Chap 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Seung Ri làm bộ buông bát đũa xuống xách cặp đi học không thèm trả lời Ji Yong. Cậu muốn cho Ji Yong thấy cảm giác bị hờ hững bỏ rơi nó như thế nào, Seung Ri quyết định không nói chuyện với hắn cho đến khi nào hắn van nài cậu tha thứ. Seung Ri vừa đi vừa cười sảng khoái như thằng điên giữa đường. Cậu gặp Dae Sung trên đường đi, Dae Sung gõ mạnh vào đầu Seung Ri mấy cái liền

"Tên phản nghịch! Phản nghịch!"

"Ui da! Có biết là đau lắm không hả tên mắt hí?" Seung Ri cũng nhảy dựng lên gõ lại vào đầu Dae Sung "Mà bỗng dưng chửi tớ, cậu bị điên à?"

"Không chửi cậu thì chửi ai? Rõ ràng là phản nghịch."

Seung Ri vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra

"Cái thằng này! Mau nói rõ ra xem nào!"

"Mẹ nó, hôm qua vì chơi quá giờ nên quản sinh đã đi tìm, thế nào lại tìm đúng ở đây, sau đó bị phạt ngồi ở đó im thin thít cho tới tận 7h tối. Ác nghiệt!"

"Haha! Cái tội ngu."

Dae Sung đấm thùm thụp vào lưng Seung Ri

"Còn cậu nữa, đang ở đó xong tự nhiên bỏ về từ lúc nào không hay. Hay là cậu lường trước được sự việc nên bỏ đi mà không thèm đánh động với bọn này."

"Không phải là tại Ji Yong đưa...." Seung Ri nhận ra mình đã nói hớ đành im miệng rảo bước thật nhanh

Dae Sung thấy lạ liền đuổi theo túm vai Seung Ri lại tra hỏi

"Hội trưởng Kwon? Cậu với Hội trưởng có quan hệ gì?"

"Không có gì hết!"

Seung Ri cố gắng lấp liếm cho mối quan hệ của hai người, Seung Ri chưa muốn công khai chuyện này sợ ảnh hưởng tới danh dự của Ji Yong. Sợ sinh viên trong trường sẽ bàn tán Ji Yong này nọ, và cả cậu nữa. Cậu sợ mọi người sẽ kì thị những mối quan hệ đồng giới, và khi đó không biết cậu với hắn sẽ phải làm như thế nào.

Tiết 1

"Lee Seung Ri! Không chú ý bài giảng! Ra khỏi lớp!"

Tiết 2

"Lee Seung Ri! Nói chuyện, đứng cả tiết!"

Tiết 3

"Lee Seung Ri vắng! Trừ điểm."

Tiết 4

"Lee Seung Ri vắng! Trừ điểm."

4 tiết trôi qua nhàm chán. Hết giờ Dae Sung ráo riết đi tìm Seung Ri xem cậu ta đang bày trò gì và ở đâu. Thực ra tìm Seung Ri không khó, chỉ cần tìm ở căng tin và sân sau là kiểu gì cũng thấy. Dae Sung thấy Seung Ri đang nằm hứng nắng trên ghế đá, tay vắt lên trán mặt nheo lại tưởng cậu có chuyện gì buồn Dae Sung bèn lại gần hỏi han. Và khi đến gần thì tiếng ngáy của Seung Ri vang rõ rệt, làm mất công Dae Sung mủi lòng. Cậu tức giận đá vào mông Seung Ri

"Dậy mau tên thối thây!"

"Gì đấy? Đang ngủ ngon mà." Seung Ri xoay sở đủ kiểu mới chịu ngồi dậy

"Lee Seung Ri! Nếu cậu không chịu chuyên tâm học hành thì năm nay cậu không thể lên tiếp năm nữa đâu."

"Đừng có doạ nữa. Năm ngoái cũng thế mà có sao đâu."

"Năm nay khác rồi, cậu không chịu đi học nên có biết thông tin gì đâu. Không lên nổi cậu sẽ bị ở lại học với bọn khoá sau đấy, cậu không muốn thế đấy chứ?"

Seung Ri bắt đầu thấy lo sợ, nếu cậu không chịu học chắc chắn sẽ bị nợ môn, mà môn nào cũng không biết thì thi thố cái gì. Seung Ri nhận ra hiện thực chán ngắt, ôm lấy cánh tay Dae Sung nài nỉ

"Dae Ú à! Tớ phải làm sao đây? Tớ không thể ở cái trường này mãi được, tớ muốn ra trường."

"Không biết! Tớ đi đây, thông báo vậy thôi."

Dae Sung dửng dưng bỏ đi chỉ để lại cho Seung Ri cái thông tin quái gở. Giờ thì Seung Ri biết phải làm sao? Không lẽ phải học, không đâu, cậu ghét học lắm, chỉ thích chơi thôi. Không thể nào về nhờ Ji Yong được, cậu đã tuyên bố chiến tranh lạnh với hắn rồi, đời nào nhờ vả hắn cơ chứ. Một buổi sáng ở trường của Seung Ri trôi qua nhanh chóng, cậu cuốc bộ về nhà thầm rủa Ji Yong đáng ghét tự dưng cho mượn xe làm Hoàng Tử cậu đây phải đi bộ từ trường về nhà. Bắp chân cậu sẽ sớm phình ra như cái cột đình mất. Ji Yong đang ngồi đọc báo trong không gian yên tĩnh, Seung Ri về hắn cũng không thèm hỏi cậu lấy một câu và vứt ngay tờ báo xuống ghế tay đút túi quần đi lên phòng. Seung Ri tức giận

"Thái độ gì vậy? Thiệt tình!"

Cơm canh đã được bày sẵn trên bàn, dù là chiến tranh lạnh nhưng Seung Ri sẽ tạm thời bỏ qua để được ngồi ăn trong hạnh phúc. Đối với cậu, ăn là nguồn sống, sống là để ăn. Ăn xong Seung Ri vẫn phải túc tắc đi rửa bát đũa, không ngờ rằng Ji Yong còn bày ra một đống bát đũa bẩn để Seung Ri rửa thêm. Tức mà không nói được câu nào!

Xong xuôi Seung Ri lên phòng, cậu liếc trộm Ji Yong xem hắn đang làm gì, có chú ý tới cậu không. Tên kia, mau nói chuyện với em đi, mau hỏi han em học hành thế nào đi, mau hỏi ở trường có chuyện gì không đi, đồ vô tâm. Kết quả là Ji Yong ngáp một phát và trùm chăn đi ngủ. Cậu giận Ji Yong ai ngờ hắn giận ngược lại cậu.

Để lo cho tương lai sau này Seung Ri quyết định nhảy vào bàn học dở đi dở lại mấy bài đầu tiên để ôn lại. Và ngồi được 5 phút Seung Ri lại ngồi nghĩ vẩn vơ, tự đấm vào đầu mình mấy cái rồi học tiếp. 10 phút sau Seung Ri ngủ gục luôn trên bàn ngáy o o. Đến khi tỉnh dậy đã là 5h chiều, thấy xung quanh người mình thật ấm, cậu đâu có nhớ là mình đã khoác chăn khi ngồi học đâu. Quay lại phía giường, Ji Yong không còn nằm đó nữa. Seung Ri đứng dậy chạy khắp nhà đi tìm, hắn chả đi đâu xa, chỉ ngồi dưới phòng khách đọc báo mà thôi. Nhìn thấy Seung Ri hắn ngẩng đầu lên liếc một cái rồi lại cúi xuống như không quen biết. Ugghh, kế hoạch đâu phải như này! Đáng lí ra anh phải xin lỗi em chứ, anh có lỗi cơ mà!

Seung Ri bất lực đi lên phòng, nằm bẹp xuống giường, vắt tay lên trán suy nghĩ, không biết sau này cậu sẽ lưu lạc về đâu, làm nghề gì, liệu Ji Yong có kết hôn với cậu không??? Hàng loạt câu hỏi hiện lên trong đầu Seung Ri, và lần này Seung Ri quyết tâm ngồi vào bàn học để tự mình có thể quyết định tương lai của mình. Lần đầu tiên Seung Ri học được hơn 15 phút mà chưa cắm mặt xuống bàn, nhưng sau đó lại ngồi vắt chân lên bàn nghỉ ngơi lấy sức. Cậu thức trắng đêm để xây nhà cho chó vậy mà học được 15 phút đã nản rồi sao? Động lực của cậu là gì vậy? Ji Yong sao?

Seung Ri bỗng cảm thấy tủi thân khi Ji Yong không thèm ngó ngàng gì tới cậu, hắn cứ hờ hững khiến cậu sinh nghi tình cảm của hắn dành cho cậu. Không lẽ vì cậu phiền quá nên Ji Yong không muốn yêu cậu nữa sao? Suy nghĩ chán chê một hồi Seung Ri gục xuống bàn ngủ tiếp. Kết quả sáng dậy muộn, Seung Ri lười biếng nhắn tin cho Dae Sung nhờ điểm danh hộ. Lúc Seung Ri dậy Ji Yong cũng không có nhà, không biết hắn đã đi đâu vào sáng sớm như vậy.

Seung Ri xuống nhà đánh răng rửa mặt rồi lục tủ lạnh xem có gì ăn không, và tủ lạnh trống trơn, đến cả chai nước lọc cũng không có. Tối qua cậu còn chưa được ăn tối nữa mà. Ji Yong tính bỏ đói cậu chết à? Seung Ri ôm cái bụng đói nằm dài trên ghế sofa, hơi ấm vẫn còn trên ghế, Ji Yong mới đi cách đây không lâu.

"Bảo Bối à! Nói a đi nào." Ji Yong gắp miếng thức ăn ngon tuyệt đút cho Seung Ri

"Yong à! Anh là tốt nhất luôn." Seung Ri cười tít hết cả mắt

Trên bàn biết bao nhiêu là đồ ăn ngon do chính tay Ji Yong nấu cho cậu. Hạnh phúc quá! Seung Ri đứng dậy tiến sát lại Ji Yong thủ thỉ

"Yongie, một khi đã ăn no rồi thì phải làm gì đây."

"Em muốn sao? Lại đây anh sẽ cho em hết tất cả." Ji Yong giang hai tay đón lấy Seung Ri vào lòng

"Đưa em lên giường đi." Câu nói của Seung Ri kích thích Ji Yong, hắn bế cậu lên phòng ném mạnh xuống giường.

Hắn nhảy vồ vào người cậu, xé toạc áo trên người cậu hôn tới tấp cho đến khi để lại những vết mẩn đỏ. Ji Yong chuyển nụ hôn lên môi cậu, ngọt ngào chiếm lấy, hút hết những dư vị của thức ăn còn đọng lại. Hắn hôn cho đến khi Seung Ri không thể thở được nữa mới chịu buông ra. Ji Yong thô bạo tụt quần cậu ra, đưa tay mở khoá quần mình lôi ra vật cứng. Ji Yong lật ngược cậu lại, đâm thẳng và mạnh vào bên trong.

"Ahhhhhhhhh!"

Seung Ri bật dậy, tỉnh khỏi giấc mộng vừa rồi, sao trong mơ Ji Yong lại nhẹ nhàng và ngọt ngào với cậu đến thế, thật không giống như ngoài đời.

"A~ muốn nói chuyện với anh quá." Seung Ri thở dài

"Vậy sao?"

"Vâng.....Hả???"

Seung Ri giật mình quay ra thì thấy Ji Yong đang đứng ở cửa nhìn cậu. Sao bỗng dưng cậu lại thốt ra những lời lẽ này, đánh lẽ hắn mới là người phải van xin cậu mới đúng. Sai, sai bét cả kịch bản rồi! Seung Ri ngồi gãi đầu như tên ngố, không biết phải nói gì nữa. Giờ mà phủ nhận thì cậu không muốn, thực sự cậu muốn nói chuyện với Ji Yong. Mà nếu giờ chạy ra ôm chầm lấy thì có phải dễ dãi quá không? Đầu Seung Ri hiện lên hai suy nghĩ trái chiều. Seung Ri quyết định nói ra suy nghĩ của mình thì môi cậu đã bị khoá lại bởi chính bờ môi mềm mại của Ji Yong. Hắn hôn nhẹ lên môi cậu rồi thả ra

"Em vừa mơ thấy bị đè sao?" Ji Yong cười nham hiểm

"Cái gì chứ? Cái gì mà mơ bị đè? Anh bị làm sao đấy?" Seung Ri hoảng loạn

"Anh không tin được giấc mơ vừa rồi là không phải bị đè, thấy em kêu dữ lắm." Hắn vẫn cười

Bùm. Mặt Seung Ri đỏ ửng hết cả lên, chân tay co lại, đầu cúi gằm xuống không dám ngẩng lên nhìn Ji Yong. Seung Ri lấy hết can đảm đứng dậy

"Anh thì sao chứ? Anh không thèm ngó ngàng gì tới em cả? Anh không nhìn em lấy một lần? Cũng không hỏi xem em làm gì, đi đâu, hôm nay đi học thế nào? Cũng không cho em ăn, đồ ăn trong tủ lạnh thì không có, anh tuyệt tình với em đến vậy sao? Chỉ vì em nói là chiến tranh lạnh với anh?"

Ji Yong cười hiền ôm Seung Ri vào lòng

"Em hiểu cái giá dám chiến tranh với anh chưa? Đừng có cố gắng rời bỏ anh, anh sẽ không cho em toại nguyện đâu."

Seung Ri đấm thùm thụp vào ngực Ji Yong

"Anh là đồ đáng ghét, là tên ác ôn."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net