Chap 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Seung Ri lại tươi cười trở về kí túc xá, nhìn khuôn mặt rạng rỡ kia Dae Sung cũng đoán ra được vài điều

"Vui quá ta, chuyện gì vui thế vậy?"

"Hihi, kể chi cho mệt."

"Gớm, khỏi kể. Kiko nghỉ việc là ông đây biết chuyện gì xảy ra rồi." Dae Sung mặt khinh khỉnh kéo chăn đi ngủ

Thời tiết rơi vào cuối thu, gió đông dần kéo đến, nắng cũng dịu hẳn đi. Seoul rơi vào khoảnh khắc chuyển giao của thu sang đông, tình yêu cũng rơi vào khoảnh khắc ngọt ngào hơn.

Sáng sớm nhìn nhau mà cười vui lắm, chẳng mặt nặng mày nhẹ nữa rồi, hớn hở ra vui đùa

"Mới sáng sớm ra nhìn mặt hãm thế không biết." Ji Yong nhăn nhó

"Anh nói cái gì? Ai hãm? Có anh hãm thì có" Seung Ri đập cái bốp vào cánh tay Ji Yong, sau đó lại khoác tay hắn mà đi theo

"Không chửi nữa à?"

"Chửi yêu đó." Seung Ri kéo dài giọng

______

Tại vì không ở cùng nhau nên lúc về chẳng ai đợi ai về cùng, mặc dù là đang yêu nhưng cảm giác nó cứ thiếu thiếu. Seung Ri thì mải mê về cùng Dae Sung, hôm nào được về sớm chúng nó rủ nhau đi ăn. Gì chứ ăn thì người yêu đang dạy học cũng mặc kệ.

Ji Yong mỗi lần về đều đi vòng qua lớp Seung Ri liếc liếc một tí rồi mới về, tự hỏi thằng nhóc này lẩn đi đâu nhanh thế. Có những hôm không có tiết, hắn chưa kịp nhìn mặt thì cậu đã về từ bao giờ. Về nhà cũng bận với đống đề cương và giáo án nên thời gian gọi cũng không được. Muốn gọi thì buồn ngủ quá, hắn leo lên giường đi ngủ luôn.

Sao mà hắn nhớ Seung Ri đến thế, ngay cả khi yêu lại mà nó cứ hờ hững với hắn hoài.

Hôm đó đang trong tiết làm bài tập, trang thủ thời gian sinh viên làm bài Ji Yong ngồi nghịch điện thoại cho đỡ buồn. Nhìn trong Facebook, thấy cái chấm xanh lè lè tròn tròn đang sáng. Hắn ngẩng đầu nhìn phía đằng kia, đang cúi gằm xuống ngăn bàn cười hi hí. Tin nhắn được gửi đến

"Lên bảng giải bài 8 đi nào!"

Seung Ri ngước lên thấy Ji Yong đang tủm tỉm cười với cậu. Cậu chỉ biết cười trừ, hắn đứng dậy

"Lee Seung Ri đem cái điện thoại lên đây. Trong giờ không làm bài lại ngồi onl Facebook hả?"

"Sao thầy cũng onl vậy?"

"Tôi không onl không biết được các cô cậu đang làm gì trong giờ. Đem điện thoại lên đây!"

Mặc dù Seung Ri biết là đem lên thì đòi lại rất đơn giản nhưng muốn đòi cũng phải dùng không ít tuyệt chiêu. Loáy hoáy một lúc Seung Ri mới lê bước lên đặt điện thoại trên bàn.

"Viết bản kiểm điểm cuối giờ nộp cho tôi."

"Nhưng..."

"Nhưng cái gì? Sẵn tiện lên đây rồi thi giải nốt bài 8 đi."

Cũng may cho Seung Ri là đầu óc cậu vẫn thông minh chán, học hành vẫn giỏi chưa đến mức ngu dốt. Tha thiết với cái bảng một hồi thì đồng thời trống hết tiết, nguyên cái giờ ra chơi phải ngồi viết bản kiểm điểm.

Cuối giờ Seung Ri đem bản kiểm điểm lên nộp

"Điện thoại em đâu?"

"Tưởng thu rồi lấy dễ thế à? Công tư phân minh nhé!"

"Anh quá đáng thế! Em chỉ onl có một tí thôi mà."

"Không cần biết, kể cả học sinh hay sinh viên, việc dùng điện thoại trong giờ khi không được phép là đã sai rồi."

"Bao giờ em mới được nhận lại đây?" Seung Ri nhăn mặt

"Thu 3 ngày, tính từ bây giờ."

Seung Ri cau mày khó chịu ra khỏi phòng thì Ji Yong cất lời

"Còn nếu muốn lấy lại thì...."

"Thì?"

"Dọn về ở."

"Vậy khi nào anh nói anh thật sự là ai thì em dọn về?"

"Hả?!" Ji Yong tròn mắt, chuyện đó Seung Ri vẫn nhớ như in. Tên nhóc này sau vụ lùm xùm với Kiko đã trở nên cứng rắn hơn nhiều, còn dám bật lại cả hắn. Đến người nhanh miệng như hắn cũng phải nghẹn họng với Seung Ri, "Chơi vậy luôn? Tức là không muốn về nữa đúng không?"

"Em không chấp nhận những sự thật của anh chỉ giấu riêng anh biết. Em sẽ không về cho đến khi nào anh nói ra thì thôi."

"Bướng bỉnh."

"Vì ai!" Seung Ri xoay gót ra khỏi phòng, lúc này cậu muốn biết sự thật hơn cả việc lấy lại điện thoại. Trong lòng đã nghi ngờ một phần, cậu chờ xem khi nào Ji Yong mới nói cậu nghe.

Mỗi đêm cứ nằm bơ vơ một mình đến phát chán, có người yêu nhưng lại chẳng được gần. Ừ thì hắn là ông trùm xã hội đen, chính vì thế mới có căn nhà to như vậy, khi Seung Ri không về ở có cả người làm đến. Công việc giảng dạy chỉ là vỏ bọc để che đi cái xấu bên trong, hắn không muốn lộ mặt và cũng không muốn đi đến đâu cũng có người tránh xa không dám lại gần. Chưa kể đi ra ngoài cứ phải có vệ sĩ kề kề xung quanh, hắn muốn tự do, giấu kín khuôn mặt lại và chỉ để cái tiếng nổi lên thôi.

Hôm sau chủ nhật Ji Yong đến nhà Seung Hyun để hỏi dăm ba câu chuyện.

"Cho nó biết cũng tốt, chủ yếu là nó giữ được bí mật hay không?" Ji Yong cau mày

"Nếu tin tưởng nhau thì chẳng phải giấu diếm nhau cái gì, cậu đang tạo khoảng cách giữa cậu và nó đấy."

Ji Yong nửa muốn kể, nửa không. Một thân phận nhiều người biết quá không tốt, nếu để lộ ra ngoài thì chẳng hay ho gì. Ai ngờ ông trùm như hắn lại mỗi ngày đến trường đại học làm giảng viên, như thế chẳng phải kì cục sao?

Ji Yong lái xe về, trên đường về hắn thấy Seung Ri đang đi bộ cùng Dae Sung trên vỉa hè. Hắn phanh gấp, tiếng kít kêu lên chói tai. Tháo dây an toàn, mở 2 bên cửa xe rồi sải bước nhanh ra kéo Seung Ri lên. Để lại Dae Sung ngơ ngác chưa hiểu gì, cậu ta còn đang bốc phét với Seung Ri.

"Anh làm cái gì đấy? Ngang nhiên tự tiện."

Ji Yong im lặng, hắn phóng xe đến một đoạn đường vắng. Đoạn này cứ vắng tanh, lại thấy âm u, mặc dù là buổi sáng mà thấy nơi đây tối lạ thường. Phía trước kia là một căn nhà khá to được bao trùm bởi màu đen và trắng.

"Đến đây làm gì?"

"Sự thật nằm ở đây."

Ji Yong kéo Seung Ri xuống xe, dẫn cậu vào bên trong căn nhà. Vừa bước vào, hàng loạt tên mặc đồ đen đứng hai bên cúi chào 90 độ.

"Vậy bài báo đó là thật."

"Em đã điều tra?"

"Từ lúc ở nơi nhà chứa em đã nghi rồi, không tìm hiểu ra thì em chẳng khác gì tên ngốc. Thực ra em tin ngay từ lúc đọc báo rồi, muốn xem anh định giấu em đến bao giờ. Ai ngờ anh lơ chuyện đấy đi luôn."

"Chuyện này không phải ai cũng được biết."

Seung Ri nhìn xung quanh, cậu cứ nghĩ dân xã hội đen là mấy tên bất cần đời, chuyên nghiện ngập hút chích. Chẳng biết được ở đây lại trang nghiêm đến thế, những tên tay sai này chỉ có im lặng khi thấy ông chủ của mình. Khi Ji Yong ra ngoài một lát, chúng mới thở phào nhẹ nhõm. Phải chăng Ji Yong đã ngược đãi chúng đến mức sợ phát khiếp.

Cùng với hôm Seung Ri đến đây, một tên hiên ngang bước vào cùng với 2 tên đàn em. Phong thái như vậy chắc là quan hệ rất tốt với Ji Yong, chưa phật ý hắn bao giờ.

"Nhóc là ai đấy?"

Seung Ri trợn tròn mắt, anh ta không biết cậu là ai hay sao mà ăn nói kiểu thế. Anh ta vừa dứt lời thì người đi cùng anh ta ghé sát tai thì thầm vài câu.

"À, rất xin lỗi! Ông chủ bé có biết Ji Yong đâu không?"

"Vừa ra ngoài rồi."

Vừa hay Ji Yong đẩy cửa vào, hắn không mấy ngạc nhiên khi thấy anh ta

"Giải quyết thế nào rồi?"

"Ông ta vẫn tiếp tục buôn bán, nhưng tất cả là hàng giả. Đe doạ đến mấy cũng không sợ, lại không thể giết được ông ta."

Ji Yong gật đầu vài cái rồi hất mặt ra cửa, anh ta biết ý tự đi ra. Seung Ri ngó theo rồi hướng mắt về Ji Yong

"Ai vậy?"

"Chuyện làm ăn của dân đen, em biết cũng không hiểu gì đâu."

"Đi về! Em đói. Mặt trời lên tới đỉnh đầu rồi." Seung Ri kéo tay áo hắn nũng nịu, mấy tên xung quanh muốn cười lắm mà không dám. Sợ rằng nhe cái răng ra thôi là đi luôn ở tư thế đấy. Ngay cả khi Ji Yong đi rồi, cũng chỉ dám cười trong lòng. Quản lí mà biết nhất định sẽ không tha.

Ông trùm dân đen là thế mà về nhà chỉ cưng mỗi mình vợ chưa cưới.

______

Seung Ri bắt đầu xách vali về nhà Ji Yong ở lại lần nữa

"Anh vẫn muốn nói lại là, bỏ đi người không thôi nhé! Dọn về mệt quá đấy."

"Không mang quần áo đi thì cởi truồng à?"

"Em có khoả thân chạy giữa đường cũng chẳng ai quan tâm đâu." Ji Yong vất bỏ điếu thuốc rồi leo lên xe

Seung Ri nhìn theo điếu thuốc sắp tàn nằm dưới đất, cậu ngồi vào xe, mặt nghiêm trọng

"Bỏ thuốc đi, anh muốn sống hay muốn chết."

"Anh quen rồi, không cai được. Khi nào cai được em thì anh cai thuốc."

Seung Ri đấm thùm thụp vào người Ji Yong, khuôn mặt rõ lên vẻ ngại ngùng

"Nịnh hoài."

Ji Yong bĩu môi

"Thích lắm còn làm bộ. Về thôi."

Seung Ri được trở lại nhà, cậu nhớ căn nhà to to này quá, chẳng thèm cái kí túc xá ổ chuột của Dae Sung đâu. Seung Ri ngó vào bếp xem xét ít đồ ăn, kể cả khi cậu có ở đây hay không thì tủ lạnh chưa bao giờ đầy ắp đồ ăn vặt. Nhà chỉ được cái to xác, bên trong thì trống rỗng.

Đêm hôm đó cả hai nằm trên giường, mắt nhìn lên trần nhà tâm sự vài câu. Ji Yong kể cho cậu nghe về cuộc sống của hắn khi là ông trùm như thế nào. Chẳng vui vẻ gì đâu, tất cả chỉ toàn đâm thuê chém mướn, buôn bán ma tuý, vũ khí, tay không giết người,...

Seung Ri nghe vậy, không dám khẳng định là Ji Yong chưa giết chết một ai.

"Thực ra ba mẹ anh qua đời rồi."

Seung Ri bật dậy, nhìn thẳng vào khuôn mặt hắn, ánh đèn vàng mờ ảo lại khiến hắn thêm sầu não. Hắn kéo cậu nằm xuống bên cạnh, để cậu gối đầu lên tay hắn.

Có những quá khứ chỉ muốn quên mà không sao quên được, quá khứ đó cứ khắc ghi tận trong lí trí và cả con tim. Một vết thương lòng quá lớn để khâu lành lại.

Vốn dĩ gia đình là xã hội đen chẳng hạnh phúc gì. Ba hắn hồi đó chưa phải là ông trùm lớn, chỉ là tên đại ca quèn cho một nhóm. Hồi đó hắn mới 6 tuổi, cái tuổi đó còn ngây thơ lắm. Hắn nhớ như in lúc đó mẹ hắn ôm hắn thật chặt, trước mắt là cảnh tượng ba hắn bị người ta bắn 5 phát súng vào đầu. Hai mẹ con định luồn luồn mà chạy đi, mà ra đến đầu đường thì hắn vẫn nằm trọn trong vòng tay mẹ, còn mẹ hắn đã đi từ bao giờ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net