Chap 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Seung Ri giãy bành bạch như một con khỉ đột giữa nhà, lăn lộn hết bên này sang bên kia

"Không chịu đâu, không chịu đâu, không biết đâu, không biết đâu, không được đâu, không được đâu."

Ji Yong ngồi vắt chéo chân trên ghế, tay day day bên thái dương

"Bao giờ em mới thôi nói cái kiểu lặp đi lặp lại một từ đây?"

Seung Ri bật dậy, mặt giận dỗi

"Không biết đâu."

"Em đừng làm như kiểu anh sắp đi xa không trở về thế."

"Nhưng em sẽ không được thấy mặt anh ở trường, ai sẽ bao che cho em khi em mắc lỗi."

"Anh còn phải đi làm, không thể ở trường ngồi không mãi được. Sẽ có người mới làm chức Hội trưởng thay anh."

"Đó mới là điều em đáng lo! Nhỡ hắn ta đáng sợ, trù dập, đáng ghét, thối tha, ác quỷ thì em phải làm sao?"

"Từ bây giờ chấn chỉnh lại bản thân đi. Anh không nhiều lời với em nữa."

Seung Ri vẫn tiếp tục lăn qua lăn lại khắp phòng khách, Ji Yong đứng dậy đi ngang qua đá vào mông Seung Ri một cái

"Nhà sạch cũng nhờ có em."

Seung Ri đứng ngay dậy, níu cánh tay Ji Yong lại, lắc qua lắc lại

"Không được. Em còn yếu rất nhiều môn, em không chấn chỉnh được em sẽ bị thụt lớp mất."

"Giờ em mới nhận ra được tầm quan trọng của việc học sao?"

Seung Ri giương đôi mắt long lanh nhìn Ji Yong, không những không rung động hắn còn tỉnh bơ quay mặt đi.

"Ít ra anh cũng phải dạy em học chứ."

"Dạy em học á? Anh thà dạy cái đầu gối anh còn sướng hơn." Ji Yong vừa nói vừa lấy tay đập đập xuống hai đầu gối "Chỉ khổ cho anh sau này phải nuôi em."

"Nuôi? Nuôi em á? Ahhh! Ji Yong à! Em sẽ học, bây giờ sẽ học, em không để anh phải khổ đâu." Seung Ri nghe vậy mà nhộn nhạo hết cả người, tưởng như vừa bay lên đến 9 tầng mây vậy. Cậu chạy như bay lên phòng ngồi mở sách vở ra học hành chăm chỉ. Cậu phải cố, dù sao năm sau Ji Yong cũng phải đi làm, hắn phải thừa kế công ty của bố Kwon.

Kể từ khi lên đại học tới giờ đây là lần đầu tiên Seung Ri chăm chỉ đến như vậy. Ji Yong nhìn Seung Ri chăm chú mà hài lòng nhưng vẫn không quên đá vào mông cậu một cái

"Song song với việc học thì mau đi học nấu ăn đi."

"Cái gì? Làm sao em làm hết được tưng đấy việc."

"Một người vợ tốt là không biết phàn nàn mình khổ."

"Người vợ? Em đi làm liền đây."

Ji Yong đã biết điểm yếu của Seung Ri, cứ đánh thẳng vào mấy chuyện sau này Ji Yong và cậu sẽ kết hôn thì việc gì Seung Ri cũng dám làm. Ji Yong mong sẽ có một bữa ăn hoàn chỉnh hơn, ai ngờ Seung Ri chỉ vận dụng đầu óc của bản thân cho việc nấu mì gói. Vậy mà cũng mất tới 1 tiếng đồng hồ để làm cho xong hai bát mì. Ji Yong nhìn mà muốn đâm đầu vào tường chết luôn cho rồi, ai bảo hắn yêu phải cái tên vô dụng này cơ chứ! 1 tiếng nấu mì không khá hơn là bao, mì mà xắt ra như thịt, từng sợi từng sợi chắc chỉ nổi 5cm, nước dùng thì nhạt thếch, không có tí mùi vị nào.

"Để anh thuê người về làm."

"Anh phải thuê nữ. Ahhh, không được, cô ta mà nhìn thấy anh chắc sẽ gạ tình anh mất. Là nam đi, ahhhh, lại càng không, anh sẽ đè hắn ta ra mất. Không được, không được, em sẽ cố gắng hơn, em hứa đấy!"

Vừa học ở trên lớp lại phải vừa ở nhà nấu ăn, Seung Ri dạo này sắp thành hồn ma vất vưởng ở trên trần gian chưa siêu thoát được rồi. Dae Sung cũng thấy như có phép thần ở trong Seung Ri, cậu chịu khó đi học, ngồi nghe giảng, không đi chơi la cà.

"Dạo này cậu chăm vậy? Khác hẳn với ngày trước luôn a."

"Vì Ji Yong a...." Lại nói hớ nữa rồi

"Sao cơ? Vì Ji Yong? Này, rốt cuộc là cậu có chuyện gì giấu tớ không thế?"

"Không có đâu."

"Vậy hãy nói lí do vì sao cậu luôn nhắc tới Ji Yong?"

"Không có gì hết."

"Được, nếu cậu không nói thật thì tình bạn này chấm dứt." Dae Sung tức giận đi nhanh về ký túc xá, mặc kệ Seung Ri đứng đó một mình.

Seung Ri muốn nói nhưng cậu lại không dám, tuy cậu với Dae Sung thân nhau từ hồi cấp 2 cho tới giờ nhưng đây là lần đầu thấy Dae Sung tức giận như vậy. Dae Sung vốn là người hiền lành và điềm đạm, hiếm khi thấy cậu ấy nổi giận với bất kỳ ai. Nếu lần này Dae Sung nói như vậy thì Seung Ri đang mang một sai lầm nghiêm trọng rồi. Seung Ri mang chuyện về kể cho Ji Yong nghe và lập tức nhận ngay được câu nói không có một tí quan tâm nào

"Bạn em chứ bạn anh đâu."

"Anh không lỡ cho em một lời khuyên nào sao?"

"Nếu em cảm thấy còn vương vấn tình bạn đó thì nói thật thôi chứ việc gì phải kể với anh."

"Anh sẽ không sao chứ?" Seung Ri hỏi dò

"Không sao cái gì?" Ji Yong nghi ngờ

"Không, không có gì, em bị điên."

Nói xong Seung Ri chạy bắn ra ngoài đến khu ký túc xá, cậu gõ cửa phòng Dae Sung. Dae Sung dửng dưng nhìn cậu rồi quay mặt đi

"Đến đây làm gì? Chẳng phải không còn là bạn sao?"

"Không đâu. Tình bạn suốt 10 năm qua cậu để nó trôi đi dễ dàng chỉ vì một bí mật thôi sao?"

"Bạn bè thật sự sẽ không bao giờ giấu nhau chuyện gì. Còn nếu cậu cảm thấy tớ ích kỷ về bí mật của cậu mà tình bạn này sứt mẻ thì không cần nói đâu." Lời nói của Dae Sung vừa dứt khoát vừa có chút đe doạ

"Thôi được! Thôi được! Tớ sẽ nói, nói hết là được chứ gì!"

Seung Ri kể cho Dae Sung nghe toàn bộ mối quan hệ giữa cậu và Ji Yong. Dae Sung không những không phản đối lại còn rất đồng tình. Đến khi Seung Ri kể đoạn cậu và Ji Yong cùng dắt nhau lên giường thì Dae Sung lập tức bịt mồm cậu lại

"Nghe này! Tớ không quan trọng việc cậu yêu ai, cậu cứ yêu ai mà cậu cảm thấy hạnh phúc là được. Miễn đó là người tốt, tớ sẽ không phản đối. Mà đó lại là Ji Yong, tớ cực kì đồng tình. Quan trọng nhất là mấy cái chuyện hai người làm gì thì đừng kể, chắc chắn tớ không muốn nghe đâu ><"

Seung Ri thở phào nhẹ nhõm, cậu ôm chầm lấy Dae Sung. Sợi dây tình bạn cứ thế được nối liền lại. Dù sao Dae Sung cũng đã biết sự thật, Seung Ri thấy thoải mái hơn được phần nào, cứ giấu mãi trong lòng thiệt là nặng trĩu.

"Thế hai người hẹn hò được mấy lần rồi?"

"Hẹn hò sao? Chưa bao giờ."

Dae Sung ngạc nhiên

"Yêu nhau mà chưa hẹn hò với nhau bao giờ sao? Hai người có yêu nhau thật không đấy?"

Hẹn hò? Đúng vậy, Ji Yong và cậu chưa bao giờ hẹn hò mà chính Ji Yong cũng không đề cập đến chuyện này bao giờ.

"Hai người phải chứng tỏ việc hai người yêu nhau là đã hẹn hò rồi chứ."

Seung Ri ngồi xếp chân vòng tròn hỏi Dae Sung

"Vậy hẹn hò phải làm những gì?"

"Thì đi xem phim chẳng hạn, trong không gian tối mịt ấy hai người có thể làm gì đó như nắm tay hoặc quay đầu nhìn nhau rồi kiss phát. Hoặc cùng đi chơi, cùng chụp những bức ảnh để lưu giữ lại kỷ niệm dán lên khắp phòng hoặc đóng khung... nói chung là nhiều lắm."

"Được."

Seung Ri giơ tay nắm đấm quả quyết, chào tạm biệt Dae Sung rồi bắt xe buýt về nhà. Xe buýt hôm nay thật vắng vẻ, bóng đêm dần bao phủ xung quanh. Trên xe chỉ lác đác vài người, xe cứ dừng rồi lại đi tiếp để đón khách lên. Không nhiều là bao, đến trạm tiếp theo, một đám thanh niên chừng 5 tên mặc đồng phục tóc xanh tóc đỏ ngỗ nghịch bước lên xe. Chúng ồn ào, ầm ĩ trong không gian chật hẹp. Seung Ri không mấy quan tâm đến chúng nhưng hình như chúng cứ chỉ chỏ về phía cậu, làm cậu có cảm giác không an toàn chút nào. Đến trạm gần nhà Ji Yong, Seung Ri mau chóng xuống xe và bọn chúng cũng lũ lượt kéo nhau xuống. Đoạn đường về nhà khá vắng vẻ và không có ai, chỉ có tiếng cười đùa của đám thanh niên đằng sau. Thật sự Seung Ri có cảm giác sợ hãi! Hình như chúng đi theo mình thì phải? Chúng định làm gì? Bắt cóc? Cướp tiền? Hay bắt nạt?

Không để chờ lâu, một tên tóc đỏ chạy nhanh tới trước mặt Seung Ri. Cậu bất giác lùi lại phía sau thì 4 tên đằng sau cũng chặn lại, bốn xung quanh đều không có lối thoát.

"Mấy người định làm gì?" Giọng Seung Ri hơi run

"Sao? Sợ à? Trắng trẻo đẹp trai thế này mà lại nhát thế." Tên tóc đỏ vuốt má Seung Ri, cậu hất tay hắn ra

"Đừng chạm vào tôi."

"Vậy bọn này cứ chạm thì tính sao?" Tên tóc xanh đứng đằng sau đưa tay vuốt ngực Seung Ri

Seung Ri nổi cả da gà, giờ cũng không chạy được, điện thoại cũng không thể gọi, la lên vô ích mà nhà thì cách quá xa, với sức ốc sên của Seung Ri thì chạy về nhà cũng không kịp, sớm muộn gì cũng bị giữ lại.

"Vui vẻ một chút nhỉ?" Tên khác nắm tóc Seung Ri kéo ngược về phía sau

"Không, tránh xa tôi ra."

Seung Ri cố giãy nhưng càng giãy hắn càng nắm chặt hơn. Seung Ri nhanh chóng giẵm chân vào tên đang nắm tóc cậu, đá thẳng vào hạ bộ của tên đằng trước, đẩy các tên khác ra chạy nhanh về phía trước. Đúng như dự đoán, Seung Ri không thể nhanh bằng chúng nó, cậu bị túm lại đánh cho ngã lăn xuống đất. Một tên bẻ cành cây quật thẳng vào người Seung Ri, Seung Ri co quắp người lại, toàn thân đau nhức. Sau một hồi chúng nó đánh chán chê rồi bỏ mặc Seung Ri nằm co ro. Đợi bọn chúng đi khuất Seung Ri mới gượng dậy, chân tay tím bầm, lưng cũng đau. Cậu cố gắng đứng dậy phủi bụi trên quần áo, dường như chân trái bị trẹo nên đi lại khó khăn. Seung Ri cố lắm mới lết về được đến nhà, cậu còn không dám vào nhà, sợ Ji Yong hỏi thì không biết trả lời thế nào. Seung Ri cứ đứng chần chừ ở cửa mãi không chịu vào, biết nói thế nào với Ji Yong. Không lẽ bảo em đi xe buýt bị bọn sinh viên đánh không lí do. Ji Yong chả chửi cho cậu vì cái tội ngu mới là lạ, chấp nhận hiện thực, Seung Ri mở cửa vào nhà. Ji Yong vẫn đang thản nhiên ngồi đọc báo trên ghế sofa

"Về rồi sao? Ăn gì chưa? Anh mua cho em ít bánh trên bàn đấy, mau vào ăn đi."

"Vâng."

Seung Ri cố đi thẳng để Ji Yong không nhận ra nhưng mắt hắn tinh như cú

"Em đi cái kiểu gì thế, vai thấp vai cao?"

Seung Ri từ từ quay người lại, cười ngố

"Em bị ngã."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net