Chap 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Seung Ri ngậm ngùi đứng vẫy tay chào tạm biệt Ji Yong. Ji Yong bị điều xuống Busan dạy học vài ba hôm, hắn xoa đầu cậu mỉm cười

"Nghe kĩ nè, trông nhà cẩn thận đừng để trộm đột nhập vào nhà. Anh đã liên hệ với Seung Hyun rồi, có gì hắn sẽ cho người tới canh nhà cùng em..."

"Anh quan tâm cái nhà hay quan tâm em đây?" Seung Ri liếc mắt lườm

"Quan tâm cái nhà trước, còn em có khi bị trộm nó bê đi lúc nào chả hay."

"Anh nói cái gì????" Đầu Seung Ri bốc hoả, không ngờ hắn coi cái nhà còn hơn cậu

Ji Yong lái xe đi mất, Seung Ri đứng nhìn mãi theo chiếc xe càng khuất dần, vẫn nhìn khi xe đã đi khỏi. Seung Ri thở dài rồi vào nhà, Ji Yong không có ở đây, căn nhà trở nên hoang vắng. Trước kia có 2 người, tuy không đông nhưng ít ra đỡ cô đơn. Giờ một mình cậu sống trong nhà rộng thế này thì buồn chết mất.

Vì Ji Yong đi dạy ở Busan nên lớp Seung Ri có giảng viên khác dạy tạm thời. Tiết học trôi qua nhàm chán, còn buồn ngủ hơn cả tiết văn.

"Nói thẳng ra là cậu nhớ thầy Kwon đi còn bày đặt." Dae Sung mỉa mai

"Thực là rất chán mà. Bao giờ anh ấy mới về đây?" Seung Ri nằm bò ra bàn, mắt nhìn ra cửa sổ, những đám mây vẫn đang bay, không biết giờ này Ji Yong đang làm gì?

Ji Yong còn đang bận rộn với việc giảng dạy, đau đầu nhất chính là trường này toàn là nữ sinh. Đứng trên bục giảng bài một cách thao thao bất tuyệt, ở dưới thì nhao nhao lên chỉ chỏ hắn thế này thế nọ, luôn miệng khen nức nở.

________

Càng lúc Min Jung càng hay đến tìm gặp Seung Ri, lúc nào cô cũng đợi cậu ở cổng trường. Seung Ri nhìn thấy rồi nhưng giả vờ làm ngơ và quành đường khác. Cô liền lập tức chạy theo

"Anh tránh mặt em?"

"Ơ, em đang đi đâu thế?" Seung Ri làm bộ giật mình không biết chuyện gì đang xảy ra

"Anh có nhìn thấy em mà, anh có nhìn lúc em vẫy tay, nhưng sao lại tránh em?" Min Jung giương đôi mắt to tròn lên nhìn cậu

"Anh đâu có nhìn thấy." Seung Ri vẫn tiếp tục chối cãi

Cô bắt đầu thấy tức giận nhưng rốt cuộc vẫn phải nén lại, nhắm mắt nhắm mũi xông tới ôm ngang lưng cậu. Dáng người Min Jung nhỏ nhắn, đầu cô chỉ đến giữa ngực của Seung Ri.

Bị ôm bất ngờ, Seung Ri không kịp phản ứng, cậu vỗ vào lưng cô

"Em đang làm gì đấy? Mau bỏ tay ra đi, người khác nhìn thấy sẽ dễ hiểu lầm."

"Em không buông, anh vẫn là của em, không phải của ai khác."

"Anh không phải của em nên em thả tay ra mau." Seung Ri hơi đẩy nhẹ Min Jung ra khỏi, cậu không muốn mạnh tay vì cô là con gái, "Nếu em còn tiếp tục như này nữa, anh đảm bảo sẽ không nhìn mặt em." Seung Ri phán câu cuối rồi quay lưng bỏ đi, cô gái này thật phiền phức.

Tối về gọi điện cho Ji Yong, giọng cả hai đều ngọt sớt. Xa nhau mới có một ngày mà đã nhớ đến vậy rồi, không hiểu sau này xa nữa thì nhớ đến thế nào. À không, có lẽ một mình Seung Ri là ngọt giọng thôi, giọng bên kia đang uể oải vì mệt

"Anh phải đi ngủ đây, chết mất."

"Đừng có ốm nhập viện là được." Seung Ri dặn dò

"Ừ, anh cũng không thèm bông cúc em vặt dưới đất lên tặng cho anh đâu." Ji Yong nói rồi cúp máy, hắn khẩn trương trèo lên giường đi ngủ. Ngày mai là một ngày dài.

Ngày mai không có tiết nên Seung Ri quyết định dậy sớm chạy bộ buổi sáng. Seung Ri lục lại bộ quần áo thể thao cũ, đi thêm đôi giày và bắt đầu chạy.

Không khí buổi sớm quả là dễ chịu, không oi bức như tầm trưa. Dậy sớm với Seung Ri đã thành thói quen, dậy mấy giờ cũng được, thức qua đêm vẫn thức được. Đó là lí do tại sao quầng thâm ở mắt cậu lại đậm đến thế.

Gặp được nhau nó là cái duyên, còn duyên thật hay không thì phải xét. Min Jung cũng đang đi bộ sáng sớm giống như cậu

"Chúng ta chạy cùng đi." Min Jung cười tươi

"Tuỳ em."

Seung Ri chẳng muốn quan tâm nữa, cậu cứ cố gắng chạy trước nhưng nhận ra trước kia Min Jung từng thi chạy cự li dài. Chạy trước không ăn thua, thôi thì cứ như bình thường. Một lúc thì Seung Ri ngồi nghỉ ở ghế đá, cô cũng ngồi xuống cạnh cậu. Min Jung lấy từ trong túi ra chai nước, mở nắp ra và đưa cho cậu

"Anh uống đi."

"Anh không khát. Nếu mệt rồi thì em về trước đi." Seung Ri lắc đầu

"Anh nghĩ em đi theo anh đơn thuần chỉ là đưa anh nước xong đi về thôi sao?"

"Chứ em muốn gì?"

"Làm bạn trai em đi! Em thật rất muốn quay lại với anh."

"Cái này.... không được. Về cơ bản là không được."

"Anh định từ chối em đến bao giờ nữa? Em đã theo đuổi anh suốt mấy ngày nay rồi, sao anh vẫn không hiểu lòng em vậy?" Mắt Min Jung bắt đầu ngân ngấn nước, Seung Ri không dám nhìn thẳng, cậu liếc sang chỗ khác

"Anh đã nói là không được rồi. Qua rồi thì cho qua đi, đừng cố níu kéo lại nữa."

Min Jung đưa tay ôm lấy hai má của Seung Ri và rướn người lên hôn môi cậu. Seung Ri trợn tròn mắt ra nhìn người con gái trước mặt mình đang khoá môi mình. Cậu lập tức đẩy cô ra

"Em đang làm trò gì đấy?"

"Em yêu anh. Rất yêu, em phải nói bao nhiêu lần nữa đây?"

"Tuyệt đối không!" Seung Ri đứng dậy và chạy thật nhanh về nhà, phi ngay vào rửa mặt, xoá hết mọi dấu vết trên môi cậu.

Buổi chiều không biết từ đâu mà Min Jung xuất hiện trước nhà, cô bấm chuông inh ỏi. Seung Ri không mở cửa mà trực tiếp chạy ra ngoài, khuôn mặt ngơ ngác chưa hiểu gì

"Sao em biết nhà???"

"Mọi thứ về anh em đều biết hết."

"Nhà này không phải của anh, không thể tự tiện cho người khác vào nhà nên..."

"Em thật sự yêu anh nên cho dù có chuyện gì đi nữa thì em cũng không từ bỏ đâu."

Bị từ chối không cho vào nhà, Min Jung không còn cách nào khác đành đi về, lòng không khỏi ấm ức.

Seung Ri ngồi trong nhà nghĩ vài điều về Min Jung, nếu Ji Yong biết được chắc chắn sẽ không tha cho cậu. Phải giấu Min Jung xa hắn càng tốt, mặc dù cậu không có tình cảm gì với cô. Nhưng chính sự lén lút mới thành ra câu chuyện.

Ngày thứ 3 là ngày cuối cùng Ji Yong sẽ trở về, Seung Ri mong chờ lắm. Chốc chốc lại ngó ra cổng xem có xe nào đỗ ở đấy không. Cậu thấy chuông điện thoại reo, tưởng Ji Yong gọi ai ngờ là một số lạ nhắn tin đến. Nội dung tin nhắn hẹn cậu đến một quán cà phê vào 9h sáng nay. Giờ là 7h sáng, Seung Ri theo phép lịch sự mà đến điểm hẹn.

Thấy Kiko đang ngồi ở trong góc, thấy Seung Ri liền vẫy tay gọi lại. Seung Ri không đồng tình bước đến

"Cô hẹn em có chuyện gì đây?"

"Ngồi xuống đi chúng ta nói chuyện."

Seung Ri nghe lời ngồi xuống, khuôn mặt hiện rõ sự khó chịu và khó hiểu. Chợt Kiko lôi ra từ trong túi xách một tập phong bì rồi đẩy về phía cậu. Seung Ri hơi nhếch miệng

"Không phải là tống tiền đó chứ?"

"Hay hơn tiền nhiều." Kiko cười nham hiểm

Seung Ri mở ra xem thì bên trong là một loạt hình ảnh cậu với Min Jung ôm ấp và hôn môi nhau. Thời tiết mát mẻ như vậy mà sống lưng cậu lạnh toát, trán băt đầu đổ mồ hôi

"Ở đâu ra cô có cái này?" Seung Ri trừng mắt, người cậu run run

"Tình cờ thôi đó. Cậu thử nói xem, nếu Ji Yong mà nhìn thấy được thì anh ấy sẽ nghĩ sao về cậu. Trong 3 ngày anh ấy đi dạy ở nơi xa xôi còn cậu thì chỉ mải ăn chơi với gái. Ji Yong còn tin tưởng cậu nữa không?"

Kiko lôi thêm ra một cái máy ghi âm, âm thanh được dừng đến đoạn Seung Ri bảo vệ Min Jung và nói cô ấy là bạn gái của cậu. Còn phần sau bị cắt bỏ. Để Seung Ri nghe xong, Kiko cất ngay vào túi xách.

Seung Ri tức đến nỗi gân tay nổi hết lên, bức ảnh trong tay nhàu nát xấu xí. Đôi môi hé mở, mắt nhìn vào tấm hình, vẫn không tưởng tượng nổi là mấy ngày qua mình bị theo dõi mà không hay biết.

"Cậu có xé nó ra thì tôi vẫn có bản để in tấm mới ra thôi. Đừng tốn công làm gì." Giọng Kiko rất tự tin, cô đang nắm giữ chiến thắng trong tầm tay

"Ý cô là gì?"

"Cô gái đó là của cậu, Ji Yong là của tôi. Hay nói cách khác thì chia tay Ji Yong đi. Nếu không tất cả những thứ này sẽ được truyền đến tai anh ấy."

Đoạn ghi âm, những hình ảnh đều là bằng chứng quá rõ ràng cho việc Seung Ri và Min Jung đang quyến luyến với nhau. Nhưng giải thích suông thì hắn sẽ không tin, chắc chắn không tin, bản thân cậu còn không tin nữa thì thôi, huống chi là hắn.

Seung Ri thực sự rơi vào tình huống khó lường, không ngờ Kiko là người đạo diễn còn Min Jung chỉ là diễn viên. Tất cả là giả dối, cậu đã bị lừa, một kế hoạch khá hoàn hảo để làm cậu và Ji Yong chia cắt.

Seung Ri không biết nói gì, tay cầm bức ảnh trong tay mà tim quặn thắt. Ba ngày không gặp hắn đã nhớ lắm rồi, chẳng nhẽ không được cái ôm hôn nào mà phải lặng lẽ ra đi vậy sao? Cậu không muốn, nhưng nhìn đống lộn xộn kia, hắn có chịu đứng yên nghe cậu giải thích không.

Seung Ri cúi gằm mặt xuống, đột nhiên bật dậy, giọng trầm

"Cô muốn gì cũng được, chia tay thì chia tay. Ji Yong là của cô."

Sau đó nhanh chân bước ra khỏi quán cà phê và nhanh về nhà. Thật may là Ji Yong chưa về, cậu thu dọn đồ đạc. Đã từng đến đây bày ra, nay lại phải dọn về, nước mắt cậu cứ thế tuôn ra, không kìm nén được. Cố gắng đến với nhau như vậy, nay lại buông bỏ dễ dàng. Cậu viết một bức thư để lại cho Ji Yong và cắp vali đến ký túc xá nơi Dae Sung đang ở.

____________

Chúc các cậu năm học mới vui vẻ 😚😚

Năm nay mình thi rồiiii 😭😭

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net