Chap 31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một tên giơ nắm đấm vung vào mặt Seung Ri, máu mũi cậu chảy ra. Còn Dae Sung thì bị đá một nhát vào bụng đau đớn, Dae Sung gục xuống ôm bụng.

"Lâu lâu không vận động giờ thoải mái quá."

Đến khi định xông vào đánh hội đồng thì tiếng quát dữ dội vang lên. Chúng nó sợ hãi lui lại phía sau, Seung Ri tò mò không biết tiếng đó của ai liền ngẩng đầu lên. Bất ngờ thay, sao Ji Yong lại ở đây? Tiếng của hắn đến cậu còn không nhận ra, sao lại đáng sợ đến như vậy? Ji Yong đi tới, khuôn mặt hằm hằm nhìn nhóm Băng Kỳ

"Gì đây?"

Tên đại ca nhóm Băng Kỳ cũng phải khép nép trước hắn

"Không có gì ạ. Chẳng qua là hai tên này dám trả treo với bọn em."

Ji Yong "hừ" lạnh một tiếng

"Xem ra nhóm Băng Kỳ này không muốn sống nữa phải không?"

Seung Ri và Dae Sung nghe vậy biết ngay có Ji Yong bảo kê, hai cu cậu lon ton đứng dậy chạy ra sau lưng Ji Yong. Seung Ri chỉ chỉ vào mấy tên đánh cậu

"Yong à! Chúng nó đánh em đó, trong khi bọn em chỉ chẳng may đâm vào chúng nó thôi."

Ji Yong gật nhẹ, hạ tay Seung Ri xuống, mắt vẫn nhìn về phía bọn kia

"Muốn nói gì không?"

Giọng Ji Yong lạnh hẳn, không gian trở nên im ắng lạ thường. Chúng nó nghe vậy mà khiếp sợ, quỳ mọp hết xuống van xin

"Bọn em xin lỗi."

"Kiếm gậy cho anh." Ji Yong liếc mắt với Seung Ri. Seung Ri nhanh chóng lấy luôn cái gậy của chúng nó để ngay trước mặt. Ji Yong cầm lấy đi đến từng tên một, tên nào cũng bị đánh 2-3 phát vào xương sườn. Đau nhưng lại không dám gục, chúng vẫn phải giơ hai tay lên trời, môi mím chặt chịu đựng. Seung Ri và Dae Sung nghe mà xót xa liền bảo Ji Yong dừng lại. Ji Yong quay phắt lại

"Lắm mồm anh đánh cả hai đứa!"

Cả hai mím chặt môi lại, không dám ho he lời nào nữa. Seung Ri thì không hiểu rốt cuộc Ji Yong là ai mà chúng phải sợ đến thế, nghe tiếng quát thôi mà đã xoắn hết vào với nhau, lại còn quỳ xuống van xin nữa. Tên đại ca xoa xoa hai tay

"Xin Hội trưởng đừng đánh nữa, bọn em biết lỗi rồi. Từ giờ sẽ không bắt nạt các sinh viên nữa."

Ji Yong tức mình đáp hẳn cái gậy trên tay vào đầu hắn rồi bỏ đi. Kéo theo cả Dae Sung và Seung Ri lên phòng y tế. Hắn ngồi vắt chân trên ghế chờ Dae Sung và Seung Ri ra ngoài.

"Sao anh biết bọn em ở đây vậy?"

"Anh đến đón em nhưng chờ mãi không thấy đâu, nghe Mino nó bảo em với Dae Sung đang bốc phét ở sân sau."

"Cũng may là có anh đến, tôi cảm ơn." Dae Sung cúi đầu

"Hai đứa không sao chứ?"

Cả hai lắc đầu, Dae Sung chào tạm biệt hai người họ rồi đi về. Ji Yong kéo Seung Ri ra xe rồi cũng đi về. Seung Ri thắc mắc rất lâu, cậu liếc nhìn Ji Yong rất nhiều lần, không biết mở đầu câu chuyện thế nào

"Anh là ai vậy? Sao tụi nó lại sợ anh."

Ji Yong im lặng, Seung Ri tiếp tục nói

"Em đang hỏi anh đó. Trả lời đi!"

"Anh không trả lời được không?"

"Em sẽ hỏi tới cùng."

"Vào cấp 3 được 1 năm thì anh gia nhập xã hội đen, được đại ca ở đó tín nhiệm thành ra cũng được một vài người biết đến. Bọn sinh viên đó cũng không ngoại lệ, hay nói cách khác thì gần như cả trường đều biết nhưng không ai dám đồn đại khắp nơi." Ji Yong do dự hồi lâu mới cất tiếng

"Anh là xã hội đen? Sao em lại không biết? Câu chuyện đó quá vô lí, em không tin."

"Em tin hay không cũng được, chuyện này đối với em không quan trọng."

"Bây giờ thì sao?"

"Anh bỏ rồi."

Hoá ra đó là lí do mà lần đó Seung Ri bị đánh cho nát bét, Ji Yong tìm ra rất dễ dàng mà không tốn chút công sức nào. Seung Ri cũng không thể ngờ được là 3 năm học ở Đại học mà không hề biết Ji Yong là xã hội đen. Đối với cậu, chuyện này vẫn là vô lí. Về nhà Seung Ri dấu giếm gọi điện cho Dae Sung

"Dae Sung à! Cậu có biết Ji Yong là dân xã hội đen không?"

"Biết. Ai chả biết, chẳng qua không ai dám đồn thổi lung tung thôi."

"Sao có mỗi tớ không biết?"

"Cậu xem lại cậu sao lại không biết, đi học thì lười, thông tin ở trường cũng mù mịt. Ngay từ đầu chương tớ đã nói là đừng động vào Ji Yong rồi còn gì. Mà sao tự dưng lại hỏi thế?"

"Không có gì." Seung Ri cúp máy luôn

Hoá ra ngay từ đầu Dae Sung đã nói cậu đừng dây với Ji Yong.

"Xem ra em cũng mù thông tin nhỉ?" Ji Yong đứng tựa lưng vào cửa, tay châm điếu thuốc

"Nhưng sao anh lại giấu em?"

"Em có hỏi đâu, đừng có đổ tội cho anh chứ."

"Anh cũng giấu còn gì, đáng lí anh phải khai thật với em chứ."

"Đừng cố gắng làm to chuyện nữa, anh không muốn vì thế mà cãi nhau đâu. Mau tắm rửa đi chúng ta ra ngoài ăn tối."

"Ra ngoài? Anh chê cơm em nấu dở sao? Lẽ nào vì thế nên anh muốn ăn cơm tiệm mà không cần em nữa."

Ji Yong thả ra làn khói trắng

"Em nhạy cảm quá rồi! Anh hẹn với Young Bae nên đưa em đi cùng, còn nếu em không muốn ăn nhà hàng Pháp thì ở...."

"Có có, em đi tắm đi tắm liền đây."

Seung Ri chỉ có ăn với chơi là nhanh như chảo chớp. Seung Ri ôm cái phòng tắm hơn tiếng đồng hồ, Ji Yong ở ngoài chờ hết hơi vẫn chưa thấy ra. Đã thế tên tiểu quỷ kia còn vừa tắm vừa ngân nga ing ỏi. Hắn mất kiên nhẫn đứng dậy mở cửa phòng tắm bước vào. Seung Ri giật mình, bao nhiêu khăn mặt, dầu gội đầu, sữa tắm bay tứ tung vào mặt hắn. Seung Ri ngại ngùng che người

"Ai cho anh vào khi người khác đang tắm?"

"Em ngại cái gì? Cứ như anh chưa nhìn thấy cơ thể em bao giờ ấy."

"Đó là chuyện khác mà, mau ra ngoài, ra ngoài."

"Em mới là người mau ra ngoài thì có, em ngủ trong đó à?"

Đôi co tranh cãi một hồi Seung Ri cũng phải nhấc mông ra khỏi phòng tắm. Cậu mặc lên mình bộ vét đen, đứng trước gương bẻ cổ áo tự hào

"Mình đẹp trai quá!"

"Buồn nôn." Ji Yong lau đầu bước ra ngoài. Hắn vẫn quyến rũ như ngày nào, chỉ có điều mồm miệng phát ngôn không một chút quyến rũ. "Đi ăn mà cũng phải mặc vét, em bị điên à?"

"Nhà hàng Pháp, nhà hàng Pháp đó. Phải mặc sao cho lịch sự chứ, phải thể hiện cho người ta thấy mình là người đoàng hoàng tử tế."

"Biết suy nghĩ rồi cơ à?"

"Tất nhiên."

Ji Yong không cầu kì như Seung Ri, hắn chỉ mặc cái áo sơ mi với quần âu. Đơn giản mà lại đẹp, nhìn sang Seung Ri thì thật chết ngốt. Cả hai cùng tới nhà hàng Pháp, Young Bae đã ngồi chờ sẵn ở bàn, hắn vẫy tay gọi hai người.

"Này, bán hộ tớ số cổ phiếu ở công ty cậu với." Young Bae vừa ăn vừa nói

"Sao lại muốn bán? Có tụt giá đâu mà sợ."

"Tớ cần tiền sang Anh, mẹ có vẻ bệnh khá nặng rồi." Young Bae thở dài, khuôn mặt rầu rĩ

"Lại phát bệnh rồi sao?" Ji Yong ngạc nhiên

Họ toàn nói về chính trị, cổ phần cổ phiếu, câu chuyện ở công ty mà Seung Ri thì không hiểu gì. Cậu chỉ có ngồi ăn, muốn nói nhưng không biết chen miệng vào để nói.

"Hai người nói chuyện gì mà em nói cùng được không?" Seung Ri bĩu môi khó chịu

"Im lặng ngồi ăn đi." Young Bae xua tay

Seung Ri chán nản, tay chống cằm mắt đảo hai người liên tục, cứ ai nói câu nào là mắt cậu nhìn về phía người đó. Đảo đi đảo lại đến chóng cả mặt.

"Vậy tớ cũng đi cùng. Dù sao cũng cần nhập một số dữ liệu từ công ty bên đó."

Quan hệ của Ji Yong khá rộng rãi.

"Cũng được. Ngày kia đi nhé, càng sớm càng tốt." Young Bae gật đầu

"Còn em thì sao? Anh để em ở nhà một mình ư?"

"Anh đi có 2 ngày thôi, em có phải trẻ con nữa đâu mà không ở nhà một mình được. Hay muốn anh mướn bảo mẫu về trông em?"

"Em muốn đi cùng, em sẽ ngoan." Seung Ri giương đôi mắt long lanh lên nài nỉ Ji Yong. Ji Yong đập cả bàn tay vào mặt cậu đẩy ra xa

"Em ở nhà là tốt cho anh đấy! Anh đi làm chứ có đi chơi đâu mà vác em theo được."

"Anh không thương em, không yêu em nên mới để em ở nhà. Đúng vậy mà, anh là đồ vô tâm, không có tình người."

"Ngày nào cũng thế này hả?" Young Bae tay che miệng thì thầm với Ji Yong. Hắn gật đầu, hắn cũng khổ tâm lắm, thật là không cho đi cũng không được mà. Cuối cùng Ji Yong miễn cưỡng đồng ý để Seung Ri sang Anh cùng mình.

"À, em không phải là còn đi học sao?"

"Kệ đi, đi chơi vui hơn nhiều."

"Không được, em chỉ được ngồi im ngoan ngoãn ở khách sạn thôi, không có chuyện là được ra ngoài đâu."

Seung Ri gật đầu cho có lệ, lúc đấy chỉ cần nài nỉ một tí là được thả rông ra ngoài ngay. Gì chứ về khoản nịnh Ji Yong thì không ai bằng Seung Ri, mà cũng không ai chiều Seung Ri bằng Ji Yong. Hai con người đó quả nhiên rất hợp nhau.

Biết mình được ra nước ngoài chơi nên Seung Ri đã chuẩn bị đồ đạc sẵn sàng ở đó, chờ Ji Yong hô một tiếng là xách vali lên và đi thôi. Seung Ri có vẻ rất hứng thú cho chuyến đi lần này, cậu sẽ không phải ngồi ô tô mà lượn lờ khắp Hàn Quốc mà được lên máy bay vi vu trên bầu trời. Chắc chắn sẽ rất thú vị!

"Đi Anh sao?" Dae Sung ngạc nhiên có chút ghen tị "Sướng thật đó! Ji Yong giàu quá mà, muốn đi đâu cũng được."

Seung Ri nhìn Dae Sung bằng nửa con mắt

"Đừng có mà cướp Ji Yong của tớ đi đó."

"Thôi đi, ai thèm! Người ta có bạn gái rồi."

"Bạn gái? Sao bây giờ mới kể?"

"Mới tỏ tình hôm qua thôi, đồng ý luôn."

"Là ai thế? Mau dẫn cho thằng này xem mặt đi."

"Cậu đi Anh về rồi xem mặt sau. Giờ tớ có hẹn rồi, bai bai." Dae Sung hớn hở vẫy tay chào Seung Ri rồi đi mất.

Seung Ri tự lẩm bẩm một mình: tên này có bạn gái cái quên luôn cả bạn thân!

"Giờ này mới chịu về, nhanh lên nào." Seung Ri vừa về đến nhà thì Ji Yong đã kéo cậu lên xe

"Đi đâu thế?"

"Làm hộ chiếu."

"Để làm gì?"

"Thế thôi em ở nhà nhé, không có hộ chiếu thì nghỉ đi."

Làm hộ chiếu cho Seung Ri thật mất thời gian, mãi đến tối muộn cả hai mới về đến nhà. Sáng hôm sau Young Bae đến nhà Ji Yong, cả ba người cùng gọi Taxi đến sân bay.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net