Chap 48

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mở mắt ra, Seung Ri thấy giường trống không, chắc Ji Yong đã về rồi. Vừa vặn mẹ Lee mở cửa bước vào

"Dậy rồi hả? Xuống nhà ăn sáng đi."

"Ji Yong đâu hả mẹ?"

"Thằng bé bảo phải đi làm nên về trước rồi. Vậy, những ngày qua ở với nó như thế nào?"

Mặt Seung Ri tươi tỉnh hẳn lên

"Anh ấy tốt lắm mẹ ạ, mua đồ ăn cho con nè, quần áo nè, đồ dùng nhiều cái nè...."

"Tối bảo nó về đây ăn một bữa cơm chia tay."

Seung Ri giật mình, chia tay cái gì ở đây vậy, hay là mẹ Lee đã biết chuyện

"Chia...chia tay cái gì hả mẹ?"

"Bố mẹ định sau Tết sẽ đưa con sang Nhật định cư tại đấy luôn."

Seung Ri nhảy dựng lên, từ chối khẩn

"Không, không, không được đâu. Con còn phải đi học nữa."

"Bố con muốn vậy, mẹ không nói được."

Seung Ri lắc đầu rất nhiều lần, không tin nổi những gì mình vừa nghe. Sang Nhật định cư, tức là không được gặp Ji Yong nữa. Cậu không muốn thế, thực sự không muốn. Cậu muốn ở lại đây, ở lại với hắn, không thích rời xa hắn một chút nào. Xa như vậy, lẽ nào phải chia tay, không, không được, tuyệt đối không.

Seung Ri chạy xuống nhà, bẽn lẽn ngồi xuống cạnh bố Lee, nhỏ nhẹ nói

"Bố, chuyện đi Nhật, con không đi có được không?"

"Không. Giám đốc công ty bố chuyển bố sang đấy làm việc rồi."

"Con có thể ở đây chăm sóc bản thân được mà."

"Mày chỉ dựa vào cái thằng Ji Yong gì đó chứ mày làm được tích sự gì."

"Nhưng con không muốn đi, con muốn ở đây."

"Bố đã nói rồi, không là không!" Bố Lee nói chắc nịch rồi đứng dậy vào bếp

Seung Ri cứ ngồi không yên, nghĩ lí do gì để có thể ở lại Hàn Quốc đây. Seung Ri lôi điện thoại ra gọi cho Ji Yong, đang định alo thì mẹ Lee nói

"Con gọi ai đấy?"

"Ji Yong ạ."

"Đưa đây cho mẹ." Mẹ Lee cầm lấy luôn điện thoại của Seung Ri, nói với Ji Yong giọng ngọt sớt, "Ji Yong hả? Tối ăn qua đây nhé cháu."

"Dạ?"

"Ăn bữa cơm với gia đình bác."

"À vâng, cháu sẽ tới."

Tối gặp mặt Ji Yong, Seung Ri thấy không vui nổi, nghĩ đến chuyện phải xa hắn, thật không muốn cười. Trong bữa cơm

"Cám ơn cháu mấy tháng qua đã chăm sóc Seung Ri nhà bác. Thật không biết lấy gì đền đáp." Mẹ Lee cười ngại

"Không sao ạ, dù sao bác cũng là bạn thân của mẹ cháu nên chuyện này bình thường thôi ạ."

"Coi như đây là bữa cơm cuối bác nấu cho cháu nhé, như một lời cảm ơn."

"Cuối ạ?" Ji Yong ngơ ngơ

"Sau này không phiền đến cháu nữa, bác sẽ đưa Seung Ri sang Nhật." Mẹ Lee mỉm cười liếc nhìn sang Seung Ri

"Nhật?" Ji Yong trợn tròn mắt ra nhìn mẹ Lee, xong quay sang nhìn Seung Ri, mặt cậu còn đang ỉu xìu không nói nên lời

"Sao thế?"

"À không, cháu thấy Nhật cũng....tốt." Ji Yong cười gượng

Xong bữa cơm, Ji Yong lập tức kéo Seung Ri lên phòng. Trông bộ dạng hắn tức lắm rồi

"Đi Nhật? Chuyện này là sao đây? Em nói gì đi chứ!"

"Bố em quyết định, em không cãi nổi." Seung Ri thở dài

Ji Yong liên tục vò vò mái tóc của mình, hắn ra mở cửa sổ, rút ra điếu thuốc. Hắn buồn tới mức không muốn nói nữa, Seung Ri đi lại gần, mặt cậu cũng xị không kém

"Em thực sự không muốn đi, em muốn ở lại với anh, em không muốn xa anh đâu. Vượt qua bao nhiêu cản trở rồi, em không muốn nó kết thúc như thế này."

Ji Yong đáp luôn điếu thuốc qua cửa sổ, hắn quay người lại, tay vịn vào thành cửa

"Anh cũng không muốn, và anh cũng không biết phải làm gì bây giờ nữa."

Ji Yong thở dài, "Anh về đây. Em ngủ ngon."

"Em tiễn anh."

Seung Ri đi theo Ji Yong ra cửa, Ji Yong định đi nhưng hắn xoay người lại, vớ lấy tay nắm cửa đóng vào rồi ghé sát gần Seung Ri rồi hôn chụt phát. Vừa vặn mẹ Lee đi ra

"Seung Ri, sao con không bảo..." Mẹ Lee đơ người khi nhìn thấy cảnh hai đứa đang đứng hôn nhau.

Ji Yong lập tức thả Seung Ri ra, đẩy cậu ra sau lưng mình

"Bác...."

"Hai đứa vừa làm gì thế?"

"Thực ra...." Ji Yong ấp úng

"Bác đang hỏi hai đứa vừa làm gì?" Mẹ Lee quát ầm lên, bố Lee trong nhà sợ chuyện gì liền chạy ra

"Gì mà ầm ĩ thế?"

"Ông đi mà hỏi hai đứa nó." Mẹ Lee chỉ tay về phía Ji Yong và Seung Ri

Người Seung Ri run run, cậu mon men bước lên để Ji Yong đứng sau mình

"Bố mẹ, thực ra con và Ji Yong..." Seung Ri quay lại nhìn Ji Yong, hắn gật đầu ý bảo cứ tiếp tục đi, "Con và Ji Yong đang y...y....y..ê...u nhau."

"Mày vừa nói cái gì, bố nghe không rõ?"

"Y....y....y....ê....u....u"

Bố Lee cứ tưởng chuyện đùa, ông cười, "Mấy giờ rồi còn đùa kiểu đấy, mau đi ngủ đi."

"Là thật đấy ạ!" Seung Ri nhắm tịt mắt, nói xong môi bặm chặt lại

"Nó vừa nói cái gì đấy, bà xác nhận lại tôi xem nào?" Bố Lee huých tay vào người mẹ Lee, thấy mẹ Lee không phản ứng mới quay ra nhìn Seung Ri, "Mày nói lại lần nữa xem nào."

Ji Yong nắm lấy tay Seung Ri và giơ lên, "Là như này ạ."

Người bố Lee cũng run lên, môi mấp máy không biết nói gì, ông cúi người xuống rút dép ra và ném về phía Ji Yong

"Chúng mày cút, cút ra khỏi đây, cút hết, đừng mong trở về cái nhà này nữa."

Bố Lee giận đến sôi máu, mặt mũi đỏ ửng lên. Còn Ji Yong và Seung Ri vẫn đứng yên, không nhúc nhích. Lần đầu tiên Ji Yong lại ấp úng đến như vậy, hắn còn không biết phải ăn nói thế nào.

"Bố mẹ, làm ơn, hãy chấp nhận cho bọn con."

"Mày không có quyền gọi tao là bố, sinh ra mày đúng là bất hạnh. Tao cho mày hai sự lựa chọn, mày yêu nó thì mày cút khỏi đây và đừng nhìn mặt tao nữa, hai là sẽ thay đổi và sang Nhật."

"Bố, con yêu anh ấy nhưng con sẽ không rời khỏi bố mẹ, và con cũng sẽ không thay đổi và không sang Nhật."

"Hai bác, cháu biết chuyện này thực sự quá khó khăn, nhưng tình yêu này là thật." Mãi Ji Yong mới bình tĩnh lại , "Xin bác đừng giải quyết bằng bạo lực hoặc ép buộc bọn cháu phải làm gì."

"Ji Yong, bác tin tưởng cháu nên mới giao Seung Ri cho cháu chăm sóc vài tháng mà bây giờ vác thành quả là thế này sao?" Mẹ Lee nhìn Ji Yong với ánh mắt thất vọng

"Bác Lee, cháu biết là bác tin tưởng nên mới giao Seung Ri cho cháu, và bác có thể tin tưởng sau này cháu vẫn chăm lo được cho Seung Ri."

Bố Lee lắc đầu, "Seung Ri, mày còn coi đây là bố mẹ mày thì mày lại đây. Mày bước một bước theo thằng này thì mày không phải con tao."

"Ji Yong..." Seung Ri nhìn hắn, hắn chỉ biết gật đầu, "Cứ đi đi."

Seung Ri đi từ từ về phía bố mẹ Lee, hai chân run lắm rồi. Bố Lee lập tức kéo tai Seung Ri vào trong nhà và đóng sầm cửa lại.

"Bác, không thể kết thúc như vậy được." Ji Yong cầu xin

Mẹ Lee lắc đầu, mặt thất vọng, "Hết rồi, về đi."

Seung Ri ở trong nhà khóc lóc van xin bố Lee

"Bố, tại sao bố lại cấm con yêu, yêu thì có gì là sai?"

"Yêu không sai, nhưng mày yêu một thằng con trai, mày tưởng thế là hay hả?" Bố Lee lớn tiếng

"Tình yêu sao lại phân biệt tuổi tác và giới tính chứ? Bố mẹ, làm ơn, là con yêu."

"Mày xem xem, cả nhà một mình mày là thằng con duy nhất, mày yêu nó thì mày lấy giống cho ai đẻ ra một đứa để nối tiếp dòng tộc?"

"Bố, đừng ngăn cản chuyện này được không, con xin bố."

Bố Lee cầm lấy bình hoa trên bàn toan ném vào người Seung Ri, may có mẹ Lee cản lại, bà quát lên

"Nó có yêu ai thì nó cũng là con trai ông, ông định giết nó chắc."

"Mẹ, con xin mẹ."

Ji Yong đứng ngoài nghe thấy hết nhưng cơ bản là không nhảy vào cùng được. Hắn đứng không yên, đi lại trước cửa nhà Seung Ri rất nhiều lần. Bất lực đành đi về, đứng đây không giải quyết được gì.

Về nhà hắn cứ nghĩ mãi, lại giống với lần trước, hắn cũng ở một mình trong căn nhà rộng lớn thế này. Lần này đầu óc hắn trống rỗng, không nghĩ ra được lí do gì để thuyết phục bố mẹ Seung Ri. Gia đình Seung Ri còn nghiêm khắc hơn gia đình hắn nhiều. Cả một đêm hắn không ngủ, cứ đứng bên cửa sổ nhìn lên trời.

______________

Sáng gọi điện cho Seung Ri nhưng không liên lạc được, hắn định phi xe đến nhưng sợ lại càng lớn chuyện. Seung Ri hôm qua điện thoại bị đập vỡ còn bây giờ thì bị nhốt trong phòng, quản lí cực chặt, không bước chân ra khỏi nhà được giây phút nào.

Cậu muốn liên lạc với Ji Yong, muốn gặp hắn, muốn có hắn bên cạnh nhưng lại khó khăn quá. Sao lại để đến sắp hết năm rồi lại xảy ra chuyện tồi tệ này.

Ji Yong lại không biết Seung Ri bị hỏng điện thoại, hắn chờ cậu gọi điện cho hắn đến dài cả cổ mà không thấy đâu. Hắn đến nhà cậu, gọi cửa như bình thường thì mẹ Lee ra mở cửa và đưa cho hắn tờ giấy

"Seung Ri gửi."

Rồi đóng cửa vào nhà. Ji Yong mở tờ giấy ra xem

Cút về đi, tôi không muốn nhìn mặt anh nữa

Đó là nội dung bức thư mà mẹ Lee đưa cho hắn. Thật sự đây là Seung Ri viết cho hắn sao, khoé miệng hắn nhếch lên, lôi ra trong túi cái bật lửa rồi đốt luôn tờ giấy. Hắn ngồi trong xe, liên tục đập mạnh vào vô lăng, mặt tức giận.

"Mẹ nó, em chơi tôi đấy à?"

Cuối cùng điều hắn lo nhất cũng trở thành sự thật. Muốn tin vào cậu nhưng lại không thể tin nổi. Cảm giác lúc này thật khác với lần trước, hắn còn buồn hơn là tức. Hắn thấy buồn, lần thứ 2 một câu chia tay bằng giấy, lại không lí do. Hắn đã khóc, giọt nước mắt rơi xuống, hắn thực sự thất vọng về cậu. Nỗi đau đã chiếm lấy hết hận thù trong hắn, giờ toàn là nước mắt và đắng cay.

Hắn lái xe trở về Gwang Ju

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net