Chap 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ hôm đó trở đi, Seung Ri không gặp Ji Yong nữa, cậu đang cố gắng quên hắn đi để cho nhẹ lòng. Nhưng đêm nào cậu cũng khóc một trận đã đời rồi mới đi vào giấc ngủ được. Trong giấc mơ không có gì tốt đẹp, tất cả là lời nhạo báng của mọi người, còn Ji Yong trong giấc mơ nhẫn tâm rời bỏ cậu. Seung Ri không muốn ngủ, ngủ rồi những gì kinh khủng lại hiện lên. Có đêm cậu thức trắng, đôi mắt trở nên thâm quầng, mắt cũng đỏ hoe vì khóc. Đau khổ vậy để nhận được gì, chính cậu là người chia tay hắn, hắn còn đau hơn cậu nhiều, nhận được lời chia tay với lí do không còn yêu nữa và lỗi là của hắn. Hắn lúc nào cũng dằn vặt bản thân, tại sao lại làm như thế để cậu rời bỏ hắn. Cậu tạo điều kiện cho Kiko tiếp cận hắn hơn, cô không ngừng bám lấy Ji Yong cả ngày. Cô nói đến mấy hắn cũng không thèm trả lời.

Ji Yong ngồi trong phòng, rút ra một điếu thuốc, châm lửa rồi hút. Từ khi Seung Ri bỏ đi, chỉ có Lucky và thuốc lá mới giúp hắn vơi đi được nỗi buồn. Lúc hắn buồn nhất là lúc hắn hút nhiều thuốc nhất, hắn không muốn cai, chất nicotine làm hắn quên đi sự đời trong chốc lát. Nhưng nỗi buồn cũng chưa phải là tất cả, sâu trong đó chính là sự hận thù hắn để cho cậu. Hắn hận cậu, hận lắm! Hắn sẵn sàng gặp lại cậu và giễu cợt cậu không thương tiếc. Trong tình yêu, càng yêu nhiều bao nhiêu thì đến lúc bị tổn thương cũng sẽ hận bấy nhiêu. Nó như viên đá đè nặng trong lòng hắn mà hắn không thể nhấc lên được hoặc không muốn nhấc. Hắn yêu cậu nhưng cậu lại rũ bỏ hắn!

Seung Ri thực sự muốn gặp lại hắn, chỉ mới xa có 5 ngày thôi mà cậu nhớ hắn đến phát điên. Muốn gặp hắn, ôm chầm lấy hắn như ngày xưa. Cậu nhớ những ngày ở với hắn, được ngắm nhìn khuôn mặt hắn mỗi ngày mà không phải lo bất cứ chuyện gì. Bây giờ thì quá nhiều chuyện khiến cả hai đều phải bận tâm. Seung Ri cũng hối hận, tại sao lúc đó cậu không can đảm đối mặt với nó, dám đương đầu với nó và quan trọng là sao không dám cùng hắn vượt lên trên mọi rào cản? Nhưng chiếc gương vỡ rồi thì có lành lại được không? Vỡ rồi là vỡ, dù có gắn lại bao nhiêu lần đi chăng nữa thì tấm gương lành lặn trước kia nay đã có những vết nứt, kẽ hở. Kể cả bây giờ cậu có nói yêu hắn thì chắc hắn không tin nữa rồi, hắn mất niềm tin vào cậu từ lần đó. Hắn đã nghĩ cậu sẽ cùng hắn vượt qua nhưng cậu lại không làm được, khiến hắn lại thêm thất vọng.

Cậu sẽ đi gặp hắn, chia tay không có nghĩa là cậu sẽ tuyệt tình với hắn. Seung Ri đi bộ đến công ty, tính lên trên tầng nhưng lại bắt gặp bóng dáng quen thuộc đang ngồi trong xe. Seung Ri mím chặt môi đi đến gõ cửa bên ghế phụ, Ji Yong quay đầu nhìn cậu, có chút ngạc nhiên nhưng không biểu lộ ra ngoài. Hắn bấm nút để cửa cho cậu vào, Seung Ri mở cửa xe vào bên trong ngồi. Ji Yong không nói gì, một tay chống đầu bên cửa, một tay để trên vô lăng. Seung Ri hít một hơi rồi nói

"Anh thế nào rồi? Chuyện với Kiko tốt chứ?"

"Cậu đến đây chỉ nói với tôi vậy thôi hả? Mau xuống xe!"

"Anh đâu nhất thiết phải tuyệt tình với em như vậy."

Ji Yong không trả lời, hắn rút ra một điếu thuốc, hơi khói phả ra khắp trong xe khiến Seung Ri sặc sụa

"Anh hút thuốc từ bao giờ vậy?"

"Không cần cậu quan tâm."

"Đừng hút nữa."

Seung Ri đưa tay dập tắt điếu thuốc nhưng Ji Yong gạt ra, tàn thuốc rơi vào ngón tay cậu. Seung Ri kêu lên xoa xoa ngón tay

"Anh làm sao vậy? Nhất thiết phải như thế này sao?"

"Vậy cậu nói xem ai khiến tôi như thế này?" Ji Yong gắt lên với cậu. Seung Ri sợ sệt định mở cửa xe đi xuống thì hắn đưa tay chốt cửa lại.

"Ơ."

Ji Yong dập điếu thuốc, trèo hẳn sang bên ghế của Seung Ri, với tay gạt lưng ghế ngả xuống. Hắn cúi xuống hôn lên môi cậu, hôn cuồng nhiệt và mạnh bạo. Không còn là nụ hôn ngọt ngào và gợi tình như ngày trước. Nó giống như cưỡng hôn vậy, hắn đưa lưỡi vào giữa hai hàm răng cuốn lấy đầu lưỡi cậu. Không khí càng lúc càng ngột ngạt, Seung Ri muốn đẩy hắn ra nhưng tay hắn giữ chặt cổ cậu và cả cơ thể đó đang nằm đè lên người cậu.

Hắn thả cậu ra, Seung Ri bây giờ mới được thở. Hắn mở kéo khoá quần của mình lôi ra vật cứng, cởi bỏ chiếc quần của Seung Ri ra. Hắn xoay người cậu lại, banh hai chân cậu ra hết cỡ rồi đưa thẳng vật của mình vào phía hậu đình. Không một chút nhẹ nhàng, hắn thô bạo đâm liên tục. Seung Ri cảm tưởng phía sau của mình sắp rách ra đến nơi rồi, vật cứng của hắn trở nên cứng cáp. Lỗ huyệt càng được mở rộng, theo động tác mà co rụt lại. Cậu sắp kiệt sức mất nếu như hắn không dừng lại

"Dừng...dừng lại..."

"Sao? Nó không giống như ngày xưa nữa à? Cậu còn rên rỉ với tôi là mạnh vào sao giờ lại muốn dừng rồi?" Giọng Ji Yong trở nên khàn đặc, thật không giống hắn lúc trước. Seung Ri không nói được gì, giống như hắn đang làm nhục cậu vậy, nỗi đau phía sau vẫn tiếp tục. Hắn vẫn ác liệt như thế, cho đến khi chất tinh dịch bắn ra hắn mới chịu ngừng. Seung Ri mệt mỏi không cử động nổi, hắn kéo khoá quần lên và ngồi về vị trí cũ. Seung Ri khó khăn lắm mới xoay người lại được, sau khi chỉnh trang lại quần áo, cậu nhìn Ji Yong bất mãn

"Tại sao anh lại làm như vậy?"

"Mua vui chút thôi." Khoé miệng hắn khẽ nhếch lên "Giờ thì mau ra khỏi đây!" Rồi đuổi cậu ra ngoài không thương tiếc

Seung Ri không hiểu rốt cuộc Ji Yong đang làm gì, tại sao đã chia tay rồi mà hắn vẫn lôi cậu ra để mua vui như vậy. Bộ cậu giống món đồ chơi để hắn vờn qua vờn lại tuỳ ý sao? Làm vậy để làm gì, thoả mãn thú tính của hắn? Cậu thực sự không hiểu.

Mấy ngày không ăn gì Seung Ri sắp mất đi cảm giác về thức ăn, được hôm Dae Sung nghe tin Seung Ri về nhà thì liền đến chơi. Dae Sung đem cho cậu ít đồ ăn nhưng Seung Ri không động đến dù một miếng. Dae Sung gằn hỏi chuyện gì nhưng Seung Ri nhất quyết không nói. Tức mình Dae Sung cướp điện thoại cậu bấm số gọi cho Ji Yong hét ầm lên trong điện thoại

"Này! Anh đã làm gì Seung Ri rồi để cậu ấy không ăn không ngủ mấy ngày nay rồi hả?"

Ji Yong hơi bất ngờ khi Seung Ri gọi đến nhưng nghe thấy giọng lạ hoắc

"Ai đấy?"

"Hả???? Tôi là Dae Sung, bạn của Seung Ri. Sao anh có thể không nhận ra giọng tôi chứ hả?"

Ji Yong "à" nhẹ một tiếng rồi cúp máy

"Alo...alo... chết tiệt!"

"Mẹ nó, cậu gọi cho hắn ta làm gì?"

"Phải gọi hắn đến xem cậu thế nào chứ?"

"Đồ điên, tớ chia tay với hắn rồi! Cậu gọi hắn để hắn đến xem bộ mặt thảm hại của tớ sao?"

Dae Sung há hốc mồm, không thể tin nổi là đã chia tay, trước đó còn thấy tình cảm thắm thiết lắm mà

"Ơ ơ... tại cậu không nói sớm. Tớ về đây, tạm biệt!"

Dae Sung nhanh chóng mở cửa ra về bỏ Seung Ri ở lại sau khi đã gây ra cho Seung Ri chuyện không nên.

"Đã chia tay rồi thì sống cho tốt vào."

Ji Yong vào nhà lúc nào Seung Ri không hay biết, cậu không mấy ngạc nhiên khi hắn đến đây

"Đâu cần anh phải quan tâm."

"Ông đây đang thương hại cậu."

Seung Ri ngước mắt lên lườm hắn

"Ông đây cũng không cần anh thương hại. Mời anh mau về đi."

"Xem ra cậu lúc này có vẻ rất khổ sở." Hắn cười lạnh

"Không cần anh ở đây châm chọc."

Ji Yong rút ra điếu thuốc rít một hơi, đưa ngón trỏ gõ cho rơi bớt tàn thuốc

"Châm chọc thì không có, tôi chỉ muốn xem không có tôi cậu sống thế nào."

"Hà cớ anh cứ phải đoạn tuyệt với em như vậy, kháy móc em giúp anh tốt hơn sao?"

"Tôi sẽ cho cậu thấy được chia tay tôi cậu hối hận như thế nào." Hắn đóng sầm cửa lại rồi rời đi.

Hối hận? Liệu cậu chia tay hắn là đúng hay sai? Sau khi Ji Yong rời khỏi Dae Sung mới len lén đi vào nhà

"Sao rồi? Ji Yong đã nói gì với cậu?"

"Nhờ cậu mà hắn thương hại tớ. Cám ơn rất nhiều!"

Dae Sung nhún vai: "Cũng đúng thôi, ai bảo cậu chia tay hắn cơ chứ. Bản thân cậu quá hèn nhát và không thể đối mặt với mọi chuyện, thật trong cậu không dám dũng cảm để vượt qua sao? Cậu chia tay hắn chỉ khiến cả hai đau khổ thôi, cậu làm vậy thì ích gì? Cậu đang tiếp tay cho cô ta nắm lấy hắn thôi. Cậu trở nên ngu dốt từ bao giờ đấy?!"

Nghe những lời chỉ trích của Dae Sung mà Seung Ri không biết phải nói thế nào nữa. Dae Sung nói đúng, cậu làm vậy không ích gì cả. Bây giờ hắn hận cậu đến tận xương tuỷ. Dae Sung thở dài

"Gia đình Ji Yong ngăn cản không có nghĩa là cậu phải chia tay với hắn. Đáng lí ra cậu phải năn nỉ, thuyết phục họ hắn là của cậu, chứ không phải nghe lời mấy người đó rồi ra đi như vậy. Cậu đau nhưng hắn còn đau hơn đấy! Lần này cậu là người sai hoàn toàn. Tớ về đây."

Rồi Dae Sung đi về hẳn. Bụng Seung Ri đang kêu gào vì đói, mấy ngày rồi không có gì vào bụng. Seung Ri lăn lê bò nhoài ra chỗ túi thức ăn hốc lấy hốc để. Cậu sẽ chứng minh cho hắn thấy, không có hắn cậu vẫn sống tốt.

Sau khi Seung Ri đã định hình lại tinh thần liền đến tìm bọn Dae Sung nhưng Dae Sung đã đi làm thêm nên không đi chơi với cậu được. Chán nản, Seung Ri đến làm phiền Mino.

"Ô. Cơn gió độc nào thổi cậu đến đây vậy?"

"Thôi đi. Tớ muốn đi chơi."

"Nghe Dae Sung nói cậu chia tay rồi hả? Muốn tớ tìm thêm cho cậu cô gái khác không?"

"Tớ chia tay? Dae Sung đã kể gì rồi?"

"Cậu ta chỉ bảo là Seung Ri mới chia tay nên dạo này tâm trạng không ổn định nên nhờ bọn này đối xử tốt với cậu."

Sao bỗng dưng Seung Ri cảm thấy mọi người như đang thương hại cậu vậy, nhưng cũng tốt, có lẽ đây là bước khởi đầu mới cho cậu thì sao. Một mối tình với một cô gái, Seung Ri hy vọng sẽ giúp cậu vượt qua được chuyện này. Seung Ri đồng ý cuộc hẹn do Mino sắp đặt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net