Chap 55

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trưa nghỉ ngơi ăn cơm, Seung Ri toàn cúi gằm mặt xuống, ngồi cứ chốc chốc lại kéo cái cổ áo lên. Áo phông mùa hè có kéo nữa cũng không che được vết tím trên cổ. Seung Ri đang không biết mở lời với Ji Yong như nào. Nói thật ra thì ngại quá, nhưng để giải quyết hiểu lầm, Seung Ri cậu sẽ cắt dây thần kinh xấu hổ. Seung Ri chỉ tay lên vết đỏ ở cổ

"Anh à, vết này...."

"Gì?" Lạnh lùng trả lời

"Không phải dấu hôn đâu! Là em lấy cái chai bóp vào đấy, tại em thấy vết đỏ ở cổ anh tưởng anh ra ngoài vớ vẩn nên làm thế để anh ghen."

"Vết đỏ ở cổ anh là muỗi đốt."

"Em thực sự đã không biết anh mang sách cho em học... Nhưng sao cả môi anh cũng sưng lên vậy?"

"Em thực sự không tin tưởng anh à?"

"Em có, nhưng..."

Ji Yong thở dài, hắn cũng yên tâm, cũng không muốn làm to chuyện nên hắn kể lại. Nguyên do là khi lục xục lấy sách, bê được chồng sách nặng như đá lên thì bị vướng chân vào dây điện thế là ngã sấp mặt, mồm đập vào bìa sách thế là sưng tều lên. Đã thế dưới kho lại lắm muỗi, nó đốt khắp người. Mà chả hiểu nuôi muỗi kiểu gì mà con nào con nấy to như Seung Ri, đốt độc vãi linh hồn.

"Em xin lỗi!" Seung Ri cúi đầu

"Bình thường cái gì cũng nhao nhao mồm lên, có mỗi việc cỏn con cũng không dám hỏi. Lại còn nghi ngờ nữa chứ!"

"Đâu phải cái gì em cũng hỏi được đâu."

"Cần thì không làm, không cần thì lại làm. Aisssss, ăn đi!"

Finally, mọi chuyện được giải quyết ổn thoả, mọi khúc mắc đã được giải đáp. Cả 2 lại ngồi nhìn nhau mà cười thôi, trong lòng cũng nhẹ nhõm hơn cả.

Đến ngày thi lại cuối cùng của Seung Ri, đứng trước cổng trường hít một hơi thật sâu rồi ngoái lại nhìn Ji Yong

"Em vào đây!"

"Làm bài tốt nhé! Hwaiting!" Ji Yong nháy mắt, arguuuu lại giở thính đốn tim Seung Ri rồi. Điều duy nhất khiến cậu cố gắng chỉ có Ji Yong, suốt giờ thi Seung Ri đã hô quyết tâm rất nhiều lần. Lần này khôn lên, xem xét kĩ cả hai mặt rồi mới làm bài. Hình như nhà trường thương sinh viên thi lại nhiều nên đề này có dễ hơn một chút. Làm xong bài vừa kịp giờ, Seung Ri thở phào, hy vọng đủ điểm qua môn.

"Sao rồi? Làm ơn đừng nói với anh là trượt nữa nhé!"

"Em không biết nữa, mong là đủ điểm." Seung Ri nhún vai

Ji Yong cũng lo lắm, đến cả xưa kia hắn đi thi còn không lo như thế này. Hắn cứ tự tin ung dung mà làm bài thôi. Giờ Seung Ri mà không qua môn thì cuộc tình này chúng ta cách xa từ đây, đời nào bố Lee cho phép.

Cuộc đời Seung Ri chắc là may mắn được một chút. Hôm biết điểm thi, tin nhắn báo đến trong máy cậu, cậu còn chẳng dám mở ra xem. Nhìn cái hành động úp úp mở mở, Ji Yong tức mình ra giựt lấy điện thoại mở ra xem luôn. Sau đó mặt hắn xị xuống

"Seung Ri à.... biết sao giờ..."

"Em trượt rồi hả?" Mặt Seung Ri cũng buồn rười rượi

"Em đỗ rồi, thừa hẳn 2 điểm nhé!" Ji Yong bế cậu lên rồi xoay mấy vòng liền, cậu thi đỗ mà hắn còn vui hơn cả hồi hắn thi. Xoay mấy vòng chóng mặt, Ji Yong cùng Seung Ri lăn đùng ra nhà, đầu óc quay cuồng

"Em đỗ rồi, em sẽ tốt nghiệp. Chóng mặt quá....hứt...hứt..."

Cả hai đều nằm im một lúc dưới đất rồi mới ngồi dậy, Ji Yong đạp đạp vào người Seung Ri

"Dậy đi, không méo mồm bây giờ."

"Anh sẽ đưa em đi ăn để chúc mừng em tốt nghiệp chứ?" Seung Ri bật dậy

Ji Yong cười, gật gù cái đầu

"Không."

Nói thì nói nhưng đến tối đi làm về Ji Yong mua cho cậu bộ quần áo đẹp làm quà tốt nghiệp. Seung Ri xúng xính quần áo trước gương mãi, ngắm nghía bản thân cứ luôn đẹp trai mãi như vậy

"Anh thấy sao, em với anh có phải đúng là tuyệt thế giai nhân không?"

"Tuyệt thế giai nhân??" Ji Yong chau mày lại, "Đó là câu để chỉ người phụ nữ đẹp mà."

"Em...em nhầm." Seung Ri chữa ngượng, vốn từ đã hẹp mà lại cứ thích dùng, "Bộ đồ này rất đẹp đó!" Cách kết thúc một chủ đề nhạt toẹt của Seung Ri.

______________

"Mau đi chợ và nấu cơm khẩn trương, anh không phân biệt nổi lưng với bụng nữa rồi." Ji Yong làm việc mệt mỏi từ trên nhà đi xuống muốn ăn cơm mà Seung Ri vẫn còn ngồi ăn snack với xem ti vi. Nghe thấy Ji Yong quát, Seung Ri lập tức cầm tiền xỏ giầy xỏ dép chạy nhanh đi chợ.

Vừa đi lại còn phải vừa nghĩ xem hôm nay ăn gì, mà cậu có biết đi chợ đâu. Đồ ăn trong nhà toàn được Ji Yong mua về, cậu chỉ việc nấu. Mua một mớ rau, một ít thịt, vài quả trứng... thôi thế đủ một bữa cơm rồi.

Trên đường về Seung Ri đi ngang qua một quán bar, kì lạ là cậu chưa thấy quán này bao giờ. Ngay cả tên quán cũng không có, Seung Ri đứng ngoài ngó ngó vào bên trong thì bảo vệ đi ra

"Cậu định ăn trộm gì?"

"Không có, tôi chỉ muốn xem."

Bảo vệ nhìn túi đồ trên tay cậu, hắn xoa cằm cười gian

"Đi chợ cho bạn gái hay phận làm thụ?"

Seung Ri giật mình, ở đâu ra cái tên nhiều chuyện như thế này chứ. Cậu giấu túi đồ ra sau lưng

"Không liên quan đến anh."

Đang định rời nhanh khỏi chỗ này thì hắn ta bám vai cậu kéo lại, ánh mắt gian tình

"Tôi biết rồi, có muốn vào quán bar này không, toàn người như cậu đấy."

"Không, tránh xa tôi ra." Seung Ri vùng vằng hất tay hắn ra khỏi vai cậu. Hắn ta còn xông tới định hôn cậu nhưng Seung Ri nhanh tay đẩy hắn ra rồi cầm quả trứng đáp thẳng vào mặt hắn. Sau đó thì hắn cho cậu một cái bạt tai rồi tức tối đi vào trong quán.

Seung Ri xoa mặt, người gì mà đánh đau thế. Mặt cứ gần như mất cảm giác vậy, đau rát đến tê dại. Vừa đi Seung Ri vừa đưa tay che mặt, về nhà vẫn cố nấu bữa cơm cho Ji Yong rồi mới chạy lên phòng than ôi

"Yong! Có người đánh em."

Ji Yong nghe thấy chữ đánh là xoay ghế lại liền, hắn đứng dậy ngó nghiêng khuôn mặt Seung Ri. Vừa mới bị tát vậy mà đã tím cả bên má, xem chừng đánh rất đau

"Ai?"

"Em chẳng làm gì hết, em chỉ đứng ngoài xem một lúc vậy mà hắn ta ra đó trêu chọc em, còn định hôn em nữa chứ, em đẩy hắn ra ai dè hắn tát cho em một phát. Đau thấy mẹ!"

Ji Yong nắm chặt tay, nghiến răng ken két, duỗi người một tí rồi nắm tay Seung Ri đi xuống bếp. Hắn lấy khăn và đá chườm lên mặt cậu

"A lạnh!"

"Mới hôm qua còn tự khen mình đẹp, giờ lại để vết tím trên mặt. Thiệt tình!"

Seung Ri nắm lấy tay Ji Yong

"Để em tự làm."

Ji Yong gật đầu, hắn bỏ tay ra định đi ra ngoài. Seung Ri quay ra

"Anh đi đâu đấy, cơm còn chưa ăn."

"Chờ anh về ăn nhé, giờ anh không đủ tâm trạng để ăn."

Ji Yong mặt hầm hố lái xe đi, tay còn cầm điện thoại alo các kiểu. Seung Ri chạy ra cửa gọi với lại

"Yong!"

Ji Yong thò đầu ra cửa xe

"Đừng gây án mạng."

"Anh biết chừng mực."

Một tiếng sau quay về, Ji Yong thảnh thơi hơn trước khi rời đi nhiều. Seung Ri ngồi ở bàn ăn đợi chờ Ji Yong, thấy hắn về cậu chạy ra

"Sao rồi? Anh không gây chết người đấy chứ?"

"Không sao, không sao. Ăn cơm thôi, anh đói quá!"

Không biết Ji Yong đã làm gì mà sao hắn thản nhiên đến thế. Có khi nào là giết người rồi giấu xác vứt xuống sông không? Seung Ri cứ ngồi nghĩ mãi, không lẽ chỉ vì tát một cái mà tên đó chết không nhắm mắt. Chắc là Ji Yong không tàn bạo đến thế đâu nhỉ?

"Kể cho em nghe là anh đã làm gì đi."

"Đi chườm cái mặt đi, xấu thấy ớn!" Biểu cảm hắn méo xẹo

"Hay anh đã làm gì người ta rồi? Giết người? Cướp của? Tống tiền? Đánh đập?"

"Em nghĩ anh bất lương thế cơ à?" Ji Yong trố mắt ra nhìn Seung Ri ngồi liệt kê loạt tội ác

"Anh là xã hội đen đấy! Em nhắc lại: xã hội đen! Có việc gì mà không dám làm chứ." Seung Ri nhảy dựng lên như cào cào

"Thôi, anh không muốn nói nữa." Ji Yong phẩy tay cho qua chuyện

Mấy hôm sau Seung Ri đi qua không thấy quán bar đó còn mở cửa nữa. Không ngờ được là Ji Yong đã làm những gì mà khiến cả cai quán bar sập tiệm như thế. Khổ thân, chắc giờ vật vã lang thang ngoài đường không việc làm. Thà bị giết chết còn hơn là sống không có gì bỏ vào mồm. Hắn còn ác hơn những gì cậu tưởng tượng.

Seung Ri lên công ty, mở cửa cái rầm làm Ji Yong ngồi trong đang uống cà phê tí thì rơi cái cốc.

"Không có khái niệm gõ cửa à?"

"Có đến mức độ đánh sập quán bar của người ta đi không?" Seung Ri phớt lờ câu nói của Ji Yong

"Anh chỉ muốn cho họ biết động vào em là như thế nào thôi, nếu như họ mà biết đã chẳng dám động vào em." Ji Yong nhún vai, ngồi xoay bút

"Biết gì?"

"Biết người đàn ông của em là ai."

"Đừng nói mấy câu từ làm em rung động nữa đi." Seung Ri giậm chân nhõng nhẽo

Ji Yong được thế lấn tới: "Sao? Bị rung động bởi những lời nói của anh à? Có nên làm gì để em bớt rung động không?" Hắn cười gian

"Dừng lại đi!"

Ji Yong cắn nhẹ môi dưới, khoé môi vẽ lên đường cong

"Anh quyến rũ quá mà."

Sau đó nở điệu cười long trời nở đất, cắt đứt luôn không khí lãng mạn. Dạo này độ tự luyến của anh Long tăng cao bất ngờ.

"Anh cười kinh quá đấy!" Seung Ri nhăn mặt

"Em thì cười như chó sặc nước sôi ấy."

"Cái gì... chó sặc nước sôi????"

Nhiều khi hắn toàn dùng những từ ngữ kì dị mà cậu thì vốn hẹp ngôn từ thành ra cãi nhau thì chỉ có Ji Yong thắng. Seung Ri cứng họng và chịu thua thôi.

"Anh cười như khỉ đột ấy!" Chắc đó là câu tốt nhất để Seung Ri kết thúc đoạn hội thoại rồi nhúc nhích ra khỏi phòng làm việc. "Em sẽ trau dồi vốn từ cho mà coi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net