin phép? Bao giờ? Tớ đã bị cái tên dở hơi đó bắt phạt ngồi im những 5 tiếng đấy." Seung Ri ngẫm một lúc, hoá ra chính Ji Yong đã xin phép cho cậu

"Ồ~ thôi mình cạn lời rồi." Dae Sung nhảy lên giường kéo chăn xoay người vào trong tường "Tiện ra ngoài mua chút gì cho tớ ăn đi, trời sắp tối rồi và tớ đang đói."

Seung Ri cầm tiền của Dae Sung đi vào siêu thị. Thay vì mua đồ cho Dae Sung ăn thì cậu toàn mua những đồ cậu thích và không có món nào Dae Sung ăn được, Dae Sung rất quan trọng việc sẽ ăn những gì cho bữa tối. Seung Ri cứ chọn bừa vì cơ bản đó không phải là tiền của cậu nên cứ ăn tiêu xài thôi. Cậu sống cũng có tâm với bạn bè đấy Seung Ri à!

Xách được cả đống đồ Seung Ri đã chọn về được đến ký túc xá cũng là một vấn đề. Đem về toàn là đồ ăn vặt khiến Dae Sung không thể nói được gì hơn ngoài bộ mặt ngơ ngác và tiếp đó là đá đít Seung Ri ra khỏi phòng. Seung Ri đập cửa phòng ầm ầm

"Ít ra cậu cũng phải cho tớ cái gì để ăn chứ?"

Dae Sung từ trong nói vọng ra

"Tiền ai? Đồ ăn bám."

Seung Ri biết mình sai nên thôi, về ăn bám mẹ Lee vậy. Seung Ri tưởng tượng ra một bữa ăn thịnh soạn, no say từ chính tay mẹ Lee làm. Nhưng tất cả chỉ là tưởng tượng thôi Gấu à!

Về đến nhà, Seung Ri thấy chiếc xế hộp cực đẹp, cực xịn đang đỗ trước cửa nhà cậu. Mắt Seung Ri sáng bóng hơn cả chiếc xe, cậu đi tới vuốt vuốt vài cái rồi tí tởn vào nhà hỏi mẹ Lee. Giọng Seung Ri từ tông hớn hở chuyển dần về tông lạ hoắc

"Mẹ ơi chiếc xe ngoài kia là...... của ai vầy?"

"Con về rồi sao Bảo Bối? Lại đây nào."

Suy nghĩ của Seung Ri: Bảo Bối? Mẹ có bao giờ gọi con là Bảo Bối sao?

Mẹ Lee đang ngồi nói chuyện với một nam nhân mà Seung Ri mới quen sáng nay. Seung Ri thấy Ji Yong thì nhảy cẫng lên

"Mẹ mẹ! Sao hắn ta lại ở đây? Tại sao? Cho con một lí do đi."

Mẹ Lee đứng dậy, ôm vai Seung Ri

"Bảo Bối à? Nghe này, sắp tới mẹ muốn sang Nhật cùng bố con nên mẹ sẽ để con sang nhà cậu ấy ở."

"Tại sao con không được đi? Tại sao con phải ở cùng hắn ta? Tại sao con không được ở một mình? Tại sao con không được chuyển đến cùng Dae Sung? Tại sao? Tại sao?"

"Bảo Bối, con còn phải hoàn thành việc tốt nghiệp đại học. Con phải ở cùng cậu ấy vì mẹ rất tin tưởng Ji Yong. Mẹ không thể tin được con ở một mình sẽ tốt. Con ở với Dae Sung sẽ làm phiền cậu ấy." Mẹ Lee từ từ trả lời mọi câu hỏi của Seung Ri

"Sao mẹ lại quen Ji Yong chứ? Tại sao vậy?"

"Ji Yong là con của bạn thân mẹ, cậu ấy rất có tài năng, lại còn rất nghiêm túc, trưởng thành và tốt bụng. Mẹ không thể nào không giao con cho cậu ấy được."

"Mẹ, con có thể ở được một mình mà mẹ."

Chán ngấy với lời nhõng nhẽo của Seung Ri, mẹ Lee bắt đầu nặng lời

"Con ở một mình sao? Nhà cửa không chịu dọn, phòng thì như phòng ốc, cơm cũng không biết nấu, học hành cũng chả ra gì nốt. Con bảo mẹ con ở một mình kiểu gì, đến gói mì tôm con còn không biết nấu như nào nữa là. Từ mai qua nhà Ji Yong ở, mẹ không nhiều lời với con nữa."

Seung Ri ấm ức không nói được gì, chỉ biết khóc thầm trong lòng. Những chuỗi ngày tiếp theo của cậu sẽ ra sao đây. Ji Yong lướt qua Seung Ri tay đặt vào vai Seung Ri

"Mai cậu sẽ được nghỉ học để dọn đồ sang đó."

Không để Seung Ri trả lời, Ji Yong đã chào tạm biệt mẹ Lee rồi lái xe trở về. Sáng sớm hôm sau, Ji Yong đến nhà Seung Ri để đưa mẹ Lee ra sân bay. Mẹ Lee đặt hai tay lên vai Ji Yong

"Yong à, Seung Ri trông cậy vào con nhé. Bác đi đây."

Ji Yong gật đầu mỉm cười khiến cho mẹ Lee rất yên tâm. Bóng mẹ Lee cứ thế xa dần, xa dần rồi biến mất. Ji Yong quay đầu lại nhìn Seung Ri đứng đằng sau nở nụ cười ranh mãnh

"Về thôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net